Liễu Tĩnh Ngôn ngồi trong thư phòng, buồn bực
nhìn vào quyển sách để trước mặt. Cách mạng đã đem lại một thế
giới mới, cũng đã đem đến bao nhiêu là tư tưởng mới, thế mà
anh vẫn cứ phải hi sinh cho cái kiểu hôn nhân cha mẹ đặt đâu
con ngồi đấy của xã hội cũ thật là không công bằng, nhưng anh
không có cách nào phản kháng được; ngày giờ đó đã chọn xong,
chỉ còn chờ để anh, đúng ngày đúng giờ ra mà làm một tên chú
rể xúi quẩy mà thôị Từ trước đến nay anh có gặp Phương Y Y bao
giờ đâu, hoặc giả có gặp thì cũng là từ khi còn bé tí đã từng
chơi với nhau, thế thôị Vậy nên, đối với Y Y, anh chẳng có một
tí ấn tượng nào hết, một cô gái câm, làm sao lại bắt phải lấy
một cô gái câm kia chứ? Chỉ vì mẹ anh đã chỉ vào bụng để giao
ước hôn nhân, gần như là một trò đùa thế ử Gần đây, anh đã xem
rất nhiều tác phẩm và học dịch từ phương Tây, anh say mê những
tình yêu trần trụi của họ, chẳng cần có mối mang, càng chẳng
có cái kiểu chỉ vào bụng mà hẹn ước gả bán, rất nhảm nhí kia!
Hầu như tất cả những bạn bè của anh đều có được một người vợ
đẹp đẽ yêu kiều nhất thế giới, thế mà anh, từ khi biết đặt
chân xuống đất là đã bị gán số phận gắn cho một người vợ câm,
một "phu nhân" câm rồị Anh những muốn chống trả lại cái số
phận đó, thậm chí định đào hôn! Đã từng chịu sự tiêm nhiễm của
trào lưu tư tưởng mới, Liễu Tĩnh Ngôn cảm thấy bất mãn với rất
nhiều tập quán truyền thống cũ kỹ, nhất là đối với cái cung
cách hôn nhân cổ hủ của Trung Quốc. Hai con người vốn chẳng có
một chút cảm tình nào, thế mà vì một người lạ hoắc nào đó, lại
buộc phải kết thành chồng vợ ngay trong một đêm, thật là quá
không hợp tình hợp lý!
- Ta phải phản kháng! Ta phải phản kháng! - anh phẫn uất mà
nghĩ vậỵ
Cửa thư phòng được mở ra, Liễu Dật Vân bước vàọ Vừa trông thấy
cha, Liễu Tĩnh Ngôn đã đứng phắt dậy, chắp hai tay, cung kính
reo một tiếng:
- Thưa ba!
Liễu Dật Vân ngồi xuống ghế, ông ta là một người đầy một bụng
sách vở, là một ông già ngoan cố bám giữ đầu óc và tư tưởng cũ.
Trong cái gia đình này, ông ta có quyền uy và sức mạnh vô hạn.
Nhìn qua Liễu Tĩnh Ngôn một cái, ông ta nói chậm rãi:
- Tĩnh Ngôn, lại đây!
Tĩnh Ngôn bước lên phía trước hai bước.
- Bắt đầu từ ngày mai, không cần phải đến thư phòng nữa – Liễu
Dật Vân nói – chuẩn bị việc hôn nhân cho cẩn thận, con biết
đấy, trai lấy vợ, gái gả chồng, đó là một việc lớn của đời
người, cũng là một nghĩa vụ làm ngườị
- Vâng ạ, thưa bạ – Liễu Tĩnh Ngôn cung kính trả lời, mà trong
lòng thì bất bình sôi sục. Chuẩn bị việc hôn nhân? Còn gì mà
phải chuẩn bị kia chứ? Chỉ trừ có việc làm chú rể là phải tự
mình làm, còn ngoài ra, bao nhiêu việc khác đã có người làm hộ
từ lâu rồị Anh thấy kì lạ thật, tại sao họ không làm thay nốt
cái việc làm chú rể đi cho rồỉ
- Về cuộc hôn nhân này – Liễu Dật Vân trầm ngâm nói – cha biết
rằng trong lòng con cũng không thật ưng ý. Nhưng mà mẹ con và
Phương phu nhân đã chỉ bụng mà hứa hôn rồi, hơn nữa lúc đó
không ngờ rằng Y Y sẽ là người câm. Chúng ta là người có học,
quyết không thể hối hôn chỉ vì cô ấy là người bị câm, con có
hiểu không?
