| 
                  Chuyện tôi ái ân lén lút với trò Khôi kín như bong. Tôi và 
                  Khôi rất cẩn thận mỗi lần gặp mà vẫn lọt vào mắt một người. Đó 
                  là trò Huân, ngồi ở phía sau Khôi, trong lớp. Bởi vì một hôm, 
                  lúc tan giờ học, tôi đang thu xếp sách vở trên bàn chuan bị ra 
                  về, chợt thấy một mảnh giấy viết:“Em muốn gặp riêng cô để gấp rút cho cô hay việc liên hệ của 
                  cô với Khôi. Em sẽ đến nhà cô vào lúc 11 giờ sáng thứ Bảy này. 
                  Huân.”
 
 Tôi giật bắn người. Tim đánh như lô tô. Làm sao Huân có thể 
                  biết được? Vì trong lớp tôi với Khôi vẫn tỉnh như ruồi trong 
                  cách đối xử thầy trò. Đôi khi tôi còn đóng kịch la ray Khôi vì 
                  những lỗi như nói chuyện trong lớp, hay chữ viết không ngay 
                  hàng… Còn Khôi có đến nhà tôi để đụ thì cũng chỉ đến vào ban 
                  đêm. Tôi có đưa Khôi đi khách sạn thì tôi vào trước, rồi điện 
                  thoại cho Khôi biết số phòng, và Khôi đến sau. Vậy thì làm sao 
                  Huân biết được? Mà Huân đã biết được, có lẽ sẽ có thêm một số 
                  người nữa cũng biết.
 
 Trên đường về nhà đầu óc tôi miên man với mảnh giấy Huân viết. 
                  Hôm đó mới thứ Năm. Còn đến những hai ngày nữa tôi mới gặp 
                  Huân. Sáng hôm sau, thứ Sáu. Vào lớp tôi chú ý nhìn Huân dò 
                  la, để biết chắc tấm giấy hôm qua là do hắn viết. Mặt Huân 
                  trông có vẻ khinh khỉnh pha lẫn chút thách thức. Quái lạ, tôi 
                  sợ cái nhìn đó của Huân vì mặc cảm tội lỗi của mình. Nhưng tôi 
                  chợt nghĩ đến cái nhan sắc có chết mệt bao nhiêu anh hùng 
                  tướng sĩ. Đã nhiều lần tôi dùng đôi mắt giai nhân của mình để 
                  chinh phục thou hay chiến thắng thou những cam go. Kết quả tôi 
                  đều thắng trận. Thì tại sao tôi không dùng nó đốn ngã nốt cậu 
                  học trò Huân bướng bỉnh này?
 
 Huân vẫn nhìn tôi như anh cai tù canh chừng tội phạm. Tôi lẳng 
                  lơ, đưa tình và rất lả lơi liếc vờn với Huân. Tôi lại thêm nụ 
                  cười mim mím khó hiểu mỗi khi liếc nhìn Huân. Thỉnh thoảng khi 
                  nhìn Huân tôi táo bạo đưa một ngón tay lên môi ngậm hờ. Quả 
                  nhiên ánh mắt anh chàng dịu xuống thấy rõ, rồi chuyển sang đa 
                  tình hân hoan như đã chiếm được lòng cô giáo. Từ phút đó, Huân 
                  lo ra, không chú ý đến sách vở nữa, mà cứ chăm bẳm nhìn vào 
                  đôi mắt ngọc của tôi. Cái nhìn của Huân cho thấy chàng tự hào 
                  nhờ mảnh giấy nhỏ đó đã làm lung laic được lòng cô giáo mà 
                  chính chàng cũng thầm thương trộm nhớ từ lâu.
 
 Tôi biết rõ ràng như thế vì có mấy lần Huân bạo dạn tặng tôi 
                  một cái áo len, một chiếc đèn đọc sách. Tết năm rồi cũng chính 
                  Huân mang bánh mứt, rượu đến tận nhà tặng tôi. Tôi không để ý 
                  mấy bởi lẽ tôi đã có Khôi. Hay có lẽ tại vì thế mà chàng ghen 
                  rồi để tâm theo dõi.
 
