| Tiếng kềm, tiếng kéo lách cách. Tiếng khóc rưng rức của thân 
                  nhân. Tiếng chạy rầm rầm của những người khác. Những khuôn mặt 
                  hốt hoảng, u buồn, tiểu não, đau đởn trải dài trên khắp phòng 
                  đợi. An tìm một chỗ trống ngồi xuống,nhìn hoạt cảnh những nạn 
                  nhân được đem vô tới tấp. Hết lớp này ra, lớp khác vô nờm nợp.Bỗng có một thiếu phụ Việt Nam tới trước mặt An hỏi:
 - Bộ anh mới tới đây hả?
 
 An ngỡ ngàng, nhìn quanh. Chàng không tin người đàn bà này 
                  đang nói chuyện với chàng. Nhưng quả thực, bà ta đang đứng 
                  trước mặt chàng và nhìn An mỉm cười như chờ đợi câu trả lời 
                  Chàng ngạc nhiên hỏi:
 - Cô nói với tôi à?
 Thiếu phụ vẫn giữ nụ cười thật tươi trên môi.
 - Phải, em đang nói với anh, chứ làm gì có ai ở nay nhìn thấy 
                  chúng mình nữa.
 - Bộ cô cũng là ma hả?
 Thiếu phụ bật cười thành tiếng, hỏi lại An:
 - Ai nói với anh chúng mình là ma?
 An ú ớ:
 - Thì không phải tôi đã chết mấy bữa nay rồi hay sao.
 - Còn cô chết chưa?
 - Chết... chết...,phải, chúng mình đã chếtcả rồi. Nhưng thành 
                  ma thì không đâu. Anh nhìn thằng cha Mỹ đen đang nằn trên 
                  giường mổ kia. Nó thành ma bây giờ đó.
 - Sao cô biết?
 - Thì anh cứ chờ đi rồi sẽ biết.
 
 Lúc ấy những nhân viên trong phờng mổ thật tấp nập. Người nọ 
                  quay qua, kẻ kia quay lại. Họ trao nhau nào kền, nào kéo, nào 
                  thuốc, nào máy nóc rối mù. Nhưng chỉ vài phút sau, cả đám hình 
                  như bất động đứng nhìn nạn nhân. Vị bác sĩ trưởng toán đi ra 
                  khỏi phòng, tháo băng che mặt, cởi găng tay, ký tên vào tấm 
                  giấy do một cô y tá vừa trao rồi đi về phía cuối hàng lang. 
                  Mọi nhân viên trong phòng
                  cũng lần lượt đi ra. Một nhóm khác kéo vào. Gói anh chàng Mỹ 
                  đen lại, bỏ lên băng ca đẩy đi.
 
 Bỗng An nhìn thấy anh ta từtừ ngồi dậy. Mặt mày nhớn nhác, 
                  bước xuống khỏi băng ca. Tuy nhiên, cái xác anh ta vẫn nằm đó 
                  và nhân viên nhà thương vẫn đẩy đi như không có chuyện gì xẩy 
                  ra. Ngay khi ấy, một màn lưới đen ngòm trên đầu chụp xuống, 
                  anh chàng Mỹ đen té lăn cù. Y day dụa và thét lên dữ dội. Hai 
                  bóng người chợt xuất hiện nắm lấy hai đầu lưới, kéo đi. An 
                  nhìn rõ một kẻ đầu trâu, một người mặt ngựa.
 Chàng ngơ ngác hỏi:
 - Không lý quỉ đầu trâu mặt ngựa ở dưới địa phủ là có thật hay 
                  sao?
 Người thiếu phụ gật đầu, nói:
 - Em ở đây lâu rồi, cái cảnh này xẩy ra hàng ngày mà.
 - Thế tại sao chúng mình chết mà chúng không bắt đi?
 
