| Tô hủ tiếu trước mặt đã nguội ngắt, Duy ngồi ở đây đã hàng 
					giờ đông hồ mà vẫn chưa thể ăn hết một tô. Thực ra hắn đâu 
					có đụng đũa vào, hắn gọi một tô chỉ như một cái cớ để ngồi 
					lại cái quán ăn nhỏ lụp xụp ven đường này, thử hỏi hắn làm 
					gì còn tâm trạng nào để ăn uống lúc này. Trời Sài Gòn mùa 
					này chiều rất hay bất chợt đổ mưa, những cơn mưa xối xả, 
					nước mưa khiến cho mấy tấm bạt của cái quán ăn cũng nghiêng 
					ngả chống đỡ một cách vô vọng. Có mấy người qua đường ghé xe 
					vào quán ăn, chắc là để trú mưa. Tự dưng Duy lại thèm cái 
					cảm giác được đi dưới mưa, đi một cách vô thức, hắn chỉ muốn 
					nước mưa như cuốn trôi đi tất cả những nỗi muộn phiền trong 
					người. Hắn đứng dậy trả tiền trước con mắt ngạc nhiên của 
					tất cả mọi người, có lẽ họ nghĩ hắn điên khi ngồi đây nãy 
					giờ, đến lúc ngoài kia mưa to thế này thì lại đi trả tiền 
					bước ra ngoài trời. Duy chợt sững người khi nhận ra trả xong 
					tiền tô mì thì trong ví chỉ còn có mấy đồng lẻ, cái ví hắn 
					giờ lép kẹp thảm hại. Hắn đã bỏ nhà lên Sài Gòn lang thang 
					hình như được hơn hai tháng rồi thì phải, trong thời gian đó 
					chỉ có tiêu tiền, giờ Duy mới nhận ra mình sắp chỉ còn trơ 
					lại hai bàn tay trắng. Hắn tặc lưỡi, có lẽ cũng phải kiếm 
					việc gì đó làm ở đây thôi, nếu không muốn có ngày nằm chết 
					đói trên đường. Duy lấy tay gạt nước mưa trên mặt, vỉa hè vắng tanh hình như 
					chỉ có mỗi hắn, tự dưng Duy thấy những giọt nước mưa trôi 
					vào miệng hắn có vị mặn chát. Chẳng lẽ cuộc đời lại đói xử 
					bất công với hắn đến mức vậy sao, tất cả những gì xảy ra với 
					hắn đã hai tháng nhưng như vừa mới ngày hôm qua. Mọi thứ 
					cũng nhanh thật, mới đó mà hắn đã trở thành một kẻ không có 
					gia đình hai tháng rồi - Duy chua chát nhận ra giờ hắn đang 
					bước những bước lạc lõng trong màn mưa Sài Gòn, những con 
					người xung quanh, cây cối, nhà cửa, ngay đến những con đường 
					hắn đang bước đi cũng quá đỗi xa lạ với hắn. Chưa bao giờ 
					trong đời hắn lại có thể nghĩ rằng có một ngày mình lại lâm 
					vào cảnh này, mà hơn thế chính những con người ruột thịt 
					thân thiết nhất với hắn lại chính là những người đẩy hắn đến 
					cảnh khốn nạn này. Duy không hiểu tại sao Danh lại có thể 
					đặt điều vu khống trắng trợn hắn như thế trước mặt ông Long, 
					chính ông anh hắn là người rút tiền của công ty nhưng giờ 
					thì Duy lại mới là kẻ làm việc này trong mắt tất cả mọi 
					người. Hắn không thể tưởng tượng ra việc Danh lại có thể 
					nghĩ ra trò bỉ ổi như thế để hại chính em ruột mình. Danh 
					cho người gửi vào tài khoản của Duy một số tiền từ tài khoản 
					chung của công ty, để rồi chính cái khoản tiền chết người ấy 
					đã khiến cho Duy chẳng có lấy nổi một cơ hội để thanh minh 
					cho chính bản thân mình. Giờ Duy không chỉ thấy hận thằng 
					anh khốn nạn mà hắn còn cảm thấy căm ghét ngay chính ba ruột 
					của mình. Trước giờ hắn đinh ninh ông Long luôn yêu quý hắn 
					nhất trong ba anh em vậy mà khi xảy ra chuyện ba hắn chẳng 
					thèm để mắt đến lời hắn nói đùng đùng đuổi hắn ra khỏi nhà. 
