| Tôi nhớ có nhà văn diển tả:”Không có phụ nữ thì không có nhà 
					văn, nhà thơ cũng không có cả tướng lãnh. Đúng quá. Thế thì:Người Nữa là Vợ ấy, là hậu duệ của bà Eva, thoạt tiên danh 
					từ Nữ người ta cho biết xuất phát từ quyển sách khá cổ xưa-Kinh 
					Thánh cựu ước- cả hai ngàn năm nay(?), thì “bà Eva được tạo 
					ra từ xương sườn của ông Adam”.
 Xa hơn nếu căn cứ theo giá trị mà tính thì Eva (nữ) chỉ bằng 
					một phần 36 xương sườn của Adam (nam), để giải nghĩa hiện 
					tượng tương đồng. Thế giới ngày xưa chỉ có hai người, thế mà 
					Eva đã tìm đến Adam hay ngược lại Ông đã tìm Bà trước rồi, 
					chứ không có người trung gian thứ ba những ngàn năm về trước, 
					môi giới cưới hỏi. Lạ lùng là chỗ đó.
 Theo Lão giáo mọi sự vật đều có hai mặt âm dương để tồn tại 
					và phát triển. Loài người chắc không ngoài quy luật đó. Nói 
					cách khác loài người cũng là sự kết hợp của dương (nam) và 
					âm (nữ). Suy cho cùng, lôi thôi vạn sự cũng tại “cái miệng 
					dưới” và “cây gậy” . Thánh nhân nói chuyện tương duyên có 
					cái nầy thì có cái kia, có đẹp có xấu, có đúng có sai. Cứ 
					gẫm “cái miệng” và “cái gậy gân” thì đủ rõ.
 Lời hay ý đẹp linh thánh, thiêng liêng cũng từ “cái miệng” 
					mà ra.
					 Thánh nhân quân tử anh hùng hào kiệt vĩ nhân nhờ “cây gậy” 
					mà có. Nếu ngày xưa, thuở tạo thiên lập địa, Thượng đế không 
					nắn thêm chút đất sét lắp vào giữa hai chân ông Adam để trở 
					thành cây gậy, hay cái “vòi rồng” chửa lửa- cholôi thôi lắm 
					chuyện, ấy cũng vì chút đất sét đó. Nhỏ bằng tý đất mà nguy 
					hiểm lắm...
 
 Thấm thoát thời gian tập sự trôi qua thật mau, tôi phải về 
					trình diện Bộ để được bổ nhậm chánh thức một Nha, Sở cơ quan 
					nào đó. Tôi đáo nhậm Ty Công chánh Bình Dương cho gần, được 
					hơn 6 tháng vừa tạm ổn định cuộc sống. Được lệnh gọi nhập 
					ngủ quân trường Sĩ quan Bộ Binh Thủ Đức, vì tình hình chánh 
					trị, quân sự ở miền Nam sau ngày nền đệ I cộng hòa sụp xuống, 
					chiến tranh leo thang từng bước. Thanh niên chỉ có con đường 
					vào quân ngũ: Võ bị quốc gia Đà lạt hay quân trường Thủ Đức, 
					quân binh chủng nào đó... Một xanh cỏ, hai đỏ ngực.
 Cầm mảnh giấy gọi “tòng ngũ” trong lòng đầy bâng khuâng:“bên 
					tình bên nghĩa”sao cho vuông tròn? Tôi tính dông qua biên 
					kia biên giới Kampuchia nơi gia đình đang sanh sống, làm Thơ 
					ký hay việc chi cho “Tây đồn điền cao su” như cha mẹ là êm; 
					chỉ cần vào quận Lộc Ninh là tới biên thùy, là đến gia đình, 
					là chôn chặc cuộc đời ở xứ “hốc bà tó” sao? Tương lai vô 
					định?. Dỉ nhiên trong mớ hành trang “trốn chạy” của tôi đang 
					nặng trĩu hình bóng cô giáo Hương. Tôi không thể nào quên tà 
					áo dài thướt tha, áo pull quần jean, đôi mắt với hàng mi 
					cong, giọng nói như rót mậït vào lòng của tôi. Cái “hộ khẩu”- 
					cái lá đa của Thiên Hương chữ tình to lớn, ám ảnh lôi kéo 
					tôi chùn bước?
