| 
        
        
          
            | 
            COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |  
            | 
            
             |  
            | Please click the banner to support Coi Thien Thai 
            ! |  
            | 
            
             |  
            | Những Người Đàn Bà 
            Ngoại Tình |  
            | Tác giả: N/A |  
            | [Phần 
            1][Phần 
            2] ...[Phần 
            20] |  
            | Phần 
            1 |  
            | 
             |  
            | 
              
              
                
                  | Thế là xong. Lễ 
                  cưới chấm dứt. Lệ Hằng lên xe hoa theo chồng. Chiếc Limousine 
                  màu trắng được kết những hoa hồng chờ sẵn trước sân, cạnh cây 
                  hoàng sứ. Cha mẹ, anh chị em, cùng những thân quyến bùi ngùi, 
                  đi sau Lệ Hằng trong chiếc áo cô dâu đẹp lộng lẫy. Cửa xe được 
                  đóng lại. Hằng ngồi cạnh chồng ngoáy nhìn lại bà Hồng, mẹ nàng. 
                  Thay vì cảm động phút phân ly, bà Hồng mắt sáng như sao, nhoẻn 
                  cười tươi như hoa, vẫy tay chào khi chiếc xe lăn bánh trên sân 
                  trải sỏi, lần theo con đường dẫn ra cổng, và khuất hẳn. 
 Không ai biết, ở cuối sân, sau cây Ngọc Lan gần bụi hoa trang 
                  có Kiệt, nhân tình của Lệ Hằng đang nấp, nhìn theo xe. Và lúc 
                  nãy, trước khi chiếc xe lăn bánh, nhân lúc chồng nàng bắt tay 
                  từ giã mọi người, Lệ Hằng đã nhanh chóng phóng mắt về hướng 
                  Kệt, nhìn thương yêu, lưu luyến người yêu, trước khi teho 
                  chồng lìa hẳn căn biệt thự sang trọng của cha mẹ nàng, nơi mà 
                  Kiệt với Hằng đã nhiều lần hẹn hò, da diết. Nhất là những đêm 
                  trăng sáng vằng vặt.
 
 Kiệt có mặt hôm nay để tái xác nhận: dù Hằng đã có chồng, 
                  chàng vân yêu thương cô nàng đậm đà tha thiết như ngày nào. Vì 
                  chàng hiểu: Hằng lên xe hoa vì tuân lệnh song thân. Hằng phải 
                  lấy một anh nhà giàu lớn hơn nàng đến mười một tuổi để cho ông 
                  bà Hồng nở mày, nở mặt. Hằng trả hiếu, gật đầu chấp nhận, lòng 
                  dửng dưng như tảng băng. Vì tình yêu, nếu có của Hằng, thì 
                  nàng đã trọn vẹn trao cho Kiệt, sinh viên luật năm thứ tư.
 
 Sự đi lại, giao du mật thiết của Kiệt và Hằng không khỏi mắt 
                  của ông bà Hồng. Họ còn biết thêm một điều ghê gớm nữa là: 
                  Hằng đã mất trinh với Kiệt, không phải ngoài kia, tại phòng 
                  ngủ khách sạn, mà ngay phòng Lệ Hằng, trên gác. Cho nên, bây 
                  giờ, sau khi Lệ Hằng đã theo chồng, ông Hồng cầm y cognac, 
                  ngồi tréo chân ở cái salon màu huyết dụ, mắt đăm chiêu, trầm 
                  ngâm, trầm ngâm nhìn ra cửa sổ, lo lắng… Cái gì sẽ xảy ra hôm 
                  nay, trong đêm tân hôn, sau khi càhng rể tên Viễn khám phá ra 
                  Lệ Hằng chẳng còn trinh? Danh giá gia đình ông sẽ tiêu tan. 
                  Thị phi không những ở cái xóm này, mà cả tỉnh lỵ, cả giới 
                  thương mại giàu có sẽ dè biểu, cười chê. Ông làm sao sống được?
 
 Thấy chồng trầm tư, lo âu, bà Hồng hỏi chồng ân cần:
 - Con nó lập gia đình thì ông phải vui lên chớ sao lại buồn dã 
                  dượi ra thế kia? Nó có chồng giàu thì cũng do ý của ông. Mà 
                  gia đình nó cũng đâu có xa xôi gì. Thỉnh thoảng rồi nó cũng 
                  phải về viếng thăm ông với tôi thôi.
 
