Bà Thanh không tài nào chợp mắt được, không
những bà đã thầm yêu Tuấn từ lâu mà còn có thể nói là bà say
mê Tuấn như mới biết yêu lần dầu. Chàng chỉ
mới ngoài hai mươi lăm trong khi bà đã hơn bốn mươi. Cái tuổi
bốn mươi như một dấu hiệu báo trước cái nhan sắc đã sắp sửa về
chiều của bà, có lẽ vì vậy mà bà càng yêu Tuấn nhiều hơn như
để vớt vát lại cái tuổi xuân ngày nào.
Tuấn và Kiều Loan đi đã hơn một tuần rồi vẫn chưa thấy về, bà
Thanh cảm thấy ê chề tủi phận, bà say mê Tuấn nhưng vẫn phải
dụ dổ Kiều Loan di chơi với Tuấn
để được lòng chàng.
Bà Thanh không phải là một loại đàn bà cam phận, một khi bà đã
muốn là phải dùng mọi thủ doạn dể đoạt cho bầng được, bà không
quen chịu thua, nhết là chịu
thua tình địch.
Bà Thanh nằm suy nghĩ vẫn vơ một hỏi, bống bà chợt nhớ tới Tài
lụi, Một gả anh chị ve già đã từng một thời theo đuổi bà.
Tài là một thứ sâu bọ lên làm người, hắn bước vào giới giang
hồ từ cái thời mười sáu, mười bảy tuổi. Nhờ tướng tá vạm vở,
mặt mày cô hồn, ít nói nhưng chịu
đấm đá, chỉ một thời gian ngắn Tài dã nổi tiếng trong xã hội
đen Sài Gòn và dưới tay có một số em út chuyên dâm thuê chém
mướn.
Gia dình Tài sống ở Long Khánh chuyên nghề nung gạch, từ thuở
bé, Tài đã phụ cha mẹ dào đất, khiêng gạch đêm ngày nên hắn
sớm có một thân hình trông thật
khỏe mạnh, tay chân gân guốc chắc nịch. Năm mười lăm tuổi,
chán sống nơi cái làng nghèo khồ, hắn đeo theo xe vào Sài Gòn
sống vất vưởng ở bến xe qua ngày,
rồi "thời thế tạo anh hùng" Tài từng bước chuyển qua nghe lơ
xe rồi từ từ trở thành một tay anh chị cầm dầu bọn du đảng.
Giang hồ cũng có năm bảy loại. có những loại thanh niên con
nhà giàu, đẹp trai dược nuông chìu từ thuở nhỏ, có ăn học
nhưng lại thích đi vào con đường đao
búa để tìm cảm giác mạnh. Bà Thanh nhận thấy loại du đảng này
rất hạp với bà dù là bọn chúng có nhiều thủ đoạn.
Loại du đảng như Tài là loại vũ phu thất học, anh chị vì miếng
cơm manh áo. Bà Thanh thấy da số bọn chúng dều vai u thịt bắp,
mặt mày thì cu hồn các đảng, bà không ưa nhưng cũng giao du
với họ vì bọn này thường dễ dụ.
Bà Thanh quỵết đinh đi tìm Tài, kẻ mà trước đây không bao lâu
bà ghê tởm và tránh né.
Tài đang ngồi nhậu cùng đám em út, thấy bà Thanh bước vô hắn
mừng .như vừa bắt được vàng, hắn há hóc míệng ngạc nhiên, hòí
thúc .bọn đàn em dọn dẹp rồi bằng cái giọng dịu dàng âu yếm
nhất của. . . .lơ xe, hắn hỏi bà Thanh : .
- Đi dâu vậy?
Bà Thanh nhoẻn miệng cười chúm chím gi.ống y như cál phao câu
của con gà mái dầu trả lời hắn:
- Nhớ anh thì đi thăm, bộ hỏng chịu hả.
