| Sau khi tốt nghiệp Đại học, tôi quyết
                  định trở về VN thăm quê hương và gia đình sau
                  gần chục năm xa xứ. Quê hương tôi giờ đây
                  có gì lạ ? Người thân quen đã thay hình biến
                  dạng, ai ai cũng cằn cổi, tóc bạc hoa râm, da sạm
                  đen vì sương gió. Cần Thơ mới ngày nào nay cũng
                  đã đổi thay nhiều, tuy nhà cửa khang trang hơn,
                  đường xá tề chỉnh hơn, nhưng đâu đâu cũng
                  đầy dẫy quán bia ôm mọc lên như nấm. Tệ nạn
                  xã hội tràn ngập khắp nơi, đĩ điếm đầy
                  đường, ăn chơi chích choát. Mặc dù tôi không
                  phải là thứ dân nghiện ngập gì, nhưng nói tới
                  vấn đề gái trai thì lúc nào cũng có hứng
                  thú... Ở chơi được một tuần, hết thăm người thân
                  này đến viếng người quen nọ, tôi bỗng đâm
                  chán ngấy với cái "trách nhiệm" làm đứa
                  con ngoan lễ phép. Hôm đó tôi gọi đám bạn bè
                  cũ đi quán bia ôm, nhưng xui thay bọn chúng đều
                  có vắng mặt cả. Tôi thật ấm ức, nghĩ "mình
                  về đây để chơi mà chẳng được chơi, chẳng
                  lẻ ngồi nhà xem TV suốt ngày". Tôi đành tự
                  một mình dấn thân vào "thế giới ăn chơi,
                  cam lòng trụy lạc". 
                   Từ nhà tôi ra Cần Thơ chừng 10 cây số, tôi
                  không có xe, nên gọi một chiếc xe ôm chạy ra
                  Cần Thơ tới một vũ trường vừa mới xây lên
                  nằm gần cửa hàng bách hóa tổng hợp và
                  đường Nguyễn An Ninh (tôi đã quên tên vũ trường).
                  Chiếc Đam đời cũ chở tôi đỗ trước cửa,
                  trời lúc đó chỉ mới nhá nhem, chỉ khoảng 7 giờ
                  tối, tôi trả tiền xong thì đứng lóng ngóng để
                  quan sát tình hình trước cửa. Tôi thầm nghĩ, "không biết mình có nên vô vũ trường không,
                  rũi nhở có người quen bắt gặp mình đi chơi
                  bậy thì chết, nhưng thiết nghĩ mình không vào
                  hang cọp sao bắt được cọp con." Tôi bước dạo
                  lẩn quẩn quanh khu vũ trường, chờ mong trời
                  mau tối để có thể vào vũ trường; nghe nói
                  mấy em gái nhẩy ở trỏng đẹp hết cỡ; họ
                  chuyên môn bán tic-kê để nhảy với khách rồi
                  đi qua đêm luôn thể. 
                   Lúc đó tôi còn đang mâu thuẩn với những
                  ý nghĩ "vô hay không vô" thì một chiếc xe
                  lôi trờ tới. Người tài xế rà rà xe bên
                  cạnh trong lúc tôi bước chầm chậm về hướng
                  Bệnh Viện Đa Khoa, cũng ở gần đó.Anh tài xế nói: "Này em, kiếm em út hả".
 Tôi cười không nói. Tiếp tục bước về phía
                  trước.
 Người tài xế nói tiếp:
 "Nếu kiếm hàng thì lên xe, tôi chở tới
                  chổ này bảo đảm em không chê."
 Tôi ngước nhìn người tài xế, cặp mắt tỏ
                  vẻ chú tâm tới những lời anh ta nói.
 Thấy tôi có phần thích thú, anh ta gạ gẫm
                  tiếp:
 "Ở đó mấy em nhỏ 18, 19 tuổi đẹp lắm."
 Tôi vừa nghe tới mấy em 18, 19 tuổi liền nghĩ
                  tới sự mơn mỡn da thịt mà tôi có thể ôm
                  ấp trong vòng tay tối nay. Tim tôi đập liên tục.
                  Vừa khoái vừa hồi hộp.
 Gã xe lôi thấy tôi có phần chịu mồi bèn gạ
                  tiếp:
 "Thôi lên xe đi, anh tính giá rẻ cho em."
 Tôi hỏi lại một lần cuối cho có lệ: "Ở
                  đó là đâu vậy ?"
 Gã trả lời: "Ở gần đây thôi, chỉ 2 cây
                  số là tới rồi. Thôi lên xe đi!"
