Lúc này tất cả mọi sự phiền não của nhà vua bay
biến mất, ngài đắc ý cười vang, uống một hớp nước cho nhuần
giọng nói tiếp: - Nói cho người biết, ta đã phát hiện được một
cơ thể con người đẹp nhất trần gian, chính là nàng Hợp Ðức! Có
một lần ta nhìn trộm nàng nắm. A ha! Ðúng thế! Ðáng ra là cho
phép nhà ngươi ngắm một tí kia. Ðáng tiếc điều đó lại không thể
được.
- Thưa bệ hạ, nàng Chiêu Nghi của bệ hạ, như thế thì tội thần
đáng chết. - Trương Phóng ườn vai cươì.
- Lúc này không phải là lúc bàn đến đạp quân thần. Nói chung lại,
thế là tuyệt vời.
Trương Phóng chắp tay làm một động tác chấp nhận, sau đó hắn nhẹ
nhàng nói:
-Sự tế ngộ đó của bệ hạ phải là hạnh phúc phi phường ạ! Sao lại
còn phiền não nữa kia? Ðó chính là điều thần không hiểu nổi?
-à! Phiền não và hạnh phúc là hai cái bào thai khong thể tách
phương - Lưu Ngao nói đầy cảm khái. - Sau khi phát sinh ra cái
chuyện kia của Phi Yến, ta bỏ rơi nàng mấy ngày, Hợp Ðức không
chịu buộc ta phải trở lại với nàng như cũ. Ta kỳ thực cũng rất
thích Phi Yến, nhưng sau sự kiện gặp lại ta với nàng trở nên
lạnh nhạt với nhau. Nói thực tình, lòng ta vẫn nghi ngờ, mà nàng
lại hình như hốt hoảng sợ hãi, nàng càng hoảng hốt sợ hãi lại
càng làm thêm lòng nghi ngờ của ta.
-Tâu bệ hạ. Vậy thì có sao đâu! Ðàn ông đối với đàn bà, lấy sự
quảng đại làm đầu, hà tất chấp nhặt làm gì? Hơn nữa, bệ bạ đem
hai chị em họ Triệu vào cung, là để hành lạc, hà tất phải mua
não chuốc sầu vào thân?
- Ta cũng đã tự giải thích cho mình như thế, nhưng mắc mớ hiềm
khích là hai phương diện ấy! Trương khanh, thái độ của Phi Yến
hoàn toàn thay đổi hẳn, nàng mất hẳn phong độ xưa kia. Nàng cũng
không tăng thêm sự chiều chuộng yêu kiều như xưa, cứ trơ trơ ra...
-Có thể là nàng sợ.
-Cũng có thể, nhưng như thế thì còn hứng thú gì nữa. Trương
khanh, ta đã có nàng Hợp Ðức đáng yêu khi ta bị mất đi cái nàng
Phi Yến thuở xa xưa.
Thế là Trương Phóng phá lên cười thoải mái:
-Cá và bàn chân gấu, bệ hạ thê đủ ả, lại có thêm Hợp Ðức nữa,
thật là thoả tình rồi đấy thôi.
-Nhưng, giữa đó lại có vấn đề mới chết hứ. Hợp Ðức không muốn ta
bỏ rơi chị, rốt cuộc có lúc ta hoá rơi vào giữa khoảng không. ở
Chiêu Dương thì chán ngắt, tìm Hợp Ðức thì bị cự tuyệt. -Lưu
Ngao nói, đứng lên rồi quay lại tiếp. Trương khanh, ngươi đến
vừa đúng lúc ta đem đến mọi chuyện nói hết cho ngươi rồi đó,
ngươi hãy đi tìm Phi Yến trò chuyện, hy vọng có thể cải thiện
được tình thế.
-Thần đơn độc đi gặp Hoàng hậu sao? TRương Phóng cố ý tỏ ra kinh
ngạc. - Thế này sẽ làm cho thần khó xử lắm! nếu xảy ra chuyện gì,
có thẻ đến chức Bắc đại uý của thần cũng không còn nữa. Bệ hạ
lấy lượng từ bi...
- Thái hậy không biết gì đâu, ngươi an tâm. Sau nữa ở các triều
trước, các đại thần dến thăm hỏi Hoàng hậu thì cũng chẳng có
chuyện gì. Thế này nhé, Thuần Vu Trường và nhà ngươi cùng đi.
Vì thế, đến ngày thứ hai, Trương Phóng và Thuần Vu Trường kéo
nhau đi gặp Triệu hoàng hậu. Triệu Phi Yến không còn cái phong
độ như trước. Sự đả kích về mặt sinh hoạt trong cung đình khiến
nàng thay đổi nhiều. Nàmg như đã nhìn thấy tiền đồ của mình quá
ảm đạm. Hoạc giả, nàng đã mất hết hy vọng đối với cuộc đời mình.
Vì thế, thần sắc củ nàng đầy vẻ u ám nặng nề, một không khú buồn
lo vât quanh nàng.
