Con út nói xong ông Cừ khoái tỉ, ông từ từ tuột cái quần xuống khỏi
tới dầu gối dể lộ ra nguyên con cu với cái quy dầu bóng lưỡng, dỏ chói
và săn cứng sừng sững ngay trước mặt con nhỏ, con út nuốt miếng nước
bọt mấy cái, tay đưa ra cầm lấy con cu của ông Cừ, nó nhìn thật say
sưa một lúc, tay còn lại nó vén tóc ngược ra phía sau rồi từ từ há
miệng đút con cu ông Cừ vào trong miệng của nó mà bú, ông cừ thấy nó
làm có vẽ hấp tấp quá bèn nói:
- Không phải vậy,' con đừng gấp quá. . . .hãy liếm xung quanh cái dầu
cu của dượng trước, chổ đó nó có cái lỗ thỉnh thoảng con liếm vô đó
một lần, tay kia con bợ dái dượng lên rồi bóp bóp nữa mới được.
Con út thì ngồi trên giường, ông Cừ thì đứng dưới đất, tay trái ông
nắm tóc con út, tay còn lại ông thấm chút nước miếng nơi ngón giữa
chồm tới xoay xoay cái lỗ đít hai ba cái rồi ông dút ngón giữa của ông
từ từ vào hậu môn con nhỏ, vì có chút nước nhờn nơi ngón tay ông nên
con Út nó không thấy đau và ngược lại nó càng hứng tình thêm nữa.
Con út tuy chưa có kinh nghiệm nhiều nhưng cũng đủ làm cho ông Cừ chết
diến người lên, vì đây là lần đầu tiên mà ông Cừ dược một người con
gái vừa mới lớn vừa trẻ đẹp bú cu ông.
Chừng mười lăm phút mút liếm ông Cừ chịu hết nổi nên ông rút con cu ra
khỏi miệng con út, tay đẩy nhẹ người nó nằm xuống, và tuột khỏi cái
quần ra khỏi hai hân ông rồi leo lên nằm ôm vuốt ve con út.
Ông choàng tay qua người con út chậm chạp cởi mấy hột nút ra, con út
đồng thời lòn tay ra dằng sau để mở cái khuy nút của chiếc nịt vú
chiếc nịt vú được nới rộng ra thì bàn tay của ông Cừ cũng vừa lần mò
tới, ông nắm vén cái áo nịt vú kéo lên trên gần cổ, tay ông bóp lia
bóp lịa hết bên này rồi tới bên kia.
Vú con út trắng phếu như trứng gà non, bự vừa bằng lòng bàn tay của
ông Cừ, ông Cừ khoái chí, xít xòa đôi ba cái rồi nói :
- Vú con đẹp quá, dượng từng tuổi này mà chưa thấy ai có cặp vú đẹp
như con vậy.
Nói xong ôngCừ lồm chồm lên người con út tay bóp vú nâng lên và thè
lưỡi ra mà liếm trên đầu vú nó, vì kích thích nên đầu vú con út càng
lúc càng nở to ra thêm, tay trái ông lòn ra phía sau ót của nó, tay
phải ông buông vú nó ra rồi từ từ rà xuống dưới mu lồn và ông dùng
ngón trỏ xoay nhè nhẹ lên trên hột le của nó, nó rên rỉ không ngừng,
miệng thì nói tía chia:
- Dượng Cừ. . . .Dượng Cừ. . . .dượng chơi con liền đi dượng chơi con
liền đi. . . .con nứng quá chịu hết nổi rồi.
Ông Cừ thấy.nó rên la quá sợ nó dứt dây nứng nên ông nói tiếp:
- Con nứng lắm rồi hà, con nằm xấp xuống, chỏng cái mông lên đi.
Con út nghe theo lời ông từ từ trở mình và nằm xấp xuống, chỏng cái
mông lên cao đưa lộ ra hai muối cam trông thật là hấp dẫn.
