Ngài đứng trước thềm, nhìn vào bên trong, ánh
tà dương đã bị đại diện che khuất, khiến căn phòng tối lại,
hoàng đế muốn lên lầu xem sách bỗng trù trừ nghĩ: trong cung ít
nơi thích hợp với mình. Hoàng đế xuống khỏi lầu Dương Hòa, đi
một lát thấy mỏi chân, liền ngồi xuống một chiếc ghế của bọn nội
thị gác đêm.
Tên nội thị ngủ gật bị gọi dậy, trông thấy nhà vua quá sợ hãi,
sụp lậy như tế sao. Lưu Ngao ngước nhìn lên mái cung Bồ Ðào, nơi
ấy ngày xưa, thời phụ vương trị vì, Hán triều đã mất một mỹ nhân
Vương Chiêu Quân tiến cống Hung nô... Một mỹ nhân Triều Hán. Vậy
mà đã phải sống nơi hoang mạc. Lưu Ngao nghĩ: Nếu có một chúa
Thuyền Vu nữa, ta sẽ cống quách cho hắn cả hai chị em họ Triệu...
Ðó là cơn giận nhất thời, hoàng đế nghe rõ tiếng vọng xót xa,
một vị hoàng đế sao âm thầm như vậy...
Ngài lại đứng lên sải bước xuyên qua đường thông đạo lát đá xanh,
bước vào ngự viên thoáng đãng, ngẩng đầu nhìn, xa xa cột đồng
trụ của Thông Thiên đài, trong ánh tà dương lấp lánh...
Ngài tiếp tục bước, chậm rãi ra khỏi ngự viên, vòng lại phía sau
cung Bồ Ðào, hai viên nội thị lại gần cung kính, hỏi hoàng đế
nơi nào ngài dùng bữa tối. Bọn chúng dường như đã biết nhà vua
không muốn tới điện Chiêu Dương và Tây Cung, chúng bằng trực
giác, hiểu rằng hoàng thượng đang tức giận. Hoàng đế khẽ hừ lên
một tiếng mắng:
- Vội gì, còn sớm lắm!
- Bẩm vạn tuế, Hoàng hậu lệnh thỉnh hoàng đế - Một viên nội thị
trả lời.
Lưu Ngao thấy xao động, song lại kìm nén, ngài không muốn tới
cung Chiêu Dương, mặc dù Phi Yến sai mời, ngài vẫn nghiến răng
cự tuyệt.
- Trở lại - ngài gọi một tên nội thị - Ta đến cung Thang Tuyền.
Thế là ngài quyết trở lại ngủ đêm tại cung Thang Tuyền.
Những chiếc đèn lồng tỏa sáng êm dịu. Trong sự mỏi mệt, hoàng đế
nhớ lại đêm trước, những hình ảnh của Linh Phi...
- Ðàn bà thì được cái tích sự gì chứ? - Nằm trên giường ấm,
hoàng đế nghĩ tới cảnh Hợp Ðức lãnh đạm, liền lệnh nội thị gọi
đoàn ca vũ từ cung Vĩnh An tới. Nhưng giữa lúc họ đang múa lượn,
hoàng đế nhớ tới lúc Phi Yến yểu điệu, thướt tha, quay tròn
trong điệu múa, ngài lại thô bạo đứng lên giơ tay ngăn: Thôi!
A... Ðem rượu đến đây!
Bọn nội thị và cung nữ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt họ hoàng đế
thật kỳ quặc, dáng dấp như vậy không thể hiểu đã trở nên ra sao
nữa!...
Ngài uống hết chén này đến chén khác dần dần say đến mụ mẫm. Hai
cũng nữ chắp tay đứng hầu, một ý nghĩ không thể kiềm chế đột
nhiên nổi lên, hoàng đế truyền cung nữ xỏ giầy... Ngài tụt xuống
khỏi giường ấm, viên nội thị vội vàng đỡ nách từ từ dẫn đến Tây
Cung, đến trước cửa, hoàng đế quát dừng lại ngài tự bước vào.
Một tên nội thị trực đêm quỳ xuống, định vào thông báo, song Lưu
Ngao đã xua tay, ngài không muốn Hợp Ðức biết trước, ngài bước
vào cung.
Phòng vắng ngắt, một chiếc quần ngủ vắt trên long sàng.
- Nàng cũng giống hoàng hậu - Hoàng đế liên hệ ngay đến Phi Yến,
cơn giận lại bùng lên, ngài dừng lại.
- Vạn tuế! - Một cung nữ tiến đến - Chiêu Nghi đang...
- Ðang? - Hoàng đế trừng mắt, lắc vai người cung nữ - Ðang cái
gì?
- Dạ đang tắm. Vạn tuế - Người cung nữ vội quỳ đáp.
- ồ! - Lưu Ngao nguôi ngay cơn giận, buông tay ra.
- Thần đi thông báo, nói vạn tuế ngự giá.
- Hừ, thôi!
Cung nữ ngây người, không dám cử động. Lưu Ngao nhớ tới lúc Hợp
Ðức nằm hớ hênh trên long sàng, áo xiêm còn che kín phần lớn
thân thể, nay nàng đang tắm gội, chắc sẽ hoàn toàn khỏa thân...
Ngài bỗng mỉm cười, kéo người cung nữ đang quỳ dậy, hỏi dồn:
- Ngươi tên gì?
- Dạ Thanh Nga.
- Không được nói, dẫn ta vào phòng tắm thăm nàng - Nói rồi ngài
vịn vai Thanh Nga đi vào.
