Năm cô gái từ biệt các cô chị, trở về ký túc
xá. Tiểu Bình chuẩn bị lên lớp 12 trong khi bốn cô vừa đậu Tú
tài ôn tập bài vở thi tuyển vào đại học
Dầu đã xong niên học nhưng nhà trường vẫn cho các nữ sinh nội
trú ở lại cho tới lúc thi lên đại học. Các giáo sư lại còn mở
các lớp ôn tập luyện thi miễn phí, ngoài ra, còn hướng dẫn mọi
thủ tục để các học sinh có thể xin vào các ngành thích hợp.
Ngụy Thu Vân tuy đã vô cùng xuất sắc nhưng vẫn không quên lo
ôn bài vở. Tề Minh và Lý Tố Tố cũng vậy, chỉ có Hạ Vi là nôn
nóng muốn ra trường. Nàng không còn chút hứng thú nào để học
hành. Tuy chán nản nhưng nhờ các chị em khuyên nhủ, Hạ Vi cũng
cố gắng ghi tên học luyện thị Nhưng chỉ ba hôm sau là Hạ Vi đã
kiếm cớ, nàng thì thầm với Lý Tố Tố:
- Thi đậu rồi đáng lẽ mình phải ra chơi với chị hai vài ba hôm
chớ
- Nhưng còn phải ôn bài vở mà
- Xí, ôn cái gì! Nhai đi nhai lại ba cái bài cũ rích chớ gì mà
ôn! Tới nhà chị hai chơi rồi có siêng thi coi lại cũng được,
còn chắc ăn hơn ở lớp nhiều
Lý Tố Tố đang phân vân thì Hạ Vi bỗng sừng sộ.
- Bộ còn đợi năn nỉ hả mọi người đều coi thường chị hai rồi
khinh miệt luôn tôi nữa! Được Tố Tố cứ ở đây học đi, tôi đi
một mình, đậu rớt cũng chẳng ăn nhằm gì ai!
Lý Tố Tố vốn nể bạn, lại hay chiều Hạ Vi nên thấy Hạ Vi giận
dữ, Tố Tố mất tự chủ ngaỵ Nghe chuyện Tề Minh và Ngụy Thu Vân
cản ngăn
Hạ Vi bĩu môi:
- Vụ này là do Tố Tố đề nghị chớ đâu phải lời của tôi mà mấy
người trách cứ
Lý Tố Tố vội lên tiếng:
- Phải đó, tự em muốn đi thăm chị haị.
Hạ Vi đắc thế:
- Bộ cấm đi thăm chị hai nữa saỏ Chị hai không phải là chị em
trong nhóm hả?
Tề Minh tức giận dậm chân:
- Cô biến thành con vẹt nhái tiếng người rồi
Ngụy Thu Vân kéo Tố Tố ra xa rồi từ tốn:
- Muốn đi thăm chị hai thì chờ dịp khác. Lúc này phải ôn bài
thi
Nhìn hai tròng kiếng cận lấp lóang của Ngụy Thu Vân, Lý Tố Tố
không còn nói dối thêm được nữa:
- Chị Bảy rủ em đị.. Nếu chị Sáu thấy không nên thì em ở lạị..
Trầm ngâm một lát, Thu Vân có biện pháp:
- Cứ để Hạ Vi đi một mình, ngăn nó không được đâụ Đi một mình,
không có ai để rong chơi thì nó mau chán. Lúc đó, cô ta chẳng
còn biết làm gì khác hơn là về ôn bài
Tố Tố trở lại chỗ Hạ Vi, thấy cô nàng mắt đỏ hoe, Hạ Vi tra
gạn:
- Chuyện gì vậỷ chị Sáu nói gì với em?
- Không có gì đâu, chị Sáu bằng lòng cho chị em mình đi rồị
- Giấu hả không có gì sao em khóc? chị Sáu rầy, phải không?
- Đâu có! chị Sáu sợ tụi mình......
- Sợ tụi mình học theo thói hư tật xấu của chị hai chớ gì!
- Em không nghĩ vậy, nếu mình quyết tâm học thì việc chị hai
sẽ chẳng có hại gì cho mình cả
- Có hạỉ
Hạ Vi quắc mắt, gay gắt tiếp:
- Nói giọng đó, thì chị hai là rắn độc, là thú dữ chắc?
- Chị Bảy em đâu dám nói vậy, em chỉ muốn nói là khi mình tới
chơi với chị hai mình phải biết cố học là được rồi
Hạ Vi hất tay chận lời Tố Tố, giọng hậm hực:
- Thôi, đủ rồi, khỏi nói nữa, chị đi một mình có chết đâu!
Tố Tố hấp tấp:
- Chị Bảy cho em theo với, em muốn đi mà!
Hạ Vi nhún vai, bĩu môi:
- Cần gì phải đóng trò gượng gạo!
