| Cậu bé sung sướng khi nhìn bàn tay nuột nà, 
                  noun dài, trắng mịn, sơn móng đỏ của Ngọc đang bóp, nâng níu 
                  cặc mình. Khải chẳng tin mình có được một hạnh phúc quá lớn 
                  với cô giáo đẹp nhất nhì của trường Trung Học Lê Quý Đôn, quận 
                  Phụng Hiệp. Vì ở lớp, Ngọc nghiêm túc như bà thần. Chẳng lúc 
                  nào cười. Chẳng lúc nào nói đùa một câu cho các trò được dịp 
                  vui thoải mái. Nàng nghiêm đến độ làm cho vài em ở lớp học đã 
                  nằm mơ và khóc ré. Vậy mà Khải đã liều mạng, xông trận, vào 
                  một chiều mưa. Nói liều mạng cũng không đúng. Bởi nhờ theo dõi, 
                  Khải biết cô giáo Ngọc có cái gì đặc biệt, dành riêng cho Khải. 
 Ví dụ, đi tới đi lui trong lớp giảng bài. Mỗi lần đứng lại, 
                  blà cô Ngọc đứng cạnh chỗ Khải ngồi. Khải liếc ngang, thấy làn 
                  da trắng phau của Ngọc đưa ra chổ xẻ của hai tà áo và cái quần 
                  xoa trắng. Liếc xuống tý nữa, Khải thấy miếng xì líp chỉ che 
                  có phầ nhỏ ở bên hông. Phần da thịt còn lại của Ngọc hiện lên 
                  màu hồng nhạt, kéo tuốt xuống bắp đùi. Không biết có phải mùi 
                  nước hoa, hay mùi da thịt thơm tho của Ngọc đã nhiều lần làm 
                  Khải ngất ngây, mê mẩn.
 
 Có mấy lần Khải được cô Ngọc nhờ mua chim mía quay ở tiệm chú 
                  Phồi ngoài bean đò. Và nhất là hay nhờ Khải viết bài trên bảng 
                  cho học sinh chép lại, vì chữ của Khải rất đẹp … Thực ra, đó 
                  là những cái cớ để Ngọc tỏ cảm tình riêng, đặc biệt, với cậu 
                  học trò đẹp trai nhất của lớp đệ tứ. Cho đến chiều mưa mà Khải 
                  lấy can đảm, bỏ trái mít trong thúng, đội lên đầu, đến gõ cửa 
                  phòng Ngọc… giữa lúc Ngọc đang chấm bài.
 - Thưa …thưa cô, em em mang trái mít đến biếu cô.
 Không phải đây là lần đầu Khải đến phòng Ngọc, nên em có vẽ 
                  dạn dĩ. Vì đã nhiều lần Khải mang chim mía, mang chồng tập vở 
                  của lớp, mang cả bánh xèo Ngọc nhờ Khải mua ngoài chợ, vân vân 
                  ….
 - Trời, tội nghiệp không? Mưa như trút, Khải không biết sao?
 - Dạ biết. Nhưng đi trong mưa ít người để ý…
 
 Nói thế, rồi Khải nhìn xuống đất. Khải không dám nhìn vào đôi 
                  mắt bồ câu, sắc cạnh, như có nam châm của cô giáo . “Đi trong 
                  mưa, ít người để ý!” Câu nói đó Khải đã dùng để tống tình cô 
                  giáo Ngọc. Tự nhiên Ngọc day lên một tình thường. Một tình 
                  thong lạ hoắc. Nó không giống cái tình của cô giáo với một học 
                  trò. Có cái gì khó nói lắm, Ngọc không diễn tả nổi. Chỉ biết 
                  nó đang rần rần chạy khắp châu thân. Nó như mộng thành sự thật. 
                  Nó như kết quả những rắp tăm lãng main trong những lần Ngọc 
                  lén nhìn Khải cúi đầu làm bài trong lớp, hoặc Khải đến đưa quà 
                  tận phòng nàng….
 
