Tại thôn Vụ Sơn tỉnh Hà Nam, năm 1914.
Như những thôn làng sống ở miền núi, phần lớn dân cư sống bằng
nghề săn bắn, và mỗi độ xuân về, năm cũ qua, năm mới đến, họ
đều tổ chức một buổi lễ tế trời, tạ ơn đã mang đến cho họ một
năm thu hoạch thành công, sung túc. Buổi tế thường diễn ra
linh đình, và cuộc vui thường đạt đến cao điểm khi màn vũ hội
hóa trang kết thúc.
Lạc Mai đã nghe và biết chuyện nầy từ lâu, nhưng ngặt vì nhà
thì ở cách thôn đó quá xa. Bên cạnh đó mẹ lại rất nghiêm khắc,
nên Mai không làm sao có cơ hội được tham dự. Năm nay thì nhờ
có sự tiếp tay của ông anh họ là Hùng Đạt, nên hai người đã
tìm được cớ lừa dối gia đình, lấy chiếc xe lừa, đi suốt một
buổi mới đến đây, để gọi là mở rộng tầm mắt. Trên bãi cỏ rộng
bên ngoài thôn một anh thanh niên đang ngước cổ lên thổi một
tràng tù và làm hiệu. Đám thiếu nữ trong làng với mâm rượu
thịt trên tay đang lăng xăng bày biện thức ăn đồ uống lên bàn
dài, người người dìu già, bế trẻ, từ bốn phía đổ xô đến, cười
nói ầm ĩ, ai cũng có vè hớn hở, náo nức chờ đợi lễ hội khai
mạc.
Lạc Mai vừa hổn hển thở, vừa cố trèo lên tảng dá cao nhất bên
lề sân, đứng ở đây phóng mắt nhìn xuống có thể trông thấy bao
quát mọi thứ, cảnh trước mặt làm Mai sáng mắt hẳn lên.
- Ồ vui quá! Ồ vui quá!
Hùng Đạt đứng cạnh đắc ý nói:
- Tôi đã bảo là vui chắc cơ mà. May là chúng ta đến kịp lúc,
lễ hội hóa trang sắp bắt đầu đấy!
Ngay lúc đó một tràng tiếng vỗ tay bùng lên. Hai người vội vã
nhìn nhau. Thấy một đám người, sắp thành hàng đang tiến vào
giữa sân. Hai người đi đầu, còn gánh thêm một con chiếc lồng,
trong đó có một chú chồn màu trắng.
Lạc Mai tròn mắt hỏi:
- Cái gì trong đó vậy?
Hùng Đạt nhảy xuống, nói:
- Không biết, nào chúng ta chạy nhanh đến đó xem!
Có lẽ chú chồn trắng nầy là một trong những chiến lợi phẩm đẹp
nhất cuôi năm qua. Mọi người đổ xô đến gần bên thú nhìn ngắm,
trầm trồ phê phán. Trong khi Lạc Mai lại khác, Lạc Mai cảm
thấy có cái gì không được tự nhiên lắm, và bất mãn. Con thú
nầy là một con thú bất hạnh vô tình... Bất giác Lạc Mai buột
miệng kêu lên.
- Sao lại nhốt con thú đẹp đẽ nầy trong lồng? phải trả nó về
với rừng núi mới đúng chứ?
Nhưng câu nói của Lạc Mai lạc lõng trong tiếng ồn, chẳng ai
đâu thèm để tâm đến? chỉ có một anh chàng mang mặt nạ cuối
hàng, hình như nghe thấy. Anh chàng đó là Kha Khởi Hiên anh ta
quay lại nhìn Lạc Mai. Mặc dù chiếc mặt nạ đã che khuất khuôn
mặt nhưng cái đôi mắt đầy thu hút cứ nhìn thẳng làm Lạc Mai
lúng túng. Lạc Mai vừa bực vừa giận, cái anh chàng này kỳ cục?
chẳng quen biết gì mà nhìn người ta một cánh ngổ ngáo như vậy?
chẳng phải Lạc Mai mà Hùng Đạt cũng có vẻ bực tức. Và cho đến
lúc Hùng Đạt xăn tay áo lên, anh chàng mới chịu quay đi. Hùng
Đạt trừng mắt nhìn theo, hậm hực:
- Cái thằng cũng biết thân, bằng không tôi đã cho nó mấy đấm!
Lạc Mai khẽ nói:
- Thôi đủ rồi! ở đây chúng ta là người xa lạ đừng gây sự tốt
hơn. Vã lại em là con gái mà bạo dạn xuất hiện trước đám đông
thế nầy, người có chú ý cũng không trách được...
Cuộc khiêu vũ hóa trang bắt đầu, đúng là danh bất hư truyền.
Mười mấy thanh niên mang mặt nạ, tay có cung tên, theo tiếng
trống hào hùng vang khắp núi rừng, họ nhảy quanh lồng thú, vừa
múa vừa hát. Âm nhạc lôi cuốn Lạc Mai mê mẩn theo dõi.
Có mấy cô gái tay mang vò và những chiếc ly gỗ trong chứa một
dung dịch màu hổ phách, đang đi vòng vòng trong sân mời khách.
Khi bước đến Lạc Mai, họ không phân biệt lời chào mời. Lạc Mai
thì mải mê theo dõi lễ múa, nên cũng chẳng lưu tâm. Thấy được
mời nước, bụng lại khát nước nên bưng lên uống ngay. Chất nước
lạ có mùi ngon thật! Lạc Mai đánh ực một hơi. Hùng Đạt đứng
cạnh ngạc nhiên. Lạc Mai uống xong mới sực nhớ ra, quay lại
hỏi cô gái bưng vò nước hỏi:
- Đây là cái gì vậy? trà thơm à?
Cô gái vừa cười vừa nói:
- Ngon hơn cả trà. Đây là rượu, làng chúng tôi tự cất lấy...
Hùng Đạt nghe nói giật mình, giựt cái ly trên tay Lạc Mai
trách:
- Tại sao em lại uống rượu? vầy thì chết rồi, khổ thật!
