Ngày hẹn tái khám cũng đến.
Cũng như lần trước, Hà được ỵêu cầu phải cởi bỏ hết quần áo
ra. Cô đã quen với việc này, nên cũng không còn ngượng ngùng
nữa. Bác sỹ Lê Nam thấy xao xuyến trước thân thể tràn đầy sức
sống đang phơi ra trước mắt. Ông biết cô gài này không phải
là người địa phương, cũng không khải là cô gái quê mùa như
những người con gái khác, chỉ có điều ông chưa biết rõ được ý
đồ của cô ta. Ông nhớ lại cách đây nhiều năm về trước, cái
thủa mà ông chân ướt chân ráo cầm cái mảnh bằng Y đi khắp nơi
trong thành phố xin việc, nơi đâu cũng lắc đầu. Ông liền theo
một đám bạn đi vùng kinh tế mới, và lập nghiệp ở một vùng quê
xa xôi hẻo lánh. Một chàng trai trắng nõn trắng nà, vì hận cái
chốn đô thành mà phải lặn lội về cái vùng quê không có đường
xe chạy (những năm sau này, có phần khắm khá hơn). Người dân
bệnh họan thì chỉ biết cạo gió, giác hơi, bệnh nặng thì chết,
mà không hề có một cơ sở y tế nào. Mãi những năm sau, một cơ
sở y tế của cả một khu vực rộng lớn hình thành, và dĩ nhiên,
anh mới có đất vụng võ. Chuyên ngành của anh là nhi, nhưng một
bác sỹ như anh không chỉ yêu cầu là nhi, mà có phải đảm nhận
tất cả mọi thứ. Cái ngày đầu anh nhận một ca đẻ, làm cho anh
nhớ suốt đời. Sau này anh mới biết, đó cũng là ca đẻ đầu tiên
ở vùng quê được đem đến trạm xá, vì trứoc giờ, họ chỉ nhờ vào
tài nghệ của những bà mụ vườn. Lần đầu tiên anh nhìn âm vật thật của người phụ nữ trưởng
thành, thì chính là lúc anh nhìn thấy của một sản phụ, anh
không biết mình phải nên vui hay nên buồn nữa. Anh không dám
nhìn thẳng vào cửa mình, nhưng anh cũng thấy được âm hộ sưng
phồng lên, bự chành bành, tím sậm. Không may cho anh, thấy
chim sản phụ là chuyện thường ngày của một bác sy sản, tức là
không cho phép dương vật của họ cương. Còn đàng này, anh chỉ
là một bác sỹ nhi, nên thấy chim như vậy mà anh vẫn cương lên
được. Anh thấy xấu hổ vô cùng, cũng may là chỉ có sản phụ và
anh. Lúc đó anh phải dùng lưỡi lam cạo hết lông của cô ta.
Phải công nhận một điều, bên ngòai có quê mùa đi chăng nữa,
thì âm vật gần như nhau. Cũng lông rậm, cũng hai mép, cũng hột
le, cũng màng trinh,… sản phụ nhìn anh, ngượng ngùng, ngượng
đến nổi anh kêu cô ta rặn, nhưng rặn hòai vẫn không được. Sản phụ cũng làm, các cái anh đều đảm trách. Riết rồi anh trở
thành một bác sỹ giỏi và nổi tiếng của cả một vùng quê rộng
lớn. Anh được phép mở phòng mạch tư ngay sau đó. Những năm
đầu, cái lợ của anh không phải là tiền, mà là được chiêm
ngưỡng rất nhiều cơ thể phụ nữ. Trước mặt anh, không ai dám
cải lời khi anh yêu cầu họ cởi bỏ quần áo. Họ kính nể, họ say
mê. Những cô gái đang tuổi trăng tròn thì lấy anh làm hình
tượng cho người chồng lý tưởng. Có bà mẹ, đưa con gái của mình
đến khám, nhưng khi anh đã là vua của một vùng, thì việc ấy
coi như là tiến cung. Theo kinh nghiệm, anh chỉ chơi những
người con gái tự nguyện đem thân xác tới, và họ đã có chồng
càng tốt. Khi họ đã có chồng, họ không phản đối việc anh làm,
vì họ muốn học thêm kinh nghiệm, nhưng với những cô bé chưa
chồng, nhất là chưa một lần ăn nằm với ai, màng trinh còn
nguyên vẹn, họ rất đắn đo khi anh làm chuyện đó, và thường họ
có những phản ứng mà anh sẽ không ngờ. Nhưng nói chung, khi họ
chịu cởi quần áo ra, thì y như rằng họ đã chịu để cho anh
chơi.