 Tôi viết sẵn mảnh giấy: “Nhớ đúng hẹn ngày mai.” Rồi tôi kêu 
                  Huân lên trả bài, xong tôi kẹp tấm liếc tình một cái làm anh 
                  chàng đổ hào quang. Giờ ra chơi, Huân cứ ngồi đó tay vờ lật 
                  tập, mà mắt name đưới nhìn tôi mê mẩn. Tôi đã lật ngược thế cờ. 
                  Lòng tôi vững hơn nhưng không dám ngồi lâu sợ Khôi bắt gặp rồi 
                  ghen, nên tôi đứng day bước ra khỏi lớp đi lên phòng giáo sư.
 
 Hôm sau, đúng 11 giờ có tiếng chuông gọi cửa. Huân đến, rất 
                  tươm tất trong áo sơ mi quần dài. Cũng như lần tiếp Khôi, tôi 
                  tắm rửa xong, mặc bộ đồ ngủ mỏng màu hồng nhạt, không đồ lout, 
                  cố tình bày hàng ra để hạ địch thủ. Huân bước vào, vòng tay lễ 
                  phép nói:
 - Em chào cô.
 
 Lúc ngẩn mặt lên, nhìn thấy thân hình tôi hiện rõ sau làn vải 
                  mỏng, người “trẻ tuổi vốn dòng hào kiệt” ấy xây xẩm mặt mày. 
                  Tôi phớt lờ xem như không hay biết chàng đã choán váng khi 
                  nhìn toàn thân tôi lồ lộ phơi bày lờ mờ sau lớp vải sương khói 
                  mỏng manh. Tôi khoá chặt cửa, cố tình cho Huân thấy. Chân Huân 
                  không cử động được một ly. Anh chàng đứng như trời trồng, như 
                  Từ Hải chết đứng trên thành. Bao nhiêu vốn liếng chữ nghĩa sắp 
                  sẵn đêm qua định mang đến áp đảo tinh thần tôi, Huân quên bắn 
                  đi hết. Mặt chàng đực ra, sượng trân như thằng Mán.
 
 Tôi thướt tha, bều beau tấm thân bốc lửa đi tới đi lui, làm 
                  như không thấy Huân trong ngẩn ngơ, mê man nhìn ngắm tôi. Tôi 
                  bảo thầm trong lòng:
 - Cho con chết bữa nay với con à! Ghen quá rồi kiếm chuyện 
                  phải không?
 
 Chợt lòng tôi bỗng vui vui khi nghĩ đến việc sắp lùa được thêm 
                  một con nhạn vào lồng. “Phải có ít nhất mười kép nhí để phòng 
                  hờ.” Chị Quyên đã bảo thế. Ừ, vậy mà đúng nay. Vừa có nhiều 
                  hàng để dùng, vừa bịt miệng hết những ai sit a. Cũng tuổi 16 
                  mà vóc dáng Huân to hơn Khôi.
 
 Thấy anh chàng đứng đó bất động, tôi chơi ác, đến sát đứng đối 
                  diện với Huân. Đôi mắt tôi tra tấn chàng. Chỉ được có mấy giây, 
                  Huân cúi đầu xuống thở hắt ra. Tôi táo bạo cầm lấy hai tay 
                  Huân, và nghe anh chàng run lẩy bay trông thật tội nghiệp. Tôi 
                  hỏi:
 - Huân biết sự liên hệ của cô với Khoa ra sao?
 - Dạ… dạ… ừm…
 
