| 
                  Những Năm Mất Trắng
                  
                   
                  
                  Nhiều năm những áng mây đen xámMưa đã về, chiều mất bóng phai
 Kìa ai cả chuổi dài u ám!
 Riêng ta- hoang phế một đời trai.
 
 Tôi trở về Hội An tâm hồn tan nát. Những ngày
                  đầu ngày chỉ nằm lì trong phòng không thiết ăn
                  uống. Tôi viết ngay một lá thư cho dì nói lên
                  nỗi lòng nhung nhớ, nhưng đợi hoài không thấy
                  hồi âm làm tôi càng đau khổ. Ba má thấy tôi
                  thay đổi thì lo lắm nhưng không biết tại sao. Ông
                  bà đoán mò tôi đã tương tư cô bé nào ở
                  Sài Gòn nên hay hỏi dò nhưng tôi chỉ câm như
                  hến. Tôi viết cho dì hơn mười lá thơ trong hai
                  tháng trời. Mỗi chiều đi học về tôi lập tức
                  tìm xem có thư của dì hay không. Nhưng chờ đợi
                  mãi cũng hoài công và tôi như điên dại suốt
                  những tháng ngày đó. Học đã dốt, tôi còn
                  dốt thêm. Tôi xưa kia còn hơn được dăm ba thằng,
                  bây giờ thì đội sổ. Đã thế tôi chả thiết
                  gì tới tập võ cho tới một hôm kia lá thư hằng
                  mong đợi đã đến. Tôi chụp phong thơ đề tên
                  tôi với tên người gởi; dì Quyên, ở trên
                  góc bìa trái không có địa chỉ. Tôi cuống cuồng
                  xé nát bao thơ chạy lên phòng đọc ngấu nghiến.
 
 
 Sài Gòn ngày ? tháng 11 năm 1974
 Dũng yêu dấu,
 Dì có nhận được tất cả thư con. Mấy lần
                  định viết trã lời nhưng dì còn e ngại. Dì muốn
                  con hiểu là dì lúc nào cũng thương con. Có lẽ
                  tất cả đều là định mệnh. Dì và Dũng thương
                  nhau cũng là đất trời xui khiến. Dì đã tưởng
                  dì sẽ không còn thương ai khác sau cái chết của
                  anh Tuân. Nhưng dì đã lầm. Dì đã thấy anh Tuân
                  qua Dũng sau cái đêm trăng đó, dì bỗng nhìn mình
                  bị lôi cuốn và dì đã không còn cưởng
                  được lòng mình. Những ngày tháng qua với Dũng
                  là những ngày tuyệt vời nhất trong đời dì.
                  Dì không hối tiếc bất cứ điều gì. Dì nói
                  thiệt đó Dũng ơi. Dũng hiểu thế cho dì nhé!
 Dũng ơi! Sau này khi Dũng lớn hơn sẽ hiểu tại
                  sao dì và con không thể tiếp tục chuyện này
                  được nữa. Dì đã phạm tội quá lớn. Một
                  tội mà dì sẽ phải trã rất đắt mai này, còn
                  Dũng không có lỗi gì cả. Có những chuyện mà
                  Dì chỉ có thể nói được khi Dũng đã khôn lớn
                  hơn. Còn phần dì, dì đã quyết định. Ông đại
                  tá Phan góa vợ hơn 10 năm nay ngỏ lời cầu hôn
                  và dì đã nhận lời. Ông ta rất tốt, lại quyền
                  thế có thể lo cho ba mẹ con dì cuộc sống càng
                  lúc càng khó khăn ở đây. Dũng ơi! Dì đứt
                  ruột khi viết ra những lời này. Dì van Dũng hiểu
                  cho hoàn cảnh dì và đừng ghét dì nha Dũng. Quên
                  dì đi!
 Dì thương Dũng suốt đời,
 Dì
 
 Lá thư ngắn ngủi nhòa nhạt nước mắt không
                  đủ cho tôi giữ bình tĩnh. Tôi gầm lên như con
                  thú bị thương vò nát bức thư ném ra đường.