Cô gái bưng rượu có vẻ thích thú, cô ta vỗ tay đắc ý, trong
khi Lạc Mai giống như một đứa bé vừa phạm lỗi mặt đỏ bừng vì
thẹn.
Giữa lúc đó trong sân lại có tiếng hét lớn. Lạc Mai bị lôi
cuốn quay nhìn lại, đám thanh niên mang mặt nạ bây giờ đang ở
tư thế giương cung. Những mũi tên đều hướng về phía lồng thú.
Lạc Mai bất giác kêu lên, nhưng bấy giờ cả hội trường đang ồn
ào tiếng la hét cổ võ, nên tiếng của Lạc Mai giống như tiếng
mưa trên biển khơi chìm mất giữa cơn sóng ồn ào.
Lạc Mai căng thẳng nhìn những xạ thù trước mặt, tim đập mạnh
mắt mở to Lạc Mai sợ hãi nắm lấy áo Hùng Đạt hỏi:
- Họ định làm gì? họ chỉ vờ đóng kịch hay sắp sửa bắn giết ai
thế?
Hùng Đạt đang mải mê theo dõi, nên cắt ngang:
- Thì cứ đứng xem một lúc sẽ biết ngay!
Lạc Mai không hài lòng với câu trả lời của Hùng Đạt nên thấy
cô gái ban nãy còn chưa đi xa, nàng kéo tay đến bên hỏi:
- Nầy cô ơi, mấy người đó họ làm gì vậy?
Cô gái bưng rượu tò mò nhìn Lạc Mai:
- À... cũng là cô đấy à? hình như cô không phải là người ở
làng của chúng tôi?
Lạc Mai thật thà thú nhận:
- Vâng, tôi là người ở thôn Tứ An, nên không rành luật lệ của
nơi nầy. Tôi muốn hỏi là mấy người đang giương cung tên kia...
Họ chỉ là đang múa chứ không phải định giết con chồn trắng
kia, đúng không?
- Không đúng lắm? cuối cùng thì con chồn kia cũng sẽ bị giết.
Màn đó là màn hay nhất của buổi lễ này.
Cô gái nhiệt tình giải thích thêm:
- Theo nghi lễ của làng chúng tôi thì... sau khi lễ múa mỗi
chiến sĩ sẽ lần lượt nhắm đích buông tên, cho đến khi lúc con
chồn trắng kia bị giết, sau đó người ta sẽ cắt cổ lấy máu con
vật rồi lột da, phần thịt còn lại được đem nướng trên lửa, rồi
chia đều cho mọi người, Máu thì được pha vào rượu uống...
Lạc Mai nghe choáng váng, cô gái thấy sắc diện của Lạc Mai lại
không hiểu, hỏi:
- Có phải rượu nầy hơi mạnh phải không?
Lạc Mai không biết trả lời như thế nào, đành gật đầu bừa.
Nói xong, cô gái quày quả bỏ đi.
Rồi tiếng nhạc ngừng. Tiếng vỗ tay chấm dứt. Mọi thứ đột ngột
lắng xuống. Tất cả nín thở chờ đợi. Màn kịch gây cấn nhất sắp
bắt đầu. Chỉ còn tiếng lộp cộp và tiếng kêu sợ hãi của con thú
trong chiếc lồng. Đám thanh niên mang mặt nạ ban nãy nhảy nhót
trong sân. Bây giờ đang sắp hàng trước lồng thú, giương cung
chờ đợi. Chỉ cần hiệu lệnh, là lần lượt từng mũi tên sẽ bay về
phía con thú.
Lạc Mai không kiềm chế được nữa, vội vã phóng ra, hét lớn:
- Đừng! Đừng!
Đúng vào lúc đó lệnh cũng được ban ra, sự xuất hiện bất ngờ
của Lạc Mai, ngoài dự đoán của mọi người nên không ai ngăn kịp
mũi tên đầu đã phóng tới. Nó không biết né tránh nên Lạc Mai
vừa đến bên lồng thì mũi tên cũng vừa tới, mọi người chỉ kịp ồ
lên, ngạc nhiên và sợ hãi thì tên đã cắm phập vào bắp tay của
Lạc Mai.
- Tránh ra! Tránh ra! sao lại ngu như vậy!
Hùng Đạt thấy cô em họ bị thương, hốt hoảng xông đến, mọi
người tụ họp trong sân cùng ùa theo. Không khí trở nên hỗn
loạn Lạc Mai tuy đã bị thương nhưng vẫn không quên mục đích.
Lạc Mai quên đau và vội vã tiến đến sát lồng thú mở then cài,
đẩy cửa, vừa mở cửa Lạc Mai vừa hét với con thú:
- Nào chạy ra! Chạy mau! Trở về với rừng thẳm của ngươi đi.
Nhớ trốn chạy thật xa nghe! Càng xa càng tốt!
Diễn biến xảy ra quá nhanh. Khi mọi người ập đến thì con thú
đã rời chuồng và chen dưới chân người chạy thoát.
- Bắt lại! Bắt lại nào!
Tiếng người hét. Nhưng cũng có người nói
- Coi chừng, con chồn đó nó bị dại, nó cắn lại thì chết!
- Bằng mọi giá phải bắt nó lại, đừng để nó nó thoát!
Và trong khoảng khắc. Không khí ngày hội không còn ngày hội nó
trờ nên hỗn loạn lạ thường. Mọi người chen lấn xô đẩy nhau, té
đè lên nhau. Tiếng la hét tiếng khóc, chửi rủa vang dậy, chẳng
ai điều khiển được nữa.
Lạc Mai bị cuốn giữa dòng người, Lạc Mai biết mình hành động
thế này thế nào cũng gặp phiền toái, nên bỏ chạy bừa về phía
trước. Và khi thấy không còn bị ai đuổi theo. Thì Lạc Mai đã
lạc vào rừng chẳng còn biết mình đang ở đâu
o0o
Đây là một khu rừng thưa, đằng kia có một con suối nhỏ. Chung
quanh vắng lặng không một bóng người. Lạc Mai sợ hãi đưa tay
lên ngực, tim đập mạnh. Bây giờ Lạc Mai mới thấy đau buốt bả
vai, nhìn qua, lớp vải áo đã đẫm ướt cả máu, Lạc Mai hốt hoảng
kêu lên:
- Trời ơi!