 Tôi không chờ gì hơn nữa, mạnh dạn leo lên
                  xe ngồi. Chiếc xe lôi bắt đầu từ đường
                  Nguyễn An Ninh đi thẳng qua đường 30 tháng 4,
                  rồi vòng vèo đi qua hai ba ngõ về phía chợ Tham
                  Tướng, cuối cùng ghé vào đường Mậu Thân.
                  Đó là một cái quán nhậu hạng xoàng mà tôi
                  không còn nhớ chính xác là tên gì. Ánh đèn
                  lờ mờ bên ngoài và khung cảnh vắng vẻ làm
                  cho tôi thấy hơi sợ sợ nhưng chợt nghĩ, "đã tới đây rồi thì phải tới luôn chứ".
                  Tôi bước xuống xe trả tiền cho gã xe lôi.
                  Vừa lúc đó vài ba tên trong quán ùa ra mời
                  gọi tôi vào quán."Vào quán nhậu đi anh!"
 Tôi bước theo hai tên để vào quán. Quán
                  thật tình là nhỏ. Chỉ có một cái quày nhỏ
                  để phía trước để tính tiền. Tôi thầm hỏi, "không biết bên trong có gì đặc biệt."Một tên trong đám hỏi xã giao: "Anh tới nhậu
                  một mình ?"
 Lúc này tim tôi đập rộn rã, nghĩ thầm "mình
                  phải tỏ ra là dân địa phương sành sỏi phép
                  ăn chơi ở đây, chứ không thì bị bọn chúng
                  biết mình không phải là dân bản xứ thì sẽ
                  ép giá."Tôi trả lời, giọng lè nhè như mới đi nhậu
                  ở nơi khác tới để lấy bình tỉnh:
 "À tôi tới một mình trước, một lát nữa,
                  bạn tôi sẽ tới sau."
 Một trong hai tên dẫn tôi vào bên trong. Đó
                  là một căn nhà chật chội trong thành phố,
                  được sửa sang để biến thành một quán bia
                  ôm bình dân. Tôi bước dọc theo hành lang,
                  liếc nhìn về phía sau bếp, tôi thấy có một
                  người đàn bà tuổi trung niên đang nằm ngủ
                  trên võng một cách tỉnh bơ, chắc là chị bếp
                  đây! Điều này đủ thấy cái bình dân lộ
                  liễu hiện ra ở quán này. Tên hầu bàn
                  hướng dẫn tôi vào một căn phòng máy lạnh
                  với ánh đèn xanh xanh mờ ảo. Cái lạnh trong
                  phòng làm cho tôi dễ chịu hơn so với cái oi
                  bức bên ngoài. Trong phòng là một cái TV 19
                  inch với dàn máy hát VCD. Tôi ngồi xuống một
                  cách tự nhiên như người sành điệu phép ăn
                  chơi; quan sát căn phòng, chẳng có gì lạ ngoài
                  cái ghế sa-lông làm bằng si-mi-li và cái bàn
                  kiếng phía trước, trên vách là vài bức tranh
                  đồng quê bình thường.Tên chạy bàn đưa tôi cái remote control, chỉ
                  dẫn cách đổi bài hát rồi nói:
 "Anh ngồi chờ đây, em ra ngoài dọn thức ăn.
                  Sẵn kêu thêm một em ngồi với anh luôn."
 Tôi gật đầu đồng ý. Tên chạy bàn bước ra
                  để lại tôi trong căn phòng trống trải với
                  khúc nhạc "999 đóa hoa hồng" do ca sĩ Bằng
                  Kiều hát. Năm phút sau tên chạy bàn trở lại
                  với một cô gái trẻ trạc tuổi 18, 19. Con nhỏ
                  có nước da ngâm đen, tóc cắt ngắn, sắc diện
                  trung bình, không có gì đặc biệt. Nhỏ bước
                  lại ngồi kế bên tôi, tự tiện nắm lấy tay
                  tôi; cảm giác là một sự nham nhám do chai sạn
                  từ lòng bàn tay của nhỏ va chạm vào súc
                  giác tôi, chắc nhỏ là dân làm ruộng, tôi
                  nghĩ thoáng. Tôi tỏ ra bình tỉnh nhưng trong lòng
                  nôm nớp nao nao vì đây là lần đầu tiên tôi
                  bước chân vào nơi ăn chơi như thế này. Tên
                  chạy bàn trở ra ngoài chỉ còn lại hai người
                  trong phòng.Tôi quay sang hỏi nhỏ: "Em tên gì ?"
 "Em tên Chi" (tôi không nhớ tên nhỏ là gì,
                  chỉ đặt đại)
 Nhỏ hỏi lại:"Anh tên gì ?"