 Chàng muốn nói điều gì đó mà không thốt nên lời, bởi vì tôi đã 
                  khôn khéo đánh phủ đầu bằng mỹ nhân kế. Đến người lớn dày dạn 
                  còn phải chết, huống gì một cậu học trò miệng còn hôi sữa như 
                  Huân. Chưa hết hiệp đầu Huân đã bị tôi nốc ao thê thảm. Tôi 
                  dắt Huân lại ngồi ở chiếc ghế bành, rót nước mời Huân uống. 
                  Xong tôi lại nằm trên chiếc ghế sofa, gối đầu lên tay ghế, một 
                  châ duỗi dài, chân kia tôi co lại cố tình cho ống quần kéo 
                  ngắn lên cao, đưa ống chân trắng ngần thon dài ra. Huân thu 
                  người nhìn cô giáo Mai đang phơi hàng họ. Hai vú tôi no cứng, 
                  cái núm hồng đầu vú trồi lên nhọn hoắc sau làn vải mỏng. Chỉ 
                  nhìn chừng đó thôi cũng đã đủ chết người rồi huống chi tôi còn 
                  cố tình dang rộng bắp vế, đủ để Huân nhìn thấy chòm lông lồn 
                  đen thui bên trong khe háng.
 - Huân cho phép cô nằm để tiếp chuyện nhé?
 
 Huân cũng á khẩu luôn rồi. Cái hèn của một thằng con trai nơi 
                  Huân đã hiện rõ lên nơi khuôn mặt. Bản lĩnh của chàng chỉ có 
                  vậy thôi sao? Thế thì con khuya mới hạ nổi cô giáo Mai đa tình, 
                  đa dâm này em bé ơi! Tôi giả vờ vô tình để một tay lên vú và 
                  hỏi:
 - Thế nào, Huân biết gì về sự liên hệ của cô và Khôi?
 Chần chừ một lúc, Huân thành thật thú tội:
 - Xin cô tha lỗi cho em, vì Huân quá yêu cô rồi đoán mò là 
                  Khôi có liên hệ với cô. Huân nhìn gà hoá quốc. Thấy cô hay 
                  nhìn Khôi, Huân tưởng lầm là…
 Tôi âm thầm thở phào một tiếng. Huân tiếp:
 - Với lại Huân muốn tìm dịp gặp riêng cô để…
 - Để làm gì?
 - Dạ không biết cô có cho phép Huân nói không?
 - Huân cứ tự nhiên, không sao đâu. Huân đã đến đây rồi thì cứ 
                  nói đi. Vả lại quanh đây cũng đâu có ai… Huân cứ nói cho cô 
                  nghe đi.
 
 Vừa nói tay tôi vừa lần lên cổi một cúc áo. Trí óc Huân đang 
                  quay cuồng bấn loạn khi cái cúc áo quái ác bị tôi cho ra khỏi 
                  khuy. Phần da trắng hồng của chiếc vú phơi ra nửa kín nửa hở. 
                  Tôi nói một cách lả lơi mời mọc:
 - Nói cô nghe đi. Cô cho phép đó.
 - Huân muốn tìm gặp riêng cô để xin cô cho phép Huân hôn lên 
                  bàn chân tho trắng của cô một cái. Xong ra về cũng được…
 - Chỉ co vậy thôi à? Cón đôi vú đẹp này Huân không thích sao?
 
 Nói xong, tôi cổi thêm hai khuy nữa. Gần như cả đôi nhũ hoa 
                  được lột trần ra. Tôi nghe Huân nuốt nước miếng đánh ực một 
                  cái khi chiếc khuy áo cuối cùng của tôi được bật tung ra. Toàn 
                  bộ cặp nhủ hoa tròn lẳn căng cứng được bày ra một cách khêu 
                  gợi mời mọc. Huân hơi lắc đầu, không tin vào mắt mình, rồi 
                  chàng áp mặt vào hai bàn tay dụi vội đôi hàng lông mi. Xong 
                  chàng ngước lên. Người nhẹ hẳn ra:
 - Trời ơi!
 
 Huân chỉ than nhẹ có hai tiếng của người khát nước vừa tìm 
                  được vũng nước giữa sa mạc. Tay tôi tinh quái đưa lên bóp nhè 
                  nhẹ một chiếc vú. Đôi mắt nhắm mơ màng, mặt tôi hơi ngửa lên, 
                  môi liếm ướt đôi môi, chờ đợi… như tôi đã chờ Khôi trong bồn 
                  tắm. Tôi cố làm như không có sự hiện diện của Huân, tay kia 
                  tôi cho lên mu lồn chà nhè nhẹ ngoài quần.
 