Và nhanh chóng bước tới bên bờ suối. Lạc Mai tìm một tảng đá
to ngồi xuống. Khoát nước rửa vết thương. Bây giờ, mới thấy
vết thương nặng hơn nàng tưởng. Nước thắm vào, thịt da đau
buốt, Lạc Mai không dằn được rên rỉ.
- Ui da! Ui da! đau quá! đau quá!
Đúng là ngày xui tận mạng. Lạc Mai buồn bực nhìn vết thương
của mình, nghĩ đến thế này thì... khi trở về nói năng làm sao
với anh Hùng Đạt?... về nhà giải thích thế nào với mẹ?... Còn
cái con chồn trắng ban nãy... chằng biết là nó có chạy thoát
được không? Lạc Mai ngồi ngẩn ra với bao nhiêu ý nghĩ... Khi
sực nhớ ra thì phát hiện dưới đáy nước có in cái bóng của
chiếc mặt nạ đảo ngược. Lạc Mai giật mình kêu lên.
- Ồ
Và đứng bật dậy. Lạc Mai suýt chạm phải một gã mang mặt nạ
đứng cạnh mình. Gã ta cũng có vẻ hết hồn vì tiếng hét vừa rồi
của Lạc Mai, nhưng gã trấn an Lạc Mai ngay:
- Đừng sợ! Đừng sợ! chẳng sao đâu! Tôi không có ý gì khác! Tôi
không hại cô đâu! Đừng sợ!
Gã một mặt mở mặt nạ ra, một mặt giải thích. Sau mặt nạ là một
khuôn mặt thân thiện và nụ cười, gã tiếp:
- Cô thấy đấy, cái mặt nạ nầy trông dễ sợ, chứ con người tôi
cũng chẳng có đến nỗi nào, phải không?
Anh chàng khá đẹp trai, con người thanh tú. Nhưng Lạc Mai vẫn
ở tư thế phòng vệ.
- Nhưng các người tàn nhẫn lắm hung dữ quá! tại sao một con
chồn lông trắng dễ thương như vậy mà mấy người lại đành lòng
giết, mổ lột da, lấy thịt, mấy người còn uống máu của nó nữa?
tôi thấy, chiếc mặt nạ tuy dữ dằn, nhưng cũng không dữ bằng
con người thật đằng sao chiếc mặt nạ kia!
Gã thanh niên thú vị nhìn Lạc Mai:
- À, hôm nay tui đen quá! tự nhiên ra đây để được nghe người
đẹp mắng. Thôi được rồi, coi như tôi sai đi, nhưng mà xin lỗi,
tôi đến đây bằng thiện ý, tôi muốn giúp để cô yên tâm hơn.
Lạc Mai vẫn chưa hết nghi ngờ:
- Vậy ư? Hay là anh chỉ nói để gài bẫy bắt tôi?
Gã thanh niên trợn mắt:
- Sao vậy? cô nghĩ tôi đang mưu đồ gì ư?
Lạc Mai bước lui về sao một bước, tự vệ:
- Ờ, dĩ nhiên rồi. Bởi vì, anh thấy đấy... tôi đã thả con chồn
trắng của các anh, thì làm sao các anh buông tha một cách dễ
dàng như vậy được?
Gã thanh niên thành thật:
- Bọn họ có đồng ý buông tha cô hay không là thì tôi không
biết, nhưng mà chuyện tôi đuổi theo cô đây hoàn toàn là gì vết
thương trên tay của cô thôi.
Và gã quay sang nhìn vết thương đang rướm máu trên tay Lạc
Mai, chau mày nói:
- Tôi cũng rất lấy làm lạ là... tại sao một cô gái xinh đẹp
như cô, lại có thể xuất hiện giữa chốn đông người thế này?
Lạc Mai lúng túng, quay sang qua nhìn quanh, rồi tiếp:
- Tôi không phải đến đây một mình... Tôi cùng đi với ông anh
họ của tôi. Anh ấy... Chắc có lẽ, giờ nầy ông ấy đang đi tìm
tôi.
Lạc Mai mếu máo, gã thanh niên bước tới như vỗ về:
- Thôi được. Đừng sợ! Đừng sợ! chẳng có gì đâu. Tôi muốn hỏi
cho biết thôi... còn bây giờ... cô hãy cho tôi coi vết thương
của cô xem sao nhé?
Lạc Mai nghe nói, giật mình, thụt lùi về phía sau trong tư thế
phòng vệ.
- Đừng! Đừng! anh đừng có bước tới! Tôi không muốn ai đụng vào
tôi! xin lỗi... chuyện ban nãy... Tôi biết là mình có lỗi...
con chồn trắng kia tôi biết là vật tế lễ của làng các anh...
Tôi không có quyền thả nhưng mà... Các anh tàn nhẫn quá... Các
anh không nên làm như vậy...
Lạc Mai lắp bắp tiếp tục phân bua:
- Tôi muốn nói là... Cái con thú đó đó mà... Mặc dù các anh đã
bẫy được nó... Nhưng nó là vật của núi rừng... Các anh cần
phải để cho nó được tự do sống nơi núi rừng... Nó không ở thế
giới của chúng ta... các anh nghĩ lại xem có đúng không?
Gã thanh niên chỉ yên lặng nhìn Lạc Mai không ý kiến.
- Dĩ nhiên là... Tôi chỉ nói theo cái lý của tôi... bây giờ có
giải thích cũng trễ, nhưng mà ban nãy gấp rút quá, tôi không
biết phải làm sao khác hơn... có điều... tôi xin bảo đảm với
các anh là... Tôi không cố tình phá hoại lễ lạc của các anh,
mà là vì... là vì...
