| 
					Ba tháng sau phái đoàn Úc đến tái cứu xét hồ sơ các gia đình 
					tàu mới đến. Vì gia đình anh Nguyễn văn Thành nạp đơn khiếu nại trước, là 
					hồ sơ cũ nên Trưởng đoàn xem trước, thông báo hẹn ngày mai 
					lên phỏng vấn.
 Hồ sơ anh được chấp thuận vì gia đình “năm người”, vợ còn 
					mang bầu, theo diện “nhân đạo” dưới sự bảo trợ của chủ nông 
					trại ở Nam Úc.
 Anh chị Tư chuyển trại về thủ đô, cậu Ba Nam khệ nệ xách túi.. 
					đồ đạc song hành ra tận cầu tàu Jetty tiễn đưa, anh thuộc 
					toán khuân vác có đeo thẻ, ban an ninh không xét hỏi, thâm 
					tâm anh “từ giã vợ con”, một cuộc ân tình vụng trộm chưa 
					trọn..
 Chị Tư bịn rịn, nói trong nghẹn ngào: “anh rán nhịn thèm” 
					chờ em bảo lãnh- bất cứ giá nào em không bỏ anh đâu!. Chị 
					rất hy vọng vì hai người cùng họ Trần, trong lý lịch khai là 
					em họ”cô cậu” phần hồ sơ bổ túc.
 Mắt chị hơi rướm rướm, chợt muốn lại ôm hôn.., nhưng ngập 
					ngừng...trong khi chồng, con rất hồ hởi, theo đoàn người 
					xuống tàu tìm chỗ ngồi theo vách cửa kiếng nhìn mây nước. 
					Lòng chị cũng hơi buốt giá, nao nao, thương thương, tủi tủi..
 
 Cậu Ba Nam trở về căn lán trại lòng buồn rười rượi bâng quơ.
 Bích Đào hằng đêm ngủ chung có bạn, giờ cảm thấy trống vắng, 
					thiếu thiếu cái gì khó nói ra. Ba ơi sao con nhớ chị Thủy, 
					chị Hạnh muốn khóc quá, tối nay con ngủ một mình lạnh lẽo, 
					sợ ma, con xuống hay ba lên nằm bên nhen.
 Chị Tư rời chia nữa gia sản cho cậu Ba Nam: nồi niêu, chén 
					đĩa, dao.., đặc biệt chiếc mùng lớn hai của các cháu, có thể 
					người ngủ chung.
 -Để ba lập thế mắc chiếc mùng lớn dưới nầy xem sao?.
 Ba nó có dấu đinh sẵn rồi, ngủ trên gác mát hơn. Ừ cũng được.
 -Con đói không, ba chưa thấy đói, cô Tư đi ba buồn quá, con 
					cũng vậy.
 Thôi ba con thu xếp cho gọn mọi thứ, cô tốt chia đôi mọi thứ. 
					Gạo, nước mắm cô để lại cả kìa- đúng rồi ba mua mì gói thế 
					cho họ đem theo tiện hơn...
 Con muốn đi tắm, mồ hôi ướt khó chịu, ba coi chừng. Giống 
					chị Tư, Bích Đào trần truồng như nhượng: thần vệ nữ lồ lộ, 
					nó không hề mắc cỡ trước mặt ba, cậu Ba thấy con thiệt thà 
					khờ dại lòng cảm thương.
 Trời ơi!, con tôi trưởng thành: lông âm hộ đủ đầy, vú nó nhô 
					lớn gần quả cam, mông đít săn cứng, ai ngó phải thèm nhỏ 
					giải, thiệt tội nghiệp không áo ngực, biết đâu dưới nó cũng 
					chẳng có mặc xì líp, thiếu sót của người cha...
 Rồi đêm đến hai ba con ngủ chung, Đào luôn gác chân lên mình 
					ba, tay ôm ba vì thói quen với chị Thủy, chị Hạnh, anh 
					thương con không muốn phá giấc..
 
