Sau bốn năm đại học, tôi đã trưởng thành.
Hôm ấy, cả nhà ngồi quây quần trong phòng khách nói chuyện.
Chuyện thì đủ thứ, sau cùng đề cập đến tình trạng của tôi và
Kiến Quân. Thật ra thì chuyện hai đứa gần như ai cũng biết.
Chỉ thiếu một lễ cưới thôi. Bấy giờ tôi cũng đã trưởng thành,
thì đề cập đến chuyện tác hợp cũng là một điều rất hợp lý. Vậy
mà không hiểu sao, tôi lại thấy căng thẳng. Khi cha tôi đưa ra
ý kiến là lễ cưới nên cử hành càng sớm càng tốt. Tôi đã thấy
như bị đe dọa. Tôi ngồi cuộn người trong ghế, cứ cắn miết cái
móng tay. Mọi người thảo luận vui vẻ, còn tôi thì yên lặng. Có
một bóng ma vô hình đâu đây, ngăn cách tôi với mọi người. Sau
đó, dì Huyên nói :
- Theo tôi thì, lễ cưới nên cử hành trong mùa thu là hay nhất.
Không cần phải rình rang lắm cũng khỏi phải mua nhà riêng. Toà
nhà này khá rộng, ta chỉ cần nới rộng căn phòng của Kiến Quân
ra gấp đôi là được. Cho chúng nó ở chung nhà với mình, có phải
là đỡ buồn tẻ hơn không?
- Ý kiến của em khá hay, nếu chúng không phản đối ta thông
qua. Chắc không còn vấn đề gì nữa chứ?
Cha nói và quay qua nhìn chúng tôi, rồi như chợt nhớ ra điều
gì thú vị lắm, người cười với dì Huyên, tiếp :
- Bây giờ mọi thứ coi như ổn cả, tôi chỉ còn một thắc mắc, mà
không biết phải giải quyết làm sao đây.
Dì Huyên tròn mắt hỏi :
- Chuyện gì vậy anh?
Cha gãi đầu, rồi làm ra vẻ bức rứt :
- Chúng lấy nhau đã đành, nhưng mà sau này khi có con, bất
luận con trai con gái gì cũng được. Nhưng lúc đó lũ chaú nó sẽ
gọi ta là gì nè? Gọi là ông nội bà nội hay ông ngoại bà ngoại
mới phải lẽ? Phải tính trước chứ bằng không chúng sẽ gọi lung
tung.
Lời của cha khiến dì Huyên và Kiến Quân cười lớn. Chuyện buồn
cười lắm ư? Tôi hết nhìn cha, nhìn dì Huyên rồi nhìn Kiến Quân.
Khuôn mặt của mẹ tôi, ánh mắt trách móc và cái quan tài đen
lại như hiện rõ trước mặt. Và chợt nhiên tôi thấy cái lạnh
chạy dài trên cột sống. Tôi sợ hãi nhìn quanh tìm kiếm. Mồ hôi
lấm tấm trên tráng. Tay tôi lạnh buốt. Và bất chợt, tôi đột
ngột đứng dậy, rồi hét :
- Không !
- Cái gì không?
Mọi nguời ngồi quanh tôi đã ngạc nhiên.
Cha tôi chau mày...Bấy giờ, tôi mới nhận ra sự lạc điệu của
mình, tôi ấp úng nói :
- Dạ...Dạ...Con chưa muốn lập gia đình.
Lời của tôi làm Kiến Quân quay qua. Chàng tròn mắt:
- Thanh Thanh, em nói thế là thế nào chứ? Em đâu có phải là
trẻ con nữa đâu.
Tôi lặp lại :
- Em chưa muốn lặp gia đình.
Kiến Quân tái mặt, và mỗi khi như vậy tôi biết chàng sắp nổi
nóng. Quân nhìn tôi, bậm môi rồi nói :
- Tôi hiểu rồi, không phải là em không muốn lập gia đình. Mà
chỉ có nghĩa là...Em không muốn lấy tôi. Phải không? Em đã gặp
thằng nào trong thời gian học ở đại học chứ?
Thật ra thì, tôi cũng biết là mình khá đẹp. Trong khoảng thời
gian dài ở đại học, tôi không phải là không có bạn trai đeo
đuổi. Nhưng tôi như một cây hoa trong vườn đã có chủ nên tôi
đã từ chối tất cả. Vậy mà bây giờ Kiến Quân lại nói vậy. Tôi
sợ hãi :
- Không, không...