Khi hai người đến gặp, Triệu Phi yến không hề lộ một thái độ gì,
tỏ ra oán hận và đau đớn. Thuần Vu Trường tự nhiên nhận ra giữa
Trương Phóng và Triệu Phi Yến rất không bình thường. Hắn nhận ra
rằng mình có mặt ở đây là bất tiện, liền tìm cớ rút lui, rủ
Vương Thịnh đến vườn sau điện Chiêu Dương ngắm hoa.
Triệu Phi Yến đợi Thuần Vu Trường đi rồi thở dài nặng trĩu nói:
-Ngờ đâu, hai chúng ta lại còn được lại nhau.
-Hoàng hậu, hôm qua, hoàng thượng và tôi có nói chuyện - Trương
Phóng ôn hoà và thận trong nói tiếp. - Hoàng Thượng đối với
những kiện không vui nho nhỏ trong cung đình, ngoài dã cho vào
quá khứ rồi.
-Vào quá khứ... Nàng nhắc lại ba từ này với giọng trầm trầm.
Thốt nhiên nàng run lên, nhắc lại một lần nữa - Vào quá khứ, mọi
hoan lạc và hạnh phúc vào quá khức rồi.
-Hoàng hậu- Trương phóng đưa mắt nhìn ra xung quanh vẻ không yên,
yêu cầu nàng nói nhỏ lại.
-Cung đình- Nàng không tiếp thu lời khuyên của hắn, kích động
nói - giống như một nhà tù. Xưa kia, tôi tưởng đó là thiên đường,
bây giờ hối lại không kịp nữa.
-Hoàng hậu, ý tôi là mọi sự đã hỏng ấy, chuyện không vui ấy đều
đã vào quá khứ rồi. Bệ hạ đối với hoàng hậu, vẫn không hề có gì
thay đổi cả, người hy vọng vẫn lại như xưa.
-Hừm! nàng cười một tiếng lạnh lùng. người đối với tôi vẫn không
thay đổi? bây giờ người chỉ cần có cô em của tôi thôi. Nếu có
thể, ông ấy sẽ lấy cái đầu Hoàng hậu của tôi để dâng cho Hợp Ðức.
-Hoàng hậu - Trương Phóng cân nhắc rồi từ từ nói - Nàng không
phải là người đàn bà không lịch lãm, ở trường hợp này nàng cũng
không có cách gì tự xử được nữa kia. Ðối phó với mọi người đàn
ông bình thường không thể dùng biện pháp nhất định được, nhưng
riêng với hoàng thượng thì lại cần một cách nhất định, chỉ cần
để ngài vui lòng, mọi việc sẽ giải quyết được hết.
Phi Yến lắc đầu, miền cưỡng trấn tình lại, mỉm cười chua chát: -
Tôi đã mất đi một phần của cài gì là tôi, của riêng tôi dễ
thường mình biến thành một con ngốc, mà cũng có thể trở nên xấu
xí nữa.
Trương Phóng chăm chú nhìn nàng. nàng không có vẻ suy sụp, nàng
vẫn xinh đẹp như xưa. Nhưng trên gương mặt nàng đầy vẻ sầu muội
và lo lắng, lại còn có vẻ giận hờn.
-Tôi sẽ bị đào thải, tôi sẽ bị chết. Trước khi chết, còn được
gặp anh, thế là tốt. Phi Yến đứng lên đi đến bên cạnh Trương
Phóng, giận hờn nói. Trương Công tử. Bất luận thế nào ông ta
cũng bị tôi lừa dối. Ông ta tưởng bà Hoàng Hậu của mình trinh
trắng. Hừm! Ngài không biết là chính đứa bề tôi Trương công tử
của mình...
-Phi Yến!- Trương Phóng phát khiếp lên, hắn gọi đúng tên nàng,
vội vàng ngăn nàng lại. Xin thận trọng! Chúng ta đều sẽ chết
không có đất chôn đấy!
-A! Xin lỗi, tôi đã quá đà, tôi không muốn hại anh - Phi Yến
lạnh lùng nói - Xin lỗi, Trương Công tử.
Trươnng Phóng toát mồ hôi lạnh. Hắn không dám tiếp tục câu
chuyện nữa, nhưng nhiệm vụ đã xong, lại không thể lập tức đi
ngay được, hắn đứng lên, để trấn an, nhẹ nhàng nói với nàng.-Hoàng
Hậu, hoàng thượng đối với chuyện cũ tuy có phàn suy nghĩ thế này
thế nọ, nhưng đối với nàng, ngài vẫn không hề thay đổi! Người
bảo tôi từ sau khi xảy ra chuyên không vui kia, người nhận ra
thái độ của nàng đã khác lắm...
-Ta khác rồi sao? - Phi Yến quay người lại.
