|  Hai cô bé Lục Vô Song và Trình Anh 
                  theo bạn đi hái sen bên hồ, tình cờ gặp quái khách Võ Tam 
                  Thông đang theo lời hẹn ước năm xưa đến tìm Lục Triển Nguyên 
                  để báo mối thù đã cướp mất người y yêu là Hà Nguyên Quân mười 
                  năm về trước. Nguyên hai mươi năm về trước, Võ Tam Thông 
                  nhận cô bé mồ côi Hà Nguyên Quân làm nghĩa nữ. Nguyên Quân 
                  càng lớn càng xinh tóc dài ngang lưng, thân hình yểu điệu tha 
                  thướt. Võ Tam Thông tuy đã có vợ nhưng một già một trẻ làm sao 
                  so được với nhau? Những lúc dạy Nguyên Quân tập Nhất Dương Chỉ 
                  phải dùng đầu ngón tay trỏ điểm vào các huyệt đạo trên cơ thể. 
                  Từ nhỏ đã thế, lớn lên Nguyên Quân ngây thơ không hề biết rằng 
                  tình ý của nghĩa phụ ngày càng vượt quá tình nghĩa phụ nghĩa 
                  nữ thông thường. Những lúc chạm vào các mô mềm trên cơ thể 
                  nàng như ngực, đùi, bụng, ngón tay của Võ gia không kìm được 
                  lại run lên thì Nguyên Quân chỉ cho rằng nghĩa phụ mình đã già. 
                  Võ Tam Nương tuy biết chồng mình có ý khác nhưng chưa bắt được 
                  quả tang và cũng không dám trái ý chồng nên đành để như vậy, 
                  hy vọng Nguyên Quân sớm tìm được ý trung nhân và ra đi. Sáng 
                  hôm ấy, Hà Nguyên Quân ở trong rừng luyện võ xong bèn xuống 
                  khúc suối quen vắng vẻ để tắm. Bỗng nhiên nghe tiếng cười đùa 
                  ở mạn trái, nàng bèn vạch lá nhìn sang thấy một đôi nam nữ 
                  đang chơi đùa. Nam là Lục Triển Nguyên, nữ là Lý Mạc Sầu lúc 
                  này mới rời khỏi núi Chung Nam chưa có danh gì trên giang hồ 
                  nhưng võ công đã vào loại cao thủ hạng nhất trong lớp trẻ. Lý 
                  Mạc Sầu nói: - Đố huynh bắt được muội! Rồi chạy vòng vèo quanh các gốc cây. Nàng 
                  cố ý chạy chậm chứ với khinh công của phái Cổ Mộ, Lục Triển 
                  Nguyên có chạy mười năm cũng không đuổi kịp. Chỉ nghe roạt một 
                  tiếng, trảo của Lục Triển Nguyên chụp rách một bên ống tay áo 
                  của nàng, cánh tay trắng muốt lộ ra. Biến cố này khiến cả hai 
                  sững người lại. Lý Mạc Sầu nhìn ánh mắt Lục Triển Nguyên như 
                  ngây như dại chăm chú vào cánh tay hở ra của mình, tâm thần 
                  hoảng loạn quát: - Huynh … sao huynh dám …? Lục Triển Nguyên ngẩn ngơ không đáp, vẫn 
                  chăm chăm nhìn cánh tay thon thả trắng muốt của nàng thò ra 
                  bên ngoài ống tay áo rách, cổ tay có một dấu chấm hồng là vết 
                  Thủ cung sa của người xử nữ. Lý Mạc Sầu bỗng kêu lên một tiếng, 
                  giấu cánh tay đi và quay mình bỏ chạy. Lục Triển Nguyên vội đề 
                  khí đuổi theo: - Lý muội muội, dừng bước! Khinh công phái Cổ Mộ vốn thiên về luồn 
                  lách, nay Lý Mạc Sầu trong cơn hoảng sợ lại chạy thẳng, một 
                  cánh tay giấu ra trước ngực nên chỉ trong mấy bước Lục Triển 
                  Nguyên đã đuổi kịp. Đúng lúc Lục Triển Nguyên vung cánh tay 
