LỜI MỞ ĐẦỤ
HOẢ ĐIỂU. TÊN MỘT LOÀI CHIM ĐUỢC HOÁ KIẾP SAU 500 NĂM
SỐNG TRONG PHONG BA VÀ BÃO TỐ BẰNG CÁCH LAO VÀO LỬA ĐỎ ĐỂ TỰ
HỦY DIỆT MÌNH. HÌNH HÀI NÓ BIẾN THÀNH TRO BỤI VÀ CHÍNH TRO BỤI
ẤY KẾT TINH THÀNH BÀI HỎA ĐIỂU MỚI. TRUYỀN THUYẾT NÀY ĐUỢC XEM
NHƯ MỘT BIỂU TUỢNG ĐỂ NÓI VỀ THÂN PHẬN ĐAU THUƠNG CỦA MỘT CÔ
GÁI VỚI BAO NGHỊCH CẢNH ÉO LE TRONG TÌNH YÊU VÀ CUỘC SỐNG.....
Nếu hôm ấy không phải là ngày chủ nhật, nếu trời không nắng
ấm, nếu Nguỡng Hiền không bận đi dự hội nghị ở Cao Hùng, nếu
không có bầy chim sẻ ríu rít bay liệng ngoài cửa đánh thức hai
đứa nhỏ và nếu không phải là mùa xuân vơ"i cái yên tĩnh dễ
thuơng, có muôn hoa đua sắc như chào đón một ngày mới, nếu
không có gió mát lâng lâng say đắm để con nguời không thể nhốt
mãi trong nhà, mà phải đi chơi, vì những đám mây trắng bồng
bềnh trên cao đang mời gọi thì có lẽ mọi sự đã diễn biến khác
đi.
Nhưng như một định mệnh.......Buổi sáng hôm ấy thật tuyệt vời.
Mùa xuân có nắng ấm, có lộc non đâm chồi, có mây, có gió, có
tiếng chim kêu, có buớm luợn. Không có một điều gì báo truớc
điềm chẳng lành sẽ xảy rạ.....vậy mà.......Bao nhiêu năm đã
trôi qua, mỗi lần nghĩ đê"n là Lan Đình lại cảm thấy như một
cơn ác mộng. Ác mộng đó dù với những tình tiết nhỏ nhặt, lại
rành rành hiện ra truớc mắt.................
Buổi sáng hôm ấỵ..........
- Mẹ ơi, mẹ ơi!
Yên Nhiên, đứa con gái tám tuổi của nàng, chân trần, robe ngủ
màu hồng, tay bế chú gấu nhồi bông, đi vào phòng riêng của Lan
Đình. Cô bé buớc đến cạnh giuờng gọi: "Mẹ ơi! ". Nó thích sử
dụng hai chữ nầy kéo dài một cách nũng nịu của con trẻ.
- Mẹ ơi mẹ...............bé Hiểu Mỵ........Hiểu My nó...........thức
rồi, em không chịu ngủ tiếp, nó nói mẹ hứa đưa nó đi Sở Thú,
phải không mẹ?.........- Yên Nhiên đang nói về em bé Hiểu My.
Nó cố tình lặp lại chữ bé để cho mình là chị, một nguời chị
lớn đầy uy quyền.
Lan Đình mệt mỏi vuơng vai, giấc ngủ chưa chịu rời ra. Một thứ
luời biếng hạnh phúc còn vuớng trên nguời nàng. Nàng kéo con
gái lớn lại, úp mặt nó vào ngực mình, mắt lim dim......:
- Bé Hiểu My đòi đi Sơ? Thú ư?
Lan Đình cố tình trêu con gái
- Vậy cũng đuợc, để mẹ đưa nó đi, còn con ở nhà với chị Tú Hà,
đợi cha về chứ?
- Ôi mẹ! Yên Nhiên chu mỏ, nó có vẻ không đồng ý, nhưng không
biết viện dẫn lý do gì. Cái chu mỏ của con làm Lan Đình thích
thú ngắm vẻ đẹp phụng phịu của nó, lòng dậy lên một niềm hạnh
phúc vô biên. Nhưng rồi Yên Nhiên tìm đuợc lý do:
- Mẹ ơi, không đuợc đâu. Con không đi rồị......rồi ai trông
chừng bé Hiểu My? Ai chơi với Hiểu My?
- Thì đã có mẹ rồi.
Lan Đình vẫn cố tình trêu con. Nàng nhìn nó với nụ cuời yêu
thuơng.
Yên Nhiên nói:
- Không đuợc đâu mẹ ơi, Hiểu My nó cần con, không có con, nó
sợ tội nghiệp em mà me.
- Nhưng em nó sợ cái gì?
- Tại mẹ không biết chứ, Hiểu My nó sợ con khỉ. Ở trong truờng,
mẹ biết không? cái gì Hiểu My cũng sợ hết. Con thỏ nó cũng sơ,
nó không dám sờ, vì sợ thỏ cắn.
- Vậy ư?
Lan Đình dịu dàng hỏi. Nàng đưa mắt nhìn về phía cửa. Nơi có
một bé gái khác đang chậm chạp buớc vào. Bé Hiểu My sáu tuổi
mặc chiếc robe ngủ màu trắng, trông như một thiên sứ. Khuôn
mặt bầu bĩnh của bé đang tuơi cuời. Lan Đình rất hãnh diện vì
có hai đứa con gái đẹp như bài thơ. Không phải, Yên Nhiên là
một bản nhạc hay, còn Hiểu My mới thực là một bài thơ. Còn đứa
con còn nằm trong bụng nàng, chắc là một đứa con trai. Đó là
điều mà hai vợ chồng nàng mong mỏi từ lâu. Hai đứa con gái là
thơ, là nhạc, còn con trai?
Nhiều khi nghĩ lại cũng buồn cuời. Ở thời đại này mà còn đầu
óc trọng nam khinh nữ ư? Lan Đình lắc đầu không muốn suy nghĩ
tiếp. Hiểu My đã đê"n gần. Trên khuôn mặt bầu bĩnh kia là một
đôi mắt to đen với hàng mi dàị Đôi mắt long lanh như nuớc hồ
thu, đôi mắt giống hệt cha nó. Bé My nũng nịu:
- Mẹ ơi ! đưa con đi Sở Thú đi.
Lan Đình cuời nhẹ:
- Ờ thì đi, nhưng chị Yên Nhiên của con sẽ ở lại trông nhà.
Mặt Hiểu My sa sầm lại, nó nắm lâ"y tay chị, mắt chớp chớp:
-Không có chị Nhiên đi, rồi con làm sao mẹ ?
Lan Đình xúc động ôm cả hai con vào lòng, nàng rất yêu mùi tóc
non dại của con. Yêu những cánh tay mềm mũm mĩm, những lời
nũng nịu trẻ thơ. Lan Đình có cảm giác đầy đủ về hạnh phúc của
nguời mẹ Đứa bé trong bụng hình như đang máy, hình như nó cũng
muốn san sẻ tình thuơng cùng các chị Lan Đình đã có đủ mọi thứ.
