| Oan
                  Khiên
                   Tôi thay đổi nhiều. Tôi
                  phải thay đổi để mà sống nếu không thì chết.
                  Gia sản của ba má tôi kể như mất sạch và chúng
                  tôi phải làm lại ngay từ đầu. Ba cùng tôi mở
                  lại võ đường và bán thuốc Bắc. Chỉ trong vòng
                  mười năm thì chúng tôi đã trở thành giàu
                  có như xưa. Nhưng có lẽ vì quá buồn phải sống
                  xa quê hương, ba tôi mất sau đó vài năm, chưa
                  kịp hưởng thụ những gì đất nước giàu mạnh
                  này có thể cung cấp được cho ông. Má tôi vì
                  nhớ thương ông nên hai năm sau cũng ra đi. Sau
                  khi má mất không còn gì ràng buộc tôi trì chí
                  làm ăn, đầu tư, mua bán nhà cửa, cổ phần chứng
                  khoáng và trở nên giàu có lúc tuổi chỉ mới
                  hơn ba mươi. Tôi quen biết rất nhiều phụ nữ.
                  Đẹp có, xấu có, già, trẽ, mọi sắc dân, vv..
                  Nhưng không có một cuộc tình nào lâu bền, dài
                  lắm chỉ gần 3 tháng mà đa số là người ta chịu
                  không nổi tính tình quái gở của tôi. Tôi tránh
                  các cô gái Việt mà chỉ giao du với người bản
                  xứ vì phần đông tình cảm họ cũng hời hợt
                  như tôi. Người ta không bỏ tôi thì tôi tìm mọi
                  cách để người ta bỏ mình. Nếu người nào
                  kiên nhẫn thì tôi trốn mất biệt, chẳng ai biết
                  địa chỉ thật của tôi đâu mà tìm.  Cuộc đời cứ thế mà
                  trôi một cách nhàm chán cho đến hôm nọ tôi
                  tình cờ gặp lại Tiểu Thanh trong một buổi dạ
                  hội do anh Lê Huy tổ chức mời các thân hữu
                  ở Hội An tham dự. Nàng đi với một anh chàng
                  có vẻ thư sinh trí thức trông cũng xứng đôi
                  vừa lứa. Nàng vẫn còn xinh đẹp như xưa, thật
                  giống cô nàng Miêu Khả Tú trong phim Lý Tiểu
                  Long. Cao và đàn bà ra, tức có da có thịt hơn.
                  Đang cùng anh chồng (?) thư sinh nhảy mùi mẫn thì
                  ? thấy tôi. Nàng khựng lại, mặt bổng đâm
                  tái đi dù lớp phấn mỏng trên mặt che đi phần
                  nào. Nàng đứng như trời trồng giữa sàn nhảy
                  làm anh thư sinh ngạc nhiên lay vai nàng lia lịa. Tôi
                  mĩm cười đưa tay vẫy chào nàng. Nàng quay qua
                  nói nhỏ với anh thư sinh và bước vội đến
                  chổ tôi ngồi. "Dũng! Có phải Dũng không?" Nàng
                  nói như bị hụt hơi. Tôi nắm bàn tay đang run run
                  của nàng cầm lên hôn. "Tiểu Thanh khỏe không?
                  Trông cưng vẫn đẹp như ngày nào!" Nàng run bắn
                  lên thật là tội nghiệp. Chưa có người đàn
                  bà nào làm tôi xao xuyến như thế này trừ dì
                  ra. Cặp mắt nàng bỗng tối lại, ươn ướt. Tôi
                  dìu nàng ra sàn nhảy, nối tiếp bản Tango dang dở.
