| Tôi hiện đang sống
                  và làm việc tại Sài Gòn. Những lần về quê
                  của tôi cũng giống như Chủ tịch nước đi thăm
                  dân chúng vậy. Gia đình tôi sống ở vùng quê
                  xa xôi hẻ lánh, tận miền Tây sông nước. Tôi
                  đã từng nôi tiếng học giỏi, đó là niềm hãnh
                  diện của gia đình tôi, khiến không ít gia đình
                  phải ganh tị, càng không ít những cô bé nhòm
                  ngó thèm thuồng, nhất là khi tôi đậu Đại học
                  ngành Y. Nhất sỹ , nhì kỹ sư. Tôi thuộc dạng
                  người điển trai, tuy sống ở quê từ nhỏ, nhưng
                  tôi mang dòng máu của dân thành phố. Tôi về quê, cả xóm đều biết, họ không còn
                  ganh tỵ với gia đình tôi nữa, mà họ chào đón
                  một cách thân thiện, nhất là những ai có con
                  gái đang tuổi cập kê. Ơ?thành phố, tôi không
                  hề nghĩ rằng mình phải có vợ hay người yêu
                  sớm, vì so với những cô bé thị thành thì tôi
                  còn thua xa, thua cái khoảng ăn chơi, mode,? thua
                  cái khoảng tiền nong. A? là trên thành thị, còn
                  khi có dịp về quê, tôi có ý nghĩ khác. Nhìn
                  ngững cô thôn nữ ngây thơ, hồn nhiên tôi
                  thây xốn xang trong lòng. Những cô gái chỉ biết
                  che mặt mà không biết che chim trông thật hấp dẫn
                  (họ sợ đen da mặt chớ đâu sợ đen chim!!). mặt
                  thì quấn mấy lớp khăn, còn vận cái quần mỏng
                  dánh. Những đường nét của quần lót cộm lên
                  trên mông, mỗi khi họ cúi xuống nhổ cỏ, làm
                  cho cái quần ép sát vào, nguyên con chim hiện ra,
                  mà họ có thèm để ý ?
 Cứ mỗi lần về quê là tôi kiếm cớ đi câu
                  cá. Đây thú vui của tôi ngay từ nhỏ. Tôi đã
                  từng đi câu và có những kỷ niệm xung quanh
                  chuyện này mà tôi sẽ kể sau. Mẹ tôi không
                  chú ý là tôi có câu đuuợc cá hay không, vì
                  gia đình tôi đâu cần những thứ đó. Tôi tìm
                  cớ đi câu là để câu những cô gái đẹp
                  nhổ cỏ quanh vùng. Những cô bé này không biết
                  tôi là ai, như tôi cũng biết về họ.
 Một lần đi ngang qua ruộng con bé Linh, nó trạc
                  tuổi 17. Đó là con bé khá trong vùng. Gia đình
                  đơn chiếc,nên nó thường tranh thủ buổi sáng
                  đi học, buổi chiều ra đồng nhổ cỏ. Nhìn thây
                  con chim nó hằn lên phía sau mông, tôi thấy nghẹn
                  ngào trong quần? mà không nói nên lời.
 - Linh ơi, em có chai dầu không ?
 Cô bé giật nảy mình vì tự dưng có ai biết mình,
                  biết cả tên. Khi nhìn lên, nó ngạc nhiên vô
                  cùng vì đó là tôi- một thanh niên bảnh trai.
                  Con bé ấp úng :
 - Dạ? con hỏng có. Mà chú bị cái gì vậy?
 - Bị nhức đầu, chóng mặt nữa.
 Con bé ngừng tay, đi vào gần bờ. Nó không sao
                  đoán ra tôi là ai. Nhìn thấy vẻ mặt tôi, nó
                  hó? hoảng :
 - Hay là chú bị say nắng? Chú vào đám trâm bầu
                  đằng kia ngồi nghỉ đi, xỉu bây giờ đó.
