| Tôi nói như vậy và nghĩ chắc là cũng phải ra giêng thì Kiên 
					mới đến, chứ tết nhất bận rộn ai lại đến đây để chữa máy cho 
					một người bạn mới quen bao giờ. Thế nhưng mà trưa 30 tết 
					Kiên đến nhà tôi làm tôi rất bất ngờ. Cái đĩa của tôi không 
					chịu cài cái codec driver mà nó đã có sẵn trong cái đĩa đó. 
					Cài một phát là xong. Còn máy tính của tôi thì có rất nhiều 
					vấn đề cần phải sửa. Kiên bảo tôi để tối nay tầm 9h, Kiên 
					qua cầm theo cái ram lên đây cắm thử xem lại tại ram hay là 
					tại cái gì khác. Kiên quá nhiệt tình. Tôi chưa từng gặp ai 
					nhiệt tình đến vậy, kể cả người ấy của tôi. Dù có thể về độ 
					tình cảm hay chiều chuộng thì hơn như thế nhiều nhưng độ 
					nhiệt tình thì đúng là Kiên nhất quả đất. Tôi bắt đầu mến 
					Kiên từ lúc đó. Kiên thì không đẹp trai bằng người ấy của 
					tôi rồi nhưng trông rất duyên và dễ thương bởi Kiên vui tính 
					dễ sợ, lúc nào cũng ngộ nghĩnh như là trẻ con ấy. Tôi cũng 
					chat với Kiên vài lần, Kiên rất chân thật và dễ mến. Bọn tôi 
					cũng nói nhiều chuyện về giới tính, tình yêu và nhiều chuyện 
					khác. Tôi bắt đầu thấy càng ngày càng mến Kiên hơn, phải nói 
					là tôi yêu Kiên mới đúng. Kể từ khi tôi xa người ấy đến giờ 
					tôi mới tìm gặp được một người bạn tốt đến vậy. Nhưng Kiên 
					không phải là gay, Kiên có bạn gái rồi, vậy làm sao tôi dám 
					thổ lộ tình yêu của mình. Tôi chỉ đành một mình thầm thương 
					trộm nhớ Kiên mà thôi. Tôi add số điện thoại cố định của tôi 
					vào điện thoại di động của tôi và đặt tên cho nó là Kiên rồi 
					add cái ảnh dễ thương của Kiên vào đó. Những lúc ngồi một 
					mình, tôi dùng máy bàn gọi vào di động của tôi để cái ảnh dễ 
					thương ngộ nghĩnh của Kiên hiện lên trong máy của tôi giống 
					như là Kiên đang gọi cho tôi vậy. Tôi xin gia nhập vào nhóm Ước Mơ Xanh để được gặp Kiên nhiều 
					hơn. Nhóm Ước Mơ Xanh mỗi tuần họp một lần, mỗi lần họp là 
					tôi lại nhìn trộm Kiên. Ban đầu chỉ là nhìn trộm rồi khi đến 
					giờ nghỉ giữa giờ để ăn uống, tôi lượn qua lượn lại chố Kiên 
					để hứng ít hơi người của Kiên về làm vốn, dở hơi hết biết. 
					Nhưng Kiên thì tươi cười trò chuyện với mọi người duyên chết 
					đi được.