-Ðúng thế - Trương Phóng nói giọng trầm xuống. Chính tôi, lúc
này cũng nhận thấy thế, nàng âm trầm hơn trước, buồn lo hơn
trước. - hắn cúi đầu xuống nói tiếp giọng nặng nề - Phiên Yên,
quan hệ của chúng ta khác nhau, tôi xin nói thực cây này, địa vị
ngay nay của nàng, trăm ngàn người đàn bà mơ ước mà không bao
giờ đạt được! Ngay ở Hợp Ðức cũng muôn ngàn lần không với tới,
hoàng thượng đã phong nàng làm Hoàng hậu, người không thể phế
truất được, chỉ cần nàng khéo cư xử, một ngày tươi đẹp sẽ trở
lại với nàng thôi.
Phi Yến trầm ngâm không đáp lại ngay. Vì thế TRương Phóng khuyên
nàng hãy ngồi xuống, lại nói tiếp đầy đủ bức thiết.
-Hoàng thượng của chúng ta xử sự như thế tốt đấy. Nếu vào Vũ Ðế,
nàng đạ bị tiêu rồi. Phi Yến, bỏ quá cho lời nói thẳng, nàng
cũng hơi bướng bỉnh đấy.
-Ta bướng bỉnh- Phi Yến phản đổi vẻ bất bình. Ta chỉ tùm có mỗi
Trần Thanh, còn ông ấy? Trong hậy cung có bao nhiêu cô gái?
-Phi Yến, đối với hoàng thượng, chúng ta không thể kiểu cá đối
bằng đầu như thế được. Vả lại chuyện cũng đã qua rồi, nàng phải
vì tương lai mà suy nghĩ, giành lòng yêu mến ủa hoàng thượng.
Còn bây giờ, hoàng thượng chưa hồi phục lại được tình cảm đối
với nàng như xưa.
Phi Yến cảm thấy hoang mang. Từ sau khi gặp phải chuyện đau xót,
tài trí của nàng cũng theo đó mà mất dần đi, nàng nhìn Trương
Phóng bối rối. Mặt khác bây giờ lại đi õng ẹo để giành sự sùng
ái, thật đáng xấu hổ. Mê hoặc, chỉ nên dùng một thể lại có hiệu
quả nữa đâu. Bình sứ đã vỡ dù gắn xuống. Bên ngoài Thuần Vu
Trường từ đằng xa đang nửa liền vội vàng nói: - Nàng biết Hợp
Ðức thế nào không? Hoàng thượng mê cô ta là do một lần thấy cô
ta tắm. ồ! Ðó cũng là vận may của Hợp Ðức.
Thuần Vu Trường đã bước lên thềm. Phi Yến muốn truy vấn chuyện
xem tắm trộm cũng không kịp nửa đành gật đầu trả lời:
-Ðể ta xem xem đã! Người có thể đi được rồi đấy!
Trương Phóng dắt tay Thuần Vu Trường theo Vương Thịnh ra khỏi
cung CHiêu Dương.
Triệu Phi Yến rất hồ nghi, chuyện nàh vua xem tắm trộm, chưa một
ai bảo cho nàng biết. Dần Dần nàng ngờ rằng cô em đã có ấm mưu
giành giật cái cương vị hoàng hậu của nàng. Cơn ghen bỗng bừng
lên, nàng nghiến răng thở dàu giận dữ. Một lúc sau, Phàn Thị
bước vào nhẹ nhàng hỏi:
-Trương thị trung đến nói chuyện có phải hoàng thượng có ý chỉ
đặc biệt không?
-Hoàng thượng có ý chỉ đặc biệt?- Phi yến cười nhạt - Có đấy!
Ngài muốn phế truất ta, lập cô em gái ta lên làm Hoàng hậu.
Phạn thị đứng đờ ra, nhưng lập tức bà ta nghe thấy giọg nói giận
dữ của Phi Yến, tuy còn ngạc nhiên nhưng nghe khẩu khí của nàng,
bà ta biết Hoàng hậy có một sự ngộ nhận sâu sắc với Hợp Ðức. Bà
ta cảm thấy quá rối ren, thở dài lắc đầu không còn biết nói gì
nữa.
-Thế nào? - Phi Yến vẫn cười nhạt - Bà không phải quan tâm làm
gì. Hợp Ðức làm Hoàng hậu cũng chẳng hại gì đến bà đâu?
-Hoàng hậu - Phàn thị nói đâỳ vẻ nghiêm túc. Người đã lầm rồi.
- Ta lầm thế nào? Phiê Yến quắc mắt lên rồi bỗng cúi đầu xuống,
nói nhỏ với chính mình. - ừ có thể nói ta đã lầm, ta đưa nó vào
cung, cùng hưởng vinh quang phú quý, ai ngờ phú quý làm lòng
người thay đổi, nó lại có mưu đồ cả với ta nữa ư! ôi!
-Hoàng Hậu! CHiêu NGhi không phải là cong người như vậy! Ðối với
bà. ÔI! Ngàng hết sức ủng hộ bà - Lần xảy ra cáu chuyện kia, nếu
không có CHiêu Nghi có thể sẽ đi đến một hâụ quả không biết đây
mà lường, những điều đó thần đã nói với Hoàng hậu rồi. Lại ganà
đây, nàng thường nêu lên với hoàng thượng muốn hoàng thượng trở
về điện Chiêu Dương.
