Phong trầm ngâm nhả từng làn khói thuốc trắng
xám thành những vòng tròn bay lên trần nhà, nguyên tắc của
một vận động viên thể thao mà chính anh cũng học thuộc lòng
: không rượu bia thuốc lá và sex hạn chế. Nhưng nếu lúc này
không có cái việc đốt thuốc ấy thì Phong cũng chẳng biết làm
gì, anh thấy mình bất lực một cách ghê gớm. Tiếng nước chảy
tí tách trong phòng tắm càng làm cho Phong sốt ruột, Trâm
tắm trong đó hồi lâu vẫn chưa ra. Tánh cách của cô nàng vẫn
vậy, mỗi lần trước và sau khi làm tình xong thì bao giờ Trâm
cũng rất thích thú được gột rửa mình dưới làn nước ấm áp. Mà
có khi không chỉ riêng Trâm, Phong nghĩ cái thói quen kì cọ
tắm rửa này là sở thích của đa số đàn bà khi dính đến cái "chuyện
ấy", những cô gái khác đã từng qua tay Phong kể cả Mai cũng
đều có cái thói quen này.
- Tiếng mát lắm anh ơi, anh nhất định không thích vào tắm
chung với em à cưng?Tiếng Trâm gọi từ trong phòng tắm ra
mời mọc. Cô nàng rủ rê anh cùng vào tắm chung với nàng từ
lúc đầu nhưng phong từ chối, anh có quá thừa kinh nghiệm để
biết rằng nếu mình cũng vào đó thì sẽ chẳng bao giờ "tắm"
được một cách tử tế theo đúng nghĩ đen của từ này. Chính bản
thân anh cũng phải nể phục cái biệt tài mời mọc chuyện ái ân
của Trâm. Gần như bất kì lúc nào cô ta muốn thì cũng đều có
thể lôi kéo Phong vào một cuộc làm tình không hẹn trước,
nhất là sau khi Phong bắt đầu uống cái loịa thuốc giảm đau
mới Trâmn đưa cho thì anh chẳng bao giừo có đủ khả năng từ
chối màn mời gọi rất ...dễ thương của Trâm.
- Em cứ tắm đi, anh ngồi nghỉ một chút xíu đã.
Phong lúc này cũng chẳng còn tâm trí nào mà chạy vào vui
vầy với Trâm trong đó nữa, kể cả khi bên tai anh có thể nghe
thấy rõ ràng tiéng nước vỗ lồm bộp chảy lên làn da trần
truồng của Trâm trong đó. Phong dụi tắt cái mẩu thuốc đã
cháy gần hết vào gạt tàn, phủi mấy cái đóm thuốc vương trên
ngực, Phong vẫn chẳng buồn mặc lại quần áo nữa sau màn làm
tình với Trâm khi nãy, vẫn cứ tồng ngồng như thế. Đầu óc anh
hoang mang, một mặt thì hình ảnh Trâm đang đứng dạng háng
trong đó, chỉa cái shower xối xả vào lồn, nước tung bọt
trắng xoá đan xen với những chùm lông lồn đen nhánh ướt bết
nước thật khiêu khích. Nhưng mặt khác thì Phong rất dằn vặt
về chuyện của Mai. Tranh thủ lúc Trâm vào trỏng tắm, anh gọi
điện thoại về hỏi thăm tình hình của mai. nàng không thất
vọng vì chuyện Phong không giành được chức vô địch ở cuộc
thi này, nhưng rõ ràng là Mai rất buồn về chấn thương của
Phong. Giọng nói qua điện thoại khản cả đi, hốt hoảng vì lo
lắng cho anh của Mai đâm ra càng khiến Phong thấy có lỗi với
nàng.
Đúng là Phong không hề nói dối mai về chuyên anh bị chấn
thương và phải ở lại nước ngoài chữa chạy chưa thể vè Việt
Nam ngay được, nhưng chỉ riêng việc nói dối nàng, không cho
Mai biết chuyện hiện giờ bên anh luôn có sẵn một người đàn
bà phục sẵn bên anh, gần như luôn luôn sẵn sàng cởi hết quần
áo ra để làm tình cùng anh đã đủ khiến cho Phong thấy mình
đang lừa dối Mai một cách trắng trợn. Phong tự chất vấn với
lòng mình, sỉ vả mình đã không xứng đáng với sự yêu thương
và lo lắng ấy của Mai.
- Cưng làm gì mà suy nghĩ mông lung vậy, lại nhớ đến cô nào
phải hông.
