| Các bạn có ai gặp phải trường hợp tương tự như tôi hiện nay 
					chăng ? Tôi chắc là không và cũng không mong các bạn đừng 
					vướng vào sự thiếu may mắn này. Tôi xin lần lượt kể lại từ 
					đầu đến cuối hầu các bạn nắm được mà nghiền ngẫm tránh. Tôi là người không may phải kẹt lại đất nước sau ngày biến 
					cố. Trong hơn 20 năm phải chịu cảnh nuốt bo bo thay cơm nên 
					thấm thía vô cùng về câu “ tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững 
					chắc lên CNXH “. Gia đình tôi làm đủ thứ nghề, từ hợp pháp 
					đến trốn chui, lắm khi bị phường khóm dọa chụp ảnh nêu ra ở 
					trụ sở vì thuộc loại phe phẩy, lười lao động.Cũng đỡ là bố tôi vốn có bằng cấp kỹ thuật nên sau một thời 
					gian đố kỵ, các bố đành vời bố tôi ra làm phụ tá chuyên môn 
					cho họ. Nhờ đó cái lý lịch đen ngòm của gia đình mới phai 
					lạt dần, rồi thêm nhờ giỏi luồn lách và kể cả điếu đóm nên 
					địa vị của bố tôi đỡ hơn lên.
 Từ một thành phần bị hoạnh họe từ anh khu vực đến bất cứ ai, 
					nay được lưu dung, chính mấy bố dạo trước lăng xăng kiếm 
					chuyện, giờ lại tỏ ra thân mật hết cỡ. Đi làm ở cơ quan, 
					thỉnh thoảng bố tôi về kể chuyện tiếu lâm vui hết biết. 
					Chẳng hạn, có lần bố tôi được tay thủ trưởng hỏi ý kiến là 
					thằng Tám nào đó xin 6 người để khiên một cái “ bu di “ thì 
					liệu đủ chưa.  Bố tôi suýt bật cười, nhưng nghĩ nếu kể thực ra, có khi cậu 
					Tám nào đó sẽ bị cho nghỉ việc, nên lấp lửng nói : anh cho 
					vậy tạm đủ, nếu cần thì thằng Tám phụ vô cũng xong. Sau này 
					tay thủ trưởng biết nhưng lịm đi vì hé môi ra chỉ tổ bị chê 
					cười vì dốt, dù trong lòng lão rất ức. Tôi lớn lên làm đủ thứ nghề : chạy chợ, mua tem phiếu, sang 
					tay các món hàng tuồn ra từ hợp tác xã. Dù làm gì cũng rắp 
					tâm tìm đường vọt. Bố tôi biết tôi thèm xuất khẩu lắm nên 
					nhắn nhe : mày có đi thì liệu mò tuốt xuống đất Mũi, để rủi 
					có gì tao còn chống chế được. Đừng dại trốn đi ngay tại chỗ, 
					bị tóm là tao tiêu luôn tán đường. Cái số tôi hết sức lận đận, đi mười lần thì bị tóm hết chin, 
					khai nhăng nhít, dấu tiệt gia cảnh, nên ở tù bị cạo đầu trọc 
					lốc mà đành sống cảnh mồ côi, không được ai thăm nuôi. Đến 
					thời mở cửa, những củ sâm, dân đài, phi, thái, mã kéo nhau 
					vô đầu tư rụp rụp, mới bày đặt có phong trào môi giới đi lấy 
					chồng thiên hạ. Dăm con bạn tôi nhăm nhe tham gia. Bọn rủ tôi, tôi cóc chịu. 
					Nghĩ mình danh giá thế này mà đem thân cởi truồng cho mấy 
					thằng già dịch sờ mu bóp vú, nặn hột le, bắt xoay tới xoay 
					lui, coi dị hợm, nên thà đói chớ hổng ham. Mấy con nhỏ bạn 
					trải qua khám xét về chửi um bọn mất dạy. (Truyện từ 
					CõiThiênThai.com) Thằng thì điên, 
					thằng thì điếc, thằng thì hâm, thằng thì dẹo, vậy mà dòm 
					thấy lồn thì mắt sáng trưng, bịnh tiêu đâu hết. Tụi nó lật 
					vú, bóp nắn coi có cứng và cúi banh háng dòm hau háu vào lồn, 
					khen chê đủ chuyện. Phải ngậm miệng cho chúng nó rờ rẫm, măn vuốt đã đành, đến 
					mấy thằng môi giới cũng theo đuôi ăn có mới nực nên tôi đếch 
					chơi. Nhăm nhăm chỉ mong có tay Việt Kiều nào thì mới ưng 
					làm bạn. Thời may có người giới thiệu một tay mới ở “ bển “ dìa, ngó 
					cũng cao ráo, lịch sự. Tay này vừa đốt băng mớ tiền hì hụi 
					để dành vô sòng bạc nên đang “ khát “, cần có chỗ bù đắp. 