                  Như điên cuồng tôi nhảy lên chiếc xe Honda 50cc
                  phóng như bay. Tôi vất xe vào một gốc cây nằm
                  đó. Vung tay chân đấm đá vào thân cây đến
                  bật máu mà tôi chẳng thấy đau đớn gì. Đầu
                  óc tôi lúc này trống rỗng, vô hồn. Tim nhói
                  đau như kim chích nhưng lạ thay tôi vẫn không nhỏ
                  được một giọt lệ nào. Tôi chỉ thấy hận dì
                  kinh khủng. Tôi thù dì! Tôi nghĩ dì đã lừa dối
                  tôi! Lợi dụng tôi! Tôi có cảm tưởng nếu
                  gặp dì nơi đây tôi sẽ nhổ một bãi nước bọt,
                  lạnh lùng ngoảnh mặt làm lơ quay đi. Đến chiều
                  tối ba tôi sai người đi tìm tôi đem về. Từ
                  hôm đó tôi bỏ học, mặc tiếng năn nỉ của ba
                  má, chỉ phụ bán thuốc và tập võ đêm ngày.
 o 0 o Lão Tàu già bận
                  đi lên Đà Nẵng có công việc. Tiểu Thanh cho tôi
                  biết thế khi tôi đến tiệm nàng mua đồ. Nàng
                  tỏ vẻ sung sướng khi thấy tôi. Tôi đăm đăm
                  nhìn Tiểu Thanh. Cũng thật lạ! Tại sao tôi lại
                  chẳng để ý đến cô gái đẹp như tiên nga này?
                  Tiểu Thanh mắc cở cúi mặt xuống khi bị tôi
                  "chiếu tướng" quá dữ, nhưng nàng lại ngước
                  lên miệng nở một nụ cười thật xinh đẹp
                  khoe hàm răng trắng đều. Tôi và nàng nhìn nhau
                  thật lâu cho đến khi tiếng đàn bà bên trong
                  lanh lãnh. "Sao không bán hàng mà ở đó làm
                  gì thế?" Tiếng Doanh Doanh nhấm nhẳng vọng ra. Có
                  lẽ cô nàng ghen dù đã lấy chồng. Tôi nói
                  nhanh. "Tối này 8 giờ Dũng tới đón Thanh đi
                  chơi nha." Tiểu Thanh hớn hở gật đầu. Tôi cũng
                  cảm thấy vui vui tuy rằng những cảm xúc không
                  còn đầy đủ như trước kia. Lời hẹn hò chỉ
                  để thử lại con toán mà tôi nghĩ là tôi đã
                  biết rõ đáp số. Tiểu Thanh cũng đã nghỉ học
                  khi học xong tú tài một. Ba nàng bảo thế là đủ
                  để phụ ông ta buôn bán. Hàng ngày nàng cùng
                  Doanh Doanh bày hàng mới ra trong tủ không ai nói
                  với ai một lời nào. Hai người phụ nữ trước
                  kia khá thân với nhau bây giờ lại ghét cay ghét
                  đắng nhau chỉ vì ? tôi.   Tôi đưa Tiểu Thanh đi
                  dạo cạnh bờ sông. Nàng sung sướng ôm tay tôi
                  trong khi trong lòng tôi nguội lạnh. Tôi máy móc
                  hôn trên cặp môi run rẩy của nàng. Nhìn nàng
                  khóc vì sung sướng tôi chỉ hơi nao nao trong dạ.
