Hoàng trông vẫn rất tươi tỉnh và lạc quan, tuy là anh trông
ốm hơn nhiều so với trước. Cũng phải thôi, đang là một giám
đốc trẻ của một công ty đang làm ăn phất bỗng chốc trở thành
một phạm nhân ở một cái trại giam heo hút, ở tù chắc chẳng
có ai mập ra nổi. Anh cất những bước đi chậm chạp, khác với
cái vẻ nhanh nhẹ thường ngày, thi thoảng lại ngước mắt lên
nhìn. Đi nàng qua sân lớn của trại giam, quẹo phải rồi đi
qua một dãy hành lang xám xịt với những viên gạch đã bong
vữa nham nhở. Anh đón nhận thông tin từ quản giáo nói có
người vào thăm nuôi mình với một chút bất ngờ, một chút tò
mò bởi anh biết đó sẽ không phải là Ly. Trong tâm lúc nào
anh cũng tự bắt mình phải quên người con gái ấy đi, có lẽ
nàng lảng ra khỏi anh lại là một điều tốt cũng nên. Như vậy
nàng đỡ khổ mà bản thân Hoàng cũng đỡ khó xử.
Hoàng tới, từ sau lưng anh đã thấy người đến thăm mình là
Nhi, hai bím tóc dài ngang lưng đúng là của Nhi, hoá ra anh
đoán đúng, thậm chí bây giờ anh còn có thể nói ra được lí do
Nhi tới thăm anh. Nàng cần môt người bạn để tâm sự, để trút
những tủi hờn lúc này, mà quả là lúc này thì chỉ có Hoàng là
người có thể chia sẻ.
- Anh khoẻ không anh Hoàng ?
Nhi bùi ngùi đẩy nhẹ một chiếc túi rất bự, đầy đủ những bánh
trái bên trong. hoàng thấy rõ đôi mắt rất đẹp của Nhi giờ
sưng húp, có lẽ nàng đã khóc nhiều lắm mới ra nông nỗi vậy.
- Anh khoẻ, mọi thứ ở đây đều ổn, mấy cấn bộ ở đây đối xử
với anh cũng tốt. Họ biết anh có bằng đại học nên đã bố trí
anh làm việc bàn giấy văn phòng nên cũng không vất vả gì.
- Anh đừng nói vậy, em biết anh khổ lắm, anh đừng dối mình,
dối em.
Nhi bưng mặt như sắp khóc khiến Hoàng phải vỗ về an ủi. Một
công việc khó khăn của Hoàng vì theo như Nhi nói, đúng là
anh cũng tự dối lòng đôi chút.
- Anh đâu có khổ, em không thấy anh sống rất vui vẻ hay sao.
Có khi anh còn thích nhàn nhã trong trại giam hơn là suốt
ngày tất tả ngược xuôi làm anh giám đốc. Mỗi tội hơi cô đơn
chút xíu nên anh rất cảm ơn em đã tới thăm anh.
Nhi gật đầu, cố không khóc, quệt vội những giọt nước mắt
đang rơm rớm bám trên mi mắt trước khi chảy xuống thành một
dòng nhỏ bò lăn tăn trên má.
- Hôm nay, hôm nay....anh..anh Hà và..chị Ly ăn hỏi, rồi tới
chủ nhật này làm đám cưới luôn.
Bỗng chốc Nhi mếu máo khóc rống lên, như một đứa trẻ vừa bị
ai đó giật mất đồ chơi hay cái bánh, cái kẹo trong tay vậy.
Thực tâm Hoàng nghe câu đó như một tiếng sét ngang tai,
nhưng anh không buồn, anh đã quả quyết sẽ không được buồn
khổ vì bất kì chuyện gì nữa sau những gì đã xảy ra.
- Lẹ vậy sao ?
Hoàng bùi ngùi, nói vậy nhưng anh cũng không thể ngăn nổi
những cảm xúc trái ngang lẫn lộn trong đầu mình, đó đã là
một sự kiềm chế sau những va váp rất lớn của một người đàn
ông vẫn còn là một thanh niên ngoài hai mươi.