                  lên thì Lý Mạc Sầu nghe hơi gió chân trái tự đảo một cái thân 
                  hình quay nửa vòng lách sang trái. Phàm những người võ công 
                  cực cao thì chiêu số xuất ra là theo bản năng, nhiều khi nhanh 
                  hơn cả ý nghĩ. Đây chính là một tuyệt chiêu của phái Cổ Mộ 
                  khiến địch nhân sơ hở mặt sau, bao nhiêu đại huyệt trên lưng 
                  đều lộ ra hết nhưng khi Lý Mạc Sầu vung tay phải lên điểm 
                  huyệt thì chợt nhớ ra cánh tay này đang hở hang và mình cũng 
                  không muốn đả thương chàng. Chỉ trong tích tắc Lục Triển 
                  Nguyên đã quay lại. Chàng cũng xuất chiêu theo bản năng, một 
                  chưởng vung lên hộ tâm, một trảo vươn ra. Roạt một tiếng, Lý 
                  Mạc Sầu lùi lại nhưng đã không kịp, ống tay áo bên trái cùng 
                  ngực áo nàng đã nằm trong tay Lục Triển Nguyên bay phất phơ. 
                  Lục Triển Nguyên biết mình lại phạm phải sai lầm nhưng trong 
                  cái trảo vừa xong, mấy đầu ngón tay đã vuốt qua bầu ngực mềm 
                  mại của nàng, bầu ngực ấy đang lộ ra trắng như tuyết, tròn 
                  trĩnh núm vú đỏ tươi rung rung trong cơn giận của Lý Mạc Sầu 
                  khiến chàng ngẩn ngơ ngắm mãi. Lý Mạc Sầu vừa giận vừa sợ, kể 
                  về võ công thì nàng cao hơn hẳn Lục Triển Nguyên nhưng tình 
                  thế này, cả nửa thân trên hở ra trước mắt chàng thì nàng không 
                  biết phải làm sao. Lục Triển Nguyên thấy nàng hai tay ôm ngực 
                  lại có ý bỏ chạy thì vội vươn tay ra giữ lấy. Không ngờ Lý Mạc 
                  Sầu lại ra chiêu, người ngả ra sau, chân trái khều một cái 
                  khiến Lục Triển Nguyên ngã vào người nàng rồi song chưởng cùng 
                  vỗ ra. Nguyên đây là một chiêu trong Xích Luyện Thần Chưởng, 
                  chiêu này phát ra tất Lục Triển Nguyên phải bị hất ra năm 
                  thước lục phủ ngũ tạng cùng nát mà chết. Nhưng khi song chưởng 
                  đẩy ra Lý Mạc Sầu lại chợt nhớ rằng mình đang hở ngực, đồng 
                  thời cánh tay Lục Triển Nguyên chộp lấy vai nàng và hơi thở 
                  nóng ấm của chàng khi ngã phả vào bên vú để trần khiến nàng 
                  toàn thân nhũn ra hai cánh tay mất lực không thi triển được 
                  hết chiêu số và cả hai cùng ngã xuống. Lục Triển Nguyên biến 
                  chiêu rất nhanh, không để nàng ngã ngửa bèn vòng tay ôm nàng 
                  và xoay người để mình ngã ngửa còn Lý Mạc Sầu nằm đè sấp lên 
                  chàng. Chàng có thể cảm nhận rõ hai bầu vú săn chắc của nàng 
                  ép lên lồng ngực mình, hai đùi phía dưới qua lớp lụa mỏng cọ 
                  lên hai hông chàng và hương thơm của da thịt người con gái 
                  trinh nguyên phả ra khiến chàng thấy mình như đang lạc vào cõi 
                  tiên không còn muốn gì hơn nữa. Lý Mạc Sầu bảy phần sợ, ba 
                  phần thinh thích, cơ thể chàng săn chắc ở bên dưới làm gì nàng 
                  không cảm nhận thấy. Hai lần chống tay ngồi dậy nhưng đều vô 
                  lực cứ như bị điểm huyệt lại ngã xuống người chàng như trước. 