Phong giật mình, mải suy nghĩ anh không biết Trâm đã lén
đến sau ôm lấy anh từ lúc nào. Tắm xong cô nàng vẫn không
thèm mặc lại chút gì trên người, mái tóc và đám lông đẫm
nước cùng với làn da mịn áp vào người Phong khiến anh chuyển
sang một cảm giác khoan khoái đến kì lạ. Thân thể trần
truồng của Trâm dựa hản vào anh, tay của cô nàng sờ vào chỗ
cái buồi của phong trêu chọc anh
- Sao lúc nãy hùng hổ lắm, làm cho người ta đến là khổ, mà
bây giờ ỉu xìu như gà mắc toi vậy cưng.
Phong gạt tay của Trâm đang sờ mó cặc mình, vẻ hơi khó
chịu. Bây giờ là lúc nào mà cái đó của anh có thể cương lên
được cơ chớ, Phong chỉ muốn sao cho cái chấn thương chết toi
ở vai của mình bình phục lẹ để có thể bay ngay về Việt Nam
gặp Mai. Thân thể ngon lành khủng khiếp cùng cái lồn lúc nào
cũng đỏ mọng lên của Trâm chỉ có thể xoa dịu những khát khao
về thể xác nhưng chẳng thể nào bù đắp được về mặt tình cảm
cho Phong khi phải xa Mai. Mấy ngày vừa rồi Phong làm tình
như điên, làm tình từ sáng đến tối với cả Trâm nhưng chỉ cần
hễ rảnh ra một giây phút nào đó thôi là lại khiến cho Phong
nhớ Mai khôn nguôi.
Dăm ba phút nói chuyện điện thoại khi nãy thậm chí lại
càng khiến cho Phong thấy nhớ Mai hơn, vậy mà lúc đó anh
cũng không có đủ can đảm để nói chuyện lâu hơn với nàng vì
càng nói Phong càng biết mình sẽ chỉ có nói xạo với nàng về
hoàn cảnh hiện tại của mình. Phong cố an ủi Mai rằng anh
đang nằm trong bệnh viện, chấn thương của anh thực ra không
quá nặng và anh có thể về nàh với Mai sớm nhất có thể. Nhưng
sự thực thì anh đang ở trong một khách sạn nhỏ nhưng rất đẹp
và yên tĩnh, một ốc đảo thật sự để cho anh và Trâm làm cái
chuyện chồng vợ với nhau. và cái chấn thương của phong cũng
không hề nhẹ như lời anh nói, đó là một chấn thương tái phát
và những chấn thương kiểu vầy cần rất nhiều thời gian để hồi
phục.
- Bao giờ thì anh biết mình có phải phẫu thuật hay không?
- Em cũng chưa rõ, bên này họ đang kiểm tra lại phim chụp
xương của anh. Em hy vọng là chỉ cần chữa theo kiểu xoa bóp
vật lí thôi chứ không cần làm phẫu thuật. Nếu phẫu thuật thì
coi như cả mùa giải thi đấu này của anh thế là xong.
Trâm ngồi vào lòng Phong, đặt tay của anh lên vú mình, cố an
ủi anh.
- Anh cũng đừng buồn, dù sao mình cũng nên chữa trị triệt để
một lần trước khi về nước.
- Không được, anh không thể ở lại bên này lâu đến thế được.
Phong nghĩ đến Mai, anh đã hứa tuần tới chữa chạy xong sẽ
về với nàng. Phong nhấc đít của Trâm ra khỏi lòng mình rồi
đứng dậy, ra kế bên cửa sổ nhìn ra ngoài trầm ngâm. Khung
cảnh bên ngoài đẹp thơ mộng và yên bình quá, nếu như lúc này
có Mai ở đây thì có lẽ anh sẽ rủ nàng cùng chạy ra ngoài đó
và làm tình trên thảm cỏ xanh mướt không một bóng người kia.
Cử động hơi mạnh lại khiến cho cái khớp xương nơi vai của
Phong đau nhói người, cái chấn thương đâm ra khiến Phong
chán ghét cái nghiệp thể thao của mình ghê gớm, vậy mà đã có
lúc trong quá khứ, anh coi tennis chính là cuộc sống của
mình, không thể tách rời nó.
- Anh phải ở lại, phải chữa chấn thương đến khi hồi phục hẳn
mới được về nước, đó là quyết đinh của em. Anh nen nhớ dù
sao em cũgn là quản lí của anh. Có thể khi chúng mình ở trên
giường làm tình với nhau thì anh là ông chủ, anh bắt em làm
gì em cũng phải phục tùng. Nhưng nếu là công việc liên quan
tới sự nghiệp của anh thì anh phải nghe theo em.