- Vạn tuế, đây... - Thanh Nga cảm thấy khó giải thích cùng hoàng
đế.
- Xuỵt! - Hoàng đế đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng.
Thế là ở cửa sổ bên ngoài, hoàng đế ghé mắt nhìn Hợp Ðức dưới
ánh nến, lõa thể, đang bước vào bồn tắm.
- Vạn tuế - Người cung nữ đứng sau cửa sổ lên tiếng.
Thấy động, chiếc rèm tắm bỗng buông kín, đèn nến vụt tắt.
Lưu Ngao đang lúc tiếp cận mục tiêu, bỗng nhiên đèn nến tắt cả,
buông tiếng thở dài, Thanh Nga không nén được, bưng miệng cười
thầm.
- Thanh Nga - Có tiếng hỏi vọng ra từ phòng tắm, nhưng không
phải Hợp Ðức. Thanh Nga bước đi, một lát quay lại bẩm khẽ.
- Chiêu Nghi cáo lỗi cùng hoàng thượng, hôm nay không được sạch
mình...
- ồ! - Hoàng đế vịn vai hắn trở lại tẩm cung chờ Hợp Ðức.
- Hoàng thượng chờ Chiêu Nghi ư? - Thanh Nga cười hỏi.
Lưu Ngao gật đầu, bỗng vụt đứng lên kéo Thanh Nga trở ra, Thanh
Nga không hiểu ra làm sao, miễn cưỡng cùng hoàng đế bước ra khỏi
cung. Lưu Ngao nhìn trước, nhìn sau thấy vắng người, bèn nói
thầm thì:
- Thanh Nga, ngươi nhớ kĩ, lần sau Chiêu Nghi tắm gội, nhớ báo
cho ta biết. Không được nể nang hay, ta sẽ ban thưởng. Ngươi lưu
tâm đến thị nữ phục dịch tắm gội, chỉ cần giấu Chiêu Nghi, ta
thấy rõ, tất cả sẽ được thưởng.
- Nhưng thế nào Chiêu Nghi cũng biết - Thanh Nga lắc đầu cười -
Ta sẽ kín đáo ngắm thôi, không nói gì, nàng sẽ chẳng biết được,
các ngươi yên tâm, ồ sẽ trọng thưởng; sáng sớm mai ta sẽ lệnh
ban thưởng các ngươi.
- Tạ ơn hoàng thượng.
Lưu Ngao nhoe mắt nhìn Thanh Nga, lòng hứng khởi như muốn hỏi
nhiều điều, nhưng cảm thấy bất tiện. Thanh Nga là người tinh ý,
nhìn thần sắc hoảng hốt của hoàng đế, mỉm cười thưa: - Ðược rồi,
thần đi đây - Lời nói có vẻ suồng sã.
- Này, khoan đã, ta còn muốn hỏi ngươi - Chiêu Nghi vừa mới nói
hôm nay - ồ, hôm nay - Ngài cảm thấy rất khó nói, không biết nên
tiếp tục như thế nào.
- Bệ hạ, thiếp không rõ ý bệ hạ định nói gì?
- Nàng, Chiêu Nghi, mình nàng, hôm nay...
- Thiếp không rõ lắm - Thanh Nga đỏ mặt xấu hổ, - Bệ hạ thử hỏi
Chiêu Nghi xem.
- ừ, có lẽ như vậy - Chiêu Nghi hàng ngày đều tắm gội phải
không?
Thanh Nga cả cười.
- Thiếp sẽ tìm cách báo tin kịp thời cho hoàng thượng.
- Tốt lắm, ta ở lại cung Thang Tuyền, ngày mai vào khoảng này
nhé, ta sẽ đợi. Nhớ đấy, cần báo sớm một chút.
- Vâng, bệ hạ! - Nàng đáp cung kính, rồi lui gót.
Lưu Ngao thấy lòng phơi phới, đi về cung Thang Tuyền.
Sau khi chuyện của hoàng hậu vỡ lở, lần đầu tiên ngài thấy nhẹ
nhõm.
Một phát hiện ngẫu nhiên, khiến hoàng đế cảm thấy mới lạ, thích
thú. Ngài nằm trên giường nghĩ ngợi, tưởng tượng.
Nàng so với thực tế còn đáng yêu hơn.Càng nhìn nàng...
Nàng đang cùng hoàng đế sánh bước phiêu diêu, như đi trong mây.
Nhưng hôm sau, đúng giờ hẹn, không thấy Thanh Nga đến. Lại thêm
một ngày nữa, khi hoàng hôn buông, chính lúc hoàng đế vô cùng
nóng ruột, nội thị mới vào bẩm Thanh Nga đã tới. Nàng thưa cùng
hoàng đế hai ngày nay Chiêu Nghi đều tắm ban ngày.
- Sao không báo cho ta? Ngày, đêm đều vậy cả. - Lưu Ngao cất
giọng khiển trách.
- Thiếp thấy ban ngày thật bất tiện, hoàng thượng lại không nói
rõ. - Nàng tỏ vẻ bất mãn.
Hoàng đế tôn nghiêm đã bất chấp cả luân thường, sợ nàng cự
tuyệt, bỏ dở sứ mệnh, nên vội an ủi.
- Ðược, không nhắc lại chuyện cũ, ngày mai, nhớ nhé.
Lại một ngày nữa trôi qua, Lưu Ngao chờ đợi mỏi mắt trong cung
Thang Tuyền. Tới hoàng hôn vẫn biệt âm vô tín.
