Khánh
đã
về
trễ.
Người
ta
báo
tin cho Thy sau
ngày
Dũng
chết
đến
một
tuần
lễ.
Cả bọn
tức
tốc
kéo
nhau về
quê
Dũng.
Một
nấm
mồ
mới
toanh,
lạnh
lùng
đập
mắt
cả bọn.
Thật
kinh
khủng
khi
mà phải
trông thấy
người
bạn
thân
chỉ
mới
gặp
gỡ
đây thôi, bây giờ
đã
là mãi
mãi
ra đi.
Khánh
ngước
nhìn
tấm
hình
Dũng
tươi cười
trên bia đá
lạnh
lẽo
mà
anh
cảm
thấy
xót
lòng
đến
vô tận.
Khuôn mặt
ấy
vẫn
tươi cười
nhìn
anh, không một
lời
trách
móc,
không một
lời
than
vãn…
Khuôn mặt
ấy
vẫn
rất
hiền
từ,
độ
lượng…
anh
khụy
gối
xuống
trước
tấm
bia mộ,
rồi
ôm lấy
nó mà khóc
nấc
lên.
- Em xin lỗi…
đừng
làm
như vậy…
đừng
đi…
Nhưng tiếng
của
Khánh
lạc
lõng
vào
khoảng
không vô tận
đó.
Bọn
Thy
cũng
sụt
sịt
khóc,
không một
ai
có
can đảm
nhìn
cảnh
ấy.
Đức
quay mặt
rúc
đầu
vào
Thanh. Thy đỏ
ngầu
mắt
nhìn
Hào.
Cả bọn
đứng
nhìn
mộ
người
bạn
mình
lần
cuối
cùng.
Hào
bước
tới
đỡ
Khánh
dậy.
Nhưng
Khánh
vẫn
ôm chặt
lấy
tấm
bia
ấy
mà khóc,
không buông. Thy
bèn
kéo
Hào
lại
rồi
nhỏ nhẹ nói:
- Kệ
nó
đi…
để
cho
nó
được
yên
tĩnh
một
mình.
Mình
về
trước
đi.
Cả bọn
kéo
nhau về
nhà Dũng,
căn
nhà cách
ngôi mộ
của
anh chẳng
có
bao xa.
Hào
thở
dài
ngước
nhìn
trần
nhà.
Đức
nằm
dài
trên ghế
salon, gối
đầu
lên đùi
Thanh
mà
than thở:
- Không ngờ…
thật
vô
lý…
Thy ngồi
đối
diện
cũng
thở
dài
nói:
- Vô
lý
thật.
Nó
mới
cùng
tụi
mình…
Hào
chen
vào
nói:
-
Đứt
mạch
máu
não?
Làm
sao
mà nó lại
bị
được
chứ?
Thy
chép
miệng
đáp:
-
Dĩ
nhiên,…
còn
ai vô đây
làm
nó phải
suy
nghĩ
nhiều
đến
vậy
chứ?
Hào
vẫn
lẳng
lặng
lắc
đầu.
Đức
bèn
nói:
- Nhưng
mà nó
đâu
có
yếu
đuối
dữ
vậy?
Nó
kiên cường
lắm
mà?
Thy thở
dài
đáp:
-
Nó chịu
được
như vầy
cũng
là
hơn người
thường
rồi
đó.
Hào
tròn
xoe mắt
nói:
- Theo tao
thì nó có
thể
vượt
qua được
chuyện
này
mà.
Tình
yêu thôi, đâu
có đến
nỗi
thất
vọng
quá mà
chết
được
chứ?
Thy
mỉm
cười
chua
chát
nói:
-
Tụi
bay
chỉ
thấy
được
chừng
đó.
Thật
ra…
nó có
một
con bồ
tên Ly.
Đức
nhanh nhẩu
nói:
-
Phải
con
nhỏ
qua bên
Mỹ
lâu rồi
không?
Thy gật
đầu:
-
Phải,
nó
đó.
Hồi
trước
tụi
nó có
qua
lại
với
nhau. Sau
này
vì
chia tay
mà
Ly mới
qua bên
Mỹ.
Thanh gật
gù:
- Chuyện
này
thì
tao
có
nghe rồi.
Thy thở
dài
đáp:
- Nhưng
mà
quan
trọng
hơn nhiều.
Là
Ly đã
có
con với
thằng
Dũng.
Cả
ba người
trợn
tròn
mắt
nhì
Thy. Anh vẫn
điềm
tĩnh
nói
tiếp:
- Thật
ra tao dấu
tụi
bay
vì
tao không muốn
tùm
lum chuyện
xảy
ra.
Khánh
nó cũng
không muốn
nhắc
đến
chuyện
này
nữa.
