| Sáng hôm sau, khi tôi thức 
			dậy thì cô đã đi làm, nằm yên để những hình ảnh tối hôm qua lắng 
			đọng trong ký ức, tôi vẫn còn có thể cảm nhận được làn hơi ấm từ chổ 
			cô nằm, úp mặt vào chiếc gối của cô, tôi hít lấy mùi hương nồng nàn 
			từ da thịt đàn bà còn vương nhẹ.... Lát sau tôi xuống nhà, ăn sáng 
			với bà xong, tôi loanh quanh một lát đợi bà đi chợ, tôi sẽ đi chung 
			với bà vì nhà tôi cùng hướng đi chợ của bà. 
 Suốt ngày hôm đó, tôi không thể tập trung vào bất cứ việc gì khác, 
			những hình ảnh, những cảm giác lạ kỳ đêm qua đã chiếm hết những suy 
			nghĩ của tôi. Cũng may là đang nghĩ hè, chứ nếu không, có lẽ tôi đã 
			bị bạn bè phát hiện ra những biểu hiện kì lạ, hay là phải ăn một vài 
			điểm xấu vì không thể tập trung học hành. Trong đầu tôi chỉ có những 
			kế hoạch rời rạc mà tôi cứ cố gắng sắp xếp cho chúng liền lạc với 
			nhau. Rồi còn phải đặt ra những tình huống có thể xảy ra để rồi đề 
			ra những phương án xử lý thích hợp....
 
 Chiều hôm đó, sau khi ba tôi đi làm về, ông nói là cơ quan có tổ 
			chức cho cán bộ công nhân viên đi du lịch ở Vũng Tàu, nhân dịp hè, 
			nhằm tạo cơ hội giải trí cho nhân viên cùng gia đình. Nhưng ba tôi 
			cũng nói là ngày thứ Bảy tới này nhà tôi phải đi ăn giỗ, ba và mẹ 
			tôi không thể đi được. Gương mặt đang tươi của tôi bông trở nên hụt 
			hẫng, nhìn gương mặt tội nghiệp của tôi ba tôi nói :
 -Con hỏi cô Hoa thử xem cô có trông chừng được con không, nếu được, 
			con có thể đi với cô ấy! Vì ba thấy có tên cô ấy trong danh sách đi 
			của đoàn. Nhưng cô chỉ đăng ký đi có một mình, chắc là chú Hải hôm 
			đó lại trực công ty không thể đi cùng cô.
 
 Tôi mừng như mở cờ trong bụng, Cô Hoa hồi trước giờ chưa từ chối tôi 
			bất cứ việc gì. Thời ấy, được đi Vũng Tàu là niềm mơ ước của tất cả 
			bọn trẻ con. Bởi vì để có được một chuyến đi như thế, không phải có 
			tiền là được. Thời đó, xe không nhiều như bây giờ, mà mướn xe đi 
			phải có giấy giới thiệu của một cơ quan đoàn thể, có kèm danh sách 
			số người đi để chính quyền kiểm soát, vì lúc đó vượt biên đang là 
			phong trào nổi trội. Đặc biệt là những chuyến đi biển, nơi mà người 
			ta có thể từ bỏ tổ quốc mình ra đi, bất chấp mạng sống, và những tài 
			sản hiện có ở nơi chôn nhau cắt rốn. Vì thế, một chuyến du lịch như 
			thế thường là vượt ngoài tầm với của những đứa trẻ khác cho dù nhà 
			chúng có giàu đi chăng nửa...
 