Chờ đợi và thất vọng khiến cho hoàng đế lo lắng, lộ vẻ tức giận,
ngồi độc ẩm để giết thì giờ, cũng không thể đành tự mình đi dò
thám.
Trời tối sẫm, Thanh Nga mới lật đật tới. Nàng hướng về hoàng đế
vẻ dè dặt. Lưu Ngao lập tức bật dậy, vội vã hỏi: Không sai chứ,
chính lúc này?
Thanh Nga mỉm cười, gật đầu, dẫn hoàng đế vượt theo đường tắt,
tới Tây Cung, từ cửa sau lẻn vào phòng bên trái, Thanh Nga thì
thầm nói với hoàng đế:
- Hoàng thượng, hãy nhẹ chân, không được làm động.
Các cung nữ ở Tây Cung đều đã được ban thưởng, nên đều đứng im
lặng, Lưu Ngao hiểu ý, nhìn chúng tươi cười.
Một hoàng đế đã tự giày xéo lên sự tôn nghiêm, ngài chỉ tơ tưởng
đến việc rình xem cái cơ thể trời phú của Hợp Ðức mà quên mất
ngôi chí thượng của mình, ngài cất bước theo Thanh Nga, nhón
chân đến bên song ngoài phòng tắm, hai cung nữ đứng ở hai bên
cửa, cúi đầu, như không nhìn thấy hoàng đế đến.
Lưu Ngao tới gần, ghé mắt vào, bức rèm đã được kéo xuống.
Ngài thất vọng thở dài. Thanh Nga vội xua tay, rút từ từ trong
người ra một chiếc kim bạc, tiến đến bên song, nhè nhẹ chọc
thủng một lỗ nhỏ.
Thanh Nga kéo hoàng đế tới sát tường, nhìn qua lỗ thủng...
Ðèn nến sáng trưng trong bồn tắm ngọc thạch, Hợp Ðức hoàn toàn
lõa thể. Lưu Ngao nhìn tường tận, như nhìn thấy tiên nữ trên
trời, thân thể ngọc ngà của nàng dầm trong làn nước trong ngần,
thật kiều diễm. Lưu Ngao vừa nhìn vừa nuốt nước bọt ừng ực, cơ
hồ ngất xỉu.
Một cánh tay nõn nà vươn ra từ bồn tắm, người cung nữ cấm cánh
tay nàng, đỡ nàng ngồi lên, một người khác đến giúp nàng chải
đầu.
Lưu Ngao nhìn rõ bộ ngực thanh xuân, căng đầy sức sống như ngửi
thấy hương thơm của son phấn tỏa ra từ bộ ngực ấy.
Trong phòng, các thị nữ đang giúp Hợp Ðức tắm gội. Chúng dùng
một thanh bích ngọc khuê nhẹ nhàng kỳ lưng cho nàng, sau đó lại
đổi bằng một viên ngọc bầu dục, chà xát vai và cổ. Hợp Ðức thích
thú cười khanh khách...
Hoàng đế xem tắm trộm qua cái lỗ nhỏ ngoài bức rèm, lúc đó như
tỉnh như mê, say sưa ngắm nhìn, trong lòng chỉ có một ham muốn
được hóa thân thành người thị nữ, cầm ngọc khuê chà xát lên
nàng.
Ðấng chí tôn vạn thặng nhận được những gì - Lưu Ngao khẽ thở
dài. Những dòng suy nghĩ đã ngăn cản tầm nhìn, ngài tự giận vì
đã bỏ phí thì giờ, đêm xuân một khắc giá ngàn vàng, thời khắc ấy
đâu phải chỉ nghìn vàng?
Thế là ngài lại dán vào "mục tiêu" không chớp mắt...
Hợp Ðức từ từ ngã người, giơ chiếc đùi ngọc nõn nà, khiến thanh
ngọc khuê chuyển động dần dần, chạm vào giữa hai đùi, vào bắp
chân nhỏ nhắn của nàng.
Trên đùi nàng, những giọt nước trong suốt như ngọc, từng ngón
chân thon thả, lóng lánh, cặp chân thẳng, mềm mại, những đường
cong đẹp đến mê hồn, trên bắp chân điểm mấy sợi lông mềm, như
hàng ngàn bàn tay vẫy gọi ngài. Hàng ngàn ngón tay vẫy gọi
ngài...
Ðây nữa, đây nữa, hoàng đế nhìn mãi, nhìn mãi đôi mắt như bật ra
khỏi tròng bắn qua cái khe hở của chiếc đầu kim...
Lòng ngài nôn náo, không còn tự làm chủ được mình, ngài dùng hai
tay kéo kéo cửa sổ, miệng xuýt xoa. Bên trong Hợp Ðức bật lên
một tiếng kêu...
Bên ngoài Thanh Nga hết sức kéo hoàng đế bỏ chạy.
- Hoàng thượng! Hoàng thượng!... Thanh Nga cất giọng trách -
Thiếp đã nhắc đừng làm ồn mà.
- ờ! ờ! - Lưu Ngao mất hết bình tĩnh, không tự chủ được loạng
choạng bước đi, miệng lẩm bẩm! Thật là trang khuynh quốc, khuynh
thành! Thanh Nga đừng trách ta, ta sẽ ban thưởng người thật hậu.
- Nhưng Chiêu Nghi sẽ quở trách thiếp. - Thanh Nga méo xệch
miệng, run lên cầm cập khiếp sợ - Bệ hạ, thiếp rồi sẽ nguy to!
Chiêu Nghi thế nào cũng khép thiếp vào tội chết, bà ấy rất
nghiêm...
