Hôm ấy là một ngày đầy lãng mạn, ngạt ngào hương biển và
cũng là ngày khó quên. Sau khi ăn xong, Yên Nhiên cảm thấy hơi
choáng. Có lẽ vì thức ăn, cũng có lẽ vì mấy cốc rượu.
Viễn cũng nói:
- Cô say vì rượu, còn tôi say vì người!
Yên Nhiên lắc đầu, nàng thấy khó chịu thua mồm mép của Viễn.
Sau đó họ cùng nhau thả bộ, dọc con đường mới mở. Gió biển ùa
vào, mang theo vị mặn và hơi nước. Sóng dồn dập trên mép đá.
Trên trời, mặt trăng chỉ là một lưỡi liềm mỏng, lúc ẩn lúc
hiện, nhưng sao thì đầy trời, lấp lánh tạo cho bầu trời một vẻ
huyền bí.
Cuối cùng họ dừng chân ở một tảng đá to, sát biển. Gió bắt đầu
lạnh. Viễn cởi áo ngoài ra, khoác lên vai Yên Nhiên. Lần đầu
tiên, Yên Nhiên nghe có mùi đàn ông trên vai mình.
- Hình như tôi chưa hề nói cho cô biết về tôi chứ?
- Anh có khai lý lịch trên phiếu mượn sách, bao nhiêu đó cũng
đủ rồi!
- Chưa đủ đâu.
Viễn nói và suy nghĩ một chút rồi kể:
- Tôi là đứa con nhỏ nhất trong gia đình. Ba tôi có cả bốn
người con. Trên tôi là một ông anh và hai bà chị, họ đều lập
gia đình cả. Mẹ tôi đến năm bốn mươi mới hạ sinh tôi. Nên hiện
nay cả hai đều trên bảy mươi tuổi. Cha tôi là giáo sư môn văn
ở trường đại học. Mẹ tôi là người đàn bà mẫu mực Á Đông. Khi
đã ở tuổi trung niên mới sinh ra tôi, nên người nuông chiều
tôi hết mực, nhất là sau khi các anh chị đều lập gia đình, dọn
ra ở riêng, tôi càng được yêu thương, chiều chuộng hơn.
Yên Nhiên hỏi:
- Sao anh lại kể những điều đó cho tôi nghe?
Dưới màn đêm đầy sao, giưã tiếng sóng và màu tối của biển khơi,
nàng cảm thấy đêm ở biển có một cái gì quyến rủ kỳ la.
- Vì tôi muốn Yên Nhiên hiểu rõ hoàn cảnh gia đình tôi, để mấy
hôm nữa có dịp, tôi đưa Yên Nhiên về làm quen với ba me.
Yên Nhiên thấy tim đập mạnh, một chút bối rối chợt đến, nàng
gỡ tay Viễn ra, nhìn về phía biển xa:
- Sao gấp thế? Tôi chưa thấy cần gặp người nhà của anh. Chúng
ta mới quen nhau mà! Chưa hiểu bao nhiêu về nhau.
- Vậy sao ban nãy, Yên Nhiên bảo là đã biết tôi nhiều?
- Biết và hiểu là hai điều hoàn toàn khác nhau. Tôi nói nước
biển mặn, nhưng hiểu nó mặn cỡ nào thì chưa rõ. Ta biết dơi
thường ăn đêm, nhưng tại sao nó lại chỉ ăn về đêm? Bãi biển
được cấu tạo bởi cát, nhưng tại sao là cát chứ không phải đất.
Nói gần hơn, tôi biết anh chàng An Thịnh Viễn, hai mươi bảy
tuổi, nói năng hoạt bát, độc thân. Nhưng tại sao hai mươi bảy
tuổi rồi, ăn nói hoạt bát như vậy sao vẫn chưa có vợ, điều đó
là tại tôi chưa hiểu được.
Viễn nhìn Yên Nhiên thật lâu.
- Lý do chưa vợ ư? Bởi vì trước đó cậu Viễn ta chưa gặp được
Yên Nhiên.
Yên Nhiên đỏ mặt lúng túng:
- Đầu môi chót lưỡi. Anh Viễn, anh hiểu không, khi ta nói dối
nhiều quá, quen mồm, lời nói ta sẽ không bao giờ làm người
khác tin.
Viễn không dám nói bông đùa nữa, chàng nhìn ra biển thật lâu
và nói:
- Xin lỗi. Tại Yên Nhiên không biết chứ xưa kia tôi chỉ là một
thằng bé nhát gan, không dám nói chuyện với bạn gái, sợ anh
chị cười. Khi thi đại học, tôi đậu vào một trường ợ tận Đài
Nam. Những ngày đầu sống xa nhà, phần vì nhớ nhà, nhớ cha mẹ,
chưa quen nên buồn lắm. Có một cô sinh viên đàn chi. Học năm
thứ ba cùng ngành đã hết sức giúp đỡ tôi. Một lần cắm trại
ngoài trời, mang chăn mền không đủ, tôi đã rét run bên đóng
lửa, cô ấy đã chăm sóc tận tình và tôi đã xiêu lòng.
- À, vậy là anh đã tổ chức kỷ niệm như vầy một lần rồi?