Đức
ừ
hử
thông
cảm.
Thy vẫn
tiếp
tục:
- Thời
gian qua thằng
Dũng
bỏ
đi
là vì nó
không thể
bỏ
con
nó
bên đó
không ai lo được,
dù
sao Ly
nó cũng
là
con
gái.
Thêm nữa
nó
rời
thằng
Khánh
là vì
ông
già
thằng
Khánh
cản.
Thanh vểu
môi
nói:
-
Cản
thì
đã
sao?
Tụi
nó có tình
cảm
thật
với
nhau
thì
chuyện
này
có
thể
thuyết
phục
được
ba
nó mà.
Thy
mỉm
cười
đáp:
-
Mày
nói
hay lắm…
nhưng
mà
quên rằng
đây
là tình
cảm
‘đồng
tính’
nha. Ai tin
mày
đây? Ai hiểu
cho
cái
thứ
‘tình
cảm’
khùng
điên như vậy?
Hào
gật
gù nói:
- Vậy
là nó
rời
thằng
Khánh
vì
chuyện
này?
Thy thở
dài
đáp:
- Không hẳn.
Chỉ
bởi
vì nó
hiểu
ra câu
của
ông
già
thằng
Khánh
nói.
Nó
không muốn
hại
thằng
Khánh.
Đức
lẩm
nhẩm:
-
Hại
nó?
Thy gật
đầu:
-
Phải
rồi.
Nếu
như
nó
yêu thằng
Khánh
thì
nên
để
cho thằng
Khánh
giống
như bao người
bình
thường
khác.
Thanh chua
chát
nói:
-
Là
sao?
Là
lấy
vợ,
rồi
đẻ
con, rồi
đi
làm,
xây dựng
cuộc
sống
gia đình…v…v…?
Thy gật
gù:
-
Phải
đó.
Hào
khụi
mũi:
- Sao
mà cạn
nghĩ
vậy?
Yêu
và
được
chung sống
với
người
mình
yêu
là hạnh
phúc
nhất
không
có gì có
thể
so
sánh
được.
Lấy
vợ,
sanh con, lập
gia đình
gì
đó
thì
sao?
Cũng
là
hai chữ
‘hạnh
phúc’
thôi.
Tại
sao người
ta
lại
thấy
nó khác
biệt
nhỉ?
Thy
nhún
vai:
- Tao không
có ý
kiến.
Còn
thằng
Dũng
thì lúc
đó
nó nghĩ làm
theo lời
của
ông
già
thằng
Khánh
thì là
nên
làm.
Nên
nó
đành
hy sinh
mà
ra đi.
Đức
khẽ
kêu trời.
Thanh
thì
tặc
lưỡi
không
nói
được
gì.
Thy thở
dài
nói
tiếp:
- Thật
ra, đàn
ông khi
ngoài
tình
yêu ra người
ta
cũng
cần
có trách
nhiệm
với
những
người
xung quanh. Do vậy
mà nó chọn
quay về
với
Ly,
để bù
đắp
tất
cả
cho con
nó.
Thật
ra, mỗi
năm, mỗi
lần
sinh nhật
thằng
Khánh
nó đều
về
để nhìn
mặt
người
yêu
nó.
Mấy
món
quà
tao tặng
thằng
Khánh
thật
sự
là quà của
thằng
Dũng
đó,
tao
phải
nói
láo
thôi. Bởi
nó
muốn
Khánh
quên
nó
đi
mà tìm
lại
bản
thân
nó.
Hào
lại
khịt
mũi
nói:
-
Nó làm
như dễ
lắm
vậy?
Bộ
không
có
thằng
nào
yêu
nó thì nó sẽ
đi yêu đàn
bà
sao?
Thy cười
nhạt
đáp:
-
Ừ,
đó
là
sai lầm
thứ
hai
của
nó.
Nó
nhận
ra sai lầm
đó,
nhưng
nó
không thể
quay
lại
được
nữa.
Chính
vậy
mà nó
nhờ
tao năm lần
bảy
lượt
chăm
sóc
kĩ
thằng
Khánh
cho
nó.
Hào
gật
gù
hiểu.
Anh đã
hiểu
vì
sao Thy
lại
có
mối
quan tâm đặc
biệt
đến
Khánh
như vậy,
và
anh thật
khéo
che đậy
điều
đó
trong suốt
thời
gian qua.
Quả
thật,
Dũng
cũng
biết
trông cậy
vào
đúng
người
lắm.
Hớp
một
ngụm
nước
để
thông cổ,
Thy
nói:
- Nhưng đây
là
sai lầm
thứ
ba
của
nó.
Nó
đang nuôi con cho người
khác
mà nó
không biết.
