Uyển
Lan ngồi trước bàn học, nhìn trừng trừng vào chiếc đèn nhỏ
trên bàn, lặng lẽ, xuất thần. Trên bàn, có một xấp giấy trắng,
nàng định viết một chút gì đó. Cầm viết lên, nàng nghĩ đến
nàng khi trước, nàng nghĩ đến nàng vào ngày sinh nhật hai mươi
tuổi! Nàng đưa viết lên, nguệch ngoạc mấy hàng chữ một cách vô
ý thức:
- Tôi là một áng mây,
Lấy trời cao làm nhà,
Đón nhìn ánh trời lên,
Đưa tiễn vầng dương xuống!
Tôi là một áng mây,
Tự do và phiêu bạt,
Thân theo hồn mộng tưởng,
Đi về chẳng vấn vương!
Nghe hào sảng biết mấy! Đón nhìn ánh trời lên, đưa tiễn vầng
dương xuống! Nghe sao mà không ràng không buộc! Thân theo hồn
mộng tưởng, đi về chẳng vấn vương! Thế mà nàng của hôm nay như
thế nào rồỉ Nàng lại viết:
- Tôi là một áng mây,
Gió nhẹ thổi tóc mềm,
Bay đi rồi bay lại,
Dấu tích ghi nơi nàỏ
Tôi là một áng mây,
Suốt ngày chẳng nghĩ ngơi,
Mộng mơ biết gửi đâủ
Mỏi mê nghĩ nơi nàỏ
Viết xong, nàng quăng viết xuống. Ồ! Tôi là một áng mây! Nghe
sao mà hào sảng, nghe sao mà tự do phiêu bạt, nghe sao mà cao
vút chín tầng mây, nghe sao mà phiêu du nhàn hạ! Tôi là một
áng mây! Bắt đầu từ bao giờ, áng mây đó lại trở thành một sự
châm biếm vô cùng to lớn! Nhà của mây ở đâủ Ổ của mây ở đâủ
Mây đi mây về, có từng dừng lạỉ Tôi là một áng mây! Một áng
mây không có nơi nương tựa! Một áng mây cô độc! Một áng mây
lạnh lẽo! Một áng mây lẻ loi! Và cũng là một áng mây phiêu du
mệt mỏi! Nàng tựa trán mình xuống xấp giấy trắng, nước mắt từ
từ thấm ướt xấp giấy, những hàng chữ từ từ trở nên nhạt nhòa!
Phía dưới lầu, San San và Triệu Bôi đang cười cười nói nói,
tiếng cười tiếng nói nhẹ nhàng của San San, tản mạn man mác
khắp nhà. San San thật là may mắn! Không hề có những phiền
muộn về gia đình, không hề có phiền muộn về tình yêu, không hề
có phiền muộn về thân thế! Một lòng một dạ đi theo Triệu Bôi,
chuẩn bị về làm dâu nhà họ Đoàn! Còn nàng thì saỏ Nên đi theo
"mối tình" ràng buộc với Mạnh Thiềủ Hay là hướng về "lý trí"
theo đuổi của Hữu Phong?
Hoặc giả, cắt đi mái tóc, vào chốn hoang sơn, nhà cũng không
không, tình cũng không không, sao lại không sảng khoái bỏ hết
tất cả qua một bên, đi làm một "áng mây" thật sự như đã muốn?
Có tiếng chuông cửa vang lên ở phía dưới, nàng không di động
thân hình, chuông cửa chẳng liên quan gì đến nàng, cả thế giới
này chẳng liên quan gì với nàng, nàng mong mình có thể xem mọi
sự trở thành "không không", nhà cũng không không, tình cũng
không không, đi về chẳng vấn vương. Nàng mơ hồ nghĩ ngợi, nghe
có tiếng bước chân đi đến cửa phòng của mình, tiếng bước chân
mà nàng nghe đã quen thuộc từ khi còn bé: bước chân của mẹ! Mẹ?
Mẹ của nàng là cái bà bác Niên kia mà!
Bà Sâm gỏ gỏ cửa phòng, mở cửa bước vào, nhìn thấy ngay đầu
của Uyển Lan đang gục trên bàn, bà ngở rằng nàng đã ngủ. Nhẹ
bước đi đến bên cạnh nàng, bà Sâm cúi đầu xuống nhìn, mới thấy
rằng đôi mắt Uyển Lan đang mở to lên, trừng trừng nhìn thẳng
về trước, những nét chữ trên mặt giấy, đã bị nước mắt làn cho
nhạt nhòa không rõ.
Bà đưa tay lên vuốt ve mái tóc nàng, miệng kêu lên nho nhỏ:
- Uyển Lan, sao lại buồn nữa rồỉ Con đã hứa với mẹ, không còn
đau buồn, khổ sở nữa mà!
- Con không việc gì!
Uyển Lan ngẩng đầu lên, đưa tay áo ra quẹt đi những giọt lệ
còn đọng ở đuôi mắt, trời đã rất lạnh, nàng đang mặc chiếc áo
bông màu huyết dụ, lập tức, trên mặt vải mềm mịn của cánh tay
áo, bị nước mắt làm cho thấm ướt một khoảnh thật lớn.
Bà Sâm nhìn Uyển Lan một cách trầm ngâm, bà mở miệng nói:
- Uyển Lan, có người tìm con!
Nàng hỏi:
- Ồ, Hữu Phong à?
- Không, Mạnh Thiều!
Uyển Lan rùng mình lạnh lẽo, cái gì mà yêu cũng không không,
hận cũng không không? Thế giới của loài người lại trở về trước
mặt nàng rồi đây! Mạnh Thiều, anh chàng Mạnh Thiều đáng ghét!