                  Tôi cảm thấy thương hại. Đời nàng chẳng lẽ
                  phải sống chui rúc ở cái xứ quê mùa như Hội
                  An này sao? Vài năm nữa nàng sẽ lấy một ông
                  Tàu nào đó và rả thân ra đẻ năm sáu đứa
                  nhỏ như mẹ nàng rồi trở nên xấu xí và anh
                  chồng già lại có cớ kiếm một em bé Việt nào
                  mơn mởn hơn! Trẻ đẹp cở như nàng phải lấy
                  chồng giàu sang quyền thế như dì tôi chứ. Tôi
                  chua chát nghĩ lung tung. Tôi lẻn đưa Tiểu Thanh vào
                  phòng bằng cửa sau. Nàng run lẩy bẩy lúc tôi
                  dìu đặt nàng xuống giường. Tiếng suýt xoa đau
                  đớn khi nàng trở thành đàn bà không làm tôi
                  xao xuyến. Nàng mím chặc đôi môi giao cuộc
                  đời con gái cho tôi, lệ ứa hai bên khóe mắt
                  nhưng không dám làm tôi phật ý. Đưa nàng trở
                  về nhà xong, tôi về lại phòng ngồi nhìn vệt
                  máu loang khô trên mặt nệm, dấu vết của một
                  đời trinh nữ, đầu óc quay cuồng. Tôi chẳng
                  hiểu tôi ra sao. Tôi chẳng suy nghĩ như thế nào
                  cho rõ ràng. Tại sao tôi hại đời Tiểu Thanh
                  khi tôi không hề yêu nàng? Và tôi cũng không
                  phải là một con người hiếu sắc như các người
                  con trai khác! Tôi trã thù dì tôi ư? Vì dì đi
                  lấy người khác chẳng còn nhớ đến đứa cháu
                  trai đã yêu dì như điên cuồng? Hay là tôi muốn
                  quên dì qua hình ảnh một người con gái khác?  
                  Tôi nằm lăn lộn không yên vì hình ảnh dì cứ
                  về trong trí nhớ không phai. Chịu không nổi tôi
                  lại lấy xe chạy lại nhà Tiểu Thanh. Thấy ánh
                  đèn trên cửa sổ hãy còn sáng, đoán chừng
                  nàng còn thức tôi bám vào vách tường leo lên.
                  Nhảy vào trong phòng nhìn kỹ té ra là hành lang,
                  chẳng biết phòng nàng ở đâu tôi bước đại
                  vào một căn phòng tối đen. Mùi nước hoa thơm
                  ngát trong phòng hơi là lạ. Tiểu Thanh đâu có
                  xài nước hoa này! Chả lẽ nàng thích xài loại
                  khác khi ở nhà? Thấy một bóng người nằm trên
                  một cái giường nệm Hong kong khá to, tôi bước
                  đến. Vén mùng chui vào trong, bàn tay tôi đụng
                  vào một thân hình trần truồng mát rượi. Tôi
                  vội đưa tay bịt miệng nàng khi nàng quay lại hai
                  con mắt lung linh mở to hoảng sợ. "Dũng đây cưng.
                  Đừng sợ." Đang bỡ ngỡ lúc đầu nàng liền
                  ôm chầm lấy tôi. " Dũng? ! Sao ? em liều vậy?"
                  Nghe tiếng hơi lạ nhưng quen quen tôi chợt tái mặt
                  hiểu ra. " Chết cha, Doanh Doanh. Đúng là tổ trác
                  rồi!" Tôi chưa biết nói gì thì nàng áp thân
                  hình không một mãnh vải trên người kéo tôi
                  vào lòng. Phản ứng tự nhiên khiến tôi ôm
                  nàng vuốt ve. Lớp lông măng trên lưng Doanh
                  Doanh khá nhiều, nhiều hơn Tiểu Thanh (trong khi dì
                  chẳng có sợi nào.) Tôi vuốt ve nàng một hồi
                  trong khi nàng ôm cứng hôn tôi trây trất trên
                  khắp mặt mũi như cứ sợ tôi bỏ đi. Dù mới
                  ân ái xong với Tiểu Thanh tôi cũng cảm thấy
                  dục vọng nổi lên khi mùi nước hoa và nụ hôn
                  nóng bỏng ướt át của Doanh Doanh che mờ lý trí.
