Vào tháng 8 năm thứ 10 đời Chu Hiển Vương,
bánh xe lịch sử Trung Hoa đã quay đến cuối đời Xuân Thu. Trận
chiến Tương Lăng giữa Tống - Ngụy sau 5 ngày ác liệt đã chấm
dứt, quân đội vua Tống thất trận. Tôn Tẫn cùng nhị công tử
Ngụy Minh, đại phu Giang Ất vâng lệnh Ngụy hầu chấp nhận việc
nghị hòa, đã đi sang Tống.
Sau khi vào thành, Tử Hãn dẫn họ vào toà cung điện của Tống
hầu vừa bỏ hoang, 300 cung nữ xinh đẹp ăn mặc diêm dúa đứng
xếp hàng chào đón. Vào trong cung vừa uống xong chén trà, Tử
Hãn gọi 6 cung nữ xinh đẹp và tươi trẻ nhất, hai cô hầu hạ một
vị khách tắm rửa.
Tôn Tẫn đi quanh vào phòng, và thấy trong phòng có một chậu
ngọc đựng đầy nước nóng, bên cạnh đặt một bộ quần áo mới. Hai
cung nữ bước lên trước cởi áo quần cho Tôn Tẫn, nhưng Tôn Tẫn
luôn miệng bảo không cần, để 2 cô ra ngoài cửa, cài cửa lại,
một mình tắm một cách thoả thích. Sau đó thay y phục mới, theo
2 cung nữ về phòng nghỉ của mình. đợI rất lâu mớI thấy Ngụy
Minh và Giang Ất, mỗi người cặp kè 2 cung nữ bước vào. Hai
người vừa ngồi vào chỗ, hai cung nữ cũng ngồi tựa hai bên mình
như 2 con chim nhỏ tựa vào cây cao. Thoạt nhìn cũng đủ biết
hai con ngườI ấy đã chung đụng vớI 4 cung nữ trong khi tắm táp.
- 300 cung nữ trong cung đều là những gái tân xinh đẹp được
quân vương quả nhân mua từ các nước Vệ, nước Tiết (xung quanh
Tảo Trang, Sơn Đông bây giờ) về - Tử Hãn cười - Bỉ quốc nước
nhỏ dân nghèo, không có quà gì quý giá để dâng hiến. chỉ có
những cung nữ tinh thông thơ phú và đàn hát. Cô nào các vị
khách quý nhìn lọt mắt, xin cứ đưa về thượng quốc.
Ngụy Minh và Giang Ất vội vàng cảm tạ. Khi tiệc đã tàn lại có
6 cung nữ tuyệt sắc khác từ từ bước vào, cứ 2 giai nhân hầu hạ
một quý khách ra khỏi phòng tiệc để vào 3 phòng khác hẳn nhau.
Các cung nữ này nhận nhiệm vụ ru ngủ các sứ giả nước Ngụy,
giúp các khách quý này dễ yên giấc nơi đất lạ.
Riêng Tôn Tẫn là thoái thác kh ông ch ịu hai cung n ữ h ầu ng
ủ, ông ta nằm m ột mình nhớ về cảnh gia đình mình hôm qua...
- Chàng ơi! Hai người vợ cùng dịu dàng cất tiếng gọi và dang
rộng cánh tay chạy bổ về phía ông, 4 hàng lệ lấp lánh trên 2
khuôn mặt tươi cười.
Ông chạy về phía 2 vợ, ôm chặt họ vào ngực, thưởng cho họ
những trận mưa hôn cuồng nhiệt.
‘Nhớ chàng muốn chết được!” ‘Một tháng rưỡI chớ có ít đâu.” –
Hai người vợ lẩm bẩm. Tôn Tẫn ôm riết lấy họ như sợ họ biến
mất.
- Nhè nhẹ một chút, cẩn thận kẻo làm thương tổn đến 2 cái
thai, 2 thiếp đều có mang cả.