                  Đột nhiên nàng òa lên khóc, Lục Triển Nguyên cả sợ dùng tay vỗ 
                  lên tấm lưng trần của nàng nói: - Muội sao thế? Đừng khóc, là ta không 
                  phải với muội! Lý Mạc Sầu hai tay đấm nhè nhẹ lên vai 
                  chàng, càng khóc to hơn: - Ngươi không phải ... ngươi xấu xa ... 
                  ta làm sao bây giờ ...? Tiếng khóc của nàng cứ nhỏ dần, hai tay 
                  cũng thôi không đấm nữa. Không biết vì bàn tay chàng trên lưng 
                  nàng đã thôi vỗ về mà chuyển sang xoa bóp từ sống lưng lên vai 
                  hay vì một vật gì cứng nóng giữa hai đùi chàng cứ đội lên đâm 
                  vào giữa hai đùi nàng? Lần đầu tiên va chạm với người khác 
                  giới, lại toàn vào chỗ hiểm, cơ thể nàng không tuân theo ý chí 
                  của nàng nữa. Nó nóng hừng hực, nó thèm muốn chàng vuốt ve, 
                  thèm muốn cái kia đâm mạnh hơn nữa, đâm lâu hơn nữa và nhất là 
                  ... đúng chỗ mà Lý Mạc Sầu chẳng biết tại sao lại thế. Điều đó 
                  khiến Lý Mạc Sầu vừa sợ vừa giận mà lại vừa thích. Nhưng lửa 
                  dục trong lòng nàng càng bốc cao thì cơn giận và cơn sợ càng 
                  bay đi mất. Đến khi Lục Triển Nguyên đưa tay vuốt má nàng, hai 
                  mắt lồ lộ nhu tình và dục tính thì nàng nhắm mắt lại cảm nhận 
                  môi chàng áp lên môi mình rồi hai má mình. Nàng kêu lên: “Lục 
                  huynh!” rồi giấu mặt vào vai chàng. Đến lúc này thì nàng chẳng 
                  còn biết gì nữa, lễ giáo gì đó đều là vứt đi, nàng chỉ thấy 
                  muốn chàng ôm mình chặt hơn, muốn cái kia xé toang hai lớp vải 
                  mà đâm sâu vào nàng. Đấy là bản năng dục tính của con người, 
                  không cần ai chỉ bảo cũng biết. Chưa từng giao hoan lần nào, 
                  làm sao Lý Mạc Sầu có thể giải thích được tại sao mình thèm 
                  muốn cái kia đâm vào trong người mình đến thế? Nàng chỉ biết 
                  chỗ đó ngứa và nóng ran lên, chỉ khi cái kia chọc vào nàng mới 
                  thấy sướng và đã. Và nàng chỉ muốn nó chọc mạnh hơn, sâu hơn. 
