| Luận tới thăm Hoa được mấy lần thì một buổi chiều cuối tuần, 
                  nàng lại được "Mụ Phù Thủy" giám thị tới phòng làng cho hay có 
                  người nhà tới thăm. Hoa mừng rỡ, nhất định là Luận tới thăm 
                  nàng. Những vuốt ve, mơn trớn hôm nằm trong vòng tay chàng ở 
                  bãi đậu xe coi hát ngoài trời chợt tới thực nhanh. Tự nhiên 
                  người Hoa tê đi, nàng vội vâng thay đồ thực nhanh. Cốtình mặc 
                  chiếc váy rộng thùng thình, không quần lót bên trong. Nàng 
                  cũng không thèm mặc áo lót mà chỉ bận một chiếc áo sơ mi bằng 
                  vải thực dày hơi rộng.
 Trông bề ngoài Hoa như một nữ sinh thật hiền thục, vì với quần 
                  áo này, mọi ngttời thấy nàng có vẻ đứng đắn. Chứ có biết đâu 
                  thâm ý của nàng. Chiếc váy rông thùng thình kia chỉ vén nhẹ 
                  một chút lên là có thể làm bất cứ chuyện gì không cần cởi bỏ 
                  một chiếc nút nào. Cũng như chiếc áo sơ mi, luồn tay vô là 
                  đụng tới da thịt nàng rồi.
 
 Với trang phục này, Hoa nhưmột thôn nữ quê mùa vào thếkỷ trước, 
                  thậtkín đáo và đàng hoàng. Mụ Phù Thủy nhìn cách ăn mặc của 
                  Hoa có vẻ hài l~ng lắm. Mụ gật gù ra vẻ vừa ý và cò.n mỉm cười 
                  với nàng.
 
 Nhưng khi Hoa xuống tới phòng khách thì người thăm nàng không 
                  phải là Luận mà lại là mẹ nàng. Bây giờ trông mẹ nàng đã khác 
                  hẳn. Bà trẻ và đẹp hơn những ngày qua rất nhiều. Tuy thất vọng 
                  vì người tới thăm không phải là Luận, nhưng Hoa cũng rất 
                  thương mẹ. Nàng mừng rỡ la lên:
 - Mẹ, hôm nay mẹ đẹp quá. Càng ngày mẹ lái càng trẻ ra nữa.
 Mẹ Hoa mỉm cười.
 - Thế à có lẽ tại mẹ .bây giờ ít buồn hơn trước kia.
 Hoa nhí nhảnh hỏi:
 - Bây giờ chắc má thấy yêu đời rồi phải không?
 Bộ con thấy má như vậy sao?
 - Đúng vậy, má tươi thắm và trẻ trung hơn trước nhiều. Chú 
                  Luận có thăm má thường xuyên như trước không?
 Mẹ Hoa không trả lời mà hỏi lại:
 - Con thấy má trẻ lắm phải không. Trẻ như thế nào?
 - Cỡ như là chị con là cùng.
 Mẹ Hoa mỉm cười, nét mặt lộ vẻ hài lòng:
 - Con nhỏ này học được cách ăn nói cho người ta vui mừng từ 
                  bao giờ thế không biết. Vậy con xem má có thể trẻ như một cô 
                  dâu được không?
 Hoa ngạc nhiên vì câu hỏi của mẹ. Tự nhiên linh tính cho nàng 
                  biết mẹ nàng có ẩn ý gì trong câu nói đó. Hoa chưa kịp trả lời 
                  thì mẹ nàng đã hỏi:
 - Này Hoa, nếu mẹ lại khoác áo cưới làm cô dâu thì con nghĩ 
                  sao?
 Hoa nhìn mẹ sửng sốt.
 - Mẹ định lấy ai đó?
 - Má biết lấy ai bây giờ. Nhưng nếu có người nào muốn cưới má, 
                  con nghĩ má làm cô dâu được không?
 - Dĩ nhiên má còn trẻ mà.
 - Nếu có người hỏi cưới má con có phản đối không? \
 - Chắc chắn là chẳng bao giờ con phản đối má lấy chồng rồi. 
                  Hơn nữa, trước kia ba cũng đâu có quan tâm tới má và con bao 
                  nhiêu đâu.
 - Ba con mất rồi thì nhắc tối ổng làm gì nữa. Chuyện cũ cho 
                  qua đi. Bây giờ mẹ con ta phải tính chuyện tương lai.
 Hoa gật đầu, nói:
 - Mẹ nói rất đúng. Bộ gần đây có ai tỏ ý muốn lấy má sao?
 - Má nói thế thôi, chứ bây giờ làm gì có ai thèm lấy má nữa mà 
                  lo.
 - Không phải vậy đâu má. Má còn trẻ đẹp như thế này thiếu gì 
                  người ưng má chứ.
 - Nghe con nói vậy má .cũng yên tâm.
 