 Bất giác Huân bò lại như con chó đói nhìn thấy khúc xương, 
                  chụp lấy bàn chân tôi mà hôn ngây ngất mê mệt. Tôi tưởng như 
                  nếu tôi khôngrút chân lại, Huân có thể hôn đến chiều tối chỉ ở 
                  bàn chân. Hình như Huân không dám ước mơ gì hơn thế nữa, và 
                  cho rằng đó là niềm hãnh diện to lớn mà Huân được tôi ban tặng. 
                  Tôi tự động kéo một ống quần cao dần, cao dần luôn lên tới 
                  háng mà không cần nhìn chàng học trò nhỏ tuổi. Huân ngừng hôn, 
                  hai tay vẫn nâng bàn chân tôi, mở lớn hai mắt nhìn bộ lông lồn 
                  rậm đen mờ mờ sau lớp quần mỏng dính của tôi. Tôi vén tuốt lên 
                  tí nữa, kéo lệch ống quần qua một bên, để một ít lông lồn chìa 
                  ra mời mọc. Tôi thú vị với trò chơi bay chim này.
 
 Bỗng Huân trườn người lên, úp trọn khuôn mặt khôi ngô lên mu 
                  lồn tôi mà hít, mà thở, mà yêu say name. Tôi đoán Huân khác 
                  Khôi, chưa biết gì về đàn bà. Chứ nếu Khôi thì chàng đã liếm 
                  từ bàn chân liếm lên rồi tự động tuột hẳn quần tôi ra mà bú 
                  lồn… Đằng này anh chàng chỉ úp cái mặt vào đó, vào lăng bác, 
                  nhìn bác để biết bác râu dài tóc rậm… và mặt mày bác đang vã 
                  nước nhờn như cục kem để ngoài nắng. Tôi kéo Huân lên:
 - Huân có biết hôn không?
 - Dạ…
 - Thì hôn cô đi!
 - Dạ…
 
 Huân dạ mà bất động như thằng ngu. Tôi phải gắn môi mình vào 
                  đôi môi Huân. Huân nút môi tôi một cách vụng dại, thăm dò. Tay 
                  tôi thò xuống quần chà mạnh lên phần hạ bộ của cậu bé. Huân ứ 
                  lên một tiếng. Tôi kéo zipper, nắm con cặc cương cứng và nóng 
                  hổi của cậu bé mà lôi hẳn ra khỏi quần, bóp, nắn, và thụt nhè 
                  nhẹ. Tôi nói qua làn hơi thở nóng hổi vào tai Huân:
 - Cô muốn bú cặc Huân.
 
 Không đợi Huân gật đầu, tôi ngồi day, nâng cặc cậu bé lên ngậm 
                  rồi bú ngon như ăn khúc chả dồi. Huân đứng thừ người ra thưởng 
                  thức chứ chẳng biết ôm tóc tôi. Đầu tôi cúi xuống chăm bẳm ăn 
                  khúc gân nóng của cậu học trò, nên không hiểu trên kia gương 
                  mặt cậu bé diễn xuất như thế nào. Tôi chỉ nghe Huân la lên:
 - Úi trời ơi! Chết Huân cô Mai ơi! Huân muốn tắt thở, Huân…
 
 Rõ ràng là do tâm lý, vì nghĩ rằng Huân thơ ngây hơn Khôi, còn 
                  trinh trắng hơn Khôi mà đôi môi tôi say nhừ với con cặc trắng 
                  bóc, còn bọc da trên quy đầu của Huân. Lông dái Huân lưa thưa 
                  như ruộng mới lên luau. Tôi sung sướng quá chừng với cõi lòng, 
                  vì sắp được phá trinh một thằng bé 16. Chưa bao giờ tôi ăn 
                  ngon lành một con cặc còn nguyên trinh như thế và dễ thương 
                  như thế.
 - Cô Mai ơi! Em tê hết nửa người rồi. Làm sao đây cô? Em phải 
                  làm sao cho hết tê. Đầu gối em nữa. Cô có thấy không? Nó giật 
                  giật như ai tra điện. Ối, em đâu dám ngờ được cô cho sung 
                  sướng như thế này. Chết, chết…
 