 Tôi giả vờ nghe theo đi cùng cô bé vào rặng
                  trâm bầu. Gió mát ở giữa cánh đồng vắng
                  chiến thắng được cái nắng trưa hè. Tôi vẫn
                  còn say nắng! Tôi ôm đầu, tựa vào thân trâm
                  bầu, cô bé nao lòng thấp thỏm. Người gì đâu
                  mà dễ thương quá !- chúng tôi cùng nghĩ như vậy.
 - Hay là để con giựt gió cho, con có đem theo cây
                  lược nè, cạo gió được á.
 Tôi ngồi dựa ngữa người ra, cô bé bây giờ
                  đã ngồi gọn bên trong chân tôi. Chỉ cần chòang
                  tay ra sau thì cô bé không sao thoát được. Nhưng
                  tôi không muốn vậy. Tôi có kinh nghiệm về vấn
                  đề này, dĩ nhiên là lí thuyết, chớ tôi đâu
                  có dịp thử.
 - Anh đỡ lắm rồi, cám ơn em nhé. À mà em học
                  lớp mấy ?
 - Dạ con đang học lớp 12
 - Cái gì mà con ? Anh chỉ hơn em vài tuổi thôi.
                  Anh đang học đại học y khoa năm thứ năm ở Sài
                  gòn
 Nghe đến bác sĩ tương lai, cô bé vui mừng ra mặt.
                  Ơ?dưới quê, con gái chỉ mong học hết lớp 12
                  rồi nghỉ học, vài ba năm là cha mẹ gả chồng.
                  Bởi thế cô bé cũng muốn tìm cho mình một người
                  bạn, may ra?
 - Nhà anh ở đâu ?
 - Em không hiết anh, chớ anh thì biết em rất rõ.
                  Anh ở ấp 3, mỗi khi anh về quê là đi câu hay
                  ra đồng cho vui.
 Anh đã được ba mẹ giới
                  thiệu em là người đàng hoàng, dễ thương, chịu
                  khó, nên hai cụ cũng có ý sau này khi anh ra trường?Tôi cố tình bỏ lửng và quan sát nét mặt cô
                  bé. Hânhoan đón nhận không hề nghi ngờ. Nét
                  hồng trên má hiện thoáng qua, con bé đang mắc cỡ
                  !
 - Em có người yêu chưa?
 - Dạ ? chỉ là bạn, không đáng nói đâu anh à.
 Tôi biết con bé nói thật, vì ở nông thôn, yêu
                  nhau trong trường học là rất hiếm.
 - Em đẹp và dễ thương thế này, bộ mấy thằng
                  con trai cận thị hết rồi sao ấy?
 Bé lại mắc cỡ. Càng ngượng, em càng đẹp ra.
                  Cỡ này mà bị tuột quần ra chắc đẹp lắm. Tôi
                  muốn em, nhưng không muốn hiếp. Bây giờ mà tôi
                  có hiếp đi chăng nữa thì em cũng không la làng,
                  nhưng vậy không ngon. Tôi muốn em tự nguyện hiến
                  dâng cho tôi. Chỉ nghĩ đến cảnh em từ từ tuột
                  quần ra, làm cho con cu tôi nhúc nhích.
 - Nếu anh muốn em kết bạn với anh, em có chịu
                  không ?
 - Dạ? em sợ ba má anh không bằng lòng, em quê
                  mùa.
 Hôm sau, tôi ra với em sớm hơn. Nhìn nét mặt
                  của bé, chắc là để cho tôi hôn. Em trang điểm
                  nhẹ, quần áo có vẻ mới hơn, thơm dìu dịu. Em
                  đã chờ tôi dưới gốc trâm bầu. Aó bà ba
                  vải mút-si-lin mỏng tăng, lộ rõ áo ngực. Một
                  triền dốc chạy dài lên đỉnh trông thật hấp
                  dẫn. Em bày cơm trưa và chúng tôi cùng ăn, tự
                  nhiên như hai vợ chồng mới cưới. Em nhanh nhẹn
                  khéo léo, chu đáo châm cho tôi từng miếng ăn.
                  Tôi hạnh phúc quá.