 Ba ơi, đừng lo.
 Hai tháng sau, cậu Ba Nam được quà chị Tư gửi trong gói nhỏ 
					chỉ có: hai bộ áo ngực một đen, một trắng, lố xì líp nam, nữ, 
					quần ngắn, hai trăm đô kèm lá thư an ủi: nội dung khích lệ 
					làm sao mang bầu: “nên khai thác đất nhà mầu mỡ”.. có con 
					nhỏ là Úc nhận, nhớ cam đoan là về quê vùng có nông trại 
					theo địa chỉ ghi đây.
 Riêng hồ sơ bảo lãnh chị nộp, nhờ chủ nông trại sẽ đem lên 
					Bộ di trú, cách chỗ ở hơn trăm cây số, chị không biết đường, 
					không tự lái xe được. Cậu nên chờ. Thủy viết thêm “ Đào có 
					con nhỏ nhà trường có người giữ, đi học sướng lắm, họ chu 
					cấp tiền dư sống, xã hội cho áo quần..”. Chị và Hạnh theo 
					bạn con mấy người ở nông trại đang theo học lớp 11 và 8 sẽ 
					dự thi tú tài năm sau, nếu đủ điểm vào đại học không vào 
					trường Cao đẳng, mộng chị muốn thành bác sĩ hay y tá đi làm 
					thiện nguyện giúp đời... Nhớ cậu và em, hẹn thư sau...
 
