| Anh thường tìm cách trêu chọc và tị nạnh với 
					tôi : đàn bà thật sướng, trừ những lúc chồng ti toe, tí toáy 
					mò vào, còn thì xải tay xải chân ngủ một mạch, chẳng trằn 
					trọc gì hết. Tôi chống báng anh : phải, đàn bà chúng tôi 
					sướng mà suốt đời nằm dưới; còn các ông khổ mà vợ con rành 
					rành bên cạnh vẫn trèo đèo ghẹo em vợ, gạ con ở, thậm chí dì 
					ghẻ, bà con gì, hở cơ là các ông cũng quơ tuốt. Anh vẫn 
					leo lẻo chối : cơ khổ cho đàn ông, may là bà không có chị, 
					có em bên cạnh, ô ba san cũng không thuê, còn bà con thì ở 
					đâu tận bên nhà, chứ không thì dù có tu đến mấy, tôi cũng bị 
					mang tai, mang tiếng là cái chắc. Tôi khành khạch cười nhạo anh : ở đây không có thì anh 
					tìm chỗ nào có mà đến. Chợt thấy mình lỡ lời, e anh mượn 
					trớn mò đi tìm của lạ thiệt thì chết, nên tôi phải giảng hòa 
					ngay : nói đùa anh tí cho vui, chứ quả thật anh ngoan lắm. 
					Thế nhưng anh than khổ là điều em không hiểu, anh có thể nói 
					rõ cho em biết chăng. Anh có vẻ hí hửng nên ê a : cái vốn trời cho của các bà 
					nó lặn vào tuốt bên trong nên được cho ăn no tắm mát là yên 
					tâm ngủ, còn đàn ông đàn ang chúng tôi thì trái lại cục nợ 
					nó thùi lũi ở bên ngoài, nên dù vừa ngủ với vợ xong vẫn óc 
					ách khó chịu. Cứ nằm lơ mơ nhớ đến cái vú, mớ lông, hay cái 
					hĩm, là cóc anh nào không cục cựa. Nó ngọ nguậy suốt đêm, 
					ước có món gì mềm mềm để cọ chơi mà không kiếm được. Bỗng dưng tôi nghịch tinh vặn anh : thì ông bò vào tủ 
					lạnh lấy cục thịt bò mà đâm, mà giụi thay thế. Ai dè hai mắt 
					anh tròn xoe trợn trừng dáo dác : thì ra cô cũng tinh quái 
					ra phết, biết rõ sự việc của đàn ông. Vậy mà tôi lầm tưởng 
					cô hiền khô mới lạ. Lại một lần lỡ lầm nữa nên tôi phải vội 
					chống chế : thì em nghe các ông kháo nhau nên học lóm. Anh 
					lầm bầm : học gì chẳng học, đi học ba cái điều tầm bậy, tầm 
					bạ. Thịt bò mà đem ví với thứ chúng tôi đòi thì quả các bà 
					coi thường ông chồng chẳng ra kí lô nào cả. Tôi lại phải xu nịnh anh : thế thì cái món mềm mềm mà các 
					anh nhắm là gì vậy. Anh gãi đầu gãi tai xem chừng đắn đo. 
					Sau thì anh nói toạc móng heo ra : ví dụ như mu lồn hay bầu 
					vú chẳng hạn, chúng tôi đòi là đòi thứ mềm mềm biết rung 
					động đó, chứ không ưa cái thứ mềm vô tri vô giác của thịt bò. 
					Tiện thể anh phê phán một câu xanh dờn : quí bà mà tụ lại 
					còn chúa nói tục, kể tục hơn nam giới chúng tôi. Anh quay qua hỏi : vậy chắc em kinh nghiệm đầy đầu, em có 
					thể san xẻ bớt cho anh tí tẹo chăng. Tôi hờn dỗi đập bịch 
					bịch vào người anh tru tréo : í, em hổng chịu đâu, anh chọc 
					em hoài. Anh vít đầu tôi xuống hôn chụt chụt vào môi, vào cổ 
					và hai tay ôm xoa bên ngoài áo tôi. Tôi nhột cười rích rích, 
					anh chúi đầu chúi tóc xấn xổ đè tôi ra, bốc vọc lung tung 
					beng lên. Tôi càng la : “ đừng mà “ anh chừng nào thì anh 
					càng xoắn lấy tôi chừng đó. Tôi đun anh ra, anh lôi tôi vào, 
					cả hai té lên té xuống loạng choạng, bò càn. Anh vớ được vạt áo, tôi cố giữ không cho vuột và quyết 
					bứt ra, khiến cái áo bị lôi tuột cúc. Sẵn đà tôi ngã chồm 
					lên anh. Một tay anh vòng ôm quanh hông, một tay anh chụp 
					sau lưng, anh bấu lấy tôi cứng ngắc. Bàn tay anh như con 
					lưon luồn vào trong áo và vật đẩy bung cái áo nịt tôi ra. 
					Hai tay anh quờ quạng ôm, măn, bóp, vặt từ hai bầu vú đến 
					cái núm. Miệng anh tía lia : để anh yêu một tí mà. Tôi vùng 
					vằng, hai người quần nhau như đánh vật. Anh thở rộn ì ạch và 
					buông lơi tôi bỗ bã : thôi, cô không thích thì đây chẳng cần. 