Trâm bước đến trước Phong, nghiêm nghị. Cô nàng ấy chưa bao
giờ yếu đuối, thậm chí là Phong còn chưa từng gặp một ai bản
lãnh và sắc sảo như Trâm. Đúng là ở trong phòng ngủ, anh có
thể ra lệnh cho cổ, bắt cổ chiều theo những trò chơi tinh
quái về tình dục của mình nhưng sẽ không bao giờ Phong qua
mặt được Trâm trên trường đời. Một thoáng chốc, Phong đâm ra
lo lắng cho tương lai hạnh phúc của mình và mai một khi có
một viên đá cản đường quá lớn mang tên Trâm.
- Anh sẽ không buồn đâu, em hứa đấy. Anh cũng biết là trong
thời gian ở đây em sẽ chiều anh tất cả những gì anh yêu cầu
mà. Em cũng biết cách giúp anh "đổi món" khi làm tình ở trên
giường mà, anh sẽ không thấy nhàm chán với em đâu.
Trâm dùi vào ngực Phong thỏ thẻ, cặp vú của cô nàng áp sát
vào anh phập phồng theo từng hơi thở kích thích khủng khiếp.
Chẳng cần nhìn xuống Phong cũng biết cái buồi của mình đang
nhỏng lên từ tốn.
- Hoá ra cứ ở đây thì sẽ được làm tình cả ngày như thế này à.
- Phong nói có chút giễu cợt chính mình.
- Em hỏi bác sĩ rồi, ông ta nói trong giai đoạn hồi phục
chấn thương anh có thẻ làm tình thoải mái, miễn là đừng quá
sức là được. Thậm chí làm tình nhiều còn khiến tâm lí của
anh thoải mái hơn đó. Thế nên em đã coi việc lên giương phục
vụ anh là một việc quan trọng giúp anh nhanh chóng lành chấn
thương rồi đó.
Phong thở dài, lập luận của Trâm sắc sảo như thể thì anh
đâu còn bất kì cơ hội nào để phản biện lại được nữa. Cái
kiểu tấn công anh của Trâm vừa dứt khoát quả quyết nhưng lại
vẫn vô cùng khéo léo, để cho Phong không thể nào quên được
việc cô ta cũng chỉ là một người đàn bà, một người đàn bà có
tài xoa dịu mọi nỗi đau của một người đàn ông như Phong.
Thường ngày vẫn thông minh nhanh nhạy là thế nhưng bây giờ
Phong cũng gần như chỉ biết buông xuôi mình mặc cho chuyện
gì đến thì tự nhiên đến. Tiếng của Trâm ngọt ngào:
- Anh uống thuốc nè cưng, hôm nay vẫn chưa uống đủ đâu. Phải
uống đúng liểu mới được, cưng đừng có lười nghen.
Cô ta tiến lại gần Phong, trên tay cầm ly nước bằng thuỷ
tinh sóng sánh. Trâm lại gần phong rồi đặt môi lên môi anh,
viên thuốc truyền từ miệng của cô ta vào miệng anh. Phong
cảm thấy viên thuốc ấy còn như mang theo cả mùi thơm nồng từ
lớp son trên môi của Trâm, mang theo cả hương thơm tho tuyệt
diệu trong miệng cô nàng. Cái kiểu cô nàng mớm thuốc đến tận
nơi thế này thì còn gì khoái lạc hơn nữa. Trâm chờ cho Phong
uống ly nước rồi mới nhảy bổ vào lòng anh nũng nịu.
- Nếu anh không bị chấn thưnơg thế này thì làm sao em giữ
nổi anh cho riêng mình em thế này. Đừng có tưởng em không
biết chuyện anh lăng nhăng với mấy cô khác nhé. Anh có thể
chơi bời với bọn họ nhưũng chỉ được yêu mình em thôi.
Phong nhói cả người, chỉ nghĩ đến lời nói đầy đe doạ của
Trâm là Phong đã thấy lo lắng. Có điều, lúc này thì lo lắng
về tương lai ấy bị gác qua một bên, cả sự phân vân không
biết Trâm đã phong phanh chuyên của anh và Mai hay chưa cũng
thế. Trâm đã cúi xuống và bắt đầu mút cu cho anh, Phong thở
dài khoan khoái, thôi thì đành làm tình cho hết một ngày,
cho đỡ phải suy nghĩ về những chuyện đau đầu nữa vậy.
(Hết Phần
16 ... Xin mời xem tiếp
Phần
17) |