					 Ngày qua tháng lại, hai chúng tôi cứ mãi miết hết giờ làm 
					thì gặp nhau như cặp sam, chúng tôi trau nhau tất cả, chúng 
					tôi không còn thẹn thùng giữ kẻ chỉ nghĩ cách nào đó để hợp 
					thức hoá “cái âm-dương”, cái miệng và cây gậy đang nhảy nhót 
					rộn ràng trong con tim. Gia đình tôi ở rất xa tận bên đất khách. Về Sàigòn ở trọ nhà 
					người quen ăn học nay tôi đã thành tài, nhờ vào dì Năm, má 
					rất thương tôi. Tôi quen gọi ”Má Năm” mang trầu cau hoa quả 
					đặt định với bên ba má Thiên Hương, do hai đứa chúng tôi thu 
					xếp để tạo lễ hỏi đơn sơ, nhưng đủ nghi thức cho rạng rỡ gia 
					đình nàng: Vàng đã đánh thành đồ gia bảo, từng đôi như cặp 
					xuyến, cặp kiềng theo số chẵn để tiện khi cưới. Má Năm ra 
					chợ Sàigòn –tiệm kim hoàn Thế Tài khá danh tiếng lựa toàn 
					vàng tốt cao tuổi, chạm trổ: long lân qui phụng, mai lan cúc 
					trúc v..v. nên đẹp tuyệt vời. Không có kim cương hột xoàn, 
					chỉ có 5 lượng vàng đôi. Đối với chúng tôi mới ra đời là cả 
					tấm lòng hy sinh dành dụm muốn thực tâm xây dựng cuộc sống 
					bên nhau.
					 Đám hỏi xong tôi khăn gói lên đường “giả nhà đeo bức chiến 
					bào”. Hoàn cảnh xã hội lúc ấy “trai thiếu gái thừa” tôi 
					chẳng cao ngạo cho thanh niên chúng tôi là có giá- học thức, 
					hàng xịn... chỉ vì tình yêu thật sự. Khi yêu con người không 
					còn hố nào ngăn cản, dù là tôn giáo tín ngưỡng đi chăng nữa...
 Hai tháng quân trường Thủ Đức, huấn nhục sinh viên sĩ quan 
					ai cũng phải kiên tâm và chấp nhận thử thách nào: tập đi, 
					tập chạy, tập trườn... học căn bản quân sự mới lạ khác hơn 
					chữ nghĩa, như trẻ sơ sinh vừa đủ tháng tuổi theo bài bản để 
					trưởng thành...
 Nội quy cấm: nào không được gia đình thăm nuôi, nào không 
					được rời cái láng trại bằng tôn nóng hổi, phải bảo toàn vũ 
					khí trong khu vực doanh trại Đại đội quy định, càng thêm 
					“căng” quẩn trí... Nhìn kỷ lại tân khóa sinh tóc ai cũng húi 
					tóc cao còn ba phân. Xủng xỉnh trong bộ đồ kaki màu cứt ngựa 
					bạc phếch vì tẩm mồ hôi tập luyện, nhăn nhúm lượm thượm 
					trong thân thể thon ốm, má hóp chẳng giống ai; vì thật sự 
					khóa sinh chưa thích ứng với “quân trường đổ mồ hôi chiến 
					trường bớt đổ máu”. Chánh cái “lò cừ nung nấu sự đời” khiến 
					cho bản tánh lè phè, ỷ lại, nhớn nhác, khó ăn biếng ngủ... –bản 
					thể nguyên ủy của con người ở xã hội- theo mồ hôi ở bãi tập 
					bắn, leo dây tử thần, vượt suối..., tự động biến đi mất 
					không hay. Bắt đầu ngay tuần lễ thứ 9. Thiên Hương bạn đời của tôi cũng 
					như nhiều gia đình sinh viên đồng khóa được phép thăm viếng 
					tại Khu Tiếp Tân gần ngoài cổng ra vào quân trường. Khóa 
					sinh chúng tôi gọi cái tên vui vui “Vườn Tao ngộ”. Nói thăm 
					chứ thật tiếp tế món ăn hợp khẩu cho chúng tôi. Quân trường 
					chứa hơn 2 ngàn tân sinh viên sĩ quan. Khóa đàn anh trước, 
					được xe GMC quân trường chở về từ chiều thứ Bảy, nhường cho 
					khoá đàn em, mảnh trời tương tư “Vườn Tao Ngộ” và cứ luân 
					phiên như thế.
					 Thiên Hương không thể nào nhận ra tôi trong bộ đồ đi phép 
					bằng vải kaki vàng ủi láng cóng, giầy kiến bò té như soi 
					gương, nón kết chỉnh tề trên đầu, viền kim tuyến và cầu vai 
					áo rực rỡ dây chiến thắng, lấp lánh bước đi rập ràng hàng 
					ngủ, từng cặp hay 4 người, dù tên được xướng danh qua micro 
					inh ỏi, nhưng tuân thủ quân lệnh, không ai dám vội vàng. Con 
					người dân chính ngày nào là: công chức, kỷ sư, giám đốc, 
					sinh viên, học sinh... thư sinh, giờ trở thành quân nhân 
					phong cách khác hẳn, kỷ luật nghiêm minh thay đổi một phần 
					cuộc đời khi khoác bộ quân phục thành cấp chỉ huy quân sự 
					nho nhỏ trong tương lai. Thân nhân, vợ con, người tình, em gái hậu phương -do ai giới 
					thiệu-, chọn chồng giữa chốn ba quân- hay chánh là các cô 
					nầy mới là đối tượng của các chàng trai sinh viên sĩ quan 
					tìm kiếm vợ. Ứng trực sẵn tại Ban Tiếp Tân không thể nhận ra 
					vì nét hao hao giông giống trong tập thể lao nhao lẫn lộn. 