 Ngay buổi chiều hôm ấy, tôi đã không mấy khó khăn để xin cô Hoa cho 
			tôi đi cùng. Mẹ tôi thì sếp quần áo cho tôi vào giỏ xách....Những 
			ngày dài chờ đợi rồi cũng đến. Sáng thứ bảy, khi trời còn chưa hừng 
			sáng, ba đã chở tôi sang nhà cô Hoa, rồi chở tôi cùng cô đến điểm 
			tập trung của đoàn. Trên đường, ba tôi dặn dò cô và tôi thật cẩn 
			thận một lần cuối.....
 Rồi thì chuyến đi cũng đến nơi, tôi có thể nghe thấy mùi vị mằn mặn 
			của biển khi xe còn chưa dừng hẳn. Mọi người tranh thủ xuống xe, ai 
			cũng thật bận rộn với gia đình con cái của mình, tay xách, nách mang 
			lỉnh kỉnh những đồ dùng...Cô Hoa bảo tôi ngồi đợi cô đi thay đồ, 
			ngồi trên ghế, tôi cởi đồ ra sẵn vì tôi mặc quần ngắn bên trong nên 
			không phức tạp như phụ nữ. Đợi cô vừa ra khỏi cửa phòng thay đồ, tôi 
			liền vọt trước xuống biển ngay trước mặt cô. Tôi lao mình xuống biển 
			tận hưởng cảm giác bao la của đất trời, cảm giác vỗ về của sóng biển. 
			Quay lên bãi tôi thấy cô chạy theo tôi, cô mặc chiếc áo tắm một mảnh, 
			cặp đùi thon mịn trắng nõn như sáng thêm dưới ánh nắng mặt trời. Bờ 
			eo thon mịn được chiếc áo tắm ôm vừa khít, đôi ngực của tuổi đang 
			xuân nảy nhẹ cùng mái tóc buông dài theo mỗi bước chạy. Cô đã thu 
			hút tất cả những ánh mắt của những người đàn ông ở gần cô trên bãi. 
			Những ánh mắt khát khao dõi theo từng bước chạy của cô cho đến khi 
			nước biển mềm mại ôm lấy trọn vẹn thân thể ấy... Tôi cùng cô nô đùa, 
			lặn hụp... biển càng về trưa càng đông người, những trò nghịch phá 
			đã làm tôi và cô từ từ cách xa nhau. Khi tôi chợt nhớ ra, tôi chỉ 
			còn thấy xung quanh mình toàn người lạ. Hơi hoảng sợ, tôi bước lên 
			bờ để có cái nhìn bao quát hơn. Vẫn chỉ là những tấm lưng trần, 
			những mái đầu đen nhấp nhô trên sóng, tôi không thể nào nhận ra được 
			bất cứ người quen nào. Bắt đầu thật sự lo sợ, chưa bao giờ tôi đi xa 
			như thế này mà không có ba mẹ, tôi cũng không để ý đến đặc điểm 
			chiếc xe của đoàn đi, trời ơi, nếu tôi bị bỏ lại đây thì sao nhỉ. 
			Hiện tại, tôi lại không có tiền trong túi để ít nhất thì cũng có thể 
			đi nhờ xe của đoàn khác về nhà.... trong lúc tôi lo sợ thì có một bà 
			bán hàng rong trên bãi đến hỏi:
 -Con bị lạc phải không?
 Tôi không dám trả lời, vì biết đâu bà có thể gạt tôi. Nắm tay tôi bà 
			lôi đi:
 -Đi đến đây với dì!
 
 Tôi đã thật sự lo sợ, cố gắng trì lại sức kéo của bà, gương mặt tôi 
			lúc đó chắc là nhăn nhó tệ. Nhưng bà nói tiếp:
 -Đừng sợ, đến đây, đứng trên tảng đá cao này. Ở đây, người nhà con 
			sẽ dễ nhìn thấy con hơn.
 
 Rồi bà bỏ đi, chắc là bà sợ người ngoài nhìn vào sẽ hiểu lầm là bà 
			đang bắt nạt tôi. Từ trên cao tôi dõi ánh mắt vô vọng xuông bãi, nỗi 
			sợ hãi, sự cô đơn ... ánh mắt tôi từ từ mờ dần, những giọt nước mắt 
			đã chực tràn qua khóe mắt, những giọt nước mắt có lẽ là cuối cùng 
			của của tuổi dậy thì trong đời người đàn ông. Bỗng từ dưới bãi biển, 
			bóng cô lao về phía tôi, cô ôm chầm lấy tôi, mắt cô đỏ hoe:
 -Trời ơi, con làm cô sợ quá. Có gì xảy ra, cô không biết phải ăn nói 
			sao nữa. Cô kiếm con từ nãy giờ, con đứng đây lâu chưa?
 
