COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |
 |
Please click the banner to support Coi Thien Thai
! |
 |
NGƯỜI VỢ CÂM |
Tác giả: Quỳnh Dao |
[Chương
1][Chương
2][Chương
3][Chương
4][Chương
5][Chương
6][Chương
7][Chương
8] |
Chương 4 |
 |
Vì đứa trẻ được sinh ra trong ngày có tuyết
lớn nên được ông nội đặt tên là Thụy Tuyết, nhưng cả nhà đều
gọi nó là Tuyết Nhị Tuyết Nhi tuy là con gái nhưng chẳng bao
lâu đã được mọi nguời trên dưới trong nhà đều mến yêụ Chủ yếu
là vì Tuyết Nhi cực kỳ xinh đẹp, có đôi mắt to đen và sáng
giống mẹ, đôi lông mày thanh tú và phóng khoáng cùng cái mũi
cao thẳng giống Liễu Tĩnh Ngôn. Cô bé là kết tinh của cả cha
và mẹ, tổng hợp được các ưu điểm của cả hai ngườị Nhưng, trong
cái gia đình phức tạp này, được sủng ái chưa chắc đã là may
mắn. Các bà mẹ kế của Tĩnh Ngôn suốt ngày bám theo sau Y Y,
những muốn tóm được những khiếm khuyết sai lầm của mẹ con cộ
Hôm đó Tuyết Nhi sắp tròn một tuổi, bà vú bế nó ra sân sưởi
nắng. Liễu Tĩnh Ngôn bước tới, gọi lên sau lưng Tuyết Nhi:
- Tuyết Nhi ơi, cho ba bế tí nào!
Tuyết Nhi bám sau lưng bà vú, không động tĩnh gì đối với tiếng
gọi của bố cả. Liễu Tĩnh Ngôn bỗng rùng mình, anh ra hiệu bảo
bà vú đừng động đậy, anh bước đến gần hơn và gọi to sau lưng
Tuyết Nhi:
- Tuyết Nhi ơi!
Tuyết Nhi vẫn chỉ biết việc của mình, đã không quay đầu, lại
chẳng động đậy gì cả, chỉ ra sức gậm vào vai bà vú. Liễu Tĩnh
Ngôn cảm thấy như tim mình cứ rơi mãi, rơi mãi xuống tận đáy
sâụ Đứng ngây ngất một hồi lâu, anh mới rút trong mình ra một
chiếc đồng hồ quả quýt, để vào bên tai của Tuyết Nhi, nó vẫn
không động tĩnh gì anh để sang tai khác xem sao, Tuyết Nhi vẫn
không hề phản ứng. Anh cất đồng hồ đi, âm thầm bước về phòng,
ngồi dựa lưng vào ghế. Y Y đang bận khâu áo cho bé, nhìn thấy
sắc mặt Tĩnh Ngôn có ý khang khác, đưa mắt dò hỏi nhìn sang
anh. Anh lấy giấy bút ra viết:
- Anh muốn đưa Tuyết Nhi đến khám bác sĩ.
- Tại sao cở – Y Y viết, vẻ bối rốị
- Anh nghi cái tai nó có vấn đề, nhiều phần có vẻ như bị điếc,
nếu thế thì nó mãi mãi sẽ không biết nói mất!
Y Y sợ hãi đứng lên, cái rổ khâu trên đùi lăn xuống đất, đổ
hết các thứ ra ngoàị Cô chạy vụt ra khỏi phòng, tìm bà vú,
giằng lấy Tuyết Nhi bế vào trong phòng, nhìn con bé một cách
hoang mang. Cô nhìn vào miệng Tuyết Nhi, lại nhìn vào tai
Tuyết Nhi, lắc lắc con bé một cách hoảng loạn. Liễu Tĩnh Ngôn
bước tới, dùng một cái ấm đồng vừa tìm thấy, nhặt cái que sắt
cời lò sưởi, gõ mạnh một cái bên tai Tuyết Nhi, "Phèng" một
tiếng rất tọ Tuyết Nhi nhìn mẹ và nghịch cái hoa bằng hạt cườm
giắt bên tóc mai của Y Ỵ Tiếng kêu phát ra từ cái ấm đồng, to
như thế, nhưng không hề có tác dụng gì đối với Tuyết Nhi, con
bé vẫn vọc vọc cái hoa cườm như thường. Tĩnh Ngôn vứt tung ấm
đồng và que sắt, ngồi phịch xuống ghế, hai tay ôm lấy đầu, nói
một cách tuyệt vọng:
- Trời ơi là trời! Trời ơi là trời! Lại một Phương Y Y nữa!
