| Tôi đang ăn lót dạ ở văn phòng trên đường 
					Jermyn. Hôm nay là một ngày hè đầy nắng, nóng bức - một dạng 
					thời tiết ở Anh xuất hiện hai lần trong tháng sáu trước khi 
					chuyển sang những ngày mưa dầm, có nhiều sấm chớp - thế là 
					văn phòng trở nên ngột ngạt, tù túng. Vì thế, tôi chuồn theo 
					con đường phía sau văn phòng làm việc ra công viên St. James 
					để tản bộ quanh bờ hồ, lúc này tôi chỉ mong có mẫu bánh mì 
					nào trong tay để ném xuống nước cho lũ vịt. 
 Nhưng cái điểm chủ yếu mỗi khi ra công viên là luôn có một 
					cơ hội gặp một anh chàng trai trẻ nào đó sung mãn, hứng tình 
					và không ràng buộc gì, để có thể làm mọi điều tôi mong muốn. 
					Đó là chuyện tất nhiên !
 
 Vì thế tôi đứng đó, nửa con mắt nhìn con bồ nông rầu rĩ đang 
					đứng bên bờ hồ, còn một con mắt rưỡi còn lại thì "đậu" trên 
					một người thanh niên dáng mảnh khảnh, mặc áo pull trắng bó 
					sát, có lẽ còn bó sát hơn cả chiếc quần short trắng, ít nhất 
					là thấy được từ sau lưng, dán chặt vào hai quả cầu tròn trịa 
					một cách hoàn hảo. Tôi chỉ muốn bước tới để xem "mặt tiền" 
					như thế nào, nhưng chưa kịp giở vài thứ mẹo vặt cua trai thì 
					tôi đã đâm sầm vào một người đang đi từ hướng ngược lại.
 
 Đó là người bạn cũ thân nhất của tôi, tên anh là Barnabas. 
					Tôi biết, đó là một cái tên kỳ cục. Không thể tưởng tượng ra 
					cha mẹ cậu ấy nghĩ gì khi gọi con bằng cái tên đó. Dĩ nhiên 
					"Barney" nghe cũng không tệ lắm - nhưng kỳ thực thì... ! Lúc 
					còn đi học, chúng tôi đã quen thân nhau, lúc lên đại học - 
					mặc dù sở thích khác nhau - chúng tôi mới khám phá ra cả hai 
					đều là gay cả, sau đó thì ngủ với nhau một đêm vui vẻ và rồi 
					mối quan hệ từ ấy trở nên thân mật hơn bao giờ hết, kể cả sự 
					tôn trọng lẫn nhau, trừ việc cưới hỏi thì không thể.
 
 Chúng tôi luôn tin cậy nhau. Chúng tôi kể cho nhau nghe mọi 
					điều mặc dù có thể chúng tôi không gặp nhau trong nhiều 
					tháng liền - ừm, tôi chỉ có thể nói là tin cậy, hiểu biết và 
					tôn trọng nhau.
 
 "Chuyện cậu với Paul thế nào rồi ?", anh chàng tười cười hỏi 
					tôi.
 
 Nói cho đúng, Barney không có được cái đẹp chết người, "nghiêng 
					thùng đổ nước", mặt thuôn dài như mặt ngựa, mắt nâu ti hí mà 
					mỗi khi suy nghĩ nhiều hoặc gặp chuyện buồn phiền thì hai 
					con mắt híp lại hết thấy tổ quốc. Cậu ấy thích để tóc dài 
					hơn là phải cắt tỉa gọn gàng và để tóc phủ lòa xòa quá trán. 
					Thoạt nhìn trông cậu ấy giống sinh viên nhiều hơn. Nhưng sự 
					thật là cậu ấy đang làm việc ở thị trường chứng khoán. Rất 
					thành công. Cậu ấy có một căn hộ sang trọng, đầy đủ tiện 
					nghi ở Islington - và một người bạn trai kiêm nhân tình rất 
					dễ thương, đó là người có lần tôi cố tìm cách đưa lên giường 
					nhưng lại chuốc phải thất bại não nề - Đó là chuyện xảy ra 
					trước khi chàng trai ấy kết Barney, tôi nghĩ chắc không cần 
					phải nói thêm.
 
 Tôi không muốn bàn tới anh chàng Paul Massingham hay than 
					van khóc lóc, ngay cả với Barney. Paul cùng tôi đã một thời 
					say đắm và tôi thấy mình có lỗi khi đơn phương xa lánh dần 
					và rồi cuối cùng chấm dứt quan hệ. Dĩ nhiên, tôi không dại 
					gì kể lể với cậu ấy để phải thừa nhận lỗi từ phía mình.
 