 Đào mở quà, nó cầm ngay áo ngực ướm thử, xong tự nhiên cởi 
					áo mặc vào.
 -Nè ba coi nó vừa, ôm sát cặp vú con ghê!.
 Chiếc xì líp nàng mặc vô tiếp sau, thân hình tràn đầy nhựa 
					sống, hấp dẫn, cậu Ba Nam đứng nhìn con chết trân. Thế gian 
					như quay cuồng. Con chim cậu như từ từ bung ra cương lên, nó 
					ngốc đầu thẳng đẩy quần cộc về phía trước. Cậu sướng quá, 
					người như mất thăng bằng, thiếu kiểm soát... xà lại ôm con.
 Đào biết sẽ có ngày mình được ba “ban cho đặc ân để mang bầu”, 
					để ưu tiên đi định cư. Nên yên lặng không phản ứng, còn quay 
					lại nói nhỏ:
 -Ba ơi! đừng lo, con đủ khôn..., đủ bản lãnh không khai gì 
					ba đâu...
 Mất thời giờ, lâu không ba- cất tiền quần áo đi - chúng ta 
					lên gác kín hơn.
 Hai người lại bên chiếc mùng bỏ phủ kín. Bích Đào nằm xuống 
					trước, vẫn chỗ của nàng hằng đêm, cậu Ba vô sau nằm kề bên, 
					đưa tay cho con gối đầu, giọng run run như sợ hãi:
 -Con ơi ba hồi hộp quá, ngất ngây, hứng tình quá, giao cấu 
					với con ba phạm tội loạn luân, con có bầu rồi sao đây?.
 -Ba đừng lo, con có bạn ba trai theo con, anh hôn con .. con 
					muốn có bầu với người trong nhà như thơ chị Thủy khuyên, ba 
					chơi con kín đáo, ba hưởng trinh tiết đời con như báo hiếu... 
					Phỏng vấn có hỏi, con sẽ trả lời đây là “việc riêng tư đời 
					tôi”..., cùng lắm con chỉ anh bạn trai là xong.
 -Ba đừng chần chờ, mất hứng cả hai khi giao hợp phải thỏa 
					mái. Tạo sự thống khoái cho nhau. Khi nãy ba ôm con con rậm 
					rật, hứng tình nên đứng yên chờ.
 Bây giờ con nằm nghiêng ba mở chốt áo, cởi bỏ trên đầu nằm 
					giùm con, còn quần xì, tuột luôn ra. Ba sẵn sàng đi...
 -Ba cứ tưởng tượng là mẹ con, người phụ nữ lạ đến dâng hiến 
					với ba thỏa mãn dục tình, ba không bị ray rứt, bị ám ảnh là 
					con gái mình nữa.
 Cậu như từ trên Trời rớt xuống, tay cầm: “thỏi gân đi vào 
					động thiên cung”.
 -Ba coi con chính mẹ con, ba sẽ nâng niu con, hôn con, kích 
					thích toàn thân. Ba từ từ mân mê cho con hứng lên tuyệt đỉnh 
					vu sơn... khi nào ba đặt dương vật vô âm hộ con.. lúc đó con 
					sẽ hiểu sự đời.
 Nói rồi cậu cuối khom người xuống hôn trên: trán, má dài 
					xuống ngực Đào. Cậu ngừng lâu, tay vân vê cặp nhũ hoa vun 
					lên nho nhỏ xinh xắn như quả cam non, núm hồng, đầu núm như 
					lõm xuống, cậu mút, nhăng nhăng léo lên lại thả xuống, tay 
					bóp vú kia nàng rướn mình lên, sung sướng tràn dâng.. chiếc 
					lưỡi cậu thám hiểm lần xuống bụng, rốn, hương tiết trinh 
					người con gái đương độ xuân thì- đưa cậu về miền kỷ niệm xa 
					xưa với vợ như chợt sống lại.
 Đào mê man lạc vào cõi thiên đàng hạ giới, nó đang tuổi dậy 
					thì nên rất nhạy cảm, dòng nước trắng đục đang rịn rịn trong 
					âm đạo... Nàng e thẹn, ngượng ngùng, cắn răng chịu đựng 
					không dám rên lên vì nổi sướng khoái.
 Hơi dang rộng đôi chân con gái ra, cậu dùng chiếc lưỡi liếm 
					vào khe lạch, lên xuống cho âm mao tém sang hai bên, bất 
					giác lưỡi chạm vào mồng đốc, không thể gượng chịu nổi đam mê 
					nhục dục dâng tràn Đào la lớn “ah.. ah. á.. . ôi, ôi.. ba ơi 
					sướng”.
 Cậu Ba ngồi dậy cầm con chim to đang cương cứng đặt ngay 
					chính âm hộ, cậu ấn nhẹ, cửa mình quá nhỏ chim vào không 
					được, rồi ấn thêm dâm thủy Đào như tiếp nhận, cảm giác ấm tê 
					tê chạy rần rần dương vật, cậu ấn mạnh thêm chút nữa, mặc dù 
					chim cậu vào êm ả thần tiên. Đào cảm thấy đau quíu người 
					lại: Trời ơi đau quá, đúng lúc chiếc màng trinh bị rách, vài 
					giọt máu hồng từ từ rướm ra... dính theo dương vật. Đào la 
					lớn:” chết.. con.. ba ơi”, nàng oằn người sang bên, cậu tiếp 
					đẩy chim vô đôi lần nữa. Cậu tiếp giữ dương vật mình trong 
					âm đạo không muốn rút ra... Đào nằm vật người sung sướng như 
					chết.
 
 -Con ơi! sự đời ở đây. Tấm trinh nguyên con ba tận hưởng, 
					cám ơn con.
 Muốn thụ tinh có bầu, cha con ta giành nhau giây phút thần 
					tiên khác.
 Cậu khom hôn Đào, với vẻ trìu mến săn sóc con.
 - Con cám ơn ba, ba mở cuộc lạc thú yêu đương khác khi nào 
					ba cần.
 - Cậu Ba đỡ con ngồi dậy, con khỏe hãy bước ra ngoài, ba múc 
					nước trong thau, đặt trong nhà hãy vệ sinh sạch sẽ.
 Ba làm mì gói hai ba con dùng bổ sức.
 
					(Hết Phần 2 ... Xin mời xem tiếp
					Phần 
					3) |