| Cường ăn nằm với Phượng được vài tuần đâm ra 
					chán; cái gì cũng vậy, nhiều quá thì không thấy quý. Còn 
					Phượng một mực hiến dâng cho người yêu, hết lòng hầu hạ 
					Cường. Hễ cường muốn chơi kiểu nào là Phượng chiều ngay dù 
					bản thân không mấy gì thích thú. Sau những cuộc mây mưa, 
					Phượng tìm cách thỏ thẻ, năn nỉ Cường cưới nàng qua cữa, 
					nhưng mỗi lần nhắc đến là Cường dã lơ qua chuyện khác. Những 
					lúc gần đây, tình cảm hai người có vẽ lạt lẽo. Tèo gặng hỏi 
					mới biết Cường chỉ đến với chị Phượng mỗi tuần một lần với 
					lý do bận rộn làm ăn, quản lý mấy tiệm thuốc bắc của gia 
					đình. Có đánh chết Tèo cũng không tin một cậu công tử nhà 
					giàu quen ăn chơi hưởng lạc lại bỏ đụ đéo để chuyên tâm làm 
					ăn. Tèo bỏ công sức theo dõi Cường từng cữ chỉ mới phát hiện 
					ngoài chị Phượng, Cường còn tới lui với con gái ông tư, tên 
					Hường. Tèo vừa tức tối lẫn tiết rẽ cho tấm thân trong trắng, 
					hấp dẫn của chị Phượng bị tên sở khanh chiếm đoạt không khác 
					gì đóa hoa lài cắm bãi cức trâu. Càng nghĩ càng tức… Tèo 
					quyết tâm trả thù cho chị. Tèo biết nếu thẳng thừng khuyên 
					chị hai bỏ đụ đéo với Cường thì đời nào chị Phượng đồng ý vì 
					đã trót trao trinh tiết cho Cường; vã lại trong thâm tâm, 
					chị Phượng tưởng Cường là cao thủ chăn gối, khó ai sánh bằng. 
					Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Tèo biết 
					Phượng cùng dòng máu với mình nên cũng dâm không kém, chỉ có 
					điều chị Phượng là con gái nên tỏ ra e thẹn để treo giá. Tèo 
					quyết tâm chứng minh cho chị Phượng biết Cường là đồ bỏ xó, 
					chỉ dụ con gái mới lớn không biết mùi đời. Tèo xếp đặc cho 
					Phượng tận mắt chứng kiến Cường dang díu với Hường. Tưởng 
					như vậy là Phượng sẽ lìa bỏ Cường; nhưng không, Phượng còn 
					cố dối lòng, bênh vựt trước mặt Tèo:- Đàn ông mà, ai chẳng vậy, miễn biết đường về là được, chị 
					không phải là người kiềm kẹp!
 - Có thật trong lòng nghĩ vậy mới nói…
 - Con gái, ai chẳng muốn một đời một kiếp, nhưng nhiều khi….
 Nói tới đây, Phượng đã nghẹn ngào, hai mắt rươm rươm nước 
					mắt. Phượng vụt chạy về phòng đóng sầm cữa lại, khóc oà lên. 
					Tèo đứng ngoài cữa lắng nghe Phượng khóc mà lòng như lửa 
					thiêu….
 
 Tối hôm đó, thấy người trong nhà đã đi ngũ mà đèn phòng của 
					Phượng còn sáng, Tèo quyết định…
 - Chị hai, cho em vô tí, có chuyện nói!
 - Chờ một chút, chị đang thay đồ ngũ
 Sau khi bước vào phòng, Tèo không quên khóa chặt cữa lại. 
					Phượng ngạc nhiên hỏi:
 - Muốn nói chuyện gì mà phải đóng cữa kỹ quá vậy?
 - Tèo… Tèo muốn chị bỏ anh Cường…để…
 - Chuyện gì? mắc mớ gì tới mầy… mà để làm gì?
 - Tèo thấy…chị với anh Cương không nên giằng co nữa… không 
					thì chỉ có chị là người khổ mà thôi… vả lại thời bây giờ…con 
					gái mất trinh là chuyện bình thường thôi mà… chị đâu cần 
					phải khăng khăng bắt ảnh cưới?