Tài mừng quýnh lên. ở cái bến xe này, hắn thích con nào là cứ
ra lệnh dến ngủ với hắn ngay, chưa có con nhỏ chuối chiên, mía
ghim nào dám từ chối, nhưng khi đụng đến "bà Thanh tài-pán" thì hắn thất bại nên cứ ấm ức mãi.
Mối hận tình sắp sửa chìm vào "cỏi bư không" thì con mồi lù lù
vác "cái lồn" tới: hắn lính qua lính quính nhu cbó ăn vụng bột,
đang nói cuyện âu yếm với bà Thanh bổng bắt quàng quay qua
chửi bới đàn em loạn xạ.
- Em đến thăm anh thì ngồi chơi, chờ anh sai mấy căi thằng chó
đẻ này đi muạ mồi về tụi mình nhậu lai rai nha.
Nói vừa dứt câu, hắn hất càm ra lệnh bọn đàn em. Ê đụ má. . .
.chạy đi lấy cho tao mấy chai rượu loại ngon thiệt là ngon, lẹ
lẹ. . .chậm là thấy con đ~ mẹ .
hết nghe tụi bây.
Bà Thanh xoay đi chổ khác, nhăn mặt ghê tốm, xong bà quay lại
nhìn hắn nói nhỏ:
- Anh Tài nè. . . .cho tụi nó đi chơi hết di, em không thích
ồn ào.
Tài chồm ra cửa, nói vói theo mấy thằng đàn em:
- Ê đụ má. . . .mua xong thì đi kiếm chổ khác nhậu luôn đi,
thằng nào léng phcng về đây là tao đá. . . .dập dái hết đó.
Bà Thanh nủng nịu hờn dỗi:
Đi tìm anh từ sáng tới giờ, mõi chân muốn chết hà, bắt đến anh
đó.
Tài ngớ mặt ra không hiểu, hắn không quen với những lối nói
bóng gió mơ hồ như vậy.
Bà Thanh phải bồi thêm.
- Bắt đền anh phải bóp chân cho em, hõng ấy em về à.
Tài suýt xoa chạy lại, cơ hội ngàn năm một thuở. Hắn tự biết
phận mình, nếu không bắt cóc bà Thanh đem về đè ra mà hãm thì
đời nào mà đụng được tới sợi
lông nách của bả.
Vì vậy khi nghe bà Thanh mở lời là hắn xăng xái nhào tới bóp
bất kể trời đất.
Bà Thanh vừa nhột vừa sướng, ngã người nằm luôn trên giường,
hai chân thòng dưới dất để mặc cho Tài tha hồ mà bóp.
Tài bóp chân bà Thanh mà mắt hắn không rời chiếc mu cao căng
phồng trong chiếc quần tây mõng mảnh, bất giác, một phúng nước
bọt dâng lên trong miệng làm hắn phải nuất vội xuống:
Bà Thanh nói như rên:
- Anh khép cửa lại để người ta đi qua nhìn vô thì kỳ lắm.
Tài phóng tới như máy bay phản lực rời phi đạo, đóng sầm cánh
cửa rồi trở ỉại ngồi thù lù dưới chân bà Thanh như một tính dồ
ngoan dạo chờ ăn bánh thánh.
Thấy bà Thanh lim dim đôi mắt có vẻ thỏa mãn, hắn đánh bạo bóp
dần qua khỏi đầu gối rồi lần lên tới bắp vế.
Bà Thanh chẳng những không phản ứng mà còn rên khe khẻ như
dồng tình, bàn tay Tài tiến dần, tiến dần rồi khẻ đụng cái mu
lồn của bà Thanh dang kênh kênh vào mặt hắn như thách thức.
Bà Thanh giật người một cái rồi vẫn nằm yên. Tài xòe cả bàn
tay xoa xoa trên mu bà rồi bóp nhè nhẹ. Tự nhiên hai chân bà
Thanh dang rộng ra vừa dủ cho bàn
tay khum khum của Tài ấp gọn vào.
Tài tò mò nhìn mặt bà Thanh ửng đỏ dần, mắt bà lờ đờ, hơi thở
hổn hển. Tài chồm người lên hôn làm bà rhánh phải xoay mặt chổ
khác tránh cái miệng nực nồng mùi rượu và cặp môi dầy bóng mở
của hắn.