- Thôi đuợc rồị- Lan đình nói, - Hai con đi rửa mặt thay áo
rồi mẹ sẽ đưa đi chơi.
***
Một giờ đồng hồ sau, ba mẹ con đã có mặt ở vuờn bách thú để
xem khỉ, ngắm sóc, bắt buớm. Hai cô bé ríu rít đuổi bắt nhau.
Cho mãi đến bâ giờ, Lan Đình vẫn nhớ rất rõ là hai đứa con của
nàng đều mặc robe trắng, thắt lưng hồng, vớ và giày giống nhau.
Ngay cả hai cái nơ cài tóc trên đầu cô bé cũng màu hồng nốt.
Hai đứa đều đẹp, đều dễ thuơng khiến những nguời chung quanh
ai cũng ngắm ngía, trầm trồ khen ngợi chúng như hai thiên thần
nhỏ bé ngây thơ, như hai báu vật vô giá trên đời. Lan Đình để
hai con tự do đùa giỡn, đuổi bắt nhau bên cầu tuột và xích đu.
Còn nàng chọn một gốc cây to ngồi xuống, vừa nghỉ ngơi vừa suy
nghĩ đến tuơng lai.
Lúc Yên Nhiên chưa ra đời, quả tình Lan Đình và Nguỡng Hiền
đều mong nó là con trai. Con trai đầu lòng rất quý. Nhưng khi
sinh ra lại là bé gái, lúc đầu hai vợ chồng hơi thất vọng,
nhưng cái cảm giác đầu tiên đuợc làm cha, làm mẹ đã làm đám
mây xám kia tan đi. Cô y tá mang đứa trẻ sơ sinh đến ra mắt
cha me. Cô bé vừa mở mắt chào đời đã mỉm cuời. Yên Nhiên- nụ
cuời hồn nhiên cái tên đó đã đuợc đặt cho cô bé.
Khi Yên Nhiên tròn hai tuổi, bé Hiểu My ra đời. Lại một đứa
con gái. Lan Đình không che giấu sự thất vọng của mình. Đứa bé
hai tháng tuổI vẫn chưa đuợc đặt tên. Bé Yên Nhiên bấy giờ mới
học nói. Nó thuờng chạy đến nôi em, vuốt ve trìu mến với cái
giọng trẻ thơ:
- Mẹ ơị.....Hiểu muiiiiiiiiiiị......
Và cái tên Hiểu My cũng ra đời từ đó. Coi như Yên Nhiên đã đặt
tên cho em. Hiểu My! Hiểu My!...
Thế còn cậu bé hiện trong bụng sẽ đuợc đặt tên là gì? Lan Đình
tựa nguời vào thân cây lơ đễnh nhìn theo hai con. Biết nó là
trai hay gái nữa đây? Nếu lỡ là gái mà đẹp như hai đứa kia thì
cũng đành vậy. Nhưng biết có đuợc thế không?
Bóng hai đứa bé đuổi bắt lúc gần lúc xa. Chiếc nơ trên đầu
Hiểu My sút ra . Yên Nhiên ra vẻ chị cả, cột lại cho em. Cả
hai đều mồ hôi nhễ nhãi.
Hiểu My cuời, mắt tròn long lanh, nó buớc đến bên xích đu vịn
lấy sợi dây treo, không dám leo lên, chỉ nhìn chị vơ/i ánh mắt
thẹn thùng. Yên Nhiên buớc đến đỡ em.
- Em giữ dây chặt đi, đừng sợ, cái gì cũng sợ, bạn nó sẽ cuời
cho. Chị sẽ đẩy em đu.
Hiểu My ngồi vào ghế xích đu, hai tay giữ chặt hai dây treo,
nó vẫn còn sơ.
- Chị ơi, hay là chúng ta chơi cầu tuột đi.
Yên Nhiên lắc đầu động viên:
- Cầu tuột không vui bằng đâu. Em giữ chặt nhé.
Yên Nhiên bắt đầu đẩy, xích đu từ từ di động. Lúc đầu chậm,
sau nhanh dần. Hiểu My bắc đầu thích thú.
- Thích quá, thic'h quá! Đẩy mạnh hơn nhanh hơn đi chị Yên
Nhiên cũng vui lòng làm theo ý em. Cả hai cùng cuời. Mái tóc
và váy đầm của My tốc lên theo gió.
- Mạnh hơn, mạnh hơn nữa đi chị
Chiếc đu càng lúc càng nhanh và càng cao. Lan Đình chợt như
tỉnh giấc. Nàng linh cảm như có một điều gì sắp xảy ra. Nàng
hốt hoảng nhìn chiếc đu vút lên cao và kêu lên:
- Hiểu My, coi chừng té con ơi !
Không kịp nữa rồi. Mọi thứ như quay cuồng. Lan Đình mở trừng
mắt, bất lực nhìn tấm thân nhỏ bé của Hiểu My từ trên cao rơi
xuống, rơi thật nhanh. Lan Đ`inh đau đớn thốt lên:
- Trời ơi ! Hiểu My, con tôi!.....
Hiểu My rơi từ trên đu xuống. Chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc.
Nhưng cả thế giới hạnh phúc của Lan Đình đã chấm dứt từ đây.
Nàng lao tới bên con tuyệt vọng:
- Trời ơi ! Hiểu My !
Yên Nhiên xông tới ôm đầu em gái:
- Hiểu My em ơi ! Mẹ ơi mẹ !
Và truớc mắt Lan Đình, máu đỏ thấm uớt cả ót Hiểu My. Máu
loang đỏ cả chiếc aó đầm trắng. Khuôn mặt cô bé xanh xao bất
động. Lan Đình quỵ xuống không còn biết gì nữa.
***
Chuyện đó xảy ra lâu lắm rồi.
Một sự việc ngoài sức tuởng tuợng, ngoài ý muốn mọi nguờị Đúng
hơn ấy là một tai nạn lớn. Bé Hiểu My đuợc đưa và bệnh viện
chữa trị, đầu bó bột phần xuơng gãy.
Sau một thời gian điều trị, vết thuơng ở đầu đã lành, cô bé
vẫn sống. Có điều từ đó Hiểu My không còn nhìn thấy gì nữa,
phần não điều khiển thần kinh thị giác bị chấn thuơng. Đôi mắt
My vẫn long lanh, vẫn mở to, nhưng thế giới xinh đẹp chung
quanh đã khép kín với em rồi.
Sau biến cố trên, Lan Đình đã bị hư thaị Đứa con trai mơ uớc
chưa kịp chào đời đã không còn nữạ Đình bị làm băng và bác sĩ
tuyên bố từ đây về sau nàng mất hẳn khả năng sinh sản.
Yên Nhiên ư? Nụ cuời hồn nhiên từ đó cũng tắt lịm.