Anh chàng Mạnh Thiều hồn phách vấn vương! Anh chàng Mạnh Thiều
dây dưa không dứt! Anh chàng Mạnh Thiều vĩnh viễn không chịu
buông tha nàng! Nàng hít vào một hơi thở dài:
- Mẹ, mẹ nói với anh ấy, là con không có nhà!
Bà Sâm nhìn thật sâu vào mắt con gái:
- Uyển Lan, không phải con thật sự muốn cự tuyệt hắn, phải
không? Con mong nhớ hắn, phải không? Và, con yêu hắn, phải
không? ...
Bà dùng tay thương xót nâng chiếc cằm gầy guộc và tiều tụy của
nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, đôi mắt bà long lanh ngấn
lệ:
- ... Đi đi con! Uyển Lan, đi ra ngoài nói chuyện với hắn ta
một chút! Đi dạo với hắn ta một chút, thậm chí ... nếu như con
cần khóc, hãy cứ khóc vùi trong lòng hắn một lúc, dù sao, như
thế vẫn tốt hơn con cứ ở lỳ trong phòng buồn bã như thế này!
Uyển Lan nói bằng một giọng u uẩn:
- Mẹ, không phải mẹ muốn con kết đôi với Hữu Phong hay saỏ
Không phải mẹ thích Hữu Phong hơn Mạnh Thiều hay saỏ
- Không, Uyển Lan. Mẹ chỉ muốn con hạnh phúc, mẹ không cần
biết con thích ai, mẹ không cần biết con chọn ai, mẹ chỉ muốn
con hạnh phúc.
- Mẹ cho rằng, Mạnh Thiều sẽ cho con hạnh phúc chăng?
Bà Sâm nói bằng một giọng bối rối:
- Mẹ không biết. Mẹ chỉ biết rằng, người con thật sự yêu là
Mạnh Thiều, chứ không phải Hữu Phong. Cả cuộc đời con, không
ai có thể đoán trước được sẽ ra saọ Thế nhưng, Uyển Lan tội
nghiệp của mẹ, lúc đầu con đã không có cái quyền chọn lựa cha
mẹ ruột của mình, cũng không có quyền chọn lựa cha mẹ nuôi của
mình. Bây giờ, ít nhất con cũng phải có cái quyền tự lựa chọn
người chồng của mình!
Uyển Lan ngẩn ngơ nhìn mẹ, lặng lẽ không nói một lờị
- Đi đi! Uyển Lan, hắn ta vẫn còn đang chờ con ở dưới kia!
Uyển Lan lại ngẩn ngơ thêm một vài giây, sau đó, đột nhiên
nàng xoay người qua, chạy thẳng về hướng thang lầụ Bà Sâm lại
kịp thời gọi thêm một tiếng:
- Uyển Lan! ...
Uyển Lan đứng dừng lạị
- ... Nghe một câu nói của mẹ, con phải chịu khó nhường nhịn
mẹ của Mạnh Thiều một chút, cả cuộc đời của bà ta, chỉ có một
mình hắn, loại người đàn bà này mẹ biết, và mẹ cũng hiểụ Trong
tiềm thức của bà ta, rất khó mà tiếp nhận một người đàn bà
khác, để chia xẻ tình yêu của con trai bà tạ Do đó, bà ta sẽ
làm khó con, bà ta sẽ phản đối con, sẽ cự tuyệt con. Thế nhưng,
Uyển Lan, đó chỉ là chuyện xảy ra tạm thời, đợi đến khi bà ta
đã trải qua giai đoạn tâm lý bất quân bình này rồi, bà ta sẽ
tiếp nhận con mà thôị Do đó, Uyển Lan, nếu như con đã yêu Mạnh
Thiều, con phải có sự kiên nhẫn.
Uyển Lan nhìn mẹ trân trối hết một hồi lâu, bà Sâm cho nàng
một nụ cười dịu dàng và khuyến khích. Thế là, Uyển Lan xuống
lầụ
Dưới lầu, Mạnh Thiều đang bực bội đi đi lại lại trong phòng
khách, Triệu Bôi ngồi tựa người vào chiếc ghế salon, dùng đôi
mắt không chút thân thiện, lạnh lùng nhìn vào Mạnh Thiềụ San
San ngồi tựa nghiêng bên cạnh Triệu Bôi, chỉ dùng đôi mắt hiếu
kỳ nhìn Mạnh Thiều từ đầu đến chân, lại từ chân nhìn lên đầu,
sau đó, nàng kề miệng vào tai Triệu Bôi, nói nhỏ:
- Trông hắn ta đẹp trai quá! Và trông cũng có đầy cá tính đấy
chứ!
Triệu Bôi trừng mắt nhìn San San một cái nên thân, San San vội
vàng nói thêm một câu:
- Tuy nhiên, hắn ta không có đủ mùi vị như anh!
Triệu Bôi cười lên:
- Đó là tại vì anh không tắm đấy!
San San cấu cho Triệu Bôi một cái thật mạnh, chàng nhảy nhổm
lên, kêu thật to:
- Ui cha! Em cần phải cắt móng tay đi!
- Em không cắt, phải để dành mà đối phó với anh chứ!
