| Sau những gì được nghe từ phía ông bầu của mình hôm trước, 
					bản thân Mai cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, thậm chí ngạc 
					nhiên tới mức nàng đâm nghi ngờ những gì nàng đã được biết 
					về sự khó khăn trong vấn đề cấp giấy phép ra đĩa hát của 
					nàng hôm trước. Như thể đó là một màn kịch mà nàng được bày 
					đặt vào nhằm phải phục vụ thân xác cho tay cục trưởng đêm 
					rày vậy. Hôm chánh thức phát hành đĩa hát, mọi thứ diễn ra 
					đều tốt đẹp vượt quá mọi mong đợi của nàng. Ngay cả trước 
					khi phải đón nhận cái việc chung chạ với tay Lâm cục trưởng, 
					Mai cũng chưa bao giờ nghĩ đến một cảnh tượng hoành tráng và 
					sống động đến thế. Một đám đông hâm mộ với rất nhiều hoa và 
					cờ quạt, hình ảnh của nàng tập trung trước hãng đĩa hát. 
					Ngay trong ngày đầu phát hành, lượng đĩa bán ra đã đạt đến 
					mức cao ngất ngưởng. Niềm vui sướng quá đỗi khiến mọi nỗi 
					nhục nhã mà nàng phải hứng chịu trong cái đêm trước như 
					thoáng qua chỉ là một giấc mơ. Trong niềm vui chất ngất ấy, khuôn mặt rạng ngời của Mai chỉ 
					kém tươi tắn đi chút xíu vì chưa nhận được điện thoại của 
					Phong, đã hai hôm nay, từ cái buổi tối trước khi nàng phải 
					lên giường với Lâm, Mai vẫn chưa liên lạc được với Phong. 
					Hôm đó thì Mai cảm thấy may mắn vì anh đã không phone cho 
					nàng. Nếu phải nói chuyện với nhau thì chính Mai lúc đó sẽ 
					rất khó xử, nàng không biết sẽ nói năng ra sao khi vừa mới 
					trải qua một cơn chăn xô gối lệch với đủ những trò làm tình 
					mọi rợ với một gã đàn ông khác. Tất nhiên là Mai làm chuyện 
					đó với một lí do và động cơ rất chánh đáng, song nàng vẫn sẽ 
					rất ngượng và ngại ngùng nếu như lúc đó, vừa mới làm tình 
					xong với tay cục trưởng mà Phong lại gọi cho nàng. Tuy vậy, 
					hôm đó khác, hôm nay khác, nếu như hôm nay nhận được một cú 
					điện thoại của Phong thì nàng sẽ rất vui, anh là người mà 
					Mai muốn chia sẻ thành công lúc này của nàng nhất. Buổi tối, 
					tất cả khách khứa đều đến đông đủ trong buổi tiệc mừng đãi 
					hát của Mai thành công rực rỡ, chỉ thiếu đi mất người đàn 
					ông mà Mai dành trọn trái tim của mình. Cả tay Lâm cũng có 
					mặt, trông gã vô cùng đạo mạo với một bộ vest sẫm màu, đúng 
					với dáng vẻ của một tay quan chức, một tay cục trưởng đầy uy 
					quyền. mai không thể nghĩ nổi gã là một con heo khi làm tình 
					với nàng, sẽ chẳng một ai nghĩ vậy nếu chưa từng bao giờ 
					chung chạ với gã. Nhưng qua vụ đó, Mai nghĩ có lẽ mấy tay có 
					chức quyền đều vậy cả, ngoài mặt thì đường bệ lịch lãm như 
					thể thôi, còn bên trong đều thối nát sa đoạ hết. Cái cách 
					hắn đã từng vạch lỗ đít nàng ra rồi ấn cặc vào chơi Mai tả 
					tơi khiến cho chỉ cần nghĩ lại thôi là nàng đã thấy rùng 
					mình. Kể cả là Tuấn cũng không chơi nàng kiểu đó, vì ít ra 
					ông bầu của nàng cũng coi cái lồn của Mai là của riêng gã, 
					gã còn "giữ gìn" cái đó của nàng mỗi khi đụ Mai. Đằng này, 