-Nó có lòng tốt thế ư? Phi Yến ngẩng đầu nhìn trời như thể không
tin - Nó lại có lòng tốt đến thế nữa kia?
-Hoàng hậu, người không nên nghi ngờ oan cho cô ấy - Phàn thị
kêu lên đầy thống khổ.
-Tấm lòng của Chiêu NGhi quả là có thể thề với trời đất được. Vì
hoàng thượng không đến cung Chiêu Dương nên cô ấy không cho
hoàng thượng đến gần mình nữa cơ đấy. Ngài bị nàng cấm cửa mất
những hai ngày liền. Chiêu Nghi lại dùng đủ mọi cách, mọi hình
phạt để bắt hoàng thượng phải thua đấy nữa kia.
-Nó, cái con Hợp Ðức mà có chuyện thế ư?- Phi yến xúc động quay
ngưlời lại túm lấy Phàn thị hỏi- Có đúng thế không? Nó đã vì ta
hả?
-ồ, đúng thế quá đi chứ ạ. Chiêu Nga lại còn bảo: Nếu bà chị
không hạnh phúc, nhất định nàng sẽ chuy xuống đất - Phàn thị xót
xa nói tiếp - Mỗi lần Chiêu Nghi trông thấy thần đều hỏi đi hỏi
lại tình hình của Hoàng Hậu. Nàng lại còn đi luôn luôn nhắc cho
hoàng thượng ta, khi vui khi giận, là nàng chỉ cần bà chị được
yên ổn giàu sang.
-Nó... nó.... Trương phút chốc, Phi Yến tự thấy mình nhỏ bé,
đáng thương và sau lầm, nàng run lên và cuối cùng bật khóc rưng
rức.
-Hoàng hậu, hai chị em người ở trong cung, hay chỉ là một thôi,
cùng chung hoạ phúc, dù muôn vàn người cũng khôn nghi ngờ tấm
lòng của Chiêu NGhi.
-ta không nên! Ta không nên!
Phi Yến lau nước mắt, nói tiếp đầy hổ thẹn - Ta phải đi gặp nói
cho nói biết tâm địa của ta thật ti tiện.
-Không ạ! Phàn thị vội vàng ngăn lại. Việc này từ giờ không nên
nêu ra nữa, thần sẽ không nói, người cùng bất tất phải nói, nghi
ngờ tan rồi, mọi ngưìơ lại như xưa, hà tất phải nói làm gì.
ừ, Phi yến dần dần nghe ra, ngồi xuống, nàng thốt nhiên lại nhớ
đến chuyện Hoàng đến nhìn tắm trộm, không thèm nghe Phàm thị nói
nữa. Một lúc sau, nàng từ từ hỏi. Nghe có lời đồn nhảm rằng
hoàng thượng chạy đến nhà tắm xem Hợp Ðức, đúng thế không?
-ÔI! Một lần lâu rồi, Hoàng thượng tự đến ngắm Chiêu Nghi tắm.
Phi Yến muốn hỏi Phàn thị tại sao không báo cho mình biết chuyện
đó, nhưng nàng nghĩ đó là chuyện riêng trong buồng the, không
tiện nói. Vả lại, hỏi vậy, cũng tổn thát đến sự tôn nghiêm của
chính mình, nhưng nhịn không được. Chuyện xem tắm làm Phi yến
suy nghĩ không ít, nàng quy cho nàng sở dĩ Hợp Ðức được Hoàng
Thượng sủng ái là vì ngàu đã xem nàng tắm. Phi Yến nghĩ, ta cũng
phải để hoàng thượng ngắm nhìn...
Phàn thị ở bên cạnh, cũng cùng một nghĩ như Phi Yến, làm sao để
Hoàng hậu lại được nhà vua sủng ai như xưa. Hai người cùng một ý
ngầm, khôngnói ra. Lâu sau đó, Phi Yến cởi dây lưng, sai Phàn
thị tìm quần áo để thay.
-Hoàng hậu đi đâu ạ?
-Ta đi ra vườn dạo chơi một chút, buồn đến chết mất.
Buổi chiều, trong vườn thượng uyển thật là tĩnh mịch, ảnh mặt
trời chiếu xiên lên dây lan can ngọc thạch soi bóng xuống thảm
cỏ, nàng từng bước, từng bước men theo suối nước quanh co mà đi,
một nội thị đu theo hầu, đó là viên Tổng quản Vương Thịnh.