 Em cũng không biết, nhưng thỉnh thoảng cũng có vài trường hợp 
                  như tụi mình. Hình như ma quỉ chê. Nói tới đây, thiếu phụ bỗng 
                  cười lên sằng sặc, hình như
                  cô ta khoái chí với câu khôi hài của mình lắm. Chờ cho cô ta 
                  cười một hồi xong, An hỏi:
 - Cô chết lâu chưa?
 - Em bị giết cũng hơn mười năm rồi?
 - Ủa, ai giết cô vậy?
 - Chồng em.
 - Tại sao vậy?
 - Chuyện dài lắm, nhưng cứ nghĩ lại là tức, không thế nào chịu 
                  nổi.
 - Chuyện ra sao?
 - Anh đi theo em về nhà thì biết ngay.
 
 Thấy cũng chẳng có việc gì phải làm, An bằng long theo người 
                  thiếu phụ về nhà nàng ngay. Cả hai lững thững đi trong con phố 
                  như ngái ngủ. Thỉrìh thoảng mới có một chiếc xe hơi chạy qua 
                  thực mau. Hình nhưnhững kẻ đi làm.. về khuya mệt mỏi, muốn 
                  phóng thực lẹ về làm một giấc ngủ gấp.
 
 Tới một biệt thự thực sang trọng. Thiếu phụ nói:
 - Đây là nhà em, nhưng bây giờ đổi chủ .rồi..Mặc dù chồng em 
                  vẫn còn ở đó.
 - Anh ta ở một mình à.
 - Nếu một mình thì đâu có chuyện.
 - Cô chết đi, anh ta lấy vợ liền hay sao?
 Thiếu phụ mỉm cười chua chát:
 - Nếu thằng chó đó đó tốt như vậy thì em đâu có chết.
 An không hiểu, hỏi:
 - Như vậy nghĩa là thế nào?
 - Là y lấy con đ ngựa đó khi em còn sống.
 - Như vậy là anh ta ngoại tình à?
 Chỉ có ngoại tình không thôi em cũng đâu có tới nỗi này. Đàn 
                  ông nào mà chẳng lăng nhăng, không nhiều thì ít. Cái đó đâu có 
                  phải là điều đáng nói. Anh là đàn ông, em nói như vậy có đúng 
                  không? An cười khổ, chàng nghĩ tới những cô gái đã qua trong 
                  vòng tay mình.
 Cô biết nhiều về tâm lý đàn ông quá hả.
 Cũng chẳng qua do nghề nghiệp mà nên thôi.
 - Hồi đó cô làm gì?
 - Em có mấy cái quán nhì nhằng.
 Thấy hình như nàng không muốn nói nhiều hơn về vụ này, An nói 
                  lảng qua chuyện khác.
 - Cô vẫn chưa kể cho tôi nghe tại sao chồng cô giết cô
 Mặt thiếu phụ hơi đanh lại, chỉ căn nhà nói:
 - Cũng vì cái nhà này và mấy cái quán của em mà nên. Hồi đó 
                  cắm đầu làm ăn, đâu có để ý tới những chuyện gì khác. Phải nói 
                  em có cái số làm ăn. Bởi vậy mới tậu hết căn nhà này tới cái 
                  quán nọ. Nhưag khổ cho em, gặp phải thằng sở khanh. Y hại em 
                  chết để chiếm đoạt hết gia tài. Tới chết em vẫn không hay.
 - Rồi không ai biết là y giết cô sao?
 Làm sao mà biết được. Khi em chết cháy trong quán rượu thì y 
                  đang nghỉ mát ở Hạ Uy Di.
 - Như vậy tại sao cô lại bảo y giết cô?
 - Phải, đâu có ai ngờ được chuyện này do y chủ mưu.
 