- Xin thề là chưa. Tôi có quyền giấu không kể chuyện này cho
Yên Nhiên nghe, nhưng tôi không muốn làm điều đó. Cô ấy là
người từng trải, lại là hoa khôi, đám thanh nhiên quỳ dưới
chân cô ta không thiếu. Tôi thì mới lớn chưa biết gì hết. Tôi
là con nai tơ. Cô ta đã dạy tôi đủ thứ, kể cả cách hôn nhau.
Sau đó lại bỏ rơi tôi, đến với người khác. Và có một thời gian
tôi bị đau khổ.
Viễn thở dàị..
- Đó là mối tình duy nhất tôi trải qua. Từ đó về sau tôi rất
sợ đàn bà, mãi đến khi quen Yên Nhiên...Tôi như một 'Chim Lửá
sống lạị..
- Chim Lửa?
- Vâng, 'truyện nhân gian kể rằng ngày xưa có một loài chim có
tên là chim lửa, nó có thể sống đến năm trăm năm. Khi đủ năm
tháng nó phải nhảy vào lửa để tự mình thiêu thành tro, rồi sau
đó tro sẽ tự nhiên kết hợp lại tạo thành một chim lửa mớị..'
- Và anh là chim lửa sống lại?
- Sống lại vì Yên Nhiên.
- Anh không sợ lại thất tình nữa ư?
- Tôi đã nói thành thật hết cho Yên Nhiên biết, như vậy Yên
Nhiên không có quyền đùa giỡn với tình cảm đó.
Yên Nhiên quay lại nhìn Viễn, lòng dạt dào xúc động.
Biển cả muôn nghìn con sóng nhỏ rì rào, âm điệu muôn đời của
nó vừa nhiệt tình, vừa dịu dàng, pha lẫn một chút thê lương...Và
ánh mắt của Viễn...Tất cả chợt làm tim Yên Nhiên đập mạnh...Viễn
chợt cúi xuống nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi Yên Nhiên.
Yên Nhiên bất động cảm giác toàn thân như tê cứng. Phản ứng là
một sự băng giá im lìm. Viễn buông Yên Nhiên ra, đầu ngẩng lên:
- Yên Nhiên không bằng lòng? Nếu Yên Nhiên thấy đó là một sự
xúc phạm, thì anh xin lỗi.
Mắt Yên Nhiên mở to, một cảm giác như bị ức hiếp thoáng qua.
Yên Nhiên đầu cúi xuống nói:
- Anh thật bất công! Không công bằng chút nào cả, anh có quá
nhiều kinh nghiệm với nụ hôn, còn tôi thì đây là lần đầu.
Một bất ngờ, lòng Viễn như reo vui. Bất giác chàng kéo Yên
Nhiên vào lòng mình thủ thỉ:
- Em đẹp thế này, không lẽ bốn năm ở đại học không ai tán tỉnh?
Không ai làm bạn với em và đặc biệt lại chưa yêu ai sao?
- Có, có chứ! Nhưng Yên Nhiên sẽ không cho bất cứ ai biết đâu.
Yên Nhiên sẽ giữ riêng cho mình.
Viễn nhìn Yên Nhiên, rồi lại cúi xuống, lần này nụ hôn không
còn tê cứng, hốt hoảng như trước, mà là gió, sóng và hai tâm
hồn bỗng hoà quyện vào nhau.
Cuộc đời đang lật sang một trang sử mới.
Trong lúc đó, ở nhà Hiểu Mỵ..
Khang mãi tới khuya mới ghé tới nhà. Không khí trong phòng
khách nhà họ Vệ hôm nay có vẻ không bình thường. Ông Ngưỡng
Hiền đang điện thoại, bà Lan Đình ngồi ghế sa lông. Còn Hiểu
My thì nôn nóng đi ra đi vào.
- Cha điện thoại cho ông Viện trưởng hay cho bạn đồng nghiệp
chi. Yên Nhiên xem. Chưa bao giờ chi. Nhiên đi đâu mà chẳng
điện thoại vềbáo lại.
- Vô ích, cả thư viện về hết rồi, có ai tiếp máy đâu.
Khang hỏi:
- Chuyện gì thế hở bác?
Hiểu My nghe tiếng Khang như vớ đưọc vị cứu tinh, liền lên
tiếng:
- Anh Khang đấy ư? Anh có đi với chi. Nhiên không?
- Không có.
- Vậy anh làm ơn đánh xe đến thư viện xem chi. Nhiên đi đâu
rồi.
Khang chau mày tỏ ra khó chịu:
- Chuyện đâu có gì mà phải quan trọng như vậy? Yên Nhiên cũng
đâu phải là con nít. Bây giờ mới hơn tám giờ. Có lẽ cô ấy đã
cùng bạn đi dùng cơm tối, xem hát hay dạo chơi đâu đó. Hai bác
yên tâm, cô ấy sẽ không mất tích đâu mà lo.
Ông Ngưỡng Hiền gật đầu.
- Đúng, tôi cũng nghĩ như cậu, sẽ không có việc gì xảy ra. Yên
nó lớn rồi, tự nó biết lo cho thân nó.