                  Vì thế không biết từ lúc nào, hạ thể của nàng dán xuống đè lên 
                  cái đó, mông nàng uốn éo để phần mu miết lên trên đó đúng chỗ 
                  hơn vì nó cứ liên tục giật giật đâm sang phải, sang trái. Lục 
                  Triển Nguyên từ từ cởi áo mình ra, trải lên bãi cỏ rồi lật 
                  người cho Lý Mạc Sầu nằm ngửa lên còn chàng chống tay phía 
                  trên ngắm nàng tóc xõa, mắt nhắm nghiền, môi hé mở đẹp không 
                  bút nào tả xiết. Cánh tay đang chống khẽ vuốt mấy sợi tóc lòa 
                  xòa trên mặt nàng, tay kia lòn xuống tháo dải lụa thắt lưng ở 
                  ngang hông nàng. Lục Triển Nguyên nhìn xuống, thấy một bên vú 
                  nàng phập phồng trong cơn sóng tình thì không nhịn nổi nữa, 
                  cầm một bên vạt áo nàng lật sang. Chàng khẽ kêu lên một tiếng, 
                  ngất ngây chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nàng. Làn da nàng trắng phau, 
                  mịn màng. Hai bầu vú tròn trịa, vun đầy và đỉnh vú là hai núm 
                  màu hồng tươi đang rung rung khe khẽ. Lục Triển Nguyên đưa tay 
                  vuốt từ dưới bụng nàng lên, nâng một bên vú bóp nhè nhẹ. Lý 
                  Mạc Sầu lại đê mê đi trong khám phá mới của lạc thú. Bàn tay 
                  thô ráp của chàng đi đến đâu trên làn dan mịn màng của nàng là 
                  biết đến đó. Người nàng nhột nhạt nóng bừng, bàn tay chàng 
                  càng bóp lên vú nàng càng sướng. Nhất là chàng càng chạm vào 
                  đỉnh vú và núm vú thì nàng càng đã. Môi nàng mấp máy rên nho 
                  nhỏ: - Lục huynh ơi, huynh làm gì mà muội 
                  sướng thế này? Ôi … ôi … làm gì thế … làm gì thế? Đừng dừng 
                  lại … đừng bỏ rơi muội …! Lục Triển Nguyên thấy mỗi khi chàng lướt 
                  qua núm vú là Lý Mạc Sầu lại rên to hơn, môi giật giật, nên 
                  chàng dùng hai ngón tay vân vê đầu vú đồng thời cúi xuống ngậm 
                  lấy bên vú kia mà mút. Lý Mạc Sầu oằn người trong cơn sướng 
                  khoái. Vú bên kia bị bàn tay thô nháp nắn bóp, vú bên này bị 
                  cái lưỡi nham nhám hành hạ khiến cả người nàng như bốc lửa, 
                  miệng nàng há ra rên không thành tiếng, hai tay bấu chặt hai 
                  bụi cỏ trần người ra cho chàng nắn bóp, mút mát. Hai vú nàng 
                  quá đẹp khiến Lục Triển Nguyên say sưa bóp mãi, mút mãi hết 
                  bên này đến bên kia không chán. Cả hai bầu vú nàng ướt nhẹp 
                  nước khiến bầu vú nàng càng trắng hơn, núm vú nàng càng hồng 
                  hơn. Rồi chính Lý Mạc Sầu nhắc chàng tiến xa hơn khi mông nàng 
                  không ngừng hẩy lên để tìm kiếm cái kia của chàng. Vì Lục 
                  Triển Nguyên mải mê với bầu vú nàng nên cái kia trật sang một 
                  bên, đâm vào đùi nàng mà nàng thì chỉ muốn nó đâm vào chính 
                  giữa. Lục Triển Nguyên đưa tay xuống vuốt ve hai đùi nàng rồi 
                  lần vào giữa. Chàng ngạc nhiên khi thấy chỗ đó ướt đẫm, tay 
                  chàng qua lần lụa mỏng sờ vào đám lông lạo xạo. Chàng bèn rời 
                  vú nàng ra nhìn xuống thì thấy giữa hai đùi nàng dâm thủy tuôn 
                  ra ướt đẫm cái quần lụa xanh khiến vùng đó trở nên trong suốt, 
                  thấp thoáng một vùng tam giác đen mượt huyền bí. Lớp vải lụa 
                  thấm nước ép sát vào cái mu khiến nó nổi vồng lên giữa hai đùi. 