Ông Cừ quỳ gốí xuống, thong thả đưa dương vật từ phía sau mà ấn tới,
hai tay ông ôm ghì hai bên hông con Út rỏi nắc con nhỏ nghe òng ọc,
con út cnng kbông thua ơì, nó chường tới chường lui theo nhịp nắc của
ông Cừ, miệng kêu la inh ỏi:
- Chết con rồi dượng ơi ! chết con!
Một lần nữathật dúng với câu "Gừng càng già càng cay" Con út cảm thấy
như đất trời đảo lộn, nó sướng từ ngón chân tới đỉnh đầu. Có lẽ nó ra
đâu ba hay bốn lần gì đó rồi ông Cừ mới xuất tinh.
Cuộc mây mưa đã xong, ông ngã người xuống nằm thở hổn hểnh, Con út thì
đầu tóc bù xù hình như nó đang suy nghĩ gì đó.
Ông Cừ đưa tay lấy cái mền đềp lên người con Út rồi bước xuống giường
đi vào nhà tắm, khi ông Cừ từ nhà tấm trở vô thì con Út nó vẫn nằm đê
mê như người mất hồn.
Ông Cừ bước rón rén đến bên con Út lay nhè nhẹ, nó không nói không
rằng quơ vội bộ đồ mặc vô rồi trở ra nhà trước, leo lên ghế bố nằm
quay mặt vô vách.
Ông Cừ không biết con Út đang nghĩ gì nên hơi hoảng sợ trong lòng, giờ
phút này ông thật sự lo lắng, ông sợ con út nó sẽ mét với mẹ nó, rỏi
bà Bảy nổi điên lên chưởi bới tứ tung. Chuyện đổ bể ra, thằng Đực với
bà con lối xóm còn coi ông ra nữa. Ông rón rén bước theo đến ngồi thụp
xuống bên cạnh ghế bố năng nỉ nó.
- Đừng có mét bả nghe Út. . . .
Ông Cừ lặp cà lặp cặp nói được bao nhiêu đó rồi ấp úng không thêm được
lời nào nữa.
Con út vẫn nằm quay mặt vô vách. Ông Cừ đâu biết là nó đang cười trong
bụng và nghĩ thầm "ngu sao mà mét".
*
* *
Chuyến hàng dợt này tương dối chậm hơn mấy lần trước, hôm nay nửa
là ba ngày rồi mà số hàng hóa đem theo chỉ bán dược phân nửa, bà Bảy
nóng ruột muốn kêu bạn hàng dến sang tay hết dể tở về, nhưng ai cũng
than là hàng của họ còn nhiều, không dám lấy thêm. Bà Bảy giận lắm, bà
nhớ nhà thì ít mà có lẽ nhớ con cu ông Cừ thì nhiều, càng nghĩ, ruột
bà càng nóng như hơ.
Bà Bảy lấy chồng từ năm mười tám tuổi, đến năm hăm ba thì ông Bảy đi
làm rừng bị cây ngã đè chết, để lại cho bà hai đứa con gái cùng với
cái bầu sắp đến ngày sanh nở.
Hoàn cảnh bắt buộc, bà không làm nuôi con thì ai làm nuôi cho, nên bà
tảo tần hôm sớm để lo cho chúng nó, đến khi hai dứa lớn lần lượt lấy
chồng rồi bà mới kịp nghĩ đến thân bà, ở cái tuổi mới bốn mươi mà bà
đã thiếu hới đàn ông cả mười bảy năm trời nên vừa gặp ông Cừ là bà xáp
vô ngay.
Cái đêm đầu tiên hai người ăn nằm với nhau bà Bảy không bao giờ quên
được. Ông Cừ đã đưa bà lên tới chín tầng mây hoan lạc, bà sung sướng
kêu rên y như cái đêm đầu bà mới lấy chồng, có khác chăng là lần này
bà sung sướng trọn vẹn chớ không dau đớn như cái ngày mới lớn, ở cái
tuổi bốn mươi lại hôm sớm tảo tầng nên bà Bảy không còn cái nhan sấc
mặn mà như cái thời còn con gái, nhưng nhờ hoạt động nhiều nên thân
hình vẫn còn tương đối gọn ghẻ, săn chắc, đặc biệt là bà vẫn còn thèm
khát đàn ông còn hơn cả cái thời bà mới lớn.