 Cũng bởi vì y tính toán rất giỏi. Biết rằng cứ mỗi tối sau khi 
                  đóng cửa quán. Em vô phòng trong tínhtiền. Y mới trao chìa 
                  khóa của quán cho một cô gái của em. Cô này sau khi làm bộ ra 
                  về thì trở lại. Dùng chìa khóa của y m.ở cửa ngoài.
 Lấy mấy cây đũa sỏ vô hai cái khoen cửa khía ngoài phòng
 em đang tính tiền rồi đốt nhà. Em ở trong mở cửa ra không
 được, nên chết cháy. '
 - Thế cảnh sát không nghi ngờ gì hay sao? ~ '
 Cảnh sát mà ăn thua gì. Cho tới thám tử của hãng
 bảo hiểm cũng đânh bó tay. Bởi vì ngày xưa y là thám tử
 ~~nhà nghề mà. . .
 Lúc ấy y làm nghề gì? '
 - Bán bảo hiểm. '
 An buột miệng nói: ~ _
 - Hèn gì... Nhưng côn cô gái đốt nhà. Cảnh sát không
 tìín ra cô này hay sao?
 Thiếu phụ cười lên sằng sặc. .
 - Tìm ra chứ. Nhưng mà chỉ tìm ra cái xác trôi trên sông thôi…
 - Cô ấy chết rồi à?
 Phải, cô ta nhẩy xuống cầu Golden Gate tự tử.
 - Tự tử thật à?
 - Làm gì có chuyện tự tử. Cô ta bì xô xuống đó thôi.
 - Như vậy là giết người bịt miệng rồi.
 - Chứ em có nói gì khác đâu. .
 - Tại sao lại có những người ác như vậy. Cho là y giết cô vì 
                  mê gái đi đã đành. Đằng này y giết luôn cả người tình nữa, để 
                  làm chi vậy?
 Thiếu phụ lắc đầu, nói:
 - Y không giết em vì mê gái đâu. Vì tiền thôi.
 - Vì tiền à?
 - Phải, vì tiền anh ạ. Bởi vì 'sau khi lấy nhau, tụi em đã 
                  đóng bảo hiểm sinh mạng cả triệu đô la chứ không phải ít Cô 
                  tình nhân của y cũng chỉ bị lợi dụng trong một màn dàn cảnh để 
                  qua mặt pháp luật thôi An chắc lưỡi.
 
 Không ngờ lại có những kẻ độc ác tới như vậy. Cả hai đi xuyên 
                  qua tường vô trong nhà. Thiếu phụ dắt An đi vòng vòng nối:
 - Em thích căn nhà này kinh khủng. Hơn bốn trăm ngàn đó anh. 
                  Cũng vì vậy mà không làm sao bỏ nơi đây đi đâu cho đành.
 An hỏi:
 - Từ khi chết tới giờ cô vẫn cứ luẩn quẩn ở đậy hay sao?
 
 Dạ, cũng vì thế mà em còn biết được nhiều chuyện thực động 
                  trời do thằng chồng em gây nên. Không lý chúng ta bất lực, 
                  đứng nhìn những kẻ độc ác hoành hành như vậy hay sao?
 Thiếu phụ thở dài:
 - Làm sao được. Chúng mình bây giờ chỉ là những oan hồn sống 
                  vất vưởng. Khác biệt hẳn thế giới loài người.
 An đăm chiêu, nói:
 - Tôi nghĩ thế nào cũng có cách: Nếu chuyện trời đất, ma quỉ 
                  là c6 thực, không trước thì sau thế nào cũng kiếm ra phương 
                  cách. à, xin lỗi cô tên gì.
 Thiếu phụ nhìn An mỉm cười, nụ cười thật tình tứ.
 - Em tên Bạch Liên. Đã lâu lắm rồi mđi có người hỏi tới tên em.
 - Như vậy tôi là kẻ may mắn được làm quen với cô.
 Không hiểu chúng mình có duyên gì không?
 Bạch Liên bật cười.
 - Anh_tán gái khéo lắm. Mấy năm nay em khao khát có một người 
                  bạn chung đường cho đỡ tủi phận. Aingờ hôm nay gặp anh, không 
                  biết đó có phắi là' cái duyên của tụi mình không?
 An nẩm nhẹ lấy tay nàng, nói:
 - Dù cho có duyên hay không, trong hoàn cảnh đồng hội đồng 
                  thuyền này, có em ở bên cạnh cung 'làm anh an ủi lắm rồi.
 - À, em quên hỏi tại sao anh ra nông nỗi này
 An từ từ kể lại hết mọi chuyện của mình cho Bạch Liên nghe. 
                  Nàng thở dài ngao ngán.
 - Đàn ông cũng vậy, đàn bà cũng thế. Tiền bạc và sắc đẹp làm 
                  cho người ta bất chấp mọi thủ đoạn. Không lẽ trên đời n.ày 
                  không có được một mối tình nào thủy chung hay sao?
 An ngồi xuống chiếc ghế sa lông giữa nhà.
 - Những cuộc tình thủy chung e rằng khó có phước mà hưởng.
 Bạch Liên ngồi xuống cạnh An, nói:
 - Không lý ngày xưa anh cũng ôm ấp một mối tình hay sao?
 An cúi đầu, kể:
 - Phải, hồi đó còn bé lắm. Gia đình anh sinh sống tại Thái 
                  Nguyên. Một tỉnh về phía biên giới Việt - Hoa. Ba anh là một 
                  điền chủ giầu có vào bậc nhất vùng này. Ông có hàng ngàn mẫu 
                  đất. Số tá điền làm cho gia đình anh cũng phải cả ngàn người. 
                  Khi phát động phong trào đấu tố Tụi anh phải trốn vào Hà Nội, 
                  theo Pháp, bỏ lại tất cả Riêng anh khi ra đi, không kịp cho cả 
                  người tình nhỏ bé của mình hay. Nhưng anh còn nhớ rất rõ. Nàng 
                  là một cô gái người Thái, con của một tá điền làm cho ba anh.
 