Lý Tố Tố phải năn nỉ mãi Hạ Vi mới bằng lòng cho theo với diều
kiện có gì xảy ra thì Tố Tố phải chịu lấỵ Trước khi đi, Tố Tố
định kiếm "ni sư " xin phép, nhưng Hạ Vi ngăn lại:
- Bảy, tám năm chỉ có xin phép bộ cũng chưa đủ saỏ
Lần đầu tiên phá kỷ luật nhà trường, Lý Tố Tố cảm thấy vô cùng
bối rối và lo sợ.
Trên đường, Hạ Vi luôn miệng kể cho Tố Tố nghe về cuộc sống
của Hà Ỹ Hoạ Thật ra, Hạ Vi cũng chỉ mới biết có một phần về
đời sống của người chị đó thôi, nhưng dầu sao thì cũng vẫn hơn
Lý Tố Tố chẳng biết một chút gì.
Xuống xe, Hạ Vi đi trước dẫn đường. Hà Ỹ Hoa ở trên lầu hai
của một cao ốc, đầy đủ tiện nghị Cửa phòng không khoá. Hạ Vi
kéo Tố Tố vào tận giường, Hà Ỹ Hoa đang say ngủ, Hạ Vi lay Ỹ
Hoa gọi khẽ:
- Chị hai! chị hai
Hà Ỹ Hoa trở mình giọng ngái ngủ
- Mệt muốn chết nè, để yên cho người ta ngủ một chút mà
Hạ Vi nhăn mặt nhìn Tố Tố, cười khúc khích:
- Chỉ nằm mơ!
Tố Tố kéo tay Hạ Vi, ái ngại:
- Để chị hai ngủ. Coi bộ chỉ mệt đuối rồị
- Mệt cái gì? chỉ nhàn nhã quá nên ngủ trễ là thường, chẳng bù
với tụi mình mới năm giờ sáng đã dựng đầu dậy rồi
Hạ Vi tiếp tục lắc mạnh vai Ỹ Hoa:
- Chị hai có em với Tố Tố tới nè!
Hà Ỹ Hoa dụi mắt, chợt thấy Hạ Vi ngồi bật dậy!
- Ủa! bé Vi!
Hạ Vi cao hứng:
- Có Tố Tố nữa nè!
Lý Tố Tố rụt rè:
- Chị hai tụi em tới thăm chị....
- Ủa! Tố Tố lâu quá mới gặp em!
Hà Ỹ Hoa bảo hai cô em gái ngồi ở mép giường nàng thân mật hỏi
chuyện nhưng giọng cứ vẫn lè nhè, mặt vẫn còn vẻ mệt.
Tố Tố chăm chú nhìn người chị Ỹ Hoa đã thay đổi khá nhiềụ Tóc
uốn theo thời trang, má đã không còn bầu bỉnh như lúc trước
nữa, màu da hồng hào đã trở thành trắng bệch, nét tinh anh
linh hoạt trong đôi mắt không còn nữạ. Nàng cảm thấy xót xa mà
không biết tại sao, buộc miệng:
- Chị hai có bịnh gì không?
Nghe hỏi, Ỹ Hoa đưa mấy ngón tay mềm mại lên vuốt tóc, và dụi
mắt lần nữa, rồi bật cười:
- Ồ, giờ này thi dậy cũng vừa
Hạ Vi nói:
- Chớ còn ngủ gì nữả 11 giờ rồi, Hà Ỹ Hoa như sực nhớ diều gì
- Hai em tới lâu chưả
Hạ Vi đáp:
- Mới tức thì đây
- Có gặp ai không?
Hạ Vi và Tố Tố nhìn nhau, không hiểu câu hỏi có ý gì, Hạ Vi
lắc đầu:
- Dạ không
Ỹ Hoa chỉ "ờ" một tiếng. Hạ Vi hỏi:
- Sao chị không khóa cửả không sợ trộm à?
Hà Ỹ Hoa ậm ừ vài tiếng rồi thay đổi y phục và trang diểm.
Trong lúc chờ người chị sửa soạn, Hạ Vi dẫn Tố Tố quan sát "tiểu
thiên đường" chính là gian phòng của Ỹ Hoạ Vì phòng không mấy
rộng nên chỉ nhìn qua một lượt là đã thấy khắp cả. Toàn là
những vật dụng xinh đẹp, đắt tiền và hợp thời trang. Đối với
Hạ Vi, những thứ đó đều sang cả, có một gía trị tuyệt vờị Nàng
vẫn thầm ước ao cũng làm chủ được những thứ đồ vật qúi gía đó.
Ngồi xuống một chiếc ghế thấp, Hạ Vi thưởng thức trước giấc mơ
sang cả của mình
Trang điểm xong, Hà Ỹ Hoa đã thành con người mới, mọi vẻ uể
oải đều biến mất. Bây giờ, nàng đã lại là một thiếu nữ đẹp
lộng lẫy với y phục rực rỡ, thơm nồng. Hạ Vi reo lên:
- A! Chị hai đẹp quá!