Hiểu My vẫn lo lắng:
- Nhưng mà...Tại sao mấy lần trước chi. Nhiên đều điện thoại
về báo trước khi đi đâu. Lần này lại không.
Bà Lan Đình nhìn Hiểu My rồi nhìn Khang:
- Hiểu My, hay là... Hay là Yên Nhiên cố tình làm như thế? Nó
lớn rồi, muốn tỏ ra độc lập, không nhất thiết cái gì cũng báo
cáo cho nhà biết. Đó là chưa nói, lần nào chị con điện thoại
về, đều bị con nài nỉ nó về.
- À!
Hiểu My như chợt hiểu ra. Nàng cúi đầu xuống, yên lặng. Bà Lan
Đình suy nghĩ thêm một chút nói:
- Thôi được rồi. Mẹ có số điện thoại của cô Phương bạn đồng
nghiệp của Yên Nhiên đây, để mẹ gọi lại hỏi xem.
Bà Đình quay số và một lúc sau quay lại cho biết:
- Yên tâm đi, Hiểu My. Chị con không mất tích đâu. Nó đi với
một bạn trai, hình như dự lễ sinh nhật thì phảị..
Khang nhún vai.
- Vậy là Hiểu My, em không cần quan tâm nữa.
Hiểu My bỏ đi vào trong:
- Hừ. Em muốn được đánh đàn.
Khang bước theo. Hiểu My chợt quay lại.
- Anh Khang đấy ư?
- Ờ.
Hiểu My cắn nhẹ môi:
- Vậy anh vào đây, em có chuyện muốn nói với anh.
Khang chợt thấy vui. Chàng quay lại nhìn vợ chồng ông Ngưỡng
Hiền rồi theo Hiểu My vào phòng đàn. Hiểu My không bước tới
bên đàn dương cầm, mà ngồi xuống ghế sa lông bên cửa sổ. Vỗ
nhẹ lên ghế như ngầm bảo Khang ngồi xuống.
- Anh Khang, em có thể nói với anh một chút chuyện riêng tư
được không?
- Em cứ nói.
- Có mấy điều thôi. Em muốn nói với anh lâu rồi, nhưng chưa có
dịp.
- Nói đi.
Khang nôn nóng. Hiểu My mở đầu một cách khó khăn,
- Anh Khang, anh là bạn của chi. Yên Nhiên năm năm nay. Và anh
đến với gia đình này như một thành viên trong gia đình. Có
được một tình cảm đặc biệt như vậy. Thế mà tại saọ.. em thấy
hình như giữa anh với chi. Yên Nhiên vẫn có khoảng cách? Tại
sao vậy?
Khang im lặng một chút.
- Anh biết là em đã biết, nhưng em cố tình trốn tránh sự thật.
Hiểu My anh không thể yêu một lúc hai người con gái. Ngay từ
lúc biết em, lúc đó em mới mười sáu tuổi. Anh đã chờ, anh đã
đợị.. Chuyện đó em đã biết mà. Người anh yêu là em. Anh yêu em,
cả năm năm nay rồi!
Mặt Hiểu My tái bệch ra. Nàng cốt tránh né.
- Anh không có quyền yêu em. Em chỉ là một cô gái mù lòa.
- Sao lại không? Tình yêu không có gì ngăn cản, em mù em điếc
gì cũng mặc. Anh yêu em và anh muốn cưới em làm vơ.
Lời nói của Khang khiến Hiểu My thu người trong ghế. Hiểu My
không biết phản ứng ra sao. Nàng bối rối, trước lời nói chân
thật của chàng.
- Hiểu My, em phải hiểu cho anh, anh yêu em. Chuyện đôi mắt
không nhìn thấy, không phải là chuyện đáng sơ. Em đừng mặc cảm,
đừng tự ti. Hãy sống một cuộc đời bình thường như mọi người.
Em vẫn có thể lấy chồng, anh sẽ cưới em và hứa sẽ dành trọn
tình anh đễ yêu em, chăm sóc và lo lắng cho em. Những giọt
nước mắt lăn dài má Hiểu My.
- Anh... anh không hiểu gì hết, anh không hiểu đâu. Anh là
người ngoài cuộc, anh không thấu hết nỗi khổ đau của người mù
đâu. Vả lạị..
- Tại sao?
- Anh không có quyền yêu em, vì anh là bạn trai của chi. Yên
Nhiên, nếu em có ý đoạt người yêu của chị mình, thì đó là một
việc làm tội lỗi.
Khang tròn mắt kinh ngạc.
- Hiểu My em lầm rồi, giữa anh với Yên Nhiên không có gì hết.
Cô ấy cũng biết chuyện anh đến đây là vì em mà.
Hiểu My khóc:
- Chính vì vậy mà chị ấy buồn, chị ấy bỏ nhà đi chơi, không
đoái hoài đến em. Em trở thành vật chướng ngại trên đường tình
đầy hứa hẹn của chị ấy, anh đã làm chia cách tình cảm giữa hai
chị em em. Anh bậy qúa. Lúc đầu đeo đuổi bà chị rồi sau đó
quay qua em. Tại sao anh lại làm vậy chứ?