Nắm lấy tay em gái bên giuờng bệnh, nụ cuời trên môi Nhiên như
bị đong băng. Sau đó khi đã bình phục, dù cho Hiểu My cuời,
Hiểu My nói, Yên Nhiên vẫn cứ lạnh lùng.
Đó là chuyện đã qua.
Thời gian làm nhoà dần quá khứ. Mãi sau này khi Yên Nhiên lớn
lên, nụ cuời mới trở lại với cô có điều nụ cuời ấy không còn
tuơi như ngày xưa khi còn bé nữa. Nụ cuời Nhiên có chút gì
phiền muộn chua cay, đôi khi không giấu đuợc nỗi ray rứt ân
hận vì nghĩ rằng mình đã gây nên tai họa cho em gái thân yêu.
Cũng giống như mọi gia đình, gia đình họ Vệ cũng có cái hạnh
phúc và điều bất hạnh riêng của họ
Thời gian trôi quạ.. Thoáng chốc đã muời mấy năm............
***
CHUƠNG 1
Trong thư viện không khí hòan tòan yên tĩnh. Yên Nhiên ngồi
sau bàn cho muợn sách, mắt nhìn qua khung cửa sổ mơ màng. Ban
sáng khi đi làm trời còn rất nắng. Vậy mà bây giờ mưa. Những
hạt mưa tí tách trên khung cửa kính làm nhạt nhòa cảnh bên
ngoài. Bóng cây và xe cộ, bóng nguời lẫn khuất trong mưa như
những bóng ma. Trong phòng thật yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có
tiếng lật sách. Yên Nhiên rất yêu cái không khí này. Thế mà
lúc xưa khi thi vào nghành quản lý thư viện, Yên Nhiên cũng
chẳng thích lắm, chỉ mong vào đại học thôi chứ mặc kệ ngành gì.
Bây giờ nguời thi vào Đại Học thì đông mà nguời trúng tuyển
thì rất ít. Ngành yêu thích của Nhiên là văn, nhưng đâu phải
dễ vào. Thế là chỗ nào Nhiên cũng nộp đơn xin thi và cuối cùng
nàng có duyên với ngành quản thủ thư viện. Mấy năm học rồi tốt
nghiệp. Tốt nghiệp xong lại số đỏ có đuợc việc làm ngay. Yên
Nhiên sợ nhất là lúc ra truờng mà không có việc làm. May mắn
là nàng đã tránh đuợc điều đó. Công việc khởi đầu bằng vai trò
của một nhân viên quản lý, nhưng như vậy cũng là tốt rồi. Ở
nhà tuy không cần thiết lắm chuyện Nhiên có việc làm hay không
vì cha Nhiên có địa vị, nhà kh'a giả. Nhưng nếu thất nghiệp
ngày ngày cứ giam mình mãi trong nhà, nhìn thời gian lặng lẽ
trôi qua với cô là cả một cực hình. Bất giác Nhiên nhớ tới
Hiểu My. Sao lại nhớ tới Hiểu My nhiều như vậy ? Đừng, đừng
bao giờ........Nhưng trong lúc mưa thế này Hiểu My là gì ? "Nghe"
mưa rơi ư ? "Nghé mưa? Còn ta? Ta đang nhìn mưa. Mưa nhạt nhòa
trên khung kính. Những đuờng vẽ trừu tuợng của mưa tạo nên
những hình dáng lạ lùng, giống như những làn lá, những cánh
buớm cài trên tóc hai cô bé ngày nào. Những buớc chân ruợt bắt.
Yên Nhiên chợt rùng mình............
Trời tháng năm khí hậu hay thay đổi đột ngột. Hình như trời hơ
se lạnh.
- Cô ơi cô !
Có tiếng nguời gọi, Nhiên quay lại. Một thanh niên rất trẻ
đang đứng truớc quầy, tay gõ nhẹ trên bàn. Có lẽ anh ta đợi đã
lâu lắm rồi. Nhiên thấy tim mình đập mạnh. Cái cảm giác rộn
ràng như lần đầu gặp Khang năm mới vào đại học đang dâng lên
trong lòng cô. Bấy giờ Khang là sinh viên năm thứ ba ngành
truyền thông. Cao lớn đẹp trai, là đối tuợng chú ý của bao
nhiêu cô gái. Thời đại đã thay đổi. Mẹ hay nói như vậy. Truớc
kia con trai vây quanh con gái, còn bây giờ con gái lại săn
đuổi con trai. Khang học giỏi đẹp trai, đuơng nhiên là thần
tuợng của phái nữ thời đại là đúng quá đi rồi. Lăng Khang !
Lăng Khang ơi ! Nàng thầm gọi tên chàng.
Chàng thanh niên truớc mặt lên tiếng :
- Cô làm ơn cho tôi hỏi, ở đây có cho muợn sách về nhà không?
- Ồ có chứ !
Yên Nhiên trở lại thực tại. Chàng thanh niên truớc mặt mặc áo
chemise xanh, quần xanh, khuôn mặt còn trẻ. Cao lắm là khoảng
hai muơi lăm. Với Yên Nhiên, thì thanh niên duới hai muơi lăm
chỉ có nghĩa là "con trai mới lớn". Chỉ nguời nào trên ba muơi
mới gọi là đàn ông. Chàng thanh niên đứng đấy có đôi mắt khá
quen thuộc, hình như cô đã gặp ở đâu rồi.
- Anh muốn muợn những quyển gì? - Nhiên hỏi
Chàng thanh niên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu có cho muợn thì tôi mới tìm sách. Còn nếu không thì thôi
khỏi mắc công cô.
Yên Nhiên liếc nhanh một vòng quanh phòng nói:
- Đọc sách tại thư viện mới gọi là đọc sách chứ?
- Tại sao ?
- Vì ở thư viện anh không thể nằm dật dựa, mà phải nghiêm
chỉnh thẳng lưng ngồi đọc. Ở đây anh mới tập trung tư tuởng
vào quyển sách.
- À ! thì ra vậỵ......
Anh chàng chau mày, đôi mày thật rậm, đôi mắt sáng. Hiểu My
cũng có đôi mắt tuơng tư.
- Tôi thì không thích ngồi thẳng lưng xem sách vì như vậy tôi
có cảm giác như chỉ trông thấy sóng mũi mình.
Yên Nhiên định cuời nhưng rồi nhìn lên. Quả thật, nếu so với
tiêu chuẩn nguời Á Châu thì mũi của anh chàng nầy có cao hơn.
Nhưng cũng không cao đê"n nỗi che cả mắt như anh ta đang thổi
phồng. Yên Nhiên thấy vui vui, chàng thanh niên đã quay lưng
lại
- Vậy thì tôi đi tìm sách nhé.
- Đợi chút.- Yên Nhiên nói- Anh phải điền vào mảnh giấy này.