 "Mọi chuyện đã kết thúc", tôi đáp.
 
 Barney nhìn tôi ngạc nhiên, lộ vẻ quan tâm. "Xin lỗi, tớ 
					không cố ý hỏi thế", Barney nói, nhưng nghe giọng nói cứ như 
					là cậu ấy đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra rồi, "vậy mà tớ cứ 
					nghĩ mọi chuyện tốt đẹp cả chứ".
 
 Tôi cũng từng nghĩ như thế.
 
 Dù sao, Barney cũng hiểu tôi mà không cần phải thăm dò, 
					nhưng cậu ấy cũng hiểu rằng nếu có thời gian, hẳn là tôi sẽ 
					kể hết mọi chi tiết về vụ đó. Barney chuyển sang đề tài khác, 
					"Còn công việc thế nào ?".
 
 Đây cũng là một chuyện mà tôi chỉ muốn nhổ toẹt vào đó, 
					nhưng cũng không muốn đả động tới. "Hiện giờ thì không", tôi 
					đáp, "nhiều tuần liền mà chẳng có lấy một vụ nào. Mình nghĩ 
					chắc phải ngồi chơi xơi nước suốt cả mùa hè này".
 
 "Cũng đáng ngại thật", Barney vừa nói, vừa vỗ vai tôi tỏ vẻ 
					thông cảm, "Đi với tớ, kiếm thứ gì đó uống giải sầu", cậu ấy 
					nói, "Rượu Gin nhé ! Sau đó thì tha hồ khóc lóc nếu cần".
 
 Tôi liếc nhìn chàng trai mặc y phục toàn trắng ban nãy, 
					nhưng lúc này đã biến mất ở đàng xa, hướng khách sạn 
					Grenadier - một khu cao cấp, sang trọng, chỉ chấp nhận tiêu 
					chuẩn hoàng gia.
 
 Ba ly rượu gin và sau đó là nước khoáng, đã khiến tôi sẵn 
					sàng khai hết mọi thứ. Chúng tôi đang ngồi ngoài hành lang 
					lộ thiên quán "The Lark in the Park", dưới bóng một cây dù 
					Cinzano trắng - đỏ xen kẻ. Chúng tôi thấy ngôi nhà kính 
					trồng hoa xinh xắn cách đấy khoảng hai mươi yards. Xa hơn là 
					một bãi cỏ, có bốn thanh niên, cởi trần tối đa, đang nằm 
					trên bãi cỏ tắm nắng. Tôi cho rằng nếu phơi mình như thế thì 
					không lâu sau họ sẽ đỏ dừ như cua luộc, nhưng ngay tại thời 
					điểm này trông họ khá hấp dẫn.
 
 Barney không để tôi trả tiền, điều này làm tôi mừng rơn, 
					nhất là trong giai đoạn ngặt nghèo thế này. Sau đó chúng tôi 
					còn kêu hai ly gin nữa. "Mình nghĩ rằng, chúng mình...", tôi 
					đang nói giữa chừng thì ngừng lại.
 
 Barney không chú ý nghe tôi nói. Thay vì thế, cậu ấy nhìn 
					đăm đăm vào một trong số bốn thanh niên lúc nãy đang tắm 
					nắng trong công viên. Trên gương mặt Barney lộ ra một cảm 
					xúc kỳ lạ mà tôi chưa hề thấy trước đây. Hy vọng đó không 
					phải là những đòi hỏi sinh lý. Xét về cá nhân mình, tôi cũng 
					không phải là người tin vào chuyện thủy chung, nêu dẫu 
					Barney có lăng nhăng với người khác, thì đối với tôi, đó 
					cũng không phải là chuyện gì ghê gớm cho lắm. Mắt cậu ấy mở 
					to, miệng há hốc. Trông cậu ấy có vẻ sững sốt.
 
 "Có chuyện gì vậy ?", tôi hỏi.
 
 "Sao nó lại ở đó", Barney lẩm bẩm, "Nó chết rồi kia mà".
 
 Tôi nhìn theo hướng cánh tay Barney đang chỉ. Người thanh 
					niên mặt quần short đang nằm trên cỏ. Trong lúc tôi quan sát, 
					người thanh niên ngồi dậy và mặc chiếc áo thun ngắn tay màu 
					kem vào người. Thông minh đấy, tôi thầm nghĩ, không cần làm 
					gì nhiều, chỉ cần mặc áo vào là khiến người khác bớt chú ý 
					tới tấm thân trần khêu gợi ấy.
 