Khang vừa bối rối vừa kinh ngạc.:
- Hiểu My, không lẽ lúc nào trong đầu em cũng chỉ có hình ảnh
của bà chị mà không có chình mình? Làm sao em biết Nhiên không
về nhà là vì anh, đau khổ là vì anh?
- Chị ấy nói.
Khang thất sắc.
- Sao? Bao giờ? Không làm gì có chuyện đó!
Hiểu My nói:
- Anh đúng là một thằng khờ. Sáng nay, chi. Yên Nhiên đến đây
tìm em, chúng em nói với nhau rất nhiều và chi. Yên Nhiên đã
thú nhận là ch.i ấy yêu anh. Anh hỏi tại sao em chỉ biết có
chị ấy, thì em xin trả lời: Đúng như vậy, không chỉ thế mà
chi. Yên Nhiên cũng vậy, chị ấy chỉ biết có em. Từ sau ngày em
bị mù lúc sáu tuổi, chi. Yên Nhiên cũng giống như bị đóng đinh
trên thập tự giá. Chị vì em hy sinh tất cả, mọi thứ em có đều
một tay chị ấy lo. Quần áo, ăn uống, giải trí... Cái gì cũ ng
chị ấỵ.. Cuộc sống em hoàn toàn lệ thuộc vào chị ấy. Và như
một thói quen không tách rời, em không thể thiếu chi. Yên
Nhiên. Em cũng rất hiểu chi. Nhiên, chị ấy nghĩ gì, muốn gì em
chỉ cần nghe giọng nói là hiểu rõ hết. Em biết chi. Nhiên
thương em rất nhiều. Một đứa em duy nhất lại mù lòa. Chị ấy
biết anh đã đổi ý yêu em, thế là chị ấy hy sinh, nhường anh
cho em. Em nghĩ, nếu cần, chi. Nhiên có thể cho cả đời mình
cho em nữa.
Khang cố gắng phân tích
- Khoan đã Hiểu My. Em có chắc chắn là Yên Nhiên đã nói là yêu
anh không?
Hiểu My lắc đầu.
- Đương nhiên là chị ấy không nói thế. Vì chị ấy nghĩ là em
cũng yêu anh, làm sao chị ấy nói ra điều đó.
- Vậy thì Hiểu My ạ! Tất cả chỉ là sự dự đoán. Có thể tôi đã
làm Yên Nhiên buồn, nhưng đó là chuyện năm năm về trước. Hiểu
My em đừng tự ràng buộc mình. Em tưởng tượng nhiều quá, em có
biết là năm năm qua, anh chỉ nghĩ đến một mình em, em có biết
là bao năm nay anh đã bị giày bò, đau khổ đến mức độ nào
không?
Hiểu My ngả người ra sau ghế, run rẩy. Khang bất chấp mọi thứ.
Chàng chồm ngừời tới hôn lên những giọt nước mắt đang lã chã
kia.
Hiểu My giật mình, vừa sợ vừa giận. Đã bảo nhiều lần, mà Khang
vẫn dám đụng đến nàng. Hiểu My đưa tay lên tát mạnh một cái
lên mặt Khang.
Khang ngẩn người ra, Hiểu My cũng bàng hoàng. Nàng không ngờ
mình lại hành động quyết liệt như vậy.
- Xin lỗi.
Hiểu My nói. Khang vẫn không ngờ chuyện lại xảy ra như vậy.
- Không phải lỗi ở em. Tại tôi quá đường đột... Tôi saị.. Hiểu
My em phải hiểu một điều thế này. Em đừng nghĩ gì hết. Có em
hoặc không có em, thì chuyện giữa tôi với Yên Nhiên, cũng
không thể khác đâu. Trên đời này, mọi việc đều có thể miễn
cưỡng xếp đặt, còn tình yêu thì không bao giờ. Nó hoàn toàn có
tính chất tự nguyện.
Hiểu My ngồi yên, nàng bất động như một pho tượng.
- Tình yêu không thể miễn cưỡng xếp đặt?
- Vâng.
- Thế tại sao anh lại muốn tôi yêu anh?
- Hiểu My!
Hiểu My nói:
- Vậy thì anh Khang, em không yêu anh! Từ trước tới giờ tôi
vẫn xem anh là ông anh rể của mình. Tôi mong rằng từ đây về
sau, chúng ta không nên hiểu lằm nhau nữa.
Khang bàng hoàng, chàng cảm thấy như mọi vật ngừng chuyển
động. Chàng vội vàng quay người bước nhanh ra khỏi phòng.
Không thấy gì hết, không nghe gì hết, vội vã quên cả chào vợ
chồng ông Ngưỡng Hiền. Khang bước ra cổng, đi nhanh như chạy
trốn...
CHƯƠNG 5
Ngay hôm ấy, Yên Nhiên đã biết chuyện Khang giận dữ bỏ đi.
Hôm ấy mặc dù về đến nhà khá khuya, nhưng Yên Nhiên vẫn còn
thấy mẹ thức ở phòng khách với quyển sách dịch “Không Uống Vẫn
Chờ.” Có lẽ mẹ đang chờ tạ Ông Ngưỡng Hiền ngày mai phải đến
nhà máy ở phía Nam nên không thể không nghỉ sớm. Ngành kinh
doanh của ông là hàng thủ công nghệ sản phẩm bán trong nước
lẫn ngoài nước. Ông có mấy cái nhà máy rải rác khắp nước. Trụ
sở chính nằm ở Đài Bắc, nên công việc bận rộn luôn.