 Tôi không nói được gì, nỗi vui mừng làm tôi không nói được nên lời. 
			Rồi cô nắm tay tôi đi lên bờ. Cô nói:
 -Thôi không tắm nữa, đủ rồi. Mình đi tắm nước ngọt thôi!
 
 Nói rồi, cô đi lấy quần áo, dầu tắm mang về phía phòng tắm nước ngọt. 
			Thời ấy, phòng tắm nước ngọt không có vòi sen hiện đại như bây giờ. 
			Muốn tắm nước ngọt, người ta phải mua từng thùng nước rồi xách vào 
			trong phòng tắm, mọi thứ đều phải tự làm lấy. Cô mang áo quần vào 
			phòng tắm, sau đó trở ra mua ba xô nước. Nơi tắm nước ngọt lúc này 
			thật vắng vẻ, mọi người đang tranh thủ tắm biển vì không mấy khi 
			được đi, có khi phải 2 năm mới được đi một lần. Ở đây lúc này chỉ có 
			tôi và cô, người chủ phòng tắm thì ngồi ở bên ngoài dãy phòng tắm 
			dài dằng dặc. Tôi đứng nhìn bâng quơ,"chắc là cô tắm trước rồi mới 
			tới mình hoặc ngược lại" nhưng không, cô kéo tôi vào phòng tắm, đóng 
			cửa lại. Chắc là cảm giác sợ hãi khi tôi lạc lúc nãy đã làm cho cô 
			không nghĩ gì khác nữa.
 
 Rồi cô cởi quần của tôi trước, lúc này do chổ lạ, tôi cũng không 
			chuẩn bị trước tình huống này nên thằng nhỏ của tôi không cương lên. 
			Tuy nhiên tôi cũng quay lưng về phía cô có lẽ là do ngượng là chính. 
			Cô múc nước xối lên người tôi cho trôi cát rồi đưa chai xà phòng tắm 
			cho tôi để tôi tự tắm, lúc này tôi vẫn đang đứng quay lưng về phía 
			cô. Phía sau, cô bắt đầu cởi áo tắm, tôi biết được mà không cần xoay 
			lại do nghe tiếng thun của chiếc áo tắm bật vào người cô " tanh tách", 
			rồi tiếng cô xối nước, rồi cô với tay lấy chai xà phòng tôi đặt ở 
			dưới đất lúc nãy. Tôi vẫn đang chà sát xà phòng khắp người nhưng tất 
			cả các giác quan đều để ở phía sau lưng, chỉ còn chờ cơ hội thuận 
			lợi dể bất ngờ quay ra sau, một lý do thật chính đáng để xoay lại 
			chiêm ngưỡng tấm thân ngà ngọc đang cách tôi không đầy một cánh tay 
			với.
 
 Rồi tôi nhắm mắt lại nhưng mở hé, làm như đang bị cay mắt, tôi xoay 
			người ra sau, đưa tay ra trước như là quơ vào khoảng không nhưng cố 
			tình chạm vào người cô. Bị chạm vào người, cô đang cuối người xoa xà 
			phòng trên đùi, cô ngẩn lên nắm tay tôi hỏi:
 -Cay hả con?!
 
 Tôi khẽ gật nhẹ, nhưng mắt tôi vẫn mở hé để được chiêm ngưỡng tấm 
			thân kiều diễm. Tôi đã toại nguyện khi cô đứng thẳng người lại, một 
			thân hình tuyệt vời với những đám bọt xà phòng bám thành từng mảng 
			trên người. Hai trái đào no tròn, hơi trĩu xuống nhưng nơi đỉnh, cái 
			núm hồng vẫn ngẩn lên tự hào. Cái bụng thon mịn không một chút mỡ 
			thừa tiếp nối một vùng rừng rậm đang sũng nước xà phòng, cặp đùi 
			thon khép nhẹ, cong cong ngượng ngùng.
 
 (Hết 
					Phần 4 ... Xin mời xem tiếp
			Phần 
			5)
 |