 Những lần đó, Ngọc muốn nói một cái gì. Hoặc chờ Khải bạo gan 
                  tỏ một lời. Dù rất ngắn. Hôm nay thì Khải đã khai pháo trước: 
                  “Đi trong mưa, ít người để ý?” Ngọc hiểu ngầm câu đó, mim mím 
                  cười, bê cái thúng đựng quả mít vào trong, quay lại đóng cửa, 
                  khoá luôn. Khải hồi hộp nhìn bàn tay cô giáo Ngọc khoá thật 
                  chậm và nhẹ cánh cửa, nhưng lòng rộn lên niềm vui đầy hạnh 
                  phúc.
 - Em vào nhà tắm, cởi hết áo quần, vắt cho khô, hong lên. Xong 
                  lấy chiếc áo kimono của cô choàng đỡ. Nếu không sẽ bị cảm lạnh.
 
 Khải riu ríu đi vào nhà tắm, và không biết cậu bé có dụng ý để 
                  cửa tang hoát ra như thế hay không. Cô giáo Ngọc nép mình sau 
                  khung cửa, nhìn Khải cổi áo quần hết ra, đứng ngang. Ngọc chỉ 
                  thấy choom lông dái quăn tít mọc um tùm dưới bụng Khải và một 
                  thân hình gần như của người lớn. Hình như Khải cố ý đứng quay 
                  mặt ra cửa, vừa vắt khô quần áo, vừa âm ư một bài nhạc. Ngọc 
                  thích thú nhìn lén. Con cặc Khải từ từ ngỏng lên. Cuối cùng 
                  sừng sững như quả chuối xanh, giật giật. Choàng chiếc áo 
                  kimono vmàu vàng sọc nâu của Ngọc xong, Khải bước ra, đi chậm 
                  lại, e dè, cố ý.
 - Trời mưa lớn quá phải không cô?
 - Ừ. Cô thích mưa. Trời vừa mát vừa lãng mạn. Nhưng buồn và 
                  khó ngủ…
 - Mưa thì dễ ngủ chứ cô?
 - Ừ, trẻ con thì nghe mưa dễ ngủ. Người lớn, nhất là người lớn 
                  cô đơn và đàn bà như cô, không nhắm mắt được.
 - Tại sao lạ vậy cô?
 - Chừng nào lớn. Khải sẽ biết…
 
 Khải cứ đứng thế, nhìn cô giáo Ngọc. Hai tay cậu bé vờ cầm hai 
                  tà áo kimono. Nhưng thực ra là cậu che phần áo cồm cộm vì con 
                  cặc bên trong đang chổng, giật không ngớt. Khải mắc cỡ quá, 
                  không biết làm sao cho “thằng bé” đừng xừng lên đòi “nhân 
                  quyền”, nên Khải đánh trống lãng:
 - Em xẻ mít cô dùng nhen?
 - Khỏi. Cứ đứng đó. Cô thích nhìn Khải như thế …. Có buông tay 
                  ra được không?
 
 Khải ngượng lắm. Nhưng cơ hội bằng vàng đang đến. Bỏ đi, không 
                  biết thuở nào được hưởng lại. Khải bỏ một bàn tay, và rồi hai 
                  bàn tay. Mắt Ngọc nhìn chăm bẵm, chờ đợi. Hai tà áo kimono xẻ 
                  hair a, con cặc Khải chòi lên, ngang tàng, xấc xược như một 
                  dũng tướng… (Truyện từ Cõi Thiên Thai) Khải đứng như một hình nộm nhìn cô giáo đang đỏ 
                  ửng gương mặt. Các sớ thịt trên gương mặt trái soan của Ngọc 
                  đang đanh lại, căng cứng máu thèm xác thịt. Khải ngượng chin 
                  người như một diễn viên bước lên sân khấu lần đầu. Nhưng khúc 
                  gân Khải không ngừng “biểu dương lực lượng” khi Khải nhìn cái 
                  áo cánh mỏng màu hồng của cô Ngọc đã phơi hai đồi vú nhọn liễu, 
                  không áo lout…Quần nữa! Sao lúc mới bước vào Khải không để ý.
 - Khải ngồi xuống ghế, được không cô? Khải hỏi.
 