                  Tôi ngồi dậy cởi áo quần ra, cho nàng thấy
                  thân hình khoẻ mạnh cuồn cuộn bắp thịt và ?
                  thằng bé oai vệ giương cao kiêu hãnh.  Ánh đèn
                  lờ mờ ngoài hành lang hắt vào đủ cho nàng
                  thấy chiêm ngưỡng. Tôi coi phản ứng quen thuộc
                  nơi Doanh Doanh, tức là cũng ngạc nhiên mắt mở
                  lớn và ? có vẻ hoảng sợ nhưng vẫn không rời
                  mắt nhìn con vật đầu láng lẩy căng cứng đang
                  phồng mang trợn má rất ? dữ tợn này. Tôi
                  thích thú khi thấy thái độ nàng như thế. Khẻ
                  nhích lại gần tôi kéo đầu nàng dậy. "Chị bú
                  Dũng đi." Tôi dúi nó vào miệng nàng, qua cặp
                  môi và hàm răng lưỡng lự. Nếu đèn điện
                  bật lên chắc tôi sẽ thấy nàng đỏ bừng mặt
                  mày vì xấu hổ. Có lẽ chưa từng quen thuộc với
                  cách làm tình trắng trợn này hay tại vì của
                  tôi quá lớn, mà phải mất vài phút sau nàng
                  mới bắt đầu thành thạo và bú tôi say mê.
                  Tôi đứng trên giường chống nạnh nhìn nàng
                  qùi xuống ôm ấp phục vụ tôi như một con đĩ
                  rành nghề (dù tôi chưa từng chơi đĩ bao giờ.)
                  Nàng ham hố bú, liếm láp nó và hai bìu dái to
                  lớn. Tôi đẩy nàng nằm xuống, sờ mó. Nàng
                  đã ướt đẫm bên dưới. Tôi sờ soạng qua
                  loa mà thôi, thấy nàng chật hẹp gần như Tiểu
                  Thanh nhưng lông thì dầy đặc làm tôi không khỏi
                  tò mò cầm kéo dài ra chơi. Nghịch ngợm. Cặp
                  vú nhỏ, thật chắc, bóp cũng vui tay chỉ bằng
                  trái cam Mỹ còn nhỏ hơn cả Tiểu Thanh , nghĩa là
                  chỉ bằng ? nửa dì. Tôi chẳng tốn thì giờ
                  nhiều để làm nàng mê mệt, tôi cầm hai chân
                  nàng dạng ra hùng hục đút vào. Nàng kinh hãi
                  la lên: " Đau chị mà Dũng." Tôi không đáp
                  tiếp tục đẩy vào. Nàng rú lên. Không hiểu
                  sao tôi trở nên tàn ác đến thế. Với Tiểu
                  Thanh tôi còn nhẹ nhàng một chút nhưng với
                  Doanh Doanh tôi trở thành một thằng đầy thú tính.
                  Tôi nghe tiếng la đau đớn của nàng cảm thấy sướng
                  rợn cả người. Tôi cười hềnh hệch. "Đừng
                  la nữa chị Liên, lát sướng lắm." Nàng nằm
                  im chịu trận khổ dâm của tôi, nước mắt đầm
                  đìa. Khi khoái lạc đi đến, tôi rút nó ra bắn
                  tung toé trên mặt, trên ngực nàng. Tôi chỉ rên
                  lên trong họng, một cảm giác chán chuờng đi đến
                  làm tôi chỉ muốn chạy đi. Doanh Doanh nằm khóc nức
                  nở. Tôi bỏ mặc nàng với tay lấy bộ quần áo
                  đầu giường. Bỗng dưng đèn điện bật sáng.
                  "Đồ khốn nạn. Cả hai đứa tụi bây là đồ
                  thú vật." Tiếng Tiểu Thanh vang lên như sét đánh
                  bên tai. Tôi bước vội xuống đất. Tiểu Thanh
                  đứng ngay đầu cửa chờ tôi, nàng nhào đến
                  cấu xé nhưng tôi chỉ đứng im chịu trận. Cào
                  cấu một hồi không thấy tôi phản ứng, Tiểu
                  Thanh dừng tay lại chạy ra khỏi phòng khóc lớn.