- Vâng ạ, thưa bạ
- Bây giờ, cha nói cho con biết, con nhất định phải lấy Phương
Y Y, đây là trách nhiệm làm ngườị Nếu con không thích cô ấy,
thì con có thể lấy thêm ba thê bốn thiếp mặc lòng, nhưng
Phương Y Y nhất định phải là nguyên phi của con.
- Vâng ạ, thưa ba ... Liễu Tĩnh Ngôn đáp lời và cay đắng nghĩ
thầm: ba thê bốn thiếp, làm sao mà anh lại phải nến trải những
ba thê bốn thiếp cơ chứ? Anh không làm sao mà nói được với cha
mình, rằng anh chỉ muốn một người vợ đẹp như hoa mùa xuân mà
tình cảm quyến luyến, cùng xướng cùng họa, bách niên giai lão
... chỉ một người thôi là đã đủ mãn tâm túc ý rồi! Việc gì cứ
phải ba thê bốn thiếp nữa nàỏ
- Con xem đấy, Tĩnh Ngôn – Liễu Dật Vân cho rằng như vậy là
ông ta đã giải quyết được nỗi lòng cho con trai rồi nên gật
gật đầu nói – làm cha mẹ, quả không muốn con cái phải hậm hực,
ấm ức. Dù là ngày hôm trước con cưới Y Y, ngày hôm sau con lấy
ngay vợ thiếp, cha cũng đồng ý, các a hoàn trong nhà, con vừa
ý ai thì cũng có thể thu dụng, con hiểu không?
- Vâng ạ, thưa bạ
- Thôi được rồi, bây giờ đến chỗ mẹ con xem sao, không nên
suốt ngày ngồi tịt trong thư phòng làm mẹ con phải lo lắng.
- Vâng ạ, thưa bạ
Liễu Dật vân đứng dậy, ung dung không chút vội vã, bước ra
khỏi thư phòng – Liễu Tĩnh Ngôn chắp tay tiễn ông. Đợi cha đi
xa rồi, anh mới nặng nề ngồi phịch xuống ghế, hằm hằm vơ lấy
sách vở trên bàn ném ra xa, rên rỉ một mình:
- Nếu quả là lấy thêm năm thê bảy thiếp thì vẫn gọi là có
trách nhiệm với Phương Y Y à? Cô ấy chẳng lẽ cam tâm làm người
vợ bù nhìn chỉ có danh nghĩa thôi ử
Một tuần lễ sau, đám cưới được cử hành đúng ngày giờ đã định,
sư phô trương hình thức cùng những lễ vật đưa dâu có vẻ to tát
đến mức người đi đường trông mà lác mắt. Trên đường, kiệu hoa
của cô dâu đi trước, theo sau là bảy tám mươi mâm của hồi môn,
tiếng pháo, tiếng trống phách náo nhiệt chưa từng thấỵ Kiệu
hoa đi vào cổng nhà họ Liễu, tân khách đứng đầy, mọi người
tranh nhau xem mặt cô dâụ Cô dâu được người phù dâu dìu ra
ngoài, những giải là khăn lượt kiểu đuôi phượng hoàng, những
hoa chùm gấm bó. Cô dâu được phù dâu dìu đi làm mọi nghi lễ,
mình run lẩy bẩỵ
Lúc giao bái trời đất, Liễu Tĩnh Ngôn đã từng ngó qua Phương Y
Y, chiếc khăn cưới còn phủ che mặt, không làm sao mà nhìn thấy
mặt mũi, chỉ thấy dáng thon thon, chân tay thanh thoát, đi
đứng dịu dàng, thướt tha, thật là một tấm thân yểu điệu! Hành
lễ xong đi bái lạy bài vị tổ tiên, cha mẹ, các bậc trên. Sau
đó, trong tiếng bàn luận của tân khách, anh nghe thấy không
dưới chục lần hai tiếng "vợ câm", nó như là kim châm vào trái
tim anh; anh cảm thấy trong người đau buốt lên.
