Ước muốn thì đã là con người ai cũng đều có ước muốn cả. Thế
nhưng lòng mong mỏi của mình có được đền đáp hay chăng lại
là một lẽ khác. Như tôi đây, cuộc sống tại nhà bà Ỉ phải nói
là vô cùng đầy đủ. Đồ ăn thức uống không thiếu bất cứ thứ gì,
cơm no bò cưỡi, lại được vuốt ve chiều chuộng, vậy mà tinh
thần vẫn không thấy thảnh thơi.
Tấm thân tôi no đủ, chẳng phải lo ăn bữa mai nhịn bữa tối,
miệng được no mà con lợn lòng của tôi cũng được chăm bón
liên miên, tôi đúng là người vừa ban lại vừa nhận. Tôi ban
cho người đàn bà khát tình thứ mà bà ấy thiếu, ngược lại thì
tôi cũng nhận được từ ở nơi bà ấy sự thỏa mãn thể xác cho
tôi.
Nếu cách đây vài tháng, tôi dám nghĩ sẽ có một ngày tôi
không còn phải ước mơ có một người nữ ở cạnh bên để tôi ăn
nằm cho biết thì tôi đã cho là mình mơ mộng hão, song bây
giờ thì việc đó rành rành ra rồi. Tôi đã chẳng phải bỏ tiền
ra đi tìm đến những nơi buôn hương bán phấn, lại chẳng lo
bệnh hoạn dơ dáy, mà lại còn được trọng vọng cung phụng hơn
lên.
Mẹ Ỉ đúng là tay vô địch, ăn bao nhiêu cũng vẫn thòm thèm.
Có khi vừa xong một trận thì mụ đã lân la đòi thiếm xực thêm.
Thân hình mụ bè bè như thế, hằng ngày được vỗ vào bằng những
thức ăn bổ béo đắt tiền khiến sao mụ chẳng rậm rật chân tay.
Tôi lại khỏe mạnh, những năm làm cho thợ rèn, quai búa như
điên, làm toàn việc nặng nên thể lực vì đó dồi dào. Tay chân
cứng chắc, thân thể nở nang, của nợ lại được mẹ ấy chăm sóc
nên cũng có nhiều tiến triển, đủ để thỏa mãn cho mụ khi cơn
hứng nổi lên.
Từ ngày đụ bả đến giờ, mẻ hổng còn xách mé kêu tôi là thằng
này, thằng kia nữa. Chả lẽ miệt thị tôi là con nít, rồi lại
bồng tôi lên đút cặc vào lồn mẹ đụ sao. Cho nên đang từ
thằng và mày, mẻ đổi gọi tôi là anh, lần đầu tiên gọi tôi
trước mặt thằng bạn, bả phải chống chế nói với nó là tôi lớn
rồi, gọi mày với thằng nghe kỳ cục lắm.
Tôi thì tôi biết khác. Nếu tôi đụ mẻ mà mẻ hổng đã thì còn
lâu mẻ mới nể tôi. Thú thực là con người mẻ thứ gì cũng đều
quá khổ, đành rành mà tôi vật con mẻ như người bình thường
chắc hổng xong. Vú mẻ lớn như cái tai voi, chè bè ra như cái
giỏ ấm, mỗi lần bóp bàn tay chỉ nắm được chút xíu, cho nên
muốn gây được kích thích nơi mẻ phải cung cả hai tay lại mà
nghiến răng bóp như muốn làm bể nó ra. Mục đích là phải đưa
được cái vú cho nhỏng cao lên rồi vừa bóp vừa cắn vào đầu vú,
mẻ mới chịu. Khổ nỗi tôi chỉ làm như vậy được một bên, còn
một bên vú chưa được dầy vò nó cứ kêu réo đòi tới phiên nên
tôi đành phải bóp một bên còn bên kia thì cắn và bú bằng
miệng.
Thỏa mãn được phần trên thì phần dưới của mụ lại đòi hỏi. Mụ
cứ ưỡn cái lồn choi choi lên như bị kiến cắn nhoi. Mụ vỉnh
vỉnh hai giò hất cái lồn giống người ta sàng trấu, nẩy cái
háng hổng khỏi người mụ lên. Mụ cứ la bải hải : nứng quá,
bóp luôn lồn đi. Vú đã lớn, lồn cũng chành bành, đưa bàn tay
xòe rộng ra cũng không che hết của mẻ. Thiệt là ớn, cỡ lồn
mụ chỉ có cặc người hộ pháp mới đụ cho thấu tới tử cung mẻ,
chớ xà quầng coi bộ hổng ăn thua.