- Ðừng sợ, ta sẽ xin hộ ngươi - Lưu Ngao bước vào nội tẩm, như
để tuột mất cái gì, thở dài một tiếng nhìn Thanh Nga cười. -
Ðáng tiếc thay, một vị hoàng đế không thể phong hai Hoàng hậu,
nếu không ta nhất định phong nàng, chính nàng mới đáng mặt.
- Hoàng thượng! - Thanh Nga càng lo sợ - Trở về thiếp biết ăn
nói ra sao? Chiêu Nghi sắp tới rồi, theo thiếp nghĩ. Chiêu Nghi
sẽ tới.
- Nàng sẽ tới - Trong mắt Lưu Ngao phát ra thứ ánh sáng dị dạng,
ngài tỏ vẻ hết sức tươi cười thích thú truyền Thanh Nga đem ngọc
lộ tửu tới.
Chính lúc ấy Hợp Ðức bước vào. Nàng mặc bộ xiêm bằng vải đỏ, tha
thướt, nàng quát mắng Thanh Nga:
- Việc ngươi làm đẹp mặt nhỉ?
- Thưa Chiêu Nghi! Thiếp - Thanh Nga sợ hãi quỳ xuống.
- Ta đó - Lưu Ngao hấp tấp tới cầm lấy tay nàng, lấy thân che
chở cho Thanh Nga, một tay đưa ra đằng sau ra hiệu bảo nàng rút
lui.
- Người - Hợp Ðức nhướn đôi lông mày nửa cười nửa giận trách vị
phong lưu thiên tử - Người cũng không xấu hổ ư, xem trộm người
nhà...
- Trước mặt nàng, ta sợ điều gì - Lưu Ngao cười làm lành -
Thượng đế tạo ra tấm thân của nàng kiều diễm như thế, sao không
cho ta xem, nếu nàng giấu kín thế còn ai biết được?
- Còn ra thể thống gì nữa? Hợp Ðức dùng ngón tay khẽ dí vào trán
của nhà vua.
Thấp thoáng sau làn áo mỏng, cơ thể nõn nà, đầy đặn của nàng
hiện lên lồ lộ, hoàng đế liên tưởng đến viên ngọc báu, nằm giữa
lòng suối trong veo, tưởng tới giây phút nàng tắm gội, người
nàng ướp thơm son phấn, lòng ngài bỗng sôi sục những ham muốn
điên cuồng.
- Hợp Ðức! chóng ngoan nào, ta muốn... - Ngài dang rộng hai tay,
đến gần nàng.
- Thôi đi người ơi! không còn ra sao nữa, mình xem trộm người ta
tắm. - Nàng lại đẩy nhà vua ra.
- Hợp Ðức! Hợp Ðức! - Ngài lì lợm kêu lên. - Không nên như thế,
hãy nhu mỳ một chút, Hợp Ðức, để ta ôm nàng nhé.
- Ðừng, cần giữ ý tứ. Bọn cung nữ đang tới, thiếp không muốn
người cứ cuống cuồng lên như thế.
- Thế, thế thì ta sẽ cho chúng đi hết...
Nói rồi ngài xông tới như hổ đói vồ dê non.
Từ ngoài bình phong có tiếng bẩm vào.
Thanh Nga đem rượu tới, Hợp Ðức nhìn cô ta khó chịu, Lưu Ngao ra
hiệu cho cô ta đặt xuống. Rồi ngài tự thân lại rót một chén
rượu.
- Hợp Ðức! ta tiếp nàng một chén để tạ tội đây.
- Thiếp không uống! - Nàng ngúng nguẩy, ngồi lên long sàng,
chiếc xiêm hếch lên, để lộ ra cặp đùi ngọc, nàng vội kéo xiêm
che lại.
Lưu Ngao đã kịp nhìn, ngài cầm chén rượu bước lại.
- Hợp Ðức, ta quỳ để tạ tội nhé? - Nói xong ngài gập người, quỳ
trước mặt nàng.
- Người muốn để Thái hậu giết thiếp sao? - Hợp Ðức cười vang -
Hoàng đế lại quỳ trước một người đàn bà ư? - Nàng nói rồi, đưa
tay đỡ chén rượu.
- Trước mặt nàng, ta không còn là hoàng đế. Hoàng hậu - Ngài lại
quỳ xuống, ôm bắp chân nàng, áp mặt vào đầu gối nàng. Ta chỉ
muốn làm một cung nữ hầu nàng tắm gội, tay cầm ngọc khuê...
- Ðáng chết! - Hợp Ðức khẽ day vào thái dương ngài.
Lưu Ngao cười, ôm lần lên cặp đùi nàng. Hợp Ðức mất đà ngã lăn
ra giường; ngài chồm vội lên trên...
- Người làm gì vậy?
Lưu Ngao như tên thợ săn đắc thắng, cọ cọ vào vành tai nàng.
- Ta biết, nàng lừa ta...
- Hừ! - Nàng lim dim mắt bỗng véo ngài một cái - Chính người mới
lừa dối, giả tình giả nghĩa hôm nay nói đến con cua trong lỗ
cũng bò ra, ngày mai đã trở mặt, lại hứa hão với người đàn bà
khác.
- Ta chưa hề lừa dối ai. Hoàng hậu, với nàng lòng ta như nhật
nguyệt... Lưu Ngao nói chân thành, rồi cười hì hì - tiếp - Ta
vừa nói rồi đây ta chỉ có một ước nguyện làm tên hầu, cầm ngọc
khuê cho nàng tắm...