Hai ngườI vợ khẽ đập lên lưng ông, nhắc nhở ông vớI giọng tràn
trề hạnh phúc. Đêm ái ân hôm ấy thật dài dằng dặc.
Ba người chỉ muốn dùng sợi dây tình níu chặt vầng trăng lại,
cho nó mãi mãi không chuyển về phía trời tây, mãi mãi đứng lặn,
mãi mãi là một đêm tốt lành cho họ âu yếm nhau.
Vốn có quen biết với Tử Hãn - người đang chấp chính đất Tống,
Tôn Tẫn có lời bàn cùng Tử Hãn:
- Vương tử, lần này đến Tuy Dương, thần phát hiện thấy nhộn
nhịp hơn mấy tháng trước, nghe nói vương tử đã giảm mức thuế
quan xuống một phần trăm ư?
- Cả những việc nhỏ nhặt như thế cũng không qua mắt được khanh
à? - Tử Hãn cười bảo - Thật không có việc gì giấu được khanh!
- Người làm tướng, tất phải hiểu mình hiểu người – Tôn Tẫn
cười – Em còn biết trong thành còn thiếu lương ăn, nên đã bàn
vớI Ngụy công tử mang 500 xe lương thực đến để làm quà biếu,
mỗI xe 120 kg, đủ cho quân sĩ toàn thành Tuy Dương ăn trong 2
tuần.
Sáng ngày thứ tư, đoàn sứ giả nước Ngụy phải lên đường về nước,
đêm trước Tử Hãn mang 10 người cung nữ đã qua tay công tử Ngụy
Minh và Giang Ất trong hơn 3 ngày qua, tận tay trao tặng cho
họ mang về nước.
Tống Quan, Thôi Anh lo chồng đến nhiệm sở không có con gái hầu
hạ sinh buồn, nên đều khuyên ông nhận lấy 4 cô hầu trẻ
- Tôi xa 2 em, 2 em lo cho tôi 4 cô gái; thế em xa tôi, tôi
cũng phải lo cho 2 em một chàng trai phảI không ?
Tuy nhiên để tránh cặp mắt nghi ngờ của ngườI khác, Tôn Tẫn
cũng đành nhận 10 cung nữ như hai khanh tướng nước Ngụy trong
đoàn. Đến Thừa Khuông, Tôn Tẫn mang 6 cung nữ giao cho Tiên
Dinh, Ngụy Tráng và Chu Thương - mỗi người được 2 cô, chỉ giữ
lại có 4 người mà thôi.
Nửa đêm hôm sau, Tôn Tẫn ra khỏi trại, đi kiểm tra việc gác
sách thì gặp Tiên Dinh. Tiên Dinh kéo ông ra góc trại, trước
hết cảm ơn Tôn Tẫn đã tặng hai mỹ nữ, rồI sau đó xúc động bảo:
- Tướng quân đối xử rất chân thành, không những tặng cho mạt
tướng hai mỹ nữ còn trinh; mà còn tặng cho Ngụy Tráng, Chu
Thương 4 cô gái cũng đều là gái tân. Sáng sớm hôm nay mạt
tướng đã hỏi hai vị kia rồi.
Tôn Tẫn cười, vỗ vai Tiên Dinh: - Có gì đâu, đó gọi là chút
lòng đồng sự sơ giao mà.
Đúng tiết Đại thử - trời nóng bức oi ả, qua những phút động
não căng thẳng vừa rồi, đến giờ đầu óc Bàng Quyên mới nhẹ nhõm,
nên muốn được phát tiết ra ngoài. Bàng Quyên cho gọi A Trân, A
Tú đến, bảo họ cùng tắm vớI ông ta. A Trân, A Tú chẳng lạ gì
cách thức của Bàng Quyên, khi thoả mãn xong chuyện, ông ta đều
đem những cô nữ tỳ cùng tắm chung vớI mình đem gán cho cấp
dưới làm tỳ thiếp. Tất nhiên họ cũng không dám chống lại mà
đành thừa nhận số mệnh.