 Ông Hồng vẫn im lặng, mặt đăm chiêu hơn. Ông nhớ lại hồi năm 
                  khoái, sau khi dự đám sinh nhật một người bạn, ông dẫn bà Hồng 
                  về nhà lúc mười một giờ. Khi ngang qua phòng Lệ Hằng, ông chợt 
                  nghe tiếng con gái rên:
 - Đó Kiệt ơi! Anh mút cái hột đó càng lâu em càng thích. Khoan 
                  cho lưỡi vào bên trong. Bú cho em ra một lần rồi tụi mình đụ 
                  thật lâu như hai đêm trước ở nhà con Ánh! Ôi! Mê quá người yêu 
                  ơi! Em có lấy chồng cũng chẳng bao giờ quên anh được, Kiệt ơi! 
                  Anh liếm cho hết nước nhờn của lồn em đi. Nói thế chớ chưa 
                  chắc gì em chịu lấy chồng đâu… Có thể, em, một ngày nào đó, sẽ 
                  lén cuốn gói theo anh luôn…
 
 Ông Hồng chết điếng. Ông để rơi chiếc áo măng tô xuống đất, 
                  trong khi bà Hồng quỳ xuống, ghé mắt nhìn qua lỗ khoá của cánh 
                  cửa phòng Lệ Hằng. Đèn trong kia mờ mờ. Nhưng cũng đủ cho bà 
                  nhìn thấy Kiệt trần truồng, quỳ xuống đất, banh hai háng Lệ 
                  Hằng ra, dúi đầu vào bú miệt mài lồn Hằng. Cô nàng lăn lộn, 
                  hẩy mông đít lên từng chặp. Tóc rối bù trên mặt, hai tay bóp 
                  đôi vú nhuyển nừ. Cặp môi chu lên, thở hào hển và thỉnh thoảng 
                  la, hoặc rên những câu làm cho chính bà Hồng cũng bị kích 
                  thích.
 - Đó mình ơi, đâm lưỡi vô, vô cho hết. Đó, ngoáy đi. Ối! Còn 
                  đê mê hơn là đụ nữa, Kiệt ơi!
 
 Hai gót chân Hằng chà lên chà xuống sóng lưng của Kiệt. Hai 
                  tay nàng có khi đập rầm rầm trên nệm giường:
 - Anh là thằng khốn nạn, Kiệt ơi! Thọc lưỡi vô ngoáy em đã 
                  chết rồi, còn lấy tay xe hột le của em nữa, làm sao em chịu 
                  được. Từ từ thôi anh yêu ơi, em chưa muốn ra!
 
 Bà Hồng không dám nhìn nữa vì chính lồn bà cũng đang bị nước 
                  nhờn ùa ra làm ướt nhẹp không những chiếc quần xì líp, mà luôn 
                  cả cái quần xoa trắng bên ngoài. Vì những gì Hằng đang hưởng, 
                  suốt một đời, bà chưa từng được chồng tặng cho. Bà cầm tay ông 
                  Hồng đi về phòng, cổi vội áo dài, quần dài, quần lót, nằm 
                  phành ra trên giường, kéo chồng nằm theo. Ông này chưng hửng:
 - Kìa mẹ nó! Bà làm cái gì tôi chả biết gì hết. Tự nhiên rồi 
                  bà vội vã dắt tôi về phòng, truồng trần hết ra, rồi còn bắt 
                  tôi nằm theo, lột hết áo quần tôi ra…
 - Ừ, tôi bắt ông phải làm như chúng nó. Từ ngày lấy nhau đến 
                  giờ, ông chả bao giờ bú lồn tôi, nhét lưỡi vào trong ấy mà 
                  ngoáy, còn phải lấy tay xe hột le nữa. Giời ơi! Trông thằng 
                  Kiệt, bồ con Hằng bú lồn, Trông con Hằng lăn lộn bên ấy, mà 
                  ông xem, lồn tôi ướt như đi truồng dưới mưa. Nhanh lên, ông 
                  phải quỳ xuống giường, banh háng tôi ra mà bú. Ông phải làm 
                  giống hệt chúng nó bên đó. Không có, tôi sẽ ngoại tình. Ông có 
                  bằng lòng không thì bảo?
 - Bú lồn? Giời ơi! Lồn để đái, để đẻ. Ai lại cho mồm vào đó mà 
                  bú, bẩn chết đi mẹ nó à! Cho tôi xin đi!
 