 Hai đứa tụi anh luôn quấn quít lấy nhau, đến nỗi người lớn 
                  phải nói; lớn lên tụi nó phải là một cặp vợ chồng mới phải. 
                  Nhưng mọi người đâu có biết, trong những trò chơi trẻ con hồi 
                  đó. Một lần lên núi Ba Vì chơi. Tụi anh đã bầy ra trò chơi vợ 
                  chồng, và lén lấy nhan đèn ra thề nguyền với nhau. Nếu kiếp 
                  này không lấy được nhau, nhất định dù có chết cũng không đi 
                  đầu thai.
 
 Bạch Liên ngơ ngẩn nhìn An nghẹn ngào làm chàng ngạc nhiên, 
                  ngửng đầu hỏi:
 Em làm sao vậy?
 - Anh có nhớ tên cô ta không? . .
 Tim An đập mạnh. Chàng dáo hoảng hỏi:
 - Bạch Liên... Bạch Liên... không lý người đó là em sao?
 Bạch Liên ôm chầm lấy chàng nức nở.
 -Tên anh không phải là An, mà là An Bình phải không?
 
 An lặng người. Nhưvậy thì người thiếu phụ này là người yêu của 
                  chàng hồi đó chứ còn ai nữa. Nào có ai ngờ được, từ thời kháng 
                  chiến, rồi hồi cư, tới kỳ di cư vô Nam năm 54, và cho tới năm 
                  75 tị nạn ở Mỹ. Bây giờ thêm hai mươi năm nữa, gần năm mươi 
                  năm hai đứa mới gặp lại nhau. Trong hoàn cảnh hai oan hồn vất 
                  vưởng. An thì thầm trên vai nàng.
 - Không lý lời thề trên núi Ba Vì đã ứng nghiệm như vậy sao?
 Bạch Liên gật đầu, khóc thút thít:
 - Nhất định là nhtt vậy rồi. Anh còn nhớ không, ngày ấy chúng 
                  mình thề nguyền không phải chỉ có mấy cây nhan, mà em đã lén 
                  đem theo ống Nứa pháp thuật của ông nội em thờ trên bàn Tổ để 
                  làm chứng cho chúng mình. Hôm ấy về nhà bị một trận đòn nên 
                  thân. Bởi vậy em mới nhớ tới ngày nay. Nhưag tại sao bây giờ 
                  anh lại đổi tên là An.
 An mỉm cười.
 - Hồi ở Việt Nam thì tên mình viết là Lê An Bình.
 Qua Mỹ tụi nó đổi lại là Lê, Bình An. Người Việt mình thấy chữ 
                  An để sau cùng cứ thế mà gọi, chứ không để ý viết theo cách 
                  của Mỹ thì chữ sau cùng là tiếng đệm thôi.
 