Lúc đó gã thanh niên mới lên tiếng:
- Mà là vì thấy... cái con chồn trắng nó đẹp quá... cô không
muốn thấy nó bị nhốt, nên mới có ý định thả nó vào rừng chứ
gì?
Lạc Mai nghe nói, mở to đôi mắt. Cái gã thanh niên nầy? À...
có lẽ gã nghĩ mình là nàng chỉ là con người thích phá bĩnh
quấy rối... vì vậy mà gã đã đuổi theo nàng đến đây.
- Tôi đã nói rồi, nói thật mà... trước đó tôi không hề có dự
mưu gì cả.
Lạc Mai lắc đầu, tìm cách phân bua, Lạc Mai lúng túng đến lạc
cả giọng.
- Khi chứng kiến sự việc, tôi đã hành động một cách vô thức,
lúc đó tôi nghĩ... nghĩ là làm... mà cũng không biết mình đang
làm gì... Tôi xông tới vậy thôi... Mà cái đôi mắt của con chồn
trắng kia nó cũng sáng long lanh làm sao đấy... Nó giống như
mắt người chư không phải là mắt thú nữa... tôi chỉ vừa nghe
nói là các anh giết nó, nướng thịt nó lên ăn, là tôi đã không
dằn được lòng... tôi không chịu nổi... Tôi nghĩ là...
Lạc Mai càng nói càng lộn xộn, cuối cùng như nghĩ ra Lạc Mai
tiếp:
- Đúng rồi! chắc là tại rượu của các anh! tôi đã uống nhiều
rượu quá! Rượu đã khiến tôi dạn dĩ hẳn lên...
Lời của Lạc Mai khiến gã thanh niên phì cười:
- Vậy thì để khi nào quay về làng, tôi sẽ bảo họ đổi tên rượu
nếp ở nhà thành rượu “Dũng Khí Bá Bội Tửu” mới hợp.
Gã có vẻ thích chí, tiếp theo:
- Thôi đủ rồi bây giờ cô theo tôi về làng, vết thương của cô
phải được băng bó lại!
Lạc Mai sợ hãi khoát tay:
- Không! Không! tôi không theo anh về làng đâu!
Gã thanh niên bước tới, chìa tay, trấn an:
- Cô yên tâm, tôi bảo đảm với cô là sẽ không có chuyện gì cả,
nào ta đi!
- Không, tôi không di đâu cả! Anh đừng có tiến tới. Tôi...
anh...
Lạc Mai thụt lùi tránh né, vô ý đạp nhầm lên hòn đá, khiến
người mất thăng bằng, sắp rơi xuống suối, thì gã thanh niên
nhanh nhẹn phóng tới chụp kịp cổ tay kéo lại. Và cũng trong
cái phút giây đó, gã đã nhìn thấy cái vết chàm trên tay Lạc
Mai. Cái vết chàm khá đặc biệt. Nó có hình của một cánh mai!
Gã thanh niên đột nhiên chựng người lại. Gã như ngạc nhiên đến
bất động. Lạc Mai vừa khỏi cơn giật mình. Cô gái cố vùng thoát
khỏi bàn tay của gã con trai và bỏ chạy.
Lúc đó gã con trai mới sực tỉnh, đuổi theo:
- Nầy khoan nầy! hãy đứng lại, có phải cô họ Viên không?
Lạc Mai kinh ngạc quay đầu lại:
- Làm sao anh biết?
- Còn có tên là Lạc Mai nữa phải không?
Lạc Mai càng ngạc nhiên hơn, sợ hãi, hỏi:
- Anh là ai chứ?
- Thì cô nói đi, có đúng như vậy không chứ?
Gã thanh niên không trả lời câu hỏi của Lạc Mai mà hỏi ngược
lại, gã nhìn nàng một cách kỳ quặc:
- Tôi còn biết là cô đã sinh ra trong mùa đông. Cô chào đời
ngay giữa rừng hoa mai mà mùa hoa mai đang nở nữa thật kỳ lạ,
trên cánh tay cô có cả vết chàm, hình như đóa hoa mai, chính
vì vậy mà cô đã được đặt tên là Lạc Mai.
Lời của gã thanh niên làm Lạc Mai hoàn toàn ngơ ngác thật lâu
Lạc Mai mới lắp bắp:
- Anh là ai? phù thủy à? làm sao anh biết những thứ đó chứ?
Gã thanh niên chỉ cười, vẫn ánh mắt kỳ lạ gã nhìn Lạc Mai. Còn
Lạc Mai thì như một kẻ tội đồ bị bắt quả tang chỉ biết đứng
chựng ra đó. Hai người cứ thế nhìn nhau, mãi đến lúc có tiếng
ồn ào của đám đông kéo đến, làm giật mình cả hai người.
Đám đông, phần lớn là những người mang mặt nạ chạy đến, Lạc
Mai muốn bỏ trốn cũng không còn kịp nữa. Lúc đó gã thanh niên
đứng trước mặt Lạc Mai trấn an:
- Có mặt tôi ở đây cô đừng sợ. Con trai của trưởng thôn là bạn
thân của tôi, tôi sẽ nói giúp cho. Điều quan trọng bây giờ là
hiện họ có mang thuốc bên mình, mà cái đó rất cần với vết
thương của cô.
Gã có vẻ quan tâm đến Lạc Mai thật, Lạc Mai sợ nhưng vẫn chưa
hết thắc mắc.
- Nhưng mà... anh là ai mới được chứ?
- Cô muốn biết thật à? Vậy thì năm hôm nữa, bên thôn làng Tứ
An của cô có nhóm chợ. Chúng ta rồi sẽ gặp nhau ở đấy.
Nói xong, chẳng chờ Lạc Mai lên tiếng, gã quay người đi về
phía đám đông, và lên tiếng:
- Nầy Vạn Lý! Vạn Lý ơi! Mi có trong nầy không?
Một gã thanh niên lực lưỡng bước ra, tay gỡ lấy mặt nạ, gã có
khuôn mặt vuông với đôi mày sậm, liếc nhanh về phía Lạc Mai gã
hất hàm, hỏi:
- Cuối cùng rồi cũng tìm ra được cô ta, phải không?
