Ngày
xửa ngày xưa có một cô bé thật là dễ thương
vừa tròn mười tám tuổi mà hễ ai nhìn vào
cũng đều mến thương cái vẻ đẹp của cô bé
cả. Và có lẽ là bà ngoại của cô bé là thương
cô bé hơn hết. Hôm sinh nhật đó, bà tặng cho
cô bé một cái khăn choàng đỏ, và từ khi đó
cô bé cứ choàng cái khăn đó trên mình luôn;
Thế là mọi người trong làng ai cũng gọi cô
bé là "Cô Bé Choàng Khăn Đỏ."
Một
ngày nọ, mẹ cô bé nói: "Nào, Cô Bé Choàng
Khăn Đỏ, hãy mang miếng bánh và chai rượu này
tới cho bà. Bà bị bệnh rất yếu. Những thứ
này sẽ giúp bà khỏe hơn. Mau đi sớm trước
khi trời nóng, và khi con ra khỏi khu rừng, hãy
làm cô bé ngoan đừng la cà khắp nơi, nếu không
con sẽ vấp té làm đỗ bễ hết, và bà sẽ không
có thứ gì để ăn. Và khi con vào phòng bà thì
đừng quên chào bà cuổi sáng, và đừng nhìn
lén ở xó góc."
Cô
Bé Choàng Khăn Đỏ hứa với mẹ, "Con sẽ làm
y lời mẹ dặn."
Bà
Ngoại của cô bé sống ở bìa rừng, cách làng
khoảng nửa giờ đi bộ, và sớm khi Cô Bé
Choàng Khăn Đỏ bước vào khu rừng, cô bé gặp
ngay con chó sói. Con sói vừa thấy Cô Bé Choàng
Khăn Đỏ thì mừng rỡ vô cùng, quyết tìm cách
"làm thịt" cô bé. Đã lâu lắm rồi con sói chưa
được ăn thịt người, nghĩ tới chuyện vừa
được ăn vừa được đụ thì con sói rõ giãi
thèm thuồng. Con cu của nó thòng xuống gần chạm
tới đất, đầu đỏ hỏn, tứa ra chất nhờn rỏ
xuống ngọn cỏ. Tuy nhiên, Cô Bé Choàng Khăn Đỏ
không biết gì về loài vật ăn thịt người này,
thế nên cô bé chẳng hề sợ con sói và cũng
chẳng hề nghĩ là con sói sẽ định làm gì mình.
Con
sói nói, "Chào Cô Bé Choàng Khăn Đỏ xinh đẹp
của ta."
Cô
bé đáp, "Cám ơn anh sói tốt bụng. Chào anh."
Con
sói nói, "Cô bé đi đâu mà sớm nhỉ ? Hay ở
lại chơi với ta đi."
Cô
bé đáp, "Tới nhà của Ngoại. Không thể chậm
trễ được."
Con
sói hỏi tiếp, "Thế à, cô bé mang gì dưới cái
áo choàng thế ?"
Cô
bé đáp, "Bánh và rượu. Bà bị bệnh và chúng
tôi nấu bánh đến giúp bà khỏi."
Con
sói nói, "Cô bé có thể cho ta xem được không?"
Cô
bé đáp, "Được, nhưng anh phải coi thật nhanh,
để em còn mang kịp tới cho bà."
Thế
là cô bé cởi cái áo choàng đỏ ra để khoe
bánh trái và rượu cho con sói xem. Con sói xem
xong thì rỏ giãi ra hai bên mép, nhưng nó còn
thèm thuồng hơn trước tấm thân nõn nà của
cô bé.
Con
sói nhìn chòng chọc vào ngực của cô bé hỏi,
"Cái áo của cô bé đẹp quá, có thể nào cởi
ra cho ta ngắm không ?"
Vì
bản tánh vô tư, cô bé liền cởi hết áo quần
ra đưa cho con sói. Còn sói cầm áo quần trên
tay giả vờ ngắm nghía, nhưng thực tình thì nó
đang chiêm ngưỡng những đường nét uốn éo
trên thân thể cô bé. Cô bé có bộ ngực nở
nang trắng nõn, quầng vú thì màu nâu nhạt, đỉnh
núm thì màu hồng, bụng thắt gọn trên cái hông
đầy đặn nằm phía trước cái mông no tròn trịa.