					Nói trắng ra là ảnh cóc cần vợ mà chỉ cần ai xỉa một món là 
					biểu gì ảnh cũng làm. Thương đứa con suốt ngày ham đi Mỹ, Úc, 
					Gia, Đức, Pháp (đâu cũng được miễn lọt thì thôi), nên hai 
					ông bà già sắp đặt ngả giá hết. Dù không cam kết thành văn 
					mà hai phía tôn trọng còn hơn ký hiệp định. Ảnh bằng lòng nhận tôi là fiancée với đầy đủ hình ảnh, thư 
					từ, biên nhận gọi điện thoại hà rầm, kể cả lễ vấn danh, đình 
					đám đông ra phết. Nếu xong xuôi, ông bô bà via tôi tặng cho 
					sắp nhỏ vài chục đô làm vốn, kỳ thực là trả công cho ảnh. 
					Tôi sẽ theo ảnh, giữ lễ với nhau 5 năm rồi có tính tếch chia 
					tay thì tính. Anh cũng là tay chì, dù đi lẻ với tôi vẫn tỉnh khoeo, chẳng 
					vồ vập, ôm níu gì hết. Có hồi tôi theo ảnh lên tận Saigon, ở 
					chung một khách sạn, nằm chung một giường, vậy mà ảnh cũng 
					vẽ một lằn ranh tưởng tượng, rồi vuốt tóc nằm xây lưng ngáo 
					thẳng. Tôi phục anh sát đất, có lúc nghĩ hay là ảnh lại cái. Mon men với nhau tới lui mấy lần, tiền vé đi về của anh đều 
					do phía tôi lo. Cuối cùng thì làm đám cưới và ảnh lo thủ tục 
					để tôi đi đoàn tụ. Lúc này tôi mới nôn dữ, lỡ ảnh giở quẻ 
					hổng chịu thì “ em ơi nếu mộng không thành thì sao “. Được 
					cái anh rất trung trinh, nên lo toan đầy đủ và chừng ít lâu 
					thì tôi có giấy gọi đi phỏng vấn. Tôi mừng hết lớn, bữa xuống đò, tôi cặp tay anh vô nách, xà 
					nẹo đi dựa hẳn vô anh. Anh im re cho tôi vịn. Coi như một 
					cặp vợ chồng thiệt. Sang bờ anh mới nói bâng quơ, hồi nãy 
					cưng dựa anh, cái vú chạm vô tay, lúc đầu anh tưởng đâu là 
					miếng mút, chừng tỉnh ra mới thấy là vú thiệt. Anh bay qua 
					tả chân : ôi sao nó mềm và êm dữ vậy. Tôi thẹn đỏ mày, nhưng anh chỉ nói vậy thôi, chớ không càm 
					ràm đòi bốc hốt. Vô tòa tổng lãnh sự mới thấy anh đóng kịch 
					bậc thầy, lúc đưa miếng khăn giấy cho tôi lau giọt mồ hôi 
					đượm trên trán, lúc nắm lấy bàn tay tôi mà xiết như dồn sức 
					mạnh sang tôi, làm mấy tay chủ trì thấy tụi tôi yêu nhau ra 
					rít, chớ hổng phải đòn phép giả tạo. Thế nên họ OK cái rụp, chúc mừng và hẹn ngay tái ngộ của hai 
					đứa tôi. Thú thiệt bữa đó tôi mừng quá xá, muốn tung hê hết 
					dè dặt trong lòng. Giả như anh có ép tôi uống chút rượu hay 
					chèo đò mời tôi vô phòng ngủ, đòi sơi tái tôi thì chắc tôi 
					cũng ưng. Ảnh đã tạo cho tôi cơ hội thì tôi còn tiếc sá gì. 