Mời khách, rồi quậy rỡn về rượu ... tất cả đã xong. Anh được
đưa đến tân phòng để cùng cô dâu uống rượu hợp cẩn. Bước vào
phòng, anh nhìn ngay thấy cô dâu cúi đầu ngồi trên ghế, khăn
cưới vẫn che trên mặt, hai người phù dâu đứng hầu hai bên. Anh
nhìn sang chỗ cô, trong khoảnh khắc, chợt thấy mất hết cả dũng
khí để mở khăn che mặt. Ai biết được dưới tấm khăn kia là
khuôn mặt như thế nàọ Cô ấy, ngoài cái sự là bị câm ra, còn có
khuyết tật nào nữa không? Đứng chôn chân ở đó, anh không tài
nào nhấc lên được. Một người phù dâu gật đầu với anh và nở nụ
cười khích lệ. Cuối cùng anh cũng đã bước được lên, lấy hết
dũng khí, nhấc bỏ chiếc khăn như một tấm bình phong chắn giữa
hai người – anh và cô - Trong chớp mắt, anh lặng người đi, rồi
sau, hoàn toàn hành động như vô thức, anh đưa tay nhè nhẹ nâng
cằm cô dâu lên, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đó.
Hàng lông mi dài đang cụp xuống, nhưng vì giật mình khi bị đột
ngột nâng cằm lên, nên trong lúc hoảng hốt, mi mắt chợt nâng
lên và bàng hoàng nhìn anh một cáị Thế là đã đủ rồi, đủ cho
anh nhận ra đôi mắt trong veo như nước và sáng như sao của cộ
Hàng lông mày cong cong vẽ hai nét trên mắt, chân mày xanh
biếc, đúng là lông mày trinh nữ; bên dưới cái mũi xinh xinh là
cái miệng nhỏ xíu, trông mới dịu dàng, thanh tú làm saọ Làn da
trắng nõn, mịn màng, trơn tru, trông như ngọc thạch màu phấn
hồng ... Anh không mong đợi một người vợ nào có thể đẹp hơn cô
nữạ Trong khoảnh khắc, anh hiểu ra tại sao trước khi kết hôn,
bên phía họ Phương không để cho anh và Y Y gặp nhaụ Họ có ý
dành cho anh một nỗi ngạc nhiên, vui sướng khi động phòng, để
bù đắp lại sự thiếu hụt về một mặt khác cho anh. Anh buông
tay, nhẹ nhẹ thở ra một hơị Hai người phù dâu đều nở nụ cườị
Thế rồi anh mơ màng phát hiện ra là trong phòng, mọi người đều
đi hết sạch, chỉ còn hai người là anh và cô dâu mớị
Anh còn bàng hoàng đứng vậy một lúc sau, không biết nên làm
thế nào mới đúng. Cuối cùng, anh bước đến bên cạnh cô, mỉm
cười với cô, cô sợ hãi nhìn lại anh, rõ ràng cô còn hoang mang
hơn anh, càng không biết mình phải làm gì.
- Em đẹp lắm – anh khen cộ
Cô băn khoăn nhìn vào miệng, rồi bất lực cúi đầu xuống. Anh
thấy như mình bị một cú đánh, rồi mới chợt hiểu ra là cô không
hề nghe được tiếng của anh, thì ra cô bị điếc, hầu như tất cả
những người điếc đều trở thành câm, tất cả những người câm đều
do bị điếc. Nhưng, trước khi xảy ra sự việc này, anh không hề
nghĩ nó lại như vậy, anh không ngờ cô ấy vừa câm lại vừa điếc!
Anh ngật người ra sau và gần như đổ xuống ghế!
- ông trời của tôi ơi! Anh lẩm bẩm kêu lên.