Gã chú ý ngay đến vết thương trên vai Lạc Mai, nên quay lại
dặn dò điều gì đó với những người đi theo, rồi mở lấy chiếc
nịt da bên mình. Lạc Mai sợ hãi, nghĩ là mình sắp phải chịu
một cực hình nào đó, nên vội vã bước tới núp sau lưng gã gặp
nàng đầu tiên. Anh chàng có cái tên Kha Khởi Hiên, cũng là
người đã chạm mắt đầu tiên trong lễ hội. Trong đám đông xa lạ
này. Với Lạc Mai chỉ có Kha Khởi Hiên đáng tin cậy nhất.
Khởi Hiên hình như cũng hiểu ra điều ấy, nên nói lớn với Vạn
Lý.
- Nầy! Mi đừng có làm gì cô ta sợ nhé!
Vạn Lý ngạc nhiên nhìn bạn:
- Hôm nay mi làm sao vậy? Sao lại sử dụng những ngôn từ “không
được” rồi “làm khó”... Được hay không được, chuyện đó ta sẽ
thảo luận sao, còn bây giờ...
Vạn Lý hất hàm về phía Lạc Mai:
- Cô gái này đã thả con chồn trắng ra, làm cho cả buổi lễ hội
bị phá vỡ, hỗn loạn... Rồi chúng ta còn phải huy động người đi
tìm cô ta... Hỏi vậy chứ ở đây... Ai đã làm khó ai chứ?
Lạc Mai sợ hãi nhìn chiếc nịt da trên tay Vạn Lý, ấp úng hỏi:
- Như vậy có nghĩa là... Anh muốn bắt trói tôi lại ư?
Vạn Lý nói:
- Cũng có thể như vậy... Nếu cô không ngoan ngoãn làm theo
chúng tôi.
Khởi Hiên phản kháng:
- Cô ấy đã gần đứng tim rồi, cậu đừng có dọa nữa!
Vạn Lý chừng mắt:
- Cô ấy mà sợ ai? Khi tôi buông mũi tên đầu tiên, tưởng là
mình rồi sẽ bắn trúng con chồn trắng, chớ nào có ngờ đâu kẻ
trúng tên là một cô gái. Nầy hãy cho tôi biết đi, những trường
hợp đó, người phải sợ quýnh lên là ai? Tôi hay là cô ta?
Có tiếng lạo xạo gần đó. Lạc Mai vội quay lại nhìn. Nàng thấy
một thanh niên khác đang lom khom dưới đất với mớ cây cỏ khô.
Anh ta đang dùng đá tán nhuyễn những chiếc lá cây. Khởi Hiên
giải thích:
- Đấy là những cây thuốc đấy, một lát nữa họ sẽ dùng nó đắp
lên vết thương để chữa bệnh cho cô.
Lạc Mai ái ngại nhìn, những lá cỏ dập nát kia trong quá bẩn,
Lạc Mai bối rối nói:
- Tôi nghĩ là... không cần thiết phải đắp thuốc đâu.
Anh chàng Vạn Lý có vẻ không còn kiên nhẫn:
- Nầy cô kia nghe đây! Cái mũi tên ban nãy mà tôi nhắm bắn
trúng cô, tôi để lâu lắm rồi, không xử dụng đến, nên nó đã bị
rỉ sét...
Lạc Mai ấp úng một chút nói:
- Nhưng mà cái đám lá thuốc kia nó cũng nào có sạch sẽ gì đâu?
các anh lại dùng đá tán nhuyễn. Mà đá lại có dính bùn... Các
anh lại không phải là thầy thuốc...
Lời của Lạc Mai làm Vạn Lý tái cả mặt, Khởi Hiên phải giải
thích:
- Cô lầm rồi... anh Vạn Lý đây là thầy thuốc rồi đấy. Gia đình
họ Dương của anh ấy, người nào sức học cũng uyên bác, cũng đều
nổi tiếng về ngành y, anh Vạn Lý đây, sắp nối nghiệp cha...
Vạn Lý bực dọc chụp lấy cánh tay của Lạc Mai, ra lệnh cho gã
thanh niên đang tán thuốc:
- Không phải dài dòng quảng cáo gì cả! Nào, hãy đắp thuốc đi!
Hành động của Vạn Lý khá mạnh bạo, khiến Lạc Mai sợ hãi, Lạc
Mai vùng vẫy phản kháng, nhưng làm sao thoát được cánh tay
cứng ngắt của anh chàng kia? Thuốc đã đắp xong, và khi Vạn Lý
định dùng thắt lưng vải của mình băng kín vết thương cho Lạc
Mai thì cũng lúc Lạc Mai trông thấy Hùng Đạt. Anh chàng đã
phát hiện ra đám đông, đang hớt hải từ xa chạy đến.
Lạc Mai vội kêu lớn:
- Anh Hùng Đạt ơi, anh Hùng Đạt! mau đến đây cứu em nào!
Hùng Đạt vừa nhìn thấy Lạc Mai chưa rõ trắng đen, lại còn
trông thấy cả cảnh Lạc Mai đang bị những gã con trai níu kéo
rồi thêm tiếng kêu cứu nên không còn biết ất giáp gì nữa, chỉ
nghĩ là Lạc Mai đang lâm nguy, phải giải cứu thôi. Nên xông
nhanh tới và tung ngay một quả đấm như trời giáng vào mặt Vạn
Lý, Vạn Lý bị đòn bất ngờ không tránh được, ngã bật ra sau.
Mọi người ngạc nhiên kêu lên:
- Ê cái anh chàng nầy, làm gì hành động hồ đồ như vậy. Chẳng
biết phải trái gì, ra tay đánh người.
Hùng Đạt gắng gân cổ cãi:
- Cái tay chết tiệt kia, sao giữa ban ngày ban mặt lại đi ăn
hiếp phụ nữ? Tôi không đánh hắn thì đánh ai bây giờ?
