| Hà nhận nhiệm vụ của cơ quan điều tra công an 
                  tỉnh K để phá án. Cô ngồi đọc ngấu nghiến những tài liệu có 
                  liên quan đến vụ án. Xem ra, đây là vụ án ly kì nhất mà cô 
                  phải đảm nhận kể từ ngày ra trường. Tốt nghiệp trung cấp cảnh sát nhân dân, cô xin về quê nhà ở 
                  một vùng quê, và nhận công tác tại công an huyện. Năm nay cô 
                  vửa tròn hai mươi ba, cái tuổi mà mọi cái ha, cái muốn của đời 
                  người có lẽ đang đạt cực điểm. Tuy nhan sắc không kém ai, 
                  nhưng đến bây giờ cô cũng chưa có một người tình nào cả, nói 
                  cho đúng hơn, Hà không tin vào cánh đàn ông, kể từ ngày ấy… Lúc Hà được 16, thì cô đã bị mất trinh. Một hôm, bà chị 
                  ruột của Hà đang nằm trong nhà thương để sanh đứa thứ hai. Do 
                  gia cảnh đơn chiếc, nên Hà phải qua ngủ để giữ nhà. Đinh ninh 
                  không có ai ở nhà, nên Hà chui ngay vào phòng của anh chị 
                  mình. Thời tiết nóng nực, cộng với mùi khai nước tiểu của 
                  thằng cu tí, Hà không thể nào ngủ được. Khi cô chợp mắt thì 
                  cũng phải nửa đêm. Cô ơ màng nhận ra rằng có một hơi òng phà 
                  vào mặt mình, nhưng không tài nào cựa quậy được. Trong màn 
                  đêm, qua tiếng thở phì phò, cô nhận ra đó là ông anh rể. Co cố 
                  gượng dậy, nhưng chỉ bung được hai tay. Lập tức cô dùng hết 
                  sức lực của mình để đẩy đầu ông anh rể ra:- Anh làm gì mà nằm đè lên người em vậy?
 - Anh yêu em mà
 - Hỏng được đâu, anh là anh rể của em mà?
 Không thèm trả lời, hắn đã quờ tay kéo tuột quần của Hà ra. Cô 
                  linh cảm rằng mình đang bị hãm hiếp bởi cái ông mà hằng ngày 
                  mình vẫn gọi bằng anh rể. Và thật vậy, cái quý báo của gười 
                  con gái mà cô ráng giữ gìn trong suốt 16 năm qua, cô định bụng 
                  sẽ để dành cho cồng trong ngày lễ vu quy. Vừa đau, vừa tức, 
                  tức mà kông dám nói với ai, chỉ sợ làm khổ cho chị gái mình.
 Mười mấy năm qua, cô không còn tin tưởng cái bọn đàn ông 
                  nữa, vì vậy cô quyết định đi vào cái ngành cảnh sát để quyết 
                  tâm bảo vệ chị em phụ nữ. Vụ án mà cô đang nghiên cứu để điều tra một ông bác sỹ miệt 
                  vườn có hành vi dâm ô với phụ nữ, nhưng không ai chưng ra được 
                  chứng cứ bất lợi cho ông ta. Có lẽ tại trình độ dân trí chưa 
                  cao, nên họ không hiểu về luật lệ.“Bác sỹ Lê Nam, đã lợi dụng ngành nghề của mình để quan hệ 
                  tình dục với nhiều phụ nữ, không phân biệt lớn bé…”
 Trong mớ hồ sơ có rất nhiều lá thơ tố cáo, nhưng hầu hết rất 