Yên Nhiên về nhà với đôi má đỏ, mắt sáng. Nhìn thấy mẹ mới sực
nhớ ra chuyện quên điện thoại báo trước.
- Ồ me. Con mong rằng chuyện mẹ thức đây không phải chỉ để đợi
con.
Bà Lan Đình nhìn con trìu mến:
- Mẹ đang chờ con đây. Con có vẻ vui, nghe cô Phương bảo là
con đi dự sinh nhật, phải không?
- Dạ.
Yên Nhiên bối rối với lời nói dối. Nàng chợt thấy cảm ơn
Phương, cô bạn đồng nghiệp dễ mến của mình. Phương có vẻ cũng
rất thích Viễn, có một lần Yên Nhiên nghe Phương nói:
- Cái anh chàng cao cao đó, bao giờ mi không xài, nhường lại
cho tao nhé?
- Đừng xạo. Mi đã bị trói tay rồi, bộ ta không biết ư?
Người trói tay Phương là họ Triệu, hiện là trưởng phòng quản
lý thư viện. Họ cũng có vẻ yêu nhau da diết lắm, không biết
bao giờ thì thành đôi.
Phương nói khi nhận xét về Viễn với Yên Nhiên:
- Tại anh ta thấy ghét. Vào đến thư viện là chỉ biết đến mi
thôi, ngoài ra không thèm dòm mặt ai hết.
Yên Nhiên hồi tưởng lại cảnh, lúc Viễn đến đấy lần đầu, với
một nụ cười. Anh chàng thật lém lỉnh.
Bà Lan Đình hỏi:
- Nghĩ gì cười một mình vậy con? Ban nãy vui lắm, phải không?
- Ồ, vui lắm, mẹ ạ!
Yên Nhiên trở về thực tại.
- Xin lỗi mẹ, con quên điện thoại về báo trước cho gia đình
hay.
Bà Lan Đình nói:
- Không sao, miễn con vui là được. Mẹ mong mỏi sao con có một
cuộc sống giao tế bình thường trong xã hội như bao nhiêu người
khác, mẹ muốn con có bạn trai.
Yên Nhiên nhìn me. Thái độ mẹ thất la. Nhưng rồi Yên Nhiên
cũng quên nhanh. Mẹ bao giờ cũng vậy, lúc nào cũng hết lòng lo
cho con cái.
- Nhà có việc gì thế? Còn Hiểu My đâu?
- Có một việc, mẹ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
- Gì? Thưa me.
- Hiểu My làm Khang giận bỏ đi rồi.
Yên Nhiên ngạc nhiên:
- Giận bỏ đi? Sao thế, họ cãi nhau ư? Anh Khang đã làm gì Hiểu
My giận phải không? Ông ấy thật rắc rối, nếu sớm biết thế này,
con đã...
Bà Lan Đình nhìn Nhiên.
- Mẹ không biết, mẹ chỉ thấy hai đứa vào phòng đàn, chúng nói
với nhau cái gì rất nhỏ, rồi Khang giận dữ bỏ đi ra. Khi Khang
đi rồi, mẹ vào chỉ thấy Hiểu Me ngồi một mình trên ghế! Mẹ
hỏi, không nói một lời nào cả, nó chỉ ngồi đàn.
Yên Nhiên yên lặng một lúc rồi chợt hỏi:
- Sao mẹ không gọi dây nói hỏi thư? Khang?
- Mẹ đã thử.
- Thế anh Khang nói gì?
- Cậu ấy nói là cứ hỏi Yên Nhiên rồi cúp máy.
Yên Nhiên kinh ngạc:
- Hỏi con? Con đâu cómặt ở đó đâu, làm sao con biết?
Bà Lan Đình nhìn con, nắm lấy tay Yên Nhiên, ân cần:
- Có một –diều mẹ muốn hỏi con. Yên Nhiên! Con nóI thật me.
Biết nhé, đừng giấu gì cả. Mẹ thấy Khang bây giờ đã thành một
vấn –dề ở nhà ta rồi –dấy con a.
Yên Nhiên suy nghĩ, nàng nhớ tới câu nói của Hiểu My:
- Nếu Khang là anh rể, em sẽ rất sung sướng.
Vâng, thế này, thì rõ ràng, sự hiện diện của Khang đã thành
chuyện rắc rối. Bà Lan Đình tiếp tục nói:
- Yên Nhiên! Mẹ muốn hỏi con. Chuyện của con với Khang kết
thúc chưa?
Yên Nhiên liếc nhanh về phía me. Sự nhạy bén của Mẹ khó làm ta
giấu giếm được điều gì. May là tất cả đã kết thúc, hiện ta lại
có Viễn! Nếu không thì sao? Một sự “hy sinh” phải chăng?
Yên Nhiên nói:
- Mẹ ơi. Con thú thật với me. Giữa con và Khang chẳng có
chuyện gì hết. Khang đến nhà chúng ta là chỉ biết có Hiểu My
thôi.