- Các ngươi đến đây mau lên, hôm nay trời nóng quá ta không
đợi lâu được – cau mày, Bàng Quyên khẽ quát.
- Dạ, xin tuân lệnh tướng quân.
Hai cô gái trẻ trần truồng riu ríu bước mau lại chỗ Bàng tướng
quân đứng; họ sẽ sàng chia nhau, kẻ cởi áo, người tụt quần cho
Bàng Quyên.
Dương cụ của họ Bàng cứng như thiết côn, cũng có u có móc
giống hệt cây trường thương mà tướng quân thường sử dụng, đúng
là một quái dương cụ. Bàng Quyên văn võ song toàn, nơi tướng
phủ đầy mưu cao kế sâu, khi ra trận đường đường là một mãnh
tướng đã đánh dạt bao đội xung kích địch quân. Chốn hậu phủ
cũng vậy, trừ Long Nguyên – chính thất là một mình một đêm, có
lẽ Bàng Quyên nể thưở hàn vi nên có phần nương gượng. Còn
chung quy phục vụ cho Bàng tướng quân bao giờ cũng từ hai nữ
nhân trở lên.
Sau một hồi được xoa bóp từng thớ thịt, Bàng Quyên nhắm mắt mơ
màng sảng khoái. A Trân liếc sang A Tú khẽ nói:
- Chắc hôm nay tướng quân mệt trong người chăng ?
- Không đâu, ngài vẫn khoẻ cơ mà - vừa lắc đầu A Tú vừa đưa
tay lên vùng giữa hai đùi của mãnh tướng.
Bàng Quyên chợt bật người dậy: - Ngươi khá lắm, hiểu được ý ta
nên có thưởng!
Ông ta qươ tay sang vòng eo A Tú, lật đè ngửa nàng thiếu nữ ra
rồi nhanh chóng phủ người lên. A Tú khẽ rướn người lên: Ah…
ah… Dẫu đã biết trước việc gì sẽ diễn ra khi được chủ nhân sai
vào phòng tắm, song cái đau đầu đời không thể khiến nàng không
choáng cả người.
Bàng Quyên khẽ ngoắc A Trân đang đứng tần ngần kế bên, tay
chân nàng buông thõng không biết làm gì trong hoàn cảnh này,
vẻ mặt đỏ ngay gắt: - Cả ngươi cũng lại đây nữa.
Đến lượt A Trân làm chiến mã, nằm kẹp giữa hai đùi Bàng Quyên
cho chủ nhân phi nước đại. Tác phong không khác mấy khi xung
trận, Bàng tướng quân miệt mài nhún nhẩy không màng đến vẻ mặt
lúc nhăn lúc giãn của cô gái nằm bên dưới. ĐốI với Bàng Quyên,
đàn bà theo một nghĩa đơn giản là thứ công cụ tạo ra người kế
nghiệp tổ tông và mang lại cho người đàn ông họ những giây
phút ngất ngây.
Hai cô tỳ nữ lặng lẽ đi ra khỏi phòng tắm, chân họ có giãn ra
hơn so với lúc mới vào. Cơn đau nơi hạ bộ của họ còn âm ỉ, khó
ai mới làm ngựa lần đầu mà thoát khỏi cảm giác ấy; tuy nhiên
họ cũng được dạy cho biết lần thứ hai sẽ tốt hơn, có vậy thì
mới tiếp tục lần thứ ba, thứ tư được chứ.
Chợt có một tiểu tướng đến thăm, tiếng là viếng chúc nhưng
thực ra muốn cầu cạnh thăng thêm một chức quan nhỏ. Viên tiểu
tướng có dắt theo 2 mỹ nữ, Bàng Quyên gật đầu lia lịa bảo là
được, đuổI khéo viên tiểu tướng ấy ra về. Cô gái đầy đặn tên
Từ An, còn cô thon thả là Sở Phục. Sở Phục hai tháng trước mới
bị quân Tống bắt từ nước Sở về nhập cung nước Tống, có giọng
nói như chim hót, làm mê đắm lòng người. Bàng Quyên thưởng
thức cô ta trước rồi mới vời đến Từ An.