                  chung chung. Trong số ấy có một lá đáng được lưu ý :” Thưa quý 
                  chánh quyền, tôi xin trình bày sự việc dưới đây. Số là con gái 
                  tôi đang học lớp 9. những tháng trước đây, nó bị đau bụng 
                  kinh, nhưng tôi không biết, cứ tưởng nó bị đau ruột nên vôi 
                  đem đến ông ấy. Không biết ông ấy đã khám những đâu, nhưng khi 
                  về nhà, nó trở nên bất thường, cứ cười cười, trông có vẻ là 
                  vui sướng lắm. Chúng tôi gặng hỏi mãi thì nó cũng chẳng chịu 
                  nói. Sau ngày đó, nó thường kêu tôi dẫn nó đi tái khám. Một 
                  lần, hai lần, tôi sinh nghi, không biết con gái mình được khám 
                  cái gì mà nó mê đến như vậy. Tôi không cho thì nó trốn. Qua 
                  thời gian dài theo dõi, chúng tôi mới phát hiện rằng ông bác 
                  sỹ đã làm cái chuyện đó với con gái chúng tôi. Rất mong chính 
                  quyền xem xét, để cho những người khác không bị hại như con 
                  chúng tôi…”
 **   *
 Do đơn vị chúng Hà khá khiêm tốn về nhân sự, nên vụ án này 
                  họ giao khóang cho cô. Cô lao ngay vào công việc. Cô phải lặn 
                  lọi gần một ngày đường mới đến được cái xã của ông bác sỹ Lê 
                  Nam. Cô phải tá túc trong một nhà người dân. Trong vai một 
                  bệnh nhân, cô dò la tin tức:- Cụ ơi, thế cháu bệnh như vậy thì ông ấy chữa hết không hả 
                  cụ?
 - Đến như bệnh vô sinh, mà ổng còn trị được nói chi bây.
 Cô phì cười trong bụng. Hèn gì, với cái ý nghĩ ngây ngô như 
                  vậy thì làm sao không bị hắn gạt cho được cô chuẩn bị những 
                  trang bị cá nhân cùng những đồ nghề chuyên dụng, cô đi đến nhà 
                  ông ta. Mới hơn 9 giờ sáng mà phòng khám thật đông người. Gọi 
                  là phòng khám cho sang, chứ thật ra chỉ là một căn nhà tường, 
                  được ngăn ra làm 3, ngòai cùng là phòng đợi với hai dãy ghế, 
                  phòng giữa là bếp, nhà tắm. Còn phòng cuối cùng mới là phòng 
                  khám. Oâng ta chưa có vợ, mặc dù đã hơn 35. có tiếng ai nhí 
                  nhố bên ngòai :
 - Oâng bác sỹ đi trực rồi, chắc là trưa mới về.
 Nghe vậy, cô nhanh chóng lẻn vào trong, chờ cho mọi người 
                  không chú ý, cô đã nhanh tay thao tác, một chiếc máy camera 
                  được lắp vào, nó có thể quay trọn cảnh nên trong phòng khám. 
                  Lui ra ngòai, Hà bây giờ mới để ý rằng có rất nhiều cô gái 
                  đang chờ bên ngòai, ai cũng có vẻ sốt ruột hơn là đau đớn vì 
                  bệnh tật.
 Lân la với một cô gái trẻ, cô ta cho biết :
 - Cái đó của em ngứa lắm, em đến đây để khám
 - Uûa, ông ta khám được hết các bệnh hả em?