- Lại bẻm mép rồi! - Nàng đưa tay lên bịt tai, vẻ như phẫn nộ,
nhưng mặt lại tươi cười - Người chẳng giống một hoàng đế...
Ngài cười xòa, không hề phản kháng, nhưng Hợp Ðức lại tiếp tục
truy vấn tội giả nhân giả nghĩa.
- Ta thề...
- Lại thề, hừ, chẳng được đâu, người chẳng đã thề với chị thiếp.
- Ta với chị nàng có gì không tốt? Nếu một hoàng đế khác, chắc
chắn đã giết chị nàng rồi!
- Người giết cả thiếp đi! Người giết thiếp đi!
- Sao ta lại giết nàng, ngay cả việc của Phi Yến, ta cũng xá tội
cho nàng, ta chẳng khoan thứ rồi sao?
- Khoan thứ? Hừ! Người đã bỏ rơi chị thiếp, thiếp biết, ít bữa
nữa sẽ đến lượt thiếp.
- Thôi được! Hợp Ðức! Ngày mai ta sẽ đến điện Chiêu Dương, vì
nàng, ta sẽ đến với Phi Yến, vả lại, nàng vẫn là hoàng hậu của
ta, ta sẽ tới.
- Không phải việc của thiếp, hoàng thượng nên tự hỏi mình.
- Phải, phải - Hoàng đế trả lời cho xong chuyện, ngài đã quá mệt
mỏi, tình cảm quá hưng phấn đã làm cạn kiệt sức lực của ngài.
Ngài thấy rất buồn ngủ.
Lưu Ngao lại nhớ đến Phi Yến. Hơn nữa ngàiđã thề với Hợp Ðức rất
chân tình. Ngày hôm sau, hoàng đế đến điện Chiêu Dương, gặp lại
Hoàng hậu.
Vì tới đột ngột, vì mặt tâm lý hoàng đế vẫn còn gợi lên vẻ khó
chịu, khi nghĩ rằng lại tái diễn một sự việc không thể ngờ tới,
nhưng Phi Yến đã biết được tin từ Hợp Ðức báo đến.
Kể từ buổi gặp hoàng đế đầu tiên ở phủ Ðệ Dương A, Phi Yến hoàn
toàn không hề nghĩ tới quyền uy của nhà vua, nàng không thấy gì
khác biệt giữa một vị hoàng đế với một người đàn ông bình thường
khác, nhưng từ sau vụ việc Trần Thanh, nàng mới nhận ra uy lực
sinh sát ghê gớm của vương quyền, lời nói "gần vua như gần hổ"
cũng không phải là quá đáng, mọi sự sinh tử tồn vong của nàng
đều nằm trong tay hoàng đế, từ đó, nàng nảy sinh lòng sợ hãi,
sau cái chết của Trần Thanh, nỗi lo sợ đã biến thành hoảng loạn,
xâm chiếm tâm hồn nàng.
Vì vậy, khi nhà vua đến, nàng phủ phục trước mặt ngài, lần đầu
tiên nàng làm như vậy, hơn thế, nàng còn run lên bần bật. Lưu
Ngao nhận thấy Phi Yến đã thay đổi quá nhiều, những gì quen
thuộc, nét khả ái, kiều diễm đã mất, còn lại là sự run rẩy, ngài
kinh ngạc đến nỗi quên cả nâng nàng đứng dậy.
Tổng quản Ðông cung là Vương Thịnh thấy vậy, liền bước tới tâu:
- Hoàng hậu ngày đêm lo sợ...
- Hừ, đứng lên, - Hoàng đế khoát tay, cắt đứt lời hắn, ngài
không muốn người ngoài xen vào việc riêng tư của mình.
Phi Yến đứng dậy, nở một nụ cười gượng gạo.
Hoàng đế vẫy tay một lần nữa mới bước vào trong điện, quay lại,
nhếch mép nhìn Phi Yến.
Phi Yến hai mắt đẫm lệ, cúi đầu, cất bước nặng nề. Lưu Ngao vẫn
còn tưởng nhớ đến nàng, lòng đã vợi đi, ngài nghĩ: Ðây là người
đàn bà đáng thương ư? Ta đã đẩy nàng đến nông nỗi này...
- Phi Yến - Hoàng đế lên tiếng gọi.
- Bệ hạ - Nàng rơi lệ. Vẻ bề ngoài của hoàng đế vẫn hiền lành
như xưa, điều đó khiến nàng bình tâm trở lại. Nhưng sau lần xung
đột căng thẳng chuyện giữa hai người diễn ra thật khó khăn và
gượng gạo. Gọi nhau một tiếng rồi im lặng. Hai người không biết
nên bắt đầu từ đâu, Lưu Ngao nghiêng ngó, Phi Yến chỉ cúi đầu.
Vương Thịnh và Phàn thị nép sau rèm lặng lẽ theo dõi, thấy tình
cảnh đó, Phàn thị hích tay hắn. Vương Thịnh hiểu ý, bước ra sắp
xếp đồ nhắm.
- Phi Yến - Hoàng đế cất tiếng phá tan sự im lặng - Ta uống một
chén nhé, lâu lắm ta không nghe nàng đàn.
Phi Yến cạn một chén rượu, rồi bước tới cây đàn, so dây, tiếng
đàn thánh thót vang lên.
Lưu Ngao lơ đãng, chỉ thấy buồn, không mấy hứng thú, uống luôn
hai chén, bước tới, đứng sau lưng nàng.
Phi Yến nghe hơi thở của vua bèn ngừng tay quay đầu lại, nhà vua
tiến lên một bước, nàng gieo mình vào lòng vua, khóc rống lên.