Chỉ phải cái là nó chưa có một Liễu Tĩnh Ngôn để chỉ bụng đính
hôn thôị Suốt đời sẽ là tàn phế và nhẫn nhục, thế thì cái thân
nó sẽ sống làm người thế nào đâỷ Trời ơi, cái vòng tuần hoàn
di truyền này sẽ truyền đến đời nào mới thôỉ Cái nghiệp chướng
này là do ai gây ra đâỷ
Y Y ôm chặt lấy Tuyết Nhi, cô biết rằng thí nghiệm của Liễu
Tĩnh Ngôn đã thất bại rồi, cô đã có một đứa con gái giống hệt
mình. Nhìn đôi mắt to đen và rất sáng, nhìn khuôn mặt nhỏ đẹp
đến lạ lùng của Tuyết Nhi, mặt Y Y tự nhiên tái dại hẳn đị Cô
đặt Tuyết Nhi lên giường, còn mình phủ phục bên cạnh, gục đầu
vào mép giường, trong lòng hốt hoảng quýnh lên, âm thầm cầu
khẩn:
- Thượng đế ơi, con xin cam nguyện mù nốt đôi mắt này đi để
đổi lấy đôi tai lành cho con gái con! Đừng để cho nỗi đau khổ
của con truyền sang thân mình những đứa con của con!
Ngày hôm sau, Liễu Tĩnh Ngôn đưa Tuyết Nhi đến khám ở chỗ bác
sĩ Tây y; quả đúng như dư đoán của Liễu Tĩnh Ngôn, Tuyết Nhi
bị điếc bẩm sinh, và vì không nghe được tiếng dộng nên không
thể học nói được. Liễu Tĩnh Ngôn hỏi về tần suất di truyền của
loại bệnh này thì được biết là nó hết sức phức tạp. Trên thực
tế, cả cha và mẹ Y Y đều là những người bình thường, nhưng tại
sao Y Y lại bị điếc? Muốn biết vậy thì phải truy ngược lên vài
đời trước. Đời sau của Tuyết Nhi, cũng không thể bảo đảm là
bình thường được; còn những đứa con sau này của Y Y là bình
thường hay không bình thường cũng khó xác định. Lòng trĩu
nặng, Liễu Tĩnh Ngôn về đến nhà, đưa con cho Y Y, còn mình thì
tự nhốt vào trong thư phòng.
Cái tin Tuyết Nhi bị câm điếc bẩm sinh như một đám mây đen bao
phủ lên cả nhà. Liễu phu nhân không ngớt miệng thở ngắn than
dài, oán trời, oán đất, oán chính bản thân mình. Lẽ ra là ngàn
lần, vạn lần không nên "chỉ bụng đính hôn" với Phương phu
nhân. Liễu Dật Vân gọi Liễu Tĩnh Ngôn đến, đòi anh phải nạp
thiếp ngay, vì trách nhiệm đối với gia đình. Liễu Tĩnh Ngôn âm
thầm lắc đầu rồi nói:
- Thưa ba, con đã lấy Y Y rồi, bây giờ làm sao nỡ để cô ấy
phải thủ phòng không? Cô ấy cũng có trái tim, tình cảm, có
máu, có thịt chứ?