 Tôi tặng cho em chiếc nhẫn (chỉ vài phân vàng)
                  và sợi dây chuyền. Với tôi nó không đáng
                  là bao, nhưng với em nó quý vô vàng. Em đã
                  chắc chắn ràng rồi đây mình sẽ là vợ ảnh,
                  nên đón nhận một cách tự hào, một niềm vui
                  dâng trào ra khóe? chim. Em nghĩ rằng nếu một
                  mai anh có cần, em sẽ sẵn sàng hiến dâng mà
                  không để cho anh phải mang tội hiếp dâm.
 Tôi nắm bàn tay em rồi đưa lên miệng hôn. Em
                  ngỡ ngàng, nhắm mắt (không phải trố mắt).
 - Em đẹp lắm
 Tôi kéo em vào lòng, lưng em tựa hẳn vào ngực
                  tôi, cùng dựa vào thân trâm bầu. Gió trưa hè
                  mát rượi. Mọi người đã về nghỉ trưa. Đây
                  chính là nơi thiên đàng của em và tôi. Tôi mân
                  mê bàn tay em, vuốt dần lên vai. Em ngã người,
                  mặt kề mặt.
 - Em có hối hận vì phải thương anh không ?
 Em không trả lời, chờ đợi. Tôi cúi xuống
                  đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên môi. Đây là nụ
                  hôn đầu đời của tôi và em. Xưa nay tôi chỉ
                  đọc sách vở, còn giờ đây?Môi em hé mở.
                  Chúng tôi nút lưỡi nhau. Một cảm giác lạ làm
                  cho tôi và em nổi gai. Em choàng tay ra sau, ôm chặt
                  lưng tôi. Tôi cúi xuống bế em đi sâu vào rặng
                  trâm bầu, trả lại không gian yên tĩnh của buổi
                  trưa hè. Gió ngoài đồng vẫn thổi?
 Ngày còn học phổ thông, tôi cố hình dung hình
                  ảnh ?Năm Nhớ? trong tác phẩm văn học Hòn
                  Đất bị những tên lính hãm hiếp, tiếng lá khô
                  gãy giòn tan theo từng nhịp. Giờ đây em nằm đó,
                  cũng trên đám lá khô, nó mềm mại như tấm
                  nệm, kín đáo. Ơ?đây chúng tôi nhìn rõ ra
                  ngoài, chứ bên ngoài không ai nhìn vào được.
 - Em cho anh chứ ?
 Em không trả lời (vẫn không trả lời !). Em nắm
                  lấy tay tôi đưa lên ngực. Tôi hiểu ý. Nhẹ
                  nhàng cởi từng nút áo. Da em trắng quá nhìn
                  không ra ? Khi tôi cởi đến mảnh vải cuối cùng
                  thì nước đã ứ ara tự bao giờ. Những sợi
                  lông dính bé? lại, em đã sẵn sàng cho tôi.
 Đến tận bây giờ tôi mới biết được tiếng
                  lá khô kêu lên như thế nào. Rào rào theo nhịp,
                  chúng tôi đều vui trong hạnh phúc. Nước mắt
                  em ứa ra vì đau đớn cũng đã kịp khô. Từng
                  nhịp, từng nhịp, chúng toi6 quyện vào nhau bay tận
                  má?tầng thiên đàng. Hai thân thể lõa lồ, nằm
                  bên nhau cùng ciêm ngưỡng. Buổi chiều hôm đó,
                  chúng tôi còn thêm mấy trận nữa, tân phu thê
                  có dịp đọ sức, chỉ tội nghiệp cho những chiếc
                  lá, bẹp dúm, nhàu nát.
 Bấy giờ, nàng đã là vợ của tôi. Tuy có tính
                  trăng hoa, nhưng với nàng tôi không thể bỏ mặc.
                  Nàng đẹp, có tình có nghĩa. Cứ mỗi bận về
                  quê, tôi đều nhớ tới cái gió của buổi trưa
                  hè, nằm trên là vàng rơi, xào xạc, xào xạc?
 -----oOo----- Lần ấy tôi phải ra đồng
                  vào ban đêm để thay cho ba tôi về nhà ngủ. A?h
                  trăng dìu dịu có thể nhìn xa mút ra tận phía kia
                  của đám ruộng. Đang đi tôi có linh cảm ai đó
                  đang cố đi nhanh về phía mình. Quay lại tôi mới
                  nhận ra thím Bảy hàng xóm, có lẽ thím cũng đi
                  ra đồng chăng?- U? Phát đó hả ?