                  Lục Triển Nguyên đưa tay nắm lai quần nàng tuột xuống. Lý Mạc 
                  Sầu đang nóng hết chịu nổi, thấy chàng tuột đến đâu mát đến 
                  đấy thì nhổm mông lên cho chàng tuột hẳn cái quần lụa xanh 
                  xuống và cả một tòa thiên nhiên phơi bày ra trước mắt Lục 
                  Triển Nguyên. Hai đùi nàng thuôn dài trắng muốt, nổi bật lên 
                  giữa hai đùi là cái mu được phủ lớp lông đen nhánh, loăn xoăn 
                  ép xuống vì bết nước. Lục Triển Nguyên khẽ đưa tay lên vuốt ve 
                  lớp lông rồi thọc sâu xuống dưới. Lý Mạc Sầu cong người lên, 
                  thấy rõ rằng tay chàng không thích bằng cái kia nhưng cũng 
                  phần nào giúp nàng hạ hỏa nên nàng cứ để yên. Nhưng đến khi 
                  ngón tay chàng chọc sâu, miết lên hai mép thịt ướt nước ấn vào 
                  thì nàng bật rên to một tiếng. Lục Triển Nguyên biết vậy nên 
                  càng máy mó, hết chọc lại ngoáy khiến nàng càng rên to. Dâm 
                  thủy nàng ra quá nhiều nên chàng rất dễ dàng làm vậy. Nhưng 
                  càng sướng, Lý Mạc Sầu càng cảm thấy nhớ và thèm cái kia, từ 
                  đâu đó trong người nàng mách bảo rằng cái kia sẽ sướng hơn 
                  ngón tay rất nhiều lần và nàng tự thấy mình rên lên thành lời: - Hừ … hự … cái kia … đừng … hự … huynh 
                  ơi, muội thèm cái kia … ôi sao sướng thế, huynh làm gì muội … 
                  cái kia đi huynh…! Lục Triển Nguyên cũng không nhịn nổi nữa, 
                  chàng cởi vội quần mình ra và leo lên người nàng. Nhưng cả hai 
                  đều là lần đầu tiên nên không làm cách nào cho dương cụ chàng 
                  vào âm đạo nàng được thành ra nó chỉ nhấp nhấp ở mép thịt bên 
                  ngoài mà thôi. Tất cả cảnh đó, Hà Nguyên Quân theo dõi 
                  từ xa đều thấy hết. Các động tác ve vuốt của Lục Triển Nguyên 
                  trên người Lý Mạc Sầu nàng đều tưởng tượng ra là đang ve vuốt 
                  trên người mình. Dâm thủy trong nàng cũng ứa ra ướt cả cái 
                  quần lụa trắng song nàng vẫn chưa hay biết. Khi Lục Triển 
                  Nguyên cởi quần ra, nàng thấy bụng dưới thót lên khi nhìn thấy 
                  dương cụ của chàng, khi chàng leo lên người Lý Mạc Sầu thì 
                  nàng cũng bất giác đưa tay xuống sờ chỗ kín của mình. Đột 
                  nhiên thấy chỗ đó ướt sũng, nàng bật kêu một tiếng ngạc nhiên. 
                  Đối với những cao thủ như Lý Mạc Sầu, dù đang trong cơn mê 
                  tình, tiếng kêu khẽ đó cũng khác nào như sét đánh giữa trời 
                  quang. Lý trí đột nhiên trở về, nàng hoảng hốt bật dậy đẩy Lục 
                  Triển Nguyên ra, vơ lấy quần áo mà bỏ chạy. Lục Triển Nguyên 
                  công phu kém nàng không nghe thấy tiếng kêu đó, chỉ thấy nàng 
                  đột nhiên như thế thì cứ ngây ra đến lúc chợt tỉnh thì đã 
                  không còn thấy bóng nàng nữa mà muốn đuổi cũng không được vì 
                  trong lúc hoảng hốt nàng đã vơ cả quần áo của chàng mà chạy, 
                  chỉ để rơi lại một cái khăn trắng thêu hoa hồng. Dở khóc dở 
                  cười, Lục Triển Nguyên đứng dậy nhặt cái khăn bỏ đi tìm một 
                  nơi ẩn thân đợi đêm xuống mới đi kiếm quần áo để mặc. Cả khu 
                  rừng chỉ còn lại Hà Nguyên Quân ngồi đó bàng hoàng vì những gì 
                  đã xảy ra. (Hết Hồi 1 ... Xin mời xem tiếp
                  Hồi 2) |