Lạc Mai bây giờ mới thấy mình sai, nhưng chưa kịp can ngăn,
giải thích, thì Hùng Đạt đã xông tiếp tới định bồi thêm mấy cú
đá vào người Vạn Lý, Vạn Lý bây giờ đã ở tư thế phòng bị đâu
để cho Hùng Đạt ra tay dễ dàng? Bạn bè Vạn Lý cũng nào chịu để
Vạn Lý bị người đánh thêm, nên không hẹn cùng nhau hè đến. Thế
là Hùng Đạt bị vây ở giữa bị đòn hội đồng, tình thế đảo ngược
ngay. Lạc Mai thấy cảnh đó, chẳng biết làm thế nào, chỉ còn
gào khóc sợ hãi. Khởi Hiên muốn can ngăn, nhưng trong cái hỗn
độn như vậy Khởi Hiên cũng không làm được gì, ngoài vô cớ hứng
lấy mấy thoi vào người, Khởi Hiên đành quay sang Vạn Lý, nói
như hét:
- Hãy bảo bọn họ dừng tay! Tất cả chỉ là hiểu lầm, một lúc nữa
về nhà, mình sẽ giải thích cho các bạn hiểu sau.
Vạn Lý thấy Hùng Đạt cũng đã no đòn, chỉ chống lại bằng những
cú đỡ. Chuyện đánh nhau cũng không còn thú vị, nên khoác tay
ra lệnh ngưng.
Cuộc chiến tan, Hùng Đạt trở thành kẻ chiến bại, mặt mày sưng
húp, nằm dưới đất thở hổn hển. Lạc Mai bổ nhào tới, đau xót,
bức rức.
- Trời ơi, sao lại đánh anh tôi đến thế này?
Đỡ Hùng Đạt ngồi dậy, Lạc Mai nói:
- Anh cũng vậy, chưa nghe nói rõ đã nhào vô đánh.
Rồi đưa cánh tay bị thương của mình lên cho Hùng Đạt xem Lạc
Mai nói:
- Họ đã bó thuốc cho vết thương em nè!
Hùng Đạt sa sầm mặt:
- Ai biểu... chính em kêu anh giải cứu cơ mà?
Lạc Mai liếc nhanh về phía Vạn Lý, rồi xấu hổ nhìn xuống.
- Cũng tại ông ấy... Tại ông ta dữ dằn quá nên em sợ... Em
quýnh quá mới gọi anh như vậy.
Những người mang mặc nạ đứng chung quanh đã cởi xuống hết,
những khuôn mặt vẫn còn vẻ bất mãn. Hùng Đạt biết là sự ngộ
nhận của mình đã làm mất cảm tình của những người ở thôn láng
giềng. Vội vã vòng tay xin lỗi. Nhưng hình như chẳng ai thèm
đếm xỉa đến. Chỉ có Khởi Hiên là cởi mở, nhìn Hùng Đạt rồi
quay qua Lạc Mai.
- Xin lỗi, có phải đây là ông anh họ của cô, nhị thiếu gia họ
Hàn của làng Tứ Anh không ạ?
Hùng Đạt nghe hỏi, giật mình nhìn Khởi Hiên, rồi quay sang Lạc
Mai.
- Quen à? Anh là ai thế?
Trong khi Lạc Mai trừng mắt nhìn Khởi Hiên, cụt ngủn đáp:
- Hắn là phù thủy!
- Cái gì?
Hùng Đạt ngạc nhiên. Trong khi Khởi Hiên thú vị nói:
- Tôi là ai không thành vấn đề, giờ tốt nhất là anh nên đưa
ngay cô ấy về làng. Bởi vì từ đây sang đấy còn xa lắm. Để trễ
chút nữa trời sẽ tối đến nơi đấy.
Vạn Lý vẫn còn chưa hết khó chịu.
- Vâng, anh nên đưa cô ấy đi ngay đi, như vậy chuyện bực mình
của chúng tôi mới tạm coi như đã kết thúc.
Hùng Đạt quay qua ngắm anh thanh niên suýt tí đã trở thành kẻ
thù, hối hận hành động hồ đồ ban nãy, lúng túng hỏi Lạc Mai:
- Còn anh nầy là ai nữa vậy?
Không đợi Lạc Mai lên tiếng. Vạn Lý nhép môi:
- Là thầy pháp đấy!
Lời của Vạn Lý làm đám đông cười lớn. Rồi mọi người lần lượt
giải tán, bỏ lại Lạc Mai và Hùng Đạt, Khởi Hiên đứng lại một
chút nhìn Lạc Mai với cái nhìn tò mò, rồi cũng bỏ đi theo đám
đông.
Mọi chuyện coi như đã kết thúc, nhưng Khởi Hiên hiểu rằng. Đó
chỉ là bên ngoài. Chớ thật ra... Có một cái gì đó lại chỉ mới
bắt đầu. Nó làm lao xao lòng chàng...
o0o
Vạn Lý có cái bề ngoài vạm vỡ, thô kệch, nhưng lại là người dễ
xúc động. Nhất là với bạn - Khởi Hiên, Khởi Hiên là bạn cùng
lớn lên bên nhau, từ thời thơ ấu. Vạn Lý rất hiểu, chỉ cần
trông thấy cái thái độ, cái nhìn của Khởi Hiên dành cho người
con gái đã thả chú chồn lông trắng là Vạn Lý biết, bạn mình
mới gặp một cú sốc khó quên. Nhưng tại sao vậy? mới gặp nhau
lần đầu cơ mà? Vạn Lý thắc mắc.
Khi đó, mọi người, ai đã về nhà nấy. Vạn Lý và Khởi Hiên thì
còn ngồi trong chòi lá ở ven làng. Mặt trời đang ngả về tây,
ráng hồng nhuộm đỏ cả một góc trời. Họ cứ ngồi yên lặng như
vậy rất lâu mỗi người đang theo đuổi một ý nghĩ riêng của
mình.
Một lúc, Vạn Lý như không dằn được, quay qua:
- Nầy Kha Khởi Hiên... Mi phải giải thích rõ chuyện này mới
được!