 - Dạ con đây, thím có khỏe không?
 - Dữ hôn, tưởng có vợ rồi quên luôn bà
                  già này chứ!
 Tôi không hề ngạc nhiên vì câu nói thiệt tình
                  của thím. Thím trách tôi là phải, ví cách đây
                  đã hơn 15 năm, tôi đã có một kỷ niệm với
                  thím, rồi từ đó tôi không hề muốn nhớ đến,
                  nó thoảng qua như cơn gió, nhưng với thím thì ngược
                  lại.
 - Dạ, con làm sao quên được
 - Cách xưng hô vầy thì quên là cái chắc. Ơ?
                  đây không có ai, cho kêu bằng anh được không?
 Thím nay đã ngoài 40, cái tuổi mà người con người
                  đang hồi xuân, mọi ham muốn vượt ra ngoài tầm
                  của sự đáp ứng nội bộ. Ơ?thím, có lẽ
                  chồng không đủ. Tôi đứng lại chờ thím đi
                  lên ngang rồi cùng đi song song. Tôi ngạc nhiên
                  khi thím không hề quên ở những ngày tháng sau
                  đó, ngay cả đang lúc ân aí vớ chồng. Tự dưng
                  tôi muốn ôm người đàn bà này, không phải
                  vì chuyện xác thịt mà vì cái tình. Tuy không
                  được xã hội và gia đình công nhận, nhưng thím
                  không thể nào quên tôi, thì sao tôi nỡ từ
                  chối một tình cảm như vậy. Tôi ôm ngang qua eo
                  thím, thím mừng ra mặt. Dưới ánh trăng, tôi
                  thấy những giọt lệ lăn tròn trên má.
 - Em tưởng mãi mãi mất anh. Từ cái ngày đó,
                  em vẫn ao ước có được anh. Những lúc anh về
                  quê, em đã tìm cách liên lạc, nhưng không
                  được.
 - Vậy lần này anh bù cho em nhé
 Tôi xiết chặt thím vào lòng. May mà đợt về
                  quê nà chỉ có hai cha con chớ có bà xã theo cùng
                  thì tôi không dám mạnh miệng hứa như vậy. Thím
                  hôn tôi khắp người, như bà mẹ hôn đứa con
                  trai bé bỏng của mình vậy. Nắm lấy con cu, thím
                  hít hà:
 - Oao ! Giá mà ngày xưa cũng bự như vầy thì đã
                  biết mấy.
 Ngày xưa, khỏang 4 giờ chiều, tôi đang đi câu
                  cá. Trời bỗng chuyển mưa đen kịt, cơn mưa bất
                  thần ập đến. Tôi vội chạy vào cái chòi gần
                  đó để núp mưa. Cái chòi này của ông Ba chăn
                  vịt, đặt ngay đầu ruộng của thím Bảy. Trong chòi
                  có cái giường tre để ông ngủ. Nhưng gần đây
                  ông đã bán bầy vịt, nên không còn ở đó nữa.
                  Đứng bên trong một lúc, tôi mới nhận ra ai đó
                  đang nằm trên giường, nhưng không mặc quần. Tôi
                  hết hồn định bỏ chạy thì nghe tiếng người con
                  gái lên tiếng:
 - Đã vào đây sao lại bỏ đi ?
 - Dạ con?
 Đó là thím Bảy. Thím nay
                  khỏang 23 tuổi vừa mới lấy chồng vài tháng.
                  Có lẽ thím đi nhổ cỏ thấy trời chuyển mưa mới
                  vào đây. Nhưng thím làm sao mà cởi đồ ra hết
                  vậy? Tôi không sao hiểu được, vì lúc ấy tôi
                  mới 14 tuổi, cái tuổi chỉ biết ăn học, còn
                  chuyện chi chi khác làm sao biết, nhất là ở nông
                  thôn.- Nếu không muốn tôi méc ba má thì lại đây,
                  lại gần hơn nữa?