Chàng thanh niên cầm tờ giấy lên hừ hừ trong mũi. Chàng có vẻ
không đuợc hài lòng.
- Không thích tí nào.
- Tại sao ?
- Vì mỗi lần ghi vào phiếu tôi đều có cảm giác như vào bệnh
viện
Chàng lấy trong túi ra một cây bút bi thuộc loại rẻ tiền, rồi
tựa nguời vaò quầy vừa điền tên vừa nói:
- Nhiều lúc tôi có cảm giác như chúng ta hiện đang sống trong
thế giới giấy tờ, tới đâu cũng giấy tờ. Nhập học rồi tốt
nghiệp, tìm việc làm, bệ.nh hoạn, khai báo hộ khẩu, thi cử đi
lính........Đến coi sách cũng phải giấy tờ, điệu này coi như
giấy tờ dính liền suốt cả cuộc đời.
Chàng điền phiếu xong đưa cho Nhiên. Cô cầm lên:
Tên họ: An Thịnh Viễn
Tuổi: 27
Quê quán: Hà Bắc
Học lực: Tốt nghiệp Đại Học Nông Lâm
Nghề nghiệp: Kỹ sư thiết kế
Hôn Nhân: Độc thân
Địa chỉ: số x/x đuờng Trung Hiếu Đông- Đài bắc
Điện Thoại: 779-1779
Yên Nhiên ngẩng cao đầu lên. Chàng thanh niên đang nhìn nàng
cuời. MôỊt nụ cuời tinh nghịch đầy ẩn ý.
- Có cả số điện thoại đấy. Bao giờ cô bận cứ điện thoại đê"n
đòi cũng đuợc.
- An Thịnh Viễn- Yên Nhiên đọc nhỏ tên chàng rồi nói:
- Lần đầu tiên tôi gặp cái họ nầy. Giống như tên một nhân vật
trong truyện kiếm hiệp.
- Cô muốn nói An Công Tử trong truyện "Nhi Nữ Anh Hùng" phải
không? An Thịnh Viễn hỏi- -Lúc còn đi học trong lớp đứa nào
cũng gọi tôi với cái tên ấy. Lúc đầu tôi rất đắc ý, nhưng sau
đó muợn sách về đọc mới thấy anh chàng An Công Tử nầy nhát như
cáy, thấy mấy tay cò ke lục chốt cũng chạy té đái. Tôi giận
quá về không ngủ đuợc gần một tuần lễ. Định đổi họ nhưng ông
già lại không cho. Sau đó đọc qua tập hai thì thấy anh công tử
bột nầy lại có số đào hoa, một lúc cuới đuợc hai cô vợ là Kim
Phụng và Ngọc Phụng, tôi cũng tự an ửi và chấp nhận cái tên An
Công tử, vậy mà mãi đến bây giờ vẫn độc thân đấy.
Yên Nhiên lắng nghe, anh chàng nói chuyện cũng có duyên, Nhiên
cuời nói:
- Nhìn anh tôi không nghĩ là anh hai muơi bảy tuổi.
- Vậy chứ bao nhiêu.
- Muời bảy.
Chàng trai chau mày:
- May là cô không nói bảy tuổi. Cô có biết là nói điều đó với
một nguời đàn ông là một sỉ nhục không? Điều ấy có nghĩa là cô
cho rằng tôi chưa truởng thành. Thôi đuợc rồi, có nguời đến
muợn sách kìa, tôi không dám làm phiền cô nhiềụ Để tôi đi chọn
sách.
Ngay lúc ấy, có nguời đi tới, Viễn quay lưng buớc về phía các
giá sách. Yên Nhiên lắc đầu. Làm việc trong thư viện cũng có
cái thú riêng của nó.
Ở đây có thể tiếp xúc với đủ hạng nguời, đủ cá tính, sinh họat
không đơn điệu như ta nghĩ. Như bây giờ đây truớc mặt là một
bà lão trên bảy muơi tuổi, dáng dấp nhỏ nhắn. Bà là khách
thuờng xuyên của thư viện. Bà lại rất thích bói toán. Phần lớn
sách bà muợn là sách xem bói. Nhiều lúc Yên Nhiên phân vân tự
hỏi, ở cái tuổi gần đất xa trời nầy còn nghiên cứu ba thứ đó
để làm gì?
- Cô ơi tôi đã tìm đuợc những quyển sách cần thiết cho tôI rồi,
có cần ghi vô phiếu không?
Yên Nhiên sực tỉnh, chàng công tư? An đang đặt ba quyển sách
lên bàn. Mắt tò mò nhìn cô.
- Cô thuờng...........thế nầy ư ?
- Thế này là thế nào ?
- Ưa mơ mộng....
- Chuyện đó có dính dáng gì tới anh chứ ?
- Đồng ý là không dính dáng gì tới tôi, xin lỗi cô vậy.
Chàng nhún vai và đưa sách cho Nhiên. Đều là những quyển tiểu
thuyết văn học của các tác giả tên tuổi. " Chàng Ngố " của
Dostoievski. " Mặt trận phía tây vẫn yên tĩnh " của Remarque.
"Một cuộc đời " của Maupassant. Toàn là những quyển mà Yên
Nhiên yêu thích. Nhiên ghi vào sổ và trả sách lại cho Viễn,
không nói gì hết.
- Cô làm gì mà lạnh lùng quá vậy ? - Viễn hỏi - -Tôi đã làm cô
phật ý ư ? Xin cô vui lòng cho biết quí danh ?
Yên Nhiên chỉ lắc đầu không trả lời. Chàng thanh niên đứng tần
gần một chút rồi cầm sách cắn nhẹ môi.
- Đuợc rồi tôi biết là mình vô duyên, nán lại chỉ làm cho
nguời ta ghét, nhưng cô gái ạ , có một câu danh ngôi của
Shakespeare mà tôi thấy rất hay là :
“Nụ cuời là mỹ phẩm tuyệt diệu nhất cho mộ t thiếu nữ đẹp, còn
sự lạnh lùng chỉ làm cô ta xấu xí thêm thôi", tôi xin tặng cô
câu danh ngôn đó.
- Câu đó của Shakespeare ư ? Ở sách nào vậy ?
Chàng thanh niên có vẻ ngạc nhiên :
- Sao ! cô không biết à ?
- Tại sao tôi phải biết ? Yên Nhiên bực mình, không lẽ tôi
phải biết cả chuyện Shakespeare ăn uống gì nữa ư ?
- Tôi biết chắc cô có biết Shakespeare.
- Tôi thì chỉ biết Pepsi-cola.
Chàng thanh niên ph`i cuời:
- Cô khôi hài hay lắm.- Chàng chớp chớp mắt- “Cao ngạo và cô
độc là những liều thuốc độc có tác dụng chậm, nó giết dần giết
mòn con nguời." Ồ , xin lỗi tôi rất mê đọc sách nên hay dẫn
chứng bằng danh ngôn. Câu lúc nãy là của Dostoievsky.