Khởi Hiên quay qua với đôi mắt phân vân. Yên lặng một chút,
mới cười nói:
- Chuyện dông dài lắm!
- Thôi được. Vậy ta chỉ cần biết một vài điều thôi. Trước nhất
là mi có quen cô ta?
Khởi Hiên gật đầu. Vạn Lý nhăn mặt nói:
- Thế tại sao mi lại không cho ta biết sớm? có nghĩa là... Sự
có mặt của cô ta với ông anh họ kia ở đây là do mi mời đến?
Khởi Hiên lắc đầu:
- Tôi làm sao mời? Tôi có gặp họ qua lần nào đâu?
Vạn Lý trợn mắt, rồi quay chụp lấy tay bạn bắt mạch. Khởi Hiên
ngạc nhiên:
- Mi làm gì vậy?
- Xem thử mạch tim mi có bình thường không?
Khởi Hiên rút tay lại:
- Khỉ thật!
Vạn Lý giải thích:
- Sao lại khỉ? Nầy nhé... Trước hết ta hỏi ngươi là có quen
biết cô gái không thì mi gật đầu, tiếp đó ta hỏi mi phải mi
mời họ đến không thì mi nói là có gặp họ qua lần nào đâu. Vậy
là sao? Trả lời theo kiểu không đầu không đuôi như vậy, chẳng
có nghĩa là bất bình thường à?
Khởi Hiên đứng dậy. Đúng là chàng đang rối rắm nên:
- Tôi nói chưa gặp qua, đó là sự thật vì từ nào đến giờ tôi có
thấy cô ta qua đâu? Còn bảo là tôi biết, bởi vì gia đình của
ai phía chúng tôi đã có mối giao hảo từ mười tám năm về trước.
Một cuộc giao lưu với đoạn kết chẳng tốt lành mà là bất hạnh!
Lời nói của Khởi Hiên khiến Vạn Lý thêm tò mò. Một câu chuyện
với những tình tiết hấp dẫn. Vì vậy Vạn Lý ngồi yên chờ đợi,
lắng nghe. Khởi Hiên nói:
- Bấy giờ tôi vừa tròn hai tuổi, nên cũng không biết được gì.
Tất cả những gì tôi hiện đang biết, phần lớn là do người lớn
kể lại, nên cũng không chính xác lắm.
Khởi Hiên bắt đầu kể:
- Đại khái chuyện như thế này. Lúc đó gia đình chúng tôi từ
phương Bắc đang trở về Nam, và trên đường về cha mẹ tôi đã gặp
một đôi vợ chồng khốn khổ. Họ đang tìm đường đến thôn Tứ An để
nương tựa người thân. Người vợ thì đang có mang, sắp sinh. Và
trên đường đi. Ngườ vợ đã trở bụng. Trong hoàn cảnh khó khăn
đó. Cha mẹ tôi không thể không giúp, và sau đó có một sự kết
giao giữa hai gia đình. Nếu chẳng có chuyện gì xảy ra nữa thì
mọi thứ đã vô cùng tốt đẹp. Hai bên đã định thông gia cả nhau,
chẳng ngờ sau đó, sóng gió lại nổi lên, trên đường đi, cả đoàn
bị cướp. Bọn thảo khấu rất hung dữ. Chẳng những cướp sạch,
giết sạch. Cha tôi là người quen cầm bút hơn là cầm đao, nên
trong cuộc chiến một mất một còn, không tránh khỏi sơ sót. Vì
thế có thể chỉ là sự vô tình, cha tôi trong lúc giao chiến với
giặc cướp đã để lạc tay giết chết người chồng... Người đó
chính là... cha ruột của cô gái ban nãy.
Vạn Lý ngẩn ra nghe Khởi Hiên kể. Như là chuyện đời xưa. Đây
là lần đầu tiên, trong mười mấy năm làm bạn. Vạn Lý mới biết
được bí mật của bạn. Bí mật giấu kín đến bây giờ mới được kể.
- Nhưng thật là vô lý... Vì từ đó đến giờ, bạn nào có gặp lại
cô gái. Chuyện xảy ra cũng gần hai mươi năm... Làm sao bạn lại
nhận ra cô ta chứ?
Khởi Hiên đáp:
- Đó cũng lại là chuyện ngẫu nhiên. Ban nãy lúc các bạn chưa
đến, thì cô ta suýt rơi xuống suối, tôi vội đưa tay ra chụp
giữ tay cô ta, và ngay lúc đó vô tình phát hiện ra cái vết
chàm hình đóa hoa mai trên tay cô ta.
Vạn Lý tò mò:
- Vết chàm hình đóa hoa mai à?
- Ờ. Ban nãy tôi chẳng đã từng bảo bạn là, đôi vợ chồng trẻ
kia, trên đường lánh nạn người vợ đã trở dạ? Lúc đó điểm lâm
bồn của người vợ là giữa một cánh rừng hoa mai. Đứa con được
sinh ra là một đứa con gái. Lúc mới chào đời, trên tay đã có
một vết chàm hình đóa hoa mai...
Khởi Hiên kể tiếp với một trái tim xúc động.
- Đó, mi thấy! có đặc biệt không: Trên đời này làm gì có đứa
con gái thứ hai, cùng có một vết chàm đặc biệt như vậy? Vì vậy
tôi mới nhận ra. Cô gái trên họ Viên, tên là Lạc Mai... Cái
tên đó do chính cha tôi đặt cho nữa mà... Vì vậy làm sao tôi
không biết? Vì vậy khi nghe tôi lên tiếng gọi đúng tên nàng.
Cô gái đã giật mình. Điều đó chứng tỏ là tôi không nhìn lầm
người... Còn nữa, sau đó cái anh họ nhà cô ấy, tôi gọi đích
danh là nhị công tử nhà họ Hàn ở Tứ An Thôn. Thì cô ta chịu
thua. Chứng tỏ điều tôi nhận là chính xác. Bởi vì khi ba mẹ cô
ta lần vô Nam, mục đích là để nương nhờ người bà con họ Hàn ở
Tứ An Thôn này mà.