Vì nhan sắc của hai cô này xinh đẹp hơn A Trân , A Tú rất
nhiều, lại là con nhà quyền quý, giỏi văn thơ chữ nghĩa, biết
đánh cờ, thông âm luật nên được Bàng tứơng quân sủng ái.
Từ đó hai cô A Tú, A Trân chẳng khác gì hai cô nữ tỳ loạI hai,
ngày đêm chỉ làm chân sai vặt; chẳng những không được thương
xót, trái lại động một tý còn bị Bàng Quyên cùng Sở Phục, Từ
An đánh đập, lòng rất đau khổ oán giận khôn nguôi.
Qu ân nước Ngụy dưới quyền chỉ huy của Bàng Quyên tiếp tục lao
vào những cu ộc chiến mới. Sau trận phạt Hàn trở về, Bàng
Quyên vô cùng hân hoan với chiến thắng. Sáng ra chưa bảnh mắt,
Bàng Quyên còn ôm Long Nguyên ngủ trên lầu cao. A Trân đã mở
cửa vào báo;
– Thái tử đến thăm, đang đợi ngài trong phòng kín.
Bàng Quyên vội vàng bò dậy, rửa mặt, súc miệng để ra gặp thái
tử. Luôn miệng Bàng Quyên bảo có tội vì ra muộn, Thái tử cừơi
bảo:
- Tướng quân vì vua nước Ngụy, không đoái hoài đến gia đình,
xa vợ con lâu ngày, ít có khi gặp gỡ. Trái lại vương tử ta đã
phá rối sự nghỉ ngơi của tứơng quân, xin tướng quân lượng thứ.
- Thái tử giá lâm có điều gì muốn dạy ?
- Vẫn là chuyện cầu hoà với Tống do em kết nghĩa của tướng
quân thỉnh cầu. Tôn Tẫn sau khi bị phụ vương ta khước từ, ông
ấy đến thẳng phủ tướng quốc, định thuyết phục Bạch tướng quốc.
Bàng Quyên mím chặt môi. Rút cục thì thằng em kết nghĩa này
muốn gì nhỉ ? Tại sao phảI cố liên minh vớI Tống? À thì đúng
rồi, ngày trước sư phụ Quỷ Cốc tiên sinh có nói: Tôn Tẫn sẽ
thành danh ở miền đông, mà miền đông chính là nước Tống. Đúng
rồi, hắn ta không muốn phò tá mình, Tôn Tẫn chỉ muốn sang nước
Tống để làm thủ lĩnh!
- Chỉ cần một lá thư từ nước Tống – trên mặt Bàng Quyên hằn rõ
nét nhăn nham hiểm – Vi tướng sẽ cho ông ta nhận tội hình mà
ông ta còn cảm tạ ơn đức của vi tướng.
Tiếp đó, A Tú nghe thấy Thái tử gọi mang hai mỹ nữ ra và dặn
họ suốt đời hầu hạ Bàng Quyên, rồi nghe tiếng cáo từ của Thái
tử và bảo Bàng Quyền không cần tiễn.
Cùng A Trân, Á Tú đứng áp sát người vào vách phòng Bàng Quyên.
Cả người cô ta nóng ra lên khi từ vách bên kia phát ra tiếng
hôn hít của Bàng Quyên với hai mỹ nữ mới được tặng, tiếng sàn
nhà chấn động, tiếng rên rĩ của từng người con gái đang thành
đàn bà… cùng tiếng thở hồng hộc của Bàng tướng quân… Ai mà
chịu thấu đời được chứ.
A Tú rơm rớm nước mắt bỏ đi, lặng lẽ kéo tay A Trân đi về
hướng phòng ngủ…(Hết Phần 1 ... Xin mời xem tiếp
Phần 2) |