Anh chơi không biết bao nhiêu người, không còn nhớ bao nhiêu
lần, chỉ biết rằng có những bệnh nhân cứ tái khám, tái khám,
mặc dù anh kết luận không có bệnh gì cả… Hà nằm đó chờ đợi,và cô chẳng đóan được ông ta sẽ làm gì mình.
Dương vật gỉa như cô gái kia ư? Không, cô đâu cần dương vật
giả. Cô cần chính cái của ông ta đút vào để làm bằng chứng.
Ông Lê Nam cũng rất đắn đo trước thân thể mỹ miều của cô gái
đang nằm trần truồng trên giường khám, thân thể của cô gái
không phải chịu sương chịu khó mà lần đầu tiên ông được chiêm
ngưỡng. Qua khỏi đầu gối trở lên trên, làn da trắng mịn dần
làm cho chùm lông chính giữa hình tam giác nổi cộm, đen ngòm..
ông chưa động tay động chân mà những sợi lông đã sững lên,
nhớt bắt đầu rịn ra. Ông nhớ rất rõ cái lần ông chơi bệnh
nhân đầu tiên là một cô bé độ chừng 17 –18 gì đó. Tình cờ ông
đi từ trạm xá về, trời chuyển mưa đen kịt. Đi ngang qua một
cái chòi lá nằm trơ trọi giữa cánh đồng thì nghe tiếng rên đau
đớn của một bé gái.
- Cô bị làm sao vậy?
Bị hỏi bất thình lình, cô bé ngước lên sợ sệch. Định thần lại,
cô nhân ra ông, là Bác sỹ trưởng của trạm xá. Nó mếu máo:
- Dạ con đau lắm
- Đau chổ nào?
Cô bé chỉ vào bụng, hơi chệch xuống dưới. Lê Nam không nghĩ là
cô bé lừa mình. Anh ngỡ ngàng, bối rối. Anh lập tức dìu cô bé
về nhà mình, vì nơi đó có đèn điện sáng thì anh mới khám được.
Khuôn mặt bầu bĩnh của cô gái làm cho anh động lòng. Lần đầu
tiê được nằm trên giường nệm trắng tinh, cô gái không dám nhúc
nhích. Nó nằm co ro, lại càng co ro hơn khi anh ấn tay vào
bụng nó. Anh lần tay về bên dưới. Anh chạm phải mớ lông xù xì
bên trong lớp vải quần cũ kỹ, nó không hề mặc quần lót. Anh
cảm thương cho số phận của phụ nữ nông thôn. Không phải nó dâm
tặc đến nổi không mặc đồ lót, mà dưới nông thôn lúc bấy giờ,
chuyện này là thường tình. Con gái lớn, không được sự giáo dục
kỹ càng của cha mẹ, nên không chú ý bản thân cho lắm. Cũng
may, đa phần họ mặc quần màu đen hoặc sậm màu, nên khó thấy.
Anh ấn bên phải, anh ấn bên trái, nó đều nhăn mặt, nhưng khi
anh sờ ngay chính giữa, thì sắc mặc nó chuyển sang đỏ bừng.
- Chổ này có đau không?
Nó lắc đầu. Thực ra, con bé không bị bệnh gì nghiêm trọng cả,
mà do nó bị đau bụng kinh nguyệt. Nó chưa ra được nên nó hành
con nhỏ. Anh biểu nó cởi quần ra cho ông khám, nó chần chừ.
Những miếng bợn trắng kèm với nước nhớt, làm cho cửa mình con
bé nhầy nhụa. Anh đưa tay quẹt vào một chút rồi quay người ra
sau, anh đưa ngón tay lên mũi. Chu cha ơi, nó nồng nặc mùi dâm
thủy. Dương vật của anh từ từ cương lên, nó kích thích anh dữ
quá. Anh banh hai mép âm vật ra, đỏ hỏn bên trong, màng trinh
còn nguên vẹn. Cón bé thở gấp. Anh hứng tình thọc nguyên ngón
tay trỏ vào trong, nó oằn người. Anh cũng giả bộ khám đi khám
lại bằng cách cọ xát bàn tay lên vùng mu. Con nhỏ rên hư hử.