 Ông chên bẩn không chịu bú phải không? Được rồi, mất tôi ông 
                  đừng có trách. Lồn vợ mà ông chê hứm!
 
 Bà Hồng toan ngồi dậy mặc lại quần áo. Chồng bà nghĩ sao không 
                  biết, đè bà nằm soài người xuống. Rồi ông quỳ trên thảm hoa, 
                  banh hai đùi bà ra, cho mồm vào bú. Bà Hồng chịu quá. Đây là 
                  lần đầu tiên trong cuộc đời, suốt gần hai mươi năm lập gia 
                  đình:
 - Thíc quá bố con Hằng ơi. Thế này mà lâu nay tôi chả được 
                  hưởng. Hèn chi mà Hằng nó bảo với thằng Kiệt là còn sướng hơn 
                  đụ nữa. Phải rồi, ngậm vào cái hột đó mà bú. Ôi! Thích quá ông 
                  bà, ông vải ơi! Sướng tê hết mẹ nó người rồi. Nghe mấy bà bạn 
                  bảo, mà tôi đâu có tin. Banh ra đi mình, thọc lưỡi vào mà 
                  ngoáy, mà tôi đâu có tin. Banh ra đi mình, thọc lưỡi vào mà 
                  ngoáy, thọc sâu vào, vào cho hết. Đó, ngoáy đi. Ôi còn đê mê 
                  hơn cả đụ nữa mình ơi!
 
 Bà lặp lại y chang lời Hằng rên. Bà còn nhắc ông là phải dùng 
                  hai ngón tay xe hột le. Bụng bà gợn lên gợn xuống như biển bão 
                  cấp năm. Hai tay cũng bóp cặp vú nhuyễn nhừ và chu mỏ lên thở 
                  hào hễnh. Hai gót chân bà cũng cào xát dọc sóng lưng ông Hồng. 
                  Ông này chiều ý vợ, không phải vì thương yêu gì. Mà chỉ sợ lời 
                  hăm doạ của bà là sẽ đi ngoại tình! Ngoại tình? Ông có mấy 
                  thằng bạn bị vợ cắm sừng kể lại những chuyện động trời. Làm 
                  ông phát lo không biết ngày nào thì tới mình. Vậy mà cách đây 
                  năm phút, chính vợ ông đã nổ pháo hăm doạ. Không hiểu sao lấy 
                  vợ đã một thời gian dài như thế mà ông Hồng chả bao giờ tặng 
                  vợ món “Cẩu xực xý quách” này. Lưỡi ông ngoáy càng sâu, bà 
                  Hồng càng la như gà bị cắt tiết:
 - Giời ơi! Tôi mất bố nó hai mươi lăm năm không được bú lồn. 
                  Sướng thế này mà tôi ngu không chịu đòi hỏi để hưởng cho 
                  sướng. Ngoáy mạnh đi mình ơi. Sướng lắm cơ…
 Bên kia, đang bú lồn Hằng, Kiệt ngưng lại hỏi:
 - Chết! Bố mẹ ở nhà, sao em bảo với anh là ông bà đi vắng?
 - Chắc có đi, rồi ông bà về sớm đấy thôi. Nhưng sao hôm nay 
                  lại có màn bú lồn nữa. Cái này lạ à! Xưa nay hai ông bà chỉ 
                  địt thôi!
 - Em nói sao, già như hai bác mà chưa bao giờ bú nhau?
 - Em bảo đảm với anh đó là sự thật. Họ chỉ nằm trên nằm dưới, 
                  “cưa” nhau khoảng mười mấy phút. Thế là hết!!!
 - Thế sao hôm nay họ lại biết bú?
 - Chắc đi dự tiệc, rồi họ được bạn bè chỉ vẽ?
 Vừa lúc đó, bà Hồng lại la lên giống hệt Hằng nói lúc nãy:
 - Bú cho em ra một cái, xong trèo lên đụ em thật lâu như đêm 
                  trước ở nhà con Ánh!
 