- Không, làm sao chứ?
- Em không có một bạn trai nào khác ngoài anh.
Cha thấy tình hình căng, vội hỏi tôi :
- Con làm sao vậy Thanh. Con thấy trong người thế nào?
Dì Huyên nãy giờ ngồi yên lặng. Dì nhìn tôi như dò xét, rồi
bỗng nói :
- Thanh Thanh, tự nhiên sao tái nguời vậy? Có thấy trong người
thay đổi gì không? Hay là dì gọi bác sĩ đến khám cho con được
chứ?
Thật ra thì giọng hỏi của dì đầy vẻ quan tâm, chứ không hề có
ý khác. Nhưng lúc đó không hiểu sao tôi lại giống như một chú
nhím tự vệ , đầy phản kháng. Thế là tôi trợn mắt :
- Dì nói sao? Gọi bác sĩ đến à?
Dì Huyên vẫn vô tình :
- Vâng, dì mới quen một ông bác sĩ, từ nước ngoài mới về. Ông
ta là một tiến sĩ về tâm lý học. Dì nghĩ, con cũng không có
bệnh gì đâu, chẳng qua vì tinh thần căng thẳng quá. Con đến
gặp ông ấy đi, cứ trút hết những vướng mắc thầm kín trong lòng.
Dì nghĩ là ông ta có thể giúp ích được nhiều cho con.
Tôi quay sang dì Huyên. Cơn giận chợt bùng lên trong đầu. Tôi
đứng dậy, bao nhiêu ẩn ức tích trử trong người mười mấy năm
qua chợt như một cơn hồng thủy phá vỡ đê, như kho thuốc súng
bị châm ngòi, tôi trợn mắt mà nói lớn đến độ tôi không ngờ :
- Dì nói sao? Dì bảo tôi phải đi gặp bác sĩ tâm thần, phải
không? Dì cho là tôi điên? Điên giống mẹ tôi chứ gì? Hừ, dì
lầm rồi, tôi đã không chịu lấy Kiến Quân là một lý do khác chứ
không phải bởi vì tôi có bệnh, dì hiểu không? Nhưng mà tại sao
bắt buộc tôi phải lấy Kiến Quân chứ? Mấy người nghĩ là tôi
điên ư? chẳng lẽ không lấy Kiến Quân là tôi sẽ không lấy được
ai khác à? Hừ...Mấy người lầm rồi. Tôi sẽ không là vợ của Kiến
Quân. Mãi mãi không là vợ của anh ấy. Vì tôi căm thù các người.
Căm thù hết tất cả !
Rồi tôi ôm mặt khóc, tôi chạy về phía cửa phòng tôi. Nhưng
chưa đến nơi, tôi đã quay lại, chỉ dì Huyên bồi thêm một tiếng
:
- Tôi cho dì biết, dì tưởng tôi không biết sự thật à? Lầm rồi.
Mấy người đã bức thì tôi nói đây. Chính dì và cha đã làm mẹ
tôi đau khổ mà điên rồi chết, tất cả đều là những kẻ sát nhân,
lại làm ra vẻ như vô tội...Tôi biết chuyện này mười mấy năm
nay rồi, nhưng tôi không nói...Bây giờ mấy người còn muốn tôi
điên nữa. Tôi sẽ không ngu đâu mà điên. Mãi mãi tôi sẽ không
điên.
Nói xong tôi chạy ngay vào phòng riêng, cài kín cửa lại. Sự
xúc động cực điểm làm đầu tôi choáng váng, mắt tôi hoa lên.
Chưa đến giường tôi đã ngã ập xuống như một thân cây đổ. Sau
đấy tôi không còn biết gì hết...
5
Sau cái đêm đó, tôi đã ngã bệnh, bệnh thật lâu, hơn cả tháng
trời. Tôi bị sốt cao, mê sảng. Cha phải đưa tôi vào bệnh viện,
nằm điều trị ở đấy cả một mùa thu. Khi thần trí tôi hồi phục,
thì người đầu tiên tôi muốn gặp là Kiến Quân. Tôi không nói ra,
chỉ nằm trên giường bệnh mong chờ. Có điều Kiến Quân không đến.
Con người rõ là vô tình. Ngoài miệng nói là thương yêu. Nhưng
khi có việc thì trốn mất. Tôi nằm đấy thất vọng, đau khổ, lặng
lẽ khóc. Tôi chỉ khóc khi có một mình. Lúc cha đến thì tôi lại
gạt nước mắt, giả tỉnh không nhắc đến Quân một câu.
