Vĩnh Long ngày 18 tháng 12 năm 19..
Hương mến,
Cũng như mình đả hứa với Hương, hôm nay mình mới rảnh để viết
thư này cho Hương đây. Hương cũng biết nổi khổ của mình và gia
đình : bị mất mùa hai ba năm liên tiếp nên ba mẹ mình đả bị nợ
chồng chất, mà người chủ nợ là cậu Ba Thới, một người điền chủ
giàu nức tiếng ở đây. Hôm nọ ba mẹ đả kêu mình lên mà nói một
cách buồn bả :
- Lan con, đả đến lúc con phải giúp ba mẹ trong lúc gia đình
đang gặp khó khăn trăm chiều, con có chịu không ?
Mình hốt hoãng vì hồi nào giờ mình được có cuộc sống vô tư lự
, có bao giờ thấy ba mẹ khẩn trương như vậy đâu ! Mình cuống
quýt :
- Dạ, ba mẹ dạy bảo gì con cũng nghe.
- Con đả 13 tuổi rồi, gần 14, con đả lớn nên con cũng phải
hiểu … gia đình mình bị nợ cậu Ba Thới một số tiền rất lớn,
không dể gì trả nổi, họa may …
- Họa may là sao ba mẹ ? mà làm sao con có đủ sức giúp ba mẹ
cho được, con còn nhỏ, chỉ biết sách vở chứ chuyện khác thì …
Ba trầm ngâm một lúc rồi mới thở dài nói tiếp :
- Con có thể giúp ba mẹ được, cậu Ba Thới bằng lòng xóa nợ cho
gia đình mình với một điều kiện …
- Ồ, vậy thì hay quá, điều kiện gì vậy ba mẹ ?
- Kỳ nghỉ sắp tới đây, con phải lên ở đậu cho cậu Ba Thới 1
tuần để trừ nợ.
- Ồ, tưởng gì chứ chuyện đó đâu có khó, con sẳn sàng làm lụng
để giúp đở ba mẹ, chỉ có 1 tuần chứ phải ở đợ người ta cả đời
sao mà sợ !
Ba mẹ nhìn mình với cặp mắt đầy e ngại :
- Nhưng mà , Lan con, một tuần coi vậy chứ không phải dể đâu,
trần ai lắm nghe con. Con nên nhớ mình nhà nghèo, dù sao cũng
bị thiệt thòi …
Mình thắc mắc :
- Chỉ có 1 tuần mà sao ba mẹ lại cho là trần ai ?
- Tại vì … trong tuần đó con phải nhất tâm mà nghe theo lời
cậu Ba Thới … cậu nói gì, đòi hỏi gì con cũng không được từ
chối, mà phải vâng dạ nghe theo lời của người ta. Con hứa với
ba mẹ nghe con, đó là phần trợ giúp của con đó. Có khó mấy
chăng nửa thì con cứ nghỉ đến ba mẹ mà cắn răng chấp nhận.
Mình dạ và không hiểu tại sao Mẹ lại ôm chầm mình mà khóc.
Cũng như Hương biết, kỳ nghỉ cuối năm mình chia tay với Hương
và các bạn cùng lớp để lên Vỉnh Long. Mình cũng lo sợ không
yên khi đến bấm chuông nhà cậu Ba Thới. Chị Năm ra mở cửa cho
mình, chị là người làm bếp. Chị dẩn mình vào một căn phòng nhỏ
với một cái giường lớn, đó là phòng của người làm. Chị nói :
- Bé gái, đây là phòng của chị, em ở chỉ có 1 tuần, vậy thì ở
chung với chị.
Chị Năm cũng còn trẻ, có lẻ chừng hai mươi mấy ba mươi, thấy
chị vui vẻ nên mình mới tò mò hỏi :
- Nhà lớn quá mà có bao nhiêu người làm vậy hả chị ?
- Vậy mà chỉ có chị mà thôi, bây giờ có thêm em là hai ! ngoài
ra lâu lâu có người đến chăm sóc vườn nhưng họ không có ở đây.
- Oâng chủ có ở nhà không chị ?
- Tối cậu Ba mới về.
Chị nheo mắt nhìn mình rồi cười bí mật :
- Em xinh lắm, lại trắng trẻo nửa, chắc cậu Ba thích lắm !