- Bộ đau lắm hả?
- Dạ không ạ.
- Sao lại rên?
- Tại bàn tay bác sỹ…
Anh khoái chí với việc làm của mình mà quên rằng mình đang
đứng trước con bệnh. Ngón tay anh ướt nhẹp do nhớt trong âm hộ
con bé. Anh muốn lắm. Anh nhớ cái lúc anh đỡ đẻ cho một sản
phụ, nhìn cái lồn sưng múp, tím bầm mà anh còn nứng, nói chi
là âm vật của một con bé còn sỏn, còn son thế này. Lông con bé
sửng lên như nghiêng người chào đón, mời mọc anh. Anh đưa tay
ép dương vật của mình xuống, nhưng khi anh buông tay ra, nó
bung ra mạnh, to và dài hơn. Anh co chân con bé về phía trước,
âm hộ mở ra tạo thành một khe lớn, mà anh có thể nhìn vào
trong được.
- Ráng chịu đau, anh sẽ chích cho. Con bé nhìn anh chờ đợi. Nó đâu có biết là anh chích, mà chích
thuốc gì, và chích bằng kim gì, nên nó có vẻ vui lắm. Anh kéo
áo lên để lôi dương vật to đùng ra ngoài, một chút dâm thủy
của đàn ông đọng lại trên đầu khất, trong suốt. Anh kéo nó nằm
xích ra ngoài mép giường, vẫn đang tư thế hai chân gấp lại, ép
sát vào đùi, khe hở vẫn to như ban nãy. Anh kéo tuột quần ra
khỏi để không còn vướn víu nữa. Dương vật của anh ngóc đứng
lên, anh đè nó xuống cho ngang tầm với cửa mình con bé, lúc
này nó đang mơ mơ màng màng, chứ chưa thấy ông bác sỹ đang
định đút vào. Tâm trạng của anh cũng hồi hộp lắm, vì đây là
lần đầu kể từ ngày anh nhận nhiệm vụ của một bác sỹ ở vùng
quê. Trước kia thì cái chuyện chới gái, anh cũng thường làm
lắm, nhưng những lúc ấy thường xảy ra trong bóng tối, cứ mò
mẫm, ôm nhau, rồi đút vào, nắc hồng hộc, chớ không nhìn rõ mặt
nhau, chơi xong lặp tức đứng dậy mặc vội quần áo vào là mạnh
ai nấy đi. Còn bây giờ, anh phải đối mặt với sự thật, là cái
mà anh sắp làm, người đời gọi là hiếp dâm. Anh tự cho mình có
cái quyền được ngắm, được chơi bệnh nhân, vì so với công sức
anh bỏ ra cho mảnh đất này thật vô cùng to lớn, còn cái chuyện
anh có đút dương vật vào âm vật của người phụ nữ nào đó, thì
có đáng gì đâu. Nhưng bây giờ, tự dưng anh cảm thấy thương con
nhỏ, không biết nó có chịu nổi cái dương vật to lớn này không?
Anh rề rề dương vật vào cửa mình con bé, một chút cảm giác
truyền sang thân thể, đít nó nhíu lại, khe hở lập tức cũng bị
khép một chút. Anh dùng đầu dương vật mình chà vào âm hộ,
chừng như quen dần, âm hộ của nó giãn trở lại, mở càng to hơn.
Hứng quá, anh ấn dương vật vào một chút, con bé có cảm giác là
âm hộ của mình bị một vật gì đó nông bự ra, đau điếng, bất
giác nó đưa tay sờ xuống chim, chạm ngay vào dương vật của
anh. Anh cầm tay nó cho vuốt dọc theo dương vật. Con bé cũng
chẳng biết đó là dương vật của người đàn ông, mà cứ tưởng đó
là ống chích của bác sỹ.