					Đùng một cái từ công tử con nhà danh gia, thoáng chốc Duy 
					phải bỏ Cần Thơ lên Sài Gòn làm một kẻ lang thang vô công 
					rồi nghề như vậy đây. Hắn chẳng quen biết ai ở cái chốn phồn 
					hoa này, mà như thế có khi lại là may mắn vì bản thân Duy 
					lúc này cũng chẳng muốn gặp gỡ bất kì ai, không phải hắn 
					ngượng, hắn có làm gì sai trái đâu mà thấy ngượng. Có điều 
					giờ thì hắn không tin tưởng vào bất kì một ai khác nữa ngoài 
					bản thân mình. Chính những người thân mà hắn yêu quý nhất đã 
					giết chết lòng tin vào con người của hắn. Mưa đã tạnh hẳn, Sài Gòn là vậy, mưa to đến bất chợt để rồi 
					cũng đi nhanh chóng đến mức người ta không thể ngờ. Có điều 
					Duy vẫn đi, hắn đi ngược hẳn lại phía cái nhà trọ mà hắn 
					đang ở, hắn cũng không biết mình đang đi đâu, chỉ biết cắm 
					mặt vào mà đi thôi.Quần áo hắn ướt sũng dính bết vào người, 
					Duy có thể cảm thấy cái lạnh đã bắt đầu chạy vào da thịt, 
					hắn đã bắt đầu húng hắng ho. Đường phố lên đèn, người ta đổ 
					ra đường mỗi lúc một đông,nửa đêm mới là lúc để người ta bắt 
					đầu những cuộc vui,giờ hắn như kẻ tâm thần đi hoà lẫn vào 
					dòng người. - Anh Duy, có phải là anh Duy không.....- một giộng phụ nữ 
					nhẹ nhàng có phần dè dặt từ phía sau vọng lại.Đang đi Duy chợt giật mình khi nghe thấy tiếng gọi từ sau 
					lưng, hắn sững sờ quay ngoắt ngừơi lại. Hai mắt Duy lúc này 
					mờ đi, có lẽ hắn bịnh thật rồi, nhưng hắn có thể nhận ra 
					người đàn bà vừa gọi hắn rất xinh đẹp. Tất cả mọi bộ phận 
					trên khuôn mặt, trên thân thể nàng đều vô cùng cân đối, 
					những đường cong đàn bà được tôn lên nhờ chiếc váy trắng bó 
					sát người tuyệt đẹp. Chắc chắn là khuôn mặt ấy hắn đã gặp, 
					hình như còn rất quen thuộc với hắn trước đây nhưng giờ thì 
					hắn không còn có thể nhớ được gì nữa rồi, hắn không thể nhớ 
					nổi người con gái đó là ai mà lại gọi tên hắn giữa nơi xa lạ 
					này. Duy cố mở to mắt ra ngắm nàng thật kĩ trong lúc người 
					con gái ấy đứng yên nhìn lại hắn, hình như nhìn thấy hắn 
					nàng vô cùng xúc động, hắn thấy nàng lén đưa tay lên lau nhẹ 
					qua mắt. Trước mắt Duy vào lúc này không hiểu sao mọi thứ cứ 
					tối sầm hết cả lại, càng cố nhớ xem người con gái ấy là ai 
					thì hắn lại càng cảm thấy mệt mỏi mất hết tất cả mọi giác 
					quan. Cho đến lúc hắn gục xuống, hắn chỉ còn thấy mình ngã 
					vào vòng tay của người đàn bà yếu đuối trước mặt, còn sau đó 
					tất cả với hắn chỉ là bóng tối hoàn toàn.
 **   *
 Duy tỉnh lại, hắn thấy đầu đau nhức toàn thân ê ẩm như thể 
					vừa trải qua một trận ốm liệt giường vậy. Mà chắc là hắn ốm 
					thật, Duy sờ lên trán thấy nóng bừng cho dù đang có một 
					chiếc khăn lạnh đặt lên đó để hạ nhiệt. Duy nhận ra mình 
					hoàn toàn trần truồng bên dưới tấm mền, hắn bâng quơ đưa tay 
					sờ khắp thân, cảm giác sạch sẽ vô cùng như thể hắn vừa được 
					lau rửa một cách rất cẩn thận. Hắn tự lần xuống bên dưới, 
					toàn thân hắn đang nóng bừng nhưng cái chỗ đó thì mát lạnh 
					khi bàn tay hắn chạm phải, cái đàn ông hắn lúc này teo lại 
					không còn hùng hổ như mọi ngày khi hắn ở truồng. Hắn giật 
					mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, hắn đang ở 
					trong một căn phòng xa lạ, Duy bật người ngồi dậy nhìn quanh. 