 Tôi say máu ngà. Đúng, tôi là con gà điên. Dù biết ngày mai 
                  sứt lông, gãy cánh mà vẫn hung hăn nhào lên chiến đấu. Tất cả 
                  cho bây giờ. Khánh tôi cũng quên, Khôi tôi cũng chả nhớ. Vì 
                  cơn thèm đang túa đến bắt tôi làm con nô lệ cho cậu học trò 
                  còn nhỏ tuổi cho đã cơn thèm khát nhục dục. Chắc Huân sướng 
                  lắm. Lần đầu tiên trong đời được chính cô giáo mình bú cặc. Cô 
                  giáo mà Huân chỉ dám xin hôn lên đôi bàn chân xong rồi chấp 
                  nhận ra về. Cô giáo mà Huân đã yêu say đắm đuối đôi mắt buồn 
                  như nước hồ thu. Đôi mắt duyên dáng xinh hồng giảng bài trong 
                  lớp đang tận tình bú ngoạm lấy con cặc của chàng. Nhìn xuống, 
                  Huân được hân hạnh ngắm luôn cặp vú doing đứng như sừng trâu 
                  đang rung rinh theo nhịp bú cặc của cô giáo.
 
 Tôi lần giây nịt, cổi quần Huân ra, rồi tiện tay tôi cổi luôn 
                  chiếc áo sơ mi của Huân. Xong tôi bắt Huân cổi áo cho tôi mà 
                  mặt mày đỏ rần đầy kích thích. Có lẽ không phải Huân khờ khạo 
                  mà còn sợ cái uy quyền của một cô giáo hét ra lửa trong lớp 
                  học nơi bục giảng, hay mỗi lần gọi tên học sinh lên trả bài. 
                  Trò nào mà không đứng tim, đôi khi vải đái ra trong quần là 
                  đằng khác. Thế là cả hai chúng tôi hoàn toàn trần truồng như 
                  nhộng, ngang hàng, bình đẳng. Gương mặt Huân lúc bấy giờ đối 
                  với tôi có vẻ dễ thương hơn cả Khôi, vì ở Khôi có cái gì sở 
                  trường, người lớn và lịch lãm.
 
 Các bà chị lớn tuổi như tôi thì thích một là những thợ đụ rành 
                  nghề, hai là trẻ con còn trinh nguyên như Huân, xem việc cổi 
                  truồng như bây giờ là chuyện rung rinh trời đất. Huân đang run 
                  như gà mắc mưa, mà con cặc vẫn chổng lên một cách ương ngạnh 
                  về phía trước. Tôi dẫn Huân vào phòng, khoá cửa. Huân lại càng 
                  run hơn. Không phải vì sợ, mà trí óc non nớt không biết những 
                  gì sẽ xảy ra, và phải làm gì để đáp lễ.
 
 Tôi nhào lên giường nệm, nằm ngửa, phơi bày hết thân hình trần 
                  truồng khêu gợi ra đó cho Huân nhìn ngắm. Hai chân tôi dang 
                  rộng ra cho Huân nhìn thấy thật rõ lồn tôi. Đôi mắt Huân trợn 
                  trừng khi thấy tôi đưa bàn tay xuống vuốt vuốt lên chòm lông 
                  lồn, rồi chà nhẹ theo khe lồn. Tôi bảo Huân:
 - Lúc nãy cô bú cặc Huân rồi. Bây giờ Huân bú lồn cho cô đi.
 