Ðến bên cầu chín khúc, dưới bóng một cây to, nàng dừng lại. Gió
nhẹ lay động thổi chiếc váy dài của nàng xoè ra như một chiếc
chuông. Nàng ngẩng đầu lên một chiếc cột đồng lớn trên Thông
Thiên đài lấp lánh ảnh sáng phóng lên tận tầng mây. Nàng thầm
nghĩ: Vào khỏng thời igna khi ta rời khỏi phủ Ðệ Dương A công
chúa và vào cung, dã từng sống ở thôn Thiên đài. Ðó là quãng đời
đẹp nhất, hạnh phúc nhất của ta, người với người không hề có
nghi kỵ gì nhau, chỉ có niềm vui không chút lo âu. Bây giờ ai dè
mà lại như ngày nay? Ngàng laụi nghĩ đến Trương Phóng cũng có
đến mấy lần. Vì vậy, nàng bỗng nhiên quay lại hỏi:
-Vương Thịnh, vừa rồi khi người tiễn Trương THị Trung ra, hai
người có nói gì không?
-Trương thị trung nói gì, Thuần Vu Trường lại bảo Hoàng hậu khác
ngày trước llắm ạ! - Vương Thịnh chậm rãi thưa- Thuần vu trung
nói Hoàng hậu không hoạt bát như trước ạ!
Thái độc của Hoàng hậu nghiêm túc hơn trước ạ!
-Thế Trương thị trung trả lời thế nào? -Phi Yến hỏi lại.
Trương thị trung cười. Thuần Vu thị trung nói:
-Làm Hoàng hậu thì phải nghiêm túc chứ? - ông ta lại còn thêm:
Nghiêm túc thì mất đi vẻ thanh xuân.
-Hừ! -Phi Yến nhắc lại, ba tiếng "vẻ thanh xuân" gật đầu tán
đồng, nàng cho rằng lời phê phán của Thuần Vu Trường có phần
đúng. Vì vậy, nàng chầm chậm hỏi lại: -Hai vị kia còn nói gì nữa
không?
-Không ạ! -Vương Thịnh kéo dài giọng, rồi quay lại nói - Thuần
Vu thị trung còn thêm một câu: "Ðó là ở chỗ cung Trường Tín bảo
thế".
Cung Trường Tín là nơi Thái hậu ở. Phi Yến nghe thấy sợ quá, vội
vàng hỏi ông ta nói gì?
-Không quan trọng đây ạ! - Vương Thịnh cười hì hì -Thuần Vu thi
trung nói đùa: ông ta chỉ về phía cung Trường Tín hỏi Trương Thị
trung rằng, rồi dây Hoàng Hậu và Chiêu Nghi, ai là Thái hậu?
Trương thị trung cười ầm lên, không dám đoán, còn Thuần Vu thị
trung cũng không nói thêm.
-ồ, Phi Yến buông một tiếng thở dài. Nhìn về phía cung Trường
Tín hùng vĩ và huy hoàng. Nàng nghĩ đến Thái hậu ở trong cung.
Nàng dặn dò Vượng Thịnh:
-Ngươi lên tâu, ta muốn yết kiến Thái hậu, lúc này có được
không?
Thưa vâng - Vương Thịnh ngạc nhiên nhưng không tiện hỏi, liền
quay mình, bước những bước dài, sai người báo cho quan coi cung
Trường Tín. Một mặt báo cho quan coi cung Trường Tín. Một mặt
báo cho xe kiệu đến đón Hoàng hậu. Phi Yến thông thả bước, suyt
nghĩ về lời nói của Thuần Vu Trường, mình thiếu cái khí sắc
thanh xuân. Nàng nghĩ thầm: Lâu nay hoàng thượng đối với nàng
không như trước, hẳn không phải không có quan hệ với khí thanh
xuân của nàng? Nhưng bây giờ làm sao hồi phục được xuân sắc? Sau
những giày vò tiều tuỵ, làm sao hồi lại được như xưa?
Nàng đi chậm từng bước, xe kiệu đến, nàng bước lên nhìn về cung
Trường Tín.
Nàng nghĩ: làm sao để có ngày, nàng sẽ vào cung đó, trưởng thành
Hoàng thái hậu...
Làm Thái Hậu thì phải sinh được con. Nghĩ đến chuyện sinh con,
nàng lại nghĩ đến Trần Thanh, nàng thất vọng quá. Phi Yến cúi
đầu xuống ngồi đờ trong xe.
-Hoàng Thái hậu ngủ trưa đã dậy, mời Hoàng hậy vào. Vương Thịnh
bẩm.
-ừ! ừ! - Nàng đờ dẫn đi vào cung Trường Tín. Hồi ức về thảm kịch
Trần Thanh khiến tinh thần của nàng suy sụp. Nhưng đã tấu báo
lên rồi, không thể rút lui được, nàng miễn cưỡng bước từng bậc.
Thái hậu không ngờ có cuộc viếng thăm này. Trừ những kỳ sóc vọng
ra, lúc bình thường Hoàng hậu không bao giờ đến cung Trường Tín.
Thái hậu cho rằng, nàng có điều gì đặc biệt cần bẩm báo, ra hiệu
ngồi xuống. Phi yến hỏi han sức khỏe, chỉ mấy cầu rồi không được
thêm gì nữa. Nàng vốn không có việc gì, ngẫu nhiên nghĩ đến
màđến thôi. Lại đang vì chuyện Trần Thanh thiêu đốt tâm can khôn
còn lòng nào suy nghĩ khác. nàng ngồi cúi đầu im lặng. Thái hậu
hỏi câu nào đáp lời câu ấy. Hai người cứ nhát gừng hỏi câu nào
đáp lời câu ấy. Hai người cứ nhát gừng hỏi đáp vô vị như thế.