					Bất giác hắn phát hiện ra bên cạnh hắn có một người phụ nữ 
					đang ngủ gục trên ghế bên giường hắn, có lẽ nàng đã săn sóc 
					hắn trong lúc Duy xỉu đi hôm qua. Hắn chỉ nhớ lại được một 
					cách mờ mờ, hôm qua hắn đi hàng giờ dưới mưa, hắn cảm thấy 
					hoa mắt, hắn bịnh, rồi hắn gặp một người phụ nữ thoạt trông 
					rất quen, rồi hắn không còn nhớ được gì nữa. Bỗng người đàn 
					bà trở mình thức dậy, khẽ vươn vai mệt mỏi sau một đêm thức 
					trắng, chợt đỏ bừng má xấu hổ khi trông thấy Duy đang nhìn 
					chằm chằm vào mình. Giờ thì Duy đã nhận ra người con gái ấy, 
					hắn không bao giờ nghĩ lại có lúc gặp gỡ nàng ở nơi này.- Anh nằm xuống nghỉ đi, anh vẫn sốt cao lắm - nàng đặt tay 
					lên trán hắn dịu dàng nói - để tôi pha ly sữa anh uống tạm 
					nhé, tôi sẽ qua chợ mua ít đồ về nấu cháo cho anh.
 - Cô đừng đi - Tự nhiên Duy đưa tay nắm lấy cánh tay thon 
					nhỏ trắng muốt của nàng, hắn làm chuyên đó một cách tự nhiên, 
					hắn có cảm giác lo sợ khi nàng đi để hắn ở lại một mình.
 - Anh lúc nào cũng chỉ biết đòi hỏi người ta làm mọi chuyên 
					theo ý mình thôi, ở Cần Thơ thì được chứ đây là nhà tôi thì 
					anh phải biết nghe lời tôi chứ. - Nàng nheo mắt cười với hắn, 
					khẽ gạt tay hắn ra. - Nằm xuống giường nghỉ thêm chút đi, 
					tôi đi không lâu đâu, sẽ quay lại nhanh thôi.
 Nàng với hắn giờ như một người mẹ chăm lo cho đứa con, hết 
					sức ân cần nâng niu, nàng làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc vô 
					cùng. Duy như đang được sống những ngày đẹp nhất cuộc đời, 
					cho dù đạm bạc nhưng mỗi khi ở bên nàng, hắn luôn cảm thấy 
					thời gian sao trôi quá nhanh. Hắn chỉ có một ao ước níu thời 
					gian đi châm lại mỗi lúc nàng ở bên chăm sóc cho hắn. Vậy mà 
					đã hơn một tuần kể từ cái buổi hắn ngất đi được nàng dìu về 
					nhà chăm sóc, Duy đã thấy khá hơn nhiều, hắn cảm thấy khoẻ 
					mạnh hừng hực nhờ sự săn sóc của Ly cho dù tâm trạng buồn bã 
					vẫn tiếp tục đeo dẳng hắn. Nhớ lại những hành động hắn đã 
					làm với nàng, Duy bỗng nảy sinh những mặc cảm nhất định, hắn 
					đã đối xử với Ly theo kiểu tệ bạc, nàng vì hai anh em hắn mà 
					phải chịu nhơ nhớp. Vậy mà giờ này nàng như đang cứu sống 
					hắn, đem lại cho hắn những ánh sáng soi sáng cuộc đời đang 
					trở nên vô cùng tối tăm của Duy. Hắn mang ơn nàng quá nhiều, 
					nhưng cũng vì thế mà dường như hắn càng có nhiều tâm sự hơn. 