- Anh chích vào nghen, ráng chịu đau, đừng có la
- Dạ…
Anh ấn mạnh vào một cái ót, con bé đau quá, nước mắt ràng rụa,
mà chẳng dám la to. Máu đã chảy dọc theo hai bên háng, xuống
ngay lổ đít. Lồn con nhỏ bót quá, cứ như ngậm chặt lấy dương
vật, nó không cho anh rút ra. Vẫn biết là con bé đang còn đau,
nhưng anh không dừng lại được. Anh bắt đầu nắc, nước nhớt
trong lồn con bé đã thấm trọn dương vật của anh. Anh di chuyển
dễ dàng hơn, nhanh hơn, và dứt khoát hơn. Cơn đau dịu dần, con
bé thấy có cái gì đó cứ thụt ra thụt vô trong chim của mình,
lại còn có cảm giác sương sướng nữa, nó cố gắng nằm yên cho
ông bác sỹ chích, nhưng nó chẳng nằm yên được, thân thể của nó
cứ phải trườn tới trườn lui theo nhịp nắc của anh. Anh đã quá
quá, anh sướng quá, anh thõa mãn quá, vì anh đâu có ngờ rằng
mình nói chích thuốc mà bệnh nhân nằm yên cho anh chích như
vậy. Oáng chích của anh cứ phầm phập ra vào. Từ chổ nằm yên
cho anh chích, con bé cũng rên hư ử theo nhịp nắc của anh. Anh
nhủ rằng mình sẽ dùng chiêu này cho những bệnh nhân khác. Anh
sướng, anh rung lên, dương vật của anh giật giật trong người
con bé, tin khí tràng ra ngoài… anh dịu dần.
- Hết đau bụng chưa?
- Dạ, đỡ rồi ạ
- Có cần, thì ngày mai đến anh chích nữa nghen
- Dạ…
Ngày hôm sau con bé đến thật, anh cũng chích, và lần này nó
sướng, nó rên dữ lắm. Nó đã biết không phải anh chích, mà anh
đang làm cái chuyện vợ chồng với nó, nó sung sướng vì được hầu
hạ, được làm vợ bác sỹ, dẫu cho đó chỉ là cái miếng chớ không
có tiếng, nhưng người đời, khối người thích có cái miếng đó… Tiếng Hà đằng hắn làm cho ông bừng tỉnh. Trước mặt ông đây là
một bệnh nhân không bình thường, đang hạ mình cởi hết quần áo
cho ông ngắm. Ông lắc đầu trong sự giật mình. Ông buột miệng
mà chẳng biết mình đang nói gì:
- Cô là ai? Tại sao cô đến đây? Đến lượt Hà giật bắn người. Cô giật mình vì chân tướng mình đã
bại lộ, vậy là công toi, nhất là cô đang trần truồng như nhộng
trước mặt người đàn ông xa lạ. Nếu cô là bệnh nhân thực thụ
thì chuyện cởi đồ cho bác sỹ khám là chuyện thường tình, đằng
này, trong mắt ông, cô không phải là bệnh nhân, vậy cô cởi đồ
cho ông để làm gì? Hoá ra cô trở thành đĩ thõa.
- Tại sao anh nghĩ tôi không đến đây để khám bệnh?
- Chính thân thể của cô đã nói điều đó.
- Là sao?
- Cô chưa hề có chồng, vậy cô muốn khám vô sinh?
Hà rung bần bật. Cô nhảy nhanh xuống giường rồi mặc đồ vô. Cô
thấy ngượng ngùng với việc làm của mình. Cô bực dọc vì hành vi
của ông bác sỹ. Ông ta không nói ngay từ đầu, để cho mình
phải trần truồng ra cho ông ngắm, để rồi ổng phán một câu xanh
dờn. Cô không thèm nói với ông, đi nhanh ra ra cửa sổ. Cô mang
vào và đặt lên bàn ông tất cả dụng cụ nghe nhìn mà cô đã cài
từ hồi chiều.
- Đây ông xem, tôi là cảnh sát…
- Vậy cô định làm gì?
- Tôi không có ý định bắt ông, nhưng những việc làm của ông đã
làm tổn thương bao nhiêu cô gái vùng nông thôn…
- Cô nói không đúng. Thật ra là tự nguyện.
- Tự nguyện ư? Ông đã lợi dụng việc khám chữa bệnh để quan hệ
tình dục với những cô gái trẻ, làm ô uế ngành nghề của ông.
Thật ra cô đang giận cá, nên chém thớt cho đã nư. Cô giận ông
đã nói ra sự thật, mà ông đã không làm cho cô giống như ôg đã
làm cho những cô gái khác.
- Để cho tôi có thể hiểu và tin, ông có vui lòng kể sự thật
đời của ông không?