Mạnh Thiều nhìn hai người đùa giỡn với nhau, trong lòng cảm
thấy kỳ lạ, tại sao giữa những đôi tình nhân khác chỉ có những
mật ngọt, vui vẻ, còn giữa chàng và Uyển Lan, thì lại chứa
đựng đầy những phong ba bảo tố? Tại vì mình không đúng? Tại vì
Uyển Lan không đúng? Hay là tại vì định mệnh không đúng? Chàng
còn đang bồn chồn suy nghĩ, Uyển Lan đã từ trên lầu xuống đến
phòng khách. Chiếc áo lạnh bông màu huyết dụ, chiếc quần tây
màu xám sậm, trông nàng mảnh khảnh, yếu đuối, vòng eo thon nhỏ,
chỉ vừa một vòng tay ôm. Trên gương mặt trắng mịn của nàng,
dấu nước mắt vẫn còn, đôi mắt to đen như chìm dưới một làn
sương lung linh, mờ ảọ Chỉ một cái chạm mặt nhau như thế, Mạnh
Thiều đã cảm thấy trái tim của mình như thắt lại, xót xa, đau
đớn, đau đến độ chàng cảm thấy cả người như muốn lịm đi, làn
xương sống dâng lên một cảm giác lạnh lẽo khôn cùng. Sao vậỷ
Cô bé Uyển Lan lúc nào cũng cười nói hi hi ha ha đâu rồỉ Cô bé
Uyển Lan nhí nhảnh ngây thơ, vô tư vô lự đâu rồỉ Cô bé Uyển
Lan không biết đến những sầu muộn của nhân gian đâu rồỉ Chàng
bước từng bước chân thật dài đến bên nàng.
- Uyển Lan, chúng ta đi ra ngoài một chút, anh có chuyện muốn
nói với em.
Nàng hơi khựng người lại, sau đó nói thật nhỏ:
- Em đi lấy thêm cái áo đã!
Nàng vừa mới quay người qua, bà Sâm đã cầm chiếc áo khoác màu
trắng xuống đến dưới lầu, bà đưa cái áo cho Uyển Lan, quay mắt
sang nhìn Mạnh Thiều, bà nói:
- Mạnh Thiều, cháu trông chừng Uyển Lan cho đàng hoàng nhé,
đừng để cho nó bị lạnh, và ... cũng đừng để nó bị thiệt thòị
Mạnh Thiều nhìn bà Sâm một cách trang trọng:
- Thưa bác, xin bác yên tâm.
Đi ra khỏi nhà họ Đoàn, gió lạnh ở phía đầu đường đã kéo ùa
vào mặt, trong làn gió lạnh lẽo còn có xen lẫn những giọt mưa
nhỏ li tị Bây giờ đã là mùa mưa rồi, khoảng thời gian này của
những năm trước đây, suốt ngày mưa cứ đổ hột không dứt, năm
nay mưa đến hơi trể. Thế nhưng, trên mặt đường tráng nhựa,
nước mưa cũng đã ướt đẩm, loang loáng. Mạnh Thiều đưa tay kéo
Uyển Lan vào lòng, giúp nàng cài hết nút áo lại kín mít, lại
kéo nàng đi về hướng lề đường. Chàng nói:
- Đừng dầm mưạ
Nàng bướng bỉnh bước đi dưới làn mưa nhỏ li ti:
- Em thích như vậy ... anh nói là có chuyện muốn nói với em,
anh nói nhanh đi!
Chàng chép miệng, thở ra một hơi dài nhẫn nại:
- Uyển Lan, sao em lạnh lùng quá thế! Khoảng thời gian sau này,
em làm sao vậỷ Em tránh anh, em không chịu gặp anh ... chẳng
lẽ, em cho anh là ma quỷ gì đó hay saỏ
Uyển Lan nhìn xuống mặt đường đã được nước mưa rửa sạch bóng
loáng, cùng chiếc bóng đổ dài của ngọn đèn đường mờ nhạt:
- Em đã nói với anh từ lâu rồi, giữa chúng ta coi như đã hết.
Em không hiểu vì sao, anh lại cứ dây dưa, níu kéo em hoài chi
vậỷ
Chàng nhấn mạnh câu nói:
- Tại vì giữa chúng ta chưa hết chuyện, tại vì anh yêu em, tại
vì anh muốn có em, tại vì anh muốn cưới em!
Nàng bàng hoàng chấn động. Giọng nàng hỏi mơ hồ:
- Anh nói gì?
Chàng lập lại, giọng nói quả quyết, khẳng định và dứt khoát:
- Anh muốn cưới em! Anh đã quyết định rồi, sau tết âm lịch,
chúng ta sẽ làm đám cưới! Tòa báo phái anh đi Mỹ ba tháng, em
cũng làm thủ tục xuất ngoại, chúng ta nhân tiện đi hưởng tuần
trăng mật bên ấy luôn!
Uyển Lan đứng dừng lại, nàng nhướng đôi chân mày, nhìn trừng
trừng vào Mạnh Thiều, những giọt nước mưa nhỏ li ti đó, đang
lấp lánh trên đôi mi cong của nàng. Đôi con ngươi mang đầy nét
u uẩn của nàng, trong suốt, xuyên thấu và thẳng thắn. Nàng hỏi
bằng một giọng từ tốn, chậm chạp:
- Anh đã quyết định rồi à? Làm sao anh biết được là em có muốn
lấy anh hay không?
Chàng nhìn nàng bằng đôi mắt cương quyết:
- Em muốn! Nhất định là em muốn, và em phải muốn! Em không có
một sự chọn lựa nào khác, em chỉ có thể lấy anh!
Nàng hỏi bằng một giọng kinh ngạc:
- Tại saỏ
- Tại vì em yêu anh!
Nàng mở to miệng:
- Đó là vì anh muốn thế đấy chứ! ...