- Trong quyển nào của Dostoievky ?
- "Tội ác và trừng phạt"
- Nói dóc, tôi đã đọc qua quyển đó rồi.
- Vậy thì chắc ở quyển khác như "Anh em nhà Karamazoh".
Yên Nhiên ra vẻ suy nghĩ:
- Chắc ở quyển "Đêm quá” thì hơn.
- Ờ, chắc là ở trong quyển đó.
Yên Nhiên lắc đầu.
- Tại sao anh ưa mạo nhện tên tuổi danh nhân thế ? Sao không
đem cả tên tuổi của Tolstol. Hemingwaỵ......ra hù tôi ? Có một
câu nói của Jack London mà tôi thấy rất hợp với anh.
- Câu gì thê" ?
- "Kẻ nông cạn hay sử dụng danh ngôn để ngụy trang cho mình".
Chàng thanh niên đỏ mặt:
- Xin lỗi, tôi không biết nhưng Jack London viết câu đó trong
quyển nào vậy?
- "Tiếng gọi nơi hoang dã".
- Sai rồi.
- Vậy thì "Sói Biển" hay "Mactin Ider"
Chàng chăm chú nhìn Nhiên, môi nhếch một nụ cuời. Họ yên lặng
rồi đột nhiên cùng cuời. Viễn nói:
- Chịu thua, tôi thưà nhận hai câu của tôi nói không phải là
của Dostoiesky hay Shakespeare mà là của chính An Thịnh Viễn.
Còn câu vừa rồi cô nói là của ai ?
- Tôi không nói đâu.
Viễn ôm sách lên :
- Tôi muốn biết tên cô, cô ngây thơ lắm, chỉ đơn giản vậ.y
thôi. Xin chào Jack London a.
Và anh chàng buớc đi, những buớc chân rộng vững chắc, tự tin,
chàng biến mất sau cách cổng đầy suơng mù. Yên Nhiên nhìn theo
: một thanh niên đầy sức sống, thông minh biết sử dụng sức
mạnh của ngôn ngữ, tính cách ưa phô truơng........cũng giống
ta. Vậy là vừa. An Thịnh Viễn, 27 tuổi. Hà bắc. Độc thân.
Lúc tan sở trời vẫn mưa. Con đuờng đẫm nuớc. Không mang dù.
Nhiên chỉ còn cách dùng ví xách che mưa. Mùa mưa thật là bực
bội, bầu trời tối sầm, chỉ có mây đen. Nhiên buớc nhanh về
phía trạm xe buýt. Cái không khí vui nhộn do An công tử mang
lại ban này đã biến mất. Bây giờ chỉ có mưa và suơng mù bây
quanh. Mùa mưa rất dễ bệnh, mùa mưa buồn thảm và mưa hay gợi
lại những nỗi nhớ mông lung.
Bất chơ,t Yên Nhiên có cảm giác như đuợc che chở bởi một tán
dù. Rồi một giọng nói quen thuộc cất lên :
- Ồ, con nguời sao dễ gặp nhau thế nầy, lại gặp cô.
- À ...anh.......
Chàng thanh niên thú nhận với một nụ cuời :
- Ban nãy tôi đoán là cô không mang dù theo, nên vừa về nhà
cất sách xong, lại trông thấy mưa càng càng càng to. Mà không
có lý do gì vừa muợn sách xong lại đem trả ngay. Chỉ còn có
một cách mang dù ra đón cô, đứng đợi cô nãy giờ. Cô thấy tôi
cũng thành thật đấy chứ ?
Yên Nhiên mở to mắt nhìn khuôn mặt sáng sủa tinh nghịch của
chàng trai truớc mặt. Chàng có đôi mắt, có cái miệng biết cuời
khiến nguời đô"i diện không thể không cuời lây đuợc. Chàng lại
hỏi:
- Quý danh cô là gì ? Tôi không quen gọi ai cứ cô cô mãi. Tôi
thic'h gọi tên hơn. Chúng ta có thể xem nhau như quen biết chư
?
Cuối cùng Yên Nhiên đành chịu thua.
- Tôi tên là Vê. Yên Nhiên.
- Tên đẹp quá. Mong rằng tính tình cô sẽ giống cái tên muợt mà
đó.
Mưa rơi trên ô, tính tinh tang tang. Yên Nhiên chợt nhớ tới
một bài hat' "Rhythm of the rain" - Vũ khúc của mưa. Những âm
điệu rạt rào tình cảm như vang lên đâu đây. Hạt mưa, hạt
mưạ......mưa rơi .......mưa rơị....., Cho biết em đã khờ dại
biết baọ........
CHUƠNG 2
Hiểu My ngồi truớc đàn duơng cầm. Những ngón tay thon dài luớt
trên phím. Những âm thanh ngọt ngào đánh thức bóng đêm. Cảnh
hoàng hôn chợt như sinh động hẳn lên và My chìm đắm trong thế
giới âm thanh huyền dịu đó. Âm nhạc là cả thế giới ru hồn,
muời mấy năm qua cuộc sống của My không thể thiếu những âm
điệu này. My có đôi mắt rất đẹp, những sợi mi dài cong vút.
Đôi mắt mà khi đồng tử đứng yên sẽ tạo cho nguời nhìn cái cảm
giác mơ mộng liêu trai.
Và quả thật, My đang để hết tâm trí vào những phím đàn. Nàng
không chú ý đến bất cứ điều gì khác. Tuy vậy, My cũng hiểu là
hoàng hôn đã buông xuống và ngoài sân trời đang mưa. Những
giọt mưa tí tách rơi. Khi chúng ta không trông thấy thì những
giác quan khác trong nguời lại rất phát triển. Chỉ cần nghe
tiếng động xê dịch trong phòng, My có thể biết ai đang đi vào
hay đi ra, mẹ cha, chị Tú Hà, bà vú Truơng. Những nguời nầy
thuờng lặng lẽ buớc vào. Rồi lại lặng lẽ đi ra, họ không muốn
quấy rầy My, đê? My yên tâm luyện đàn. Có điều My vẫn biết bao
giờ cũng có ly trà nóng bên cạnh và mâm quà vặt ở vị trí cố
định vẫn đầy ắp, mùi bơ hoà lẫn mùi huơng hoa phảng phất trong
phòng. Tất cả những lo lắng từng ly từng tí ấy, đều có đuợc do
một chữ "tình thuơng". My biết như vậy. Mọi nguời lúc nào cũng
yêu thuơng nàng, cũng lo lắng cho nàng. Nhưng còn nàng? Ta chỉ
nhận chứ chưa trả đuợc cho ai hết. My thuờng nghĩ như vậy.