                  Nàng nhảy thật đẹp, đôi mắt đa tình nhìn tôi,
                  còn say mê và ngây thơ. Tay nàng níu chặt vai tôi
                  như sợ tôi sẩy mất dạo nào. Tiếng nhạc lớn
                  không cho chúng tôi nghe rõ khiế? tôi vô tình
                  kéo nàng sát lại. Nàng đứng sát gần khiến
                  tôi không khỏi rung động. Tôi đưa nàng đi
                  trong điệu nhạc tình tứ, phăng, và biễu diễn
                  làm các cặp khác phải dang xa. Nàng nhẹ nhàng
                  và uyển chuyển làm sao! Lâu lắm tôi mới gặp
                  một người đàn bà nhảy đẹp và sang trọng như
                  nàng. Hết bản nhạc nàng giữ tay tôi lại bắt
                  nhảy tiếp bản Rumba lãng mạn. Chúng tôi nhảy
                  cả đêm hôm đó quên hết mọi người. Trong bản
                  Slow thân mật nàng tựa đầu lên vai tôi, âu
                  yếm, bất kể anh thư sinh đang ngồi thừ ra ở đàng
                  kia. Ngực nàng ép sát vào tôi cồm cộm. Tôi
                  ôm chặt nàng, mối tình xưa dù ngắn ngủi bỗng
                  trở về làm tôi hụt hẫng. Nàng thì thào." Em
                  nhớ Dũng quá. Đã mười mấy năm em tưởng
                  đã không còn gặp được Dũng nữa rồi." Tôi
                  cảm động khi nghe nàng thổ lộ. Nàng là thế!
                  Yếu đuối, nồng nhiệt, tình cảm khác hẳn dì
                  con người lý trí quá nhiều. Tôi không tránh
                  được so sánh dì với bất cứ người đàn bà
                  nào tôi quen. Dì đã làm cả đời tôi dở
                  dang, làm tôi không tin vào tình yêu của ai, ngay
                  cả từ Tiểu Thanh là người thương tôi có thể
                  bỏ qua tất cả những chuyện tàn nhẫn tôi từng
                  đối với nàng. Nàng bảo nàng không bao giờ
                  quên tôi, vẫn còn thương tôi (như tôi còn thương
                  dì!) Cha Tiểu Thanh đã mất vài tháng sau khi bị
                  đánh tư sản đầu năm 76. Doanh Doanh và nàng phải
                  quần quật kiếm đủ cách để sống và may sao nhờ
                  được gia đình anh thư sinh người Tiều giúp cho
                  vượt biên sang HongKong. Để trả ơn nàng lấy
                  anh thư sinh này mới năm rồi sau khi anh chàng vừa
                  xong mảnh bằng bác sĩ. Biết tôi vẫn còn độc
                  thân ánh mắt nàng lộ ra một vẻ mừng kỳ dị.
                  Khi nhắc đến Doanh Doanh nàng còn có vẻ hờn
                  giận. Doanh Doanh đã lấy chồng lại và hiện đang
                  có hai con. Nàng bảo. "Chị Liên còn thương Dũng
                  lắm." Tôi đùa. " Còn cưng thì sao?" Nàng nhìn sâu
                  vào trong mắt tôi. "Chỉ có đến khi chết em mới
                  có thể quên Dũng mà thôi!" Tôi lặng người
                  cúi xuống. Tôi khó có thể nhận tình nàng. Vết
                  thương lòng của tôi quá lớn vả lại nàng là
                  gái có chồng. Dù sao đi nữa tôi khó có thể
                  đem hạnh phúc lại cho nàng nếu như miễn cưởng.