 Kiên gửi cho tôi một vài đường link bài hát hay hay, những 
					bức ảnh ngộ nghĩnh, tất cả tôi đều giữ lại trong USB của tôi 
					và trong cả máy tính cá nhân của tôi. Kiên thao thao bất 
					tuyệt kể về bạn gái của mình. Tôi thì liên mồm bóng gió: 
					“Anh dễ thương thật đấy, em mà là con gái em yêu anh ngay, 
					hoặc nếu em mà có em gái thì em cũng gả cho anh ngay, thế 
					sao nàng của anh còn chưa chịu cưới?”. Kiên nói:
 - Uh, anh thì yêu người ta, nhưng người ta thì có vẻ chưa 
					sure lắm
 - Thế à? Thế thì em chỉ cho anh một cách nhé. Dạo này hay 
					mưa phùn gió bấc lắm. Anh nhằm vào một đêm mưa rét nào đó, 
					anh đứng dưới cửa nhà nàng bày tỏ với nàng. Dù nàng có không 
					đồng ý thì cũng không thể tàn nhẫn đến mức để anh đứng dưới 
					mưa được. Kiểu gì anh cũng có lời
 - Thế thì ốm chết
 - Lo gì nếu mà ốm thì nàng sẽ đến bệnh viện thăm anh. Thế 
					thì lại càng lời
 - Hi hi, hi, thằng em yêu nhiều rồi hay sao mà lắm mẹo thế
 - Đâu có, em làm gì đã có ai. Em chỉ….
 Suýt nữa thì tôi định nói là tôi yêu Kiên, chết thật. Tôi 
					chỉ nói là:
 - Anh Kiên anh tốt thật đấy. Em cảm thấy thật là may mắn vì 
					tìm được một người bạn tốt như vậy
 - Thì em cũng là người tốt vậy.
 Câu nói của Kiên làm tôi nghẹn ngào vì Kiên cứ nghĩ tôi là 
					một chàng trai tốt bụng ngây thơ như Kiên chứ có biết đâu 
					tôi là một gã gay chính hiệu, đang thổn thức đêm ngày vì 
					Kiên thế này. Tôi không biết phải làm sao nữa. Tôi chỉ biết 
					là tôi cố tình kiếm cớ để gọi điện nhiều cho Kiên, dù có thể 
					đó là những chuyện vặt tôi có thể tự mình giải quyết được 
					nhưng tôi cũng gọi cho Kiên. Và Kiên vẫn luôn ân cần tiếp 
					chuyện và giúp đỡ tôi. Điều đó càng làm cho con tim của tôi 
					thổn thức vì Kiên nhiều hơn nhưng Kiên đâu có nhận ra.
 Máy tính của tôi dạo này rất hay khựng lại khi đang dùng khó 
					chịu kinh khủng. Kiên khuyên tôi nên gom mảnh “defragmenter” 
					cái computer của tôi, nhưng ổ của tôi đã gần đầy giờ phải 
					cop bớt một số thứ sang ổ khác rồi mới gom mảnh được. Tôi 
					chỉ kêu ca với Kiên là đang đi mượn ổ để cop ra. Thế rồi, 
					Kiên bảo luôn, lấy ổ của anh đây này. Tôi kêu lên:
 - Thế sao được. Thế anh lấy gì mà dùng?
 - Không sao, em cứ lấy ổ của anh nhé. Chiều anh mang sang 
					cho
 Trời ơi, Kiên tốt quá. Giá mà Kiên đừng tốt với tôi như thế. 
					Tôi là một gã đồng tính mà đâu có xứng đáng với Kiên cơ chứ. 
					Tôi gom mảnh xong thì cop hết bộ sưu tập nhạc nén MP3, MP4 
					của tôi trong ổ của Kiên, việc này làm Kiên rất cảm kích vì 
					tự nhiên có một đống nhạc và một đống ảnh đẹp để xem tháng 
					giêng này. Khi tôi mang ổ ra để trả thì hôm đó Kiên ốm không 
					thể đến nhà tôi. Tôi phải đến nhà Kiên
 Trưa hôm đó tôi đến nhà Kiên, nhà Kiên cũng giống như nhà 
					tôi cũng thuộc vào loại trung bình nghèo thôi chứ không khá 
					giả như là người ấy của tôi. Nhưng tôi có phải là người thực 
					dụng đâu mà đánh giá người khác qua tiền bạc cơ chứ. Và tôi 
					lại được cười xả láng bởi sự vui tính của Kiên., nhìn Kiên 
					mặc chiếc áo body bó sát người không tay ở nhà với chiếc 
					quần thể thao, đôi cánh tay rắn chắc nhìn trông hấp dẫn chết 
					đi được. Tôi ngồi nghịch máy tính của Kiên. Còn Kiên thì nằm 
					lên trên giường đang đọc giáo trình tin học bằng tiếng Anh. 