Ỹ Hoa nâng cằm Hạ Vi âu yếm:
- Dầu sao chị cũng không thể nào sánh bằng bé Vi được
Vừa e thẹn vừa sung sướng, Hạ Vi ửng hồng đôi má
- Nói giỡn hoài! Bộ không thấy em đang mặc bộ đồ nhà quê này
saỏ
Ỹ Hoa gật gù:
- Kể ra bộ đồng phục này cũng làm giảm bớt sắc đẹp của bé đi
một ít. Đã là cô Tú, sao không bỏ phức bộ y phục này đỉ
Hạ Vi nắm ngay cô hội:
- Chị hai phải cho quần áo mới, em mới bỏ được chớ!
- Được rồi, chị sẽ trang diểm luôn cho nữa
Hà Ỹ Hoa phe phẩy chiếc ví tay:
- Đói bụng chưả đi ăn sáng với chị nghen!
Lý Tố Tố cười khúc khích:
- Đi ăn sáng lúc một giờ trưa!
Hạ Vi hăng hái xông ra cửa:
- Tố Tố, mau đi! coi chừng bữa sáng lại biến thành cơm chiều
luôn bây giờ
Đi cạnh người chị xinh đẹp. Hạ Vi rất hãnh diện, liếc thoáng
luôn:
- Chị hai ăn cơm xong, chị đưa em đi uốn tóc nghe!
- Đồng ý!
Hạ Vi sung sướng:
- Hoan hô chị hai! cho Tố Tố uốn tóc luôn?
Lý Tố Tố vội che đầu, hoảng hốt:
- Không! em không uốn đâu!
Hạ Vi cười chế diễu:
- Sợ hả?
Chẳng những không chịu, Tố Tố còn nhắc Hạ Vi
- Chị Bảy cũng đừng uốn tóc, nhà trường...
Hạ Vi gay gắt:
- Cái gì cũng nhà trường! uốn tóc chớ trộm cắp gì saỏ
- Nhưng tụi mình vẫn còn là nữ sinh mà? rồi còn lên đại học
nữạ.
- Rồi saỏ thử đếm coi có mấy nữ sinh viên không uốn tóc?
Hạ Vi vẫn nhất quyết uốn tóc cho kỳ được trong khi Tố Tố vẫn
nhất quyết không...
Hà Ỹ Hoa mở tủ áo, nhìn Hạ Vi
- Bé thích cái nào, cứ lấy mà mặc
Đứng trước tủ áo, Hạ Vi phân vân không biết nên chọn bộ nào,
nhiều lần rồi, Hạ Vi đã mượn y phục của Ỹ Hoa để mặc trong
những buổi dạo chơi bộ nào cũng thật vừa vặn và hoàn toàn xứng
hợp cùng Hạ Vị Chỉ có loại giày cao gót và kiểu "kỳ bào" ( áo
dài bó sát người ) là Hạ Vi chưa mặc vì chưa thích hợp với
tuổị Nhưng đó lại là thứ y trang mà Hạ Vi ưa thích nhất. Hiểu
rõ ý của cô em, Ỹ Hoa lấy chiếc áo dài màu hồng phấn điểm hoa
trắng ra:
- Cái này nghẻ Từ lúc may về tới giờ chị chưa mặc lần nào cả
Hạ Vi nhờ Tố Tố giúp một tay để thử áo đoạn nhún nhún, nhắm
nhìn trong gương, thầm hãnh diện. Từ bao lâu rồi, Hạ Vi vẫn
phải mặc luôn bộ đồng phục quê mùa, giản dị làm nàng như bị
che khuất hẳn đi, bây giờ nhờ bộ ý phục mới mẻ này mà sắc đẹp
bỗng rực rỡ thêm lên
Hạ Vi đắc ý, quay sang Tố Tố
- Đẹp không?
- Đẹp nhưng hơi ốm
- Mặc loại này thì người phải thon mới đẹp chớ
- Bó át quá, em có cảm tưởng chị đang khó thở. Chị có thấy khó
chịu không?
Lời lẽ thật thà của Tố Tố quả không sai, dầu vậy Hạ Vi vẫn cố
làm ra vẻ tự nhiên thoải mái trong khi thịt da cứ như căng rạn,
muốn cười cũng sợ chỉ dứt bung. Hạ Vi lấy thêm đôi giày cao
gót của Ỹ Hoa xỏ vào, và đến lượt những đầu ngón chân đau nhắc.
Nhưng nàng tự an ủi "ai mới mặc lần đầu cũng vậy rồi thì quen
chớ gì! phải cố chịu, chớ nếu không Tố Tố nó cười "
Bắt chước một dáng điệu quí phái, Hạ Vi hỏi Ỹ Hoa:
- Sao chị?
- Đẹp ơi là đẹp!
Hà Ỹ Hoa cao giọng ngợi khen và nửa đùa nửa thật
- Bé Vi nè, nếu gặp em chắc chắn ông Toàn sẽ kéo em đi quay
thử một đoạn phim ngay!