 - Dạ, em hỏng biết nữa, nhưng nghe đồn ổng khám hay lắm, nên 
                  em phải lặn lội xuống đây
 Hà lặn thinh đi ra ngòai chờ. Khỏang 11 giờ trưa, có một 
                  ông da ngăm, trông có vẻ vạm vỡ đẩy xe vào trong. Đó là ông Lê 
                  Nam. Nhìn cũng có duyên quá đi chứ. Do theo số thứ tự, nên 
                  chiều hôm đó cô cũng không vào được, mà cô đâu cần khám quái 
                  gì, cái cô cần là cuộn băng kia. Tối hôm đó, cô tranh thủ lúc nhà bà lão ngủ, cô bật máy lên 
                  để xem. Thật không may cho cô, hình ảnh trong băng cứ lập lòe, 
                  nhòe nhọet, không thể nhìn rõ được. Lờ mờ hình ảnh trong phim, 
                  cô cũng đón ra được cái cảnh trong ấy. Lâu lâu nó lại lóe sáng 
                  lên như đêm mưa mà có chớp vậy. Những lúc hình ảnh chợt rõ, cô 
                  mới biết được một thân thể cường tráng của ông bác sỹ, trong 
                  áo blouse mà chiếc quần tuột hẳn xuống tận mắt cá. Cô bệnh 
                  nhân nằm trên giường cứ lắc lư theo nhịp của ông. Một lúc lâu 
                  sau, ông rút dương vật ra khỏi cửa mình của cô gái, cô không 
                  thể tin vào mắt của mình, dương vật ông quá to, to hơn hiều 
                  lần so với cái của ông anh rể mà trước kia đã thụt vào chính 
                  âm hộ cô.Rõ ràng cái việc làm của ông bác sỹ là có thật giống theo đơn 
                  thưa của bà con trong làng, nhưng cô vẫn còn phần vân là không 
                  biết cái chuyện làm của ông ta là do các nữ bệnh nhân tự 
                  nguyện hay là chính ông đã cưỡng bức họ? Hà tự nhủ trong lòng 
                  nếu cô mà có đứng trước con người cao to, đẹp trai, một cái 
                  dương vật bư đến thế thì chắc cô cũng phải cúi đầu chấp nhận, 
                  nói chi là những người dân thiếu hiểu biết kia. Nghĩ như thế, 
                  rồi Hà tự xua đuổi cái ý nghĩ quá ư kì cục của mình, nhưng 
                  trong thâm tâm, cô cũng chấp nhận một điều là con người ai 
                  cũng có trái tim, ai cũng có một tình cảm, một sự ham muốn, nó 
                  xuất phát từ bản năng của giống người. Hà nhớ lại cái lần bị 
                  anh rể hãm hiếp, tuy cô đau đớn về mặt thể xác, nhưng tận đáy 
                  lòng, có cái gì đó ủng hộ. Giám mà lúc đó ông anh rể đừng hãm, 
                  đừng hiếp, mà nhẹ nhàng đưa cô vào một hòan cảnh để cho cô tự 
                  nguyện thì hay biết mấy. Cô bần thần vì những ý nghĩ, những 
                  câu hỏi cứ đan xen nhau, làm cho thinh thần cô trở nên bấn 
                  lọan. Cái thiện, cái ác phút chốc không còn ranh giới rạch ròi 
                  nữa.
 Phải suy nghĩ về những chuyện này làm cho đầu óc của Hà cứ rối 
                  tung lên. Hà muốn tạn mắt chứng kiếng để tìm hiểu nguồn cơn. 
                  Cô linh cảm chuyện này không phải do lỗi của ông bác sỹ thôi, 
                  mà có cả từ người bệnh. Trong đơn tố cáo của những bà mẹ, bao 
                  giờ cũng nói rằng chính con cái của họ trốn nhà đi tìm ông ấy 
                  để được khám bệnh. Rõ ràng, chính các cô tự đem thân mình 
                  hiếng dâng cho ông ta để có được những cảm giác bay bỗng rợn 
                  người. Cô nhớ lại trong cái băng mà cô quay được, chưa có bênh 
                  nhân nào vùng vẫy, hay chống đối. Rõ ràng họ cũng đâu có bị 
                  bác sỹ gây mê, thế mà họ nằm êm re, có cô còn bíu lấy mông của 
                  ông ta để lôi cho sát vào. Thấy dương vật ông ta khó đút vào 
                  được, có cô còn tự động banh hai mép âm hộ ra… vì vậy, chưa 
                  thể nói là ông bác sỹ này có tội một cách hòan tòan.