Bà Bảy vừa suy nghĩ vừa xoay qua nhìn thằng Đực, nó vẫn say sưa ngủ,
hai tay khoanh ngược ra sau gáy làm gối.
Bà Bảy tò mò nhìn dọc xuống phía chân nó, bà chợt giật thót người. Con
cu thằng Đực chla thẳng lên trời như mạt khúc mía dựng dứng trong quần
nó.
Thằng Đực năm nay cũng dã mười tám, cái tuổi sung sức và tò mò của
thằng con trai, lúc nào cũng muốn tìm hiểu về sinh lý về đàn bà con
gái, chẳng thế mà nó cùng mấy thằng bạn trang lứa cứ sưu tầm, tìm kiếm
rồi chuyền tay nhau những tấm hình ở truồng, những chuyện bảy đêm
khoái lạc, chúng lén dọc rồi mơ ước, tưởng tượng vu vơ Có lẽ trong
giấc ngũ nó đang mơ thấy cái gì đó nên con cu cứng ngắc và th~nh
thoảng giựt giựt. Bà Bảy nuết nước bọt mấy cái rồi một ý định táo bạo
nảy ra trong đầu bà.
Căn phòng nhỏ ở bến xe mà bà Bảy mướn ở đở mấy hôm dưoọc kê hai chiếc
ghế bố chl cách nhau chừng nửa thướt, trước kia khi bà Bảy di buôn một
mình thì bà chỉ mướn loại phòng nhỏ vừa đủ một chiếc ghế bố.
Nói là phòng ngủ chứ thật ra nó chỉ là mấy tấm vách đóng bằng giấy cạc
tông được chia thành từng ô vừa đủ để che chiếc ghế bố nhỏ cho người ở
bên ngoài không nhìn thấy được bên trong.
Kỳ nầy có thằng Đực theo phụ nên bà buộc lòng phải trả thêm chút đ~nh,
lấy cái phòng lớn hơn một chút vừa đủ kê thêm chiếc ghế bố cho thằng
Đực.
Bà Bảy nhìn cái quần xà lỏn đang bị con cu thằng Đực đội thằng lên
thiếu điều rách vải một lần nữa, rồi quyết dịnh nằm xuống, bà vừa rên
hừ hừ vừa thò tay qua khều khều làm thầng Đực giật mình ngồi dậy, nó
ngơ ngát không biết chuyện gì xảy ra, bà Bảy vẫn vừa rên hù hụ vừa
thều thào.
- Đực, cháu lấy chai dầu Nhị Thiên Đường cạo gió dùm dì, không biết
sao tự nhiên dì ớn lạnh quá, tay chân bủn rủn dở hỏng lên.
Thằng Đực sất sắng nhây xuống khỏi ghế bố, nó vừa kịp nhận ra con cu
nó đang đưa ra quơ quơ trước mặt như râu con óc, nó xoay người né né
một bên sợ bà Bảy trông thấy, vừa mò mò trong túi sách treo bên cạnh
tìm chai dầu và cắc bạc thiệt là vật bất khả ly thân của bà, bà Bảy tự
dộng kéo toạc hàng nút và cởi hẳng chiếc
áo cánh bỏ một bên rồi nằm xuống. . . .rên tiếp.
Thằng Đực chẳng biết ất giáp g;ì, nghe bà Bảy biểu cạo gió là lật đật
cầm chai dầu chậm chậm xuống lưng rồi dùng hai tay chà cho dầu loang
đều từ cổ xuống tới thắt htng, bà Bảy vẫn nầm yên, g;iọng nói thều
thào như người bị bệnh thật sự.