Hạ Vi vội hỏi:
- Ông Toàn là ai chị?
Ỹ Hoa trả lời như đọc thuộc bài:
- Ổng hả là một ông thần tài là một tay đại ma đầu! có đủ nghề
hốt bạc
Tố Tố hỏi:
- Phải cái người đã bàn chuyện đóng phim với chị đó không?
- Chính thị.
- Chừng nào chị mới vào nghề?
- Em để ý tới việc đó còn hơn cả chị
- Tại em mong sớm được thấy chị xuất hiện trên màn ảnh
Hạ Vi bỗng lộ vẻ thích thú:
- Chị ký hợp đồng rồi mà?
Hà Ỹ Hoa chợt thở dài, cười gượng gạọ Nàng coi đồng hồ tay,
giựt mình kêu:
- Quên, chút xíu nữa trễ rồị Chị phải đi một chút
Vừa nói xong, nàng vớ chiếc xách tay, hấp tấp xuống cầu thang
Hạ Vi vội chạy theo:
- Chị hai! chị đi làm hả?
Ỹ Hoa không ngừng bước nói vọng lên:
- Chị có hẹn
Xuống tới đường nàng sực nhớ ngoảnh lại dặn:
- Bé Vi, Tố Tố! có đói thì mua món gì ăn tạm đi, chị phải đi
làm luôn tới 12 giờ khuya mới về...
Hạ Vi lẩm bẩm cằn nhằn:
- Hẹn hò gì mà như bị ma đuổi!
Rồi thấy Tố Tố đang cười, Hạ Vi hỏi cộc lốc:
- Cười gì vậỷ
Lý Tố Tố vẫn cười:
- Chị hai vẫn con cái tánh gấp rút như hồi đó. Chị còn nhớ tụi
con trai đặt cho biệt hiệu gì không?
Hà Ỹ Hoa bị gán cho cái biệt danh "Phi cơ trực thăng" vì tánh
tình mau mắn, muốn làm gì là làm ngay, không chờ đợị Nghe Tố
Tố nhắc chuyện cũ, Hạ Vi không khỏi bật cười:
- Phải rồi, chị hai vẫn "trực thăng" như hồi đó, có diều là
không còn gấp rút một cách vô ích như trước nữa
- Chị nói gì em chưa hiểủ
- Hồi đó chị hai tuy vội vã việc kia, việc nọ nhưng không có
gì là quan trọng, còn bây giờ thì là bận rộn thực sự...
Hạ Vi tự thấy không đủ lời để diễn đạt ý nghĩ của mình, nàng
vừa thầm phục mà cũng vừa ganh tỵ với Ỹ Hoa, tự nhủ khi đã vào
đời, nàng sẽ không thua kém gì người chị đó về phương diện nàọ.
Lúc nãy, vô tình nhìn bóng mình và Ỹ Hoa trong gương nàng tự
biết mình còn đẹp hơn Ỹ Hoa nhiều, tất nhiên nàng sẽ khỏi sợ
phải thua sút Ỹ Hoạ
Một tia sáng vụt lóe lên: "A! nếu ông Toàn gặp mình... "đồng
thời nàng bỗng nghe cô độc và ao ước "Phải chi mình có một
người ban trai để hắn thưởng thức sắc dáng của mình... "Nàng
nghĩ tới một người, lẩm bẩm:
- Không biết anh chàng Vương ra saọ Lúc nãy mình quên hỏi chị
hai
Lý Tố Tố đang soạn sách vở, giựt mình ngẩng lên:
- Chị Bảy nói gì?
Hạ Vi không giấu chuyện:
- Bữa đó anh chàng Vương bị gã Ngô đánh một trận chẳng hiểu ra
saọ Theo Tố Tố thì chị có nên đi thăm anh chàng đó không?
Tố Tố vừa lấy bài vừa mỉm cười đáp lấy lệ:
- Tuỳ ý chị, tiện thì đi
- Có gì bất tiện đâụ Ê Tố Tố! tụi mình đi!
Lý Tố Tố hốt hoảng:
- Đi liền saỏ gấp quá vậỷ em chưa kịp học chữ naò mà!