                  Tôi không đáp. Tôi trở về bàn trong khi nàng
                  ngồi lại bên anh chồng thư sinh nhìn sang tôi không
                  ngớt. Thấy anh ta luống cuống xum xoe bên nàng đến
                  tôị nghiệp tôi bỗng bật cười. Té ra tình yêu
                  là thế, toàn là một đám chạy vòng quanh như
                  cút bắt với nhau. Lúc tan tiệc, nàng tìm mọi
                  cách đến nói chuyện với tôi để ôn lại những
                  kỷ niệm xưa, và kéo tôi vào một góc khuất
                  mọi người hôn tôi đắm đuối. Vài hôm sau Tiểu Thanh gọi
                  cho biết nàng đã quyết định rời bỏ anh chồng
                  thư sinh. Nàng cho rằng sống với anh ta hơn một
                  năm là đủ trã ơn rồi mặc anh này quì xuống
                  van xin. Nàng nức nở trên điện thoại bảo không
                  biết thì thôi, chứ đã biết tôi còn đây thì
                  nàng sẽ không bao giờ rời tôi cả. Tôi bùi
                  ngùi thở dài. Đến bây giờ có lẽ tôi phải
                  làm lại cuộc đời. Tiểu Thanh không có tội gì
                  phải để nàng chịu đựng. Nàng đau khổ quá
                  nhiều giống như tôi mười mấy năm qua. Tôi lái
                  xe lên đón nàng đưa về nhà. Nàng là nguời
                  đàn bà đầu tiên ở tại căn nhà tại Malibu
                  beach tôi mua gần đây. Nhìn Tiểu Thanh hớn hở
                  lăng xăng dọn dẹp như một người vợ hiền đảm
                  đang làm tôi cũng vui theo. Tình cảm tôi với nàng
                  mỗi lúc càng nhiều, đến từ từ mà ngấm. Có
                  lẽ chỉ có nàng là có thể khâu lại vết thương
                  lòng của tôi? Tôi dìu nàng ra sau nhà nhìn trời
                  mây nước mà nhớ sông nước Thu Bồn dạo nào
                  nàng ở trong tay tôi. Những bóng chim hải âu
                  bay lượn trên sóng biển rì rào và gió từ hướng
                  tây mát rượi thổi vào làm chúng tôi ngây
                  ngất. Tôi hôn nàng miên man. Cởi bỏ hết quần
                  áo bắt nàng trần truồng giữa trời đất bao
                  la để tôi ngồi uống bia ngắm nghía. Tôi đổ
                  bia lên ngực nàng. Rồi tưới lên thảm cỏ
                  ướt dày. Cầm tay nàng để lên chổ đó tôi
                  dạy cho nàng bài học thủ dâm đầu tiên trong
                  đời như ngày nào dạy cho nàng biết thế nào
                  là đàn ông. Tôi rờn rợn khoái lạc khi nàng
                  rên rĩ tay sờ mó con bướm đen nhầy nhụa. Cầm
                  tay nàng kéo ra tôi nhẹ nhàng với Tiểu Thanh hơn
                  khi làm tình với nàng lần thứ hai trong đời.
                  Cũng tiếng suýt xoa khi tôi đút sâu vào người
                  làm gọi nhớ buổi ban đầu thuở nào. Nàng cũng
                  còn chật hẹp như xưa khi tôi to lớn lần lửa
                  chui vào. Nàng rướn người lên khi tôi từ từ
                  di động. "Em hạnh phúc quá Dũng ơi. Em yêu anh."
                  Tôi hôn lên má lên môi nàng. Làn da láng trơn
                  mà đôi má lúm đồng tiền cùng đôi môi dày
                  khêu gợi khiêu khích không ngờ. Tiếng nhóp
                  nhép bên dưới cho thấy nàng thật ướt. Nàng
                  đã rộng ra đón nhận hết của tôi. Mắt đờ
                  đẫn lại khi cực độ đi đến. "Ohhhhhh, anh, anh,
                  em chịu không nổi." Tôi dừng lại, đợi nàng
                  qua cơn khoái lạc rồi tiếp tục ra vào. Nhìn những
                  người đàn bà khi họ đạt cực đỉnh thật là
                  thích thú. Nàng hay ai cũng vậy. Tôi cho họ những
                  phút giây khó quên được. Nàng không còn chịu
                  nổi, cắn vào cổ tôi khi cơn sướng ngất đến
                  đột ngột. Hai tay đang cầm bắp chân dang rộng để
                  đón nhận hết những giọt khí trắng đục nhiệm
                  mầu cuả tôi bỗng dưng thỏng xuống. Tiếng kêu
                  rên rỉ rất nhỏ trong cổ họng nàng bổng ngưng
                  ngang chìm lỉm vào vô biên của dục lạc. Tôi cưới Tiểu Thanh hai
                  năm sau đó. Đám cưới chúng tôi không lớn,
                  chỉ những nguời quen thuộc ở Hội An và một
                  số các bạn bè mới quen sau này. Tôi có gặp
                  lại Doanh Doanh ngày hôn lễ ở nhà hàng ăn Tàu.