Chàng kéo nàng vào lòng, miệng nàng bị lớp vải thô của chiếc
áo chàng bịt lạị Cánh tay chàng mạnh mẽ và rắn chắc, vòng ôm
chàng rộng rãi và ấm áp. Thế là, trong thoáng chốc đó, nàng
cảm thấy mình không còn muốn vùng vẩy, không còn muốn phiêu du,
không còn muốn làm một áng mây, cũng không còn muốn làm công
việc chọn lựa ... đúng vậy, nàng muốn lấy chàng, nàng chịu lấy
chàng, nàng bằng lòng đi theo chàng đến bất cứ chân trời góc
bể nào! Chỉ có vòng tay mạnh mẽ như thế này, mới có thể cho
nàng một nơi nương tựa vững chắc, an toàn, chỉ có trái tim
cuồng nhiệt như thế này, mới có thể cho nàng một tình yêu tràn
đầy, sung mãn, chỉ có lồng ngực rộng rãi như thế này, mới có
thể ổn định cái đầu óc phiêu du, bồng bềnh của nàng. Đúng vâỵ,
nàng muốn lấy chàng, nàng chỉ có thể lấy chàng, đúng vâỵ, nàng
yêu chàng! Yêu chàng thật lòng thật dạ, yêu chàng toàn ý toàn
tâm.
Nàng thở ra một hơi dài, kêu lên lẩm bẩm:
- Mạnh Thiều, anh thật sự muốn cưới em chăng? Thật vậy saỏ
Thậm chí không sợ sự phản đối của mẹ anh saỏ
Chàng dìu nàng đi về phía trước:
- Mẹ anh đã đồng ý rồi!
Nàng giật nảy mình kinh hoảng, ngước đôi mắt lên nhìn chàng
một cách ngờ vực:
- Cái gì? Anh gạt em? Mẹ anh không thể nào đồng ý được! Bà
không thích em! Bà không thích em một mảy may nào cả! Làm sao
bà có thể đồng ý cho được?
Chàng đứng dừng lại, nhìn thẳng vào mắt nàng:
- Bây giờ em theo anh về nhà ngay đi, chúng ta sẽ làm cho
chuyện này rõ ràng minh bạch ngay tức khắc! Mẹ anh đã nói, bà
không bao giờ không thích em, mà chỉ muốn làm cho em ổn định
xuống, bà nói rằng em quá hoạt bát, quá ngổ ngáo, e rằng em sẽ
không chịu đựng nổi những ngày tháng nghèo khổ với anh. Uyển
Lan, em phải thông cảm cho mẹ của anh, đối với con dâu, có thể
bà không tránh khỏi sự lựa chọn hơi khắt khe một chút, vì bà
đã ở goá suốt hai mươi mấy năm, đem tất cả hy vọng đổ vào một
mình anh! Những ngày tháng gần đây, bà tận mắt nhìn thấy sự
đau khổ và dằn vặt của anh, do đó, cuối cùng bà cũng đã nói:
lập gia đình đi, lấy Uyển Lan đi! Mẹ sẽ tận hết sức của mẹ để
yêu thương Uyển Lan ...
Uyển Lan nói như một người đang mộng du:
- Bà sẽ tận hết sức của bà để yêu thương em? Bà chịu nói những
lời như thế saỏ
Mạnh Thiều nói một cách nghiêm trang:
- Uyển Lan! Nếu như em còn không tin tưởng mẹ anh, anh sẽ giận
đấy! Anh nói cho em nghe, bà đã đồng ý chuyện hôn nhân của
chúng ta, em còn nghi ngờ gì nữả Thật sự mà nói, không phải mẹ
anh có thành kiến với em, mà là em có thành kiến với bà ...
Đột nhiên, Uyển Lan có được cái cảm giác thật sự rồi, bấu lấy
cánh tay chàng, ánh mắt nàng lóe lên những tia sáng long lanh,
đã mấy tháng nay, nàng chưa bao giờ vui mừng cuồng nhiệt đến
như thế, nàng nhướng cao đôi chân mày, hơi thở nàng hổn hển,
phấn khởi, giọng nói nàng gần như lắp ba lắp bắp:
- Ồ! Mạnh Thiều! Em ... em đã sai! Em đã ... nghĩ sai về mẹ
anh! Ồ, Mạnh Thiều! Chỉ cần ... chỉ cần bà chịu tha thứ cho em,
em ... em ...
Guơng mặt nàng đỏ bừng lên, cuối cùng cũng buột miệng nói ra:
- ... Em bằng lòng làm một đứa con dâu tốt nhất!
Chàng đưa tay kéo nàng thật nhanh vào chỗ tranh tối tranh sáng
của lề đường, hôn nàng một cách cuồng nhiệt, đôi môi lành lạnh,
ươn ướt, mang những giọt mưa của nàng, mềm mại, mật ngọt và
đắm saỵ Thân hình nàng nhỏ bé, lung linh, như một cụm mây
chiều rực rỡ, nhẹ nhàng. Đôi môi chàng lướt về phía tai nàng,
thì thầm hỏi nhỏ:
- Có còn dám nói không thèm lấy anh nữa không?
Nàng trả lời thật dịu dàng:
- Không dám nữa đâu!
- Có còn dám nói không yêu anh nữa không?
- Không dám nữa đâu!
Chàng nắm chặt lấy tay nàng, cuồng nhiệt, thô bạo kêu lên:
- Như vậy, chúng ta còn đợi gì nữả Về nhà gặp mẹ anh ngay đi
nhé! Về nói với bà rằng, rút cuộc, em cũng đã muốn trở thành
một phần tử của gia đình họ Mạnh rồi!
Nàng hơi run rẩy một chút. Chàng hỏi:
- Em lại sao nữa vậỷ
Nàng vội vàng cười lên vui vẻ, nói:
- Không việc gì! Không việc gì! Em chỉ hơi lạnh một chút thôi!
Mạnh Thiều, anh yên tâm, em sẽ rất cẩn thận, rất lễ phép, rất
nhã nhặn mà gặp mẹ anh! Em sẽ không bao giờ tỏ ra trẻ con nữa
đâu, em đã trưởng thành rồi, bao nhiêu ngày nay, nhà em xảy ra
một chuyện ...
