| Hải về nhà mà tâm trạng bất an, bụng dạ cồn cào, tay chân 
					run rẩy, máu nóng trong người nó đổ dồn lên mặt, tưởng như 
					chỉ cần một vật nào đó chọc vào, cái đầu nó sẽ như ngọn núi 
					lửa, phun ra những dòng máu đen đặc. Dòng máu của thèm muốn. 
					Hải thèm muốn. Cả ngày nay nó vật vờ khắp nơi, chạy trốn cái 
					bóng vô hình mà hữu hình kia mà không được. Cái cảnh mẹ con 
					cô giáo nó làm tình hiện rõ mồn một. Nó không tìm được cách 
					nào để tự giải thoát mình khỏi hình ảnh đó. Dường như, cái 
					cảnh cuồng dâm thác loạn đó là một thứ chất dẻo đặc quánh 
					len lỏi khắp các ngóc ngách trong bộ não nó, tràn xuống cổ, 
					xuống ngực, bóp chặt trái tim, làm phổi nó đặc quánh lại. 
					Hải bước đi mà không rõ là nó đang đi đâu. -Hải! Ấy đi đâu đấy?
 Hải ngước lên nhìn, ngó quanh ngó quất để tìm thằng Phú. Cái 
					giọng nói lanh lảnh của thằng Phú không lẫn vào đâu được. 
					Phú đang ngồi trong nhà, đằng sau quầy hoa quả, nhìn ra 
					đường. Phú đang mỉm cười nhìn Hải. Hải đã đi sang con ngõ 
					nhỏ này lúc nào, nó cũng không biết và nó cũng chẳng cần chú 
					ý. Mỉm cười nhìn bạn, nó gật đầu chào:-Tớ đi chơi.
 -Trời nắng thế này, cậu còn đi đâu, vào đây chơi với tớ đi, 
					tớ ở nhà có một mình không hà.
 -Ấy sáng nay làm bài thi thế nào? - Phú hỏi.
 -Tớ chẳng biết nữa, nhưng chắc kém lắm. Ấy thế nào?
 -Tớ làm cũng được, hì hì.
 -Ngày kia là thi Sinh rồi, tớ chưa học được gì, chán quá.
 -Ôi dào, môn đó cậu lo gì, tớ cho cậu biết chuyện này, cậu 
					không được nói cho ai đấy nhé!
 -Chuyện gì thế? - Hải tò mò hỏi lại.
 -Tớ biết đề rồi!
 -Thật hả? Đề thế nào, làm sao cậu biết.
 Phú cười hì hì, đi vào trong nhà. Hải ngó theo thằng bạn rồi 
					tiện tay với quả mận hậu cho vào mồm. Thằng Phú rõ tính lề 
					mề, lộn xộn, Hải xơi đến 3 quả mận thì Phú mới mò ra, tay 
					cầm mảnh giấy.
 -Đề đây cậu này, hì hì.
 Vồ lấy tờ đề, Hải sáng cả mắt, vậy là môn thi tới ổn rồi, nó 
					nghĩ thầm nhưng vẫn không quên hỏi lại:
 -Làm sao cậu có thế?
 Phú ngồi xích lại gần Hải, thì thầm như để người ngoài đường 
					không nghe thấy, Hải cũng ngồi thu lại. Phú nói:
 -Tớ địt cô rồi cô cho.
 -Thế à, sao câu lắm tiền thế. Một lần chơi cô 50 ngìn lận, 
					mà hôm trước tớ mới thấy cậu khoe là được chơi cô rồi mà?
 -Thế mới tài chớ! Này, tớ hỏi nhá, cậu còn muốn địt cô nữa 
					không?
 Hải dựng lên:
 -Muốn chứ! Cách nào thế, không mất tiền chứ!
 -Tất nhiên rồi. Không mất tiền mới nói. Phú nhìn Hải cười 
					tít mắt.
 -Làm thế nào thế? Thằng Dũng với thằng Cường có biết không?
 -Cậu yên tâm. Tớ mời cô về nhà tớ chơi, nhà tớ ít khi có 
					người ở nhà nên tớ với cô chơi nhau thoải mái lắm. Hì hì.
 -Hôm nào cô tới, gọi tớ với nha.
