Người trong nhà họ Hàn và họ Kha đều nôn nóng
chờ đợi. Họ đoán ngày Khởi Hiên và Lạc Mai thật sự tái hợp
không còn bao xa nữa.
Và cái cảm giác hạnh phúc đó làm lan tràn ra khắp Hàn Tùng
Viên... Mọi chuyện rồi sẽ kết thúc. Và ngày kết thúc tốt đẹp
đó nằm trong tay hai người. Khởi Hiên và Lạc Mai.
Với Lạc Mai, thì không có gì phải nôn nóng. Những tháng ngày
mỏi mòn chờ đợi, rồi những trở ngại tuyệt vọng tưởng chừng
không vượt qua. Bây giờ bất ngờ biết Khởi Hiên còn sống. Khởi
Hiên vẫn ở bên cạnh mình thì hạnh phúc nào hơn? Còn đòi hỏi gì?
Vậy là quá đủ!
Sáng sớm thức dậy. Đích thân Lạc Mai pha nước cho Khởi Hiên
rửa mặt, chiều đến, làm thức ăn lót dạ cho chồng, săn sóc từng
miếng ăn, nước uống. Lạc Mai làm việc một cách hăng say. Sắp
xếp bàn ăn, việc nhà. Rảnh rỗi thì Lạc Mai cùng Hiên đi dạo
ngoài vườn. Lúc nào Khởi Hiên không vui Lạc Mai cố giữ thái độ
yên lặng đồng cảm, Lạc Mai làm một người vợ chìu chồng mẫu mực.
Nhưng nàng chìu chuộng bao nhiêu càng phục dịch, Lạc Mai càng
khiến Khởi Hiên bức rức, lo lắng. Bây giờ thì vậy... Sau này
chính thức thành vợ thành chồng thì sao? Liệu phải đối phó mãi
thế này ư?
Lúc chẳng có ai, Khởi Hiên len lén nhìn lại khuôn mặt thật của
mình chăm chú quan sát cơ thể mình ở đó những vết sẹo phỏng
ngang dọc. Làm khuôn mặt biến dạng, làm tay chân không còn
linh động như xưa... Còn có gì vui? cái hào quang hạnh phúc
chợt thành xa vời... Lạc Mai rồi chấp nhận được ư?
Lạc Mai như cũng hiểu được tâm trạng của chồng, nên nói.
- Những vết sẹo đó chẳng hề làm anh xấu đi... Trái lại nhìn nó
em lại càng thấy thương anh, yêu anh nhiều hơn.
Thì cứ xem như Lạc Mai chẳng quan tâm lắm đến những vết sẹo đó
đi. Nhưng với Khởi Hiên, thì chuyện lại không đơn giản. Hiên
chẳng tự tin, cứ mãi phập phồng lo sợ. Hình hài thế này làm
sao mang lại hạnh phúc được cho nàng?
- Đừng lo. Em sẽ giúp anh lấy lại tự tin... Chúng ta cùng xây
tương lai mới. Anh yên tâm. Em sẽ chờ... Em sẽ chờ ngày anh
cảm thấy mình bình thường.
Và rồi, dưới sự ân cần, khuyến khích từng chút của Lạc Mai.
Khởi Hiên đã thay đổi, dần dần Khởi Hiên đã lấy lại phần nào
tự tin! Nhưng chỉ là một phần thôi.
Hôm ấy, có Hùng Đạt và Vạn Lý đến chơi.
Sau bữa tiệc nhỏ, chẳng biết nghĩ sau. Khởi Hiên đề nghị mọi
người cùng ra phố chơi. Đề nghị của Khởi Hiên được mọi người
hưởng ứng ngay. Đặc biệt là Lạc Mai mừng vì nghĩ là Khởi Hiên
đã có cảm giác an toàn, không còn sợ hãi chạm mặt người khác.
Tuy vậy, nhưng diễn biến ngoài ý muốn đã xảy ra, giống như lần
trước cửa tiệm thuốc Vạn Lý hôm nọ.
Vì chỉ có người nhà họ Kha mới e dè, sợ Khởi Hiên buồn nên né
tránh, chứ còn người lạ? Họ phê phán thẳng thừng chớ nào phải
ngại chi?