Nàng hơi dừng lại, đối với thân thế của mình, nàng chưa bao
giờ nói với Mạnh Thiều, không phải là vì muốn dấu chàng, mà là
vì không có cơ hộị Bây giờ, nàng cảm thấy đây không phải là
lúc để nói chuyện này, lắc lắc đầu, nàng lắc đi mất cái bóng
âm u đó. Trước tâm tình vui mừng cuồng nhiệt như bây giờ, làm
sao nàng có thể để cho cái bóng âm u đó tồn tại được chứ?
Nàng mĩm cười nhìn chàng:
- ... Em là người lớn rồi, em đã trưởng thành rồi, em đã chính
chắn rồi, em không còn là một áng mây nữa, em không phiêu bạt,
bồng bềnh nữạ Em sẽ rất ngoan ngoãn, sẽ rất biết chuyện. Anh
an tâm đi, Mạnh Thiều, em sẽ không còn bướng bỉnh nữa!
Mạnh Thiều nhìn nàng trừng trừng, có còn nghe được những lời
nói nào mật ngọt hơn những lời nói này nữa không? Có còn nghe
được những lời nói nào dịu dàng hơn những lời nói này nữa
không? Có còn hy vọng nàng càng khiêm nhượng, càng biết chuyện,
càng dễ thương hơn thế này nữa không? Chàng ôm lấy nàng thật
chặt, vẫy tay gọi một chiếc taxị
Về đến nhà họ Mạnh, cả hai người đều đã gần như ướt mèm. Xông
vào phòng khách, Mạnh Thiều cất cao tiếng gọi:
- Mẹ! Xem xem ai đến rồi đây nàỷ
Bà Mạnh từ trong phòng ngủ đi ra, bà mặc chiếc áo dài bằng gấm
bông, đầu bới gọn ghẽ về phía sau, bước chân bà ung dung, nhàn
nhã, nụ cười trên gương mặt bà cũng ung dung, nhàn nhã, trông
bà gọn gàng, tươi mát và tinh thần vui vẻ. Đối với việc xung
đột hai lần trước với Uyển Lan, hình như bà thật sự không để
trong dạ nữạ Bà đi thẳng đến bên Uyển Lan, hiền từ đưa tay ra,
nắm chặt lấy đôi bàn tay của Uyển Lan trong tay bà. Uyển Lan
vội vàng cúi gập người xuống, cung kính gọi lên:
- Thưa bác ạ!
Bà Mạnh mĩm cười nhìn Mạnh Thiều một cái:
- Thiều Thiều, sao con lại để cho Uyển Lan mắc mưa như thế nàỷ
Sao mà không biết lo lắng cho người khác gì hết, như vậy mà
dám lập gia đình cưới vợ saỏ
Uyển Lan vội vàng lên tiếng biện hộ cho Mạnh Thiều:
- Ồ, thưa bác, không phải lỗi của anh ấy đâu, tại tự con thích
dầm mưa mà thôi!
Bà Mạnh đưa mắt nhìn nàng một cái thật sâu, nụ cười trên môi
bà biến mất đi:
- Vậy saỏ Sau này cái tật kỳ cục đó nhất định là phải sửa lại
nhé!
Bà vừa nói, vừa đi về phía bộ salon, ngồi xuống, bà cất tiếng
kêu Uyển Lan, đột nhiên giọng bà trở nên thâm trầm, nghiêm
túc, chính chắn, trang trọng, đồng thời hoàn toàn là giọng
điệu của một "bậc trưởng thượng", không một chút cười nói, xuề
xòa:
- Uyển Lan, con đến ngồi xuống đây! ... Hôm nay, nếu như đã
nói đến chuyện hôn nhân, cưới hỏi, bác cần phải nói chuyện
đàng hoàng với con. Hôn nhân không phải là chuyện trò chơi con
trẻ, cũng không phải là chuyện tình yêu trai gái, muốn gây là
gây, muốn hòa là hòa, hôn nhân là cả hai người cùng nhận lấy
trách nhiệm.
- Vâng ạ, thưa bác!
Uyển Lan trả lời thật dịu dàng, trong lòng nàng lại bắt đầu
đánh trống trận thùng thùng liên hồi, nàng miễn cưỡng đi đến
bên chiếc ghế salon, đối diện với bà Mạnh, khép nép ngồi
xuống, đôi mắt nàng bất giác hướng về phía Mạnh Thiều, mang
theo nét cầu cứu đầy tội nghiệp.
Bà Mạnh hơi chau đôi chân mày lại, nói như ra lệnh:
- Nhìn bác đây, Uyển Lan! Điều này cũng phải sửạ
Uyển Lan không hiểu, nàng hỏi:
- Sửa cái gì?
- Uyển Lan, không phải ta nói con, điều cấm kỵ nhất của người
đàn bà, con gái là sự hời hợt, vô tâm, khi con nói chuyện với
ta, ánh mắt không được nhìn hướng về người khác. Đó là một
điều rất vô phép.
Cổ họng Uyển Lan như có nguyên một cái trứng gà nằm chắn ngang
đó, nàng đành phải sửa thế ngồi lại thật ngay ngắn, đưa đôi
mắt nhìn thẳng vào bà Mạnh, không dám liếc dọc liếc ngang,
nàng lên tiếng trả lời, thanh âm yếu ớt, vô hồn:
- Dạ vâng, thưa bác!