- Vâng… *
* * Ông Lê Nam đã đóng cửa phòng khám rồi cùng Hà ra sau vườn.
Tiếng chim hót líu lo hoà trong ánh nắng ban mai, đưa hồn cô
về tận những cõi thần tiên. Đi bên ông, cô không thấy ông có
vẻ là dâm tặc, mà như một người tình.
Dựa mình vào gốc cây, mặc cho tia nắng rọi thẳng vào mặt, ông
chậm rãi đi về cuộc đời mình.
- Tại sao ông được cái danh là chữa vô sinh?
Hà hỏi ông trong cái giọng mềm mại hơn, không còn gay gắt như
chiều tối hôm trước. Gỡ cặp kính cận, mặt ông có vẻ mệt mỏi.
Đó là câu chuyện của những năm trước. Trước cái thời điểm này,
tôi đã ở với rất nhiều nữ bệnh nhân. Đa phần là những cô trẻ
đẹp, và họ không hề/ không thể dứt ra được. Họ coi những lần
ăn nằm với tôi, là một sự ban bố mà tôi đã rộng lòng cho họ.
Họ quý mến, họ coi tôi như thần tượng. Một hôm, tôi nhận một
bệnh nhân cũng trạc tuổi như cô đến khám :
- Cô bệnh gì?
- Dạ,… dạ… bác sỹ có thể làm cho em có con được không ạ?
Trời đất, tôi nghe như vậy mà giật cả mình, tôi mà làm cho cô
âý có con ư? Tôi dư sức để làm cái chuyện ấy, chỉ cần tôi mơm
vài mũi. Không đơn giản như vậy, cô ta kể lại là đã có chồng,
nhưng không sao có con được.
- Cô và chồng có ăn ở thường xuyên không?
- Dạ, lúc trước thì thường lắm, có khi một ngày hai lần lận.
Nhưng từ khi biết em không có con, ành buồn, nên có khi một
tuần chẳng có lần nào cả.
Tôi hẹn cô ta cùng chồng đến để tôi khám. Thú thật, hồi học ở
trường không học kỹ về chuyện này, chỉ nói sơ sài. Tôi nhủ
thầm, nếu không được thì có chết thằng tây nào đâu? Sau một
hồi khám cho người chồng, hình dáng, độ lớn cũng bình thường.
Anh ta cũng ham muốn, cũng làm cái chuyện đó bình thường lắm.
Tôi đề nghị:
- Nếu muốn tôi chữa có kết quả, thì cả hai vợ chồng phải nghe
lời tôi. Tôi phải lấy và kiểm tra tinh trùng của anh mới được.
Bây giờ tôi ra ngoài, hai người cứ sinh hoạt bình thường như ở
nhà. Khi nào xong, anh ra cho tôi hay. Nhớ là phải xuất vào
trong khay này. Nghe tiếng cửa đóng lại, hai vợ chồng nhìn nhau e ngại, vì họ
chưa làm cái chuyện này ở nơi lạ, và ít khi làm vào ban ngày.
Anh ta tiến đến ve vãn người vợ, rồi đưa tay sờ vào chim. Cô
vợ giúp chồng cởi quần áo rồi nằm dài lên giường. Ông chồng
leo lên, nằm dài trên mình vợ, đút vào rồi nắc. Nắc lia nắc
lịc khoảng 5 phút, rồi anh ta phóng tinh vào khay. Tôi cho họ
về mà không quên dặn riêng với cô vợ:
- Ngày mai cô đến đây khám. Khỏang một tháng là cô có thể có
con được.
- Làm sao anh ti chắc như vậy?- Hà thắc mắc
Tôi đã nhìn rất kỹ và khay tinh trùng của người chồng, gom lại
chắc cũng cả muỗng canh, nhưng tuyệt nhiên trong vắt. Tinh
trùng như thế thì làm sao có con cho được?
- Thế anh chữa bằng cách nào?
- Bằng chính tinh trùng của mình như với bao cô gái khác. Có
điều là thai vì tránh thai, còn lần này làm cho thụ thai.
- Và kết quả tốt?
- Vâng. Từ đó tôi nổi như cồn, nổi hơn cả bệnh viện Từ Dũ như
bây giờ.
Hà phân vân, không biết có nên hỏi câu này với anh ta không?
- Thế lúc khám em, anh không có cảm giác gì ư?