                  Tiểu Thanh tế nhị tránh mặt khi tôi ôm Doanh
                  Doanh bạo dạn hôn?trên đôi môi nóng ướt rượt
                  của nàng trong phòng trang điểm cô dâu. Doanh
                  Doanh cho tôi hay nàng rất hạnh phúc với người
                  chồng mới và rơm rớm nước mắt chúc mừng
                  tôi với Tiểu Thanh. Những ngày sống chung với
                  Tiểu Thanh cho tôi và nàng hiểu nhau hơn. Tôi kể
                  hết cho nàng nghe chuyện dì với tôi và nàng tỏ
                  ra thông cảm cho tôi. Khi nàng sung sướng báo
                  tin đang mang thai tôi ôm chầm nàng hôn hít cám
                  ơn. Chúng tôi thật hạnh phúc những năm tháng
                  ngày này. o 0 o Chờ ai hết cả một đờiNỗi đau nát ruột rã rời tim ta
 Cành khô trơ trụi tình hoa
 Mầm xanh bổng lộ chan hòa ái ân
 
 Một hôm kia, đang đi lang thang trong khu shopping sau
                  khi đã mua đồ cho đứa con sắp ra đời, tôi bỗng
                  nghe tiếng thở dồn dập đứt khoảng của một
                  cô gái phía sau lưng.
 "Thưa ? ông. Xin ông cho ? cháu hỏi. Có phải
                  ông là con ông Tiến thầy thuốc ở Hội An ngày
                  xưa?"
 Tôi ngạc nhiên. Cô gái khoảng 18, 20 tuổi nhìn
                  thật quen đến rùng mình. Cảm giác ngờ ngợ và
                  linh tính cho tôi thấy một chuyện bất ngờ đang
                  đi đến. Tôi ấp úng, hồi hộp.
 "Sao cô biết? Đúng! Tôi là Dũng con ông Tiến
                  ở Hội An đây."
 Cô bé reo lên.
 "Chú Dũng. Mẹ cháu nhờ cháu tới hỏi. Mẹ đang
                  ngồi uống nước đàng kia."
 Tay tôi bổng lạnh toát. Mồ hôi ở đâu bắt
                  đầu chảy ra trên trán và hai màng tang. Tôi run
                  run hỏi, mắt tìm quanh.
 "Đâu? Mẹ cô đâu?"