Vạy Lý nói:
- Thôi được rồi! Được rồi! Ta tin mi, tin mi! Đừng nên xúc
động quá như vậy. Thế mi đã nhận ra cô ta. Còn cô gái? Cô ta
có nhận ra được mi chưa?
Câu hỏi của Vạn Lý làm Khởi Hiên bàng hoàng, trái tim đang sôi
nổi chợt lạnh hẳn. Khởi Hiên buồn bã nói:
- Cô ấy có hỏi lại, nhưng làm sao ta dám nói? Ta chỉ còn biết
tảng vờ, bí mật để mọi thứ qua đi.
Vạn Lý đứng dậy đi về phía bạn, ánh mắt dò xét:
- Hình như ta thấy như vừa nghe phải một chuyện buồn... Có một
cái gì nuối tiếc...
Khởi Hiên lắc đầu:
- Chưa hẳn mi cảm nhận được chính xác... Cái giá của bi kịch
mà gia đình chúng tôi phải gánh chịu... Mặc dù đó chỉ là một
sự vô tình, một tai nạn... Nhưng mà, mười tám năm qua nó giống
như một hòn đá tảng, một bức màn đen, lúc nào cũng chụp lấy,
phủ kín hạnh phúc của hai gia đình. Trong sinh hoạt hằng ngày.
Mọi người cố tình không nhắc đến... Nhưng nó vẫn ám ảnh, không
làm sao xóa đi được... Tôi còn được nghe mẹ kể lại... Ngày xưa
cha tôi là con người hoạt tính, vui vẻ, hào phóng, chứ nào có
như bây giờ? Từ khi lớn khôn, nhận thức được sự việc, tôi chỉ
thấy có một người cha lặng lẽ, trầm tư, chẳng thích tiếp xúc
với mọi người... Cũng nghe mẹ kể lại... Sau khi sự việc xảy
ra. Những năm kế tiếp, cha tôi cũng đã mấy lần qua nhà họ Hàn,
giải thích, thuyết phục, làm mọi cách để mong chuộc lại lỗi
lầm cũ của mình. Nhưng mà bên ấy. Họ cố chấp, họ không cho gia
đình tôi một cơ hội nào... Vì vậy... Khi tôi biết chuyện...
Khi tôi phát hiện ra người con gái đang đứng trước mặt mình là
Viên Lạc Mai, thì trái tim tôi cũng có cái cảm giác đau
nhói... Giống như cha tôi, tôi muốn làm mọi thứ để đền bù,
dù...
Khởi Hiên ngừng lại nửa chừng, rồi thở dài:
- Đấy mi thấy đấy. Muốn... nhưng mà ngay cả cái tên của mình
tôi cũng không dám nói ra... Bao nhiêu năm qua. Tôi rất cảm
thông với nỗi buồn của cha mình, và đến hôm nay, trong cái
phút giây gặp gỡ bất chợt... Tôi lại càng thấm thía hơn cái
nỗi đau như cắt mà cha tôi đã gánh lấy...
Vạn Lý đứng lặng nhìn bạn. Và cái hình ảnh cao lớn phiền muộn
của ông Kha Sĩ Bằng chợt hiện rõ trong đầu chàng. Đó là một
thân hào hòa nhã, nghiêm khắc đáng kính trọng nhất trong làng.
Nhưng ở ông ta chưa bao giờ Vạn Lý thấy nụ cười. Cái đôi mắt
sâu suy tư gần như lúc nào cũng đầy vẻ hư vô... Khởi Hiên đang
đứng trước mặt Vạn Lý bây giờ... Cũng là một hình ảnh thứ hai
của ông ấy...
Vạn Lý không dằn được xúc động, vỗ nhẹ lên vai bạn:
- Nghe nầy... Người ta bảo là nợ cha mang thì con phải trả.
Nếu nợ đó là vật chất, tiền bạc thì dễ trả thôi. Còn nếu nói
thuộc về tinh thần tình cảm, thì chưa hẳn, khó trả được lắm!
Vì vậy Hiên nầy, đừng buồn... Mi cứ cố hết sức mình nhưng nếu
không làm gì được thì cũng đành thôi. Đừng nghĩ nhiều cho nhọc
sức. Đúng không?
Khởi Hiên nói với ánh mắt xa xăm:
- Ta cũng hiểu như thế, nhưng mà... Theo ta hiểu, thì cha ta
cũng hết sức kỳ vọng ở ta. Người muốn ta làm được việc đó.
- Nghĩa là sao:
- Nếu như ta không lầm thì có lần cha ta đã ngỏ ý, xin với
phía bên kia, để ta được kết thân. Có nghĩa là ta và Viên Lạc
Mai sẽ nên duyên vợ chồng. Như là một sự đền bù... Ý cha ta
là, nếu hai gia đình kết lại làm một thì mọi lầm lẫn xưa coi
như xóa hết. Mà như vậy, nhà họ Kha sẽ có cơ hội chăm sóc lo
lắng cho mẹ con Lạc Mai nữa...
Vạn Lý nghe nói gật đầu, chàng lại nhìn Khởi Hiên với ánh mắt
soi bói.
- Ta sẽ được nghe thêm một huyền thoại, một câu chuyện đầy
truyền thuyết tình yêu nữa đúng không?
Khởi Hiên châu mày:
- Rồi sao?
- Thì có gì đâu? Bây giờ thì ta đã đoán ra bệnh mi rồi.
Vạn Lý vung hai tay lên trời, tiếp:
- Vừa rồi... mi bị chứng mất hồn. Cộng thêm chứng ảo tưởng...
Mà muốn trị liệu bệnh nầy, toa thuốc tốt nhất gồm có các vị
thuốc sau: “Bèo mây trên sông, chân trời hội ngộ, chuyện khói
mây hoang tưởng, tốt nhất nên bỏ lại đằng sau”...
Rồi Vạn Lý bỏ đi một nước. |
|