 Hà lại tìm đến nhà của ông bác sỹ. Cô nhận ra ngay những vị 
                  khách của ngày hôm qua, có những cô mà Hà đã nhìn trong băng, 
                  họ đang chờ đến lượt mình. Cô nào cô nấy có vẻ hồi hộp chờ 
                  đợi. Họ phát hiện ra cô không như họ, nên họ cảnh giác. Khó 
                  khăn lắm thì Hà mới hỏi chuyện được với một bà đứng tuổi, bà 
                  không đến để khám, mà đến để chờ cô con gái. Bà chỉ tay về 
                  phía cô gái ngồi gần đầu (có nghĩa là sắp đến lượt):
 - Đó, nó đó. Cái gì mà cứ đòi đi khám hòai, tôi thấy nó có 
                  bệnh họan gì đâu?
 - Chắc là mình không biết, vô đó bác sỹ mới tìm ra bệnh?
 - Ừ, mà tui thấy cũng đúng, từ ngày đi khám ở bác sỹ này, ngực 
                  nó nở nang hẳn ra
 - Uûa, con bác bị bệnh gì vậy?
 - Nó than ngực nó đau nhói, hơi khó thở nữa…
 Ngực đau, khó thở là triệu chứng của những cô gái tuổi dậy 
                  thì. Cái tuổi này mà gặp đàn ông lực lưỡng như ông ta thì sao 
                  mà giữ vẹn tòan cái chữ trinh? Cô thì thầm trong bụng. Nhìn 
                  những cô bước từ trong ra, cô nào cũng sáng rỡ, như là mọi 
                  bệnh đều tan biến. Không ai nói với ai, họ đi ra mặt còn đỏ 
                  ửng, mồ hôi nhễ nhại. Chính vì không ai nói với ai, nên sự 
                  việc của ông ta mới có điều kiện tồn tại mãi đến bây giờ.
 Rồi cũng đến lượt Hà. Cô vào bên trong mà trong lòng lo sợ, cô 
                  sợ rằng ổng sẽ phát hiện ra cô chính là cảnh sát điều tra, 
                  nhưng cô lại nhủ thầm mình cũng như bao nhiêu bệnh nhân khác, 
                  làm sao ông ta phát hiện được? Rồi nổi lo sợ khác, là không 
                  biết ông ta có làm gì mình không khi mà ông ta không phát hiện 
                  ra cô đang theo dõi ông ta?
 - Cô ở đâu mà tui chưa gặp bao giờ?
 - Dạ, em ở xã kế bên, nghe người ta nói bác sỹ chữa hay lắm, 
                  nên em sang đây.
 - Cô bệnh gì?
 - Dạ,… em có chồng được ba năm rồi mà vẫn chưa có con, em sợ… 
                  chồng em bỏ
 Hà giả vờ cho giọt nước mắt lăn dài trên má. Oâng ta ra hiệu 
                  cho cô nằm xuống. Không một chút suy tư, không mộ chút nào do 
                  dự, ông biểu cô cởi hết áo quần ra cho ông khám. Cô nghe như 
                  vậy ngượng chín cả người. Đây là lần đầu tiên cô bị người khác 
                  kêu phải cởi bỏ quần áo một cách lịch sự như vậy, vì cái lần 
                  ông anh rể làm bậy, anh ta chẳng thèm kêu, mà tuột đại xuống. 
                  Qua cặp mắt kính, cô nhìn thấy được vẻ mặt khinh khỉnh của 
                  ông, ông ta đắc thắng với việc làm của mình, trông ông ta giờ 
                  đây thật sở khanh. Cô nghĩ như vậy vì quên ông ta chính là bác 
                  sỹ đang làm công việc khám chữa bệnh. Khám bệnh, tất cả các 
                  bác sỹ đều có quyền làm như vậy, thế tại sao không với ông ta?