Hơn nói nữa. Vì vậy, Triệu hoàng hậu xin phép cáo lui. Thái hậu
có phần ngỡ ngàng, nhưng những lời nói nhát gừng của Phi Yến lại
khiến bà ta cảm thấy ngoài ý muốn của mình. Ðồng thời cũng lại
thấy thích thú liền nói với Bạn tiệp dư:
- Ngày thường ai cũng khen Hoàng hậu lanh lợi ra sao, ta không
để ý lắm. Xem như hôm nay thì ít lời lắm, làm sao mà Hoàng đế
yêu được?
-Thưa nghe nói hoàng thượng đã lạnh nhạt với Hoàng hậu rồi.
-Lạnh nhạt rồi? - Thái hậu cười thản nhiên - Vì sao vậy? Ta
chẳng biết gì hết?
-Thiếp cũng chỉ nghe thế thôi. Hình như các cung nữ xì xào Hoàng
thượng sau đắm em gái Hoàng hậu, Triệu Chiêu Nghi và thường ở
Tây Cung.
-ồ! ÔNg ấy cũng lắm thay đổi - thái hậy mỉm cười chau mày lại.
Bà vốn không để ý đến tình riêng của nhà vua.
- Hoàng hậu... Ban tiệp dư vốn nói Hoàng hậu vì thất sủng mà đến
cung Trường Tín để đưa thốt, nhưng chỉ nói được hai tiếng "Hoàng
hậu" rồi lại vội vàng im lặng. Nàng nghĩ đến thân phận mình, chỉ
vì bị thất sủng mà phải vào cung Trường Tín đấy thôi.
-Hoàng hậu làm sao? - Thái hậu nhìn Ban tiệp dư hỏi.
-THiếp thưa- Ban tiệp dư vội vàng nói ngược lại- Dấng điệu của
Hoàng hậu rất chân thật ạ!
ừ! Hoàng hậu được đấy - Lời người ta nói cũng không thể tin
được. Thái hậu nhẹ nhàng than - Nhìn bề ngoài, Chiêu Nghi tuỳ
tiện bừa bãi hơn nhiều.
Ban tiệp dư không dám nói thêm, đành im lặng. Ðó là cái lộc
ngoài ý muốn của Triệu Phi yến ngây nhiên được hưởng, lại tăng
thêm ấn tượng tốt đẹp cho nàng. Phi Yến hoàn toàn không hay biết
gì chuyện đó. Mấy ngày sau, nhân kỳ vọng nhật, nàng theo lệ dẫn
một đoàn phi tần của hâụ cung đến cung Trường Tín chúc mừng để
sửa chữa lại sự ngây ngô lần trước, chuẩn bị những điều cần
thiết để hầu chuyện Thái hậu đối với Phi yến sẽ có sự thay đổi,
ai ngờ lại một lần nữa ngoài ý muốn.
Sau khi Triệu hoàng hậu đi rồi, Thái hậu lại càng khen ngợi, đắc
ý nói với Ban tiệp dư:
-Ta xem người có bao giờ sai đâu, ta bảo Hoàng hậu là người chân
thực mà. Nàng tự đến một mình thăm ta, hôm nay lại đến mà có sợ
đâu. Triệu Chiêu Nghi thua xa. Cô ta thấy hoàng hậu và ta nói
chuyện quá nhiều liền đưa mắ cho bà chị. Sự sơ suất hai chị em
nhà ấy, có phải rất dễ dàng nhìn ra rồi không?
Lời bình luận của Thái hậu khiến Ban tiệp dư cay đắng. Nàng cho
tình thế trước đây, Triệu Hoàng hậu cay đắng. Nàng cho tình thế
trước đây, Triệu hoàng hậu không thể được Hoàng thái hậu yêu
mến. Nhưng điều lạ lại xảy ra ngược lại. Nàng nghĩ, rổi mai đây,
hoàn cảnh của mình lại càng tồi tệ hơn. Sau đó, một hôm thái hậu
vào buổi chiều có giục bảo Hoàng hậy đến cung Trường Tín cùng ăn
bữa cơm nhẹ. Ðó là một bước thêm gần gũi nữa. Giữa cung Trường
Tín và cung Chiêu Dương trước đây không đi lại với nhau, bâu giờ
đã có dấu hiệu khác hơn nhiều. Ðó là điều thu hoạch không ngờ
đối với một Hoàng hậu đã bị nhà vua lạnh nhạt. Nhưng cái lộc ấy
lại làm cho nhièu người khác vất vả bận rộn. Vương Thịnh luôn
nói với hoàng hậu có rất nhiều mâu thuẫn quyền lợi không thể
điều hoà được. Phi yến bực mình nói giọng nặng nề:
-Ta đến chầu Thái hậu một lần. Thái hậu cho ta ăn một bữa cơm
nhẹ, chẳng nhẽ như thế là thái quá sao?