 Ngọc không trả lời. Nàng tiến gần đến Khải, đối diện. Đôi mắt 
                  Ngọc đen láy và to là thế, mà giờ đây đã trĩu xuống mệt nhọc, 
                  não nùng. Nàng chỉ cách Khải có mấy phân. Hai tay Khải thừa 
                  thải, khó chịu, chàng đưa lên, hình như muốn ôm choàng cô giáo, 
                  nhưng lại bỏ xuống cách ơ hờ, vô duyên…
 
 Mắt nhung đen của Ngọc đang nhìn Khải như thôi miên, thì nàng 
                  bỗng liếc xuống khúc gân mủm mỉm trắng hồng của Khải giữa hai 
                  tà áo. Ngọc nhoẻn cười. Cái cười của một bà chị kiêu kỳ. Cái 
                  cười của kẻ khát tình, vừa tìm được bảo vật. Và cũng là cái 
                  cười của “sư phụ” vừa nhìn thấy chỗ yếu của đạo sinh! Ngọc 
                  càng đứng gần, mùi thơm da thịt nàng càng toả ra thơm ngát. 
                  Hai đồi vú càng hiện rõ hai nuốm hồng hạt lựu.
 
 Khải như nghẹn thở vì cô giáo Ngọc không nói lấy một lời, 
                  không làm được cửa chỉ. Nàng đứng như thế như kẻ si tình, bất 
                  động, chiêm ngưỡng khúc gân…
 - Em ngồi xuống nhen? Cô ? Khải lại hỏi.
 
 Ngọc lắc đầu, và vẫn không nói. Hình như sự im lặng này quý 
                  hơn vàng, ngọc. Phút đầu tiên! Nàng muốn dùng đôi mắt, chỉ đôi 
                  mắt, để thu hồn bé Khải. Cặc Khải trắng hồng với tí da còn 
                  vướng ở quy đầu! Ngọc biết là nó còn mới tinh anh. Mới nở! Mới 
                  ra ràng!
 
 Ngọc bỗng quỳ nhè nhẹ xuống. Sát mặt, sát mũi vào cặc Khải. 
                  Hơi thở Ngọc làm nóng ran hạ bộ của bé Khải. Mũi Ngọc áp nhẹ 
                  vào đầu quy mào. Mắt nàng nhắm khít. Cặc Khải cử động. Khải 
                  nứng không tả nổi. Những cảm giác lạ, kỳ quặc đã day động toàn 
                  bộ thần kinh Khải. Trời ơi, bàn tay cô Ngọc đã cầm vào và nâng 
                  khúc gân Khải. Khải nhìn lên trần nhà bặm môi. Đột nhiên hắn 
                  nghe c8ạc mình ướt và nóng. Hắn nhìn xuống. Môi của Ngọc, đôi 
                  môi mà mỗi lần nhoẽn cười, đã giết không biết bao nhiêu quả 
                  tim của thầy giáo của cả trường, đang ngậm chặt, mút mạnh, nút 
                  hết toàn bộ cặc Khải.
 
 Mặt Khải đần độn, ngu khờ, như mất hết sinh lực. Cái miệng cô 
                  giáo Ngọc đang đưa Khải lên thiên đàng. Có thể như thế này 
                  chăng? Khải chết rồi, hay vẫn còn sống? Hai tay Ngọc cho ra 
                  sau mông Khải, ấn sát vào rồi buông lơi ra. Đầu tóc Ngọc phủ 
                  ào xuống, che mất gương mặt đang say sưa hưởng thụ những giây 
                  phút thần tiên cực kỳ lãng mạn. Có lẽ đến chết, Ngọc cũng 
                  không quên được khoảnh thời gian rạng rỡ này. Nàng chưa từng 
                  mơ ước sẽ có người yêu thua nàng đến bảy tuổi. Nàng chưa 
                  thoáng nghĩ sẽ yêu một học trò của mình. Nàng chưa có ý định 
                  phản bội Linh, người sẽ đi hỏi nàng làm vợ.
 