 Thấy cô chần chừ chưa chịu cởi bỏ quần áo, ông cào nhàu:
 - Cởi ra tôi mới khám được tòan diện. Nhìn vào thân thể, tôi 
                  mới biết được nội tiết tố của cô có phát triển bình thường hay 
                  không?
 Nói là nói vậy thôi, chứ nhìn vào cô, ông ta đủ biết cô chưa 
                  có chồng, vì nhiều lẽ. Lẽ thứ nhất là ngực cô không nở xệ 
                  xuống như những cô gái thôn quê khác. Những người con gái khác 
                  khi đã có chồng thì bao giờ ngực cũng xệ xuống theo năm tháng 
                  và tần suất sử dụng của chồng, nói cách nào đi nữa, ngực cô 
                  không thể là người đã từng được sử dụng, nó còn săn chắc, còn 
                  mới nguyên. Và ông đã biết cô gái này làm gì rồi. Chưa có 
                  chồng mà dám đi khám vô sinh. Để xem cô tìm gì được ở ta?
 Hà miễn cưỡng chấp nhận lời yêu cầu của ông bác sỹ, vì cô 
                  đã lỡ phóng lao. Cô cũng chưa hình dung được là mình sẽ đi về 
                  đâu trong cái cuộc chơi này. Cô cởi những mảnh vải bên trên ra 
                  trước. Oâng ta cũng chẳng cần quan tâm đến thân thể của cô 
                  đang lồ lộ hiện ra trước mắt. Cô tức mình cởi nhanh quần dài 
                  và quần lót rồi đến ưỡng ngực trước mặt ông ta, mà quên rằng 
                  mình đang là bệnh nhân. Oâng ta không hiểu chuyện gì, bèn đẩy 
                  cô nằm ngã ngữa trên giưỡng. Bằng những thao tác thuần thục và 
                  thêm vào đó, ông muốn trêu chọc cô, trêu chọc trên cái thân 
                  thể đang trần truồng như nhộng, ông dùng tay mình kều hai đầu 
                  vú. Một phản xạ tự nhiên, cô co rúm người lại. Oâng đắc ý với 
                  việc làm của mình.” Gớm, cũng nhạy cảm quá nhỉ!” ông thì thầm 
                  trong bụng. Oâng chuyển tầm nhìn của mình xuống phía dưới, mắt 
                  ông nhìn tới đâu, cảm giác nhột nhạt chạy khắp đến đó. Oâng 
                  dừng lại ngay đám lông xù xì, mà ban nảy chưa có một vết bẩn, 
                  giờ đây sau một hồi xâm xuê đầu vú, nó trở nên ướt nhẹp. Nó 
                  ra, mà không cần sự điều khiển của cô, nghĩa là cô đâu muốn nó 
                  ra như vậy, vì trước mặt đàn ông mà nó vô trật tự đến vậy, mặc 
                  dù là bác sỹ đi nữa, cũng chứng tỏ rằng trong cô đang đòi hỏi 
                  mãnh liệt, sự đòi hỏi đơn thuần chỉ là thõa mãn nhục dục. Khi 
                  ánh mắt của ông liếc nhìn xuống vùng âm hộ, cô ngượng muốn 
                  chết đi được.   Trong lúc cô đang khinh khỉnh như muốn nói rằng ông thô 
                  lắm, ông dâm tặc lắm, thì ông chẳng thém đếm xỉa gì đến cái vẻ 
                  đẹp tạo hóa của cô. Hai đùi thon dài, trắng muợt mà. Thêm vào 
                  đó là chùm lông đen sì xoăn tít, mu thì nhô cao lên. Trái với 
                  trên, ông không thèm dùng tay để khám, điều này nằm ngòai sự 
                  tưởng tượng của cô. Trong cái băng mà cô quay được, ông chẳng 
                  những khám bằng tay, mà cả bằng chiếc cằm đầy râu của mình, 
                  với chiếc lưỡi tham lam, ông đã rà khắp đùi cô gái, rà sâu vào 
                  vùng cấm, làm cho cô gái vặn mình, bấu víu vào hông ông. Trong 
                  lúc này, ông lại dùng dụng cụ, khều hai mép âm hộ của cô mà 
                  nhìn vào, chính vì ông dùng dụng cụ như vậy, làm cho hai mép 
                  của cô bị ê ẩm. Cô mong muốn ông dùng hai tay và banh chúng ra 
                  một cách nhẹ nhàng, nhưng dường như ông chẳng thèm để ý cô 
                  đang nhăn mặt đau đớn. Bên trong hai mép là một cái màng hồng 
                  hồng, mà theo kinh nghiệm ông có được, thì cô ta chỉ chơi có 
                  vài lần là cùng. Nước nhớt dính nhẹp ngay cửa mình. Ông hỏi :- Tôi nhìn thấy tất cả của cô đều bình thường, thế cô muốn 
                  khám hay điều trị thế nào?