- Em không thể nào nhìn mặt được cái con người đó, anh biết
không, chính gã là người đã xúi giục mấy tay kiểm toán và
công an kinh tế điều tra anh đó. Giờ thì hắn đã chiếm cả
công ty và....
Nhi không nói sợ anh buồn nhưng Hoàng dễ dáng điền nốt phần
còn lại của câu nói ấy. Phải, người mà Hoàng coi là bạn thân,
là người mà anh tin tưởng, như tin vào chính bản thân anh,
lại có thể làm ra những chuyện hại anh đến thế, chiếm đoạt
công ty và cả người đàn bà của anh.
- Cả Ly nữa, em không ngờ cô ta lại đốn mạt đến thế, em đã
nhìn... nhìn lầm người mà. Anh thế này mà cô ta đã ngả vào
vòng tay của gã khác rồi.
- Anh không trách hà, lại càng không trách Ly đâu Nhi. Thế
cũng tốt, anh không thấy có lỗi với cô ấy nữa. Dù sao mọi
thứ là do lỗi của anh, kể cả là hà đã tố cáo anh đi nữa thì
cũng trước nhất là do anh tự làm tự chịu.
Hoàng ngừng lại, có cái gì là lạ như một khối u đâu buốt
trong cổ họng anh khiến anh như lạc cả giọng. Hoàng ngừng
lại vì không muốn Nhi nhận ra tâm trạng dằn vặt và nhứuc
nhối ấy của anh.
- Thế em tính sao, anh mong em cũng đừng nên buồn. - Hoàng
cầm nhẹ lấy tay Nhi an ủi.
Nhi quệt mắt, cố nở một nụ cười méo xệch đầy gượng gạo.
- Em không buồn, anh như thế mà còn không buồn thì em há cớ
gì phải buồn. Nhưng em vẫn cầu cho hai kẻ đó kệt cuộc không
ra gì đó anh, hại người tất sẽ bị người hại lại.
Hoàng mỉm cười, một nụ cười hiền hoà như với một cô em gái
đáng yêu, Nhi vẫn thế, trẻ nít và ngây thơ, bồng bột. Anh có
thể chịu nổi khó khăn thế này thì chắc Nhi sẽ rất đâu khổ,
đám cưới lúc này của Hà với Ly là một bi kịch với cả Nhi và
anh, nhưng biết làm thế nào, cuộc đời nhiều lúc phải biết
cắn răng chấp nhận, nhất là khi sống trong một xã hội dối
gian và lừa lọc này.
- Em sẽ theo anh trai qua bên Hoa Kì theo diện HO, trước đây
em đã từ chối nhiều lần theo ảnh nhiều lần vì nghĩ có thể
sống hạnh phúc ở đây, nhưng giờ thì đâu còn lí do gì phải
không anh.
- Vậy hôm nay em tới để tạm biệt anh phải không. - Nhi không
nói, chỉ gật đầu.
- Vậy anh chúc em sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình, hãy quên
mọi chuyện đi và bắt đầu một cuộc sống mới nghen Nhi.
- Anh cũng thế....Nhi ngậm ngùi chia tay anh, Hoàng nán lại nhìn theo, vậy
cũng tốt, đi thật xa sẽ là một phương thuốc hữu hiệu lúc này
với Nhi. Còn anh, anh sẽ cố để quên, để không buồn, để có
thể sống qua thiệt nahnh bốn năm trong tù, ra tù anh sẽ lại
là một con người mới tinh khôi. Chắc chắn thế, dù lúc này
Hoàng không nhận ra anh dang cố ngăn không cho mình nghĩ đến
Ly, răng cắn vào môi anh lúc nào bật máu, trời sập tối nhanh
chóng như thể ai đó đang kéo một bức rèm cửa phủ lên nó vậy,
Hoàng lầm lũi quay trở lại phòng giam.