 Vì là định đi chơi bời, ít khi ai mà dám nói
                  tên thiệt, tôi nghĩ vội nhớ tới cái tên
                  của thằng bạn, trả lời:
 "Anh tên Sơn."
 Nhỏ hỏi tiếp: "Anh ở đâu tới phải không,
                  nhìn anh không giống dân ở Cần Thơ."
 Trong đầu tôi thoáng nghĩ, "Chẳng lẽ nào lại
                  nói mình từ bên Canada về, nếu bọn nó biết
                  được là xơi tái mình như chơi."
 Tôi nói láo:
 "À, anh từ thành phố về đây công tác.
                  Sẵn tiện ghé đây nhậu chơi. Anh có hẹn với
                  mấy bạn chút nữa sẽ ghé qua đây."
 Tên hầu bàn trở lại, với hai kết bia Sài
                  Gòn, một gói thuốc, một số trái cây, đậu
                  phộng và khô bò. Lúc đó tôi không đói
                  nên cũng không màng tới món ăn. Mục đích
                  tôi tới quán bia ôm không phải để nhậu
                  cũng chẳng phải muốn sờ mó em út gì, chỉ
                  muốn câu một em để tối nay qua đêm thôi. 
                   Tên hầu bàn trở ra. Buổi tiệc bắt đầu. Con
                  Chi bốc cho tôi một chai và rót vào ly mời
                  tôi uống. Tôi chỉ uống một hốp còn lại bảo
                  nó uống cho hết. Bia Sài Gòn không ngon như bia
                  ở bên này nhưng cũng được, không đến nổi.Nhỏ hỏi: "Anh muốn hát bài gì, em vặn cho."
 Tôi không thích hát lắm, nên trả lời: "Thôi, anh không hát đâu, em hát đi."
 Con Chi cũng không hát, nó bảo nó không biết
                  hát. Tôi rủa thầm, "Mẹ, làm bia ôm mà
                  không biết hát." Nhưng định bụng bắt nó hát
                  cho được.
 Cuối cùng con nhỏ cũng chịu hát với điều
                  kiện là tôi phải uống hết hai ly bia cùng một
                  lúc. Tôi đồng ý. Tôi uống hết và con nhỏ
                  đành phải cất giọng oanh vàng.
 Nhưng trời ơi! Khi nhỏ cất tiếng hát lên thì
                  ôi thôi dỡ tệ. Giọng nó khản đặc như
                  ngỗng đực, hát thì trật nhịp tùm lum ... Mà
                  thôi kệ, tôi đâu phải tới đây để nghe
                  hát karaokê đâu. Con nhỏ hát xong một bài thì
                  xin phép bỏ ra ngoài. Tôi ngồi đó một mình,
                  nghĩ thầm, "ngồi đây chán thấy mẹ, trong mình
                  ?nóng? lắm rồi, con nhỏ này chịu đi qua đêm
                  cũng đỡ." Tôi tính cách làm sao cho tiệc mau
                  tàn để "chẩu" cho sớm.
 Mười phút sau, cánh cửa sắt phòng mở, một
                  người con gái khác cũng trạc tuổi 18, 19 xuất
                  hiện, nhưng không phải là con Chi lúc nãy.Con nhỏ bước tới ngồi gần tôi, nói:
 "Em thế chỗ cho con Chi. Bởi vì phòng kế bên
                  có khách yêu cầu nó."
 Tôi quay qua nhìn kỹ con nhỏ. Nước da ngâm đen,
                  vóc người cũng bình thường, sắc diện cũng
                  được, có phần hơi kém hơn con Chi một chút,
                  nhưng coi bộ nhỏ mặt hiền lành hơn.
 Tôi hỏi thăm nhỏ, cũng cái câu hỏi mà
                  thằng đàn ông nào cũng hay mở đầu khi gặp
                  gái:
 "Em tên gì ?"
 "Nương." (Sau này tôi biết đây là tên
                  thật).
 Bây giờ tôi mới để ý cái giọng con nhỏ
                  còn khàn hơn giọng con Chi lúc nãy. Thoáng nghĩ,
                  "chắc dân ở đây chuyên môn chửi lộn hay
                  sao mà giọng khàn quá", chợt nghĩ lại, "chắc vì uống bia nhiều nên mới vậy."
 Nhỏ nhìn tôi cười, rót bia vào ly cho tôi,
                  mở một cái khăn lạnh để sẵn lên bàn, nói:
 "Sao anh không hát đi."
 Tôi cầm microphone lên đưa cho nhỏ: "Anh hát
                  dỡ lắm, em hát đi."