Đùi cô bé thon gọn săn chắc, giữa đùi là
một nhúm lông đen vừa chớm mọc lưa thưa.
Con
sói ngắm một lúc thì hỏi nữa, "Bà sống ở
đâu hả Cô Bé Choàng Khăn Đỏ ?"
Cô
bé đáp một cách lễ phép, "Cách đây 15 phút.
Nhà bà dưới ba cây tùng lớn. Anh có thể dễ
dàng nhận ra khi nhìn thấy tán cây to um tùm ở
trên nóc."
Con
sói nghĩ thầm, "Cô bé này thật ngốc nghếch.
?Làm thịt? nó thật dễ dàng, để ta tới nhà
bà lão trước sắp xếp cẩn thận. Mình phải
khéo léo mới đụ được hết hai bà cháu." Và
rồi bảo cô bé mặc quần áo vào và đi cạnh
Cô Bé Choàng Khăn Đỏ để tìm cách dụ dỗ ;
một lúc sau nó nói, "Này Cô Bé Choàng Khăn
Đỏ, hãy nhìn những luống hoa xinh đẹp mọc
chung quanh. Tại sao cô bé không đi dạo một vòng
? Tôi tin rằng cô bé sẽ thích thú với tiếng
chim hót và cây cỏ xinh đẹp mà cô bé chưa
bao giờ nghe thấy qua."
Và
quả thật Cô Bé Choàng Khăn Đỏ nhìn quanh và
thấy nhiều ánh ngũ sắc đang nhảy múa vòng
quanh cây lá; và có thật nhiều bông hoa xinh đẹp
trang điểm cho khu rừng cộng thêm tiếng chim hót
véo von. Thế là cô bé nghĩ thầm, "Nếu mình
mang cho Ngoại một nhúm bông tươi, bà chắc chắn
thích thú mà khỏi bệnh không chừng. Trời hãy
còn sớm, mình sẽ tới đúng giờ mà." Nghĩ vậy,
cô bé liền chạy một mạch trên đường và đi
sâu vào rừng để hái hoa. Và mỗi khi cô bé
bẻ một nhánh thì cô bé lại thấy một nhánh
khác đẹp hơn và lại đeo đuổi nó mãi càng
lúc càng sâu vào trong rừng.
Trong
lúc đó thì con sói đi thẳng tới nhà bà Ngoại
và gõ cửa.
Bà
Ngoại ở trong hơi thở yếu ớt hỏi, "Ai ngoài
đó ?"
Con
sói giả giọng cô bé, "Cháu là Cô Bé Choàng
Khăn Đỏ, cháu mang cho bà bánh và rượu. Bà
mau mở cửa."
Bà
gọi, "Chỉ cần mở cái móc cửa lên. Bà yếu
quá không thể ngồi dậy."
Con
sói mở cái móc cửa lên và cánh cửa mở
toang. Và nó đi thẳng tới bên giường của bà
Ngoại không mở một lời mở tung tấm chăn lên,
xé rách hết áo quần của bà. Bà nài nỉ van
xin nhưng con sói chẳng nào nghe đè sấp bà xuống
để nhảy lên lưng bà. Hai gấu tay con sói để
hai bên hông bà để tìm một tư thế thuận tiện.
Từ phía sau mông bà, con sói thúc mạnh về phía
trước. Con cu nó đâm thẳng vào lồn bà, bà
chỉ kịp ré lên tiếng thét thì con sói nhấp lia
lịa tưởng chừng nhanh không thể tả. Bà chỉ cảm
thấy khúc thịt gì to tướng nén chặt trong lồn
bà, đau rát. Con sói lồng lồn trên lưng bà cũng
lâu lắm, nước giãi nó nhễu nhảo khắp lưng
bà; bà vì bị bệnh yếu sức nên chẳng còn chống
cự được mà cứ quỳ đó cho con sói mặc
nhiên dày vò. Một lát sau con sói rùng mình ngưỡng
cao đầu hú lên một tiếng vang vội và xuất
tinh ào ạt vào lồn bà. Nước nhờn chảy rỉ
rả ra hai bên mép xuôi theo hai vách đùi của bà
rớt xuống giường. Con sói cúi xuống liếm không
còn một giọt. Trong lúc bà còn đang ngất ngư,
con sói chồm lên và nuốt gọn bà vào trong bụng.
Kế đó nó mặc áo của bà vào và nằm xuống
giường trước khi kéo màn lại.