Suốt khoảng thời gian tôi nằm trong bệnh viện. Chỉ có một mình
cha và Nhất Vỹ vào thăm. Quân không đến mà dì Huyên cũng không
đến. Cha thì chỉ hỏi han sức kkhỏe thế nào? Thích đọc sách hay
món ăn gì không chứ. Người không biết săn đón hay giúp được gì
cả. hình như người cố tránh không nhắc gì đến chuyện hôn nhân
của tôi với Kiến Quân, cũng không nhắc lại chuyện không vui cũ
của mẹ.
Nằm trong bệnh viện, tôi thấy thật cô độc. Tôi cứ nằm đấy nhìn
mãi lêN trần nhà. Trong phòng bệnh cái gì cũng màu trắng một
cách đơn điệu. Màu trắng của tang chế! Tôi chợt giật mình,
không dám nghĩ tiếp.
Một hôm, Nhất Vỹ vào thăm, chàng là con người ít nói. Chỉ hỏi
vơ vẩn một vài câu rồi ngồi yên cạnh giường mở quyển sách ra.
Vỹ đã ngồi như vậy, hơn ba tiếng đồng hồ với quyển sách trên
tay. Nhưng tôi không phàn nàn, trái lại... trong khi tình cảm
trống trải, cô đơn thì sự hiện diện của Vỹ đã là cả một sự an
ủi. Tôi chợt thấy thương Vỹ. Nước mắt trào ra má, tôi nắm lấy
tay Vỹ nói:
- Anh Vỹ, cảm ơn anh.
- Hừ!
Vỹ chỉ "hừ" rồi ngồi yên. Tôi hỏi tiếp:
- Anh Vỹ, anh có thương em không?
- Hừ.
Lại "hừ". Hình như với Vỹ, sự diễn đạt tình cảm chỉ bằng một
tiếng "hừ". Tôi còn chưa hiểu ý Vỹ, thì trước khi ra về, Vỹ
chợt hỏi tôi:
- Thanh Thanh nầy, em sắp lành bệnh rồi chứ?
- Dạ.
- Vậy thì, bao giờ lành bệnh, mình làm đám cưới nghe?
Lời của Vỹ quá bất ngờ làm tôi giật mình. Nhưng ánh mắt lúc đó
của Vỹ rất thành khẩn. Vậy là chàng nói thật chứ không nói đùa.
Tôi hỏi rõ lại :
- Anh cầu hôn tôi đấy ư?
- Ừ - Vỹ gật đầu nói - Thanh Thanh thấy sao?
Tôi nằm yên. Cái cách cầu hôn nầy của Vỹ quá lạ. Tôi không
thương Vỹ. Tôi không rung động được trước một cái máỵ Nhưng mà...
tôi nghĩ, Nhất Vỹ dù gì cũng biết đến tôi, ghé thăm tôi, chàng
còn có tình cảm với tôi. Còn Kiến Quân?... Hoàn toàn không
đoái hoài hỏi han đến. Cả dì Huyên nữa. Mẹ con họ là những
người vô tình. Rồi tôi lại nghĩ đến ngôi nhà tôi đã ở. Ở đấy
có quá nhiều thứ cần tôi phải chạy trốn. Tôi không muốn quay
về cái nhà đó nữa. Thế là tôi khóc. Và trong khi khóc, tôi đã
gật đầu với Vỹ.
Dáng dấp tôi vốn đã thon thả. Sau cơn bệnh lại gầy hơn. Tôi
như một bộ xương biết đi. Nằm trên giường đã quen, khi bước
xuống đất tôI có cảm giác phiêu diêu của người đi trên mây.
Tôi nghĩ mình lúc đó hẳn xấu lắm. Và mong rằng hôm xuất viện
về nhà, đừng để Kiến Quân thấy mặt. Nhưng cái khéo lo của tôi
chẳng có nghĩa lý gì. Lúc xuất viện về nhà. Cha là người đến
đón. Chẳng thấy dáng Quân đâu, dù hôm ấy là ngày chủ nhật.