 -Hì hì, để xem đã, thằng Dũng bây giờ giữ mẹ kỹ lắm. Bị bọn 
					mình địt mẹ nó nhiều, nó cú nên bây giờ giữ mẹ ở nhà, cô Nga 
					cũng chiều con nên chỉ cho con địt thôi. Tớ phải xin mãi cô 
					mới cho tớ chơi cô đấy. Cô vẫn quý tớ mà. Hì hì
 -Sáng nay tớ vừa qua nhà cô, cô và thằng Dũng đang địt nhau, 
					cô mời tớ địt cô đấy- Hải đầy bức xúc.
 -Thằng Dũng không cho đúng không, đấy, tớ đã nói mà hì hì- 
					Phú lại cười tít mắt.
 -Nó... nó đòi tiền.
 -Biết rồi, biết rồi, chiều nay cậu qua đây! Thấy thằng bạn 
					khổ sở quá, Phú quyết định cho thằng bạn chơi cô giáo Nga 
					cùng mình, Phú là một thằng vốn bản tính hiền lành giống Hải, 
					thường thì nó không bao giờ đang tâm nhìn bạn mình gặp 
					chuyện khó khăn, nó cũng quý thằng Hải, những thằng hiền 
					lành, nhút nhát thường có xu hướng xích lại gần nhau. Mà một 
					mình nó chơi cô Nga cũng không ổn, cô dâm như vậy thì làm 
					sao Phú đáp ứng nổi, không khéo giữa đường hết đạn, cô không 
					sang nhà nó nữa thì mất cái lồn chùa ngon. - Nhưng cậu phải 
					giữ bí mật, thằng Dũng mà biết là tớ với cậu treo cu luôn đó.
 -Biết rồi, biết rồi, hì hì. - Hải mắt sáng ngời, cười khoái 
					chí. - 2 giờ tớ sang nhé.
 - 2 giờ cô chưa sang tớ đâu, 3 giờ cơ.
 -Tớ sang trước chuẩn bị, hì hì.
 Hải nói rồi chạy vù ra ngoài, mặc kệ thằng bạn gọi theo:
 -Thôi được, nhớ phải giữ bí mật đấy, 2 rưỡi đấy nhá!
 Chạy như bay về nhà, chưa bao giờ nó thấy đồng cảm với bộ 
					phim chiếu tối qua đến thế. Bộ phim nói về một người đàn ông 
					bị lạc trong cống ngầm Paris, sống chui lủi cùng mùi xú uế, 
					với lũ chuột. Một cuộc vật lộn giữa con người và số phận để 
					giành lấy sự sống. Cuối cùng, người đàn ông cũng nhìn thấy 
					ánh sáng cuối đường hầm.... Ánh sáng cuối đường hầm của Hải 
					giờ cũng đã hiện ra. Mọi bức bối trước đây bỗng chốc như là 
					quá khứ, Hải vừa chạy vừa kín đáo đưa tay xuống đũng quần, 
					con cu be bé nhưng cứng nhắc đang dội lên dội xuống theo mỗi 
					bước nó chạy, nó mỉm cười sung sướng trước viễn cảnh chiều 
					nay. Chiều nay nó sẽ trút tất cả nỗi bực dọc, bức bối, thèm 
					khát vào trong cô giáo nó. Hải về đến cửa cũng là lúc nó đụng phải Dũng. Hai thằng đâm 
					sầm vào nhau, tối tăm mặt mũi, sao bắc đẩu, sao hôm sao mai 
					bay vèo vèo trên đầu. Dũng là thằng lên tiếng trước.
 -Cậu làm gì mà chạy như ma đuổi thế?
 -Tớ....tớ về nhà.- Hải nói lấp lửng rồi hỏi lại - Cậu đến 
					tìm tớ à?
 -Tớ đến để xin lỗi cậu chuyện hồi sáng. Tớ xin lỗi, tớ biết 
					cậu muốn địt mẹ tớ nhưng tớ lúc đấy cũng đang nứng. Trước 
					lúc cậu đến, thằng Cường cũng sang. Mẹ tớ kéo nó lên lầu rồi 
					cho nó địt, thằng chó chết, nó được chơi mẹ tớ không mất 
					tiền nên hôm nào cũng mò sang.... Dũng làu bàu.
 -Thế thì sao? - Sự bực tức vì chuyện lúc sáng lại dâng lên 
					khiến Hải hỏi lại thằng bạn với giọng điệu dửng dưng.
 -Thằng chó đó địt mẹ tớ như điên, làm mẹ tớ rên la bể nhà, 
					chửi tớ làm sao không địt bà mà để bạn địt làm bà ...sướng. 