Nhìn thấy điệu bộ của anh như vậy, cô đã hiểu ra, cô mở mắt to
nhìn anh một lúc, trong mắt lộ vẻ ngờ vực buồn tủi, tựa như cô
đdang sợ sệt mà hỏi anh:
- Không lẽ là anh chưa biết saỏ Không lẽ họ không có nói rõ
với anh ử Không lẽ họ lừa cho anh phải lấy em ử
Liễu Tĩnh Ngôn ngó nhìn khuôn mặt ở trước mắt anh kia; đẹp
quá; ngoan quá đi mất! Anh không thể nào tin rằng, một người
có khuôn mặt đẹp đẽ đến như thế mà lại là người bẩm sinh câm
điếc! Anh bịt tay vào mặt mình, thầm cáu giận với tất cả những
thần linh đã sắp đặt mọi việc trong cõi u minh, anh lắc đâu,
tự nói một mình:
- Thật là không phải tí nào! Cô ấy phải là hóa thân của tất cả
những gì tốt đẹp nhất; như thế thật bất công quá. Nhất định là
ông trời đã làm sai một việc nào đó!
Nhìn thấy miệng anh động đậy, cô biết là anh đang nói, nhưng
cố gắng đến quá sức, cô cũng vẫn không thể hiểu được anh đang
nói gì, nét tuyệt vọng biểu lộ trên mặt anh đã như đánh một
đòn nặng vào cộ Cô như hơi cúi đầu, nhắm mắt lại, hai giọt
nước mắt lớn nhanh chóng làm nhòe ướt sũng hàng lông mi đen và
dài của cộ Được biết rằng trong khi động phòng mà rơi nước mắt
là điều không tốt lành, cô cố hết sức ghìm nén những giọt nước
mắt đang trào lên trong mắt. Liễu Tĩnh Ngôn tỉnh ra khỏi sự
trầm ngâm suy nghĩ của mình, lập tức hiểu ra là thái độ của
mình đã làm tổn thương đến cô, anh đứng lên khỏi ghế, bước tới
bên cộ Tuy đã biết rõ cô không nghe được, nhưng anh vẫn nói
với cô bằng giọng rất xót xa và trìu mến:
- Em rất đẹp, mà cũng hết sức dễ thương, anh biết được sự
thiệt thòi của em, nhưng em cứ yên tâm – Anh nhẹ nhàng vuốt má
cô - Anh sẽ đối xử với em rất tốt, sẽ không lấy thê lấy thiếp
để làm đau lòng em.- Rồi anh nhìn chăm chú vào cô, nét mặt dịu
dàng, ấm áp; anh thở dài một hơi, nói khẽ - Em đẹp thật!
Cô nhìn anh với vẻ vừa băn khoăn vừa vâng chịụ Rồi anh hỏị
- Em có biết viết chữ không?
Cô mở to mắt ra vẻ chưa hiểụ
- Anh thật là hồ đồ - Anh lẩm bẩm – anh phải tập cho quen
không dùng tiếng nói để trao đổi với em – Anh làm hiệu như
đang viết chữ, cô hiểu ra và thèn thẹn gật đầụ
- Thế thì tốt rồi – Anh lại nói một mình – xem ra thì từ nay
về sau, chúng mình chỉ còn cách dùng bút để nói chuyện, anh có
lẽ sẽ không quen trao đổi kiểu hoa chân, múa tay đâụ
Anh cười dịu dàng với cô, biết được anh không khinh rẻ và ác ý
với mình, cô ngó anh bằng một sắc thái tình cảm e lệ, thẹn
thùng làm nổi phong thái rất riêng của cô, nó yêu kiều lặng
lẽ, nó gợi lòng thương cảm chứa chan. Anh nhìn vào mắt cô mà
lòng rung động, đưa tay đặt nhẹ lên bờ vai cộ
- Đã đến lúc đi ngủ rồi, phải không nàỏ - Anh hỏi giọng dịu
dàng, mắt nhìn hai ngọn nến hồng trên bàn và cả một đống lớn
những giọt sáp rụng xuống đầy ụ dưới ngọn nến đỏ.