					Nhìn Kiên nằm và con cu của Kiên đang nổi lên trong chiếc 
					quần thể thao làm con tim tôi loạn nhịp cả lên. Thực sự là 
					tôi muốn….. muốn quá rồi. Nhưng không thể, anh ấy có phải là 
					gay đâu cơ chứ. Hãy cứ để cho anh ấy vui vẻ vô tư như thế 
					đi, đừng để anh ấy dấn thân vào giới gay để rồi lại tự dằn 
					vặt lại đau khổ và bế tắc như mình. Không thể để anh ấy như 
					mình được. Tôi nghĩ thầm và đưa tay xuống đũng quần của 
					mình, bóp mạnh vào con cu đang nứng hết cỡ của mình để kiềm 
					chế cơn dục vọng đang nổi lên trong mình. Tôi vừa tải được 
					bản full của liên khúc Like a virgin\Hollywood của Britney 
					Spears, Christina Aguilera, Madonna và Missy Elliot trên 
					mạng về và mở lên cho Kiên xem. Kiên kêu lên:
 - Ôi hay quá, anh nghe nói vụ này lâu rồi nhưng chưa được 
					xem. Này nụ hôn này chỉ là ngẫu hứng hay là được tập dượt từ 
					trước rồi
 - Không, tập dượt từ trước đấy chứ. Theo như lời Christina 
					thì Madonna là người cầu toàn nên phải tập nhiều lần để mọi 
					thứ thật hoàn hảo rồi mới mang lên diễn chứ. Chẳng qua là họ 
					cứ tỏ ra là ngẫu hứng thôi.
 - Thế à? Tức là cố tình gây shock đúng không?
 - Chính xác đấy.
 Thế là hai thằng con trai nói chuyện về giới lesbian. Rồi 
					chuyển sang giới gay. Nhưng Kiên gạt đi:
 - Thôi chuyển đề tài đi. Không nói chuyện này đâu. Kinh lắm.
 Rồi tôi chuyển sang để tài về máy tính và mắt Kiên sáng ngời 
					cả lên. Chuyên ngành của Kiên mà. Có vẻ như computer và IT 
					là niềm đam mê của Kiên. Thảo nào mà Kiên giỏi máy tính thế. 
					Sau một hồi trao đổi với Kiên thì kiến thức của tôi về máy 
					tính và IT khá hơn hẳn. Còn người ấy của tôi tuy không giỏi 
					một thứ như Kiên nhưng cái gì cũng khá cả.
 Đến 4h chiều thì tôi quyết định về để cho Kiên còn đi đánh 
					cầu lông. Chiều nào Kiên cũng đi đánh cầu lông cả. Tôi về 
					nhà và hình ảnh của Kiên, giọng nói của Kiên, cái điệu cười 
					ha há của Kiên, rồi những hành động ngộ nghĩnh của Kiên đều 
					ám ảnh tôi. Lần đầu tiên có một người con trai đã có thể gạt 
					hoàn toàn hình ảnh người ấy ra khỏi tâm trí của tôi đó chính 
					là Kiên. Nhưng biết làm sao bây giờ, tôi không thể nói là 
					tôi yêu Kiên. Tôi phải cố kiềm chế để không bật khóc, vì hôm 
					nay trời không mưa, tôi mà khóc thì mọi người biết ngay. 
					Chẳng nhẽ tôi cứ phải đóng giả làm bạn thân của Kiên thế 
					này, để ngồi nghe Kiên thao thao bất tuyệt về cô bạn gái của 
					mình. Còn tôi thì đau đớn cố giấu kín tình cảm đang ngày 
					càng lớn lên trong tôi thế nào sao? Ai đó giúp tôi với được 
					không?
 
 (Hết Phần 
					4 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					5) |