Rồi
anh kể
chuyện
vì
sao
Dũng
phát
hiện
ra đứa
con không
phải
của
anh cho ba người
nghe.
Đức
chỉ
biết
trân trối
nhìn
Thy không
nói
thành
tiếng.
Thanh trầm
ngâm suy
nghĩ,
anh
thoáng
nghĩ đến
Vân, cô
bé cũng
có
đứa
con cho anh.
Hào
thở
dài
đáp:
- Tệ
thật.
Vậy
ra
nó
quay
lại
là vì
đó
không
phải
là
con
nó?
Thy gật
đầu:
-
Phải.
Nó chán
nản
bỏ
hết
tất
cả là vì
trước
giờ
nó
cố
gắng
như thế
nào,
nó cũng
vẫn
thất
bại.
Bao năm
nó
cực
khổ
gầy
dựng
mọi
thứ,
nhưng
té
ra
là đều
vô
ích.
Tình
yêu
cũng
không
có,
con
thì cũng
không
phải
của
nó.
Vậy
nó
sống
cũng
như chết,
có gì là khác
biệt
chứ?
Hào
thở
dài
đáp:
- Cho nên
vì
vậy
mà nó
không thể
đương đầu
với
bất
cứ
sự
đả
kích
nào
nữa.
Thy thở
dài
gằn
từng
tiếng
nói:
- Vậy
thì tại
sao
nó
chết,
chắc
tụi
bay
đều
biết
rồi
đó.
Cả
đám
chỉ còn
biết
thở
dài
nhìn
nhau.
- Câu
trả
lời
là
tao,
phải
không?
Tiếng
của
Khánh
như lôi
mọi
thứ
về
thực
tại.
Cả
đám
đổ
dồn
về
phía
cửa
nơi
Khánh
vừa
xuất
hiện.
Thy
chỉ lạt
lẽo
đáp:
- Vừa
lòng
mày
chứ?
Nó
chết
rồi…
Khánh
vẫn
còn
đỏ
hoe mắt,
anh vật
người
dựa
tường
quay sang Thy
hét
lên:
- Vậy
mày
muốn
gì?
Mày
giết
tao đi!
Thy nhổm
dậy
định
xông
đến,
nhưng
cả
đám
đã
thừa
biết
tính
của
Thy nên đồng
loạt
nhổm
dậy
kéo
hắn
lại.
Hào
vội
quay
lại
ôm
gì
lấy
Khánh,
kéo
anh
vào
trong
phòng.
Nhưng
Khánh
vùng
thoát
khỏi
tay
Hào,
anh
hét
lên:
-
Đừng
đụng
vào
tao. Con người
tao dơ lắm…
tốt
hơn hết
là tụi
bay giết
tao đi.
Nói
rồi
anh liên tiếp
cụng
đầu
mình
vô tường.
Hào
hoảng
hồn
vội
chụp
lấy
Khánh,
anh
ghì
chặt
lấy
Khánh,
mặc
cho
Khánh
đấm
đá,
anh vẫn
cắn
răng
chịu
đựng,
không buông.
Khánh
đau khổ
kêu
gào
trong tuyệt
vọng.
Hào
ôm
ghì
lấy
Khánh,
anh
xúc
động
nước
mắt
như muốn
trực
tràn
ra.
- Anh xin em,… đừng
làm
vậy!
Anh đau lắm…
đừng
tự
dằn
vặt
mình
nữa…
Khánh
quàng
tay ôm lấy
Hào,
anh vẫn
nấc
nghẹn.
Cả
ba Thy,
Đức
và
Thanh không
khỏi
ngạc
nhiên trước
cử
chỉ của
cả
hai người
vì
chưa thấy
Khánh
và Hào
tthân mật
như vậy
bao giờ.
Trước
mặt
mọi
người
Khánh
và Hào
rất
bình
thường,
rất
thản
nhiên. Nhưng bây giờ
sự
thật
trước
mắt
hai người
đã
như
là
một
cặp
tình
nhân đang an
ủi
nhau vậy.
Thy
bĩu
môi
nói:
- Bây giờ
còn
nói
gì
nữa…
kết
thúc
rồi.
Sự
kết
thúc
cuộc
đời
của
nó chính
là
sự
khởi
đầu
đầu
của
cuộc
đời
mày…
mày
thoải
mái
chưa? Không
phải
mày
đã
từng
hắt
hủi
nó
sao? Vậy
mày
khóc
vì mày
hay
mày
khóc
cho
nó
đây?
Hào
quay sang lườm
Thy. Nhưng những
lời
trách
cứ
của
Thy như từng
nhát
dao găm
vào
người
Khánh,
anh buông một
tiếng
thổn
thức:
-
Tại
tao… tao đã
giết
nó…
tao không thể
tha thứ
cho tao được.