 Đang thả hồn mình theo những động tác quá ư kích thích của 
                  ông, cô chòang tỉnh, quay ngay về hiện tại:
 - Dạ, em không có bầu, em sợ chồng em bỏ.
 - Vậy hả, tui khám thấy bình thường, hay là cô về, bữa khác 
                  lại đây tui khám lại
 - Dạ, nhà em hơi xa, có thể cho em tá túc lại đây, chừng nào 
                  rãnh thì ông khám cho em , được không ạ?
 - Ờ… ừ… tùy cô thôi, tui sợ bất tiện cho cô đó.
 Cô uể ảoi đứng dậy và nhanh chóng mặc quần áo trở lại. Cô ra 
                  ngòai mà lòng ảm thấy nuồn buồn, vì đã hơn hai ngày mà vẫn 
                  chưa tìm ra chứng cứ gì cả. Cứ như ông đã đối xửa với cô như 
                  ban nảy thì làm sao buộc tội ông ta? Đến cả cô mà ông ta cũng 
                  chẳng thèm đụng tay vào. Cô càng nghĩ càng ức lòng lắm ngay 
                  cái lúc cô bị kích thích dữ dội, tưởng chừng ông ta làm cái gì 
                  nên trò, nên trống, nào ngờ ông chỉ dùng cái dụng cụ khều 
                  khều, banh banh ra. Giá mà lúc đó cô đừng là cô cảnh sát điều 
                  tra, cô sẽ câu cổ ông ta xuống, dúi đầu ổng vào mu, coi ổng có 
                  cảm giá gì không thì biết.
 Chiều hôm đó, cô đem đồ đến nhà ông để ở. Cũng như bao bệnh 
                  nhân khác, đều ở chung trong một phòng không mấy tiện nghi 
                  lắm. Mãi đến hơn 8 giờ tối, cô mới tắm rữa và ăn uống được.