Bà Thanh cảm thấy ghê tởm, chuyện làm tình đối với bà đồng
nghĩa như là một cú áp-phe mà thôi, muốn sai bảo cái thằng du
dảnỉ, này t~hì phải chiu khó nằm
ngửa cho nó đụ. Thả con tép bắt con tôm, Bà Thanh chép miệng
xuôi tay phó mặc.
Tài vụng về mở hàng nút quần của bà Thanh, rồi nắm luôn cả
quần xì líp kéo xuống luôn một lần một cho tiện việc sổ sách,
trong khi đó bà Thanh cũng vòng chéo hai tay kéo cái áo thun
qua khỏi đầu.
Tài đúng là một kẻ phàm phu tục tử kể cả trong lúc đéo, hắn
kéo tuột cáị quần jean chợ lớn xuống quá dầu gối rồi dùng ngón
chân kẹp lấy lai quần mà kéo ra luôn, hắn hấp tấp cầm lấy con
cu cứng ngắc tự lúc nào rối ấn mạnh vào lồn bà Thanh mà nắc.
Bà Thanh cảm thấy dau rát dù bà đã qua mấy dời chồng cùng hàng
trăm lần vụng trộm với dủ hạng người. Cái đau rát làm bà Thanh
có một cảm giác thật lạ,
giống như cái thời bà mười sáu tuối, lần dầu tiên đi chơi với
thằng bồ trong sở thú, hai đứa chui vô bụi cây chơi thử cái
trò vợ chỏng.
Bà Thanh vừa ghê tởm vừa sung sướng, chưa bao giờ bà ân ái với
loại người như Tài, dàn ông nào đến với bà cũng vuốt ve mơn
trớn, đi đường lưỡi cho tới khi
dâm khí ướt dầm dề, khi cả hai người chịu hết nổi mới tới tiếc
mục chánh. Tài thì không như vậy, chủ trương của hắn là. . . .làm
sớm nghĩ sớm, l. .2. .3 banh ra cứ thế mà nắc.
Tài không màu mè, hắn không cần biết đến người bạn tlnh của
mình, hấn ch~ muốn thỏa mản cho bản thân hắn trước.
Cu Tài như một cái pít tông dộng xuống cái nồng xylanh của bà
Thanh nghe ành ạch. Bà Thanh tỏ ra thật xứng đáng với biệt
hiệu "Ngọc Diện dâm bà" mà giới ăn chơi Sài Gòn dặt cho, hai
chân bà giơ lên quặp chặt lấy thắt lưng của Tài mà trườn người
vòng quanh mặt giường.
Tài vẫn đứng dưới dất, hai tay ôm hai bắp vế bà Thanh mà nắc
như chó nắc. Bà Thanh lúc dầu tuy ghê tởm người đàn ông thô bl,
nhưng vẫn ráng chịu đựng để
nhờ eậy về sau. Nhưng đến khi Tài nạp lia lịa chừng mười phút
thì bà Thanh sung sướng đến mức độ không còn kiểm soát được
hành động của mình nữa, khí từ
trong lồn bà tuông trào ra từng đợt.
Bà Thanh lúc đầu còn rên ri nho nhỏ, nhưng đến lúc quá sung
sướng thì bà rên khóc hù hụ như cha vừa mới chết.
Tài bình thường là một tay chưa bao giờ biết bại trận trên
bụng đàn bà, có lẽ vì vậy mà hắn dược đàn em tâng bốc là "Độc
cô cầu bại". Thường khi nhập trận,
hắn có thể tác chiến liên tục hai ba tiếng đồng hồ là thường.