 Cuộc viếng thăm của mẹ Hoa lần này hình như hơi vội vã và ngắn 
                  ngủi. Mẹ nàng cũng chỉ nói tới chuyện hôn nhơn của bà một lần 
                  đó rồi thôi. Hoa lại trở về phòng nội trú với những ngày tháng 
                  trông mong và mơ mộng.
 **   *
 Thấm thoát đã tới lễ Giáng Sinh, Hoa về nhà với niềm vui hớn 
                  hở. Nàng đã nôn nóng từng ngày, từng giờ cho kỳ nghỉ lễ này và 
                  hôm nay đã tới lúc được về nhà. Trong thâm tâm, Hoa tin chắc 
                  rằng Luận cũng trông mong giờ phút gặp gỡ này. 
 Ngồi trên xe bus mà lòng nôn.nóng vô cùng. Loại xe chở hành 
                  khách này cứ mỗi tỉnh lại ngừng lại đón khách thành thử thay 
                  vì lái xe riêng khoảng một tiếng thì Hoa đã phải ngồi hơn hai 
                  tiếng đồng hồ trên xe. Nàng nôn nóng vô cùng, lâu lâu Hoa lại 
                  dòm đồng hồ .và cảm thấy cuộc hành trình dài vô tận.
 
 Khi xe vừa tới trạm San Jose, Hoa vừa nhẩy xuống xe đã thấy có 
                  tiếng gọi.
 - Hoa. Má đây nè.
 
 Hoa quay lại nhìn, mẹ nàng đang đậu xe bên kia đường. Bà cũng 
                  vừa mở cửa xe đi về phía nàng. Hoa hơi thất vọng vì chỉ thấy 
                  có một mình mẹ nàng đi đón, nàng không thấyLuận đâu. Hoa vội 
                  hỏi:
 - Chú Luận không đi đón con hả má?
 Mẹ nàng xách dùm Hoa một cái vali, bà nói:
 - Chú Luận bận đi công chuyện, nhưng tối nay con sẽ gặp chú ấy.
 
 Hoa theo mẹ lên xe, nỗi thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt ngây 
                  thơ của nàng. Tại sao chàng lại không tới đón nàng. Hoa đã 
                  phải đi xe bus mà khi tới bến xe, Luận cũng không thèm ra đón 
                  nữa thì quả thực hơi quá đáng. Trên đường về nhà, Hoa hỏi mẹ:
 - Chú Luận mắc công chuyện gì mà không đi đón con được hả mẹ?
 - Chú ấy bận suấtbuổi chiều nay tại sở. Hồi này nhiều khách 
                  hàng nên chú ấy ít có thời giở rảnh rỗi lắm.
 
 Lòng Hoa dịu lại, tự nhiên nàng thấy tội nghiệp cho Luận. Chắc 
                  chàng phải làm việc mệt nhọc ghê lắm. Nếu không như vậy làm 
                  sao Luận có thể không tới đón nàng cho được.
 
 Xe gần tới nhà, mẹ Hoa mỉm cười nói:
 - Nhà mình năm nay có một cây giáng sinh rất đẹp, do chú Luận 
                  mua đặc biệt tặng cho con đó.
 Hoa mừng rỡ, nói:
 - Thậy vậy sao mẹ?
 - Chú Luận nói, lần nàỷ :con trở về. Nhà mình phải trang trí 
                  cho thực đẹp mắt và sang trọng.
 