					Tớ cú quá nhưng không làm gì được thằng Cường, đành chờ nó 
					chơii xong...
 -Cường nó về, nhưng cậu không chịu được cảnh thằng bạn địt 
					mẹ mình, nứng quá nên bắt mẹ cậu xuống nhà cho cậu cho làm 
					thịt tiếp chớ gì. Làm tình thế nào, đó là việc của mẹ con 
					cậu, liên quan gì đến tớ mà xin lỗi.
 -Tớ xin lỗi mà, lúc đó tớ nứng quá nên sinh ích kỉ, tớ lúc 
					đó chỉ muốn địt mẹ tớ một mình nên cố tình đuổi cậu về....Tớ 
					xin lỗi....tớ đền cậu. Tớ cho cậu chơi mẹ tớ không mất tiền 
					cho đến hết tuần này, hôm nay mới thứ 4.....
 -Thôi, cám ơn cậu, khỏi cần đâu.- Giọng Hải vừa cao ngạo, 
					vừa đắc thắng khi nghi về "ánh sáng cuối đường hầm" của nó.
 -Thế thì thôi, tớ về đây. Hải chưa kịp thôi ngỡ ngàng vì cái 
					sự xuống nước của thằng bạn thì đã lại rơi vào sự ngỡ ngàng 
					khác. Thằng bạn nó chẳng thèm nhìn nó, buôn một câu lạnh 
					tanh rồi sải bước đi khuất dạng.
 Chú ý đến nó làm gì cho mệt, Hải thầm nghĩ. Chắc nó lại đang 
					cần gì mình đây mà. Cái đồ...cái đồ lợi dụng vú lồn của mẹ 
					mình mà đục nước béo cò, ta đây không chấp... Nụ cười đắc 
					thắng đậu trên khóe môi. Cha mẹ nó đang ngồi ăn cơm. Thì ra từ lúc ở nhà thằng Dũng 
					đến giờ, nó đã đi gần cả buổi sáng. Hải lí nhí bịa ra một lý 
					do chính đáng rồi ra rửa tay. Khi nó ngồi vào bàn thì chuông 
					đồng hồ đã điểm 13 tiếng. Cha nó đã húp vội bát nước rau rồi 
					buông đũa, chắc cha mẹ nó đã đợi nó rất lâu, nhưng do phải 
					đi làm buổi chiều nên hai ông bà phải ăn trước. Chẳng mấy 
					chốc cha nó đã ngáy khò khò trên đi văng. Ông phải ngủ lấy 
					sức cho giờ làm việc buổi chiều. Mẹ nó tranh thủ rửa chồng 
					bát đĩa vừa ăn xong. -Mẹ ơi, chiều nay 2 giờ mẹ cho con sang nhà bạn Phú nghe mẹ 
					- Với cả niềm hi vọng và ngoan ngoãn, Hải dè dặt hỏi mẹ - 
					Con sẽ về sớm thôi, mẹ nhé.
 Bà Hương nhìn con trìu mến, không nói gì, bà đặt chiếc đĩa 
					cuối cùng lên kệ, lau tay rồi xoa đàu con.
 -Con yêu, con sang nhà bạn làm gì, sao không để chiều mát 
					hẵng đi?
 -Con sang đó học với Phú, sắp thi Sinh học rồi mẹ.
 -Môn của cô Nga hả?
 Bà Hương không ngờ câu hỏi bâng quơ, chợt hiện ra trong đầu 
					bà đó đã như chọc vào cái bọc nói dối của Hải. Nó lắp bắp 
					không ra tiếng.
 -Không....à vâng...nhưng không....có, là cô Nga mẹ a.
 Bà Hương lại vừa cười vừa xoa đầu con. - Con với Phú phải cố 
					gắng học nhé, con học với Phú, mẹ tin tưởng lắm. Mẹ cho con 
					đi đến 6h, giờ đó cha cũng về, nhà mình ăn cơm. Hải nhìn mẹ đi lên phòng. Nó còn lại một mình, thường thì nó 
					ghét cay ghét đắng cảm giác này nhưng hôm nay cảm giác cô 
					độc lại như là đồng minh với nó. Nó thầm cám ơn mẹ nó vì bà 
					không hỏi gì nó thêm. Nếu bà hỏi gì thêm, chắc nó phát sốt 
					lên vì sợ mất. 2 giờ, đến giờ hành động rồi - Nó nghĩ thầm. (Hết Phần 21 ... Xin mời xem tiếp
					Phần 
					22) |