 Nhỏ từ chối. Tôi ép một hồi nữa thì nhỏ
                  mới chịu. Đành lấy tập nhạc để sẵn trên
                  bàn và lựa ra một bản "Xin làm người hát
                  rong". Nhỏ nói : "anh đừng cười" rồi cầm
                  micro phone lên hát một cách tự nhiên mà
                  không hề để ý tới tôi. Lúc đó tôi phát
                  giác...Thì ra nhỏ nói chuyện không hay nhưng hát
                  cũng được; nghĩ thầm, "chắc nó luyện hát
                  nhiều lắm nên hát nhuyễn thiệt."
 Trong lúc nhỏ say sưa, tôi giả vờ rót bia rồi
                  ngồi chồm qua, xích sát lại người nhỏ. Tôi
                  choàng tay qua hông của nhỏ, đặt hờ lên đó.
                  Nhỏ để yên và tiếp tục hát như không hề
                  biết có bàn tay tôi hiện diện.Khi nhỏ hát xong, thì con Chi xuất hiện. Nó ngồi
                  cạnh tôi bên trái, nhỏ Nương bên phải. Tôi
                  hơi ngạc nhiên vì một lúc có hai đứa ngồi
                  cạnh. Cảm giác thiệt như ông hoàng không
                  bằng!
 Con Chi liếc nhìn nhỏ Nương nói:
 "Anh Phương gọi chị ở ngoài đó."
 Nhỏ Nương quay qua nói: "Sạo, ảnh mới kêu tao
                  vô ngồi đây với khách nè. Sao lại kêu ra
                  ngoài."
 Con Chi quắc mắt liếc nhìn nhỏ Nương: "Ảnh
                  kêu chị ra kìa, em không biết đó nha!"
 Nhỏ Nương dùn dằn rồi đứng dậy bỏ ra
                  ngoài. Còn lại tôi và con Chi. Nó tiếp tục
                  rót bia cho tôi uống. Mặt mày nó hầm hè có
                  vẻ khó chịu lắm. Tôi cũng hơi ngạc nhiên vì
                  cử chỉ của hơi lạ lùng hai đứa nhưng không
                  biết nói sao. Không khí trở nên vắng lặng tẻ
                  nhạt, chỉ còn tiếng hòa tấu của bản nhạc.
                  Tôi chẳng muốn ở đây lâu thêm, muốn rủ
                  nhỏ Chi đi qua đêm, nhưng hơi ngại không biết
                  nói sao. Ngẫm nghĩ, "mình tới đây ăn chơi
                  thì còn ngần ngại gì, hỏi thẳng mẹ cho rồi."
                  Tôi chợt chồm qua người nó, đưa tay trái
                  choàng lấy eo của nó, kề miệng vào tai nó thì
                  thầm:"Tối nay đi qua đêm với anh nghe."
 Con Chi gật đầu đồng ý, nhưng ra điều kiện
                  với tôi:
 "Nhưng anh phải uống hết thùng bia..."
 Tôi trả lời: "Bộ tưởng anh là thần thánh
                  sao. Thôi đi."
 Lúc đó nhỏ Nương ở bên ngoài trở vào,
                  ngồi xuống bên phải tôi. Nhỏ liếc mắt tới
                  con Chi, nói: "Ảnh kêu mày ra kìa."
 Con Chi nhìn nhỏ Nương với ánh mắt lạ kỳ rồi
                  đứng dậy. Nó liệng cái khăn lạnh xuống bàn
                  một cái "bạch" tỏ vẻ giận dữ và bỏ ra
                  ngoài. Nhỏ Nương cũng không nói gì, tỏ vẻ bình
                  thản. Lúc đó tôi thấy con Chi sao mà khó ưa vô
                  cùng.
 Tôi quay qua dọ hỏi nhỏ Nương: "Làm cái gì kỳ
                  cục vậy?"
 Nhỏ trả lời : "Em cũng không biết nữa."
 Tôi thấy ở đây thêm lâu sẽ không còn vui nữa,
                  bèn đề nghị thẳng với nhỏ Nương:
 "Em đi qua đêm với anh nha!"
 Nhỏ Nương nhìn tôi với ánh mắt dò xét: "Em
                  không có 'đi khách'."
 Tôi ngờ ngợ là nhỏ muốn đòi thêm tiền, bèn
                  ngã giá:
 "Anh cho em 100 ngàn, em đi với anh ..."
 Nhỏ ngó lơ: "Em không có đi khách thiệt mà."
