Vân trở về nhà,
giờ này vẫn còn sớm, ba mẹ đã đi làm cả,
nhà vắng hoe. Vân gác cặp sách lên bàn rồi
vào phòng tắm rửa mặt. nhìn cô gái mười bảy
tuổi trong gương với đôi mắt to tròn mọng nước
cô bất giác gượng cười và lặp lại câu hỏi
với chính mình thêm một lần nữa: lẽ nào yêu
được cả hai ?
Cô lắc lắc đầu làm cho những giọt nước còn
vương trên tóc rơi xuống, một giọt mát lạnh
vô tình đậu ngay ngắn trên bờ môi hồng xinh
đang he hé mở. Vân tự?nhiên đưa tay sờ nhẹ
lên môi mình, hình như vẫn còn cái cảm giác
nóng bỏng của ngày hôm kia khi đôi môi của
Thức
chạm vào nhè nhe. Vân úp đôi bàn tay mát lạnh
vì nươc' lên đôi má mình đang hừng hự? lửa
và hồng như con gái xứ Đà Lạt. Và đôi tay
búp măng nõn nà đó lần từ từ xuống cổ,
sự?mát lạnh mang lại cho cô một cảm giác
khoan khoái dễ chịu. Cô khép lại đôi rèm mi dài
cong vút và gương mặt khôi ngô của Thức hiện
ra trong tiềm thức, "Anh yêu...." Vân khe
khẽ kêu và cô bỗng nghe tim mình thổn thức.
Sau lần áo vải xoa trắng mỏng con tim bé nhỏ
rung lên, như một cung đàn ai đó vừa vô tình
chạm phải. Vân đưa hai tay lên ngự? mình như
muốn sự?thổn thưc' đó đừng có bay đi mà
ở lại với cô mãi mãị cô nhớ lại bàn
tay của Thức lúc chàng chạm nhẹ vào đôi gò
bồng đảo thiêng liêng, bất giác mỉm cười...
Vân vào phòng, tay bộ đồ ngủ mỏnh manh rồi
gieo mình xuống chiếc giường xinh xinh trải ra màu
hồng nhạt. Cô quyết định ngủ một giấc, lúc
nào cũng vậy cứ gặp chuyện rắc rối chưa giải
quyết đươc. thì Vân đi ngủ. Sau giâc' ngủ con
người sẽ tỉnh táo hơn, quyết định sẽ sáng
suốt hơn cô tự?nhủ như vậy và khép nhẹ đôi
mắt thiên thần. Bây giờ là muà thu những ngọn
gió thật mát về thổi lá vàng bay xào xạc,
gió vô tình miên man trên làn da mịn màng ấm sự?
của người con gái trinh nguyên, tạo ra cảm giác
nhồn nhột vô cùng dễ chịu đưa Vân vào giâc'
điệp yên bình hệt như công chúa ngủ trong rừng.
Tan lớp, Thanh uể oải thu dọn sách vở rồi
đứng lên. Thưc' từ đằng sau đến dánh một
cái thật mạnh vào vai làm Thanh hốt hoảng, những
cuốn tập chừng như muốn rơi xuống đất.
-Chơi gì kỳ vậy? Thanh quay lại gắt
-Thì thường ngày vẫn như vậy mà... sao hôm nay
làm dữ vậy cha nội, đi uống cà phê, tao có
một chuyện muốn báo với mày, giọng Thức hồ
hởi
-Thôi không đi, tao phải về, ngày mai có nhiều
bài nộp lắm, Thanh nói dối, sự?thự? chàng
muốn được một mình yên tĩnh
Đi đi mà, Thức năn nỉ
-Không
-Vậy thôi để tao chở mày về, nghe giọng điệu
dứt khoát của bạn Thức thấy hơi cụt hứng.
Họ đi song song bên nhau đi ra bãi đậu xe, Thức
lên tiếng phá tan sự?im lặng giữa hai người
"bé Vân đã nhận lời làm bạn gái của
tao rồi mày ạ"
Thanh quay phắt lại, với hai tròng mắt mở thật
lớn
Thức tiếp: mày cũng biết tao yêu bé Vân nhiều
năm nay rồi, hôm kia đi xi nê mới có dịp...
Trời đất tối sầm lại trước mắt Thanh, hèn
gì mà...chàng đã hiểu ra tất cả. Một luồng
điện chạy qua đầu Thanh "Thanh ơi, mày không
phải là 1 thằng đàn ông nhỏ nhặt vậy chứ
hả, Thức là thằng bạn nối khố của mày đó,
mày phải nên mừng cho nó mới phải..."
Ha ha ha, Thanh cười thật lớn, cái cười chẳng
ăn nhập gì với tâm trạng của chàng, chàng cũng
không hiểu tại sao mình lại có thể cười như
vậy.
-Chúc mừng mày, cổ họng Thanh như bị kéo đàm
khản đặt.
Thanh bước vào nhà, ném cặp sách xuống đất
cái bịch, hằm hằm bước vào phòng, gặp con chó
cuki ra mừng ve vẫy đuôi, Thanh đá cho nó một
cú, con chó giật mình kêu lên ăng ẳng rồi
cong đuôi chạy biếng đi(Hết
Phần 2 ... Xin xem tiếp Phần
3) |