					Anh đẩy mạnh tôi ra, nói dỗi : cô đi tìm người nào cô thích 
					ở sở để cho họ vồ vập, sờ soạng, còn tôi đi lấy thịt bò được 
					rồi. Tôi nghe mà phát ức, bao nhiêu nước mắt dồn chứa từ đời 
					nảo đời nào đổ tuôn ra phát ớn. Mắt tôi nhòe đi, tai tôi ù 
					đặc, miệng há không sao mở lời được. Anh thất thểu ra tủ 
					lạnh, tôi vội chạy níu lấy anh. Tôi bị anh hất mạnh tay 
					loạng choạng muốn ngã, trong khi anh hét lên như bò rống : 
					cô cút đi, đừng để tôi điên lên, không tốt đâu. Hai mắt anh đỏ ngầu như mắt hổ rình mồi. Tôi khiếp sợ đưa 
					tay che không dám nhìn. Anh bực bội, đá chỗ này, đạp vật kia, 
					bị đau chân anh nhăn nhó như khỉ. Tôi phát cười mà không dám, 
					trông anh hùng hổ mà sợ. Anh xà xuống ôm lấy chân xuýt xoa 
					rồi hung hăng rời khỏi nhà. Tôi hoảng hồn chạy theo giữ anh 
					lại. Điên tiết, anh xô tôi ra, tôi níu lấy ống chân anh, bị 
					kéo lê lệt sệt. Anh hét càng to : cô tiếc rẻ không để tôi yêu thương cô 
					thì giữ tôi làm gì. Bây giờ tôi biết câu chuyện không còn bé 
					nhỏ gì nữa. Hờn ghen đã che tịt mắt anh, tim anh như đang bị 
					vật gì bóp nát, anh muốn điên lên. Tôi cũng hét to chẳng kém 
					: anh không được đi, tôi là vợ anh, không thể bỏ tôi một 
					mình mà lủi đi như vậy. Và tôi bù lu bù loa khóc. Tôi vật mình vật mẩy lăn ra 
					dưới đất. Cửa nhà đang mở toang, anh có vẻ e ngại, chỉ sợ xe 
					tuần tiễu chạy ngang hay lối xóm gọi cảnh sát thì rất rầy rà. 
					Chuyện ra sao chưa biết, chứ chắc chắn là tôi sẽ được họ 
					điều đi đến một chỗ tạm cư nào đó và tiếp theo là thủ tục 
					đưa anh ra tòa vì tội bạo hành gia đình. Anh thất thế nên đá sầm đóng cửa lại và lủi thủi vào 
					buồng nằm. Tôi lóc chóc đi theo như đứa trẻ bị mẹ mắng. Anh 
					định khóa trái cửa khi lọt vào trong, nhưng nhanh chân tôi 
					lướt theo nên anh không kịp. Anh lầu bầu : đã không để tôi 
					yêu thì cô theo vào làm gì, hay là cô muốn ăn vạ để có cớ ly 
					dị. Tiếng ly dị như một xô nước lạnh xối từ đầu đến chân tôi 
					trong đêm băng giá. Tôi sửng người, nhưng biết chần chừ sẽ 
					hỏng bét hết, nên mặc anh la mắng, tôi quyết đổ nhào vào 
					anh. Cái áo lủng lẳng nãy giờ còn lòng thòng đó, tôi đè 
					ngang người anh hôn tới tấp, ngăn không cho anh nói. Vừa hôn, tôi vừa lăn day cặp vú lên khuôn ngực anh, xục 
					xạo như con rắn bươi trên đống lá mục. Anh nằm trơ không 
					nhúc nhích, tôi cất lời van xin : em có lỗi, anh tha cho em, 
					em đền anh, anh muốn sao em cũng chìu. Và tôi nhấc cao người 
					để bò trườn lên phía mặt anh. Đến khi vú tôi kề với miệng, 
					tôi còn nức nở nhưng hai ngón tay đã kê dưới lườn nâng chiếc 
					vú lên dí sát vào mồm anh khuyến dụ : anh bú em đi, đừng làm 
					em tủi nữa. Anh lưỡng lự một lúc, quay mặt tránh đi, nhưng tôi dùng 
					bàn tay kia giữ để anh phải nhìn thẳng tôi. Lại một câu 
					phụng phịu ngoan ngoãn : nghe em đi, đừng buồn giận em nữa. 
					Anh thở dài cay đắng nhưng lại giụi môi lên bầu vú đang dâng 
					hiến sẵn đây. Tôi nguôi lòng, nên càng da diết cà đầu vú lên cặp môi 
					hơi chếch hé của anh. Chỉ vài cái lướt nhẹ, anh đã hau háu 
					ngậm ngay đầu vú kéo tuột vào mồm nút tì tì. Tôi nghe một 
					luồng rạo rực chạy rần từ chỗ thịt mềm ấm lan rộng dần khắp 
					cả châu thân và kịp nhận ra hai tay anh đã bắt đầu xục xạo 
					nâng hay măn các bầu vú, như mọi lần anh vẫn làm khi bú tôi.Tôi thở dài, không phải cái thở dài xa xót mà là nỗi vui 
					mừng vì anh đã đáp ứng lại lời xin của tôi. Nghĩ thế, tôi 
					trân mình ra để cái vú càng cương cao cho anh ngậm, trong 
					khi tôi rêu rao : anh cắn bóp cả hai vú cho em vui đi.
 Anh xe rào rào lên một đầu vú, còn miệng thì nút từng cái 
					lại nhả ra và cà cà cái núm ướt nhoẹt làm cho nó săn cứng và 
					nhọn lễu ra. Hạnh phúc nở lớn dần, nhưng quả là không ngọt 
					ngào… Hết 
					Tác giả: QuằmSan Jose, 2008
 |