Nhìn mình cúi đầu bẻn lẻn, chị Năm nói tiếp :
- Em đừng lo, làm ở đây dể lắm, cậu Ba chỉ có độc thân một
mình, mà lại dể tánh. Miển là em nghe lời là suông.
- Ba mẹ em có dặn là ở đây cái gì cũng phải dạ hết không được
cải.
Chị Năm nhìn mình lăm lăm một lúc rồi nói :
- Cậu Ba có những đòi hỏi … nhiều khi lạ lùng lắm, em phải
biết mà chấp nhận hết.
- Lạ lùng là sao chị ?
- Chị làm sao mà biết được, mổi lần là khác.
Mình ngây thơ hỏi dồn :
- Mổi lần là sao chị ?
Chị Năm cười, đưa tay ra vuốt má mình :
- Em dể thương lắm, chị thích … chị nói em nghe, lâu lâu có
mấy cô bé như em đến làm việc đây vài ngày, vài tuần, mổi lần
cậu Ba đòi hỏi khác … cứ chờ tối cậu Ba về thì em sẻ biết mà.
Tối nay chắc là em phải dọn cơm cho cậu. Thôi bây giờ tắm rửa
đi rồi nghỉ một chút.
Khi cậu Ba về thì chị Năm dẩn mình lên giới thiệu. Gặp cậu Ba
mình bở ngở : cứ tưỡng cậu Ba là một ông già râu tóc bạc phơ,
ai ngờ cậu còn trẻ, đâu chừng 40 mấy tuổi. Mình thấy cậu đẹp
trai. Thấy chị Năm và mình, cậu Ba niềm nở bước đến đưa tay ra
nắm tay mình mà chào. Tay cậu vừa chạm vào tay mình là mình
như bị điện giựt, có bao giờ mình đụng tay người dàn ông lạ
nào đâu ! ánh mắt cậu có cái gì đó làm mình không dám nhìn vào,
mình đỏ mặt lí nhí vài câu rồi lủi xuống bếp. Không hiểu tại
sao cậu Ba lại làm mình hồi họp thật khó tả. Khi chị Năm xuống
thì tim mình vẩn còn đập mạnh. Chị nheo mắt nhìn mình :
- Sao, bé gái thấy cậu Ba ra sao ?
- Chị kỳ quá hà, ông chủ là ông chủ chứ có gì đâu mà nói !
- Em thấy ổng đẹp trai không ?
Mình cúi đầu không trả lời. Chị Năm nói tiếp :
- Coi vậy chứ ổng nghiêm lắm đó, nhớ đừng có cải lại ổng đó mà
chết ! Bây giờ nghe chị đây, ổng muốn tối nay chị em mình phải
phục vụ mà chỉ bận quần lót, không được bận quần dài !
Mình há hốc miệng, đầu óc quây cuồng, tưỡng như mình nghe lầm.
- Cái gì vậy chị ! là … là … sao ?
Chị Năm cười dòn ôm mình vào lòng :
- Con gái ngây thơ thiệt ! đả nói là cậu Ba lạ lùng mà ! chị
hỏi em : ba mẹ em thiếu nợ cậu Ba cả chục triệu, bộ em tưỡng
lên ở đậu nhà cậu Ba 1 tuần để xóa nợ mà chỉ lè phè bưng cơm
bưng nước cho cậu hay sao ? Mướn người làm như vậy trả 100.000
là cao lắm rồi nói gì đến bạc chục triệu !
Mình quẩn trí không biết nghỉ gì nửa. Chị Năm vẩn tiếp tục :
- Em phải nghe lời để giúp ba mẹ em trả nợ, lúc đầu thấy khổ
sở rồi dần thành quen. Cũng như chị mà thôi. Mà mắc cở cái gì,
có cả chị cũng phải bận quần lót làm việc đây mà !
Nói xong, chị thản nhiên tuột quần bà ba xuống, bên trong chị
Năm chỉ có một cái quần lót. Mình mắc cở nhìn chị, vì thiệt ra
mà nói thì có bao giờ mình thấy người đàn bà nào bận quần lót
đâu ! chị Năm khuyến khích mình :
- Nào, bắt chước chị đi, mình còn nhiều việc phải làm nửa.