 Tôi quay sang nhìn Barney, đợi cậu ấy giải thích.
 
 "Gượm nào", Barney nói, "trên đường đi, tớ sẽ nói cho cậu 
					nghe".
 
 Không có lối đi thẳng từ mái hiên lộ thiên dẫn vào công viên 
					nên chúng tôi đi ngược vào quán rượu, băng qua quầy bar, đi 
					qua cửa lớn rồi rẽ sang phải vào một lối đi hẹp trước khi ra 
					công viên. Khi đến nơi thì người thanh niên đã biến mất.
 
 "Tớ chắc chắn đó là Benjamin Cameron", Barney nói, "Trước 
					đây có nghe nói nó chết trong một vụ tai nạn đụng xe !"
 
 Ở đó giờ chỉ còn ba người vẫn đang tắm nắng. Barney đến nói 
					chuyện với họ. Tôi chăm chú nhìn, thầm đánh giá về họ. Một 
					người trông thật gợi tình, có lẽ cùng cánh của mình cũng nên 
					? còn hai người kia là không có gì khác người.
 
 "Xin lỗi, cái anh bạn vừa rồi ở đây với các anh đã đi đâu 
					rồi ?", Barney hỏi thăm.
 
 Một người nói, "Hổng biết", người này nói tiếp, "chỉ thấy 
					anh ta bỏ đi mà thôi".
 
 "Các anh có quen biết anh ấy không ?"
 
 Ba người nhìn nhau rồi cùng lắc đầu. Người đẹp trai nhất đám 
					nói, "Tụi này chỉ tán gẫu với nhau mà thôi". Vờ như vô tình, 
					chàng trai trở mình hướng cái cục u dưới quần về phía chúng 
					tôi khiêu khích.
 
 Hai người kia cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của anh chàng 
					đẹp trai. Một người còn nói, "Chưa từng thấy anh ta bao giờ".
 
 "Anh ấy có nói tên là gì không ?", Barney hỏi, "Có phải là 
					Benjamin hay là Ben gì đó không ?"
 
 "Hông".
 
 Barney gật gù, "Chẳng lẽ các anh không thể kể hết cho chúng 
					tôi được biết mọi chuyện hay sao ?"
 
 "Xin lỗi, anh bạn", người đẹp trai nói, "Đó chỉ là một người 
					bạn tình cờ". Người này thò tay vào túi quần - tôi không 
					nghĩ có thể còn chỗ nào để chứa thứ gì ở đó - người thanh 
					niên mò mẫm những thứ bên trong một lúc.
 
 "Chỉ là người mà tôi muốn tìm gặp, nói chuyện chứ chẳng có ý 
					gì khác". Barney khẽ thúc khuỷu tay vào sườn tôi. Tôi đang 
					đứng đó không rời mắt ở cái chỗ không nên nhìn của chàng 
					trai. Bất đắc dĩ tôi đành quay đi.
 
 "Chỉ trừ một điều tôi biết được là, anh ấy là người Úc".
 
 Barney quay ngoắt lại, "Anh ấy nói thế sao ?".
 
 "Hông có ! Bạn hiền ơi, anh có thể đoán được qua việc nghe 
					giọng nói mà", đó là câu trả lời châm biếm mà chúng tôi nhận 
					được. Đang nằm, chàng thanh niên ưỡn cong người lấy trớn rồi 
					bật đứng dậy mà tay không chạm đất. Tôi sững sờ nhìn. Tôi 
					không làm được chuyện đó. Sau đó, người thanh niên loạng 
					choạng và ngã nhào tới chỗ tôi đứng, hai tay chới với chộp 
					vào hông tôi. Tôi không có gì phải phàn nàn. Trong vài giây, 
					thân thể chàng trai dựa vào tôi và tôi có thể cảm nhận phần 
					thịt da nóng hổi do tắm nắng. Nhưng sau đó thì chàng trai 
					gượng đứng thẳng người lại rồi mỉm cười "Xin lỗi, anh bạn", 
					chàng trai nói.
 
 Tôi cười đáp lại để tỏ ra rằng mình chẳng hề để tâm những 
					chuyện nhỏ nhặt như vậy - chuyện nhỏ !
 (Hết Phần 1 ... Xin 
					mời đón xem tiếp
					
					Phần 2) |