- Cháu mở cái móc xú-chiên để cạo cho dể. Thằng Đực lại lay hoay, tẩn
mẩn mở cắi móc nhỏ xíu cho hai sợi dây bung ra, rồi lại dùng hai tay
xoa dầu trên lưng bà Bảy.
Hai tay nó xoa tới đâu, bà Bảy cảm thấy như có một luồng hơi nóng thấm
qua lớp da vô tới xương sống làm bà rên khe khẻ.
Thằng Dực thật tlnh, tưởng bà Bảy bệnh thật nên lật dật cầm đồng tiền
cắc dưa lên cạo tới tấp.
Thật tình thì bà Bảy có đau ốm gì đâu mà cạo gió nên thằng Đực vừa cào
cào hai ba cái là bà Bảy cản lại; bà nói y như thật.
- Thôi. . . . thôi, dau dì lấm, người dì đang ê ẩm mà cháu cạo như vậy
làm sao dì chịu nổi, cháu cứ xoa dầu rồi bóp dùm cho dì.
Thằng Đực dạ dạ rồi chồm qua mình bà Bảy để bỏ đồng tiền cắc trở vô
túi sách, vô tình con cu của nó rà rà trên lưng bà Bảy làm bà vừa nhột
vừa tê mê cả người.
Thằng Đực chà lên, chà xuống được một lát thì bà Bảy than mỏi ở thắt
lưng, nhờ nó bóp dùm.
Thằng Đực đang lay hoay xoa bóp thắc lưng thì bà Bảy nhỏng dít kéo
chiếc quần trề xuống tới nửa mông đít, bà biểu nó:
- Bóp mạnh, bóp mạnh xuống chút nữa. . . . xuống nữa. . . .xuống chút
nữa.
Thằng Đực hơi e dè khi hai tay nó dụng tới lớp da trắng nỏn nơi mông
dít bà Bảy. Nhưng bà Bảy lại bảo nó:
- Đó dó, dúng chổ đó đó, bóp mạnh mạnh dùm dì.
Thằng Đực không biết làm sao hơn dành cứ chổ dó mà bóp.
Bà Bảy cảm thấy máu trong người rần rần chảy mạnh, bà bắt dầu thấy hâm
hấp nóng như người bệnh thật, rồi như không chịu nổi nữa, bà biểu nó :
- Cháu leo lên ngồi chận trên hai bắp vế mà chà lưng dùm dì.
Thằng Đực cũng nghe lời, bà Bảy dang rộng hai chân ra một chút, biểu
thằng Đực chà dùm từ eo lên tới cần cổ bà.
Cứ mỗi lần thằng Đực chồm lên, con cu nó kéo một dường trên kẻ đít bà
Bảy, làm bà cứ nhấp nha nhấp nhỏm theo từng động tác của nó. Bà nằm dê
mê tận hưởng cái cảm giác quyến rủ lạ lùng mà bà không ngờ. Bổng bà
Bảy bảo thằng Đực nhốm người lên dể cho bà trở mình.
Thằng Đực lúng túng chưa biết xử trí ra sao thì bà Bảy dã xoay hẳn
người lại, bộ ngực như hai cái bánh bao thổn thển trước mắt làm thằng
Dực không biết để hai cái tay nó ở đâu cho đở thừa thãi.
Bà Bảy vẫn làm bộ rên hù hụ, hai mắt nhắm chặt, bảo thằng Đực bóp dùm
hai vai. Thằng Đực dành phải chồm người lên mà bóp.
Con cu nó cạ trên mu lồn bà Bảy làm bà rờn rợn cả người.
Bất thình lình bà Bảy chồm dậy ô/n đầu thằng Đực mà đè xiết vô ngực bà.
Thằng Dực tá hỏa tam tinh, nó chưa kịp hiểu ất giáp gì thì bà Bảy đã
lòn tay xuống rờ ngay vào con cu dang vươn dài cứng ngắt của nó.