Bà Lan Đình hỏi:
- Đúng vậy không? Mẹ thấy, Hiểu My nó chẳng hề nghĩ như vậy
đâu. Mẹ sợ rồi Khang trở thành món quà mà hai chị em cứ nhường
nhau. Kết quả mọi người đều khổ.
Yên Nhiên đứng bật dậy:
- Thế thì để con đi tìm Hiểu My.
Bà Lan Đình ngăn lại:
- Đừng con, nó đang ngủ, đừng quấy rầy nó.
- Con phải đánh thức nó dậy, chuyện này quan trọng hơn cả giấc
ngủ.
Yên Nhiên vừa nói, vừa đi vào phòng ngủ của Hiểu My.
Hiểu My đang nằm trên giường, Yên Nhiên bước vào khép cửa lại,
rồi ngồi xuống cạnh mép gui*ờng, lắc lắc vai Hiểu My:
- Hiểu My, chị biết em chưa ngủ ? Chị muốn em cho chị biết,
tại sao lại cãi nhau với anh Khang, nói đi?
Hiểu My quay lại:
- Em không có cãi gì với anh ấy, em chỉ nói lại cho anh cấy
nghe một câu mà em đã từng nói với chi.
- Câu gì vậy?
- Em sẽ rất vui khi được anh ấy làm anh rể.
Yên Nhiên ngẩn ra hỏi:
- Rồi anh ấy giận bỏ đi?
Yên Nhiên chợt thấy giận, tự ái làm Yên Nhiên khó chịu, nàng
nhún vai tỏ ra thất vọng:
- Hiểu My cũng thấy đấy, chị đã từng nói cho em biết rồi, Hiểu
My. Sao em cứ hiểu lầm mãi vậy? Ban sáng, chúng ta chỉ mới nói
với nhau một nửa câu chuyện. Bây giờ em nghe rõ nè. Chị không
yêu anh Khang, chị đã có người yêu khác. Anh Khang có nhiều ưu
điểm, anh ấy thành thật, hiền, có cá tính riêng, có tài. Một
thanh niên hoàn hảọ.. Chị cũng thích anh ấy. Nhưng cái thích
đó không phải là tình yêu. Nếu Khang là em rể chị thì chị sẽ
thích hơn.
Hiểu My nằm đó với một nụ cười. Nụcười khá lạ lùng, cay đắng,
phiền muộn lại khó hiểu. Yên Nhiên cảm nhận ngay, Hiểu My đã
không tin lời ta. Cái thói quen xưa nay giữa hai chị em là mỗi
lần Hiểu My muốn cái gì, Yên Nhiên đều nhường. Phải chăng đây
cũng là một sự chia xẻ tình yêu?
- Nghe này, Hiểu My. Chị nói hết chuyện này cho em nghe xong
là chị về phòng, tin hay không tin là quyền của em. Nếu thật
sự chị yêu Khang, không bao giờ chị nhường cho em đâu. Trên
đời này bất cứ cái gì chị cũng có thể nhường cho em được,
nhưng tình yêu thì không!
Nói xong Yên Nhiên đứng dậy bỏ đi. Hiểu My nghe tiếng bước
chân xa dần, cô thở dài:
- Chị ơi, chị cũng sẽ nhường thôi. Em hiểu chị nhiều, chị
không bao giờ để em buồn.
Yên Nhiên ra tới cửa nghe được. Nàng quay nhìn lại Hiểu My vẫn
nằm trên giường với nụ cười buồn. Thượng đế đã cướp mất cái
nhìn của Hiểu My, nhưng bù lại cho nàng trái tim rất nhạy cảm.
Yên Nhiên tự hỏi: Nếu không có Viễn, ta sẽ nhường Khang chăng?
Hiểu My nghĩ cũng đúng. Ta đã từng ngã vào vòng tình với
Khang, ta đã thật sự vì Khang mà đau khổ... Nếu như ... Nếu
Khang không yêu Hiểu My, không yêu đến độ có thể chết vì nàng,
thì có lẽ ta đã không nhường... Đàng nàỵ.. Đây không phải là
một chuyện quyết đấu.
Yên Nhiên ra khỏi phòng Hiểu My. Mẹ vẫn ngồi ở phòng khách
chờ.
Yên Nhiên nói:
- Thôi mẹ đi ngủ đi. Con bảo đảm với mẹ rồi mọi việc đâu sẽ
vào đó.
Về đến phòng riêng, Yên Nhiên lập tức quay số gọi điến thoại
cho Khang. Hơn mười hai giờ khuya rồi. Nhưng chắc chắn Khang
chưa ngủ.
- A lô, ai đấy?
Tiếng của Khang. Nhiên đáp nhanh:
- Yên Nhiên đây. Anh Khang, em vừa mới nói chuyện với Hiểu My.
- Ờ.
- Anh nghe nè. Em đã nói rõ với Hiểu My là, giữa anh với em
không có tình yêu nào hết. Trước cũng vậy mà nay cũng vậy.
Hiện nay em đã có người yêu. Vì vậy xin anh giúp cho, anh đừng
vì giận Hiểu My mà bỏ cuộc. Ngày mai, anh hãy xin nghỉ một
ngày, đến nhà em. Rồi mọi việc sẽ sáng tỏ.