 Cô đi lang thang trong khu phòng khám hòng tìm ra những 
                  bằng chứng. Oâng Nam khám bệnh đến 10 giờ đêm, đó là theo 
                  những lời nói lại của những bệnh nhân. Cô cố khái thác từ 
                  những bệnh nhân, nhưng xem ra không có kết quả. Những bệnh 
                  nhân lớn tuổi, đều ghi nhận ở ông một y đức tốt, mộ chuyên môn 
                  giỏi, chỉ có những cô gái, chỉ cười cười rồi lẽn lẽn bỏ đi. Họ 
                  muốn bảo vệ ông, vì họ muốn được ông khám bệnh. Với những cô 
                  chưa có chồng thì khi được ông ân ái, như là gặp được một vị 
                  vua. Còn với những chị đã có chồng, khi qua tay ông, họ như 
                  được đến chín tầng mây. Chồng của họ phần lớn chỉ là những anh 
                  nông dân quê mùa, khi lên giừơng, chỉ biết lột quần vợ ra rồi 
                  đút dương vật vào, họ không thèm biết âm hộ của vợ mình có ra 
                  nước hay chưa, thậm chí có những ông chẳng thèm cởi áo để xem 
                  vú của vợ, chỉ cần cởi quần ra là đủ. Đến với ông bác sỹ, ông 
                  dùng hết những thủ thuật của giới ăn chơi thành thị, bao giờ 
                  ông cũng bú, cũng liếm đến khi họ không chịu được thì mới vén 
                  áo blouse lên, kéo dương vật dài sọc ra để đút vào. Ngang qua cửa sổ phòng khám, cô nghe tiếng lụp cụp bên 
                  trong phòng. Cô đi đến gần thì nghe tiếng rên của người con 
                  gái. Cô biết tiếng rên này, biết cái cảm giác này, cô ta đang 
                  trong cơn đê mê. Cô ghé mắt nhìn vào trong. Một cảnh tượng 
                  thật khủng khiếp đập ngay vào mắt. Cô gái đang nằm trên giường 
                  nệm trần truồng như nhộng, cô ta oằn ọai theo từng nhịp từng 
                  nhịp. Cô ta sướng như điên, nhưng không thể nhìn thấy được, vì 
                  ông ta đã kỹ lưỡng đặt một bức màng ngang qua bụng, chính vì 
                  vậy, người bệnh chỉ có thể cảm nhận được cái cảm giác, chứ đâu 
                  ngờ rằng phía bên kia bức màng, ông ta không hề tuột quần 
                  xuống. Dương vật ông ta cương cứng, đẩy cả cái quần và cái áo 
                  blouse, nhưng ông không hề đút dương vật của mình vào cửa mình 
                  cô gái. Cái lạ là ông ta vẫn nhịp nhẹ nhàng, còn cô gái thì 
                  vẫn rên hư hử. Nhìn kỹ hơn, thì ra ông ta đang cầm một dương 
                  vật giả, đang thụt miệt mài, 100% là cô đang nằm bên dưới 
                  không hề hay biết. Chỉ là cái dương vật giả mà cô bệnh nhân 
                  lại oằn oại sao? Cô ta thở dốc rồi sủi thẳang hai chân tay. 
                  Oâng bác sỹ vội vàng rút dương vật ra, ngâm ngay vào ly nước. 
                  Oâng thản nhiên đến bàn tính tiền, còn cô gái thì nhanh chóng 
                  mặc lại quần áo. Cô bẽn lẽn nhìn ông, nhưng ông cứ thản nhiên 
                  viết.- Em có phải tái khám nữa không bác?
 - Tùy cô thôi, nếu muốn thì đến như mọi khi
 Hà bám theo cô gái, thì mới biết cô ta không đẹp, không hấp 
                  dẫn lắm, vì vậy có thể ông bác sỹ phải sử dụng đến dương vật 
                  dỏm, để khỏi phải sử dụng cái riêng của mình vào những chuyện 
                  vô bổ. Tàn nhẫn quá. Nếu phải kết tội ông ta, cô còn ấn thêm 
                  một tội danh là lường gạt phụ nữ, lường gạt trên sự sung sướng 
                  của người khác, vì dám sử dụng đồ giả. Cô tâm đắc với ý nghĩ 
                  của mình. Nói gì đi chăng nữa, cô cũng chưa tìm ra được chứng 
                  cứ. Nói làm sao khi chưa tận mắt chứng kiếng ông ta dùng dương 
                  vật của mình để đút vào âm hộ của người bệnh? Việc ông ta dùng 
                  đồ giả, không thuyết phục được khi kết tội ông ta. Bác sỹ có 
                  thể dùng dụng cụ y khoa khi ông ta cần. Dương vật giả được 
                  dùng, có thể để chữa bệnh vô sinh chi chi đó thì sao? (Hết Phần 1 ... Xin xem tiếp
                  
                  Phần 2) |