 Phía bên kia là khu ăn uống đông đúc mà tôi
                  thường không thích ghé vào. Bóng một người
                  đàn bà ngồi một mình cô đơn quen thuộc. Tim tôi
                  đập thình thịch như bữa nào xa xưa. Bỏ cô bé
                  đứng đấy tôi bước như chạy lại gần. Người
                  đàn bà đứng lên, dáng cao cao quí phái, da trăng
                  trắng trong chiếc váy dài lụa màu cam nhạt. Đôi
                  mắt ? , ôi đôi mắt phượng long lanh và kèm
                  theo một nụ cười héo hon buồn bã. Mắt tôi
                  hoa lên không nhìn rõ hai dòng nước mắt của
                  bà ta trên má. Tôi chết điếng. Trời ơi! Dì
                  tôi!? Dì tôi đây rồi. Con tim một nữa kia của
                  cả cuộc đời tôi là đây, trước mắt tôi
                  trong lúc này. Rõ là trời có mắt đã đáp
                  lại nguyện vọng bao năm dài đằng đẵng của tôi,
                  dù có lẽ không đúng lúc. Tôi bước đến
                  hai tay đưa ra, bao oán trách tủi hờn của nhiều
                  tháng năm mờ tan trong khoảnh khắc. Người đàn
                  bà không do dự lao vào lòng tôi. "Con, Dũng? "
                  Tôi ôm dì xiết mạnh. Tôi ôm dì thật chặc vì
                  sợ dì sẽ biến mất đi như ngày xưa. Tấm thân
                  mảnh dẻ của dì run lên từng hồi. Chúng tôi ôm
                  nhau thật lâu không rời trước khi tôi nâng mặt
                  dì lên ngấu nghiến cặp môi mọng đỏ. Như thưở
                  nào trên chiếc xích lô dọc đường Yên Đổ,
                  dì hé môi trao chiếc lưỡi thơm ngát mùi nước
                  bọt cho tôi. Tôi nút chiếc lưỡi đầy nước
                  cam lồ này. Ôi! Chiếc lưỡi mềm mại từng nằm
                  trong miệng tôi mơn trớn, hay đã nếm toàn thân
                  không sót chỗ nào của tôi, giờ đây trở về
                  chỗ cũ. Tôi hôn dì say mê, man dại, không biết
                  trời đất gì nữa. Cặp môi hồng quấn lấy môi
                  tôi như hai cặp nam châm không rời. Chúng tôi
                  sẽ còn đứng đó hôn nhau suốt ngày nếu cô
                  bé không lên tiếng.
 "Mẹ
                  ơi. Coi nguời ta nhìn kìa."Chúng tôi luống cuống rời ra. Chung quanh các ông
                  bà Mỹ nhìn có vẽ ngạc nhiên khi thấy chúng tôi
                  say mê điên cuồng với nhau như thế. Tôi cầm
                  tay dì dìu lại ghế bồng dì ngồi trên lòng. Dì
                  nép vào người tôi , dúi mặt vào vai, hai vai dì
                  rung rung trong cảm xúc. Tôi cúi đầu ngửi mùi
                  nước hoa trên mái tóc bắt đầu hơi điểm bạc
                  của dì. Tôi lại nâng mặt dì lên ngắm nghía.
                  Sắc đẹp dì vẫn còn dù đã đứng tuổi. Đôi
                  mắt phượng, vẫn còn huyền bí trong veo nhìn thăm
                  thẳm như xuyên qua hồn tôi, đã mang những dấu
                  chân chim. Đôi mắt buồn rười rượi hơn xưa
                  nhiều. Tôi vuốt ve khuôn mặt dì, và lại hôn hít
                  khắp mặt mũi dì. Tôi chưa nói mà dì cũng chẳng
                  thốt lên được tiếng nào sau hai tiếng "con, Dũng"
                  trước đây. Chúng tôi cứ nhìn nhau đắm say mà
                  chẳng cần lên tiếng vì hai con tim đang cùng nhau
                  một nhịp. Tôi bảo cô bé. "Cháu về nhà trước
                  rồi chú sẽ đem má cháu về sau." Cô bé nhìn
                  chúng tôi cười tủm tỉm có vẻ thông cảm trông
                  thật dễ thương. "Chú đừng bắt mẹ cháu đi
                  luôn nha. Mẹ cháu chưa quen ai cả từ ngày qua Mỹ
                  đến giờ đó." Tôi sửng sốt. Lặng người.