 - Con nít, im miệng lại không, tao đánh cho chừa bây giờ, 
					thiệt ra mầy muốn gì?
 - Em muốn chị cho em làm giống như anh Cường…
 Phượng tát vào mặt Tèo một cái như trời giáng, lớn tiếng nói:
 - Cái đồ loạn luận, mầy điên rồi sao?
 - Chị đừng tự dối mình nữa, Anh cường của chị đã có bồ khác 
					rồi, hắn đang hưởng lạc chớ đâu như chị, dài cổ mong chờ vô 
					ích. Chị đừng mong có ngày lãng tử sẽ hồi đầu…
 - Thôi nín đi, đừng có nói gạt….không có đâu..Anh hứa là sẽ 
					cưới tao..
 - Cái gì? cưới? chị đang mơ hả? Nếu phải cưới mấy cô đã từng 
					nằm ngữa cho nó chơi chắc phải hơn cả trăm…
 - Ảnh ra sao đi nữa tao không cần biết, tao vẫn thương ảnh….
 - Chúa ơi là chúa, sao chị .. ngốc quá vậy..anh cường của 
					chị bây giờ đang ôm cô gái khác tận hưởng nhục dục còn chị 
					thì lẻ loi ngồi chờ…chị muốn em hỏi ý kiến ba mẹ không?
 Phượng khóc òa lên, đắng cay cho số phận con gái. Như vậy 
					là trinh tiết của mình như nước cuốn hoa trôi. Phượng thút 
					thít trông ra cữa sổ như đang suy nghĩ chuyện gì. Phượng như 
					không còn chọn lựa nào khác, nếu không chìu Tèo, có thể Tèo 
					sẽ đem chuyện này nói cho ba mẹ biết. Mặc trái của yêu là 
					hận, Phượng đang nghĩ tới việc nhờ Tèo theo dõi Cường và trả 
					thù dùm nàng. Phượng không nói một lời, nước mắt rơi lả chả 
					trên hai bờ má hồng . Tèo bước tới sau lưng ôm choàng qua eo 
					Phượng an ủi: “thôi chị quên thằng khốn nạn đó đi, chị còn 
					có em luôn bên cạnh.” Phượng chống trả yếu ớt, nàng không 
					còn lý trí để phảng đối. Phượng buông xuôi, mặc cho chuyện 
					gì sẽ xãy ra.Tèo dìu chị nằm xuống giường, Phượng quay mặt 
					vào trong vách khóc lớn. Hiểu ý chị, Tèo trườn tới sau lưng, 
					luồng ta ra phía trước, xoa hết vú này tới vú kia. Tèo nhồi 
					bột cặp nhũ hoa, miệng không ngừng bú chùn chụt hai đầu vú 
					đang cương cứng. Lần xuống dưới mông, Tèo tuột chiếc quần 
					ngũ ra, lật úp Phượng lại, giang hai chân thật rộng. Với tư 
					thế này, Tèo dễ dàng nhìn ngắm cái lồn mập, nhiều nước, lông 
					lá rậm rạp. Tèo say mê với cái khe khép kín đầy bí ẩn. Hắn 
					nhè nhẹ bang hai mép lồn bên ngoài, hắn thấy phía trong còn 
					có hai mép non màu hồng gặp nhau tại một điểm u lên đỏ hỏn 
					mà người ta gọi là hột le hay mồng dốc; đúng là tuyệt tác 
					của Chúa. Tèo cúi xuống dùng luỡi liếm nhẹ, xong liếm dọc 
					theo cái khe giữa hai mép lồn, lên xuống không ngừng. Tèo 
					liếm sạch nước nhờn rĩ ra từ lỗ lồn; Tèo đút nguyên cả lưởi 
					vào sâu trong lỗ ngoáy. Tới nước này thì Phượng không còn 
					khóc nữa, nàng nhu cao mông lên, cho Tèo tiện việc. Thấy chị 
					có vẽ hợp tác, Tèo làm tới đưa luôn hai ngón tay, rồi ba 
					ngón vào trong lỗ lồn. Tèo say mê thọt, xoắy, móc; Phượng 
					rên như heo bị thọc huyết. Sau một hồi, Tèo lấy trái dưa leo 
					trong túi, từ từ đút vào động thiên thai. Phượng sợ hãi van 
					xin, nhưng những lời ấy càng làm cho Tèo nỗi hứng. Sẵn nước 
					nhờn đang tuông ra, Tèo đút ọt vào, Phượng rú lên hay tay 
					bấu chặt lấy thành giường. Tèo thọt trái dưa ra vô liên tù 
					tì… Phượng có vẽ thấm mệt, Tèo rút cái dưa leo ra, đứng dậy 
					cỡi quần áo, Phượng ngạc nhiên trước con cu dài hơn gang tay, 
					to quá cỡ, gân xanh bao quanh, đầu khất đõ hõn, ăn đứt cặt 
					cũa Cường. Phượng thỏ thẻ:- Bộ em lai hay sao mà to khủng khiếp; mà nè, chị hai cho em 
					đút cặt vào lồn chị chơi làm sao tùy ý, nhưng không được 
					xuất tinh trong đó nhen cưng, mình cùng giòng máu.