Bên kia đầu dây yên lặng.
- Anh Khang, anh có nghe em nói không?
Khang nói:
- Nghe rồi. Cám ơn cú điện thọai này của em, nhưng có lẽ mai
nàỵ.. Hoặc sau này sẽ không bao giờ anh đến nhà em nữa, không
bao giờ...
Yên Nhiên nói như hét:
- Sao vậy? Như vậy là anh buông tay ư? Bản chất đàn ông con
trai của anh ở đâu? Tất cả những ngộ nhận đã được làm rõ, anh
còn suy nghĩ gì nữa.
Giọng của Khang buồn buồn.
- Anh chỉ sợ là giữa anh và Hiểu My không hề có sự ngộ nhận
đó.
Yên Nhiên đỏ mặt:
- Vậy là thế nào? Không lẽ anh cũng nghĩ là tôi đã yêu anh.
Giọng của Khang có vẻ mệt mỏi, chán chường:
- Không phải như vậy. Thôi không có gì để nói nữa.
Và Khang định cúp máy. Yên Nhiên bối rối:
- Anh Khang anh làm gì thế?
- Làm gì ử Ồ rất đơn giản. Tôi thất tình, cô cũng biết thất
tình còn đáng buồn hơn là bị thương hại. Yên Nhiên đã quen tôi
lâu rồi, Yên Nhiên cũng biết là tôi sẵn sàng bỏ qua mọi thứ,
nhưng tự ái thì không.
Và lần này Khang đã cúp máy nói xuống thật. Yên Nhiên bất lực
buông ống nghe xuống, vừa giận vừa bực bội. Cái anh chàng này
thật ngoan cố, còn dám nói là sẽ không đến đây nữa. Thế thì
giữa Hiểu My và Khang đã có một sự rạn nứt khó hàn gắn. Thế
này cũng lạ vì Hiểu My không hề giết một con kiến, làm sao có
thể khiến Khang tự ái, làm danh dự của chàng bị tổn thương
được. Nhiên bâng khuâng suy nghĩ, giữa lúc đó thì tiếng chuông
điện thoại lại reo vang, nàng chụp ngay ống nghe và nói một
hơi.
- Nghe này anh Khang, tôi đang ngồi suy nghĩ về sự tự ái của
anh. Khi yêu nhau không ai đem tự ái ra bàn. Anh phải hiểu như
vậy và dẹp bỏ cái tự ái của anh đi. Ngày mai anh hãy đến đây,
chỉ có đến đây anh mới tìm lại được mình. Tôi năn nỉ anh đến
đây, cho anh biết là từ ngày quen anh đến bây giờ đây là lần
đầu tiên tôi xuống nước, tôi tha thiết mong anh suy nghĩ lại
Bên kia đầu dây là một sự yên lặng. Anh chàng này vẫn chưa hết
giận ư? Yên Nhiên thấy nổi sùng.
- Anh Khang, anh gọi rồi sao anh không nói chuyện.
Bên kia đầu dây một giọng nói chậm rãi:
- Tôi không phải là Khang.
- À!
Tim Yên Nhiên đập mạnh. Giọng nói của Viễn, thật bất ngờ. Có
ai ngờ mới cách nhau có nửa tiếng lại có điện thoại.
- Ồ anh Viễn! Tại sao anh lại gọi điện thoại giờ này.
Giọng của Viễn từ bên kia đầu dây có vẻ bực dọc và chua chát:
- Xin lỗi, vì tôi không biết giờ này cô đang đợi điện thoại
của người khác. Điên thật, thôi không dám làm phiền cô, chào
cộ..
Và đầu dây bên kia lại cắt. Yên Nhiên cầm ống nói mà đầu óc
ngẩn ngơ, một trò chơi kỳ cục. Không thể được. Không thể để
cho sự ngộ nhận xảy ra. Nhiên vội vã gọi số điện thoại của
Viễn. Đường dây đã được nối, Nhiên sợ Viễn lại cắt nên vội vã
nói nhanh:
- Đừng cắt dây anh Viễn, anh nghe em giải thích nè. Trời ơi!
Nhức đầu quá...
Không ngờ bên kia đầu dây lại giọng nói của một thiếu nử:
- A lô, chị tìm anh Viễn ư?
Và giọng nói thiếu nữ rõ hơn, hình như đang quay vào trong gọi
Viễn:
- Anh Viễn ơi, có một cô gái đang nhức đầu gọi anh này.
Trời đất! Yên Nhiên ngồi phịch xuống thảm, mặt đỏ bừng điện
thoại mà quên khuấy mất chuyện hỏi trước bên kia đầu dây là
ai.
Viễn đã ra tiếp máy:
- A lô ai đây?
- Anh Viễn em là Yên Nhiên đây, hồi nãi ai vừa nói chuyện đấy?
Giọng Viễn hơi bực bội:
- Bạn gái.
- Thôi đừng đùa nữa anh Viễn. Em vừa về tới nhà đã gặp đủ thứ
chuyện. Chắc em chưa hề cho anh biết chuyện nhà em chứ.
- Đó là chuyện riêng của em, anh đâu dám hỏi tới.
- Không có chuyện riêng nào cả. Chỉ tại em không dám nói ra.