*
* *
Hà cười, cười lớn, cười như một thằng điên hớn hở như thể
trong đời hắn chưa từng có một cơ hội để cười vậy. Đứng bên
cạnh hắn, trong bộ váy cưới màu trắng muốt, Ly trông lộng
lẫy vô cùng, cứ như thế một người đàn bà xinh đẹp như vậy
sanh ra là dánh cho một kẻ chiến thắng như hắn. Rượu chảy
tràn, hoa hồng và confetti rải ngập sàn, tiếng cười, tiếng
chúc mứng của không biết bao nhiêu người, dĩ nhiên là có
thêm Ly bên cạnh, đây đúng là khung cảnh đã hiện lên trong
giấc mơ bao năm nay của Hà đến giờ mới trở thành sự thực.
- Chúc mừng em, em thiệt hạnh phúc cưới được cô vợ kháu
khỉnh đến vậy.
Bà giám đốc Mai Lan tranh thủ tới chúc mừng và cụng ly với
hắn.
- Không được quên chị nghen, thi thoảng trốn bà xã tới tìm
chị cho chị bớt cô đơn nghen cưng.
- Vâng, em đâu dám để ân nhân của mình cô đơn, chỉ cần chị
ra lệnh thì vợ con gì em cũng bỏ ráo tìm tới.
Hà nhăn nhở, lúc này mọi người đang mải chú ý tới cô dâu nên
hắn và bà giám đốc Mai Lan có một khoảng riêng để bỡn cợt
khá thoải mái. Hắn thừa biết bà ta nói vậy chớ không có hắn
thiếu quái gì trai tơ đến nạp mạng cho bả, coi vậy cái lồn
bốn muơi của bả còn ngon và hấp dẫn lắm, có điều so với lồn
của Ly vợ hắn thì sao so được.
- Đêm nay địt sướng nghen cưng, chị coi bộ lồn vợ em thơm và
bót lắm đó. - Bà ta rì rầm khoái trá.
- Sao chị biết rõ vậy ?
- Thì nhìn tướng người, coi mặt đàn bà là chị biết ngay lồn
đít ra sao liền à...
Cả hắn và bà ta cùng phá cười, trớc khi phải tảng lờ vì lúc
này cũng có mấy người khách nữa tới chúc mứng hắn. Hà vội và
kéo Ly đến bên khoác tay nàng như thế một đôi vợ chồng trẻ
hạnh phúc nhất.
Hắn cho trang trí phòng tân hôn theo kiểu châu Âu, đơn giản
nhưng không hề kém đi cầu kì, với những lẵng hoa hồng đỏ rực
và một cái giường trắng muốt. Tắm xong ra, hắn thấy đèn đã
được tắt hết, chỉ còn ánh trăng vàng vọt hắt qua cửa. hắn
không mặc đồ lót hay đồ ngủ, cái buồi tồng ngỗng vung vẩy
theo mỗi bước chân. Nước mát khiến hắn tỉnh cả người sau một
ngày mệt mỏi nghe nhữgn lưòi chúc tụng, nếu không vì tấm
thân cô vợ làm phần thưởng tối nay thì cái công việc của một
chú rể hôm nay cũng đủ khiến cho hắn lộn mửa.
- Sao tắt hết đèn vậy em, tắt tối thui vậy mất công anh
trang trí phòng tân hôn chúng mình quá à.
Hắn với tay bật công tắc, Ly đang nằm trên giường, cái chăn
mỏng manh đắp hờ trên người khiến cho hắn càng thấy dáng nằm
của nàng thêm gợi tình. Hất tung tấm mền, hắn đập vào mắt vợ
cái buồi của mình đang chải lên. lẹ làng, hấp tấp, hắn dúi
buồi cho Ly để nàng mút hắn, trong lúc hắn cởi dây váy ngủ
của nàng.
Người trân lên khi buồi nằm trong mồm Ly, bao trọn vẹn với
cái cảm giác ẩm và nóng của mồm nàng nhưng hắn vẫn còn làu
bàu
- Anh đã biểu cứ nằm trần truồng chờ anh để anh đỡ mất công
cởi mà không chịu nghe, từ giờ anh biểu nhớ nghe lời nghen,
anh yêu em lắm.
Hắn ấn gập cổ của Ly gục vào bẹn của hắn, úp mặt vào háng
của hắn. Chưa bao giờ hắn thấy tiếng tóp tép pahát ra từ
buồi mình vui tai đến vậy.
(Hết Phần 9 ... Xin mời xem tiếp
Phần
10) |