 Không phải tự nhiên mà có buổi chiều nay. Nó khởi đi từ lâu 
                  rồi, không biết tự bao giờ, cái tình mong manh. Nhẹ như tơ 
                  hồng. Thoảng như mây mỏng. Mơ hồ như sương thu, khi nàng bắt 
                  gặp ánh mắt của Khải nhìn trộm nàng từ cuối lớp. Cú sét ái 
                  tình khởi đi từ đó. Nàng biết rõ như thế, bởi nàng không làm 
                  sao dứt nghĩ về Khải. Càng lúc, cái tình mong manh mơ hồ đó 
                  càng to lớn, vĩ đại hơn, cho đến hôm nay. Khuôn mặt dâm tình 
                  của Ngọc ập sát vào, rồi rút ra, làm thân cặc của Khải ướt 
                  chèm nhẹp như con loon đượt vớt lên từ dưới nước.
 
 Bé Khải cắn mạnh môi dưới. Người cậu run lên như đang sốt. 
                  Khải đang dìm bớt nỗi sướng tê tái từ cặp môi của cô giáo 
                  truyề sang. Khải nhắm mắt, không dám nhìn xuống nữa. Hơi thở 
                  phì phào của Khải phát ra:
 - Cô Ngọc ơi! Trời vẫn còn mưa…
 Một câu nói vô duyên, không ăn nhập gì với “công lao” miệt mài 
                  của cô Ngọc. Sao Khải không nói “Cô ơi! Em sướng chết ngất và 
                  thở không nổi! Xin cô đừng mút mạnh quá, em .. em sẽ bắn ra …” 
                  Hình như trí óc non nớt, Khải đã không đủ chữ nghĩa để diễn tả 
                  nỗi sướng cùng cực đó. Bây giờ thì chàng đã biết đưa hai tay 
                  xuống, sờ nhẹ đầu tóc rối bù của cô giáo. Và biết ưỡn cái đít 
                  về phía trước.
 
 Bất giác, Ngọc kéo mạnh hai vạt áo kimono. Chiếc áo rơi xuống 
                  trên thảm hoa. Khải trần truồng, thơ dại, như con chim non mới 
                  biết bay. Khải cảm thấy trơ trẽn, dị hợm, ngượng ngùng bao 
                  nhiêu. Cái hột vịt úp mề đã được bóc vỏ. Việc còn lại là rau 
                  răm, muối tiêu cho vào, rồi ngốn, nuốt cho bằng hết. Ngoài kia 
                  mưa vần vũ. Gió tạt từng cơn, đưa mưa đập vào cửa sổ, vào 
                  những tàng lá hủ loà xoà trên mái ngói. Tiếng sấm vang từ xa, 
                  từ ngoài đồng vắng, từ những qủa đồi…. Chỉ có âm thanh duy 
                  nhất: Mưa!
 
 Lòng cô giáo Ngọc và người học trò Khải cũng đổ cơn mưa, sắp 
                  chuyển thành bão. Da thịt của Khải gợn lên những ốc trâu. Phần 
                  vì sự khoái lạc được có gió lạnh lạc loài đâu đó trong căn 
                  phòng. Hai tay Ngọc rời mông đít Khải. Cậu bé nhìn xuống. Một 
                  khuy áo, hai, rồi ba. Thật chậm, mười ngón tay ngà của Ngọc 
                  cổi áo. Cặp mắt Khải như muốn rout xuống khi bắt gặp đôi vú 
                  đẹp thần sầu của cô giáo. No tròn. Căng nhựa sống. Trắng hồng 
                  với hai chỏm nhọn, bé như hạt tiêu màu hồng nhạt.
 
                  (Hết Phần 
                  2 … Xin xem tiếp
                  Phần 3 và 
                  trở đi dành cho 
                  Members gây quỹ cho kỳ thi Story Contest) |