 Nghe mẹ nói, trong lòng Hoa rộn lên một niềm vui không tả, 
                  nàng chỉ mong sao gặp mặt người yêu ngay bây giờ, và làm sao 
                  được 'nằm gọn trong vòng tay chàng như hôm nào trong bãi đậu 
                  xe coi chớp bóng. Hoa tin chắc rằng hình bóng nàng đã ngự trị 
                  trọn vẹn trong trái tim chàng. Những nụ hôn say đắm, đam mê 
                  ngút trờ của chàng trên da thịt Hoa không phải là một bằng 
                  chứng của tình yêu đó
 sao.
 - Chú Luận có tới ăn cơm tối Giáng Sinh với gia đình mình 
                  không hả mẹ?
 Mẹ Hoa mỉm cười, mặt bà như bừng lên một niềm vui lạ lùng.
 - Chắc chắn là chú ấy phái tới rồi.
 
 Hoa để ý giọng nói 'của má có vẻ nhấn mạnh đặc biệt về tiếng "chứ'. 
                  Nhưng Hoa tinrằng; bây giờ chàng. Không thể nào là chú nàng 
                  được nữa rồi. Luận phải là người yêu đầu tiên của nàng và chắc 
                  chắn ch.àng cũng sẽ là người yêu duy nhất trong đời nàng mà 
                  thôi.
 Hoa nôn nóng hỏi.
 - Chú Luận giờ nào mới tới nhà mình hả má?
 - Khi thu xếp xong công chuyện là chú ấy chắc chắn sẽ tới ngay. 
                  Cuối năm rồi, chú ấy cũng đóng cửa văn phòng vài ngày, vì vậy 
                  phải thu xếp mọi việc trước khi nghỉ ngơi chứ.
 Tim Hoa bỗng đập mạnh, nàng vui mừng pha chút hồi hộp.
 - Chú Luận sẽ nghĩ lễ Giáng Sinh ở nhà mình phải không má?
 Mẹ Hoa mỉm cười gật đầu nhè nhẹ.
 - Ừ chú Luận có hứa là sẽ nghỉ lễ Giáng Sinh và ăn Tết Tây ở 
                  nhà mình.
 
 Hoa thở ra nhẹ nhõm, nàng thấy bao nỗi nhớ nhung, mong đơi 
                  từbấy lâu nay khôngphải là vô ích. Xe vừa ngừng trong nhà để 
                  xe, Hoa vội vàng chạy ào vô phòng khách. Nàng nôn nóng trông 
                  thấy quà tặng Giáng Sinh của người yêu. Cây giáng sinh quả 
                  thực vừa to vừa cao. Ngọn cây muốn đụng tới trần nhà.
 
 Một điều làm Hoa thật vừa ý là cây giáng sinh không có một 
                  giây kim tuyến hay một món dồ chơi nào treo trên đó, nhưng 
                  toàn thân cây được kếtbởi những đóa bông bằng sợi vải mầu sắc 
                  thực lộng lẫy, trông chẳng khác gì những đóa hoa rực rỡ. Chúng 
                  tỏa ra những mầu sắc lấp lánh và hương thơm lạ lùng.
 Hoa mừng rỡ la lên:
 - Cây giáng sinh này toàn là bông !
 Mẹ Hoa đã đứng bên cạnh nàng tự hồi nào, bà vui vẻ
 - Đó là sáng kiến của chú Luận. Mỗi đóa hoa đều do chính tay 
                  chú Luận gắn lên.
 Bông, tất cả đều là bông hoa !
 
 Mẹ Hoa vòng tay tử phía sau ôm lấy nàng âu yém nói:
 - Thì con là hoa mà. Chú Luận nói vì con là hoa đẹp nên phải 
                  dùng toàn hoa trang trí cây giáng sinh này.
 