                  Thôi rồi, tôi đã lầm về dì. Tôi đinh ninh lâu
                  nay dì là một người đàn bà dâm đảng không
                  thể thiếu đàn ông. Tôi bổng lạnh toát người
                  ấp úng. "Chồng dì đâu? Thằng Hải và bé Thùy
                  đâu?" Dì khóc òa lên. Tôi chỉ thấy dì khóc từ
                  ngày dì nhớ tới dượng. Tôi ngồi ôm dì, đau
                  khổ nghe dì kể lại cuộc đời đứt ruột đã
                  qua. Ông đại tá Phan bị đánh đến chết trong
                  trại học tập khi ông bị bắt trở lại sau vài
                  ngày trốn trại lẫn tránh trong rừng. Năm 1980 dì
                  cho hai đứa bé vượt biển truớc và trở thành
                  chết sống chết dở khi nghe tin chiếc tàu chở hơn
                  hai trăm người bị cướp biển và bị chúng đánh
                  chìm trên vịnh Thái Lan, chỉ còn dăm người sống
                  sót dạt vào bờ đưa tin. Nhờ bé Tú Trâm, là
                  cô bé bây giờ, còn nhỏ ngây thơ cần tình thương
                  của mẹ, dì mới có sức mạnh để vượt qua
                  những khổ nhọc đắng cay. Tôi nghe dì kể, con
                  tim đau nhói từng cơn. Bổng dì ngập ngừng nhìn
                  tôi.
 "Con tha lỗi cho dì. Còn một chuyện dì đã giữ
                  trong lòng lâu nay dì cũng nói cho con hay. Sau khi
                  con về lại Hội An sau kỳ hè đó, dì ? dì ?"
 Tôi nhìn dì chờ đợi. Vẻ ngập ngừng của dì
                  làm tôi biết có chuyện không ổn. Dì bậm môi
                  nói tiếp. "Dì có thai con bé Tú Trâm, Dũng ơi!"
                  Tôi chết lặng, bàng hoàng. Nỗi cay đắng dâng
                  tràn trong lòng. Dì thổn thức.
 "Dì muốn tự tử cho rồi vì xấu hổ với chính
                  mình nhưng hai đứa bé kia làm dì phải tiếp tục
                  sống. Dũng con ơi. Vì con còn quá nhỏ nên dì
                  không muốn cho con hay sợ làm hỏng đời con mất!
                  Dì dấu cả ba má con, dấu hết mọi người. May
                  cho dì là ông đại tá Phan thương dì từ lâu
                  đem gia đình dì về để săn sóc chứ không thì
                  không biết đời dì đã lạc vào đâu. Bé Trâm
                  vẫn chưa biết ba nó là ai ?"
 Tôi ôm chặt dì hôn tới tấp. "Thôi đừng nói
                  nữa dì. Con thương dì. Con sẽ lo cho dì suốt cuộc
                  đời còn lại. Dì tin con đi." Tình yêu trong lòng
                  tôi lên cao. Tôi cảm thấy trong lòng một cảm
                  giác cực kỳ thanh thản. Tôi đã hiểu rồi. Càng
                  hiểu tôi càng thương dì hơn bao giờ hết. Xã
                  hội nào cũng không chấp nhận chuyện loạn luân.
                  Thì đã sao? Tôi bất chấp. Tôi chấp hết tất
                  cả. Tôi sẽ lấy dì tôi. Đừng nói là không
                  một ai biết, trừ Tiểu Thanh, mà dù có biết tôi
                  cũng đếch cần. Luân lý là cái quái gì? Khi
                  hai người yêu nhau chả có luân lý gì là hợp
                  tình hợp lý. Tôi khinh bỉ các nhân vật bày đặt
                  ra luân lý gò bó con người. Ừ, chúng tôi là
                  loài cầm thú thì sao? Nhưng chúng tôi không hại
                  một ai hay có ý định làm tổn thương người nào.