- Chờ gì nữả học gấp làm gì mai học cũng được mà. Sẵn đi rồi
tụi mình đi ăn cơm chiều luôn
Không chờ Tố Tố trả lời, Hạ Vi giở nệm giường Ỹ Hoa lên, quả
nhiên có sãn một món tiền ở đó. Hạ Vi hết bỏ vaò xách tay trao
Tố Tố:
- Đem theo hết cho vững bụng
Tố Tố cầm lấy nhưng chẳng muốn đi:
- Cần gì phải đi bây giờ chị? nhân lúc chị hai không có nhà
mình nên ở lại xem bài, khi nào đói sẽ đi ăn
Hạ Vi quàng vai Tố Tố:
- Còn chị thì thấy không vội gì học bữa naỵ Học cả năm rồi, bộ
chưa đủ saỏ
Tố Tố thở dài! Hạ Vi quắc mắt:
- Thở dài hả làm như chị bắt Tố Tố nhảy vô lửa vậy đó, năm giờ
rồi, chưa đói saỏ
Sợ Hạ Vi giận, Tố Tố gượng mỉm cười
Ra tới phố, Hạ Vi thấy bao nhiêu cặp mắt đều đổ dồn về phía
mình, phái nam thèm thuồng, còn phái nữ thì ganh tị nàng thầm
nghĩ "Lúc này mà gặp anh chàng Vương thì hay biết mấy"
Đến trước một ngõ hẽm Hạ Vi đừng lại nói với Tố Tố
- Nhà của hắn là căn thứ nhì, dãy trái, có mái hiên nhỏ đó
Tố Tố gật đầu, bước luôn vào hẽm. Hạ Vi vội gọi lại:
- Tố Tố đi đâu vậỷ
- Bộ không đi kiếm anh Vương saỏ
Hạ Vi lắc đầu bước đi, Lý Tố Tố chẳng hiểu gì
- Sao chị nói đi tìm ảnh mà lại không vàỏ
- Tự nhiên dẫn xác tới nhà người ta à? rồi nó coi mình ra cái
gì?
- Ăn nhằm gì? cần thì vào tận nhà kiếm chớ, sao mà sợ.
- Nói cách gì em cũng không hiểu được đâu
- Vậy là không cần tìm anh Vương nữa à?
Hạ Vi chớp mắt, nảy rà một ý nhưng không nói rõ mà chỉ bảo:
- Chị tính gọi điện thoạỉ
- Gọi làm gì! làm vậy có khác gì tìm tới tận cửa nhà của người
ta đâu
- Vậy thì làm cách nàỏ
- Có chớ! để thủng thỉnh sẽ tính, bây giờ kiếm cái gì ăn trước
đã
Lý Tố Tố chẳng hỏi gì thêm, đang ăn Hạ Vi bỗng ngẩng đầu lên:
- Tố Tố ăn xong đi xi - nê nghe, chịu không?
Tố Tố đồng ý ngay vì chẳng biết phải làm gì cho hết giờ, Hạ Vi
chọn một phim cao bồị Tố Tố phản dối:
- Em không thích lọai đó đâu
Hạ Vi cười bí mật:
- Em không thích mà có người khác thích thì saỏ
Chợt hiểu dụng ý của Hạ Vi, Tố Tố không phản đối nữạ Mua vé
xong, Tố Tố nói nhỏ
- Nếu chị tìm Vương thì nên vào rạp lúc sáng đèn, dễ nhìn ra
nhau hơn
Hạ Vi gật đầu và lại cười bí hiểm
Trong các rạp chiếu bóng hầu hết gần như đều có mục nhắn tin
tìm người trên màn ảnh, chỉ phải tốn một số tiền nho nhỏ thôị
Hạ Vi để Tố Tố chờ một lúc mới trở lạị Hai chị em vào chỗ ngồi,
đèn trong rạp vừa tắt và trên rạp hiện ra mục nhắn tin. Một
hàng chữ to đập vào mắt khán giả "Cần gặp Hạ Vi trước rạp"
Tố Tố sửng sốt:
- Ủa! chị đang tìm người thì có người tìm chị kìa!
Ly kỳ quá! chắc chị hai muốn kiếm tụi mình đó!
- Em đi với chị ra trước rạp đị
Lý Tố Tố và Hạ Vi ra đường, nhìn hết chỗ này sang chỗ khác
nhưng không thấy một bóng người
Bỗng Hạ Vi quay phắt lại nói to:
- Tố Tố, tìm chị chi vậỷ Sao biết chị ở đây mà kiếm? có chuyện
gì bất thường hả?
Tố Tố ngơ ngác, chẳng biết phải trả lời ra sao, lại tưởng Hạ
Vi nổi cơn điên. Mãi một lúc cô bé mới lắp bắp
- Hả... Em tìm chị?
Hạ Vi vội nháy mắt làm hiệu, xem chừng Tố Tố vẫn chưa hiểu vội
bước tới nắm lấy tay Tố Tố như mừng gặp gỡ. Cùng lúc đó từ gốc
cây phía sau, một thanh niên thập thò xuất hiện, nét mặt hân
hoan. Tố Tố nhận ra ngay là Vương. Hạ Vi vờ không hay biết, cứ
vồn vã trò chuyện:
- Chị hai kêu Tố Tố tìm chị chớ gì! Nhưng mình phải coi phim
cái đã....