Hai tháng trôi qua, Liễu phu nhân ngạc nhiên và vui mừng thấy
con trai thế nào mà lại hết sức vừa lòng với người vợ câm của
mình. Anh thường ở rất lâu trong phòng. Một hôm, có một a hoàn
nhỏ nhìn xuống thấy anh đang kẻ lông mày cho Y Y, thế là cả
phủ đều trêu cười Tĩnh Ngôn, cô em khác mẹ của anh là Tĩnh Văn
cười rằng:
- Anh ơi, có phải anh bắt chước theo Trương Tệ không?
- Đừng có vội – Liễu Tĩnh Ngôn chỉ vào em gái, nói – sẽ có
ngày anh chàng Trương Tệ của cô vẽ lông mày cho cô đấy!
Liễu Tĩnh Văn bất giác đỏ mặt, vội vàng trả đũa lại ông anh
một cái, không nghĩ ngợi nhiều, nói luôn:
Điểm trang xong khe khẽ hỏi chồng
Vẽ mày đậm nhạt hợp thời hay không?
Tiếc là chị dâu mới của em, chẳng cách nào mà "khe khẽ hỏi"
được đâu! Anh ơi, chắc chị ấy phải khoa chân múa tay mà hỏi
mất?
Mắt Tĩnh Ngôn lập tức biến sắc, anh sa sầm mặt, quay mình bước
đi, không thèm nói một câụ Từ đó người trong nhà không một ai
dám nói đến chứng câm của thiếu phu nhân trước mặt Liễu Tĩnh
Ngôn nữạ Việc Liễu Tĩnh Ngôn yêu quý vợ mình là việc mà tất cả
mọi người trong nhà đều nhận rõ. Hơn nữa, vị thiếu phu nhân
mới này không biết nói nên không thể xung đột với bất cứ ai,
cô ta lại rất biết hầu hạ chăm sóc bố mẹ chồng, rất lễ độ, rất
nhẹ nhàng. Vì vậy mà từ trên xuống dưới trong nhà đều đối xử
với cô rất lịch sự và có phần khách sáọ Tuy nhiên cũng có
người ngấm ngầm ghen ghét và coi thường cộ
Thời gian cứ trôi từng ngày, Liễu Tĩnh Ngôn bắt đầu phát hiện
ra ở người vợ câm của mình rất nhiều ưu điểm: dịu dàng, nhu
mì, vâng chịu, nhã nhặn từ tốn, lại còn có cả một bụng thơ văn
nữạ Một hôm, Liễu Tĩnh Ngôn và mấy người bạn trẻ có cuộc tụ
tập với nhau, đây là cuộc họp mặt bạn bè đầu tiên của anh sau
khi kết hôn. Mọi người vừa gặp nhau đã vui vẻ trêu đùa, chọc
ghẹo nhau, một bạn vỗ vaị Liễu Tĩnh Ngôn nói:
- Anh bạn Tĩnh Ngôn ơi, cái tên của bạn sao mà khéo đặt vậy,
quả nhiên là lấy được người vợ "tĩnh ngôn".
Liễu Tĩnh Ngôn đã biến sắc, nhưng một người bạn khác lại cười
lên, nói:
- Anh bạn Tĩnh Ngôn ơi, lâu quá mới gặp được bạn, chắc là dạo
này còn bận "tâm tình lặng lẽ" bên người vợ đẹp chứ gì?
- Bạn đã học được cách nói theo kiểu ra dấu bằng tay chưả –
Anh bạn thứ ba hỏi, mồm thì bắt chước kiểu ú ú ớ ớ của người
câm, tay thì khua múa lung tung một hồi, rồi lại đọc hai câu
vè rằng:
Vợ đẹp giơ tay chỉ hoa sen,
Chồng ngơ ngẩn hỏi: Ai đánh em?
- Bạn thử nói xem nào, - anh bạn thứ tư vừa nói vừa nháy nháy
mắt – đêm đầu của các bạn nó ra làm saỏ
Mấy anh bạn của Tĩnh Ngôn vốn hay đùa rỡn quen rồi, không ngờ
lần này anh lại bùng lên cơn cáu giận ghê gớm, anh nói xanh
rờn:
- Xin lưu ý, không nên xía vào đời tư của người khác!