					Vậy mà anh đưa tôi một mạch về quê, giao tận tay cho tía má 
					tôi rồi mới lững thững dọt. Tôi thương ảnh quá mức. Lụi hụi muốn kiếm cớ giữ anh lại chờ 
					tối cho anh nựng vú hay sờ lồn một chút trả ơn. Ai dè ảnh 
					tỉnh rụi, coi như hổng ham. Đêm nằm nghe ếch ộp kêu sốt cả 
					ruột, tôi trăn trở hoài. Bà má thấy tôi rục rịch phải dặn : 
					mày nôn gì nôn ác vậy gái. Từ từ rồi cũng đi, họ thuận rồi 
					chỉ còn chờ ngày thôi. Bữa ra sân bay, tôi diện váy và áo lụa rộng. Hồi may tôi đã 
					chê thợ đơm nút thưa quá, gió lòn làm bay đội khe áo hết 
					trọi. Họ nói xứ mình nóng, mặc vậy cho mát. Giờ tôi cố tình 
					bận để ảnh có thèm thò tay rờ trộm tôi cũng hổng la.Thời gian bay hơn 20 tiếng, nghe u u điếc đặc lỗ tai. Đêm 
					mênh mông, đèn tắt lờ mờ, tôi kêu lạnh, kéo mền đắp cao che 
					ngực, mục đích dụ anh thò tay vô măn cho hết ngày giờ. Anh 
					nằm ngủ liên miên, tôi rục rịch mấy cũng mặc.
 Tới Mỹ, anh đưa tôi về chỗ thuê trọ. (Truyện từ 
					CõiThiênThai.com) Đồ đạc anh chỉ có tấm 
					nệm vứt trên sàn. Hai đứa nằm chung ở đó. Mệt oải bằng chết, 
					anh giục tôi đi tắm, tôi nghĩ chắc giờ ảnh mới bắt đầu giở 
					quẻ. Nào dè tôi rửa mình mẩy qua loa xong, vì lạnh đâu dám 
					đột ngột tắm, anh biểu tôi lo ngủ đi cho lại sức.
 Tôi nằm nhớ mông lung còn anh thì loay hoay làm gì hổng biết. 
					Cả đêm êm ru bà rù. Tôi thức dậy thì anh còn ngủ khoèo. Tôi 
					âu yếm dòm qua, anh như thiên thần nhỏ đang chìm trong giấc 
					điệp. Tôi muốn lay anh dậy mà ngại. Bề gì tụi tôi cũng là vợ 
					chồng có giấy tờ, dẫu anh có bội ước đè tôi ra thì cũng chịu 
					chớ sao. Hổng lẽ đi tố cáo bị ảnh hiếp để lãnh cái án trục 
					xuất. Tôi bơ vơ như con ốc nằm trên cát một mình. Cảm thấy hoang 
					mang về những ngày tháng trước mặt. Đi đâu anh cũng dẫn tôi 
					theo, từ mua sắm, đi chợ hay thăm xem cảnh. Anh cũng có nắm 
					tay dung dăng dung dẻ, nhưng không đi quá giới hạn từng cam 
					kết. Ông bà già mỗi tuần gọi qua mấy lần, cứ nhong nhóng coi có 
					chuyện gì xảy ra hôn. Tôi khen anh hết mình, làm hai thân 
					tôi vui lây, cho là nhà có phước. Ở lâu dần thành quen, anh 
					coi tôi nửa như vợ, nửa như em. Dặn dò tôi đừng ra đường 
					trời tối, đừng mở cửa khi thấy người lạ, đừng thế này, đừng 
					thế kia… Tối đến hai đứa vẫn ngủ chung, anh nói vợ chồng phải vậy, lỡ 
					thình lình nhân viên di trú đi kiểm tra thì mình cũng chứng 
					tỏ là không nói láo. Nhiều hôm nằm gần hít hơi hướm của anh 
					cũng loạng choạng. Tôi nghĩ nhớ nhà mà sao anh dửng dưng 
					vậy. Có bữa, tôi bạo dạn gác thử giò lên đùi anh, anh nhẹ tay 
					nhấc bỏ ra. Còn đá gà theo : tôi hứa với ba má cô, đừng để 
					hai bác mất tin tưởng. Tôi vừa sùng vừa nể, nên lùm xùm mất 