 Tôi nhge nhắc đến Ba Má thì hết cả hồn. Tuy thương
                  con, nhưng những chuyễn tài đình thế này thì
                  khó mà tha thứ. Tôi len lén đến gần mà mắt
                  vẫn nhìn ra ngoài mưa. Ai mà dám nhìn người khác
                  ở truồng, hơn nữa là phụ nữ. Bất thần thím
                  ngồi dậy và nhảy xuống giường ôm tôi vào
                  lòng. Thím ngồi thụp xuống mân mê bộ chỉ huy.
 - U? dào, nhỏ xíu vậy ông?
 Nhỏ là phải, làm gì ở cái tuổi của tôi mà
                  biết làm cho bự. Thi thoảng lắm thì nó hơi căng
                  ra, nhưng tôi có biết là sao đâu. Thím tuột quần
                  tôi ra mặc cho tôi có đồng ý hay không. Tôi
                  ngạc nhiên đến không nói nên lời. Thím hôn
                  hít vào con cu, mới đầu nó còn lòng thòng,
                  nhỏ xíu, nhưng sau đó nó từ từ ngóc dậy. Lần
                  đầu tiên tôi mới biết mình có được khả
                  năng siêu phàm đó. Vừa nhột, vừa sao sao ấy,khi
                  biết không thể hơn được, thím quay lưng lại,
                  chổng mông lên, hai tay dịn lấy thành giường.
                  Thím biểu tôi đút cu vào chim thím, tôi không
                  biết lỗ nào là đúng. Thím lấy tay choàng ra
                  sau kéo đầu cu tôi vào đúng lỗ đã ra nước.
                  Tôi còn nhớ con cu mình lúc ấy dài khoảng hơn
                  nửa gang tay,bự khoảng nửa cườm tay (tức bằng
                  phân nửa bây giờ), khi đút vào trơn tru, tuột
                  hẳn vô trong. Tôi ôm eo của thím mà chân phải
                  nhón lên mới giữ được con cu trong ấy, vậy
                  mà đôi lần nó tuột hẳn ra ngoài. Nghe thím rên
                  hư hử tôi cũng sợ vô cùng. Tôi thụt ra thụt
                  vào độ mười phút. Mỏi chân vô cùng. Thấy
                  vậy thím nằm ngữa ra giường, bắt tôi nằm đè
                  lên rồi đút cu vào. Tôi nằm ì lên người thím.
                  Thím cười vỗ vào mông tôi nghe bép bép. Thím
                  bắt tôi phải thụt nữa, tôi không nhớ mình
                  làm tới khi nào, nhưng hình như lúc tôi đứng
                  dậy, con cu tôi đã nhỏ xíu, còn xung quanh con
                  chim thì ướt sũng. Tôi cảm thá? con cu đau rát,
                  lần đầu mà.
 Sau này tôi mới biết hành động đó là ân aí.
                  Tôi cũng không suy nghĩ nhiều về nó nữa cho đến
                  khi tôi vào đại học, những bài học về giải
                  phẩu người, như gợi lại cho tôi. Giá mà như
                  bây giờ, chắc tôi còn kiếm thêm nhiều lần
                  như thế.
 - Chơi em nhé anh?
 Tôi không thể từ chối trước lời mời đầy
                  căng thẳng như thế. Thím không đợi tôi gật
                  đầu, mà tuột quần tôi ngay. Dưới ánh trăng,
                  thím còn bốc lắm, không thua ngày nào. Nếu là
                  15 năm về trước thì tôi không thể đứng mà
                  thụt thế này, còn bây giờ tôi làm điêu
                  luyện. Chúng tôi đổi nhiều tư thế, mà theo thím
                  không bao giờ ông chồng biết.
 Chơi xong, chúng tôi không thèm mặc quần áo vào
                  mà tiếp tục lên đường. Khi gần tới, chúng
                  tôi dừng lại, ôm nhau, chơi nhau, chơi hoài mà
                  không biết chán.
 - Tối nay anh ở lại, em có muốn ngủ cùng anh
                  không?