- Phi Yến, Phi Yến - Lưu Ngao vỗ vai nàng, định cất lời trách
móc lại thôi.
- Bệ hạ! thiếp nghĩ rằng, không bao giờ người còn đến nữa - Nàng
nhắm mắt nức nở nói.
Thật khó trả lời, hoàng đế không muốn trở lại chuyện đau lòng
cũ, nhưng không có gì nói, chỉ đứng ngây người, thở dài, biểu
thị nỗi buồn và lòng yêu giận xót xa.
Lòng Phi Yến cũng nặng trĩu. Nàng muốn bịa ra một cái cớ để giải
thích cho khớp với lời tâu của Vương Thịnh. Nhưng tình thế hiện
tại không phù hợp, khiến nàng không thể cất lời.
Nàng dùng dằng.
- Phi Yến - Lưu Ngao gọi thảng thốt.
- Bệ hạ - Nàng kéo tay áo lau nước mắt, nặng nề nói: thiếp phạm
trọng tội, khiến bệ hạ không vui...
Chuyện cũ làm vua đau đớn, ngài nói giọng dài ra:
- Thôi, chuyện đã qua rồi, nàng đừng nói nữa, trong cung tai mắt
rất nhiều, rồi bé xé ra to.
- Thiếp không xứng ngôi Hoàng hậu.
- Phi Yến - Hoàng đế lại thở dài một tiếng.
Hai người ngồi đối đáp chùng chằng, nặng nề, Vương Thịnh cùng
Phàn thị đều lo lắng. Mụ ta thì thầm:
- Hoàng hậu sao hôm nay ngốc nghếch thế, hoàng đế đã bỏ qua rồi,
việc gì còn đay lại!
- Hoàng hậu đáng thương, bà ấy còn hoang mang, chưa thật yên
lòng! - Vương Thịnh nói nhỏ.
- Trước đây thông minh lắm cơ mà! - Phàn thị chép miệng.
Sau vụ Trần Thanh, quả thật tâm hồn Phi Yến đã rối bời, trì trệ,
nàng đã mất đi sự hấp dẫn với đàn ông vốn có của mình, mất đi cả
nghệ thuật chiều chuộng bên chiếu rượu, nàng như một người con
gái thông thường.
Lưu Ngao thấy chơi vơi trong một khoảng trống không bờ không
bến, có vật gì đè nặng trên người, ngài mệt mỏi rã rời không
cưỡng lại được, ngay cả rượu cũng không làm ngài phấn chấn lên
nổi, ngài ngáp dài và nói:
- Phi Yến, ta muốn nghỉ một lát.
Nói rồi hoàng đế vươn người đứng lên.
Phi Yến không tỏ thái độ gì, đờ đẫn đứng lên theo, tự tay tháo
giày cho nhà vua.
Hoàng đế lại đến, người ta ngờ rằng hoàng hậu sẽ lại được ngài
ban cho ân sủng như xưa. Nhưng Phi Yến không sao nắm vững được,
mà ngược lại càng làm cho khoảng cách giữa hai xa dần hơn. Cuộc
trùng phùng như thế phỏng có ý nghĩa gì? Bên ngoài cung, Phàn
thị cứ thở vắn, than dài. Lưu Ngao ngủ khá lâu ở điện Chiêu
Dương, khi tỉnh dậy trời đã nhập nhoạng hoàng hôn.
Phi Yến sắp đặt một bữa yến tiệc thịnh soạn hai người đã thấy
vui vẻ, so với buổi sáng tình hình đã có chiều hướng tốt. Tuy
vậy, giữa họ vẫn có một khoảng cách bức, chưa thể gần gũi lên
nổi. Xem ra, khoảng cách ấy, lúc này vẫn chưa thể rút ngắn lại
được.
Triệu Phi Yến và hoàng đế cùng một giường trong đêm trùng phùng
ấy, nhưng nhà vua vẫn không có gì thay đổi. Ngài ngủ ngon lành
trong khi Phi Yến không sao chợp mắt được. Bao nhiêu nỗi niềm
xót xa, suốt đêm nàng thấy mình như một con thuyền, trôi nổi
giữa đại dương sóng gió dập vùi, không biết rồi sẽ trôi giạt về
đâu?
Cũng không biết ngọt ngào cay đắng họa phúc ra sao? Nhưng trong
cơn chập chờn với nỗi đau nặng trĩu ấy, hình ảnh Trần Thanh lại
hiện về, lúc thì một hình bóng khỏe mạnh, có lúc máu chảy ròng
ròng trên thân chàng. Nàng chập chờn dưới cái bóng ảo ảnh đó.
Nhưng nàng lại nghe tiếng ngáy khò khò của một người đàn ông sát
cạnh mình.
Ðêm ấy, đêm bắt đầu một giai đoạn mới của một đời người, cũng
như bất kỳ một đêm nào trước đây, ấp ủ trong lòng nó một ngày
mai.
Trong một căn phòng nhỏ ở phía ngoài cung Thang
Tuyền, Phú Bình hầu Trương Phóng nguyên giữ chức Thị trung đang
chờ để được tiếp kiến Hoàng đế.
Anh chàng Trương công tử nổi tiếng hào hoa phong nhã khôi ngô
tuấn tú nhất thành Tràng An, do vì xung đột chút quyền lực nhỏ
bé trên vũ đài chính trị ở chốn hoàng thất mà bị biếm về phương
bắc, thời gian tuy chưa bao lâu, nhưng Trương công tử nom có vẻ
tiều tụy lắm. Hai viên nội thị đang trò chuyện với hắn - Trương
Phóng với chúng vẫn còn mối quan hệ thân thiết trước kia. Tuy xa
cách một thời gian, nhưng xem ra cởi mở chuyện trò tâm đắc lắm.
