| 
              
              
                
                  | Mùa hè. Nắng buổi sáng tuy có chói chang, 
                  nhưng nhờ những tàu lá sum xuê rậm rạp của những cây nhãn, cây 
                  mít, cây điều, nên cái sân lát gạch bát tràng và toàn thể khu 
                  vườn cửa cô giáo Loan mát rượi. 
 Tiếng hai con cưởng, con chành chạch chạy từ sau chiếc lồng 
                  tre cuối sân hót không dứt. Âm thanh dễ thong đó làm cô giáo 
                  Loan tỉnh ngủ. Mắt Loan cay cay xé vì nàng chỉ bắt đầu chợp 
                  mắt vào khoảng lúc ba giờ rưỡi sáng. Nếu hôm nay không là ngày 
                  cuối tuần, chắc Loan phải vất vả lắm mới chòi ra khỏi giường, 
                  sửa soạn đi dạy.
 
 Loan lười biếng, nhắm mắt, định ngủ thêm chút nữa, mà tiếng 
                  hót lảnh lout của chú chim thơ ngây ngoài sân, làm nàng không 
                  chợp mắt được. Kéo tấm màn cửa màu xanh lơ cửa sổ phòng ra một 
                  tí, Loan nằm nghiêng đưa mắt nhìn bang quơ ra sân. Mấy con 
                  bướm cánh ngũ sắc bay chập chờn hút nhuỵ những hoa thọ, hoa 
                  thược dược cạnh hòn non bộ giữa sân. Những lá mít, lá mận, lá 
                  nhãn vàng khô, được gió thổi, bay xào xạc chầm chậm, tới cái 
                  bồn hình tròn bằng gạch thì dừng lại. Nàng đưa mắt lên nhìn 
                  say sưa hòn non bộ. Trông xa nó đẹp như cảnh thần tiên, mà chỉ 
                  trong những tranh thuỷ mạc vẽ trên lụa Tàu mới có.
 
 Tâm hồn Loan thích tỉnh lặng, thích thiên nhiên nên tốt nghiệp 
                  sư phạm xong, là nàng xin về đây, nơi quê cha đất tổ ở Phụng 
                  Hiệp, làm giáo sư. Căn nhà ngói đỏ to lớn toạ laic trên khu 
                  vườn bát ngát này là của ôngnội cho nàng. Ở không hết, Loan đã 
                  cho những bạn gái giáo sư về cùng trọ cho vui. Nhưng đêm hôm 
                  qua, một cảnh tượng vô cùng hấp dẫn đã lôi kéo Loan nhìn mê 
                  mãi, say sưa đến ba giờ rưỡi sáng mới về phòng, trằn trọc mãi, 
                  Loan thiếp đi lúc nào không biết.
 
 Một cảnh tượng mà sự khêu gợi và tác động khích dâm đã làm cho 
                  Loan không những bàng hoàng mà nàng còn thấy da thịt, tâm hồn 
                  nàng đã trải qua cơn đam mê đó. Sáng nay mắt nàng cay xé. 
                  Người nàng bần thần mỏi meat, rã rời như chính nàng đã lăn 
                  loan, loạn cuồng, trần truồng với cậu học trò tên Khải.
 
 Đáng lý thì Loan đã ngủ lúc 10 giờ đêm qua. Nhưng ánh neon pin 
                  và tiếng chân người ngoài sân làm Loan để ý. Nàng tắt vội neon 
                  trong phòng. Hai bóng người đi qua chỗ cuối sân, nhờ ánh neon 
                  vàng nhạt ở chái hiên, Loan nhận rõ đó là cô giáo Ngọc, và 
                  người kia là một cậu bé! Ngọc đã tắt neon pin, nhưng nhờ ánh 
                  đèn vàng mà Loan vẫn thấy rõ Ngọc ôm cậu bé thật sát, nói cái 
                  gì với nhau bé quá không nghe rõ … rồi cả hai ôm nhau nút lưỡi.
 
 Loan không tin mắt mình, tưởng là nhìn lầm ai. Thì ngoài kia, 
                  tay cậu bé đưa lên ngực Ngọc, nắn nắn vú của Ngọc, bóp vú Ngọc 
                  và lần tay xuống sờ lồn.
 - Em muốn ở lại đây với cô đêm nay. Khải nói.
 - Có tiện cho em không? Sợ ba má Khải ở nhà trông…Hay là để 
                  sáng mai tiện hơn. Nhỡ ba má Khải biết …
 - Không đâu. Chẳng bao giờ ổng bả nghĩ là Khải đã leo rào đi 
                  chơi khuya đến giờ này. Khải thèm quá, Khải muốn quá. Khải 
                  không đợi được tới sáng mai đâu.
 
 Và cả hai lại ôm nhau nut lưỡi mê man. Tay Khải lại mò lồn cô 
                  giáo Ngọc. Nhưng lần này hắn thọc hẳn vào quần Ngọc mà xoa, mà 
                  nắn… Tay Ngọc cũng cho vào trong mà nắn cặc Khải. Tiếng cả hai 
                  rên âm ư. Dù họ đã ếm giọng lắm, Loan vẫn nghe rõ mồn một, nhờ 
                  đêm khuya ở nhà quê thanh vắng.
 
 Loan đang nghe rất rõ cuộc đối thoại tình tứ của Ngọc và Khảii, 
                  thì bỗng con chó berger sủa ầm lên làm cả hai dìu nhau đi vào 
                  hành lang. Ngọc mở cửa, bật đèn phòng. Cả hai bước vào. Cửa 
                  đóng lại….
 
 Loan đã hai mươi ba. Nhưng tim nàng lạnh ngắt, hầu như chẳng 
                  còn thiết tha gì với tình yêu và xác thịt. Bởi năm 13 tuổi, 
                  Loan đã một lần … thất tình với một ông anh họ tên Trường. 
                  Chuyện đã xa xăm, mờ nhạt lắm, nhưng vẫn đeo đẳng làm khổ Loan 
                  từng ngày, từng đêm. Nó ám ảnh Loan như hồn ma bóng quế. Nó 
                  nhắc nhở Loan đừng day vào tình yêu nữa, sẽ khổ. Cho nên suốt 
                  10 năm, bây giờ thức day, thèm một con mồi ngon thịt như Khải, 
                  tình nhân của Ngọc. Lúc Ngọc đã đóng cửa, Loan đi nhẹ đến, 
                  nhìn xuyên qua lỗ khoá. May quá. Đèn trong phòng vẫn sáng 
                  trưng. Ngọc và Khải ngồi cạnh mép giường. Hai cặp môi dính sát, 
                  không rời. Rồi Ngọc vật Khải nằm bật ngửa ra. Chân gát qua 
                  phần hạ bộ của Khải:
 - Chưa gì đã cứng ngắc như khúc củi? Xấu lắm nghe Khải.
 - Bởi vậy, Khải mới xin cô cho ngủ lại đêm nay.
 - Có phải Khải 16 tuổi không?
 - Phải. Tại sao?
 - Tại vì …tại vì … cái này của Khải lớn quá.
 Ngọc vừa nói, vừa kéo zipper quần Khải, móc con cặc ra. Nàng 
                  chu môi, nhìn say đắm khúc gân trắng phau, còn mum da quy đầu 
                  của Khải.
 (Hết Phần 1 … Xin xem tiếp
                  Phần 2 và 
                  trở đi dành cho 
                  Members gây quỹ cho kỳ thi Story Contest)
 |  |