					Khi hắn nhận ra những tình cảm mà mình dành cho Ly cũng là 
					lúc hắn quyết đinh sẽ rời khỏi nàng, hắn không thể nương tựa 
					thêm nữa ở nàng, cho dù bây giờ thì hắn chỉ muốn ở lại mãi 
					mãi.- Có lẽ ngày mai tôi sẽ đi Ly ạ, tôi không thể ở lại đây mãi 
					thêm. Tôi đã cảm thấy khoẻ hẳn rồi, tôi...tôi rất biết ơn 
					những gì cô làm cho tôi. Tôi chẳng biết lấy gì để báo đáp cô, 
					Ly biết đấy, giờ thì tôi đã trở thành kẻ trắng tay, không có 
					cả gia đình rồi. - Hắn buồn rầu nói với Ly, hai ngưòi vừa ăn 
					xong bữa cơm tối, hắn đang giúp nàng dọn dẹp chén bát.
 - Anh..anh đi đâu. Ở đây anh có quen ai đâu - trong giọng 
					nói của Ly chất chứa sự sợ hãi lo lắng, chẳng lẽ nàng lại 
					mặt dày lần nữa nói toạc cho hắn biết nàng không hề muốn hắn 
					rời bỏ nàng. Nàng ngại, đúng ra chính bản thân nàng cũng mặc 
					cảm bởi quá khứ thành thử Ly cũng chỉ biết ngại ngần níu kéo 
					hắn - Anh chờ thêm mấy ngày nữa cho khoẻ hẳn rồi hẳn đi được 
					không, ở đây tôi...tôi cũng chỉ có một mình, cô đơn lắm anh 
					biết không.
 Duy quay mặt đi cố tránh cái nhìn đầy u uất của Ly, hắn linh 
					cảm thấy giữa nàng và hắn đã có điểu gì đó nảy sinh nhưng 
					hắn không dám thừa nhận, hắn đã đối xử không ra gì với Ly 
					trong khi chính nàng cũng là một nguyên nhân khiến hắn trở 
					nên mất hết như bây giờ. Giữa hai người có hố sâu khoảng 
					cách như vầy thì sao có thể đến được với nhau.- Tôi khoẻ hẳn rồi, không dám phiền cô thêm nữa...Mai tôi sẽ 
					chuyển về nhà trọ, cũng phải đi kiếm một việc gì đó để làm 
					thôi - Duy ngập ngừng. Tối hôm đó hắn và Ly ngồi cùng xem 
					tivi nhưng cả hai đều không nói với nhau câu nào, cả hai như 
					đang lo sợ đến sáng mai khi hắn ra đi. Ly nói muốn đi ngủ 
					sớm, nàng về phòng trước, Duy nhìn dáng đi thất thần của 
					nàng mà cũng không hkỏi ái ngại, hắn giận mình đã đem lại 
					cho nàng những muộn phiền không đáng có. Thở dài, Duy ngồi 
					nán lại xem một kênh tấu hài trên ti vi một lúc rồi cũng về 
					phòng hắn, tâm trạng của hắn cũng rầu rĩ không kém.
 Hắn nằm mãi vẫn không ngủ được, mỗi lần trở mình hắn lại 
					càng cảm thấy nặng nề hơn, hắn chợt muốn sang phòng của Ly 
					nói cho nàng là hắn đã đổi ý, nếu được sự cho phép của nàng 
					thì hắn rất muốn ở lai đây cùng nàng. Nhưng nghĩ mãi hắn lại 
					ngại, từ nhỏ hắn được giáo dục để làm một câu trai con nhà, 
					hắn không muốn làm những việc như vậy, nhưng việc mà Duy 
					chưa chuẩn bị tinh thần để làm. Nếu như trước đây thì hắn có 
					thể đến nói với Ly suy nghĩ của hắn đang chất chứa nhưng giờ 
					hắn thấy mình đâu còn chút tư cách nào nữa, hắn đã là kẻ ở 
					đáy cùng của xã hội.Chợt hắn nghe thấy tiếng lách cách, cửa phòng hắn khẽ mở, 
					trong bóng tối hắn thấy bóng dáng một người đàn bà bước vào, 
					là Ly, chỉ có nàng và hắn đang ở với nhau. Duy giả vờ nhắm 
					mắt cho dù hắn vẫn cố lắng nghe tiếng động dù là nhỏ nhất, 
					hắn cảm nhận thấy Ly đứng ngắm hắn hồi lâu, đã rất lâu hắn 
					vẫn thấy nàng đang đứng bên giường ngắm nhìn hắn. Bên tai 
					hắn chợt nghe thấy những tiếng khóc nức nở của nàng, không 
					dằn được lòng Duy ngồi dậy vồ lấy Ly ôm chặt nàng vào vòng 
					tay. Nàng úp mắt vào ngực hắn, khóc rấm rứt không nói nổi 
					thành lời, dụi vào hít thở lấy mùi đàn ông từ cơ thể để trần 
					của hắn.