- Nếu như con đã chịu về làm dâu nhà họ Mạnh, con cần phải
biết một số những quy luật trong gia đình nhà họ Mạnh, cha của
Thiều Thiều tên là Mạnh Thừa Tổ, ông cố là một Thượng Thư của
Hàn Lâm viện, họ Mạnh là một gia đình thư hương nề nếp, chưa
bao giờ có xảy ra một chút sơ sót nào, những cô con gái nhà họ
Mạnh cưới về, cũng đều là những tiểu thư khuê các thuộc dòng
dõi danh môn gia giáọ Thành thật mà nói, Uyển Lan, rất nhiều
điều kiện của con, đều không thích hợp với những yêu cầu của
tạ
- Ồ, thưa bác!
Uyển Lan lại đưa mắt liếc nhìn Mạnh Thiều một cái, Mạnh Thiều
đã bất giác bước đến, ngồi xuống bên cạnh Uyển Lan, đồng thời
đốt lên một điếu thuốc, thái độ chàng tỏ vẻ căng thẳng, lo
lắng. Khi ánh mắt của Uyển Lan đưa sang phía chàng, chàng lập
tức cho nàng một cái nhìn an ủi, khuyến khích.
Bà Mạnh nhìn Uyển Lan một cách nghiêm khắc, thanh âm bà vẫn
đều đều, không cao không thấp, bà nói:
- Lại như thế nữa rồi! Uyển Lan, chuyện đầu tiên mà con phải
học, là mắt nhìn cho thẳng! Con có biết không, cái khuyết điểm
lớn nhất trong tướng mạo của con, chính là đôi mắt này đây ...
Lồng ngực của Uyển Lan phập phồng lên xuống:
- Con biết, con có đôi mắt không an phận, lần trước bác đã có
nói với con rồi!
Thái độ của bà Mạnh như thể rất nhẫn nại và khoan dung, độ
lượng:
- Con biết được như thế là tốt lắm. Điều này cũng không quan
trọng lắm, chỉ cần con lúc nào cũng tự nhắc nhở lấy mình, đừng
nên tùy tiện liếc mắt đưa mày với người khác, nhất là đối với
đàn ông ...
Uyển Lan bất giác cất cao giọng lên:
- Thưa bác! Con không bao giờ ...
Bà Mạnh trầm giọng nói:
- Uyển Lan! Điều này cũng cần phải sửa!
Uyển Lan càng cảm thấy mơ hồ, khó hiểu:
- Sửa cái gì?
- Khi người lớn nói chuyện, con không được tùy tiện chen vào,
cũng không được ngắt ngang, đó là những sự lễ phép căn bản,
chẳng lẽ cha của con không dạy con điều này hay saỏ
Uyển Lan cắn chặt răng, đôi mi nàng cúi thấp xuống, đôi bàn
tay nàng bất giác cung lại thành một nắm, miệng nàng bặm chặt
lại, không nói một lờị
Bà Mạnh ra lệnh:
- Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ta! Ta đang nói chuyện với
con, con đừng nên cúi đầu, biết không? ...
Uyển Lan bị động ngẩng đầu lên.
- ... Ban nãy ta đã nói với con rồi, rất nhiều điều kiện của
con, không hề thích hợp với yêu cầu của ta, thế nhưng, vì
Thiều Thiều đã mê con quá độ, nên ta đành phải chấp nhận con,
từ từ huấn luyện và đào tạo con vậy, ta nghĩ, thế nào thì ta
cũng sẽ có thể mài dũa con từ một viên đá thô sơ, thành một
viên ngọc quý, vì dù sao, cái tẩy của con cũng không đến đổi
tệ ...
Uyển Lan buột miệng nói:
- Chưa chắc!
Bà Mạnh trừng mắt nhìn nàng:
- Con nói gì vậỷ Con nhất định phải ngắt lời của ta hay saỏ
Nếu như bây giờ con vẫn không chịu an phận, thì làm sao có thể
làm dâu nhà họ Mạnh cho được? Con xem, ánh mắt của con lại đưa
sang chỗ khác rồi! Ta không hề muốn rằng, ta cưới một cô con
dâu về, để làm cho nhà họ Mạnh bị nhơ nhuốc ...
- Mẹ! ...
Lần này, người mở miệng là Mạnh Thiều, chàng ngạc nhiên, cuống
quýt, nóng nảy, căng thẳng và bực bội nhìn mẹ:
- ... Mẹ! Mẹ sao vậỷ Uyển Lan nào đã có làm gì sai đâu, sao mẹ
lại ở đó khuyên răn nàng ...
Bà Mạnh kêu lên, trong thanh âm có chứa nhiều sự bi ai, trách
mắng, thương cảm, và vô số những thê lương:
- Thiều Thiều! Mẹ chỉ muốn nói mọi chuyện cho rõ từ đầu, để
sau này giữa mẹ chồng và nàng dâu không thể chung đụng với
nhaụ Mẹ không ngờ rằng, Uyển Lan chưa bước vào cửa, là mẹ đã
không còn chỗ đứng nữa rồị Được rồi, nếu như con đã không cho
mẹ nói chuyện, thì mẹ còn nói gì nữa bây giờ! Thật không ngờ,
từ nhỏ, mẹ nuôi con, dạy dỗ con, cho con ăn, cho con uống, bây
giờ lông cánh con đã đủ rồi, con đã kiếm được tiền rồi, con có
bạn gái rồi, mẹ cũng cần phải bị quét ra ngoài cửa ...
Mạnh Thiều kêu to lên:
- Mẹ! Sao mẹ lại nói những lời như thế chứ? Thôi được rồi,
được rồi, đó là lỗi tại con, con sẽ không chen vào nữa, mẹ
muốn nói thế nào thì nói vậy! Mọi việc là do lỗi ở nơi con,
được không?
Chàng nhìn mẹ bằng đôi mắt bực bội, lại đưa mắt thương hại
nhìn sang Uyển Lan. Ánh mắt nhìn mẹ mang nét ngán ngẩm, ánh
mắt nhìn Uyển Lan mang đầy nét van xin tha thứ.