Thằng Đực co rúm người lại mắc cở, bà Bảy kéo tuột quần xà lỏn của nó
xuống, kê miệng vào con cu của thằng Dực mà hun lấy hun để.
Bấy lâu nay thằng Đực cũng có nghe bạn bè nó kể lại những cuộc mây mưa
tưởng tượng trong dầu chú, hoặc xem những quyển sách đại loại như "bảy
đêm khóai lạc" nó tưởng tượng một cách mơ hồ, nay đột nhiên bất thình
lình mà lâm vào hoàn cảnh này thật sự ra nó vội cùng bối rối.
Mặc dầu từ trước đến giờ, nó chưa bao giờ thương yên hai mẹ con bà Bảy~
nhưng nó vẫn trọng bà là một người lớn tnổi ngang hàng với mẹ nó, nó
vừa mắc cở vừa hồi hộp, trong khi con cu nó vẫn cương cứng lên.
Bà Bảy dùng dầu lưỡi rà rà chung quanh đầu cu nó làm thằng Đực tê cả
người, nó không còn suy nghĩ gì được nữa đành trân mình chịu đựng.
Bà Bảy hai tay nâng hai hòn dái của nó mà xoa nhè nhẹ, miệng ngoạm
trọn cái "nón sắt" mà lưỡi vẫn rà rà chung quanh trên dầu khất làm
thằng Đực vừa nhột vừa tê mê, khoái cảm dâng lên tột cùng.
Sau một hồi bú liếm dủ kiểu, thằng Đực vẫn chưa xuất tinh. Mà nó không
xuất được cũng phải vì dù là sung sướng nhưng nó vẫn lo sợ hồi hộp nên
cu vẫn trơ trơ như khúc củi.
Bà Bảy không kiên nhẩn được nữa, kéo nó ngã úp trên mình bà. Thằng Đực
cũng bắt chước, nó cúi xuống cắn lấy đầu vú bà Bảy mà nhay nhay giống
như con nít bú vú mẹ, bà Bảy ưởn người sung sướng, khí từ trong bắt
đầu rịn ra tới mép lồn.
Thằng Đực miệng vẫn bú vú, mà tay thì se se đầu vú còn lại. Nó chợt
nhớ lại những diễn tiến trong câu chuyện mà nó đã dược đọc và đem ra
áp dụng. Một tay nó mò mò xuống lồn bà Bảy mà xoa nhè nhẹ lên mồng đốc
làm bà vặn người rên siết.
Rồi như không còn kiểm soát dược hành động của mình nữa, bà cầm con cu
cứng ngắt của thằng Đực đút ngay vô lồn bà.
Thằng Đực cảm thấy dầu cu nó bị kẹp chặt giữa hai mép lồn nhớt nhợt
của bà Bảy, rồi cứ theo y như những gì nó đã được đọc trong sách, nó
cứ cà nhấp cà nhấp thằng Đực từ trên bơm xuống, bà Bảy từ dưới nảy lên,
như một cái máy chạy đều đặn.
Lần đầu tiên được chơi, thằng Đực vô cùng sung sướng với những cảm
giác lạ lùng, nó vừa thít thú vừa sợ hải vì người dàn bà đang nằm banh
lồn cho nó đút cặc vô lại là vợ của ba nó.
Có lẽ vì vậy mà thằng Dực cứ nắc hoài mà vẫn không bắn khí ra dược,
càng không ra dược thì nó càng tức dái, cố nắc mãi cho tới lúc khí bà
Bảy trào ướt nhẹp cả hai mông đít mà nó vẫn không thôi.
Bà Bảy nằm sải rộng hai tay ra, người dê mê như đang bay bổng trên mây
xanh. Có thể nói là bà đang lịm người trong khoái lạc tột cùng.
Thằng Đực nhấp thêm một hồi nữa rồi cũng phải tới lúc xuất tinh. Khi
những giọt khí nóng hổi của nó bắn ra, tự nhiên bà Bảy giật bắn người
lên.