Buổi chiều hôm ấy My đang thả hồn theo tiếng nhạc " Vận Mệnh"
của Beethoven. Trong hàng loạt những bản nhạc, My chỉ yêu
nhấtlà bản Xo-nat số 23 " Định Mệnh của Beethoven" , " Bi
Thuơng của Traicopxky và Ballade cho Piano của Chopin." Mỗi
lần đàn những bản nhạc nầy, My đều như rơi vào một thế giới
khác. Nàng không còn nghĩ gì tới mọi thứ trên đời. Từ cha mẹ,
chị em hay sự mù loà của mình, kể cả quá khứ và tuơng lai.
Nàng chỉ biết có Beethoven, Traicopxky và Chopin. My cũng
không nghĩ gì đến bản thân mình, từ lâu rồi bản thân nàng có
câÌn gì để nghĩ nữa đâu.
Một bản nhạc chấm dứt. Những ngón tay thon dài luớt nhanh từ
từ phím cao âm nhất đến nốt thấp nhất. Tất cả lại chìm vào im
lặng, My vẫn ngồi yên bên phím đàn.
Một lọat tiếng vỗ tay vang lên phía sau. Ai vậy ? Anh ấy đến
từ bao giờ, ta không biết ư ? Chàng buớc vào và ngồi xuống ghế
nhẹ nhàng thê" nào mà ta vẫn không hay ? Lạ thật. My quay lại
với nụ cuời trên môi:
- Anh Linh Khang, anh đến từ bao giờ thê" ?
- Sau khi tan sơ?
- Tan sở rồi ư ? Vậy là sắp sáu giờ ?
- Vâng.
My lắng tai nghe:
- Thế là chị em cũng sắp về. Ồ mà trời còn mưa, phải bảo Tú Hà
mang dù đê"n cho chị Nhiên thôi.
- Ồ ! Lúc nào anh cũng thấy em lo lắng cho Nhiên.
Linh Khang nói, chàng chăm chú nhìn My. Thiếu nữ đẹp dịu dàng,
mái tóc muợt mà thả dài truớc ngực. Da nàng trắng như ngọc
thạch, đôi mày đen, đôi mắt tuy không còn nhìn thấy mọi vật
chung quanh nhưng vẫn đẹp, vẫn thu hút. MỖi lần nhìn My, chàng
đều thấy lòng nhói đau, một niềm thuơng mến dâng lên tự đáy
lòng chàng. Chàng quen My đã năm năm. Trong năm năm đó, nỗi
đau ngày một tăng lên chứ không giảm. Trong thời gian đi làm
nghĩa vụ hai năm, Khang vẫn nhớ như in.
- Em khỏi phảI lo lắng cho Nhiên, cô ấy cứng cỏi, độc lập, có
thể tự chăm sóc lấy mình.
My vẫn huớng mặt về phía Khang, đôi mày châu lại. Khang nghe
hình như có tiếng thở dài. Một tâm hồn trong trắng nhưng đầy
bất hạnh. Mỵ..My ! Khang muốn kêu lên. Có bao nhiêu điều muốn
nói chất chưá trong lòng chàng. Nhưng biết nàng có chịu nghe
không?
- Chị ấy không cứng cỏi đâu.
My vừa nói vừa vịn ghế đứng dậy, buớc tới bên salon một cách
khá quen thuộc, Khang đưa tay cho nàng vịn, nhưng nàng đã ngồi
xuống ở góc ghế bên kia.
- Anh Khang nầy, sao anh không ruớc giùm chị ấy ? Anh tự lái
xe đến mà lại thuận đuờng nữa.
Khang hơi bối rối
- Vâng, xin lỗi nhưng tại anh không nghĩ đến điều đó. Từ chỗ
làm của anh đến thư viện không tiện đuờng, vả lại lúc tan sở
xe bị kẹt........
- Đó không phải là lý do chính.
- Vâng- Tim Khang đập mạnh- Lý do chính là anh không hề nghĩ
đến Nhiên, vừa ta sở là anh –dến đây ngay.
- Anh Khang này- My dịu dàng cắt ngang, tính nàng như vậy,
không bao giờ để cho không khí căng thẳng. Anh làm ơn đưa ly
nuớc trên bàn cho em, em khát quá.
Khang đứng dậy, buớc tới lấy ly nuớc đưa cho My. Những ngón
tay thon dài trắng xinh như ngọc của My cầm lấy ly nuớc. Vừa
hớp một ngụm, My vừa hỏi:
- Mấy giờ rồi anh Khang ?
- Sáu giờ kém năm- Khang nhìn đồng hồ trả lời. Chàng buớc tới
cạnh tuờng bật đèn. Ánh sáng soi tỏ căn phòng. My trong chiếc
robe tím nhạt, thắt nơ trắng đẹp như bức tranh. Nàng có vẻ lo
lắng cho chị :
- Chị em năm giờ đã tan sở. Hay là không chen đuợc chân lên xe
buýt?
Khang tằng hắng một tiếng:
- My, sao em cứ mãi lo cho Nhiên thê" ? Coi chừng bệnh đấy.
Tốt nhất em nên đi ra ngoài trời, đến bãi biển tắm nắng chẳng
hạn. Để chủ nhật này anh đưa em đi biển nhé ?
My cuời:
- Thê" nê"u trời mưa thì sao ?
- Mưa ư ? Thì anh và em cùng dầm mưa, dầm mưa cũng có cái thú
của nó , em tin không ?
- Tin chứ ! - My đáp với nụ cuời thật ngọt ngào.
- Thế anh có cùng chị Nhiên dầm mưa bao giờ chưa ?
Tự nhiên Khang cảm thâ"y bực mình. Nhưng nhìn khuôn mặt dịu
dàng dễ thuơng kia, làm sao chàng giận cho đuợc ? Khang chỉ
nói :
- Anh .........chưa.
- Vậy thì sao anh không thực hiện đi ?
My nói với một tấm lòng vô tư, còn Khang hơi bối rối :
- Anh đã nói với em rồi My ạ, nếu anh muốn cùng Nhiên dầm mưa
thì điều này anh đã làm từ năm năm truớc, chứ đâu phải đợi mãi
đê"n bây giờ ?
Căn phòng chìm trong yên lặng. Có một chút ngơ ngác thể hiện
trên mặt My. Nàng thở ra :
- Năm năm? Chúng ta quen nhau năm năm rồi ư?
Vâng năm năm! Khang muộn phiền nghĩ lại. Năm năm là những
tháng ngày dài. Nhớ lại ngày đầu tiên gặp Nhiên. Nhiên lúc bấy
giờ là cô sinh viên mới buớc chân vào truờng đại học. Tóc cắt
ngắn, má lún đồng tiền, không cuời vẫn như đang cuời. Nhưng
không hiểu sao nụ cuời của nàng lại không vui. Chính nụ cuời
lạ lùng ấy đã thu hút đuợc Khang, anh chàng sinh viên năm thứ
ba. Lúc ấy Khang đang phụ trách tờ bích báo, diễn kịch, thi
hùng biện, mở ban trong truờng. Chàng là cây đinh của nhà
truờng, đám con gái vây quanh hàng tá. Khang cũng biết như
vậy.