					cái tay cục trưởng Lâm kia coi cái lồn của Mai như một thứ 
					của chùa, hắn chơi nàng như phá, cứ như thể hắn muốn cho sau 
					cái đêm đó, cái lồn của Mai sẽ toang hoác ra và những gã đàn 
					ông khác sau này chơi nàng sẽ không cảm thấy bót, thấy sướng 
					nữa vậy. Cái vẻ đạo đức giả của Lâm khiến Mai khinh bỉ vô 
					cùng, đã thế hắn còn tiến lại gần nàng chúc mừng Mai một 
					cách rất tự nhiên trước mặt rất đông người, như thể chưa 
					từng bao giờ trong đời hắn bắt nàng phải bú cu hắn, phải 
					chổng đít lên cho hắn đụ vậy. Mai cố nén cơn giận, giống như 
					nàng đã nén nhịn khi chung đụng hiến thân cho gã, cố cười xã 
					giao với gã, cố không nghĩ đến những cái trò quái gở hắn đã 
					làm với nàng. Bây giừo là lúc Mai tự thấy mình nên tự cho 
					phép bản thân hưởng thụ mùi vị ngọt ngào của thành công, và 
					cho phép trái tim mình nghĩ về người đàn ông mình yêu đang ở 
					nơi xa..... **   *
 - Anh làm gì mà ủ rũ như con gà mắc mưa vậy. Thi đấu thì 
					phải có thắng có thua chớ. Cái quan trọng bây giừo là anh 
					phải chạy chữa cho tử tế, kẻo nhỡ ra.....- Cô làm cái gì mà nói nhiều thế, tôi đau váng cả đầu ra kìa.
 Phong gắt gỏng, khuôn mặt đẹp trai lãng tử của anh xị ra 
					nhăn nhó khó chịu, cả vì việc anh thua trận hôm qua lẫn vì 
					chấn thương ở bả vai làm anh đau nhói mỗi khi cử động. Cái 
					chấn thương đáng nguyền rủa ấy đã đeo đẳng Phong mấy năm 
					nay, mới mấy tháng trước, tưởng chừng như đã chữa chạy thành 
					công vậy mà mới sau có hai giải đấu, nó đã lại quay về hành 
					hạ anh. Nếu không có chấn thương bả vai ấy thì Phong tin 
					chắc trận đấu hôm qua mình không thể nào thua cuộc, lại càng 
					không thể nào để tuột cái chức vô địch tưởng như đã nắm gọn 
					trong tay ấy. Vẫn biết đời một thằng vận động viên thi đấu 
					thể thao thì phải có thắng có thua, nhưng Phong không muốn 
					lúc này mình thua. có thể thua bất kì mọi lúc, mọi nơi, 
					nhưng tuyệt đối không phải lúc này, ở giải đấu này vì anh đã 
					hứa sẽ đem chiến thắng về tặng cho Mai. Lúc nào Phong cũng 
					nhớ đến cái đêm trước khi anh và mai chia tay, nàng nằm 
					trong tay anh, trần truồng, yếu đuối cần anh che chở, rên rỉ 
					vì khoái lạc. Phong đã quả quyết với Mai anh sẽ thắng ở giải 
					đấu này, còn nàng thì đã hứa khi đó, lúc anh trở về, nàng sẽ 
					dâng cho anh một đêm hành lạc vui vẻ không thể nào quên, 
					nàng sẽ ngoan ngoãn nằm cho anh địt, sẽ hát cho anh nghe lúc 
					anh ở trên nàng..... Thế mà tất cả những ước mong đẹp đẽ ấy của Phong đều đã bị 
					cái chấn thương khốn nạn này phá vỡ tan tành không thương 
					tiếc. Ngày hôm qua thậm chí anh đã đi gần tới chiến thắng, 
					chỉ còn cách trận chung kết có một giơ đấu nữa thôi. Rồi một 
					nỗ lực ráng cứu banh cuói sân, Phong cảm thấy vai mình nhói 
					đau, cái đau như một cây kim nhọn hoắt đâm lên óc, anh hiểu 
					thế là tất cả đã chấm dứt ở cái giải đấu này.- Anh ngồi yên để người ta băng lại cho nào. Đừng có quẫy 
					đạp như đứa trẻ thế.