Bà Mạnh không hề bỏ sót ánh mắt đó của chàng, nhẹ lắc lắc đầu,
bà nói bằng một giọng bi ai:
- Mẹ không nói chuuyện nữa đâu, mẹ không hề có đủ tư cách để
nói chuyện kia mà!
Giọng nói của Mạnh Thiều trở nên dịu dàng và cầu khẩn:
- Mẹ! Xin mẹ đừng nên giận dữ! Đêm nay, chúng ta đang bàn
chuyện hôn nhân, đó là chuyện vui mà mẹ!
Giọng bà Mạnh vang lên u uất:
- Chuyện vui! Đúng vậy, đúng là chuyện vui! Gia đình của Uyển
Lan là một gia đình trí thức, Uyển Lan là con gái của một giáo
sư đại học danh tiếng, con có được một người bạn gái như thế,
đó một sự may mắn cho con! Còn mẹ, một bà già thất học, làm
sao có đủ tư cách để dạy cô ta cách xử thế ở đờỉ
Cuối cùng Uyển Lan cũng mở miệng ra nói chuyện, thanh âm của
nàng lạnh lùng thanh thoát, gương mặt nàng đã trắng bệch không
còn một sắc máu, đôi mắt nàng đen lay láy và bén nhạy, hơi thở
nàng gấp rút và nặng nề, nàng nhìn thẳng vào bà Mạnh:
- Con thiết tưởng, bác cần nên hiểu rõ một chuyện, trước khi
bằng lòng chấp nhận cuộc hôn nhân giữa con và Mạnh Thiều, con
không phải là con ruột của Đoàn Lập Sâm! Con chỉ là con nuôi
của họ mà thôi, cha ruột của con là ai, con không hề biết, mẹ
ruột của con là một vũ nữ ...
Bà Mạnh nhảy dựng lên, sắc mặt của bà cũng trở nên trắng như
tuyết, bà quay đầu nhìn sang Mạnh Thiều, giọng bà kêu lên sắc
nhọn, the thé:
- Cái gì? Thiều Thiều! Bạn tốt của con đấy à! Con không sợ
vong hồn của cha con ở dưới suối vàng không yên hay saỏ Mẹ ở
góa suốt hai mươi mấy năm, nuôi con khôn lớn, thế mà con lại
đem một đứa con gái hạ tiện, lai lịch không rõ ràng, dẫn về
nhà, để cho nhà họ Mạnh phải chịu tiếng nhơ nhuốc ...
Mạnh Thiều cũng cuống quýt lên, đối với thân thế của Uyển Lan,
chàng không hề biết được một mảy may nào, do đó, phản ứng đầu
tiên mà chàng nghĩ đến, là cho rằng Uyển Lan lại đang đặt
chuyện, mục đích là để chọc tức mẹ cho bỏ ghét. Thế là, chàng
vội vàng kêu lên:
- Uyển Lan! Em đừng nên nói bậy nói bạ như thế! Uyển Lan, tội
gì mà em lại đặt ra câu chuyện hoang đường như thế làm chi ...
Giọng nói của Uyển Lan, lạnh lùng như thể tiếng chạm nhau của
những tảng băng miền Bắc cực:
- Ồ, Mạnh Thiều! Thì ra anh cũng giống như mẹ anh mà thôi! Anh
cũng xem trọng vấn đề xuất thân và gia thế của em, còn hơn xem
trọng chính bản thân em! Cả hai người là một cặp ngụy quân tử!
Các người coi tôi không ra gì phải không? Các người làm sao
biết được tôi có coi các người có ra gì hay không? ...
Đứng phắt dậy, nàng quay qua bà Mạnh, không còn nhịn được nữa,
tất cả những sự bực tức dồn nén từ bấy lâu nay, như thể một
ngọn hỏa diệm sơn đến giờ bộc phát, nổ bùng lên, phun ra từng
luồng dung nham nóng bừng bừng, nàng kêu lên thật to:
- Bà là một mụ phù thủy đeo mặt nạ người! Bà đáng ghét! Bà khả
ố! Bà giả dối! Bà hám lợi, cầu danh! Bà ở góa hai nươi năm, có
gì là hay ho đâu, mắc gì mà cứ suốt ngày kể lể! Nếu như bà
không cam tâm phải ở góa, thì cứ việc đi tìm đàn ông, nào có
ai cấm cản bà! Bà ở góa nào phải là cái tội của con trai bà,
càng không phải là một ân huệ bà cho anh ấy, thế mà bà! Bà cứ
muốn nắm giữ lấy con bà, bà muốn độc chiếm con trai bà, bà là
một mụ già có một tâm lý bất bình thường ...
Bà Mạnh bị nàng mắng đến choáng váng cả mặt mày, bà ngớ người
ra, rối loạn, bà bắt đầu co rút người vào bộ salon, miệng
không ngừng kêu lên:
- Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi ...
Thân hình bà bắt đầu run lẩy bẩy, chỉ ngón tay vào Mạnh Thiều,
bà kêu lên, giọng điệu lộn xộn:
- ... Thiều Thiều, Thiều Thiều, con lấy dao chém cho mẹ chết
đi cho rồi! Con lấy dao chém cho mẹ chết đi cho rồi! ...
Mạnh Thiều nhào đến, chụp lấy cánh tay của Uyển Lan, lắc lư
nàng, miệng chàng kêu to lên:
- Uyển Lan! Em điên rồi! Câm miệng lại! Uyển Lan! Sao em lại
có thể mắng mẹ anh như thế được? Em điên rồi! Uyển Lan! Câm
miệng lại!