Có điều, bấy giờ Khang có bạn gái, để vui vậy thôi. Bản chất
cao ngạo tự biết mình có tài khiến cho khó cô nào làm chàng
rung động. Với Nhiên thì khác, Khang đã thấy mình xúc động.
Chàng đã từng đưa nàng đi khiêu vũ, xem hát và đã từng nắm tay
nàng. Cô sinh viên năm thứ nhất nầy khá dễ thuơng, khá hấp
dẫn, nếu nhự......Vâng nếu như lần đó Nhiên đừng lầm lẫn, đừng
quá nôn nóng đưa Khang về nhà để gặp mặt nguời thân thì có lẽ
tình cảm giữa Khang và Nhiên đã tiến xa hơn. Bây giờ nghĩ lại,
Khang không biê"t chuyện cùng Nhiên về nhà là điều sai hay
đúng. Chàng chỉ biết rằng đê"n nhà Nhiên, gặp mặt Hiểu My là
mọi thứ đảo lộn hết. Kể cả tình cảm giữa chàng với Nhiên. Hiểu
My lúc bấy giờ mơ"i muời sáu tuổi. Một cô gái muời sáu tuổi
lại mù lòa mà sao có sức quyến rũ lạ thuờng, chiếm mất cả hồn
Khang
Buổi tối hôm ấy, My cũng đang chơi đàn. Mái tóc nàng sõa dài
truớc ngực, màu da bông buởi với đôi mắt mở to vô hồn. Chưa
bao giờ Khang thấy một đôi mắt đẹp như vậy. Thế mà nó không
nhìn thấy đuợc gì ca? Một chút tình cảm làm bàng hoàng lòng
Khang. Chàng thấy như chua xót, đắng cay thế nào ấy. Vậy mà cô
gái kia lại không than vãn, không buồn thuơng, trách phận vẫn
cuời với nụ cuời thật dễ thuơng làm say đắm lòng chàng. Khang
vẫn nhớ mãi câu hỏi nhẹ nhàng của My:
- Anh học nghề truyền thông à ? Vậy truyền thông là gì?
Khang đã trả lời một cách dí dỏm:
- Truyền thông là nghành hét mãi trong loa.
- Hình như anh cao lắm phải không? Em nghe tiê"ng nói của anh
như bay từ trên cao xuống vậy .
Hoặc :
- Anh cũng thích nghe đàn nữa ư? Chắc anh cũng biết hát. Và
tối hôm đó Khang đã quên hết. Chàng chỉ nhớ là mình đã hát cho
cô bé nghe một bản, kế tiê"p một bản nữa từ dân ca cho đến
nhạc nuớc ngoài. Cô bé lắng nghe với dáng dâ"p của nguời đang
nằm mơ và Khang chợt thấy sự cao ngạo của mình đã tan biến
mất. Trái tim không còn của riêng mình nữa.
Vậy mà bây giờ cô bé đã lớn. Năm năm đã trôi qua, nguời thiê"u
nữ đã tròn hai muơi mốt, cái tuổi không thể nói là chưa biết
tình yêu là gì. Nhưng thế tại sao cô nàng lúc nào cũng tỏ ra
như vô tình thờ ơ ? Chính thái độ đó đã làm cho Khang nhiều
lúc như điên lên. Đã mấy năm qua lúc nào Khang cũng dặn lòng:
Hãy đợi cô bé lớn lên, hãy cố dằn lòng, hãy nhẫn nại, hãy đợi
chờ và hy vọng.
Năm năm đã trôi qua, sự đi lại thuờng xuyên của chàng với gia
đình họ Vệ đã khiến Khang trở thành một thành viên của gia
đình lúc nào không biết. Bà Lan Đình và Ông Nguỡng HIền lúc
nào cũng cư xử với chàng như con. Họ tiếp đãi chàng thân thiết
tuy có phần lặng lẽ. Khang đã yêu My, chuyện nầy Nhiên cũng
biết. Nàng khá thông minh nhạy bén, chỉ mấy hôm đã nhận ra sự
thay đổi của Khang. Nàng chỉ biết lặng lẽ rút lui trở về vị
trí của mình. Nhiên vẫn nói vẫn cuời bình thuờng và lúc nào
trong câu chuyện với Khang, nàng cũng chỉ đề cập đến My.
Còn My ? My như ẩn mình trong một đám mây mù. Khang không làm
sao chụp bắt đuợc, chàng chỉ biết đau khổ giày vò.
- Anh đang nghĩ gì thế ? My phá tan không khí yên lặng. Tại
sao anh chẳng nói gì ca?
- Anh đang nghĩ đến chuyện năm năm quạ- Khang thở dài nói-
Thời gian trôi qua nhanh quá phải không em ? Ngay chính em nay
cũng đã là một nguời truởng thành.
My cuời :
- Chính anh cũng vậy mà. Từ một sinh viên anh đã trở thành một
tổng biên tập. Tiếc là em không đọc đuợc cái tạp chí của anh
viết, nhưng chị Nhiên cũng có nói cho em nghe là bài vở của
anh chọn rất hay.
Khang cắ'n nhẹ môi :
- Nhiên nói cho em nghe à ? Vậy em thâ"y thế nào ? Em có ý
kiê"n gì không?
My ngập ngừng :
- Em.....em thì cũng không biết gì. Ví dụ như trong một truyện
ngắn miêu tả những đám mây buổi sáng sớm, em biết là nó rất
đẹp nhưng em không tuởng tuợng ra đuợc cái sự thay đổi màu sắc
của không gian lúc bâ"y giờ. Với em hình như đã quên mất tất
cả...........
- Ờ..........
Khang thấy lòng nhói đau. Một thế giới không màu sắc nó sẽ ra
sao? Tội nghiệp! Bất giác chàng đưa tay đặt lên tay My. My
giật mình, rút tay lại, nuớc trong ly trà tung tóe ra cả trong
tay hai nguời. Khang vội lấy khăn ra lau tay cho My. Nàng giấu
tay ra sau lưng khẩn khoản :
- Từ đây về sau xin anh đừng làm thế nữa !
- Sao vậy?
Khang cảm thấy bực dọc, chàng giận dữ với chính mình. Với My,
với thời gian chờ đợi năm năm, chàng không thể giấu giếm mãi
thê" này, nếu khÔng nói ra chàng sẽ điên mất.
Giọng nói của My bối rối một cách tội nghiệp :
- Lần sau anh đừng làm thê" nữa, anh đừng đụng vào em, em
không quen như vậy, em sơ.
- Tại sao phải sợ ?- Khang nói và chụp nhanh cánh tay của My
không buông ra- My bây giờ nghe anh nói .