 Riết quen đi, thành ra mọi người gọi anh bằng tên An luôn. 
                  Bạch Liên đưa cả hai tay lên bợ lấy khuôn mặt An, nói:
 - Dù cho là Bình hay An thì anh cũng vẫn là người yêu của em. 
                  Chúng mình đã giữ lời thề; kiếp này không lấy được nhau quyết 
                  không đi đầu thai phải không anh. An sung sướng gật đầu nhè 
                  nhẹ. Chàng cúi hẳn xuống và bờ môi ngọt lịm của người tình xưa 
                  tràn đầy khóe miệng. Bạch Liên ép sát người vô mình chàng. Bộ 
                  ngực tròn lẳng, ngỏng cao như sừng trâu của cô gái miền đồi 
                  núi Thái Nguyên chắc nịch, ép cứng vô mình An.
 - Anh tưởng đây như một giấc mơ.
 Bạch Liên ngả người, nằm gối đầu lên đùi An. Vít đầu chàng 
                  xuống thì thào:
 - Dù mộng hay thực thì chúng mình cũng phải hưởng thụ hết thú 
                  yêu đương đêm nay nhe anh.
 
 An từ từ cởi hàng nút áo trước ngực Bạch Liên ra. Chiếc áo lót 
                  cũng bị chàng tháo ra ném xuống sàn nhà, chàng cúi xuống thực 
                  thấp, thì thào trên da thịt nàng:
 - Không phải là chỉ có đêm nay thôi đâu. Mà phải là cho hết 
                  kiếp này nữa.
 - Một kiếp người là bao nhiêu năm hả anh?
 - Anh nghe ông bà nói, tuổi trời cho là tròn sáu mươi mốt. Ai 
                  sống hơn sáu mươi mốt tuổi được cho là thọ. Chúng mình mới 
                  sống có hơn năm mươi. Nhưvậy ít nhất cũng còn phải sống được 
                  gần mười năm nữa mới hết tuổi trời cho.
 Bạch Liên hóm hỉnh.
 - Em chết trước anh hơn mười năm. Như vậy em còn sống được hơn 
                  hai chục năm nữa mới phải.
 An nghì sát Bạch Liên vô lòng, nói:
 - Em đừng có tham lam quá chứ. Ngày xưa hai đứa bằng tuổi nhau. 
                  Bây giờ em đã trẻ hơn anh mười tuổi rồi, đòi hỏi gì nữa. Coi 
                  này...
 Vừa nói, An vừa nâng bộ ngực căng tròn của Liên lên trước mặt 
                  làm nàng mắc cỡ quá, dụi đầu vô ngực An cười khúc khích.
 - Anh chơi kỳ quá hà...
 Bỗng có tiếng dép lẹp xẹp từ trên lầu đi xuống. Bạch Liên vội 
                  khép hai vạt áo lại. An cười.
 - Không có ai nhln thấy em đâu mà sợ.
 Liên cũng cười theo.
 
 Anh có blết hơn mười năm nay, chưa có ai cởi chiếc áo này ra 
                  không. Bây giờ nằm đây với anh như thế này, thằng chồng em lạt 
                  đang đi xuống. Thử hỏi làm sao em không giật mình.
 
 Lúc ấy một người đàn ông từ trên lầu đi xuống. Anh ta không 
                  bât đèn mà mò mẫm đi trong đêm ra ngoài nhà đậu xe. Bạch Liên 
                  nói:
 -Hắn là Bình, chồng em đó. Giờ này y ra nhà đậu xe làm chi vậy 
                  không biết.
 An nói:
 - Thì tụi mình cứ theo hắn xem y đang dở cái trò gì nay.
 Bạch Liên cười hi hí.
 - Y làm gì như mộng du ấy.
 - Không phải mộng du đâu. Y lấy đồ nghề ra sửa xe kìa.
 - Tại sao lại sửa xe vào giờ này chứ. Bộ y điên rồi hay sao?
 Bỗng An la lên:
 - Trời ơi, không phải y sửa, mà là phá xe.
 