Thằng Đực cảm thấy như đầu cu nó bị ai mút chặt, từ trong lồn bà Bảy
các cơ bắp thịt co siết liên hồi như muốn vắt dến g;iọt khí cuối cùng.
Thằng Đực cảm thấy sức lực nó tuôn trào ra theo từng giọt khí, nó vừa
sung sướng vừa mệt mỏi nằm gục xuống giữa dôi vú trắng nỏn nà của bà
Bảy.
Mấy ngày liền, con út không ra chổ hẹn làm thằng Cu lì vờa lo, vừa nhớ
mà không dám tới nhà nó tìm.
Chiều nào, nó cũng tới bụi chuối quen thuộc, kiên nhần chờ dợi, nhưng
rồi chẳng thấy bóng dáng con Út đâu nó lại trở về, đần óc miên man suy
nghĩ mãi cũng vẫn không hiểu tại làm sao.
Nó bỏ cả công ăn chuyện làm, cứ thẩn thờ ngày đêm như một kẻ mất trí.
Con út dã có niềm vui của nó, nó không muốn rời khỏi nhà nữa. Bà Bảy
với thằng Đực đi đến nay dã một tuần rồi vẫn chưa thấy về, mà nó cũng
mong là mẹ nó khoan về trong lúc này.
Ông Cừ thì vẫn. . . . cơm no bò cởi, ông cũng lay hoay suốt ngày không
ra khỏi nhà, cứ có việc thuận tiện là ông rà rà lại bên con Út, nó
cũng vùng vằng lấy lệ một chút rồi cuối cùng cũng xuôi tay cho ông Cừ
muốn làm gì thì làm.
Hai người như kẻ trộm, thừa lúc không có gia chủ ở nhà họ cố gom càng
nhiều càng tết, ông Cừ chơi con Út ngày đêm bất kể lúc nào ông chơi
cũng dược, mà cứ nhìn cái thân hình mơn mỡn của con út, dôi vú nhô cao,
săn cứng với cái mông tròn lẵn là đủ cho ông nổi hứng lên rồi.
Ông Cừ chơi con út từ trong phòng ra tới ghế bố, kể cả lúc nó dang nằm
võng mà con út nó cũng đồng tình với ông, suốt ngày nó cứ nằm tênh
hênh ra trước mắt làm sao ông Cừ chịu nổi.
Ông Cừ chơi con út với tâm trạng của một kẻ sắp chết dói gặp dược bửa
ăn ngon, ông ăn bất kể ngày đêm, ăn cho thật nhiều rồi lỡ có chết cũng
cam tâm.
Chuyến đi buôn kéo dài cả mười ngày mới thấy bà Bảy dẫn thằng Đực lù
lù trở về, ông Bảy và con út ra đón, hỏi thăm vài câu qua loa rồi họ
ngồi vào bàn ăn cơm.
Trong bửa ăn, tự nhiên mà chẳng ai nói với ai câu gì mọi người như có
một cái gì ngại ngùng mà không nói được, bửa cơm tẻ nhạt trôi qua
nhanh chóng.
*
* *
Buổi sáng, ông Cừ dẫn thằng Đực ra ruộng thật sớm, hai cha con tát
cái đìa kiếm ít cá về ăn dần. Suốt một ngày hai cha con không nói với
nhau câu gì, trong lòng ông Cừ cũng còn bị ám ảnh bởi cái dư vị của
nhửng ngày hoan lạc trên cái thân thể mơn mỡn, tươi trẻ của con Út.
Ông Cừ vẫn còn thèm thuồng, tiếc rẽ, như một con chó bị mất khúc xương
ngon.
Thằng Đực vừa mò bắt cá, nó cốlàm ra vẽ chăm chỉ tới công việc, nhưng
thật ra trong lòng nó cảm thấy sợ hải, không dám nhìn thẳng vào mặt ba
nó.