Tôi cũng phải áp dụng thủ thuật để phụ vô mới khượi được cơn
nứng con mẻ. Nếu không lót gối hay bắt mẹ nằm trên ghế ,
dạng bét hai chưn ra trên bàn rồi thọc cả ba bốn ngón tay vô
cù lét và vọc cái lồn mẻ thì thua là cái chắc. Cào cấu, ngắt
véo, chọt và xoáy cái hột le, nhéo nhéo hai cái mép lồn,
chập cả hai mép lại rồi vắt như vắt cam họa may con mẻ mói
hít hà một chút. Tới khi nước nôi con mẻ ra sền sệt như nước
dừa mới rõ là mụ nứng dữ. Cứ vậy, phải vừa day cái hột le
lại phải đưa miệng vô bú mút thêm mụ mới cà xỉa cà xỉa cái
lồn mụ lên. Hai cái mép giựt giựt tựa bị điện châm, nhóp
nhép nước tùm lum như người ngậm quết trầu bị sặc, coi dâm
cách gì.
Chừng đó đút cặc vô, chêm thêm mấy ngón tay nữa, đằn con mụ
nằm bật ngửa ra, rồi cặc nắc, mồm bú vú, lưỡi khua trên cái
núm, cắn cái nào cái ấy đau thấy mẹ, lấy vai đằn hổng cho mụ
nhổm lên, cứ vậy mà dập, mà dập. Mụ mạnh chớ, nứng thì nứng
mà hổng chịu nằm yên, cứ xà nển xà nển cọ quẹt cái đít tới
lui, lên xuống như chà cho cái lồn độn dội lên chiều dài con
cặc mới bớt ngứa.
Nhiều lần đang đụ, thấy mẹ hả hê sung sướng, tôi muốn mượn
dịp để tỉ tê một vài yêu cầu của tôi. Nhưng rồi tôi hổng làm,
bởi vì thấy nó dị quá, mình là anh hùng muốn gì đợi khi mụ
tỉnh táo hãy ngỏ ý ra, chớ còn lợi dụng mụ đang đòi thỏa mãn
mà mình đưa điều kiện như tính cách vòi vĩnh thì còn là thể
thống gì nữa. Cho nên tôi lại thôi, chỉ lo dốc lòng đụ cho
mụ và cả tôi đều khoái.
Một bữa, thấy cái mặt tôi chần vần một đống, mụ hỏi lý do.
Tôi nói đi xa nhà lâu nhớ má với mấy em, mụ nói giỡn : bộ
nhớ vú má hả, bú đây chưa đủ sao. Tôi sửng cồ quắc mắt nhìn
mụ, mụ nói lảng : nói chơi một chút cũng giận. Rồi hổng ngờ
tôi chưa kịp đề nghị thì mụ nói muốn dìa thăm nhà thì mụ sẵn
sàng để tôi đi. Lúc đầu mụ nói cho đi một hai bữa, sau chắc
là sợ tối đến hổng có ai phục vụ nên lại nói vớt : thôi thì
đi nguyên một ngày đủ rồi. Sáng sớm đi, tối mịt dìa lại bên
này cũng được, chớ nằm một mình sợ ma quá.
Cha tổ mụ, mụ mà sợ ma con cặc tôi, mụ hổng nhát ma thì thôi
chớ ma nào nhát nổi mụ. Chỉ cần mụ cởi mẹ nó quần áo ra nằm
chình ình đó thì ma nào thấy cũng dọt lẹ. Nội dòm cái vú và
lồn mẻ là ma thấy hổng kham rồi nói chi. Được mẻ mở lời, tôi
mừng hùm, để trả ơn bả nên dù đang đau thắt cái lưng và tay
chưn mỏi bắt chết cũng phải cố mà ráng tỉnh chọc cho mẻ nứng
một lần nữa và đụ mẻ cho sòng phẳng. Đến khi ăn no, đụ đã,
cả hai mới lăn kềnh ra ngáo hổng biết gì hết.