Đến nhà, tôi đi thẳng vào phòng riêng của mình. Cũng chẳng gặp
Kiến Quân. Dì Huyên ân cần chăm sóc tôi. Dì như quên bẵng
chuyện xảy ra hôm trước. Dì cũng không nhắc đến Kiến Quân. Tôi
đoán có lẽ Quân bận công tác xa. Nhưng chờ mãi hết mùa thu mà
Quân cũng không về. Rồi mùa đông đến. Trong suốt cái khoảng
thời gian tôi chưa bình phục hẳn, chỉ có cha, dì Huyên là lo
lắng cho tôi. Kiến Quân cứ đi biệt, Vỹ thì đến gần như hàng
ngày. Con người cù lần đó hình như không biết nói chuyện tình
yêu. Đến hỏi han mấy câu, là ngồi xuống cạnh lấy quyển sách
mang theo ra đọc. Đọc miết cho đến lúc đứng dậy ra về. Tôi
thấy Nhất Vỹ hiền như bụt. Lúc đó tuy bực mình, nhưng tôI đã
nghĩ như vậy cũng tốt thôi. Có một ông chồng như vậy, không có
cái nồng cháy, say đắm, thì cũng sẽ bớt đi những dỗi hờn, trẻ
con, khỏi phải thất vọng. Giống như mặt nước hồ thu. Cuộc đời
rồi sẽ trôi đi trong sự phẳng lặng, như vậy cũng xong một đời.
Vỹ là con người khá mê đọc sách. Xin đan cử thí dụ: Có một lần
tôi tò mò khi thấy Vỹ đọc, tôi hỏi :
- Anh đang đọc gì đấy?
- A.Q. Chính truyện (Lỗ Tấn).
- Quyển truyện đó em có đọc qua, tuyệt quá.
- Vâng, đất là một "bài ca tổng hợp" (Pablo Neruda - Chi Lê).
- Anh chàng AQ sống trong cái thời buổi nhiều nhương...
- Vâng , như một "Chùm nho uất hận" (J. Steibok - Mỹ
- Nhiều lúc em thấy AQ như một "Chàng ngốc" (F.M. Dostoievski
- Liên Xô).
- Nhưng sống trong thời buổi đầy "Bão táp" (Shakespeare - Anh)
như vậy, đôi lúc lại phải như "Người quả phụ khôn ngoan" (Gôn
dô ni).
- Em thấy thì anh chàng AQ tiêu cực quá !
- Không hẳn. Trong một xã hội đầy "Giông Tố" (A. Ostrovki -
Nga) thì "Những con người khốn khổ" (Victor Hugo - Pháp) phải
hành động như "Cô gái điên" ở say ô (Tean Giraudouse - Pháp)
mới tìm được con đường sống em ạ.
Tôi lắc đầu:
-Anh có vẻ lậm sách nhiều quá.
Vỹ cãi lại:
- Sách là "Vương quốc của thế giớ này " (A. Carpentier -
Cuba).
- Nhưng chỉ nên đọc một cách vừa phải.
- Anh mà không đọc sách, lại cảm thấy mình như "những linh hồn
chết" (N. Gogol - Nga)
Thế đấy. Vỹ là như vậy đấy.
Nhưng sau cơn bệnh, tôi thấy lòng mình như trơ hẳn ra. Kiến
Quân cũng đã bỏ đi rồi chẳng có gì để tôi thiết tha với cuộc
đời này nữa. Hay là lấy chồng? lấy chồng để thay đổi cách sống
xem sao?
Thế là... Với sự ưng thuận của cha. Tôi đi lấy chồng.
Nhất Vỹ là chồng tôi. Hôm cử hành lễ cưới, Kiến Quân cũng
không về tham dự. Không biết là Quân có biết không? Nhưng tôi
cũng không hỏi. Cái chuyện xảy ra tối hôm ấy đã làm lở dở mọi
thứ. Bây giờ tôi có chồng. Âu cũng là định mệnh vậy.
Sau lễ cưới chúng tôi đến hồ Bích Đầm hưởng tuần trăng mật.
Hồ Bích Đầm, khung cảnh khá hửu tình. Ở đấy mây nước đều như
thơ. Nhất là bấy giờ lại là mùa xuân. Những cây anh đào trổ
đầy hoa bên sườn núi, tạo thành một màu hồng rực rỡ. Thời tiết
lại ấm áp. Chúng tôi mướn một túp lều tranh bên bờ hồ nghĩ
ngơi. Nhưng cái tuần trăng mật của chúng tôi lại không mật
ngọt như bao nhiêu quyển tiểu thuyết tình yêu đã diễn tả. Hình
như chỉ có tôi là nghĩ đến cảnh đẹp. Còn Nhất Vỹ? Đi đâu cũng
cầm quyển sách trên tay. Ra khỏi nhà chỉ một ít lâu, là lại
chọn một gốc cây ngồi xuống giở sách ra đọc. Nhiều lúc tôi
thấy Vỹ như yêu sách nhiều hơn cả tôi.