 - Em không xuất tinh, nhưng xuất khí được không? Hehehe
 - Nghe lời đi, chị thương, không thôi miễn
 - Ðược rồi, dài dòng quá, đễ lát nữa chị hãy quyết định nên 
					hay không…
 
 Tèo bế Phượng lên, bảo chị ôm cần cỗ và hai chân quành qua 
					hông giữ thăng bằng. Tèo đút cũa nợ to tướng vô lồn chị hai, 
					vừa bước đi vừa dập bành bạch. Phượng nhăn mặt đón nhận đừng 
					cú, có lẽ cặc Tèo quá to lại dài nên lồn Phượng được nông ra 
					hết cỡ, mỗi lần đâm vô chạm tới tử cung khiến Phượng hơi 
					thốn nhưng không thiếu phần kích thích, làm cho nàng vừa đau 
					vừa sướng. Qua một hồi thốn thì cũng quen dần, Phượng chuyễn 
					từ thụ động thành chủ động; nàng ghì hai chân vào mông Tèo 
					sao cho mỗi cú nắc phải lút hết cả con cặc. Tèo càng nhấp 
					mạnh, Phượng càng đã, miệng luôn rên rĩ .. Tèo cảm giác các 
					cơ thịt trong lồn Phượng bóp chặc, quyện lấy con cặt chắc 
					nịch. Phượng giật giật rùng mình nước nhờn tuông ướt nhẹp 
					hai chòm lông đang cọ sát, mồ hôi tuôn nhễ nhọi. Tèo biết 
					Phượng đang ra nên có gắng đâm vài cú chót, bắn tinh khí vào 
					tận tử cung sâu thẳm. Tèo nằm đè lên người chị hai hưởng thụ 
					giây phút hoang lạc.
 
 Sau cái cảm giác tê tái kia, hai giòng nước mắt lại tuôn rơi 
					lả chả. Phượng hối hận đã phản bội Cường, người yêu đầu đời 
					mà nàng đã trao trọn trái tim lẫn tất cả cái gì quý báu nhất 
					của đời con gái. Phượng không khỏi xót xa vì đã thất tiết 
					với chính thằng em ruột của mình. Phượng đã làm chuyện mà 
					người đời nguyền rũa. Càng nghĩ càng bối rối, không biết làm 
					sao nhìn mặt Cường, lỡ ngày nào đó chàng quay về với mình 
					thì than ôi, tấm than đã nhơ nhuốt, không còn trong trắng, 
					không còn xứng đáng nữa. Tèo biết chị hai đang nghĩ gì nên 
					ân cần an ủi:
 - Chị đừng lo, mình không nói ra ai mà biết. Chị vẫn là chị 
					Phượng hồn nhiền vui tươi. Em sẽ thương chị gấp trăm lần bất 
					cứ người đàn ông nào trên đời này. Em sẽ vì chị mà sống… 
					đừng khóc nữa… em yêu…
 - Em có biết… hít hít…
 - Em biết…mọi chuyện đã có em lo… chị cứ an tâm chăm sóc sắc 
					đẹp mỹ miều này cho em là được
 - Đồ dê xòm
 - Chị còn dê hơn em.hihihi..
 (Hết Phần 4 ... Xin 
					mời xem tiếp
					Phần 5) |