 Bạch Liên lại thực gần, nhìn Bình đang lui khui vặn những con 
                  ốc thắng xe cho lỏng ra. Nàng sợ hãi nói:
 - Nếu ngày mai ai lái chiếc xe này sẽ gây ra tai nạn ngay. Em 
                  nghĩ hắn lại dở trò gì nữa đây.
 An lắc đầu.
 
 Không, anh thấy tình trạng này, xe phải chạy ít nhất vài chục 
                  cây sốbộ thắng mới súc ra. Lúc ấy mới có tai nạn. Thằng này 
                  nham hiểm thực, nó làm như thế này khó có ai điều tra ra lắm. 
                  Nhưng mà ngày mai, ai sẽ lái chiếc xe này đi xa đây.
 - Em sợ lại là con vợ hắn.
 - Em muốn nói y lại tính hát cái tuồng bảo hiểm cũ hay sao?
 - Em nghi như vậy.
 - Nếu vậy chúng mình ở lại đây coi màn hát này kết thúc ra sao 
                  mới được.
 
 Lúc ấy Bình đã cất hết dụng cụ sửa xe vào chỗ cũ. Đi tắm rửa 
                  rồi lần lũi trở về phòng. Bình cho một cuộn Video vào máy, bật 
                  lên rồi ôm lấy Thoa, hôn lên môi nàng. Thoa cựa mình, giọng 
                  ngái .ngủ:
 - Tay anh lạnh quá hà.
 - Anh vừa tắm rửa xong. Sáng mai em đi chơi xa nên anh phải 
                  gần em lần nữa để nhịn thèm mấy bữa ở nhà một mình.
 
 Thoa từ từ mở mắt, tát yêu vô má chồng:
 - Anh chỉ được cái thế là không ai bằng. Hồi tối như vậy cũng 
                  chưa đủ sao. Thôi, để em đi rửa sơ một chút đã.
 
 Hồi hôm mệt quá, ngủ luôn tới bây giờ đó.
 
 Nói xong nàng chui ra khói mền, đi vô phòng tắm. An nhìn thân 
                  thể căng tròn trần truồng cúa Thoa tặc lưỡi, nói với Liên:
 - Tại sao thằng khốn nạn này lại nỡ giết người vợ trẻ đẹp như 
                  thế kia chứ.
 - Tại con nhỏ tham tiền. Nhưng nó cũng chẳng phải là thứ ngu 
                  si gì đâu.
 An ngơ ngác hỏi:
 - Như vậy nghĩa là sao?
 - À con nhỏ này cũng chẳng phải thứ vừa gì. Y cũng chỉ là một 
                  thứ gái gọi thôi. Mặc dù chính thức lấy thằng Bình vì tiền, 
                  nhưng vẫn còn kép trẻ sau lưng. Hơn nữa, y lại còn một đứa 
                  con, năm nay đã hơn ba tuổi rồi.
 - Anh .chàng Bình này có biết tình trạng mọc sừng đó không?
 Bạch Liên mỉm cười:
 - Cô nàng tưởng y không biết. Nhưng thực sự y đã biết từ trước 
                  khi làm đám cưới kìa.
 - Cả vụ đứa con sao?
 - Đứa con thì công khai rồi. Thằng Bình nhận thằng nhỏ làm con 
                  luôn, nhưng mướnbà ngoại nó trông nom. Còn con vợ với nó ở đây 
                  hú hí.
 - Kể ra thằng này cũng lưu manh thực. Bây giờ chơi chán tính 
                  kế giết người đoạt của mà.
 