Em không biết phải trình bày sao cho rõ ràng qua dây nói, chưa
kể bên cạnh anh còn có cô bạn gái. Em chỉ có thể nói tóm tắt
thế này, anh Khang là bạn trai của em gái em, ban nãy họ cãi
lộn và Khang đã giận dữ bỏ đi, em đang tìm mọi cách để hàn gắn
cho họ
Bên kia đâu dây Viễn vẫn im lặng. Yên Nhiên đợi một chút, chợt
thấy tức giận nàng nói như hét vào máy:
- Nếu anh không tin, tôi không nói nữạ Được rồi lũ đàn ông các
anh người nào tự ái cũng lớn như cái bồ, hết anh Khang bây giờ
đến anh, không ai chịu hiểu, không ai chịu nghe giải thích,
tôi đã nói hết sức rồi, mà chẳng ai nghe, được rồi mấy người
cứ chết tiệt hết đi cho rảnh mắt.
Và Yên Nhiên đặt mạnh ống nghe xuống. Yên Nhiên ngồi bối rối
ôm lấy đầu. Không muốn nghĩ đến điều gì hết.
Chuông điện thoại lại reo vang, cú điện thoại thât chết tiệt,
Yên Nhiên chụp ống nghe, hét to vào máy:
- Tôi bảo im đi đi, sao cứ gọi mãi lại thế này?
Giọng nói bên kia đầu dây có vẻ kinh ngạc. Trời đất giọng nói
của Khang:
- Sao có chuyện lạ vậy? Cô vừa khuyên tôi, năn nỉ tôi đến. Thế
bây giờ sao lại bải im đi đi là sao?
Yên Nhiên vội vã nói.
- Ồ xin lỗi. Có chuyện gì xảy ra thế anh Khang?
Khang tiếp:
- Tôi đã suy nghĩ kỹ. Có lẽ tôi có quá nhiều tự ái chăng? Bây
giờ tôi nghe lời Yên Nhiên, mai sáng tôi sẽ đến nhà. Nghĩ cũng
thật buồn cười. Tình yêu nhiều lúc làm con người trở nên yếu
đuối và trẻ con, lúc bình thường tôi rất khinh bỉ chuyện đó.
Yên Nhiên cảm động:
- Ồ anh Khang! Tôi đã định nói với anh khi thật sự yêu thì tự
ái và cao ngạo đều không có nghĩa lý gì cả.
Khang nói:
đù thế nào thì cũng cám ơn Yên Nhiên. Thật ra tôi cũng xin lỗi
Nhiên mới phải vì tôi nghĩ là ông tạo trớ trêu đã đùa giỡn với
tình yêu của tôi.
- Hiểu My không bao giờ cố tình làm khổ người khác, anh cũng
đừng xin lỗi tôi vì hạnh phúc của mỗi người một khác. Anh chưa
làm tôi buồn là tốt. Anh hiểu điều tôi muốn nói chứ.
- Tôi hiểu.
- Thôi hẹn gặp lại ngày mai nhé.
Yên Nhiên gác máy, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian trôi qua thật chậm, Yên Nhiên vẫn ngồi đó nghĩ đến
những cú điện thoại ngộ nhận ban nãy.
Anh Viễn, chắc chắn anh bỏ mặt em ư? Em không tin điều đó. Yên
Nhiên nhìn đồng hồ, đã một giờ rưỡi sáng. Yên Nhiên ngồi đó ơ
hờ nhìn chiếc máy điện thoại. Viễn, sao anh không gọi điện
thoại cho em?
Chiếc máy vẫn bất động không lên tiếng. Yên Nhiên ngồi dậy.
Lòng dặn lòng, hãy dẹp bỏ tự ái và sự cao ngạo. Yên Nhiên bước
đến máy định gọi đến Viễn.
Bỗng nhiên, Yên Nhiên nghe trong màn đêm hình như có tiếng máy
xe hơi nổ, tiếng máy xe tăng quen thuộc. Viễn đang đến ư? Yên
Nhiên lắng nghẹ Đúng rồi! Tim đập mạnh, nàng chạy nhanh ra
cửa.
Tiếng chuông cổng reo. Yên Nhiên mở vội cổng và Anh Công Tử
đang đứng trước cổng với chiếc xe cà tàng.
- Điện thoại của nhà Yên Nhiên lúc nào củng kẹt tôi muốn nói
chuyện mà vẫn không nối được đường dây, nên phải đích thân đến
đây. Tôi bối rối gần chết và thấy là nếu không đến để hỏi cho
ra lẽ chắc tôi chết mất.
Yên Nhiên mở to mắt nhìn Viễn, lòng đang xôn xao một khúc nhạc
tình.
- Anh muốn hỏi điều gì?
- Chúng ta có nên kỷ niệm ngày quen nhau thứ năm mươi bốn
chăng?
Nước mắt ướt hoen mi, Yên Nhiên sung sướng chạy đến ngã vào
lòng Viễn. Nàng nói lắp bắp:
- Vâng phải ăn mừng chứ, vì mỗi ngày đối với chúng ta là một
kỷ niệm. (Hết Chương 3 ... Xin xem tiếp
Chương 4) |