Hắn có tuyệt chiêu riêng, biết kềm giữ mỗi khi sắp sửa xuất
tinh, cứ kéo dài mãi cho dến khi nào quá
mệt mỏi mới cho ra, mà gần như hắn chưa bao giờ biết mệt, họa
may người đàn bà xuất khí quá nhiều lần, chịu không nổi, xin
hắn thôi hắn mới chịu thôi. Bây giờ thì hắn mới nhậu xong, hắn
nạp liên tục hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy gì hết. Bà
Thanh đã ra ba lần rồi mà con cu của hắn vẫn như khúc củi,
thụt vô thụt ra trong lồn bà như là một cái máy.
Bà Thanh quá hứng tình, bà chồm người lên ôm cứng lấy cổ hắn,
Tài để mặc cho bà ôm, hai tay hắn vòng ra sau lưng mà bợ dít
bà Thanh nhỏng cao lên rồi
đứng mà nắc.
Thêm nửa tiếng đồng hồ nữa đã trôi qua, Bà Thanh lã người mà
Tài thì vẫn trơ trơ, bà đành vận dụng chút tàn hơi dè ngữa Tài
xuống mà leo lên ca bài "ngựa phi đường xa"
Tiếng kêu ọc ọc vang lên dều dặn, hai người mồ hôi ra như tắm
mà cu tài vẫn còn trong tư thếchỉ thiên. Bà Thanh đành chịu
thua, lỏn bà dã đau thốn, bà Thanh dành xuống ngựa dổi sang
thế 'lem bé mút cà rem" . Bà đẩy nhẹ người Tài nằm xuống, bà
đưa tay cầm chặt lấy con cu cứng ngắc và đỏ chói của hắn tuột
lên
tuột xuống rồi nói:
- Coi vậy mà. . . .dữ ghê há.
Tài cười lên hô hố và trả lời ra điều ta đây.
- Em quá khen vậy thôi chứ anh thấy cũng xoàng thôi mà.
Bà Thanh cũng muốn hấn bắn khí ra cho rồi, thật tình thì bà
cũng mệl lắm, nên bà cố sức sục mạnh cu hắn mỗi lúc một nhanh
hơn, hết tay này rồi chuyền đến
tay kia, chừng mười phút sau Tài không còn chịu đựng được nữa,
khí hắn bấn ra tứ tung làm ướt cả mặt bà Thanh, cả hai người
đều thở dài lên một tiếng.
Bà Thanh ở lại với Tài đêm hôm đồ, hai người nồi chuyện rù rì
suết đêm. Tài sung sướng hứa hẹn sẽ làm những gì bà Thanh muốn,
đó chl là những chuyện nhỏ,
nghề của chàng mà.
*
* *
Cái tin Kiều Loan đã trở lại hát lan truyền trong giới dân
chơi Sài Gòn. Suất nửa tháng qua, vũ trường bà Thanh vắng
tiếng ca nàng nên khách bắt dầu tha thớt, g;iãm hẳn so với
trước kia. Nhiều người đã đến nhưng rồi lại quay gót trở ra đi
nơi khác. Ban quản lý vũ trường rúng dộng, họ dang cốgắng tìm
một ca sĩ khác
đang ăn khách đem về hát để câu khách lại nhưng chưa có hoặc
nếu có thì họ cũng đã ký hợp đồng đi nơi khác rồi.
Giửa lúc "tang gia bối rối", thì Kiều Loan trở về. Bà Thanh
cho quảng cáo rầm rộ về sự trở lại của “ngôi sao bắc đẩu” đêm
nay tại vũ trường bà. Những tấm bích chương lớn khổ được treo
rãi rác khắp nơi trong thành phố với lời quảng cáo thật kêu.
“Sau thời gian hai tuần lễ nghĩ ngơi dưỡng sức, nữ danh ca
Kiễu Loan sẽ tái xuất hiện với những tình khúc bất tử tại Đại
khiêu vũ trường. . . .kể từ ngày. . . .”
Khi Tuấn đưa Kiều Loan bước vào đến bên trong vũ trường thì cả
hai cùng ngỡ ngàng, Kiều Loan hoãng hốt dưa tay xem lại dồng
hồ, rồi như s(~ mình lầm.
Nàng hỏi Tuấn.
- Anh xem dùm em coi mấy giờ rồi.