- Con đã đối xử tốt với cô ta rồi! - Liễu Dật Vân nghiêm giọng
nói – con đã lấy cô ta làm nguyên phi, thế chưa đủ saỏ Ba
thấy, nếu Y Y mà không câm điếc, con cũng có thể nạp thiếp,
huống chi, cô ta lại còn không đẻ con traị Con cũng biết "bất
hiếu hữu tam, vô hậu vi đại" (trong ba tội bất hiếu thì tội
không có con nối dõi tông đường là lớn nhất). Ta năm nay đã
sáu mươi tuổi rồi, ta phải được thấy đời sau của nhà họ Liễụ
Vấn đề nạp thiếp của Liễu Tĩnh Ngôn đã làm cho cả nhà không
yên ổn, cứ râm ran hết cả lên. Các bà thiếp của cha Liễu Tĩnh
Ngôn tha hồ mà tát nước theo mưa, mượn gió bẻ mặng. Họ không
bỏ lỡ cơ hội để giễu cợt, hoa chân múa tay đằng sau lưng Y Y;
Liễu Tĩnh Văn bĩu dài môi, chẳng dấu dếm gì, nói:
- Đã biết trước là ngữ ấy chỉ biết nuôi con câm thôi mà!
Địa vị của Y Y ở nhà họ Liễu vốn mất đi hai chữ "đắc sủng" từ
khi sinh con gái, thế rồi lại có bằng chứng là Tuyết Nhi có
tật do mẹ truyền cho thì cảnh ngộ của cô càng thêm khó chịụ
Các bà dì ghẻ của Tĩnh Ngôn bắt đầu công nhiên cười nhạo cô,
Liễu phu nhân cũng cau mặt khó chịu mỗi khi trông thấy cô, đến
những kẻ ăn người ở cũng nhìn cô bằng nữa con mắt. Đến bây
giờ, cái tin Liễu Tĩnh Ngôn cần nạp thiếp vừa truyền ra, Y Y
như là đã bị nhốt vào lãnh cung, suốt ngày bế con ngồi trốn
trong phòng mà khóc. Đã thế, Liễu Tĩnh Ngôn lại dứt khoát mang
chăn chiếu đến ngủ ở thư phòng, hầu như không về phòng với cô
nữa, kể cả ban ngày ban đêm. Cô hiểu, không những cha mẹ chồng
đã không thích cô nữa, mà cả người chồng ngày trước từng đối
với cô ơn nặng như núi, tình sâu như biển nay cũng muốn vứt cô
đi rồị Người mà cô còn co thể dựa vào như tính mệnh của chính
cô, chỉ là đứa con gái chấy rận mới đầy tuổi tôi mà thôị
Hôm ấy, cô bế Tuyết Nhi đi dạo vườn hoa ở sân trong, vừa đến
bên bể cá vàng thì gặp bà hai với bà ba đang ngồi thành bể nói
chuyện phiếm, cô định lui ra, nhưng không kịp, bà hai vẫy tay
gọi cô đến, cô đành phải bế con đến. Bà ta bế lấy Tuyết Nhi và
nói với bà ba:
- Xem này, thật là đáng tiếc cho khuôn mặt này, chẳng biết tại
sao mà lại hóa ra cái giống câm kia chứ?
- Mẹ làm sao thì con làm vậy mà! – Bà ba nói và nhìn Y Y cười
cười – Y Y không hiểu họ nói gì, cũng cười với họ. Bà hai nói:
- Câm cũng chẳng sao, con gái chỉ cần xinh đẹp là được!
- Hừ! Cái bà thiếu phu nhân kia kìa, chả phải xinh đẹp là gì?
Cứ xem, lúc bà ta vào cửa uy phong ghê gớm đến thế, mà bây giờ
có ai thèm ngó nữa đâụ
Họ lại nhìn Y Y cười, cô bắt đầu thấy cái cười của họ là không
mang ý gì tốt cả, cô miễn cưỡng gật đầu với họ. Cô đưa tay
định bế lấy Tuyết Nhi thì bà hai gắt lên:
- Làm saỏ Quý lắm phải không? Ta có ăn thịt mất cái con câm
này của cô đâu mà cô sợ? Con này có cho không người ta cũng
chẳng thèm đâu!