 Đây cũng là lúc mà Duy nhận ra lòng mình, hắn cảm kích bởi 
					những gì Ly dành cho hắn, cũng không thể phủ nhận được, hắn 
					đã yêu nàng mất rồi. Hắn nâng mặt nàng lên, đặt nụ hôn nhẹ 
					lên đôi môi chín mọng đang run rẩy, hắn hôn lên mắt liếm 
					những dòng lệ vì sung sướng chảy dài trên mặt Ly trong lúc 
					nàng vẫn không ngừng khóc trong tay hắn- Đừng khóc nữa em, anh sợ mình đã không còn có gì để yêu em 
					nữa rồi....
 Ly lấy tay bụm miệng hắn lại, nàng đã nín khóc ngước mắt 
					nhìn hắn say đắm, nàng đáp trả lai hắn bằng cách nhoài người 
					hai tay choàng qua cổ hôn hắn đắm đuối. Nàng hôn hắn một lúc 
					lâu, cắn nhẹ lên đôi môi hắn hai bàn tay nàng cào lên tấm 
					lưng trần của Duy một cách cuồng nhiệt. Nàng đã sẵn sàng 
					dâng hiến cho hắn, lần trước hắn làm tình với Ly lần đầu 
					tiên khi hắn ay rượu, hắn làm việc đó như đơn thuần như một 
					loài động vật, giờ mớ là lúc để Duy cảm nhận được hết nét 
					quyến rũ đa tình toả ra từ Ly, một thứ quyến rũ chết người 
					mà hắn không tài nào có thể cưỡng lại được. Cũng như lần đầu, 
					đêm nay Ly cũng là người chủ động dâng hiến, chủ động trao 
					thân cho Duy, nhưng có điều đêm nay nàng làm việc ấy một 
					cách tự nguyện, như một người đàn bà đang trong thời kì ngọt 
					ngào nhất. Nàng đã từng ngộ nhận tình cảm mình dành cho Danh, nhưng giờ 
					Ly biết con tim nàng không lầm lẫn khi thổn thức bên Duy, 
					nàng và hắn như hai kẻ lữ khách cô độc chợt gặp nhau, tìm 
					đến an ủi nhau như một lẽ hết sức tự nhiên. Ly cũng đã phải 
					suy nghĩ rất nhiều để dám làm thêm việc "muối mặt" này thêm 
					một lần nữa với Duy, thực ra mấy ngày nay linh cảm của đàn 
					bà cho nàng biết là nàng đã chiếm được trái tim của hắn, 
					nhưng nàng cũng biết hắn quá nhút nhát để tự mình vượt qua 
					những hố sâu khoảng cách giữa hai người. Ngoài mặt là vậy 
					thôi nhưng Ly biết anh là người yếu đuối, nhất là khi bị ở 
					thế đường cùng hiện giờ. Nàng muốn dâng cho anh thân thể 
					mình, trái tim mình đêm nay như một cách duy nhất lúc này 
					nàng có thể nghĩ ra để níu chân anh. Ly đã tắm rửa sạch sẽ để làm một người đàn bà trọn vẹn, nàng 
					xức nước thơm khắp người, thứ hương nhẹ nhàng không quá nồng 
					nhưng cũng đủ để khiến Duy chết người, đó là thứ mùi hương 
					của một con cái lúc động tình, thứ mùi làm cho mọi con đực 
					đều chỉ còn biết quy hàng. Ly ngồi dậy, rồi nàng từ từ đứng 
					lên, hai tay đặt lên bờ vai trắng ngần mịn màng tần ngần hồi 
					lâu, nàng tự lấy tay ve vuốt thân thể mình trước mắt Duy. 