Trong
lúc đó, Cô Bé Choàng Khăn Đỏ đang tung tăng
khắp nơi tìm kiếm bông hoa, và chỉ khi cô bé đã
có quá nhiều thì mới chợt nhớ tới bà. Cô
bé chạy một mạch tới trước nhà của bà, nhưng
ngạc nhiên vì cách cửa mở toang. Cô bé ngờ
ngợ bước vào phòng, thấy hơi sợ với cảnh
trí chung quanh. Cô bé gọi to, "Chào buổi sáng!"
Nhưng
cô bé không nghe tiếng trả lời. Cô liền bước
tới giường và kéo tấm màn ra. Trên giường
là bà Ngoại với cái khăn choàng kín, phủ khắp
mặt, trông rất lạ.
Cô
bé nói, "Ồ, Ngoại, sao bà có lỗ tai to thế!"
Con
sói giả giọng bà, "Để bà nghe cháu được rõ
hơn."
Cô
bé tò mò khi nhìn xuống, "Ồ, bà! sao bà có đôi
tay to thế!"
Con
sói gù gừ, "Để bà ôm cháu được chặt hơn."
Cô
bé liền mở tấm chăn ra định ôm bà vào lòng
chợt ngạc nhiên vì thấy mình bà đầy lông lá,
cô bé hỏi, "Sao mình bà nhiều lông thế ?"
Con
sói đáp, "Bà bị lạnh nên đắp chăn lông thú."
Cô
bé vẫn còn chưa hết ngạc nhiên hỏi, "Sao giữa
hai chân bà có cái gì to thế ?"
Con
sói gầm gừ trong cổ họng trả lời, "Là con cặc
to để đụ cháu cho đã!"
Vừa
nói xong thì con sói nhảy ra giường, vồ lấy cô
bé xé hết áo quần. Nó dang chân cô bé ra xa
để đút con cu to tướng đỏ hỏn còn nóng vào
giữa hai đùi trắng ngần của cô bé. Cô bé
hoảng sợ cố gắng chống cự nhưng con sói quá
to lớn, cô bé không thể làm gì được hơn.
Con sói tiếp tục nhét cu vào cái lồn bé nhỏ
của cô bé nhưng vẫn cứ bị vuột ra hoài. Con
sói gầm gừ tức giận, bò xuống bẹn cô bé
liếm lồn con bé một lúc. Đến lúc này cô bé
có thể vùng dậy để bỏ chạy, nhưng cảm giác
tê tái sung sướng làm cho toàn thân cô bé
nhủn ra. Cô bé quá sướng rồi, càng dang chân
thật xa cho cái lưỡi nhám nhúa của con sói cà
quét vào lồn mình. Con sói càng liếm thì càng
bạo hơn, chỉ một lát thôi thì lồn cô bé đã
đỏ chạch, nước nhờn ứa ra thành vũng đọng
lại vòng quanh đít. Con sói đưa mũi hít hít rồi
liếm sạch. Cô bé không còn chịu nổi nữa,
đưa tay lên tự bóp lấy vú mình se se hai đầu
đỉnh. Lúc đó con sói cũng không chờ được
lâu hơn, chồm mình lên người con bé cố nhét
con cu to tướng vào hai nếp thịt đã xưng mọng vì
nứng. Vì có nước nhờn trong lồn cô bé, con
sói dễ dàng đút cặc mình vào đó. Chỉ cần
một lúc thôi thì con sói bắt đầu nắc đều đều
trên bụng cô bé. Cô bé rên rỉ hai tay quờ
quạng vớ gặp đám lông trên lưng con sói thì
xiết lấy ôm chặt vào người. Con sói nắc càng
lúc càng nhanh, những tiếng kêu phập phạch phát
ra từ da thịt của con người và lông của con
thú... Con sói bỗng rút cặc ra và bảo cô bé
quay lưng lại bò như tư thế của loài nó. Cô
bé ngoan ngoãn làm theo, hai bàn tay chống đất,
gối chịu lại và đùi dang xa để khoe cái lồn
phơi phới về phía sau, con sói hầm hè đứng bằng
hai chân sau phóng lên lưng cô bé. Chỉ vài ba cái
nhún nhẩy thì con sói đã tìm được thế gí
con cặc lông lá vào lồn cô bé. Nó nắc vào
mông cô bé tới tấp, hầu như không ngưng lấy
một giây khắc nào. Cô bé sung sướng chỉ biết