 Thoa vừa tắm xong. Nàng xà xuống giường ôm lấy chồng cười khúc 
                  khích. Nói:
 - Anh khoái xem mấy cái loại phim này hoài không chán sao?
 Bình vục mặt ngay vô ngực vợ.
 - Như vậy mới có hứng chứ. Em nhìn xem. Phim mới đó Không phải 
                  mấy cái tụi mình thâu lại đâu.
 Thoa sửa lại thế nằm, nhìn lên truyền hình, hỏi:
 - Ủa, phim Việt Nam đóng hả anh?
 Bình cười hì hì:
 - Như vậy mới đáng nói chứ. Mấy ông Việt Kiều đi du lịch về 
                  quay lén mang qua đây bán đó. Coi cũng được chứ hả?
 
 Trên màn ảnh, một cặp trai gái đang ôm ghì lấy nhau giữa cảnh 
                  trời mây bát ngát. Thân thể họ lõa lồ ngời ngợi. Cô gái cười 
                  ỏn ẻn, coi bộ họ còn ngượng ngập khi phô trương thân thể trước 
                  ống kính.
 Thoa cười khúc khích.
 - Anh coi kìa, tài tử gì ốm nhom ốm nhắt thế kia mà cũng đóng 
                  phim sexy có chán không?
 - Như vậy mới hấp dẫn chứ. Bên này,. mấy con Mỹ tồng ngồng 
                  thịt cả rổ coi mà phát gớm.
 Thoa chồm lên, để bộ ngực núng nẩy con gái đè lên mặt Bình. 
                  Nàng cười thật dâm đãng:
 - Không phải anh thích như thế này sao?
 
 Bình lật Thoa xuống, đè ngửa nàng ra làm Thoa ré lên:
 - Á ? á ! á anh chơi ăn gian quá đi,
 Hơi thở của Bình hổn hển. Nhưng thân thể nhấp nhô được một lúc 
                  chàng đã nằm vật sang một bên. Thoa nũng nịu, nói:
 - Có bây nhiêu thôi mà, cũng làm tàng. Ghét anh quá đi Ngày 
                  mai em chở ba má với bé Hai đi Réno, anh cho em mang theo 
                  quyển sổ chi phiếu nhé.
 
 Bình vòng tay ôm lấy Thoa, mắt vẫn nhắm nghiền, khuôn mặt phờ 
                  phạc, nói nho nhỏ:
 - Em muốn làm gì cũng được. Tiền của anh là của em mà, nhưng 
                  phải cẩn thận nhé. Mùa này hay có bão tuyết lắm đó.
 Bạch Liên đang nằm trong vòng tay An nhổm dậy, la thất thanh:
 - Trời ơi, nó tính giết một lúc bốn mạng người.
 An níu Liên nằm xuống, nói:
 - Nó làm như vậy sao qua được mắt những người điều tra của 
                  hãng bảo hiểm. Cứ đứa nào lấy nó cũng chết vì tai nạn, làm sao 
                  người ta không nghi chứ.
 - Nghi thì nghi, nhưng nó vẫn lãnh được tiền phải không anh?
 - Phải, nhưng xong vụ này anh nghi nó lọt lưới thôi.
 - Tại sao?
 - Tại vì chắc chắn nó đã bảo hiểm nhân thọ cho cả bốn người 
                  đó, nên người ta phải nghi thôi. Không lý nó lại mua bảo hiểm 
                  để người khác đứng tên hay sao?
 -
                  Em hy vọng y sớmđền tội trước pháp luật. Nếu không còn nhiều 
                  người chết oan vì nó lắm.
 
 An ôm ghì lấy Bạch Liên, thân thể nàng nóng bỏng, cong cớn vì 
                  từ nãy tới giờ vừa theo dõi hành động của Bình và Thoa, vừa tò 
                  mò nhìn lên màn ảnh truyền hình coi phim khỏa thân của mấy 
                  Việt Kiều về Việt Nam quay lén nên nàng không còn chịu nổi 
                  nữa. Tới khi An chồm người lên thì Liên run lên bần bật, níu 
                  cứng lấy chàng mà rên rỉ.
 - Anh... anh... anh... ơi...
 
 (Hết Phần 4 … Xin mời xem tiếp
                  
                  Phần 5)
 |