Tuyết Nhi cũng đưa tay đòi mẹ, bà hai đành đưa dúi vào lòng Y
Y, nói vẻ khó chịu:
- Đồ ranh con đáng bỏ đi, cũng là đồ bỏ như mẹ mày!
Bà hai vừa nói xong câu đó thì từ sau núi giả có người đi đến
và nhìn bà ta bằng cặp mắt giận dữ. Bà ta chợt nhận ra đó là
Liễu Tĩnh Ngôn, không khỏi giật mình lên.
Liễu Tĩnh Ngôn lạnh lùng nói:
- Y Y là đồ bỏ đi ở chỗ nàỏ Tuyết Nhi là đồ bỏ ở chỗ nào, nói
thử xem!
- ôi, nói chơi thôi mà! – Bà hai nóị
- Từ lần sau các bà đừng nói chơi như vậy! – Liễu Tĩnh Ngôn
nghiêm giọng nóị Rồi sau, quay đầu đi, Tĩnh Ngôn nhìn thấy đôi
mắt to của Y Y đang nhìn anh phát cáu với các bà nhỏ một cách
khó hiểu, anh bất giác thở dài một hơị Anh đưa tay đòi bế con,
Y Y vừa mừng vừa sợ đưa con cho anh. Anh và Y Y trở về phòng,
đóng cửa lạị Y Y đưa cặp mắt to đen mênh mông nhìn anh, ánh
mắt vừa ai oán vừa thiết thạ Liễu Tĩnh Ngôn lại thở dài và tự
mình nói với mình.
- Ai chịu trách nhiệm việc này đâỷ Cùng một kiếp người, làm
sao mà cảnh ngộ lại khác nhau đến thế? ông trời đã nặng ra
người, sao còn nặn ra khuyết tật làm gì?
Y Y nhìn anh, cô không hiểu anh nói gì, cuống quýt đi tìm giấy
bút đưa cho anh; anh cầm lấy giấy bút mà không biết viết gì,
chỉ nhìn Y Y đang ngơ ngẩn đứng đó mà xót xa thương cảm. Y Y
co rúm người lại trước ánh mắt của anh, cúi đầu xuống và lại
đứng ngây ra đó. Rất lâu sau, Y Y mới lấy lại giấy bút từ tay
anh và viết:
- Anh không cần em nữa phải không?
Liễu Tĩnh Ngôn nâng cằm cô lên, cô đang rưng rưng nước mắt,
nét mặt đầy vẻ đau xót – Tĩnh Ngôn viết:
- Ai bảo thế?
- Em gái và mọi người đều nói, anh sắp lấy vợ khác, trả em về
nhà mẹ đẻ, đúng không?
- Nói lung tung!
- Tĩnh Ngôn, đừng đưa em đi nhé – Cô viết ngoáy tít lên – Hãy
cho em được ở bên anh, làm con hầu của anh nhé, em xin anh!
Nếu anh đuổi em đi, em sẽ chết!
Anh nâng lấy mặt cô, nhìn vào mắt cô, rồi run rẩy hôn cô, khe
khẽ nói:
- Anh phải chạy trốn em, không phải là không cần em, chỉ sợ em
lại có con nữạ Anh không muốn cái bi kịch của cuộc đời này cứ
tiếp tục kéo dài thêm mãi! Nhưng mà anh yêu em, Y Y ạ, anh yêu
em quá chừng.
Không nghe được tiếng anh, nhưng Y Y biết rằng anh đang thể
hiện tình cảm tốt đẹp với cô, cô cảm kích quì xuống gục đầu
vào đùi anh. |
|
|
Xin các bạn vui lòng nhấn
chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |
 |
(TRUYỆN
QUỲNH DAO) |
Join Cõi Thiên Thai's
Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who
live in Viet Nam) |
|
Last Update: September 10, 2002
This story has been read (Since September 10, 2002):
|
 |
This page is using Unicode
font - Please
download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail:
[email protected] |
|