 - Thật không ? Em sẽ đưa cơm cho ổng rồi sang ngủ
                  với anh, đêm nay anh làm cho em đã nha, em biết
                  khó mà có dịp như thế này.
 Giữa trời trăng sáng, tôi không thèm mặc quần
                  áo. Gió nhẹ thổi làm cho tôi hứng vô cùng.
                  Tôi đợi thím, thím mong được qua bên tôi. Thím
                  qua thật. Thím cũng không mặc gì cả. Chúng tôi
                  ôm nhau, dìu nhau đi vòng quanh bờ ruộng. Ghé ngồi
                  trên vạt cỏ, rồi nằm dài ra vừa ngắm trăng,
                  vừa ân ái.
 Độ 10 giờ đêm là tôi bơm nước xong, cả hai
                  cùng thu dọn. Tôi và thím bơi xuồng về, nhưng
                  hôm ấy không về tới nhà, dọc đường chúng
                  tôi ghé vào đám cây, giăng mùng ngay trên xuồng,
                  ôm nhau ngủ.
 Chúng tôi tiếp tục quan hệ với nhau, nhưng không
                  ai hay biết. Có ai ngờ đâu một bà ngoài 40 lại
                  trăng hoa với anh chàng như tôi. Tôi không hề
                  ân hận, vì dẫu sao ở thím còn có tình có nghĩa,
                  đỡ hơn là phải đi đến những quán bia ôm đầy
                  bịnh hoạn.
 -----oOo----- Tết hôm ấy tôi cùng vợ
                  con về quê. Vì có vợ con đi theo nên tôi khôg
                  có ý định làm thịt ai cả. Nhưng thực tế, hoàn
                  cảnh không cho phép tôi giữ mình.Tôi đang đi bên ngoài bỗng nghe tiếng người đàn
                  bà la to :
 - Đụ má mày, mày đòi tao cho mày chơi, chơi
                  tao chưa đã thì mày bỏ đi. Mai mốt mày đừng
                  gặp con mẹ này nữ nhá.
 Không có tiếng trả lời. Tôi bèn dừng lại
                  và đi vào bên trong lùm cây, oao! Nếu không vào
                  tận trong thì không thể nhìn thấy được cảnh tượng
                  này. Một người đàn bà mình trần truồng như
                  nhộng , miệng đang tru tréo. Kế bên đó là người
                  đàn ông già hơn đang lom khom mặc lại quần áo.
                  Thì ra đó là bà Sáu bán chè đá. Bà này có
                  tiếng dâm đãng. Tuy không có chồng, nhưng bà
                  có tới 3 đứa con. Ngày ngày bà bơi xuồng đi
                  bán chè lạnh khăp vùng. Nghe người ta nói lại,
                  bà đến đâu thì đàn ông con trai áp vô ăn
                  đến đó. Họ ăn chè, nhưng nếu ai có nhu cầu
                  chuyện kia thì bà cũng đáp ứng. Ơ?nông thôn
                  nhà cửa xa xa, nê? có khi chuyện kia xảy ra tại
                  nhà, có khi xảy ra giữa đồng như hôm nay. Đàn
                  bà con gái trong vùng thì ghét bà vô cùng, nhưng
                  cánh đàn ông thì lại thích.
 Người đàn ông đã bỏ đi, nhưng bà đứng đó
                  vẫn còn nuối tiếc. Bà như thế này thì đàn ông
                  mê là cái chắc. Mưa nắng dãi dầu không làm
                  đen được da bà, trắng như bông, nhất là những
                  chổ cần. Vú tuy có hơi xệ một chút, nhưng bù
                  lại thì mông rất to, trắng híu. Nếu không có
                  cái lồn nào khác, thì dùng tạm cũng được.
 Tôi làm như vô tình đi vào, gặp tôi bà hơi
                  hoảng.
 - Dì Sáu, con đây mà.
 - U? bây là ai mà lại biết tao?
 Tôi không trả lời câu hỏi mà cố tình đi vòng
                  qua trước mặt nhìn vào hạ thể. Bà ngượng
                  ngùng một chút, nhưng lấy lại được bình tĩnh
                  ngay.