Nàng nắm tay Tố Tố toan kéo đị Vương vội vàng lên tiếng gọị Hạ
Vi giả vờ giật mình hốt hoảng ôm ngực thở gấp, giọng trách móc:
- Ủa! Vương! làm người ta giật mình! sao biết Hạ Vi ở đâỷ
Vương cười thay cho lời xin lỗi, và cũng để thầm nói "Vương mà
không biết Hạ Vi có ở đây thì còn ai biết được "
Trọn buổi tối, Hạ Vi cùng Tố Tố dạo chơi khắp mọi nơi với
Vương- - thật ra, Tố Tố chỉ muốn trở về, nhưng khi nghĩ tới sự
lẻ loi của mình trong căn phòng lạ đợi chờ Ỹ Hoa, Tố Tố lại
miễn cưỡng theo Hạ Vi và Vương
Hạ Vi cũng không muốn Tố Tố về trước vì dù sao có Tố Tố, Hạ Vi
cũng dễ bày trò nọ kia với Vương hơn
Phần Tố Tố vì chưa từng giao thiệp với bạn trai nên thái độ
của Hạ Vi đối với Vương, nàng thầm phục cô chị quá đổị Tuy
vậy, nàng cũng không nghĩ là sẽ bắt chước Hạ Vi vì bản tính
vốn nhút nhát va e ngại về việc tình yêu vô cùng.11 giờ
đêm, Tố Tố thúc giục Hạ Vi về. Vương lại theo tiễn chân hai
người tới thang lầu, Tố Tố mau mắn lên thang. Hạ Vi còn đứng
lại ngỏ lời cảm ơn Vương. Một tay cho vào túi, một tay gãi
đầu, Vương ấp úng
- Hạ Vị..Hạ Vi đẹp quá!
Chờ đợi câu nói đó đã lâu mà mãi bây giờ mới được nghe, Hạ Vi
vừa thích thú vừa khó chịu nàng nỗi cộc:
- Thôi đi! nói gì đâu không...
- Thiệt mà! tôi nói thiệt đó!
- Ai mà tin nổi!
Vương nói không kịp thở:
- Sao Hạ Vi không tin, tôi muốn nói điều đó từ lâu rồi, bữa
nay Hạ Vi lại trang diểm mới lạ như vầy, càng đẹp gấp mấy,
thật giống Elizabeth Taylor:
Chợt nhận ra mình đã so sánh không xác đáng Vương vội tiếp:
- Giống Elizabeth Taylor khi Liz cũng mặc kỳ bào như Hạ Vị.
Hạ Vi chẳng để ý gì, chỉ thầm hãnh diện có người tán dương
nhan sắc của mình, lẽ ra nàng còn tìm cách trò chuyện một lát
nữa để được nghe Vương ca ngợi song đêm đã quá khuya hơn nữa
sự khó chịu do bộ y phục và đôi giày cao gót gây ra, đã quá
mức chịu đựng rồi, nàng đành miễn cưỡng chào Vương.
- Khuya quá, tạm biệt!
Vương siết chặt bàn tay Hạ Vi đưa ra, tha thiết
- Hạ Vi! Hạ Vi!...
Hạ Vi rút tay lại và lách mình vào cửạ Cánh cửa đóng lại, bỏ
mặc Vương thờ thẩn bên ngoài
Chưa đến phòng, Hạ Vi đã cỡi bỏ đôi giày như cỡi bỏ gông cùm.
Ôi! mới thoải mái làm sao!
Vào đến phòng rồi, còn đến lượt thay chiếc kỳ bào bó sát trong
ngườị Nàng phải nhờ Tố Tố giúp một tay mới cởi xong chiếc áo,
nhưng hết sức khó khăn. Cả hai phải mệt nhoài chỉ vì chiếc áo
quá vừa vặn đó!
Hà Ỹ Hoa cũng vừa về tới và cũng có người đưa tiễn. Tuy không
nhìn rõ được kẻ đã theo chân chị mình, Hạ Vi và Tố Tố cũng
thừa biết đó là một người to béọ Tiếng chân nặng nề và hơi thở
mệt nhọc của y đã chứng tỏ điều đó, không saị
- Đã nói đừng theo mà cũng rán lên, rồi còn trở xuống nữa,
thang lầu mà không sập thì cái bụng của anh cũng bể
Giọng Ỹ Hoa tuy đùa cợt nhưng thân mật. Người dàn ông nói đứt
quãng qua hơi thở:
- Thị tại em nóị.là có...hai cô em gáị..tớị...
Ỹ Hoa gắt:
- Thì em gái chớ saỏ bộ nói gạt anh à?
- Con chim én yêu qúi ơi! ai nói em gạt anh hồi naò! nếu đúng
là em gái thì càng phải cho anh gặp mặt chớ....
Nghe người đàn ông nói vậy, Hạ Vi và Tố Tố đều giật mình, lo
sợ chẳng một người đàn ông nào lại nói năng trơ trẽn với một
thiếu nữ như thế
Bỗng có tiếng Ỹ Hoa gắt khẽ:
- Đàng hoàng một chút đi!
- Đánh hả hà...hà...Em cắn còn chưa sao mà! thôi mình vô phòng
đi cưng!
Giọng gã càng trơ trẽn hơn. Ỹ Hoa lo ngại thật sự, dịu giọng:
- Thôi, đừng giỡn nữạ Khuya rồi, anh về nghỉ đị Mai chúng ta
gặp lại!