Sáng ra, khi thấy tôi lăng xăng sửa soạn đi, mụ lại chơi
điệu đưa cho ít tiền và món quà nhỏ nói đem dìa bển. Mẹ
tránh kêu má tôi bằng má nên nói trổng khơi khơi. Tôi cũng
hổng cần, miễn là được dìa thăm đủ rồi. Tôi nhón đi, mụ còn
dặn vói theo : nhớ dìa tối nay nghen, cưng.
Thình lình thấy tôi, má chưng hửng. Má hỏi : mày làm gì để
bả giận đuổi dìa hả. Rồi bả qua đòi nợ thì làm sao con. Tôi
muốn bụm miệng cười, nhưng hổng dám. Tôi nói bả cho tôi về
thăm má và em hợp pháp, chơi cả ngày rồi tối trở qua. Tôi
đưa biếu má quà của bả và cho thằng em cái bánh nó xin. Còn
tiền bao nhiêu tôi đưa má hết, tôi giả bộ nói : đây là lương
bả ấy trả cho con.
Má tôi ngạc nhiên lắm, có vẻ hổng tin, nhưng thấy rõ ràng
những tờ giấy bạc nên cảm động nói hổng dèmà bả cũng biết
phải trái nữa chớ. Tôi càng phải dấu bặt, chớ má mà biết tôi
làm đĩ đực đem tiền dìa thì má giục đi hổng nhận đâu. Má đâu
biết là hoàn cảnh tôi nó éo le như vậy, tôi hổng làm cho bả
cũng hổng được mà làm thì đúng là tội loạn luân chớ giỡn sao.
Tôi vui năm điều ba chiện với má, rồi mượn cớ đi thăm “ thày
“ dạy nghề để tránh lỡ má hỏi dò lần phăng ra mọi chiện thì
chết tía. Má cũng hối tôi đi. Tôi đến lò rèn, thày tôi và
mấy ông bạn đang ngồi không uống nước. Thấy mặt tôi, thày la
lên : ủa mày dìa hồi nào. Bộ bả tha nợ cho má con mày rồi hả.
Thày tôi nói thì ít mà mấy ông bạn thì soi mói tôi dữ. Oâng
thì khen : mày nhỏ mà coi bộ giỏi đó nghen. Chèn đéc ơi,
chắc mày làm cho bả khoái lắm nên mới xóa nợ cho gia đình
mày sớm. Có ông còn gạn hỏi tôi : mày có ngón nghề ra sao
bày cho tao học với.
Tôi nhứt mực đính chánh, nhưng hổng có ông nào tin. Mấy ông
cứ chọc tôi : mày khơi khơi mà bả chịu thì tao có nước xúc
đất mà ăn. Con mẻ thấy đàn ông là mắt nhắm tít, mày hơ hớ
lớn lên mà con mẻ tha thì có họa mụ là lại cái.
Rồi có ông còn tò mò nắn gân tôi : nè nhỏ, cái mặt mày xanh
léc thế kia chắc là đụ con mẻ mệt nghỉ hả. Ráng đi con, bữa
nào mày đang đút cặc trong lồn mẻ, mày nhắp nhắp mấy cái
thôi, rồi xuội lơ nằm đó, giả bộ mệt hổng chơi nổi, đợi cái
lồn mẻ bóp bóp con cu mày, mày đòi hỏi gì thì mụ cũng nghe
hết. Mày trả thù cho mọi người đi, mụ nội mẻ bất nhân cho
vay cắt cổ, xiết nợ khắp nơi, có một cái lồn chớ nhiều nhỏ
gì mà cào tiền như cào lúa.
Oâng khác thì bày cho tôi. Mày chơi như mọi người hổng lại
mẻ đâu, mày phải giở trò mẻ mới sợ. Tồi ông tỉ mỉ dạy cho
tôi bài bản của ổng, tôi giả lơ như hổng chú ý mà thiệt ra
là găm trong bụng cho khỏi quên.
Đến chỗ nào thì tôi cũng lo hối hả rồi dông, chớ mấy tía này
cà kê hỏi tới là lộ hết. Tôi đi lùng tung làng tang khắp nơi,
trưa về ăn mấy hột lại lo lảng đi tiếp. Còn lại một mình,
tôi ôn lời ông bạn của thày tôi mới dạy cho. Tôi thích chí
vì thấy nó cũng hay hay đó chớ. Cho nên cũng thấy nôn nôn,
mong mau tối về thử áp dụng coi sao.