 Giọng nói của cô nàng quản lí riêng cho Phong vẫn thế, dịu 
					dàng và ngọt như mật, đủ để khiến cho bất kì gã đàn ông nào 
					dù là cứng rắn nhất cũng phải quy hàng. Tất nhiên là sau 
					quãng thời gian sáu, bảy năm làm quản lí cho Phong, kể từ 
					lúc anh bắt đầu cầm vợt thi đấu chuyên nghiệp thì quá đủ để 
					Trâm lôi anh lên giường với nàng. Một anh chàng đánh banh 
					đẹp trai ngủ với cô quản lí xinh như mộng của mình, chuyện 
					đó diễn ra quá đỗi bình thường, kể cả với bản thân Phong nữa, 
					cho đến khi anh gặp Mai. Bàn tay mịn màng của Trâm chạm vào ngực để trần của Phong, 
					cô ta thoắn thoắt quàng qua vai anh những lớp gạt trắng cố 
					định cái khớp vai vừa được chữa chạy theo kiểu vật lí trị 
					liệu. Thực sự thì điều này khiến Phong cảm thấy đỡ đau hẳn, 
					cánh tay anh lúc này không còn cái cảm giác rã rời ra khỏi 
					cơ thể như lúc đầu, nhất là khi cô ta có những đụng chạm rất 
					khéo léo vào người Phong. Vẫn chưa hết bực tức, chưa thể nào 
					tiêu hoá nổi cái thất bại khó coi hôm qua, Phong cảm thấy 
					hơi bực. Nếu theo như mọi khi thì lcú này anh có thể vần 
					ngửa Trâm ra rồi đòi cô ta cho anh đụ, Phong biết Trâm sẽ 
					chẳng bao giờ từ chối, giống như bao năm nay cô ta đã luôn 
					đáp ứng những đòi hỏi về thể xác của anh. Trâm tiến lại gần 
					phong, áp cái thân hình hừng hực như núi lửa vào anh thỏ thẻ- Thế nào cưng, thấy hứng hông. Nếu muốn thì về khách sạn 
					lên phòng em sẽ chiều.
 Phong thấy cái buồi của mình hơi cương lên trong quần, một 
					cuộc làm tình nồng nàn lúc này sẽ là bài thuốc tốt nhất giúp 
					anh bớt đau đớn về thể xác cũng như khó chịu về tinh thần 
					sau thất bại. Trâm có một cặp vú rất bự và một cái lồn nhiều 
					lông nung núc thịt lúc nào cũng có thể làm cho đàn ông sướng 
					từ gót chân đến đỉnh đầu, cô ta sẽ là liều thuốc giảm đau 
					rất tốt lúc này với Phong với cái kiểu thổi kèn miên man đĩ 
					thoã của cô ả. Có cảm giác chỉ còn một khoảng cách rất gần và ngắn ngủi nữa 
					thôi là Phong sẽ kéo cô ta ôm vào lòng và....đòi hỏi. Nhưng 
					vào đúng cái giây phút cuối cùng ấy thì ở cái ranh giới đó, 
					tự dưng phong lại nhớ đến Mai. Từ hôm qua anh đã cảm thấy 
					mình có lỗi vì đã thua, đã không làm tròn lưòi hứa với nàng, 
					giờ nếu anh lại còn làm tình với Trâm nữa thì tự bản thân 
					Phong cũng thấy mình không ra gì. nhớ lại nụ cười thánh 
					thiện của Mai, sự ân cần âu yếm của nàng, Phong thấy dù cho 
					con heo lòng của mình có trỗi dậy mạnh mẽ thế nào thì cũng 
					không thể nào át nổi tình yêu chung thuỷ của Phong. Miếng 
					thịt mỡ núng nính bày ra phô phang phía trước mà không đủ 
					can đảm vồ lấy ngấu nghiến đâm ra Phong cáu bẳn, gắt gỏng- Cô coi bộ tôi thê thảm thế này thì còn đủ sức làm ba cái 
					chuyện đó với cô được hay sao chớ. Thôi về khác sạn lẹ, tôi 
					mệt mỏi lắm rồi.