- Về chi gấp cho anh gặp mặt hai cô em đó, một chút...có sao
đâu!
- Tụi nó ngủ hết rồi, anh vô sao tiện!
- Sao lại không? anh dư thừa đứng dắn để giữ đúng tư cách một
thằng anh rể mà! Em không cho anh vô là anh nhất định không
về!
Không còn cách nào hơn, Ỹ Hoa hậm hực mở khóa:
- Được rồi, nhưng xin ông Toàn của tôi nhớ là nếu nói năng bậy
bạ thì đừng trách đó nghe!
Hạ Vi và Tố Tố càng lo ngạị Ngay lúc đó, cửa bật mở, cả hai
chỉ còn biết trố mắt nhìn. Một người dàn ông dềnh dàng bước
cạnh Ỹ Hoa, tựa hồ che khuất cả người nàng. Y phục sang trọng
không làm cho ông ta bớt thô kệch được chút nào, trông cứ như
một tay đô vật nặng ký hơn là một thương gia
Thấy thái độ cuống qúit của hai em, Ỹ Hoa khỏi ngượng nàng
hiểu là Hạ Vi và Tố Tố đã nghe rõ cuộc đối thoại vừa vừa rồi,
nàng cố tự nhiên, thân mật hỏi:
- Hai em chưa ngủ saỏ
Không đợi trả lời, nàng nói khéo với ông khách:
- Ông Toàn cám ơn ông đã đưa tôi về. Ông có nhã ý muốn gặp hai
cô em tôi, bây giờ đã gặp ông có thể ra về được rồi
Người dàn ông mập phệ giương đôi mắt ti hí nhìn dán vào Hạ Vi,
nói với Ỹ Hoa:
- Ít ra, cũng phải giới thiệu vào lời chớ!
- Thì ông biết rồi, đây là hai em gái của tôi
- Rất hân hạnh được quen biết hai cô, tôi là Vũ Vạn Toàn. Vốn
là....
Hà Ỹ Hoa vội xen vào:
- Để tôi nói xong cái đã, đây là Hạ Vi còn đây là Tố Tố. Có sợ
quên thì tối nay về nói thư ký ghi sổ cho!
Người dàn ông vỗ trán như vừa ra hiểu ra điều gì:
- À ba cô là chị em nuôi mà! thật là một hình ảnh đẹp! xin
hoan hô và cảm phục!
Y dứt câu bằng chuỗi cười hềnh hệch như đã tự tán thưởng tài
ăn nói của mình. Ỹ Hoa không mời y ngồi, cũng chẳng nói gì
thêm, Hạ Vi và Tố Tố cũng im tiếng. Chợt nhận ra sự lạc lỏng
trơ trẽn của mình người đàn ông lại tự giới thiệu thêm lần
nữa:
- Tôi họ Vũ tên Toàn. Vũ Vạn Toàn...
Vừa nói y vừa lấy danh thiếp trao cho Hạ Vi và Tố Tố cười
khan:
- Tôi và Ỹ Hoa là bạn thân nhau cho nên đầu mới gặp hai cô
cũng xin được coi nhau như người nhà....
Ỹ Hoa trừng mắt:
- Khuya quá rồi, ông nên về nghỉ...
Y nói với Hà Ỹ Hoa nhưng không rời mắt khỏi Hạ Vi:
- Ngày mai, xin mời hai cô tới dùng cơm trưa tại Tân đào
viên....
Cám ơn ông gíam đốc, nhưng chẳng nên bày vẻ làm gì
- Xin chớ phụ lòng thành của tôị..
Tố Tố lắc đầu, Hạ Vi không trả lờị Hà Ỹ Hoa đang sốt ruột,
liền gượng gạo:
- Mai rồi sẽ tính. Bây giờ ông về được chưa!
- Được! Được! tôi về đây
Y lễ độ chào Hạ Vi và Tố Tố, thân mật vẫy chào Ỹ Hoa, bước rạ
Đột nhiên y đừng lại, quay nhìn Ỹ Hoa:
- Em không tiễn chân anh saỏ
Mấy phút sau, Ỹ Hoa mới trở lạị Hạ Vi và Tố Tố đứng đợi ở cửa
phòng, gọi khẽ:
- Chị hai
Tiếng gọi chan chứa thâm tình, nhưng không khỏi có một chút gì
buồn bã. Hà Ỹ Hoa nghe lòng đau nhói, hơi thở như nghẹn lại,
nàng cố nén để khỏi khóc, cố gượng nhoẻn môi dí ngón tay vào
mũi hai cô em, giọng vui giả tạo
- Gì vậỷ coi mặt hai đứa làm như chị đang mắc cạn không
bằng.....
Tố Tố vành mắt đỏ hoe, run giọng:
- Chị hai ông gíam đốc đó là ai vậỷ
Ỹ Hoa vừa thay áo vừa ngáp dài:
- Có đưa danh thiếp cho hai em mà?
