Từ đó tôi càng nhớ nàng da
diết. Dạ Lan là con nhà kính cỗng cao tường. Mẹ nàng là một
con người rất khó khăn, bà dạy con từ nhỏ rất nghiêm túc. Bà
rất ghét một chàng trai nào cua con bà. Bà quan niệm là còn đi
học, phải lo học cho đến nơi đến chốn, không nên có bạn traị
Theo bà đó là truyền thống, không thể nào thay đổi đươ.c. Tôi
muốn điện thoại nàng, phải canh lúc nào bà không có nhà, là
tôi điện đến. Tôi nhớ nàng da diết.
Ngược lại nàng còn yêu tôi điên
cuồng hơn nữạ Hai ngày sau tôi nhận được một tấm card của nàng
(không phải là tôi sinh nhật đâu ?):
"Anh yêu,
Từ hôm ấy, ngay trong nhà anh bước ra, lúc lên xe buýt, không
lúc nào em không nghĩ đến anh. Nhớ đến làn môi anh, tiếng anh
cười. Em không lúc nào tập trung được trong các bài vở của
trường đem về nhà. Em mong ước cho đến ngày cuối tuần chúng ta
lại gặp nhaụ. Anh của em, không biết anh có nhớ đến em không.
Có lẽ em khờ dại quá anh
nhĩ, em đã cho anh nụ hôn đầu đời, là đã cho anh tất cả. À nầy,
anh nhớ chuẫn bị đồ ăn đi làm nha, đừng nghĩ đến
cô nào cả, ngoài em rạ
Yêu Anh".
Tôi có kinh nghiệm, cái gì càng cấm, càng làm cho các cô nàng
yêu càng dữ, yêu càng ác liê.t. Lúc cặp mắt của cô nàng lúc
yêu nhìn tôi, lúc thì say đắm, lúc thì ưu oàn, lúc như ăn tươi
nuốt sống của người cô nàng đang yêu.
Tôi cũng có yêu nàng chút đĩnh. Tôi là thằng con trai đã dạn
dày tình trường, bị bồ đá không ít. Nên khi yêu, tôi chỉ yêu
có chừng, có mứt mà thôi. Tôi nhớ đến nàng: giọng nàng nói,
đôi mắt nàng nhìn. Và ngoài ra cả cặp giò "Trường túc bất
chi lao" của nàng. Cặp vú bự như hai trái bưởi biên hòa. Cộng
với cái "lồn" mầu mở của người "Trinh Nữ tên Dạ Lan". Cái đít
tròn vo đẹp đẽ của nàng, tôi tưởng tượng nàng đang ngồi lên
lòng tôi. Cu tôi chọt thẳng lên, ôi chao là đã. Tôi có quan
niệm là chẵng thà để các nàng phụ tôi, nhưng tôi không bao giờ
phụ các nàng. Cái đó là quan niệm sống, cũng là quan niệm cua
gái của tôi. Nếu tôi không thích nàng nào đó, lúc đó con người
tôi hư đốn hẳn lên: bài bạc, rượu
chè, hết party nầy đến party nọ. Làm cho nàng bỏ tôi, chạy
làng. Lúc đó tôi phẻ re, không ai trách tôi được, nàng không
hận tôi, không nhớ tôi hay là bám lấy tôi. Còn lại là bạn thân
nữa là khác.
Dạ Lan là týp con gái kính cỗng cao tường, yêu ai là yêu tới
bến. Tôi mê những người con gái như vâ.y. Nhất là yêu cách ly,
một tuần gặp một lần. Mỗi lần gặp là vội vã, trao nhau từng nụ
hôn, từng cái bóp vú, bóp lồn, bóp cu. Tôi nghĩ
đến nhà thơ Xuân Diệu, một nhà thơ không thực tế chút nào. Yêu
nhau không bóp vú, móc lồn, bóp cu, đâu phải là yêu. Cái đó là
xạo hết chỗ nói, hết chỗ chê. Cái xã hội nầy là xã hội đạo đức
trên sách vở chính thức, có người nào
cho thật là đạo đức. Nhưng khi về nhà không bóp vú vợ, bóp lồn
vợ hay mút vú vợ đâu. Có cả triệu tên đàn ông bóp cả tình nhân
hay thư ký của sở làm.
Con gái thì đở hơn, hay mơ mô.ng. Không dám bóp cu, bú cu
trong thực tế là "em chả", nhưng trong mơ, mơ mộng là làm tình
bú cu, nút cu, nút lưởi của bao gã đàn ông. Nhưng con
gái ngày nay, càng tiến bộ hơn, cái thủ thuật bú, nút
trả thua gã đàn ông chút nào.
Tôi đi đâu rồi đấy nhĩ, đang nói
chuyện về "Dạ Lan" của tôi, lại tràn qua đạo đức: vú, lồn, cu,
mu rẽ tiền.
Dạ Lan rất kỵ tôi đến trường để đó nàng tan học, thứ sáu là
không được rồi. Mẹ nàng nghi. Thứ năm đở hơn, nàng ít bài vở
về nhà cho thứ sáu, nàng xin phép mẹ ở trường ôn thêm
bài, sau đó chúng tôi sẽ có ba tiếng âu yếm với nhau mặc tình.
Tôi cũng không được vào thư viện để đón nàng, nếu có con bạn
nào của nàng tọc mạch cho mẹ nàng biết, có lẽ lúc đó tôi với
nàng dám là hai kẻ xa lạ quá.
Đúng hẹn, tôi tần ngần đứng trước
cỗng trường nàng, cạnh tiệm cà phê gần đó. Khắp phố vẫn
tấp nập, trai gái đi đi lại lại, lâu lâu có một cặp hôn nhau
bú xua trên lề đường gần đó. Trời hôm nay, hơi âm u. Mới tuần
rồi trời đang tuyết, hôm nay tin khí tượng lại báo là sẽ
mưa. (Hết Phần 3 ... Xin xem tiếp
Phần 4) |