-Thưa hoàng hậum, ý của thần là sợ lời qua tiếng lại gièm pha.
Nàng biết Vương Thịnh có lòng tốt, vì vậy nàng nói nhỏ, vẻ buồn
đau:
- Làm con người trong cung đình, khó khăn lắm thay. Ta sẽ lưu
tâm về vấn đề đó.
-Thưa Hoàng hậu - Vương THịnh nói đầy vẻ lo lắng. Xin bỏ quá cho
lời thực của thần. Chuyện trong cung còn ghê gớm hơn ta tưởng
nhiều. Người với người mà như kẻ thù bất cộng đái thiên. Tâm địa
khó lường. Xin Hoàng hậu tuỳ lúc cảnh giác. Thần là kẻ nô bộc
tuyệt đối trung thành của người: Tất cả, thanà chỉ vì Hoàng hậu
mà thôi.
Triệu Phi Yến thở dài một tiếng, cúi đầu mân mê góc áo.
-Thưa Hoàng hậu, làm người ở trong cung cần phải làm như đóng
kịch.
Nàng cười một nụ cười mơ hồ. Ðóng kịch! Thật là một sự ví von
chính xác! Trước đây nàng đã đóng kịch đấy. Sau này, nàng vẫn
còn phải đóng kịch nữa.
Trên bãi cór phía sai điện Chiêu Dương có một cuộc hội ngộ khác
thường giã Hoàng hậu nhà Ðại Hán với viên Thị trung Phú bình hầu
TRương Phóng vị sủng thần của nhà vua.
Ðó là vào cuối xuân thành Tràng AN traỉ qua hai trận mưa lớn,
cây cối rậm rạp, cỏ mọc tốt tươi. Nàng ngồi trên một chiếc tràng
kỷ thất bảo. Trương Phóng ngồi trên chiếc ghế dài phía đầu bên
trái. Cuộc hội ngộ của họ đã hơn một khắc, hình như họ đã trò
chuyện xong, lại cũng hình như họ đang bắt đầu về một vấn đề mới
quan trọng khác cần phải làm. Giữa khỏng thời gian ấy hai người
im lặng. viên nội thị Tổng quản Vương Thịnh đi đi lại lại trên
con đường thông thạo phía ngoài bãi cỏ, cách xa Hoàng hậu khoảng
chừng năm thước.
Vì vậy trừ khi hai người cất tiếng gọi to, nếu không Vương Thịnh
không thể nghe họ trò chuyện được.
- Trương công tử - Triệu Phi Yến tựa hồ như không chịu được
sự im lặng nặng nề, thở một hơi dài nói - tôi không biết nên thế
nào cho tốt, buồn quá không thể chịu được nữa. Tôi sẵn sàng đục
thủng lồng ngực trổ một cái cửa sổ để xả hết hơi trong gan ruột
mình ra.
Trương Phóng tủm tỉm cười, không nói tiếp lời, vì thế nàng lại
tiếp:
- Vừa rồi, anh khuyên tôi, tôi cũng rõ. Nhưng đó không phải là
việc của riêng tôi đâu! Tức cũng giống như đóng kịch, cần có đối
thủ. Tôi hoàn toàn không cần sự tôn nghiêm, nhưng chao ôi... -
Phi Yến cúi đầu xuống. Rõ ràng nàng đang trong tình trạng rối
loạn.
- Ðiều này tôi không hiểu nổi, khi tôi và hoàng thượng nói
chuyện về những điều tôi hiểu từ hoàng thượng cũng rất khác
nhau, lằng nhằng như thế mãi.
- Theo lý thì tôi không cần gì nữa hết. Có thể nói là cả thân
thế con người tôi đã làm đến Hoàng hậu, vậy thì còn hy vọng gì
nữa? - Nàng nói nhỏ, thở dài nặng nề. - Nhưng địa vị cao thì
nguy hiểm sâu. Người ta lại cho tôi là không hồi phục lại tình
yêu của hoàng thượng là không xong, trong đó cũng có cả anh,
Trương công tử, ngoại trừ anh ra, tôi không còn ai để dốc bầu
tâm sự nữa. Vậy mà anh còn muốn trốn tránh tôi.
- Hoàng hậu, đâu có thế. Tôi làm sao lại trốn tránh nàng. Ðiều
đó không thể có. Hắn nhún vai - Nhưng tình hình hiện nay và
trước kia khác nhau xa quá, tôi không thể được tiếp xúc gần gũi
với Hoàng hậu như xưa nữa rồi!
Nàng ngẩng đầu nhìn vệt mây trắng lang thang trên bầu trời, buồn
rầu nói:
- Trương công tử, sự sai lầm là do tự anh gây ra. Nếu tôi đã
thành quyền thuộc của anh thì đâu đến nỗi xảy ra cơ sự này. Nàng
thổ lộ hết tất cả tình cảm sâu kín trong lòng nàng - Trương công
tử. Tôi nhận ra từ thuở ban đầu cho đến ngày nay, hết nạn nọ đến
nạn kia của tôi, chính là vì tình cảm trong lòng tôi đối với ông
ta không chân thực. Nếu như tôi với anh thì lại khác. Anh muốn
tôi hy sinh cái gì, tôi không chút đắn đo.