                  Trên mặt tôi những vết cào sướt rỉ máu nhưng
                  cũng không đau đớn bao nhiêu vì người tôi đã
                  chai đá, hồn tôi đã lạnh. Tôi lẳng lặng mặc
                  quần áo, nhìn vào trong mùng thấy Doanh Doanh còn
                  đang nằ? trên đó đưa mắt nhìn tôi buồn rười
                  rượi. Tôi cảm thấy áy náy, muốn nói một cái
                  gì cho nàng yên tâm nhưng không mở được lời
                  nào. Tôi bỏ ra về bằng cửa chính, lái xe lang
                  thang mấy tiếng liền không biết đi đâu, và không
                  biết đời tôi sẽ ra sao! Gần tháng 3 năm
                  75, Thạch Mun người Miên cha Miên mẹ Thái là
                  tay võ sĩ cừ khôi bắt đầu thách đấu từ
                  Nam tới Quảng Trị. Hắn ta không hề gặp địch
                  thủ vì sức vóc to lớn hơn người Việt và
                  ngón võ Thái độc địa. Chưa ai chịu nổi hắn
                  hai hiệp, đa số đều bị nốc ao hoặc được trọng
                  tài can thiệp. Khi hắn ra tới Hội An thách đố
                  cả thành phố đều nhìn vào ba tôi để dạy cho
                  nó một bài học. Anh Lê Huy truởng tràng xin phép
                  ba tôi cho anh đại diện nhưng tôi được ba tôi
                  ủy thác cho nhiệm vụ này. Ba tôi bảo nếu thuần
                  túy dùng võ Việt hay Tàu khó có thể đấu lại
                  võ Thái nên ba tôi hy vọng vào tôi với võ
                  Tàu kiêm đệ tam đẳng nhu đạo có thể thắng
                  được Thạch Mun, thêm nữa sức ba tôi và anh
                  Huy đều không dẽo dai được như tôi. Nhìn Thạch
                  Mun quả thật đáng gờm. Da đen như cột nhà cháy
                  người cao to và rắn chắc hơn tôi, vì y là võ
                  sĩ chuyên nghiệp. Y mặc quần đùi người xâm
                  rồng rắn và bùa chữ Miên hay Thái trông rất
                  đáng sợ. Tôi bổng nghe tiếng gọi. "Dũng, cẩn
                  thận nha Dũng." Tôi liếc xuống đài thấy ?
                  Tiểu Thanh và Doanh Doanh đang ngồi với ông già
                  Tàu cả hai mặt mày lo lắng. Tôi thở phào, đây
                  cũng là một mối bận tâm mà tôi mấy tuần
                  liền thấp thỏm không yên. Nay thấy hai cô tình
                  địch ngồi chung với nhau thì mừng hơn gặp của.
                  Tôi vẫy tay chào hai nàng rồi quay lại tập trung
                  vào địch thủ. Tôi tuy bình tĩnh nhưng biết đây
                  là thử thách lớn nhất mà tôi phải vượt
                  qua. Thạch Mun có cú đá với tốc độ 120 km/giờ
                  có thể làm gãy chân nếu không tránh kịp hay
                  đá tạt vào màng tang nếu địch thủ cứ lo thủ
                  cẳng là sụm dễ dàng, tôi thấy không hy vọng
                  có thể đánh lại y nếu đứng thẳng trên hai
                  chân. Thêm những cú lên gối và cùi chỏ hiểm
                  ác có lẽ hay nhất là đứng xa tìm cơ hội nhập
                  nội để giải quyết trận đánh bằng các thế
                  cầm nã hay nhu thuật là hay nhất. Trong hiệp một,
                  nhờ nhanh nhẹn, tôi tránh được các cú đá
                  giò của y nhưng bị y đánh trúng mặt hai lần
                  trong khi tôi chỉ trã dược một cú. Cú đấm của
                  y mạnh hơn tất cả các võ sĩ mà tôi từng gặp.