Tuấn bật hột quẹt đưa sát vào mặt đồng hồ nhìn cho kỹ.
Chàng trả lời:
- Mười giờ mười lăm.
Kiều Loan hoãng hết thật sự, từ mấy năm nay kể từ ngày tên
tuổi nàng dược mấy tờ báo văn nghệ lá cải Lăng xệ tlleo kiểu
ăn bánh trâ tiền, có nghĩa là nằm ngửa cho chú'lg "chịt" một
hai phát thì sẽ có bài lên báo khen rối rít.
Cho đến nay, chưa bao giờ có phòng trà, vũ trường nào mà nàng
đến hát lại ế ẩm tang thương như thế, tối thứ bảy là khách lại
lát đát chỉ độ năm bảy người, mà toàn là những khuôn mặt "cơm
nhà quà vợ", vô vũ trường chỉ dám kêu một chai bia rồi ngồi "thôi
miên" , không dám uống, bởi vì uống hết mà không kêu nữa thì
cũng kỳ, mà kêu nữa thì lại xót ruột.
Những khuôn niặt dân chơi, loại chịu ăn chịu xài đã biến di
đâu hết. Trước kia họ đến hằng dêm, không những dể nghe Kiều
Loan hát mà còn để ngắm nhìn cái
thân hình vệ nữ của nàng.
Kiều Loan như một bông hoa đang dộ mặn mà, hương sắc, ai cũng
muốn nhìn, muốn ngắm, nhưng với điều kiện là bông hoa chưa có
chủ, nay mọi người đều
biết là chàng công tử bột Tuấn đã dưa bàn tay tội lỗi dập vùi
thần tượng của họ.
Cứ tưởng tượng cái cảnh Kiều Loan chỏng khu như chó cho Tuấn
nắc, cái miệng xinh xắn với làn môi trái tim kia há to mà táp
cái củ cặc của Tuấn như cá vồ táp
cứt là họ thấy mất phê rồi.
Thà là không hay không biết thì thôi, đằng nầy Kiều Loan ngang
nhiên cặp tay Tuấn đi khơi khơi trước mặt họ, còn dông tuốt ra
Vũng Tàu du hí cả nửa tháng mới về, khoảng thời gian này đủ
cho họ tìm được nơi khác dể giải trí.
Người xướng ngôn viên cầm cái micro lanh lãnh giới
- Kính thưa quý vị.
Hắn ngưng lại, mĩm cười một mmh, cũng may là hắn ngưng lại
kịp, suýt chút nữa hắn dã lỡ miệng giới thiệu “Kính thưa quý
vị bàn ghế”.
- "Kính thưa quý vị, đêm nay vũ trường chúng tôi tưng bừng đón
tiếp sự trở lại của vl sao bắc đẩu trên vòm trời ca nhạc, một
giọng hát vượt thời gian, không
gian, mộl giọng ca mượt mà, truyền cảm (hắn lại suýt nói
truyền nhiểm). Kính thưa quý vị, chúng tôi muốn nói đến nữ
danh ca. . . .Kiều Loan. Xin quý vị đặc biệt dành cho Kiều
Loan một tràng pháo tay".
Một vài tiếng vổ tay lẹt đẹt vang lên như tiếng pháo chuột.
Kiều Loan lững thững bước ra, mắt thục sâu, hai gò má trỏm lơ
hốc hác, nàng bất đầu cất tiếng hát.
Vũ trường im phăng phấc, không biết vì thiên hạ lắng tay nghe
hay vì vắng quá nên không có tiếng ồn ào như thường lệ. Dến
giữa bản nhạc, trong khi tay thổi
Saxo đang cúi gập người "Solo, ắc-líp" trước khi Kiều Loan hát
trở lại lần nữa~thì mấy người khách còn lại cũng lục tục đứng
vậy ra về nết.
Kiều Loan vẫn cố gấng hát cho đến hết bản, giọng ca nàng nghèn
nghẹn như muốn khóc.
(Hết Phần 2 … Xin mời xem tiếp
Phần
3) |