					Nhưng tôi nhận ra em từ đàng xa, khi tôi nở nụ cười Hương 
					nhận ra người yeu, ù tóe lại mừng mừng tủi tủi, tôi nắm tay 
					nhau kéo lại quán ăn bày bán đầy cả khu vực để tâm sự...Các tuần lễ sau, tất cả khóa sinh mặc sắc phục Tân sinh viên 
					sĩ quan về phép thăm gia đình, được đoàn quân xa GMC của 
					quân trường nối đuôi chở vềø tận nhà thờ Đức Bà ở Sàigòn hay 
					nhà thờ Ngả Sáu trong Chợ Lớn, hoặc vùng Thị Nghè... ai 
					xuống địa điểm nào Chủ nhật lại đó đón xe về lại quân trường, 
					tiếp tục đoạn đường chiến binh giai đoạn cuối, để đi qua học 
					chuyên ngành quân binh chủng.
 
 Đêm nay tôi và em mở cuộc “dạ hành”, thực tập bài học đọan 
					đường chiến binh trên một “mặt trận” nhỏ. Căn nhà gạch của 
					Hương đang ở ngang 4 thước hơi có chiều sâu 15 mét, rất 
					thoáng. Phía trước phòng khách, phòng học và chổ để xe, ngăn 
					giữa phòng ngủ của bà nhạc. Ra sau là nhà bếp, nhà tắm và 
					phòng ăn, cặp sát vách là cầu thang cây lối lên lầu -đúng ra 
					là gác xép dài suốt. Mặc dù đã quấn quít bên nhau từ buổi 
					chiều, ăn uống bổ sức, bà má vợ thết đãi món ngon nhưng tôi 
					nhấm nhấp qua loa, cảm nhận chả khoái khẩu tý nào!. Chúng 
					tôi không có thời giờ trao nhau nữa lời, tìm “những kỳ quan, 
					kỳ tích của tạo hóa”, lao vào ngay “bãi bắn” của nhau như 
					con thiêu thân tìm ánh đèn.
 Thật thoải mái hơn trên gác chỉ có hai con tim, mạnh dạn, 
					nồng nàng hơn. Tôi ôm em hôn thật sâu, em cũng xúc động thật 
					sự như thỏi chocolate tan ra trong miệng mình. Thiên Hương 
					tự cỡi áo ra. Thân thể em mỹ miều, tuyệt mỹ với eo thon da 
					trắng mịn. Vú em đẹp quá. Hương nhắm mắt ngã đầu chết lặng 
					tận hưởng khoái lạc phòng the lần đầu. Tôi bắt đầu sờ soạn 
					nắn bóp cặp đào tiên căng cứng tròn trịa, núm đỏ ửng rồi dìu 
					em nhẹ nhàng nằm trên giường nệm. Thiên Hương mĩm cười nhìn 
					khóe miệng túm tím dễ mến, hưng phấn tăng nhanh như thuận ý 
					cuộc truy hoan. Nằm xuống ôm nhau một chập tôi nhổm dậy tháo 
					bỏ mọi vướng bận đóng vai ông Adam, cái bửu bối sừng sững 
					hiên ngang như thanh “bảo kiếm” của quân trường Mẹ. Hương lạ 
					lẫm ngồi dậy chộp lấy cho vào miệng như mút cây cà-rem ngon 
					lành, tôi sướng khoái cả châu thân như tê cóng. Miệng Hương 
					cứ ngậm, nhai lừa như ăn khúc ngầu bín bát phở quá dai nuốt 
					trửng chẳng đành. Em còn bạo hai tay mân mê cả hai bìu dái, 
					lâu lâu nắm chùm lông vuốt giật mạnh làm cho tôi sung sướng 
					miệng như ú ớ không ra lời. Hai tay ghì chặc đầu em sát hơn, 
					cho đến lúc chịu không nổi nữa bèn đè ngửa em ra “bãi bắn”, 
					trườn mình xuống lắp “cây súng” –vũ khí cố hửu đạn đã lên 
					nòng-, theo lệnh “Ông Tiên Chỉ” vào toạ độ chiến lược, Hương 
					nấc lên thành tiếng, rồi bấu vào hai vai tôi:-Trời ơi! anh ơi... nàng như nhăn mặt
 Tôi nghe tiếng nấc, khiến tôi nhiều lần giật thót tim lên 
					hoảng hốt, bèn rút ra ngưng lại. Nghĩ em nâng niu bửu bối 
					của mình, phải hôn lại cho có sự công bình, tôi quay người 
					lại ngắm nghía cả tòa thiên nhiên, tạo cảm giác kỳ diệu bú 
					cái âm hộ em xem thể nào?, lúc ấy Hương chộp lấy dương vật 
					cho vào mồm trước mút say sưa kèm theo giọng ú-ớ trong họng. 