 - Đụ má nó, nó đòi chơi cho bằng được, vậy
                  mà có khoảng 10 phút là thở khì khì rồi rút
                  ra, tao đang cơn nứng muốn chết.
 - Dì có muốn làm tiếp không?
 - Có, nhưng bây còn trẻ mà dính vô chi ba cái
                  vụ này?
 Thật tình tôi cũng không muốn, nhưng đứng trước
                  tình cảnh này, tôi cũng nứng vô cùng. Một vài
                  sợi lông lồn của bà bị đẩy kẹt vào trong lỗ
                  lồn, còn lại thì dính bẹp bên ngoài. Mu lồn nổi
                  cao lên chứng tỏ bà đang nứng lắm. Bà cũng
                  không thèm che chắn nữa.
 - Con cho dì vài chục để dì xài.
 - Thôi, tao đâu cần, mày làm cho tao đã thì tao
                  miễn phí hết
 Tôi tiến lại vuốt ngược
                  từ dưới lên, đến ngay cái lỗ, ngón tay trỏ
                  đút lọt vào bên trong làm dì nảy người lên.
                  Nước bên trong vẫn còn đang rĩ ra, trơn tuột.
                  Tôi hứng quá độ bèn cởi hết quần áo ra
                  vuốt lại con cu cho thẳng thóm. Dì nhìn tôi quá
                  đỗi ngạc nhiên, vừa bự vừa trắng mà có
                  lẽ từ nào giờ dì chưa từng được thấy. Những
                  đường gân nổi cộm lên. Tôi ôm dì, xoay người
                  lại. Dì hiểu ý khom xuống nắm chặt lấy gốc cây,
                  đí chổng lên vừa tầm với con cu. Lúc này lỗ
                  đít dì thụt vào tạo thành một cái lỗ tròn
                  sâu, còn con chim thì banh ra, tạo thành cái khe mà
                  tôi có thể nhìn tận bên trong. Tôi dùng tay nghịch
                  phá, vẽ một vòng xung quanh đít, dì co thắt liên
                  tục. Tôi kê đầu con cu mình vào ngay cái lỗ
                  chim, ngoáy rồi từ từ đút vào. Chỉ có tư
                  thế này tôi mới nhìn rõ cách thức con cu đút
                  vào, và control nó một cách chặt chẽ. Tôi đút
                  vào tận bên trong một cách dễ dàng, nước nhớt
                  ứa ra xung quanh con cu, làm cho con cu bóng loáng.
                  Tôi thụt ra thụt vào liên tục, những sợi lông
                  hai bên mép cứ bị đút vào, rút ra liên hồi.
                  Dì chắc là sướng lắm, rên ư ử. Được mươi
                  phút, dì rùng mình co giật. Tôi dừng lại đón
                  nhận phút thiêng liêng của người đàn bà.
                  Con cu tôi bị xiết vào từng chập, từng chập.
                  Tôi tiếp tục nắc vào, những tiếng ọp ẹp rõ
                  hơn. Tôi đã, dì mãn nguyện.Khi ngồi viết lại những chuyện này, tôi nứng
                  vô cùng. Những chuyện xảy ra như mới ngày hôm
                  qua. Cái cảm giác trượt bên trong lồn, cái cảm
                  giác bị lồn bóp chặt cứ hiện về làm tôi
                  không chịu nổi. Tôi là một Bác sĩ, việc nhìn
                  lồn là thường, là nghĩa vụ, là nhiệm vụ. Nhưng
                  nhìn ở giữa đồng trống, trong một đêm trăng
                  sáng là khác. Giá mà các bạn có dịp về quê
                  rồi rơi vào tình cảnh như tôi, tôi tin chắc các
                  bạn cũng không thể giữ mình được. Ngược
                  lại với bệnh nhân, tôi chưa một lần xao xuyến.
                  Ngay cả một lần tiếp nhận hai vợ chồng trẻ
                  tuổi trong tình trạng đang ân ái, ông chồng xỉu
                  trên mình người vợ, thên thể cả hai lõa lồ,
                  nhưng tôi không hề gì. Các bạn có rơi vào hoàn
                  cảnh như tôi không ?
 Hết |