Nên trên đường ra chợ... Khởi Hiên đã đối mặt với sự thật, với
bao nhiêu ánh mắt dị nghị. Người lịch sự thì nhìn chàng với
một chút ngạc nhiên, còn kẻ khác? to nhỏ bĩu môi. Khởi Hiên
nghe có người nói lớn.
- Xem kìa! Cái anh chàng kia rõ là kỳ cục, ban ngày ban mặt,
đi ngoài phố lại mang mặt nạ? Phải chăng để khoe mình là
phường hát hay chàng hề? Mà hôm nay có gánh hát nào về làng
không nhỉ?
Khởi Hiên ra phố được một chút, là vội vã quay về. Với một
trái tim tan vỡ. Khởi Hiên chạy ngay về Lạc Nguyệt Hiên đóng
kín cổng lại... Lạc Mai có van xin, nài nỉ thế nào Khởi Hiên
cũng không mở...
Và mãi đến tối hôm ấy. Khi mọi người đã an giấc Khởi Hiên mới
quay lại Ngân Phong Quán.
Vừa bước vào cửa, Khởi Hiên nói ngay.
- Ngày mai em và mẹ hãy trở về Tứ An Thôn đi, đừng có ở đây
nữa.
Dù đã đoán được điều không hay của Khởi Hiên khi đến, nhưng
Lạc Mai vẫn thấy bất ngờ.
- Tại sao vậy? Em đã sắp xếp công việc ngày mai rồi. Em sẽ ra
chợ mua vải. Như anh thấy đó lúc này thời tiết khá nóng, em sẽ
chọn lụa mỏng, may cho anh mấy cái áo mặc cho mát.
- Tôi bảo ngày mai, em phải về Tứ An Thôn!
Nhưng Lạc Mai không nghe. Lạc Mai tiếp tục nói.
- Sau khi mua vải xong, em còn đi mua quạt, rồi ghé qua tiệm
trà mua mấy cân trà.
Khởi Hiên cắn môi.
- Đủ rồi! Đừng có quanh co với tôi nữa... Tôi nói cho biết
cũng đừng mong chờ thời gian. Ở đây thời gian chẳng giúp ích
được gì đâu. Thực tế đã minh chứng cho thấy mọi thứ vẫn như cũ.
Sự sống chung của chúng ta là vô ích. Không có hạnh phúc đâu!
Đừng hy vọng hão huyền, cũng đừng lãng phí thời gian.
Lạc Mai nước mắt lưng tròng.
- Xin anh đừng tuyệt vọng. Lúc ra phố về, em cũng suy nghĩ rất
kỹ. Em biết, chuyện ban trưa anh đề nghị ra phố đã là một hành
vi hết sức can đảm. Anh đã cố gắng vượt mọi thử thách. Anh
định thử nghiệm, không ngờ...
Trước mắt Khởi Hiên lại hiện ra hình ảnh ban chiều... Gần như
cả khu phố đều tập trung nhìn chàng. Khởi Hiên đau khổ, ôm lấy
đầu.
- Đó là cái sai lầm lớn nhất trong đời tôi...
Lạc Mai vội vã nói:
- Không, lỗi là ở em! Đúng ra em nên tiên đoán trước sự việc.
Vậy mà vì nôn nóng nên vấp phải sai lầm. Nhưng em sẽ nghĩ từ
từ rồi anh sẽ lấy lại tự nhiên. Như anh thấy đấy, em là người
gần gũi quý yêu anh nên chuyện đó không là vấn đề... Còn họ là
những người xa lạ... Không trách họ được.
- Vâng, không trách họ được... Nhưng không lẽ vì thế mà tôi
phải ru rú mãi trong nhà, xa lánh mọi người. Tôi không được
hưởng ánh nắng, không được ngao du sơn thủy, không được nhìn
người lạ? Không được để lộ bộ mặt quỷ quái của mình làm mọi
người kinh tởm? Cũng không được xuất hiện bên cạnh cô, để
người ta khỏi dị nghị, là cánh hoa đẹp bị vùi bên bãi cát trâu!
Những lời của Khởi Hiên làm Lạc Mai đau khổ. Lạc Mai van xin.
- Anh đừng nói nữa! Em van anh, anh đừng nói những điều dó.
Khởi Hiên giận dữ, nói:
- Đấy, chính em cũng không chịu nổi nữa cơ mà? Đúng không?