					Không phải nàng làm những động tác dâm dật của một vũ nữ 
					thoát y, Ly chỉ muốn người yêu của mình thật thoải mái trước 
					khi hai người làm tình với nhau, thâm tâm nàng hy vọng vũ 
					điệu nàng đang múa trước mặt Duy cso thể khiến anh quên hết 
					tất cả phiền muộn chỉ còn nghĩ đến việc giao hoan sắp tới 
					với nàng. Duy muốn tới ôm lấy thân hìn nuột nà mũm mĩm đang hiện ra 
					mồn một sau làn váy ngủ mong manh, hắn biết nàng chỉ có vậy, 
					bên dưới cái váy ấy chắc chắn nàng đang ở truồng, đang sẵn 
					sàng hiến thân. Trong bóng tối, hắn vẫn nhìn thấy hai núm vú 
					của Ly hằn lên rất rõ qua lớp áo ngủ của nàng, hắn biết hai 
					núm vú của nàng giờ chắc cũng căng cứng như khúc thịt đang 
					đội lên dữ dội qua cái quần sịp của hắn. Hắn cũng không tìm 
					thấy chút dấu vết gì của vải vóc hằn len trên đôi mông tròn 
					trịa của nàng qua lớp váy ngủ, nàng không mặc quần lót, 
					không có gì đang che đậy nơi đó của Ly. Duy chỉ muốn bước 
					tới tốc ngay cái váy ấy lên để được nhìn lại chỗ thịt đỏ hỏn 
					của nàng, chỗ mà hắn biết có lớp lông mu rất dày đen nhánh 
					như mái tóc Ly. Có điều mỗi lần Duy định thực hiện ý định đó 
					thì nàng lại gạt tay hắn ra tỏ vẻ không hài lòng. Ly ra hiệu 
					cho hắn ngồi yên để xem trọn vẹn màn biểu diễn của nàng dành 
					riêng cho gã. Hai tay nàng lần lượt rút những nút buộc dây 
					trên hai bờ vai, khi nàng buông tay cũng là lúc cái váy ngủ 
					bằng sa tanh tuột đến tận gót chân nàng, toà thiên nhiên 
					bằng da thịt ấy ngồn ngộn phơi bày cho Duy, cổ họng hắn giờ 
					khô khốc, hắn nuốt nước bọt, trời ơi hắn còn biết làm sao 
					bây giờ. Ly cười, nàng như một thiên thần đến với hắn khi 
					hắn tưởng mình đã đặt chân đến địa ngục, thiên thần ấy giờ 
					đã là của riêng sở hữu của Duy. Bầu vú nàng no tròn, ngạo 
					nghễ với hai núm thịt mọc lên chính giữa đỏ hồng, cặp đùi 
					thon dài mà khi đứng nó khép chặt hơn rất nhiều so với khi 
					nàng dạng ra để làm vui lòng người đàn ông của nàng. Cánh 
					cửa thiên đường đang chờ Duy một cách nhiệt thành, Ly dành 
					riêng chỗ đó để cho Duy lát nữa có thể thoả sức tai quái với 
					cái đàn ông khủng khiếp của hắn bên trong âm đạo nàng. - Anh sẽ không chê bỏ em chứ - Nàng nháy mắt với hắn trong 
					lúc bước lại gần sà vào hắn, như một mèo con, da thịt mịn 
					màng áp vào Duy, hắn cảm thấy như mình đang ôm một khối bông 
					mềm nhũn mát rượi. Hắn nào có thể chê bỏ một người đàn bà 
					tuyệt vời như nàng, nhất là trên giường trong chuyện trai 
					gái thì Duy biết hắn chỉ đáng là học trò của Ly. Hắn thể 
					hiện với nàng rằng mình hết mực tôn thờ nàng bằng cách xiết 
					chặt thân thể loã lồ của nàng, hắn hôn lên tất cả mọi bộ 
					phân trên cái cơ thể ấy, trong nửa tiếng đồng hồ, không có 
					ngóc ngách nào nhỏ nhất trên người Ly là hắn chưa thám hiểm. 
					Duy muốn bù đắp lại cho Ly những gì hắn thiếu nợ nàng, khi 
					hắn bú lồn nàng, Duy hài lòng khi nghe thấy tiếng rên sung 
					sướng nho nhỏ thoát ra từ kẽ răng nàng, hắn biết mình muốn 
					làm cái việc đang làm với Ly suốt cả một đời. (Hết 
					Phần 11 ... Xin mời xem tiếp
					Phần 
					12) |