Trương Phóng sợ quá, đưa mắt nhìn xung quanh, giọng thì thầm:
- Phi Yến, việc của chúng ta đã qua rồi. Giống như tuổi trẻ của
một người đã mất, không còn cách nào lấy lại được. Hắn ngừng và
tiếp. Vì tương lai của nàng, vì tương lai của tôi, Phi Yến, nàng
chỉ còn cách sống sao cho thích ứng với hoàn cảnh.
- Tôi nghe mãi chán ngấy lên rồi. Trương công tử, tôi yêu cầu
anh, không cần phải nói nữa. - Nàng xúc động, người run lên. Một
lát, nàng nói tiếp lạnh lùng: - Rõ ràng là anh hoàn toàn vô
trách nhiệm.
Trương Phóng chỉ biết thở dài.
Triệu Phi Yến buồn rầu cúi đầu xuống tựa hồ như sau một cơn xúc
động, nàng chìm sâu vào trong trầm tư.
Lúc này, nàng đang suy xét Trương Phóng có phải chịu trách nhiệm
cũ hay không. Nàng cũng tự suy xét mình về mức độ tình yêu đối
với Trương Phóng. Nàng cho rằng mình yêu Trương Phóng rất sâu
sắc. Trước đây, hầu như phút giây nào nàng cũng nghĩ vậy. Nhưng,
giờ phút này, thể nghiệm một cách thực sự, nàng cũng có thể có
cách nhìn khác. Nàng thầm nhủ: Ta lừa dối hoàng thượng, lúc đó,
ta cũng lừa dối cả Trương Phóng. A! Lúc bắt đầu ta lừa dối, ta
dùng mưu mẹo để tranh thủ tình yêu, xuất phát điểm của ta có
phải là tình yêu hay không? Nếu hắn không phải là Phú Bình hầu,
ta cũng có thể như thế không? Vì thế, nàng tự nhận ra, thứ tình
yêu tột cùng ấy không đứng vững nổi. Nàng mơ hồ buông tiếng thở
dài. Bởi thế, nàng đột nhiên nhận ra tình yêu của mình thật là
quái gở.
- Phi Yến, đời người, có lúc không thể không thực tế một chút -
Trương Phóng lẩm bẩm - Tình thế đã đến lúc như thế này, oán giận
ăn năn hối hận, đều vô ích cả, tốt nhất là trong hoàn cảnh hiện
hữu, một mặt phải tìm cách thích ứng, một mặt tìm cách phát
triển.
- Thích ứng! Tôi làm sao nổi. Lần kia, anh và Thuần Vu Trường ra
khỏi đây, hắn chẳng đã nói với anh rồi sao? Trong con mắt hắn,
tôi đã mất hết khí sắc thanh xuân rồi. Nàng lắc lắc đầu buồn bã.
Một người đàn bà đã mất hết khí sắc thanh xuân, thì còn thích
ứng sao được với đàn ông?
- Phi Yến! Chỉ cần nàng muốn sẽ dễ dàng trở lại như xưa được
lắm. Tuổi trẻ của nàng hoàn toàn nguyên vẹn chưa hề bị tàn phai!
Chỉ cần nàng muốn, nàng cũng sẽ còn phát triển được như thường.
Nàng lại lắc đầu, nói thẳng thừng:
- Muốn phát triển càng không thể được, trừ khi tôi sinh cho
hoàng đế một đứa con.
- Ðiều đó cũng có thể đấy...
Nàng không thể nói lại lần nữa, nàng biết rõ, người tình cũ xưa
kia đang khuyến khích mình, nhưng nàng lại cảm thấy mình không
kết lắm.
Một việc gì, đã làm hỏng thì không thể làm lại được nữa.
Cuộc trò chuyện với người tình cũ, cuối cùng cũng dừng lại.
Trương Phóng đứng lên nặng trĩu nỗi buồn, vươn hai vai, cố làm
ra vẻ hùng mạnh.
- Phi Yến, cố gắng lên. Nàng là một người đàn bà thông minh! Hãy
vận dụng trí thông minh giành lấy người đàn ông còn chưa cạn hết
lòng với mình.
Nàng cũng miễn cưỡng mỉm cười, gật đầu tiếp thu một cách hờ
hững.
Trương Phóng đi rồi. Nàng vẫn ngồi đờ ra trên giường thất bảo,
lười biếng nhìn theo bóng hắn.
Nàng nghĩ: Hắn đã thay đổi rồi, thay đổi hoàn toàn khác với xưa
rồi.
Nàng chỉ biết nhìn thấy sự thay đổi của người xung quanh, mà
không thể hỏi một cách kỹ lưỡng sự thay đổi của chính mình. |