- Đừng anh- Nàng cố gắng rút tay lại, mặt đỏ bừng. Anh hãy
buông em ra, anh đừng lợi dụng sự tàn tật của em để chinh phục
em. Em mù lòa thế này, làm thế là không công bằng. Anh hãy
buông em ra đừng làm em sợ, em sợ bất cứ hành động đột ngột
nào. Anh Khang, mong anh hiểu em !
Khang lập tức buông lỏng taỵ Đúng, không lên làm cho nàng sợ,
bằng không ta sẽ vĩnh viễn mất nàng. Chàng thấy thật buồn:
- My, anh phải làm sao đây ? Trong đầu em ngoài việc nghĩ đê"n
âm nhạc ra không lẽ em không nghĩ đến điều gì khác ? My, thật
tình, anh không hiểu em...........
My lùi về phía cửa sổ. Nàng tựa đầu vào khung cửa kính như một
đứa bé đang áp mặt để nghe mưa. My nói thật nhỏ :
- Xin lỗi anh, nhưng em nghĩ rằng đời em kể như bỏ đi , đã tàn
lụi rồi.
- Tại sao lại tàn ?
Khuôn mặt My thật buồn :
- Tại vì.......Em đã sống trong một thế giới không màu sắc,
thế giới tối tăm....mà cái thế giới đó anh không đến đuợc,
cũng như em không đê"n đuợc thế giới của riêng anh. Anh Khang,
đời em không đáng kể. Sau này có một ngày nào đó anh sẽ hiểu ý
em muốn nói gì. Em đã cố gắng không mặc cảm tự ti, em đã cố
sống một cuộc sống bình thuờng, sống để yêu thuơng. Nhưng mà
anh Khang ơi, em chỉ là một cô gái mù lòạ......Giọng nói của
My như nghẹn lại- Nhiều lúc em cảm thấy thật khổ sở, không làm
sao dẹp đuợc cái mặc cảm tự ti và niềm tuyệt vọng. Sống mà
không phải tựa vào nguời khác là điều quá khó khăn đối với
em..........Nãy giờ em nói năng lung tung, không biết anh có
hiểu ý em không ?
Có hai giọt nuớc mắt trong veo lăn dài trên má nàng. Lòng
Khang cảm thấy xót xa. Chàng bảo My:
- Thôi đừng nói nữa em.
Khang buớc đến truớc mặt My, chàng định vòng tay ôm lấy nàng
để an ủi vỗ về và lau những giọt nuớc mắt kia đi nhưng lại
không dám. Biết đâu lại là nàng sơ. Chàng đành buông tay bất
lực nhìn nàng.
My đã lau xong nuớc mắt. Nàng cố làm ra vẻ bình thản với nụ
cuời, một nụ cuời xa vời.
- Thôi mặc em, thỉnh thỏang em lại yếu mềm như thê" nhưng rồi
em cũng trở lại bình thuờng rất nhanh. Ồ......bây giờ mấy giờ
rồi hở anh ?
Khang cúi xuống nhìn đồng hồ đáp:
- Sáu giờ muời lăm phút.
- Sao muộn vậy ? Vậy mà chị Nhiên vẫn chưa về, không biết có
chuyện gì xảy ra không ? Ban nãy anh nói là lúc nầy đuờng xá
hay tắc nghẽn, tai nạn giao thông nhiều, liệu có chuyện gì xảy
ra không ? Hãy để em đi gọi me.
My vừ dứt lời thì chuông điện thoại từ phòng khách reo vang.
Hiểu My lắng nghe có tiếng của bà Lan Đình từ phòng khách vọng
vào:
- My ơi, chị con vừa phone về cho biết sẽ không về dùng cơm
tối nay. Con có điều gì cần nói với chị Nhiên không ?
đạ có chứ .
My vội vã đáp và nàng đi về phía cửa một cách thành thạo.
Khang buớc theo sau, đôi lúc chàng phải ngạc nhiên về sự
chuyển động nhẹ nhàng tự nhiên của My. My đã buớc đến bên máy
điện thoại, cầm ống nghe từ tay me.
- Ồ! chị đấy à ? Tại sao không về dùng cơm ?
Giọng của Nhiên vang lên bên kia đầu dây:
- My, chị gặp một nguời bạn học cũ, anh ấy mời cơm tối nên
dùng cơm xong chị mới về. Em có cần món gì không? chị sẽ mua
cà na nhé, trái vừa to lại vừa thơm, hay là em muốn ăn táo, ô
mai?
My có vẻ phật lòng :
- Không, em không cần gì hết. Tại sao chị không đưa anh ấy về
nhà dùng cơm luôn ?
- À.....Nhiên yên lặng một giây, rồi trả lời tiếp- Chị không
muốn chuyện đó xảy ra nữa.
My như chưa hiểu đuợc ý chị :
- Chị nói gì , em không hiểu.
- À......Không có gì hết. Hôm nay em có vui không ? Còn anh
Khang, anh ấy có ở đấy không ?
- Có chứ , chị cần nói gì với anh ấy, em gọi anh Khang đến
nhé.
- Thôi không cần, chị không có gì để nói với anh ấy hết. Chị
hỏi cho biết thôi mà. Thôi "bay" nhé- Nhưng có lẽ vừa chợt
nghĩ thêm điều gì. Nhiên lại nói : - Em cho anh Khang biết là
truyện ngắn "Nguời đất" trong tập san của anh ấy rất xuất sắt,
bao giờ dùng cơm tối xong em nhờ anh ấy đọc cho em nghe.
- Dạ- My cắn nhẹ môi rồi nói nhanh- Chị có nhất thiết phải ăn
cơm ở bên ngòai không ? Trời mưa suốt cả buổi chiều lại không
mang dù theo, chắt uớt hết rồi hả, chị về sớm nhé.
Nhiên có vẻ do dự :
- Em làm sao thê" ? Hình như em không đuợc vui. Thôi đuợc rồi
chị về ngay. Nói với mẹ đợi chị về dùng cơm nghen.
- Thế còn anh bạn học cũ của chị thì sao ?
- Thì bảo hắn mời nguời khác.
Điện thoại cúp ngang. My đặt ống nghe xuống quay sang phía mẹ
với nụ cuời nhẹ :
- Mẹ ơi chị Nhiên sẽ về nhà dùng cơm. Vậy chúng ta đợi thêm
chút nha.
Bà Lan Đình thắc mắc nhìn My rồi nhìn Khang. Khanh có vẻ bối
rối. Một sự bối rối bực mình trong khi My lại thật vui.
- Anh Khang nầy, chị Nhiên sẽ về nhà để nói chuyện với anh về
báo chí. Chị ấy khen là truyện ngắn" Nguời Đất " đăng trong số
baó kỳ nầy của anh rất hay.
Khang thừ nguời ra, chàng có cảm giác chính mình đã biến thành
nguời đất, ngồi đó mà tay chân lóng ngóng, không biê"t xử sự
ra sao vào lúc này. Cũng không hiểu mình nên vui hay nên buồn.
(Hết Chương 1 ... Xin xem tiếp
Chương 2) |