					cảnh giác lần. Trước thì bỏ bớt cái yếm để hai vú được thong 
					dong, sau cố ý bận váy ngắn để hễ cúi xuống thì khoe mông, 
					khoe đít. Hoặc ảnh không nhìn thấy, hoặc chính anh lại kéo 
					váy xuống giúp cho. Tuy vậy anh cũng khen : cô có cặp xôi bự 
					dữ. Tôi nghe muốn xính vính, như vậy ảnh đâu phải đui điếc 
					gì, tại sao lại kềm giữ được lòng dục trước đứa con gái như 
					tôi mới lạ. Trong thâm tâm, tôi quyết tìm cách thử anh mới rõ. Tôi xàng 
					xê bận đò mỏng bệu lượn quanh anh, có khi còn giả bộ quên 
					cài cái nút áo để lộ hẳn đường rãnh chia hai vú. Anh trợn 
					trạo dòm rồi nói kháy : chèn ơi đang đói mà thấy bánh bao, 
					bánh ú bày ra, thèm muốn chết. Chỉ lửng lơ cá vàng vậy thôi. Một bữa, tôi đánh bạo nhờ anh : người ta nói dân mới tới 
					hổng quen, tắm nước nóng quá, da dễ bị nứt nẻ. Em có cảm 
					tưởng như đang bị chứng đó. Anh tận tình nhủ tôi đưa cho 
					coi. Tôi làm bộ mắc cỡ nói chỉ nơi đầu vú bị nứt, còn các 
					nơi khác hổng có. Anh lăng xăng biểu phải coi kỹ, cần thì 
					mua thuốc mỡ bôi cho mau lành, chớ khinh thường mà bịnh lan 
					ra dần, nguy hiểm. Tôi ấm ứ một hồi mới bạch mở áo ra cho anh xem. Anh lăm lăm 
					dòm làm đầu vú tôi như bị truyền điện cứng vón lại. Anh đưa 
					ngón tay định măn rờ xem chỗ nứt thế nào, nhưng lại sợ tôi 
					nghĩ sai nên thôi. Tôi phải đưa đẩy : anh cứ tự nhiên, tại 
					em muốn nhờ anh mà. Anh dùng ngón trỏ khảy khảy lên chỗ tôi chỉ bị nứt nẻ. Sự va 
					chạm làm tôi rủn cả người, hai đầu vú được măn cùng lúc mọng 
					cứng lại. Anh tỏ vẻ thích vì thấy nó xun xoe dưới ngón tay. 
					Tôi nhúc nhích thân mình làm ngón tay anh bị trượt, anh nhìn 
					đăm đăm tôi. Thấy tôi cựa cậy nhiều, anh phải bợ bàn tay 
					dưới lườn hai vú và dùng ngón trỏ vê măn núm vú.Có lẽ da tay anh làm giãn các tế bào mỡ ở vú căng ra, nên 
					các chỗ nghĩ là bị nứt phẳng phiu lại. Nhưng thấy tôi đưa đà 
					thì anh không ngừng mà vê măn riết. Tôi thở ì ạch như vác 
					đá. Anh khảy một chặp thì ngưng và bảo : cô tường lầm chớ vú 
					cô có nứt gì đâu.
 Tôi bẽn lẽn không biết nói làm sao. Chỉ sợ anh nghĩ tôi mượn 
					cớ để được anh rờ măn vú. Tuy vậy, anh giúp tôi chữa cháy 
					bằng cách kéo vạt áo che hai vú lại. Thấy tôi đờ đẫn ngồi 
					đó, anh phải lần cài từng hột nút lại. Sự rột rẹt của ngón 
					tay anh làm tôi thấy lăn tăn nơi khắp vú. Anh vẫn làm mà 
					khen um : cô có đôi vú nặng và đầy đặn à nhe. Ai mà làm 
					chồng cô được cho ngậm bú chắc khoái tỉ. Anh nói nghe dễ ợt mà tôi thì mặt đỏ tía tai vì nực mà cả vì 
					mắc cỡ nữa. Anh cài xong áo thì bảo tôi đứng lên, lo đi làm 
					việc gì thì làm. Tôi nhấc người lên hổng muốn nổi, lề mề ì 
					ra đó. (Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem tiếp
					
					Phần 2) |