Hai viên nội thị đang trò chuyện với hắn - Trương Phóng với
chúng vẫn còn mối quan hệ thân thiết trước kia. Tuy xa cách một
thời gian, nhưng xem ra cởi mở chuyện trò tâm đắc lắm. Trương
Phóng thì thầm dò hỏi tình hình trong cung đình mấy lâu nay ra
sao. Hai viên nội thị kể hết mọi việc về hai chị em nhà họ Triệu
trong cung cấm làm cho Trương Phóng thấy lo lắng trong lòng,
trầm ngâm một lúc lâu không nói nên lời.
- Thưa Phú Bình hầu, hoàng đế của chúng ta đã đổi tính nết quá
nhiều rồi đấy.
- ờ... ờ... Hắn thuận mồm đáp vậy nhưng đầu óc lại nghĩ cách ứng
phó với nhà vua, đồng thời cũng băn khoăn về nguyên nhân tại sao
Triệu Phi Yến lại đến nông nỗi như thế.
Hai viên nội thị thấy câu chuyện không mặn mà đành im lặng nhìn
Trương công tử đầy vẻ phong trần so vai cười nhăn nhó. Vừa lúc,
trên hành lang có tiếng chân bước, một viên nội thị hiện ra
trước cửa phòng, thân mật vẫy tay về phía Trương Phóng nói:
- Ðược rồi, hoàng thượng vừa mới trông thấy, sai tôi truyền lệnh
hãy chờ đã.
Thế là Trương Phóng được khấu kiến hoàng đế nhà Ðại Hán vừa mới
tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn trong một căn phòng ở cung Thang
Tuyền. Từ trước đến nay, Trương Phóng vốn là sủng thần của nhà
vua. Ðã lâu, hắn không những tháp tùng với hoàng đế khi vi hành,
mà có khi ở trong điện, hoàng đế còn gọi hắn vào ôm vai bá cổ
tán gẫu nữa. Do vậy mà biết được mối quan hệ giữa hai người,
cũng do vậy, khi Trương Phóng khấu kiến, thái độ thân mật tùy
tiện, Lưu Ngao dụi mắt, ngáp dài, ngài hoàn toàn không có nghi
vệ của một ông hoàng đế khi chiếu gọi các đại thần khác. Sau khi
ngáp dài mấy cái liền, hoàng đế mới uể oải gọi hai tiếng Trương
khanh rồi tự nói một mình: "Chẳng biết thế nào, chứ mãi như thế
này thì chán lắm".
- Bệ hạ vẫn khỏe mạnh như thường mà - Trương Phóng khom người
đáp lại lời nhà vua lẩm bẩm ca thán đó. Ðã lâu không thấy lòng
nhan, nhưng bệ hạ vẫn khỏe mạnh như xưa đấy thôi.
- Ðúng thế không? - Lưu Ngao lại ngáp một cái nữa. - Cũng có thể
như thế, hòa khí của ta vẫn còn vượng lắm. Xem ra thì nhà ngươi
cũng chẳng gầy đi bao nhiêu, ở đất Bắc không được yên vui như ở
Tràng An chứ?
- Ði khỏi đất Tràng An, ai mà không tiều tụy đi cơ chứ? - Trương
Phóng cười cợt. ở nơi đất Bắc, việc công và tư, đều lẫn lộn nháo
nhào hết cả ạ.
Thế là Lưu Ngao phá lên cười, nói tiếp:
- Lần sau, nếu cần phải biếm anh đi, ta sẽ tống anh về Giang Hán
làm phán quan đấy nhé.
- Thưa bệ hạ, thần vừa mới về, đã phải biếm đi sao? - Vẻ mặt
Trương Phóng buồn thiu. - Bệ hạ, người có thể không bắt rời khỏi
Tràng An là hay nhất.
- Hãy ngồi xuống, chúng ta không thể xa cách như thế này được
nữa đâu. - Lưu Ngao nói, thở mạnh một cái - Trương khanh, chính
thực là ta muốn phải qua một năm mới triệu hồi nhà ngươi. Nhưng,
những ngày gần đây, ta buồn quá thể, rất muốn cùng với nhà ngươi
trò chuyện.
- Tâu Bệ hạ. - Trương Phóng ngồi xuống, ngập ngừng nói - Chuyện
quốc sự hay là chuyện riêng tư ạ?
- Ta tìm ngươi về, tất nhiên chỉ vì chuyện riêng tư rồi - Lưu
Ngao thở dài đánh sượt - Chuyện quốc sự, vốn như thế đấy, ta là
hoàng đế, không thay đổi tí gì hết, ngươi có giúp cũng không
giúp được, còn như việc riêng, chà, ta phiền lòng quá.
- Thưa bệ hạ, là vì... Hắn kéo dài giọng.
- Chị em Triệu Phi Yến! - Lưu Ngao bối rối tiếp - Ngươi vốn là
người giới thiệu đầu tiên, nói ra một lời không thể hết được.
Trương Phóng đã biết hết chuyện qua mồm mép của bọn nội thị rồi,
nhưng lúc này, hắn vẫn làm ra vẻ giật mình, ngơ ngác nhìn nhà
vua à lên một tiếng.
- Chị em nhà ấy gây phiền hà cho ta nhiều quá, ta không biết nên
xử trí ra sao đây! Theo lý thì Phi Yến có chết nữa cũng không
oan.