 Cả Kiệt lẫn Hằng giật mình. Sao mẹ Hằng cũng biết nhà con Ánh, 
                  bạn nàng? Hai ôm trước Ánh cho Hằng và Kiệt mượn cái phòng đểâ 
                  ái ân cả buổi chiều. Vậy thì bà Hồng và chồng đã đụ nhau nhà 
                  con Ánh nào? Bà Hồng gào thêm:
 - Anh là thằng khốn nạn, Hồng ơi! Thọc lưỡi vô ngoáy, em đã 
                  chết rồi, anh còn lấy tay xe hột le của em nữa, làm sao em 
                  chịu được? Từ từ thôi, anh yêu ơi! Em chưa muốn ra…
 Bây giờ thì Hằng chợt hiểu: có lẽ nàng la lớn quá, vang qua cả 
                  phòng bố mẹ, nên hai ông bà đang thực tập điều mà Kiệt đang 
                  cho nàng mê man, sung sướng. Bà Hồng lại gào:
 - Mình ơi, em xuất này, em ra, em … Ôi thích quá, em ra… Trèo 
                  lên đụ ngay đi, nhanh lên. Đấy, nắm mạnh vào!!!
 Bên này, Hằng cũng kéo Kiệt lên, bắt anh chàng “đánh” một trận 
                  tơi bời thí xác. Nhưng không dám rên lớn.
 Đêm đó, Hằng bắt Kiệt ngủ lại với nàng sau khi đã quầng nhau 
                  ba bốn trận. Sáng, Hằng dậy sớm, sửa soạn đi học, để Kiệt ngủ 
                  tiếp lấy sức trong phòng nàng. Hằng xuống phòng ăn định soạn 
                  đồ lót dạ trước khi đi học, thì đã gặp ông Hồng ngồi đó, mặt 
                  thật nghiêm nghị:
 - Đêm qua, mấy giờ con mới đi ngủ?
 - Dạ … thưa ba, khoảng 1 giờ.
 - Sao trễ vậy?
 - Dạ … tại vì con phải học bài thi.
 - Học với ai?
 - Dạ một mình.
 - Học trên bàn hay dưới giường?
 - Dạ lúc đầu thì trên bàn. Sau đó mệt quá, con học trên 
                  giường. Thôi con xin phép ba đi học, trễ mất rồi …
 - Mầy đi học rồi thằng nhỏ ở đâu?
 - Con không hiểu ba nói gì. Thôi con đi.
 
 Hằng nói xong, bay r axe đã có tài xế đợi sẵn ngoài sân. Ông 
                  Hồng ngồi lại với ly cà phê sữa, đầu óc mông lung. Ông dậy 
                  sớm, để vợ nằm lại trên giường, là cố chận Hằng và Kiệt, hạch 
                  hỏi cho ra cố sự đêm qua. Nhưng Hằng chỉ xuống có một mình. 
                  Ông nghĩ là cậu Kiệt đã lẹ chân thoát khỏi phòng Hằng lúc nào 
                  đó hồi nửa đêm về sáng… Không ai có thể nghĩ là Kiệt đủ can 
                  đảm nằm ngủ lại ở phòng Hằng.
 
 Uống hết ly cà phê, ông Hồng cũng ra xe đi làm. Khoảng hơn 10 
                  giờ, đang ngủ ngon, bà Hồng bỗng nghe tiếng nhạc cassette vặn 
                  lớn bên phòng Hằng. Bà nghĩ là có thể đêm qua địt nhiều quá, 
                  sáng nay Hằng cúp cua ở nhà một bữa. Bà tròng áo ngủ, qua gõ 
                  cửa phòng Hằng:
 - Hằng ơi, mở cửa cho mẹ vào nói chuyện với con một tỵ.
 