                  Ai cho phép các người bày đặt trò luân lý
                  ra áp dụng lên cuộc đời chúng tôi trong khi các
                  người đi tàn phá giết chóc, tham sân si đủ
                  cỡ,
                  tham ô, độc tài, tham nhũng, hèn hạ, tiểu nhân,
                  hại biết bao nhiêu cuộc đời người khác? Chúng
                  tôi làm chúng tôi chịu, đừng bao giờ lắm
                  chuyện mang trò luân lý lố bịch với giọng đạo
                  đức giả ghê tởm kia. Nếu tin kiếp sau làm thú
                  vật hay một địa ngục nào, đó là hậu quả của
                  tình yêu chúng tôi sao? Vô lý vừa thôi chứ!
                  Tôi phẩn uất suy nghĩ loạn lên. Còn bảo loạn
                  luân sẽ sinh quái thai thì đây chỉ là vấn đề
                  xác xuất chứ chẳng có gì là chính xác. Cô
                  bé Trâm xinh đẹp dễ thương như thế mà quái
                  thai cái mốc xì à! Tôi quyết định và đứng
                  dậy. "Dì đi với con. Con sẽ đưa dì đi gặp vợ
                  con. Tiểu Thanh dì nhớ không?" Dì yếu ớt đứng
                  dậy. Tôi ôm chặc thân hình yểu điệu, che chở,
                  dìu dì ra xe. Trong lòng tôi nổi sóng vì không
                  biết Tiểu Thanh sẽ nghĩ ra sao?
 o 0 o 
                  Tiếng sóng biển rì rào xao động tâm hồn. Tôi
                  đứng ngắm trăng trên cao và cảnh vật chung
                  quanh. Ở Malibu Beach toàn dân nhà giàu, nhà
                  cửa thưa thớt nhưng ít cây. Bóng đèn của
                  dãy nhà sáng đàng xa le lói lấp lánh in xuống
                  mặt biển đen ngòm. Tiếng trong trẽo của dì bên
                  trong nhà vọng ra."Dũng ơi! Anh vào trong mau lên. Thanh nhờ cho cu
                  Tí bú sữa kìa."
 Tôi vội vã chạy vào. Dì đang làm cơm, tươi
                  mát trong bộ đồ ngủ mỏng dính thấy hết bên
                  trong làm tôi dừng lại. Xoa tay vội trên cặp
                  mông chắc nịch và không quên hôn vào bộ
                  ngực đầy căng phồng trên làn lụa mỏng, tôi
                  chạy tiếp lên lầu sau cái nguýt dài tình tứ
                  của dì. Tiểu Thanh đang nằm tắm bubble bath thì
                  thằng bé khóc. Tôi ẳm con lên vổ về. "Nín đi
                  nha, ba làm sữa cho nhé." Tôi cầm bình sữa cho
                  nó bú, bồng thằng bé bước vào trong phòng
                  tắm đứng ngắm nàng đang lim dim đôi mắt trong
                  bồn nước nóng. Nàng trông thật dễ thuơng xinh
                  đẹp, cả thể xác lẫn tâm hồn. Nàng chấp
                  nhận cho tôi đem mẹ con dì về sống chung không
                  một lời phản đối. Bé Trâm cũng đã biết
                  tôi là cha ruột duy có điều dì là dì ruột
                  tôi thì chưa rõ mà thôi. Trong tương lai khi bé
                  đã lớn khôn hơn chúng tôi cũng sẽ cho bé
                  hay, nhưng bây giờ thì chưa được vì sợ cú
                  shock quá lớn. Lúc đầu tuy có ý không bằng
                  lòng khi thấy mẹ mình chịu lấy chung một người
                  nhưng sau đó bé cũng nguôi ngoai sau khi thấy
                  chúng tôi sống chung với nhau rất hạnh phúc.
                  Tiểu Thanh mở mắt mỉm cười. "Nhìn em chi rứa?"
                  Tôi bước lại gần. "Em đẹp quá cho anh ngắm
                  chút". Nàng sung sướng nhắm mắt lại. Tôi cúi xuống hôn mơn man trên má nàng, thì thào.
                  "Anh cám ơn em. Nàng tiên tuyệt vời của đời
                  anh."
 Hết   |