kêu gào. Một lát sau con sói biết không còn chịu
được lâu nữa bèn chồm lên ngậm lấy tai cô
bé cắn chặt, đồng thời tuôn một tràng tinh dịch
vào mình cô bé. Cô bé thét to và rùng mình
xuất tinh cùng một lúc. Sau đó con sói gục
ngang ra đất thở hổn hển, trong khi cô bé vẫn
còn thèm thuồng với cảm giác mới lạ. Sau khi
con sói thỏa mãn lòng mong muốn, nó nằm xuống
giường ngủ và bắt đầu ngáy to, cô bé đi dạo
quanh nhà tìm kiếm một thứ gì đó. Cuối cùng
thì cô bé cũng phát hiện ra chai rượu,
và dùng nó đút vào lồn mình để tự
thỏa mãn. Tiếng rên của cô bé vang vội khắp
khu rừng, cùng lúc đó có người thợ săn tình
cờ đi ngang qua căn nhà và nghĩ thầm, "Tại sao
người đàn bà già lại có tiếng ngáy to thế,
mình phải đi xem có chuyện gì." Người thợ săn
đi vào phòng, và khi bước tới giường thì
phát hiện con sói đang nằm trên đó. Có một
cô bé trạc tuổi 18 xinh đẹp trần truồng đang
thủ dâm ở dưới đất. Người thợ săn nứng
lên tuột quần ra, đưa con cặc to tướng cứng
ngắt về phía cô bé bảo, "Này người bú đi,
rồi bác sẽ thỏa mãn cho cháu." Cô bé ngoan
ngoãn cầm lấy cu của bác thợ săn bỏ vào miệng
ngậm. Cô bé bú một cách say sưa hồn nhiên làm
cho bác thợ săn nhiều lần chùn mình lại để
chống chế cơn tinh sắp trào ra khỏi đầu khấc.
Một
lúc sau khi chịu hết nổi, bác thợ săn bảo cô
bé nằm ngửa trên bàn dang hai chân ra chờ sẵn.
Bác đứng dưới đất cầm con cu gí thẳng vào
lồn cô bé, vì có chất bôi trơn từ con sói
nên bác thợ săn dễ dàng xâm nhập vào tâm
thất của cô bé. Khác với lần trước, lần
này cô bé còn thấy sung sướng hơn bởi vì tầm
cỡ của bác thợ săn thật vừa vặn như khuôn
đúc. Bác nắc không mạnh bạo như con sói, sự
từ tốn của bác làm cho cô bé xuất tinh nhiều
lần. Bác thợ săn nắc không biết bao lâu nữa,
cho đến khi hai chân của bác mỏi nhừ liền bảo
cô bé xuống đất. Rồi bác gí cặc bác vào
miệng cô bé, bắt cô bé bú. Cô bé bú miệt
mài, bú mãi cuối cùng thì bác thợ săn cũng
rùng mình xuất hàng loạt tinh khí vào miệng của
cô bé. Cô bé nuốt trọn không xẩy một giọt
nào.
Sau
đó, nghe cô bé kể lại chuyện của bà và con
sói, bác thợ săn giơ súng lên định bắn con
sói, nhưng nghĩ sao đó bác lấy một cây dao để
mổ bụng con sói đang ngủ. Chỉ vài đường rạch
thì người thợ săn đã thấy cái khăn choàng
của bà lão, rạch thêm nữa thì bà lão bên
trong nhảy ra và nói to, "Thật sợ quá, bên
trong thật tối tăm." Bà vẫn còn sống là một
chuyện vui mừng. Cô Bé Choàng Khăn Đỏ lập tức
nhét đầy đá lớn vào trong mình con sói và
may lại. Khi nó thức dậy và cố gắng chạy trốn,
những cục đá lớn quá nặng đã trì nó xuống,
và sớm sau nó bị chết. Tất cả ba người vui mừng
khôn tả. Người thợ săn lột da con sói và
mang về nhà. Bà Ngoại ăn hết bánh và uống hết
rượu mà Cô Bé Choàng Khăn đỏ đã mang tới
và khỏi bệnh. Trong khi đó, Cô Bé Choàng Khăn
Đỏ tự nhắc nhỡ mình, "Không bao giờ mình
được la cà và bỏ quên lời mẹ dặn: Đi tới
nơi về tới chốn."
Hết |