 Trong kia, Kiệt vặn nhỏ tiếng nhạc và hồi hộp. Chàng tưởng giờ 
                  này thì bà Hồng đang bận làm thức ăn dưới nhà bếp, chớ sao lại 
                  gõ cửa đòi gặp Hằng. Tiếng gõ cửa lại thúc dục, vang lên. Kiệt 
                  liều lĩnh đến gần cửa nói nhỏ:
 - Thưa bác, Hằng đi học rồi, không có trong này.
 Bà vờ ngạc nhiên và nói gấp:
 - Cậu là ai? Mở cửa nhanh, không tôi kêu cảnh sát.
 - Dạ thưa bác, cháu là Kiệt, bạn của Hằng, dạ để cháu mở.
 Cánh cửa bật ra. Kiệt mặc cái quần đùi, vòng tay chào:
 - Kính chào bác ạ. Xin bác đừng giận mà la lớn tội nghiệp.
 Bà Hồng bước vào, đóng cửa, còn khoá chặt và vờ đi tìm Hằng, 
                  mà mắt thì liếc Kiệt, vời hỏi khó:
 - Con gái tôi không có mặt ở nhà. Cậu vào đây làm gì?
 Kiệt nghĩ là mình ngu quá. Khi không, chiều ý Hằng ngủ lại làm 
                  gì để bà cụ làm ê mặt quá sức. Chàng vòng tay, cúi đầu, không 
                  biết phải trả lời thế nào cho trôi, thì bà Hồng hỏi:
 - Kìa, cậu có nghe tôi hỏi gì không?
 - Dạ thưa bác, cháu đến đây từ đêm qua.
 - Đến từ đêm qua? Lúc mầ giờ, và để làm gì?
 - Dạ lúc chín giờ và để … để …
 - Để làm gì? Phải nói cho thật. Tôi không đùa đâu.
 
 Giọng bà thì chanh chua. Mà gương mặt thì có vẻ lăng lẳng, pha 
                  chút màu hồng dâm đãng. Kiệt nhớ lúc nãy bà đóng cửa, và đã 
                  cẩn thận khó atrái. Không biết bà có hậu ý gì? Kiệt thì không 
                  dám nghĩ xằng bậy về người đàn bà 45 tuổi này, vì bà bằng tuổi 
                  mẹ chàng. Cho nên chàng thú thiệt. Chỉ có cách thật tình đó, 
                  may ra:
 - Thưa bác, chẳng là vì Hằng rủ cháu đến phòng này … để hai 
                  đứa làm chuyện người lớn … Yêu Hằng quá, cháu trót đánh liều. 
                  Và đây là lần thức ba rồi. Xin bác tha lỗi cho cháu. Thật ra, 
                  cháu với Hằng thì cũng là người lớn…
 
 Đang ở thế thượng phong, bà Hồng lợi dụng hỏi tới:
 - Làm chuyện người lớn? Là làm những gì? Nói tôi nghe?
 - Dạ chuyện người lớn là … là giống hệt như chuyện hai bác làm 
                  đêm qua vậy.
 - Sao anh biết tôi với ông nhà tôi làm chuyện người đêm qua?
 - Dạ bác rên lớn lắm. Con với Hằng nghe gor từng chữ… Bác đã 
                  nói những câu giống hệt Hằng la bên nay…
 - Thế nào gọi là giống hệt, anh thử nói lại một câu xem?
 Kiệt mắc cỡ lắm, nhưng đang trong thế ke5, chàng đành lấy hết 
                  can đảm nhắc lại: “Ôi, anh ngoáy trong xa em chịu không nổi 
                  rồi, anh còn dùng hai ngón, xe hột le em. Làm sao em chịu cho 
                  nổi? Hồng ơi! Anh là thằng khốn nạn!”
 - Anh bảo tôi rên giống hệt con Hằng? Bộ bên này anh cũng làm 
                  giống như ông nhà tôi hay sao mà Hằng rên?
 - Dạ thưa bác, cháu đã … đã…thưa thật với bác rồi…
 
 (Hết Phần 1 … Xin xem tiếp
                  Phần 2 
                  & các phần kê1 trong  MEMBERS chương trình gây quỹ cho 
                  Story Contest )
 |  |  
            |  |  
            | Xin các bạn vui lòng nhấn 
            chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |  
            | 
			 |  
            | (VIETNAMESE 
            STORIES - TRUYỆN NGƯỜI LỚN) |  
            | Join Cõi Thiên Thai's 
            Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who 
            live in Viet Nam) |  
            | 
             |  
            | Last Update: Mar 28, 2002This story has been read (Since March 28, 2002):
 
  |  
            | 
             |  
            | This page is using Unicode 
            font - Please
            
            download Unicode Font here to readWeb site: http://www.coithienthai.com
 E-mail: 
            [email protected]
 |  |