Để
tao chết
đi!
Hào
vẫn
gì
chặt
lấy,
anh van xin
Khánh,
đây
là
lần
đầu
tiên anh biết
van xin
là
như thế
nào:
-
Đừng
mà!
Anh xin em đó.
Đừng
đối
xử
với
mình
như vậy,
anh không
chịu
nổi
nữa...
Em chết
rồi
còn
anh
thì
sao? Tự
bản
thân
mình
cũng
nhìn
nhận
rõ
sự
thật
này
kia
mà.
Mình
không thể
thiếu
nhau được…!
Phải
không?
Khánh
lặng
người
đi.
Quả
thật
anh không thể
thiếu
Hào
được.
Suốt
thời
gian qua, anh sống
như một
kẻ
mộng
du, điên cuồng.
Nhưng đằng
sau những
cuộc
chơi
ấy,
dù
anh vui hay đang
ở lúc
buồn
tủi
nhất,
Hào
luôn
là
người
đàn
ông bên
cạnh
anh.
Hào
lặng
lẽ
như một
chiếc
bóng,
tình
nguyện
là
chỗ
dựa
lớn
lao nhất
cho cuộc
đời
của
anh. Bên
cạnh
Hào
anh luôn
cảm
thấy
tự
tin
vào
mình.
Anh đã
cần
đến
Hào
như một
thói
quen từ
khi
nào
anh
cũng
không biết
nữa.
Và
giờ
đây, anh mới
cảm
giác
được
sự
thật
đó.
Hào
vẫn
nhỏ nhẹ
với
Khánh:
-
Đừng
nghĩ
vẩn
vơ nữa…
Khánh
ngẩng
mặt
nói:
-
Chính
tao đã
hại
ảnh…
tao mất
ảnh
vĩnh
viễn
rồi…
Hào
cố
nhoẻn
một
nụ
cười
lắc
đầu:
- Không
có
đâu.
Nó
vẫn
bên
cạnh
em đó
thôi. Với
tình
yêu
nó dành
cho em,
nó sẽ mãi
mãi
bên
cạnh
em.
Khánh
ngơ
ngác
nhìn
Hào
qua
làn
nước
mắt:
- Tao không xứng
đáng…
Hào
mỉm
cười
đáp:
- Nhưng anh biết,
nó
cho
là
xứng
đáng…
Khách
bán
tính
bán
nghi, anh gương mắt
nhìn
Hào:
- Thiệt
không?
Hào
nhẹn
hôn lên
trán
Khánh
an
ủi:
- Thiệt
chứ
sao không?
Có
bao giờ
anh
nói
dối
em điều
gì
chưa?
Khánh
vẫn
chưa nguôi ngoai, anh
rúc
đầu
vào
cổ
Hào,
siết
mạnh
vòng
tay hơn.
Hào
vẫn
ôm
gọn
lấy
anh,
thì
thầm
nói:
- Thay
vì trách
mình,
em
hãy
nghĩ
rằng
đã
đến
lúc
nó
cần
được
nghĩ
ngơi đi.
Khánh
ngơ
ngác
hỏi:
-
Nghỉ
ngơi?
Hào
lại
nhẹ
hôn lên
trán
Khánh
đáp:
-
Phải
rồi.
Bao năm nay
nó
đã
quá
cực
khổ,
đấu
tranh với
sự
nghiệp,
vợ
con,
tình
yêu
và
ngay
cả chính
bản
thân
nó,
rốt
cuộc
cũng
chẳng
đi
đến
đâu… Bây giờ
tốt
rồi!
Nó
đã
được
thanh
thản,
nó
đã
được
tự
do, không
có gì ràng
buộc
nó
nữa,
nó có
thể
làm
những
điều
nó
muốn.
Anh
nghĩ
đây
cũng
là
điều
nó
muốn
mà.
Khánh
ngẫng
mặt
nhìn
Hào,
anh
thoáng
hiện
một
nụ
cười.
Hào
gật
gù:
-
Phải
vậy
chứ.
Em
hãy
nhìn
trên kia đi…
Khánh
khẽ
ngước
nhìn
bầu
trời
xế
chiều
bên
ngoài
cửa
sổ.
Hào
vẫn
thì thào:
-
Nó
đang
ở
trên kia đó,…
nó
đang
mỉm
cười
nhìn
em đó…
Khánh
thở
dài
nói:
-
Ảnh
không
trách
em thật
chứ?
Hào
lẳng
lặng
tì
cằm
lên vai
Khánh
nhỏ nhẹ nói:
- Không bao giờ!
(Hết Phần 17 ... Xin mời đón xem tiếp
Phần
18) |