 Mắt Huân lại mở ra tháo láo, vì tội nghiệp, Huân chưa biết bú 
                  lồn là làm sao. Huân ngập ngừng, tay chân hơi quờ quạng. Tôi 
                  nằm quay người lại, đưa lồn mở miệng đối diện với Huân. Hai 
                  tay tôi banh tang hoác miệng lồn ra, rồi bảo Huân đưa lưỡi vào 
                  đó mà liếm. Cậu bé sà xuống thật chậm, mang một chút kính 
                  trọng không cần thiết, rồi thè lưỡi ra quét dọc theo khe lồn. 
                  Lúc đầu còn nhẹ. Khi nghe tôi rên một cách sung sướng, lưỡi 
                  Huân bắt đầu quét mạnh dần, mạnh dần.
 - Thọc sâu lưỡi của Huân vô đó và quậy mạnh cho cô đi. Đó cưng 
                  ơi! Sướng lắm mình ơi! Mạnh hơn tí nữa được không Huân? Ôi, bú 
                  lồn là làm như vậy đó cưng. Để cô dạy cho. Lần sau cứ vậy mà 
                  bú cô nhen.
 - Dạ.
 
 Đang bận bú lồn, nhưng Huân cũng ngẩn mặt lên dạ một tiếng rồi 
                  quay xuống cặm cụi bú tiếp. Thỉnh thoảng cậu bé ngừng bú, nuốt 
                  nước lồn của tôi đánh ực một cái, rồi tiếp tục liếm mạnh dọc 
                  theo khe lồn. Huân khoái quá khi nghe tôi bảo lần sau. Nghĩa 
                  là sau ngày hôm nay, Huân còn được cái hân hạnh tôi cho đụ nữa.
 - Bây giờ Huân lên bú cái hột le. Đó, đó, hột le đó. Bú đi 
                  mình ơi! Chết tôi, chết em mình ơi. Sướng quá chừng là sướng 
                  trời ơi. Mình có thấy bụng và đầu gối em giật không? Làm sao 
                  cho em hết giật đây? Ôi, Khôi ơi! Em bỏ anh rồi anh có biết 
                  không anh? Em đang có người yêu mới bú lồn em sướng hơn anh bú 
                  nữa. Cứ bú như vậy hoài cho cô đi Huân ơi! Sướng quá đi!
 - Ngày nào thèm đụ, thèm yêu cô thì Huân cứ đến đây nhen. Cô 
                  chờ và cho em hết. Nhớ đừng có cho ai biết nhé! Ôi. Tay tôi đè 
                  lên, mà bụng tôi như động đất vầy nè trời. Cái hột le đó lợi 
                  hại lắm Huân có biết không? Hễ nó giựt là lồn cô nứng và thèm 
                  đụ kinh khủng. Bây giờ Huân leo lên đụ cô đi. Huân có biết đụ 
                  không?
 
 Huân ngừng nút hột le, và đưa mắt nhìn tôi như thầm hỏi đụ là 
                  làm thế nào? Tôi cảm thấy hạnh phúc và sung sướng với cái khờ 
                  khạo của Huân. Đúng là tôi đang dụ khị con nít. Tôi kéo Huân 
                  lên. Tay tôi cầm con cặc chon gay vào miệng lồn, rồi nhấn đít 
                  chàng xuống, và mông tôi hẩy lên.
 - Cô Mai ơi! Em cám ơn cô cho em yêu cô ngày hôm nay. Có chết 
                  ngay bây giờ em cũng cam lòng. Sao em có hạnh phúc quá vậy? 
                  Thằng Khôi có được cô ban cho cái hạnh phúc này không?
 - Không.
 Tôi nói dối một cách trắng trợn. Phần vì muốn che dấu sự thật. 
                  Phần không muốn Huân ghen rồi mất hứng thú.
 - Dạ. Cô cho mình Huân thôi nhé. Em không muốn cô yêu Khôi nữa. 
                  Em ghen lắm nhen. Em cạo đầu đi tu cho cô coi.
 
                  (Hết Phần 9 ... Xin mời xem tiếp
                  Phần 10) |