 Liền đó, con Chi ở ngoài trở vào. Nó chưa kịp
                  ngồi xuống thì trong đầu tôi lóe lên một ý
                  nghĩ táo bạo, "mình rũ hai đứa đi qua đêm một
                  lượt, chơi mới vui." Tuy rằng tôi biết gái
                  VN ngại cái chuyện chơi tay ba như xứ Canada này
                  lắm, nhưng tôi vẫn cứ hỏi đại:
 "Hai em đi luôn qua đêm với anh được không
                  ?"
 Cả hai nhỏ không ai nói với ai một lời, lấm
                  lét nhìn nhau như muốn nói điều gì đó. Tôi
                  thấy hơi lạ nghĩ, "nếu nhỏ Nương không chịu
                  đi qua đêm, thì rũ đại con Chi đi cũng được
                  rồi, bởi vì lúc nãy con Chi đồng ý rồi."
 Tôi quay qua bên trái nói:"Em gọi tính tiền đi."
 Con Chi nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng nói: "Khoan đã anh, còn sớm mà!"
 Lúc đó tôi nghĩ, "nếu còn ở đây lâu thì
                  chỉ tốn tiền vô ích thôi, mình chỉ đem theo có
                  mấy trăm ngàn thôi, thôi quyết định dzọt lẹ.
                  Không nói on-đơ chi cả."
 Tôi nói thẳng với con Chi: "Em kêu tính tiền
                  đi ..."
 Để cho chắc chắn, tôi gọi lớn ra ngoài cho tên
                  hầu bàn nghe: "TÍNH TIỀN ..."
 Bỗng nhiên con Chi vô cớ bực dọc, nó xé liên
                  tiếp ba bọc đậu phọng ra, mỗi bọc nói chỉ lấy
                  có mấy hột ăn. Nó xé luôn mấy bịt khô bò
                  ra luôn và đưa cho nhỏ Nương bảo ăn đi; nhỏ Nương
                  không ăn, nhìn tôi thông cảm. Tôi bực dọc nhìn
                  nó lại nhìn nhỏ Nương cũng đang tròn xoe đôi
                  mắt; nghĩ "chắc là mình bỏ đi sớm quá, nó
                  không kiếm được chút tiền hoa hồng nào nên
                  xé bọc thức ăn để cho tôi trả tiền nhiều
                  cho bỏ ghét." Nhưng tôi mặc kệ, nó làm thấy
                  ghét quá, có mấy đồng bạc mà làm dữ ...Sau khi nó phung phí thức ăn trên bàn thì bỏ ra
                  ngoài. Nhỏ Nương nhìn theo với vẻ bất bình rồi
                  quay lại nhìn tôi với vẻ thông cảm.
 Nhỏ nói nhỏ với tôi: "Thôi mình đi anh. Em đi
                  qua đêm với anh. Anh đừng lo".
 Nhỏ chỉ nói tới đó thì đèn chợt sáng và
                  từ bên ngoài tên hầu bàn bước vào. Hắn ra
                  hiệu cho nhỏ Nương đi ra. Nhỏ bước ra, chỉ còn
                  lại tôi và tên chạy bàn. Hắn lẫm nhẫm tính
                  toán các thứ trên bàn. Tôi cũng cúi xuống
                  nhìn theo ánh mắt hắn. Tôi tính nhẫm, 3 chai bia,
                  2 bịt khô bò, 4 bịt đậu phộng, giỏi lắm là
                  50, 70 chục ngàn. Hắn tính xong thì quay đầu bỏ
                  đi và bảo tôi ngồi đó chờ.Năm phút sau hắn trở lại với cái phiếu trên
                  tay. Tôi cầm lên đọc tổng số tiền.
 Bỗng thốt lên rằng: "Trời, 650 ngàn. Anh có tính
                  lộn không"
 Hắn nhìn tôi, nói cộc lốc: "Không lộn đâu."
 Tôi nói: "Có mấy bịt khô bò và đậu phộng
                  anh tính ..."
 Hắn gằn giọng: "Đúng rồi, khỏi nói nữa."
 Tôi như điếng người, nghĩ "thôi chết rồi, mình
                  bị bọn nó chém đẹp rồi, nhưng ngặt nỗi là
                  trong mình tôi chỉ có mấy trăm ngàn, tôi còn
                  chưa biết chắc là bao nhiêu, có đủ trả hay không
                  nữa."
 Tôi phân trần thêm:
 "Anh tính lại coi, chỉ có 3 chai bia, mấy bịt đậu
                  phộng và khô bò mà làm gì tới 650 ngàn lận."
 (Hết Phần 1 ... Xin xem
                  tiếp 
                  Phần
                  2) |