- Sao lại không? Bao giờ khi khám một người phụ nữ, anh cũng
xem màng trinh của cô ta, xem cô ta có chồng chưa? Có con
chưa? Hay là gái trinh. Thói quen là vậy. Khi nhìn thấy em
trắng nõn nà như thế, anh chịu không được.
Hà thúc tay vào hông Lê Nam. Cô ngã người, mặt đỏ bừng nhớ lại
cảnh mình nằm tênh hênh cho anh ấy khám
- Thế sao lúc đó anh không làm gì em hết?
- Anh phát hiện ra em không bình thường, thì làm sao anh có
thể làm gì em. Vả lại, gần đây anh cũng dè dặt lắm.
- Sao vậy anh?
Có một lần anh nhận một bệnh nhân trẻ tuổi, độ chừng 15. Anh
ve vãn và cô bé đồng ý. Sau cái lần đầu anh chơi, con bé coi
mòi hạnh phúc lắm. Ngày sau, rồi ngày sau nữa, ngày nào nó
cũng đến tìm anh. Anh không tiếp thì nó ngồi chờ hoài, chỉ cần
anh dẫn nó vô buồng, cởi hết quần áo nó ra để chơi, chơi xong
là nó đứng dậy về ngay. Chỉ có chơi, chơi xong nó mới ngoan
như vậy, còn không được chơi, con bé tỏ ra ương ngạnh, nói gì
cũng không chịu. Sau này tôi không thâý nó đến nữa. Dò tìm thì
mới hay cô ấy đã qua đời. Hôm đó, cô ây trên đường đến phòng
khám, nó thấy có hai thằng đàn ông ngồi nhậu trong chòi canh.
Thay vì đi qua như mọi khi, đàng này nó đứng lại nhìn.
- Ê, mày nhìn ra sau xem, ai kiếm kià
Thằng này nhìn ra sau, chợt thấy có con bé khá xinh đang nhìn
hau háu. Cả hai thằng cũng chẳng còn đủ tỉnh táo để phần biệt
trắng đen, nó chỉ biết rằng dương vật tự dưng phồng lên đòi
hỏi. Nó lôi con bé vào chòi thay phiên nhau đụ. Từ cái chổ
sướng như ông bác sỹ, sau vài lần thay đổi, lồn nó khô nước,
sưng tấy lên, vậy mà cả hai thằng chẳng thèm để ý, chúng nó
chơi tiếp. Chúng chẳng những không chơi bình thường, mà khi
hứng, chúng lấy rượu đế đổ vào lồn, đứa này đổ, đưá kia uống.
Lồn sưng, gặp rượu đến thì rát không thể tưởng… sáng hôm sau,
người ta phát hiện ra xác con bé trần truồng, lồn thì sưng
múp, ruồi nhặn bu. Người ta tiếc thương cho cô bé bệnh tâm
thần. Anh nghe như chết điếng. Con bé bị tâm thần, vậy mà anh
là bác sỹ, anh không phát hiện, để cho con bé cứ mê muội anh.
Anh ray rứt, anh ân hận.
- Anh chơi như vậy, không sợ bệnh sao?
- Bệnh gì? Cô nào cũng mới tinh, có gì đâu mà sợ. Những bà có
chồng, thì tối ngày chồng thui thui ruộng vườn, có ăn chơi đâu
mà sợ lây bệnh.
Cả hai đâu ngờ rằng anh vừa kể vửà đưa tay vuốt ve nàng, còn
nàng thì nằm ngả người lên đùi anh. Chỉ khi vừa xong câu
chuyện thì họ mới nhận ra điều này. Lỡ tay đang ở trong quần
của Hà, anh siết mạnh:
- Sao, có bắt anh không hả cô cảnh sát?
- Hứ,…
Một lần nữa, nước trong chim Hà chảy ra ướt cả tay anh. Anh đở
Hà ngồi dậy, anh hôn lên má.
- Em co chịu làm vợ anh không?
- Nếu không thì anh sẽ đi hoang thế này hoài sao?
Anh hạnh phúc khi nghe Hà nói như vậy. Họ chẳng cần giường
nệm, mà đè ngay ra. Tiếng lá cây khô xào xạc bẹp dúm dưới thân
thể của hai người theo từng nhịp, từng nhịp của Lê Nam, vị bác
sỹ biệt danh “ Bác sỹ miệt vườn”.
Hết Lúa Vàng |