Nhưng đây là một sự thật! Rồi sẽ tiếp diễn. Lần này đến lần
khác nối tiếp. Và rồi chuyện gì sẽ xảy ra? Tình yêu của em
dành cho tôi dần dần bị ăn mòn. Tôi nói em hiểu chứ? Chỉ có
một cách duy nhất là em phải rời Hàn Tùng Viên này, vì tôi
không còn là con người, tôi là một quái vật có mặt quỷ, em
hiểu không?
Lạc Mai khổ đau tột cùng. Lạc Mai không còn biết phải làm sao
hơn là yên lặng. Nhưng chỉ được một chút. Lạc mai nói.
- Mặc điều gì xảy ra. Em nghĩ là em phải luôn có mặt bên cạnh
anh.
Khởi Hiên sa sầm nét mặt.
- Có phải em muốn nói là, bao giờ tôi còn sống là em vẫn ở bên
cạnh tôi chứ?
Lạc Mai giật mình.
- Anh muốn... Anh muốn chết một lần nữa ư?
Khởi Hiên yên lặng. Lạc Mai bàng hoàng và lúc sau Lạc Mai nói.
- Thôi được... Nếu như tình yêu em chẳng đủ để anh hồi tâm thì
coi như em đã thất bại. Em chịu thua!
Và Lạc Mai bình thản đứng dậy, đi đến bên tủ quần áo. Lạc Mai
lấy trong hộc tủ ra một món gì đó mà Khởi Hiên không biết.
Khởi Hiên lo lắng nhìn theo.
- Em làm gì đó? Định sắp xếp quần áo, để về bên ấy không?
Nhưng Lạc Mai đứng yên, không quay lại. Khởi Hiên căng thẳng.
Lạc Mai đang làm gì? Có phải là...
Hiên đứng dậy, chống nạng bước tới.
- Lạc Mai!
Trong khi Mai ngước mắt nhìn lên trần nhà run rẩy.
- Không làm gì cả! Em chỉ muốn được mù, để anh yên tâm là em
không thấy, để được mãi mãi bên anh.
Và Lạc Mai đưa hai chiếc kim thêu lên mắt, làm Khởi Hiên hoảng
hốt, Khởi Hiên chụp nhanh về phía trước.
- Dừng tay!
Khởi Hiên hét lớn. May mắn thay chàng đã chụp được đôi kim,
chàng ném mạnh ra xa, rồi ôm Lạc Mai vào lòng, nghẹn lời.
- Em điên quá! Tại sao em lại hành động điên rồ như vậy?
Lạc Mai khóc không thành tiếng.
- Em còn biết phải làm sao hơn? Chỉ có cách đó, anh mới không
còn mặc cảm, không còn sợ em nhìn thấy cái hình dung mà anh
cho là xấu xí của anh. Chỉ như vậy chúng ta mới được gần nhau.
Khởi Hiên khóc to, nắm chặt tay Lạc Mai nói.
- Rõ là điên rồ! Tại sao lại có ý niệm đáng sợ như vậy? Nỗi
khổ của kẻ tật nguyền thế nào, em chưa thấy rõ sao? Một chưa
đủ, còn muốn tạo ra người thứ hai. Bậy thật! em phải hứa với
anh! Hứa ngay, là từ đây về sau sẽ không bao giờ làm chuyện hồ
đồ như vậy! Hứa đi.
Lạc Mai né tránh:
- Nếu anh sợ em tự hủy đi cơ thể của mình, thì anh phải bỏ cái
mặt cảm tự ti của anh, cũng đừng xua đuổi em! Bằng không chỉ
còn cách tự chọc thủng mắt, để cùng chia sẽ cảnh tật nguyền
của anh thôi.
Khởi Hiên đau khổ:
- Không được! Em không được quyền làm như vậy!
- Vậy thì em phải làm gì? Anh nói đi?
Khởi Hiên run rẩy giằng co thật lâu với chính mình cuối cùng
đáp.
- Anh muốn có được một Lạc Mai khỏe mạnh trọn vẹn.
Lời của Khởi Hiên như cơn gió thổi tung đôi cánh cửa cấm.
Không còn sự ngăn cách dị biệt bên trong, bên ngoài.
Lạc Mai ngã vào lòng Khởi Hiên với những giọt nước mắt sung
sướng chưa có bao giờ. |
|