Uyển Lan đã đi đến nước liều, nàng bất kể mọi sự, giọng nàng
kêu càng to hơn nữa:
- Em không câm miệng! Em không câm miệng! ... Mẹ của anh là
một mụ già có bệnh tâm thần! Là một mụ phù thủy quỷ quái yêu
ma! Bà ta không hề muốn cho anh có bạn gái! Bà ta ganh ghét
với tất cả những người đàn bà bên cạnh anh! Bà ta muốn dạy em,
bắt em phải đoan trang, hiền thục, mắt nhìn thẳng hướng, không
liếc xéo liếc ngang ...
Nàng hỏi thẳng vào mặt bà Mạnh:
- ... Bà có dám thề rằng, suốt hơn hai mươi năm nay bà không
hề nghĩ tới đàn ông chăng? Không hề nhìn một thằng đàn ông nào
chăng? Bà là một người ngoài mặt đạo mạo đoan trang, thế nhưng
trong lòng bà ...
- Bốp! ...
Một tiếng vang lên, Mạnh Thiều đã quất một tát tay vào mặt của
Uyển Lan, tát tay đó đánh lên mặt nàng thật kêu, sức cũng thật
mạnh, làm nàng đứng không muốn vững, suýt chút đã ngã nhào ra,
đưa tay ra chụp lấy thành ghế salon, nàng gượng lại được. Quay
đầu qua, nàng trừng to đôi mắt, nhìn Mạnh Thiều bằng ánh mắt
không tin tưởng, ngẩn ngơ, rối loạn, miệng nàng lẩm bẩm:
- Anh đánh em? Anh đánh em?
Nàng lại quay qua, đưa mắt nhìn bà Mạnh vẫn còn đang rụt người
trong bộ ghế salon, sau đó, nàng quay người, chạy ào ra phía
ngoài cửa như một cơn gió lốc, hướng ra phía đường lộ như điên
như cuồng. Mạnh Thiều đứng chết trân hết hai giây, mới định
thần lại được, chàng kêu vói theo thật to:
- Uyển Lan! Uyển Lan! Uyển Lan!
Chàng rượt theo ra ngoài cổng, phía bên ngoài đang mưa như
trút nước, trong làn mưa mờ mờ giăng phủ, chàng chỉ nhìn thấy
Uyển Lan đang nhảy lên một chiếc xe taxi, chiếc xe rồ máy vọt
đi thật nhanh. Uyển Lan ngồi cuốn rút trong lòng xe, toàn thân
nàng run rẩy, cả người nàng ướt đẩm nước mưạ Nàng không muốn
về nhà, trong giờ phút này, nàng không thể về nhà, trong lòng
nàng như đang có một ngọn lửa thật to, thật nóng, đang ngùn
ngụt cháy, bừng bừng sôi, thế nhưng, toàn thân nàng lại lạnh
ngắt như một tảng băng, trắng xóa, vô hồn. Nàng nói cho ông
tài xế một địa chỉ, ngay cả nàng cũng không biết rõ, cái địa
chỉ đó là chỗ nào, của aỉ Xe dừng lại rồi, nàng máy móc trả
tiền, xuống xe, đứng dưới làn mưa, nàng mơ mơ hồ hồ đưa mắt
nhìn dáo dác chung quanh, sau đó, nàng nhìn rõ ra, mình đang
đứng trước cửa nhà của Hữu Phong.
Nàng đưa tay lên nhấn chuông cửa một cách điên cuồng.
Người mở cửa chính là Hữu Phong, vừa nhìn thấy Uyển Lan như
thế, chàng ngớ người rạ Không hỏi một tiếng nào, chàng nhào
đến nửa dìu, nửa ôm nàng vào phòng khách, cất tiếng gọi mẹ
thật to, bà Sơn và ông Sơn, đều cùng lúc chạy ra, bọn họ lập
tức lấy một chiếc khăn thật to, quấn lấy nàng thật chặt. Mái
tóc nàng ướt mèm, dính lên mặt lên má, nước mưa hòa lẫn với
nước mắt, nhạt nhòa cả khuôn mặt, cả người nàng run lẩy bẩy và
lảo đảo như muốn ngã.
Hai hàm răng nàng đánh vào nhau lập cập, nhưng nàng hỏi thật
rõ giọng:
- Bác Sơn, bác có vì con là con rơi của một vũ nữ, mà không
muốn nhận con làm con dâu không?
Bà Sơn kêu to lên, giọng bà vừa tội nghiệp, vừa xót xa, vừa
yêu thương, vừa tha thiết:
- Con nói gì vậỷ Chúng ta yêu con, thương con, cưng con, không
bao giờ chúng ta thắc mắc gì về lai lịch của con!
Nàng quay sang ông Sơn:
- Còn bác thì saỏ
Ông Sơn nói:
- Con còn phải hỏi saỏ Cả nhà chúng ta đều đợi con trưởng
thành, chúng ta đợi đã bao nhiêu năm nay rồi!
Nàng quay đầu, nhìn thẳng vào Hữu Phong, đưa bàn tay ra cho
chàng, nàng nói, giọng nàng trịnh trọng, nghiêm trang:
- Như vậy, Hữu Phong, em đã suy nghĩ kỷ rồi, bất cứ lúc nào,
anh cũng đều có thể cưới em! ... Đừng nghĩ rằng em đang bốc
đồng trong nhất thời, cũng đừng nên nghĩ rằng thần trí em
không tỉnh táo, em rất tỉnh táo, rất rõ ràng, Hữu Phong, em
nguyện sẽ làm một người vợ hiền nhất, tốt nhất của anh!
- Uyển Lan!
Hữu Phong xúc động kêu to lên, chàng lập tức dang rộng vòng
tay, ôm choàng lấy cái thân hình ướt mem đó của nàng, thật
chặt, thật chặt.(Hết Chương
11...
Xin mời xem tiếp
Chương
12) |