Mình nghỉ dù sao đả leo lên lưng cọp rồi, huống gì bổn phận
của mình là phải giúp ba mẹ thì những đắn đo của mình đâu có
đáng bao nhiêu , do đó mình ngượng ngùng tháo quần ra. Đứng tơ
hớ giửa bếp với quần sì –líp, gió thổi mát cả đùi, mình đỏ cả
mặt mày. Chị Năm bước đến trước mặt mình, trầm trồ :
- Bé gái đẹp thiệt, cậu Ba chắc phải hài lòng. Thôi bây giờ
lên phòng ăn dọn bàn trước đi.Thú thiệt với Hương tâm trạng của mình hôm đó thật là bở ngở
trăm chiều : có bao giờ mình đi lại trong nhà mà chỉ bận quần
lót đâu, họa hoằn là thay đồ nhanh chóng từ trường học về, chứ
như vầy thì mình cứ tưỡng như là ở truồng. Mình lo sợ quá
chừng đến nổi khi bưng tô canh lên cho cậu Ba mình run tay làm
vung vẩy nước canh ra bàn, nhất là mình biết cậu Ba cứ chầm
chập nhìn vào quần sì-líp của mình làm mình càng quíu tay quíu
chân. Cậu Ba biểu mình khoanh tay đứng cạnh bàn để phục vụ bửa
cơm của cậu làm mình lại càng sượng sùng hơn vì mình đứng chỉ
cách cậu Ba không đầy nửa thước, cái quần sì-líp của mình gần
như là kề dỉa thịt gà luộc, mổi lần cậu Ba gấp miếng thịt gà
thì mình cảm nhận gần như là tay của cậu chạm vào thân thể của
mình, mồi lần như vậy là mình run như cầy sấy, mình cứ ráng
nghỉ đến ba mẹ để lấy bình tỉnh, mình cứ lầm bầm nói : « ba mẹ
ơi, con như vầy vì ba mẹ đó». cậu Ba phãi nực cười hỏi :
- Con gái nói gì thì thầm vậy ?
Mình lí nhí, không dám nhìn cậu :
- Dạ con nhớ ba mẹ con.
Cậu Ba nghiêm nghị nói :
- Nếu con gái nhớ đến ba mẹ thì phải nhớ những gì ba mẹ nói,
phải tuyệt đối tuân theo lời của cậu đó nghe ! nếu không cậu
đuổi về quê.
Mình hốt hoảng :
- Dạ … con nhớ.
- Con gái nên ghi nhớ điều này : cậu là chủ nhân của con gái
đó nghe. Con gái phải tuyệt đối nghe lời cậu.
- Da. Con không dám quên.
- Thôi được. Con mấy tuổi rồi ?
- Dạ con gần 14 tuổi , hai tháng nửa thì con 14 tuổi.
- Vậy bây giờ cậu hỏi một câu phải trả lời rỏ ràng cho cậu.
- Dạ.
- Con … có lông chưa ?
Mình lấp bấp :
- Dạ lông gì, lông gà hay lông vịt ?
Cậu Ba ngã người ra cười ha hả :
- Con gái khù khờ thiệt ! Lông đây là lông trong quần lót của
con đó.
- Dạ con không biết … mà … con bỏ lông vào quần làm gì ?
Cậu Ba lại được một trận cười nửa. Cậu nói :
- Lâu quá chưa được vui như hôm nay, cũng là do con đó, đây
cậu thưởng cho con 50.000 đồng, nhớ nghe, đây là phần thưởng
riêng cho con, để con xài. Thôi dọn bàn, rồi đi nghỉ đi. Mai
tính sau, nhớ ngày mai dọn ăn sáng cho cậu cũng phải bận quần
lót nghe.
Trong bếp mình thắc mắc kể cho chị Năm nghe làm chị Năm cũng
cười rả rượi suýt làm rớt cái tô chị cầm trong tay.
- Bé gái ơi là bé gái, cậu Ba hỏi lông là lông chim của em đả
có chưa ?
Nói xong chị kéo tụt quần lót của chị xuống ngang đùi cho mình
xem. Mình trố mắt ra mà nhìn, thật là quá lạ lùng, con chim
của chị Năm được bao phủ bởi một lớp lông đen huyền. Mới thấy
lần đầu nhưng mình thấy đẹp quá. Chị Năm cầm tay mình cho vuốt
chùm lông cũa chị, mình thấy thật êm.
Thôi bây giờ mình mệt quá rồi, phải đi ngũ, ngày mai mình sẻ
viết tiếp cho Hương.
(Hết Phần 1 ... Xin mời xem tiếp
Phần 2) |