- Thưa bệ hạ, hoàng hậu đã thế nào rồi ạ? - Hắn làm ra vẻ hốt
hoảng hỏi - Phạm tội gì kia ạ?
- Có thể chẳng phạm tội gì, mà cũng có thể là phạm. Lưu Ngao lắc
lắc đầu, đầy vẻ buồn phiền bối rối - Nói chung, nàng làm ta tổn
thương quá.
- Thưa bệ hạ, thần có thể nghe được tỏ tường không ạ?
Lưu Ngao gật đầu, thong thả kể hết từ đầu đến cuối câu chuyện
Phi Yến, rồi có lẽ do phải giữ thế tôn nghiêm của mình, ngài nói
thêm - Có người nói hoàng hậu vì cầu tự mà uống thuốc của cái
nhà tay Trần Thanh đáng chết ấy - Ma quỷ thật - Ðáng tiếc, lúc
ấy ta không bình tĩnh suy nghĩ, giết tuốt cả hắn và cha hắn là
Trần Sùng cùng cả lũ nhà hắn nữa, nếu lui lại nhân chứng ấy thì
rất có thể gây nên chuyện đổ vỡ tầy trời nữa kia.
Trương Phóng tỏ ra kinh hãi và thương xót, một lúc sau mới thì
thầm hỏi:
- Bệ hạ đã đem giam Hoàng hậu lại rồi sao?
Lưu Ngao vò đầu, không trả lời ngay câu hỏi ấy.
Ðối với Trương Phóng thì đây là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Phi Yến là người tình cũ của hắn, hơn nữa, cũng lại còn là một
mối vốn liếng chính trị. Bất luận thế nào, thì hắn cũng phải đem
hết sức mình ra gỡ tội cho Phi Yến.
Lúc ấy, hắn trầm ngâm quan sát nhà vua chỉ thấy trên gương mặt
ngài đầy vẻ ân hận và bối rối, nhưng không có ý giận thật sự, do
vậy hắn suy nghĩ rất lung, nhận ra rằng nhà vua vẫn còn có tình
yêu với Phi Yến. Vì thế, hắn vẫn không nói gì. Dùng sự im lặng
để buộc nhà vua phải bước thêm một bước tỏ rõ thái độ của mình.
Hắn sẽ tùy đó mà ứng biến.
Nhà vua không thể giữ mãi thế im lặng lâu dài, cuối cùng ngài
nói:
- Ðem giam hoàng hậu chẳng qua là cái thế bắt buộc. Ðể cho nàng
không làm việc tà nữa, uống thuốc cầu tự, gần gũi bọn đồng cốt
nhảm nhí, theo phép nhà Hán là tội đáng chết. Chỉ đem giam cầm
thôi là quá khoan hồng rồi đấy! Nhưng, ta thấy lòng bất nhẫn, vì
thế mà ta rất phiền não.
Trương Phóng chỉ còn biết rên lên một tiếng trong cổ để trả lời.
- Trương khanh, ta không bằng lòng về nỗi không nỡ nhẫn tâm của
ta. ồ - Ta lại không có cách nào làm cho lòng ta sắt đá đi được,
nàng nói chung là một cô gái đáng yêu! Hãy còn... hừ... Hãy còn
vấn đề...
- Hãy còn vấn đề gì? Thưa bệ hạ. - Trương Phóng đã hỏi một câu
rất đúng lúc.
- ồ... Trên gương mặt u ám của Lưu Ngao hiện lên vẻ tươi cười -
Trương Phóng, người tuy phát hiện ra được Phi Yến, nhưng người
vẫn còn hồ đồ lắm! Trương khanh, em gái hoàng hậu - A! Cô em của
nàng... - Ngài bật lên tiếng cười đắc ý nói tiếp - Ðó là một cô
gái miễn so sánh. A! Ngươi không lưu ý mà chính ta lại phát hiện
ra được vẻ giai lệ của nàng...
- Thưa bệ hạ. - bây giờ mới nghe đấy ạ. - Trương Phóng cười hi
hí. Lúc này thì hắn đã hiểu. Sở dĩ Phi Yến không bị giết chết là
do cô em đã đưa tay ra đỡ cho rồi. Ðoán thế, lập tức hắn nắm
được hết mọi sự thực ngay!
Nhà vua nói:
- Hai chị em, mỗi người mỗi vẻ, từ khi Phi Yến xảy ra chuyện,
một mặt là ta không nỡ nhẫn tâm, mặt khác cũng là vì có cô em.
Nàng đối với chị rất tốt. Nếu ta xử trí Phi Yến tất sẽ làm nàng
đau lòng, thậm chí còn hủy hoại mất một con bé đáng yêu nữa.
Bây giờ thì Trương Phóng đã rõ, yên tâm rồi. Vì thế, hắn nhẹ
nhàng nói:
- Tâu bệ hạ, thần cho rằng phải có uy phong của người đàn ông.
Hơn thế lại phải có uy phong của bậc quân vương.
- Uy phong của nhà vua đối với đàn bà, tuy thắng cũng không
mạnh. - Lưu Ngao cười hì hì lắc đầu nói - Bất tất phải dùng uy,
hơn nữa, thấy Hợp Ðức, ta cũng hết cách đem cái uy ra nữa kia.
- Sao cơ ạ? - Trương Phóng tỏ ra hết sức thích thú - Triệu Hợp
Ðức có sức mạnh gì khủng khiếp đến nỗi khiến bệ hạ, hoàng đế của
thần không còn uy lực nữa kia ư?
|