Má cho ăn bữa cơm chiều thật ngon. Tôi no cành hông mà má
còn muốn ép. Má nói : mày qua bển làm việc cho bả cực nhọc
quá nên mét da đó, nhe con. Phải giữ sức và tẩm bổ, chớ đau
là chết, nhà hổng có tiền lo thang thuốc, lại mượn nữa thì
nợ ngập đầu.
Tôi hết sức thương má mà chỉ biết thưa thầm : con cám ơn má
lo cho con. Nán lại chơi với thằng em thêm một hồi, khi bóng
tối bắt đầu buông, tôi xin phép má trở qua bển. Thằng em một
hai căn dặn bữa nào về lại mua bánh cho nó. Còn má thì bịn
rịn, nước mắt chạy quanh.
Bây giờ thì tôi tự tin ghê lắm. Tôi nghĩ nếu có con nhỏ nào
bằng lòng thương tôi, chắc chắn là mớ kinh nghiệm tôi học
nơi mụ Ỉ sẽ giúp tôi đưa em về tới bến. Với mấy con nhỏ
thương yêu bậy bạ đã đành, mà ngay cả người tôi thương chọn
lấy làm vợ chắc là tôi cũng sẽ không để em phải thất vọng
đâu nghen.
Nhưng rồi tôi lại lo. Bóng dáng mụ Ỉ như ông ác ở cổng đền.
Liệu con mẻ có lơi tay giảm bớt nợ để tôi sớm dìa với má,
với em hay là mẻ giữ tôi suốt đời để hầu hạ và cung phụng
mẻ. Rồi sau này khi tôi đã dìa nhà và lấy vợ, liệu mẻ có
ghen vì tôi không còn cho lồn mụ ngậm cặc của tôi nữa hôn.
Điều này tôi sợ nhứt vì hổng gì bằng cái ghen của đàn bà.
Bao người tình đã bị cắt cu, thiêu chết cũng vì mấy bà ức là
ông nhà đem cặc đi đụ lồn khác.
Tôi đã từng nghe có bà chửi chồng : mồ cha mi, lồn nó với
lồn tao có khác gì đâu mà mày đút đầu vô đó. Mày muốn coi
lồn thì cứ ở nhà tao bạch cho coi. Mày đụ tao chưa đủ sao
còn đi đụ lang đụ chạ. Anh chồng cứ phải năn nỉ vợ nói nhỏ
vì nghe tục quá, nhưng cơn ghen nó có chịu cho bả ngưng đâu.
Tội nghiệp từ đó anh chồng đi tới đâu cũng cum cúp nhìn
xuống, hống dám dòm ai vì mắc cỡ quá đi.
Tôi mới lớn, chưa lăn lộn với đời nhiều nên chút gì cũng sợ.
Càng e dè càng bị ăn hiếp. Con mẻ Ỉ là bằng chứng rõ nhứt.
Mấy lần mụ đã hăm he tôi : anh muốn dìa bên nhà, thỉnh
thoảng tôi để anh đi, còn tôi nghe nói anh lạng quạng với
con nào là tôi cắt mẹ cái này. Mẻ nói và nắm luôn cặc tôi mà
dùng bàn tay kia như lưỡi dao lia cái ót. Tôi tưởng tượng đã
rùng mình.
Vậy mà thấy tôi tiu nghỉu, mụ lại vớt vát ngay : nói vậy chớ
tôi biết anh nhát như thỏ đế. Có để trớt quớt lồn ra thì anh
cũng chẳng dám tơ vương. Cặc thì nứng mà sợ thấy mẹ. Chỉ có
tôi là biết dẫn dắt anh làm cái chiện vợ chồng. Anh đụ tôi
cũng đã mà anh cũng có nơi để sục cặc khỏe re. Còn muốn gì
nữa chớ. Chỉ sợ anh hổng có sức, chớ còn anh đụ tôi nhiều
chừng nào thì tôi càng chịu hơn thôi. Tôi lắc đầu chán ngán.(Hết Phần
5 ... Xin mời
đón xem tiếp
Phần
6) |