                  Cũng may nhờ chủ trương né tránh nên tác dộng
                  ít lại nếu không có lẽ tôi cũng sẽ lăn ra
                  sàn. Vào hiệp hai, Thạch Mun tấn công mãnh liệt
                  hơn và dồn tôi chạy quanh đài, lựa khi y sơ hở
                  đá quá mạnh hụt và người xoay tròn tôi bèn
                  nhập nội và ôm quật y xuống sàn với thế
                  sukui-nage. Y thật mạnh, vừa té xuống là chồm
                  lên nhưng tôi đã chuẩn bị ôm bên hông và
                  hai chân xoè ra lấy thế đòn bẩy không cho y
                  thoát ra. Nhờ nằm sát trên bụng những cú đấm
                  của Thạch Mun mất hết khá nhiều tác dụng chẳng
                  làm gì được tôi. Tôi gài y vào thế
                  kesa-gatame khóa tay và giữ cổ thật chặc để làm
                  y mất sức. Những cú đấm của Thạch Mun và đầu
                  gối trái của y rơi như mưa trên người tôi đau
                  điếng nhưng tôi kiên nhẫn chờ đợi. Hơn một
                  phút nữa trôi qua tôi biết y đã thấm mệt, bèn
                  dùng đòn quyết định ude- hishigi- juji -gatame để
                  giải quyết trận đấu. Khi địch thủ đã bị gài
                  vô thế này thì chỉ có trời cứu. Tôi nhanh
                  nhẹn choàng chân qua đầu y gát lên cổ, một
                  chân gát lên bụng, xoay nằm phía bên hông và
                  kéo tay phải y mạnh ra. Với hai tay và hai chân
                  để đối phó với một tay Thạch Mun cố dằn ra
                  nhưng vô hiệu. Bản tính hung hăng và chưa từng
                  thua trận khiến y tìm cách thoát thân dầu đây
                  là đòn cực hiểm chưa ai bị tôi gài vào mà
                  thoát cả. Nếu y chịu thua thì thôi nhưng y chưa
                  hiểu cái nguy hiểm của thế này nên không chịu
                  nằm yên. Vì sợ để lâu Thạch Mun có thể thoát
                  thân tôi phải đành rướn người lên dùng
                  hai chân làm điểm tựa bẻ mạnh. Một tiếng rắc
                  vang lên. Tôi đứ?g dậy nhìn Thạch Mun lăn lộn
                  trên đài, có lẽ đời võ sĩ chấm dứt từ
                  đây, tiếng la ó hoan hô cuồng loạn của đám
                  đông địa phương đi cổ?võ cho tôi vang lên như
                  sấm động. Tôi bước xuống đài trong sự vui mừng
                  tột đỉnh của ba má và các anh chị em trong võ
                  đường. Đưa mắt tìm ánh mắt hai cô nàng nhưng
                  không thấy đâu cả vì đám đông bu quanh lăng
                  xăng nhảy cởn che đi.
 Vài ngày sau cả gia đình tôi chạy vào Sài Gòn
                  vì nghe tin Huế đã thất thủ vào tay Bắc phương.
                  Tháng 4 năm 1975 miền Nam dân chủ tự do rơi vào
                  tay độc tài của người Cộng Sản đã bắt gia
                  đình tôi phải rời bỏ quê hương. Vốn liên
                  quan nhiều với các đảng phái Quốc Gia buộc ba
                  phải tìm cách dẫn má và tôi lên tàu chạy ra
                  đảo Guam chờ đi Mỹ. Cuộc đời tôi cũng đổi
                  thay nhiều từ đó.
 (Hết
          Phần 4 ... Xin xem tiếp Phần
          5) 
                   |