					Vòng lưỡi tham lam của tôi càng viếng sâu trong âm đạo em. 
					Dâm thủy em ra nhiều khiến cho lưỡi ra vào cách trơn tru... 
					Chúng tôi bú liếm giao hoan bằng ngọn lưỡi, tận hưởng hương 
					trinh đầu đời của người vợ tương lai. Nước nhờn càng lúc 
					càng lênh láng, phần tôi cố bế tinh thót mông đít kềm hãm 
					không cho xịt ra sớm mà cảm giác như tê buốc ở đầu khấc, 
					muốn vọt ra bất cứ lúc nào. Hai chúng tôi trở thế quay người lại, tôi trườn mình lên mân 
					mê hai trái đào, Hương nhắm mắt và hai đùi tự động ngả toẹt 
					ra, vào vị trí tôi nạp “cây súng” ngay cửa âm môn, cọ quệt 
					trây trét một hồi... Hương ôm tôi rên siết:-Sướng quá anh Giai ơi...
 Đầu con lươn chui lọt qua khe lạch vào tận lỗ sâu hun hút 
					săn mồi. Cái nợ đời vào “vường Thượng uyển” của Hương êm ru, tôi nhấn 
					vào ngâm giữ vài giây, lại rút ra, giọng em ú ớ thành tiếng 
					rõ ràng hơn. Tôi cảm giác đầu khấc mình bị khựng lại bởi 
					màng thịt không thể vào sâu nữa. Hương buông hai tay ở lưng 
					đưa xuốâng cặp mông. Hai tay em nhanh đẩy mông tôi nhập vô, 
					theo động tác em nhổng mông mình lên cao đón nhận dương cụ 
					thật sự chui ngập trong cổ tử cung, xuyên lủng bức màn mỏng 
					bầy nhầy, em bắt đầu tái tê... Hương thét lên tiếng thật to:
 -Chết em anh ơi.
 Nhưng đôi bàn tay em vẫn còn ấn chặc hai bờ mông, tôi như 
					say sưa bắt đầu nắc mạnh thụt ra, nhập vào đều nhịp, có lúc 
					gia tăng theo độ cương cứng của dương vật cho ngây dại. Một 
					vài đốm đỏ chảy tuôn ra khóe âm môn, màng trinh đã bị thủng, 
					dường như em cảm nhận đau, nên co quắp đôi chân khoá mông 
					tôi không cho di động nữa.
					 Tôi rút cái nợ đời ra, giật mình khi thân dương vật vấy đầy 
					máu. Những giọt máu tươi cũng trào từ cửa âm môn của em nữa. 
					Nhưng chúng tôi vẫn bình tỉnh săn sóc lau sạch cho nhau. 
					Nàng cảm động dòng nước mắt sung sướng ràn rụa, tôi lấy tay 
					lau và an ủi nàng... Cô giáo Hương đã trau cho tôi trọn vẹn 
					trinh nguyên của mình, tôi thầm mừng, rồi cả hai như thấm 
					mệt... thiếp đi.
					 Chừng hơn 10 giờ sáng hôm sau tỉnh giấc, vợ chồng chúng tôi 
					phóng xe về thăm bà má Năm trong ơn nghĩa thâm tình. Sau 
					thời gian gần 9 tháng không gặp, bây giờ là sĩ quan da dẻ 
					rạm nắng phục sức khác lạ, không còn là anh thư sinh ngổ 
					ngáo ngày nào nữa.
 Cho đến bây giờ, Trần-Phú Thiên-Hương là bà xã yêu dấu của 
					tôi, cho tôi niềm hạnh phúc miên viễn lớn lao: hai trai, một 
					gái. Cháu nội, ngoại đủ đầy đang dung thân trên xứ người.
 Nhất dạ phu thê, bất dạ ân: một ngày nên nghĩa vợ chồng, 
					ngàn ngày tạc dạ ghi lòng chớ phai.
					 Hết 
					BÙI-THƠM-NGON |