Hai cô gái bấy giờ nhìn vào danh thiếp một loạt chức vụ được
kê khai trên đó, những chức vụ để người nhìn thấy phải ước ao
Hạ Vi hiểu ra:
- Ổng là người mời chị đóng phin đó hả sao coi bộ suồng sả
quá.....
- Saỏ người ta chẳng bặt thiệp lễ độ đó saỏ Mới gặp hai em mà
ông ta chẳng ngại tốn kém gì...
- Em cũng biết vậy, nhưng các lối nói năng của ổng sao khó
nghe quá!
Ỹ Hoa thản nhiên:
- Bản tính tự nhiên của ông ta là vậy chớ đâu có phải là mất
tư cách. Bộ ai cũng phải giữ bộ diệu mô phạm hoài saỏ
Hạ Vi bất bình:
- Nhưng cũng phải có chừng mực một chút chớ! không biết nhờ
đâu mà ổng làm được tới chức gíam dốc
Vừa nói Hạ Vi vừa nhìn Tố Tố như muốn cô bé góp ý vào, quả
nhiên Tố Tố lên tiếng ngay:
- Đúng rồi! sao mà ổng lỗ mãng ghê vậy đó! Nếu là em chắc
chẳng đời nào em dám quen với ông ta đâụ Thiệt chị hai can đảm
ghê!
Hạ Vi chưa chịu thôi:
- Nghề nghiệp của ổng lẽ ra phải có một dáng vẻ thanh nhã,
lịch sự mới phảị.đằng này, nghe ổng nói chuyện với chị mà phát
ghét, đàn ông gì mà ăn nói nham nhở với đàn bà con gái không
chấp nhận được đâu
Tố Tố tán đồng:
- Dạ đúng vậy không ai đòi hỏi phải giữ giọng thánh hiền nhưng
ít ra cũng đừng thô lỗ quá. Dù đàn ông, con trai nói chuyện
với nhau không ai bất nhã như vậy!
Ỹ Hoa cắm cúi xếp lại mùng mền, làm như không nghe lời chỉ
trích của hai em
Hạ Vi tức tối:
- Chị hai sao chị lạị...
Ỹ Hoa nổi giận:
- Cái gì cũng cứ "sao vậy" "tại sao" không à?
Nhưng khi nhìn vẻ bối rối của Hạ Vi và Tố Tố tự nhiên nàng đâm
ra thương hại, không nói nữạ Tuy thế, nàng vẫn còn ấm ức vì
cuộc sống quá nhiều rắc rối của mình:
- Nhà trường chỉ biết dạy cho các cô hỏi "tại sao" thôi, mà
chẳng bao giờ biết hướng dẫn cho các cô phải "làm thế nàỏ "
cho thích ứng với đời sống...
Nàng ngừng lại, thở dài, rồi dịu giọng:
- Hai em đừng để ý tới sinh hoạt hằng ngày của chị ít nhìn, ít
hỏi một chút đi cho chị nhờ.....
Ba chị em cùng nằm ngủ bên nhau trên một giường
Sau câu chuyện vừa qua, không khí chung không khỏi kém đôi
phần hồn nhiên. Cả ba đều ít nói, ít cười hằn đị Cũng may là
đêm đã quá khuya ai nấy đều buồn ngủ, nên sự ngột ngạt không
đến nổi kéo dài
Ba chị em đi dần vào giấc ngủ. Nhất là Hạ Vi vốn vô tư lự, Ỹ
Hoa dường như đã thấm mệt nhiều, nên ngủ khá mau, ngủ thật say
sưạ Riêng Tố Tố mới chợp mắt được vài mươi phút đã tỉnh giấc,
vì nằm mơ thấy Vũ Vạn Toàn xuất hiện trên giường, trơ trẽn và
khả ố. Tỉnh giấc rồi, Tố Tố không tài noà ngủ lại được nữạ Mãi
đến ba giờ sáng, nàng vẫn còn thao thức. Ỹ Hoa trở giấc, thấy
hai mắt Tố Tố mở to nhìn lên trần nhà, ngạc nhiên:
- Tố Tố, sao em chưa ngủ saỏ
Tố Tố giật mình quay sang:
- Chị hai về vụ ông gíam đốc Toàn mời đi ăn cơm vào trưa mai,
tụi em phải đi mới được saỏ
- Chuyện ngày mai, hãy để ngày mai sẽ tính, bây giờ Tố Tố ngủ
đi thôi!
Nói xong, Ỹ Hoa ghì chặt chiếc gối ôm, lại tiếp tục ngủ một
giấc dễ dàng
Tố Tố cố nằm yên rồi thiếp đi lúc nào không hay biết, và trong
giấc ngủ lại có gã đàn ông to lớn mập phị trông dễ sợ xuất
hiện rồi nàng lại choàng tỉnh, và lại thiếp đi, và lai thấy
cái bộ mặt đầy thịt nhe răng cười gian ác... |