Thằng Đực biết những chuyện nó và hà Bây làm là không phải, là loạn
luân tội lỗi, nhưng mỗi khi nhớ đến nó vẫn không ngăn được một cảm
giác nôn nao háo hức, thằng Đực lúc nào như cũng thèm muốn một thân
thể đàn bà nóng hổi dục tình trong vòng tay mà lần đầu trong đời nó đã
được nếm qua.
Buổi chiều hai cha con khệ nệ sách mấv thùng cá về, bước vào nhà thấy
vắng hoe, ông Cừ gọi lớn.
- Bà với con Út đâu rồi.
Ông Cừ không nghe thấy liếng trả lời, ông bước vội ra sau vườn dớn dác
tìm kiếm. Khu vườn nhỏ vắng tanh không một tiếng trả lời.
Ông Cừ linh cảm thấy có một điều gì bất thường, ông bước vội vào buồn,
chiếc va-li đựng quần áo của hai mẹ con bà Bảy ngày mới về đã biến mất.
Ông Cừ hoãng hốt hối thằng Đực chia nhau ra đi tìm tảo tác.
Sau cùng nhờ một thằng nhỏ chăn trâu cho biết là có thấy bà Bảy và con
Út đi về phía bến xe. Ông Cừ hoan mang kêu thằng Đực trở về, trong
lòng ông nhen nhúm một chút hối hận và tiếc rẻ.
Buổi sáng hôm đó, sau khi ông Cừ dẫn thằng Đực đi ra ruộng bà Bảy thấy
trong lòng thấy xốn xang bất ổn, bà câm thấy mặc cảm tội lổi trong
lòng như một ngọn lửa dù âm nhưng vẫn không chịu tắt. Bà len lén nhìn
con Út, đứa con gái cưng của bà. Con út cũng thờ thẩn như người mất
hỏn, nó ngỏi đờ người ra, lan man nhớ đến con cu to cứng của ông Cừ đã
bao lần dưa ló đến tuyệt đỉnh khoái lạc mấy hôm vừa qua, làm cho con
út thấy rờn rợn da gà mỗi khi nhớ đến, nó xốn xang, bức rứt, đứng ngối
không yên.
Bà Bảy suy nghĩ rất nhanh, bà đã mơ hỏ nhận biết có một cái gì bất
thường dã xảy ra trong cãn nhà này trong thời gian bà di buôn, bà ngập
ngừng hỏi nhỏ con
Út.
- Con có muốn về ngoại ở không?
Con út không trẵ lời, nó liếc nbìn bà Bảy rồi gật đầu.
Bà Bảy thu xếp mấy thứ cần thiết vô va-ly rối hối con Út đi ngay.
Trên chiếc xe đò liên tỉnh, hai mẹ con vẫn không ai nói với ai câu gì.
Trong đầu bà Bảy, hình ảnh tươi trẻ của thằng Đực, cái thân thể cường
tráng của một thanh niên mới lớn sung sức, sẳn sàng làm bà thỏa mản
bất cứ lúc nào. Bà nhớ đến con cu như chưa bao giờ biết xìu xuống của
thằng Đực đã đưa bà đến những khoái cảm đêm ngày.
Con Út không dám nhìn bà Bảy, nó nhắm mắt giả vờ như say ngủ, nhưng
trong đầu nó, hình ảnh của ông Cừ vạm vở, chắc nịch với hai bàn tay
gân guốc đã từng ôm xốc nó lên, đè ngửa nó xuống, con cu to như trái
bắp của ông đã từng cắm sâu vào lồn nó, đã từng làm nồ bao lần kêu la
rên siết, oằn oại trên chiếc giường tre củ kỷ.
Cùng trong thời điểm đó, ông Cừ, thằng Đực, bà Bảy, con út mỗi người
đều đang theo đuổi một suy nghĩ, một hình ảnh, nhưng những hình ảnh đó
cũng tương tự, gần giống như nhau.
Thật quả đủng với câu danh ngôn:
“Những tư tưởng lớn bao giờ cũng gặp nhau.”
Hết |