- Sao thế? – một bạn nói – cậu từ trước đến nay vẫn đứng vào
phái mới kia mà, sao hôm nay lại làm ra vẻ "lão phu tử" thế?
- Vâng, - Liễu Tĩnh Ngôn đanh mặt lại, nói – vợ tôi bị câm,
như vậy là đáng buồn cười lắm, có phải không?
- Ồ, thôi không nói đến nữa, đùa một tý thôi mà! – một bạn
cười cười chạy đến kéo Liễu Tĩnh Ngôn, nói – Ngồi xuống đi,
ngồi xuống đi! Đừng nóng!
- Đùa thôi à, - Tĩnh Ngôn phẩy phẩy tay áo, lớn tiếng nói –
Tại sao lại không đem vợ các người ra mà đùả – nói xong, anh
hầm hầm quay phắt mình, rũ áo mà đị
Về đến nhà là Liễu Tĩnh Ngôn đi thẳng vào phòng mình – Y Y
đang ngồi thêu thùa bên cửa sổ, nhìn thấy anh bước vào với nét
mặt đầy vẻ bực bội liền đứng ngay dậy, rất sửng sốt nhìn anh,
im lặng chờ đợị Liễu Tĩnh Ngôn nhìn cô một cái, lắc đầu, thở
dài, ngả mình xuống ghế dài, ngấm ngầm buồn bực. Y Y đi tới
bên anh, tay cầm giấy bút, vội vã viết:
- Tại sao anh lại bực?
Liễu Tĩnh Ngôn viết:
- Vì em đấỵ
- Em làm cái gì saỉ - Đôi mắt to của Y Y đầy vẻ sợ hãị
- Không phải là em sai, mà là ông trời sai rồị – Liễu Tĩnh
Ngôn viết.
- ông trời sai cái gì?
- ông trời không nên sinh ra em bị câm!
Bàn tay cầm bút của Y Y run lên, một lúc lâu mới viết tiếp:
- Ai làm cho anh bực mình?
- Đừng hỏi nữa, đó là người không liên quan.
- Đó là em gái phải không? Anh đừng vì em mà bực giận em gái
được không? - Y Y viết mà nét mặt lộ vẻ nhẫn nhục, thương tâm,
chịu đựng. Em gái mà Y Y nói đến chính là Tĩnh Văn, cô ta là
con bà vợ hai của Liễu Dật Vân.
- Tĩnh Văn xúc phạm đến em à?
- Không có đâu! – Y Y vội vàng viết – Không có gì hết cả! Cô
ấy đối với em rất tốt!
Liễu Tĩnh Ngôn chăm chú nhìn Y Y một lúc lâu, anh hiểu rằng
nhất định là Tĩnh Văn đã tỏ ra một cái gì đó. Anh bắt đầu tìm
hiểu, vị trí của Y Y ở trong đại gia đình họ Liễu này thật là
khó xử. Ở đây, chỗ nào cũng đầy hận thù và ganh ghét. Ba bà vợ
bé của bố anh đều ghét bỏ anh vì anh là con trai độc nhất. Vì
vậy mà người vợ câm được yêu quí của anh trở thành đối tượng
để cho họ chế nhạo và bắt nạt.
- Y Y, anh không cho phép bất cứ người nào chế giễu em! – Anh
viết, và xót xa nhìn người vợ bé nhỏ đáng thương của mình.
Y Y cầm bút lên, đôi mắt to chớp chớp rồi vội vã viết ra:
- Tĩnh Ngôn, chỉ cần anh tốt với em thôi là em không còn sợ gì
hết nữạ Trước kia, khi còn ở nhà họ Phương, em phải chịu đựng
buồn bực hơn ở đây nhiềụ Các anh chị em khác mẹ của em suốt
ngày cười nhạo em. Bây giờ, anh tốt với em thế này là em đã
được lên thiên đàng rồi, chỉ cần anh không chê em tật nguyền
cho phép em hầu hạ anh suốt đời, là em không ước gì hơn nữạ
Liễu Tĩnh Ngôn ôm cô vào lòng, nhẹ nhẹ hôn cô |
|