Chuyện đó khiến tôi thất vọng.Nhưng rồi, một tháng trăng mật
rồi cũng trôi qua nhanh chóng. Chúng tôi quay về nhà.
Vỹ được cha tặng cho một biệt thự nhỏ làm quà cưới. Chúng tôi
sống chung ở đấy, thỉnh thoảng lại về thăm cha. Và một bửa
tình cờ tôi nghe cha tiết lộ. Sau cái đêm bão tố đó, Kiến Quân
đã bỏ nhà ra đi. Còn đi đâu thì chẳng ai biết, Quân cũng không
hề thư từ gì về nhà cả. Tôi nghĩ, Quân đã rất giận tôi. Nhưng
mà biết làm sao bây giờ, khi lòng đã không kiềm chế được? Một
lần khác, khi chỉ có một mình tôi và cha trong phòng, cha đã
nắm tay tôi nói:
- Thanh Thanh nầy, con đừng nghi oan cho dì Huyên. Mẹ con điên
không phải là vì dì ấy mà vì một nguyên nhân khác.
Tôi quay qua, nhìn thẳng vào mặt cha. Phải chăng người định
biện bạch cho người yêu của mình?
- Vậy thì vì nguyên nhân nào?
Tôi hỏi. Cha đã ngân ngừ một chút, rồi nói:
- Đó là vì một người đàn ông không phải cha!
- Không, con không tin, cha nói dối - Tôi đã hét lên. Tôi nghĩ
là cha đã đem một bóng mà nào đấy ra để đỡ tội cho dì Huyên.
Nếu dì Huyên không cướp cha thì mẹ con làm sao điên được chứ?
Cha đã lắc đầu :
-Không, còn lầm rồi, cha nói thật với con đấy. Mẹ con và người
đàn ôg kia đã yêu nhau trước khi mẹ lấy cha. Con có biết
không. Trước kia, gia đình của cha và mẹ con ở cạnh bên nhau.
Ông nội và ông ngoại con lại là bạn tâm giao nhau, nên ai cũng
nghĩ là không sớm thì muộn cha với mẹ sẽ lấy nhau. Ngay chính
cha cũng nghĩ như vậy.. Bởi vì cha và mẹ đã chơi thân nhau từ
nhỏ. MỗI ngày cha và mẹ con cùn cắp sách đến trường. Cha học
cao hơn mẹ hai lớp. Nhưng điều đó nào có nghĩa lý gì? mọi
chuyện đã diễn biến một cách tốt đẹp thì cha vào đại học.
Trường đại học cha học ở tận Bắc Kinh xa nhà hàng cây số, nên
chỉ thuận tiện cho việc học, cha theo chế độ nội trú. Một học
kỳ ba tháng mới về nhà một lần. Chính cái lúc đó, chuyện đã
xảy ra. Mẹ con trng thời gian vắng cha, đã yêu một anh chàng
ca sĩ không chuyên. Không những nghề nghiệp hắn không cố định,
mà cả cuộc sống của hắn cũng rày đây mai đó. Ông ngoại con hay
được, đã ngăn cản. Ông không muốn con gái mình có một kiếp
sống phiêu lưu.
- Lệ Uyên, cha không đồng ý con giao du với tay hát rong đó.
- Nhưng hát có gì là xấu đâu cha. Đi hát cũng là một nghề
nghiệp?
- Một nghề nghiệp chết đói thì có, cha nghĩ hát chỉ là một cái
thú tiêu khiển thôi.
- Cha không thấy là ở Mỹ có Elvia Presley, ở pháp có Johny
Holyday, ở Anh có John Lennom đều trở thành tỉ phú nhờ hát ư?