 Vẻ mặt của Trâm lộ rõ vẻ thất vọng, trước giờ chưa bao giờ 
					cô nàng bị từ chối phũ phàng như thế, đáng lí ra với cái 
					thân hình và số đo ba vòng như vầy, Trâm vẫn nghĩ chẳng con 
					mèo đực nào đủ sức cưỡng lại miếng mỡ là nàng.- Anh nên thử dùng chút thuốc này đi, sẽ giúp anh hồi sức 
					nhanh hơn đó. Em đã liên hệ với mấy bác sĩ giỏi nhất ở đây 
					rồi.
 Phong với tay chộp lấy cái lọ thuốc nhỏ xíu lắc nhẹ, những 
					viên thuốc màu trắng nhỏ xíu xinh xắn kêu lóc cóc trong lọ 
					rất vui tai.
 - Sao hổng có nhãn chi hết vậy
 - Thì thuốc này là thuốc cấp riêng chớ có phải dùng đại trà 
					đâu mà nhãn, anh uống nhanh đi đừng hỏi nhiều quá. 1 viên 
					mỗi lần, hai lần một ngày.
 Phong cầm lọ dốc ra một viên bỏ vào miệng, viên thuốc trôi 
					ực xuống cuống họng anh. Nói một cách không ngoa, đó là viên 
					thuốc đã làm thay đổi cả một phần cuuộc đời sau này của 
					Phong. Về đến khách sạn, tự dưng Phong thấy toàn thân của mình nóng 
					rực cả lên, nằm vật ra giường Phong thửo dốc, như quên bẵng 
					cả cơn đau buốt nơi bả vai. Mà quái lạ, hình như anh cũng 
					không còn cảm giác rõ rệt về cái đau đó nữa, cảm giác thật 
					là êm dịu, trừ cái khó chịu nơi trong quần, nơi cái buồi của 
					Phong tự nhiên phồng to đòi hỏi. Phong lấy tay ấn cái đống đang cộm lên trong quần mình xuống 
					nhưng ấn mãi nó cũng không xẹp đi nổi, mà lại còn cương hơn. 
					Chưa bao giờ phong cảm thấy nứng bất thình lình như thế này, 
					bâng quơ và bất chợt. Đúng vào lúc ấy Phong chết sững cả 
					người, trâm, cô nàng quản lí của anh nhẹ nhàng bước vào, 
					nhón từng bước chân tiến lại phía Phong.
 Trên người cô ta không có lấy một mảnh vải, toàn thân trần 
					truồng như một đứa trẻ vừ lọt lòng. Mái tóc của cô ta xoã 
					tung ra đến vai đầy quyến rũ, cả cái đám lông đen giữa hai 
					chân cô ta cũng bày ra cho Phong ngắm. Anh đã làm chủ cái 
					tấm thân đàn bà loã lồ ấy rất nhiều lần, nhưung lần nào cũng 
					cảm thấy káhc lạ như lần đầu, nhất là lúc này, khi cái buồi 
					của Phong đang hừng hực như thế.- Đừng nói gì anh yêu, em biết anh mệt. Nhưung em sẽ làm cho 
					anh thấy thoải mái ngay, anh không phải làm gì đâu, để em.
 Cô ta dễ dàng đẩy Phong đã không còn một chút sức lực, rũ 
					người ngã ra giường. Cô ta trườn thân thể trần truồng lướt 
					lên Phong rồi bắt đầu lần tay cởi quần áo anh.- Anh chỉ phải nằm và tận hưởng thôi......
 Cô ta thì thầm vào tai của Phong, anh nhám chặt mắt thở dài, 
					một thằng đàn ông bình thường vào lúc này còn biết làm gì 
					hơn nữa. (Hết Phần 
					14 ... Xin mời xem tiếp
					Phần 
					15) |