- Nhưng đó là chuyện ở bên Mỹ, bên trời Âu. Còn đây là cái xứ
Đài Loan. Con có thấy ai làm giàu nhờ đi hát không? Hay là đến
lúc cuối đời phải chết như một tay ăn mày? Hãy thực tế một
chút con ạ. COn còn nhỏ, hãy cố lo tốt nghiệp phổ thông trước
đã, lên đại học có công ăn việc làm đàng hoàng rồi hãy nghĩ
đến chuyện tình yêu. Cha thấy là thằng Chu Cần mới là đứa chân
đạp đất. Thực tế và có tương lai. Ông ngoại con đã đánh giá
cha như vậy. Nhưng bấy giờ mẹ con đang chìm đắm trong tình
yêu. Mẹ con nào có nghĩ đến cha? Thế là mẹ lại tiếp tục giao
du với tay ca sĩ đó. Để ngăn chặn mối tình không được chấp
nhận đó ông ngoại con bắt mẹ con nghĩ học và nghiêm khắc canh
chừng. Mặc dù vậy như cô ấy vẫn liên lạc với người yêu. Cuộc
tình vô vọng đó gây đau khổ cho mẹ con không ít. Ngoại con
không muốn con gái mình sa chần vào chỗ khổ nên lại sng hội ý
với nội con, và người cho gọi cha về. Bấy giờ cha mới là sinh
viên năm thứ hai. Cha thì lúc nào cũng yêu mẹ con. Cái tình
yêu của cha đã sẵn có từ lúc cha mới vừa lớn. Chính vì cha yêu
mẹ con nên cha cũng đau khổ vô cùng khi biết mẹ con không yêu
cha. Nhưng cái tự ái của người đàn ông nhiều lúc thành ngu
muội. Biết không được mẹ con yêu, nhưng khi nghe ngoại con gợi
ý, cha đã chấp thuận ngay. Cha hứa sẽ cưới mẹ con ngay sau khi
cha ra trường.
- Anh Chu Cần, tại sao anh hành động như vậy? Anh biết là tôi
không yêu anh mà?
Mẹ con đã gặp cha và thẳng thắn đặt vấn đề.
- Anh biết chuyện đó. Nhưng anh yêu em.
Cha đã đáp.
- Nhưng tình yêu đó sẽ dẫn đến đâu? khi anh chỉ chiếm được cái
thể xác vô hồn của tôi?
Mẹ con nói. Cha biết rỏ chuyện đó chứ. Nhưng cha vẫn bất chấp.
Con thấy đấy, một cuộc hôn nhân mà chỉ có tình yêu đơn phương,
kế quả là cả hai người cùng khổ. Nhưng mẹ con là người đàn bà
tốt. Một người đàn bà phương đông hiếu nghĩa trọn tình. Một
người gia giáo nề nếp. Khi chưa có chồng thì thôi, mà đã có
chồng rồi th` mặc dù không yêu chồng, vẫn làm tròn bổn phận
một người vợ.. Cái tay ca sĩ kia lại rất chung tình, biết là
mẹ con đã có chồng vẫn đeo theo nài nỉ. Kết quả là mẹ con đã
trong nỗi đau dằn vặc, chơi vơi giữa ngã ba lòng.... Thanh
Thanh... Con bây giờ lớn rồi, hẳn con cũng nhận chân được nổi
đau đó. Và có lẽ vì nổi ray rức, nhớ nhung buồn phiền, rồi còn
cái lương tâm của một người vợ. Mặc cảm tội lỗi với chồng con.
Nên mẹ con bị chứng tâm thần phân liệt mà trở thành điên.
Cha ngưng lại nhìn tôi buồn bã, rồi tiếp:
- Riêng về dì Huyên, thì dì ấy hoàn toàn vô tội, trong chuyện
điên của mẹ con. Cha chỉ gặp dì ấy sau khi mẹ con phát bệnh.
Tôi bàng hoàng nhìn cha. Sự thật sao mà đến muộn thế. Thì ra
tôi đã lầm. Dì Ba đã nói dối. Dì Huyên vô tội. Vậy mà tôi đã
trút hết trách nhiện lên dì, lên cả Kiến Quân! Tôi thở dài.
Nhưng nếu đó là sự thật thì mọi chuyện bây giờ cũng đã lỡ dở
cả. Tôi nhớ đến chiếc kén màu đen. Tội nghiệp mẹ tôi. Thì ra
người nói đến chiếc kén như nhân mà tình yêu đã tạo thành. Mẹ
sống với cha mà lại bị chiếc kén trói chặt. Tội nghiệp cho mẹ
! Chắc mẹ tôi đã khổ lắm. Nhưng còn tôi? Tại sao tôi lại lấy
Vỹ khi mình không yêu? Như vậy chiếc kén của Kiến Quân tạo
thành kia sẽ thế nào... Tôi lại sa chần vào tình cảm của mẹ ư?
- Kiến Quân !
Tôi kêu lên. Hình bóng người thanh niên ương ngạnh, ngang
ngược như hiện ra trước mắt. Tình yêu mà thù hận lầm lẫn đã
đẩy chàng đi xa mất rồi.(Hết Chương 4 ... Xin xem tiếp
Chương 5) |