 Hoa cảm động tới muốn ứa nước'ínắt. Nàng không ngờ Luận đã 
                  chiều chuộng nâng niu nàng nhưmột đóahoa. Từ cây giáng sinh 
                  này Hoa biết chàng đã có rất nhiều tình ý vớl nàng. .Chẳng thế 
                  mà ngay từ lần đầ.u gặp mặt, chàng đã chẳng nói; nàng xinh đẹp 
                  hơn tất cả các loại hoa trên đời này là gì.
 - Con thích cây 'giáng sinh này lấm phải không? Ngắm nghía lâu 
                  rồi, con đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi kẻo mệt.
 - Dạ, con thích cây giáng sinh này lắm mẹ ạ. Con chưa bao giờ 
                  thấy một cây giáng sinh đẹp như thế này.
 Mẹ Hoa mỉm cười, hôn nhẹ lên má nàng, vỗ về:
 - Thôi, đi tắm đi, chút nữa muốn ngắm nghía bao lâu thì ngắm...
 - Dạ, con đi tắm chó khỏe. Chắc látnữa chú Luậ.n mới mới hả mẹ?
 - Ừ đi tắm đi con.
 Hoa chạy vội lên'lầu. Nàng phải sửa soạn và trang điểm thực 
                  đẹp trướckhi chàng đến. Đã lâu rồi, nàng và chàng không được 
                  gần nhau. Những rạo rực và nôn nóng dâng trào khủng khiếp 
                  trong thân thể. Lần này nhất định Hoa sẽ chứng tỏ cho chàng 
                  biết rằng; nàng đã trở thành một người đàn bà thực sự chứ 
                  không thể nhút nhát, trẻ con, nhưnhững ngày tháng qua nữa.
 
 Pha đầy mộtbồn nước vừa ấm. Hoa nhẩy vô ngâm mình trong nước. 
                  Nàng nhìn lên tấm gương treo đối diện. Tấm klếng này hình 
                  nhưmới được treo ở đó. Hồi cha nàng chưa mất, Hoa không thấy 
                  tấm gương này. Thân thể nàng lồ lộ trong gương làm chính Hoa 
                  cũng phải ngẩn ngơ. Nàngkhông ngờ thể xác mình ngày hôm nay 
                  lại có thể nẩy nở tới như vậy.
 
 Ai có thể nói bộ ngực nung núc vương cao kia là của một cô bé 
                  gái nữa chứ. Chưa chắc gì ngực mẹ nàng đã lớn hơn ngực Hoa bây 
                  giờ. Hơn nữa, làn da căng đầy và ngỏng cao không một mếp nhăn 
                  này lại không làm cho đàn ông ngây nhất được hay sao? Hoa rà 
                  tay lên vùng da thịt đó. Nàng càng cảm thấy rạo rực và thèm 
                  muốn bàn tay Luận như hôm nào. Chàng đã mò mẫm, vầy vò, mơn 
                  trớn tới tê cả ruột gan.
 
 Những ngày nghỉ hôm nay, nhất định thân thể này phải được bàn 
                  tay Luận nâng niu, ấp ủ. Nàng sẽ cắn vô da thịt chàng như hôm 
                  nào. Sẽ rên rỉ và chà sát cho rã rời chân tay mới thỏa lòng 
                  mong đợi bấy lâu nay. Bước ra khỏi b.ồn tắm, Hoa lấy khăn lau 
                  mình và đi về phòng mình. Nàng biết chắc mẹ đang ở dưới nhà và 
                  trong
                  nhà chỉ có hai mẹ con nên Hoa rất tự hiên. Nàng không cần mặc 
                  quần áo gì khi di chuyển tử phòng này qua phòng kia như ở 
                  trong nhà nội trú nữa. Hoa thẩy thoải mái lạ lùng. Gió lùa qua 
                  bộ ngực rung rinh theo từng bước đi. Hoa hát ke kẽ một bài 
                  tình ca ngoại quốc.
 
 Về tới phòng ngủ, nàng đã không biết tốn hết bao nhiêu thì giờ 
                  để trang điểm. Hoa mặc lên một chiếc áo dài sang trọng và cột 
                  tóc lên. Nàng ngắm nghĩa chiếc gáy trắng nõn lồ lộ phía sau 
                  gương phản chiếu. Chiếc cổ thon dâi này đã được Luận hôn vô đó 
                  không biết bao nhiêu lần. Hoa để ý, Luận thích nhất hôn trên 
                  cổ và ngực nàng. Không hiểu những cho đó đã làm chàng say mê 
                  nhưthế nào, nhưng khi đó Hoa đã phải rên lên vì bị kích thích 
                  tới cùng tột. Xịt một chút nước hoa lên mình, Hoa xoay một 
                  vòng, mỉm cười với hình dáng trong gương. Bỗng tiếng mẹ gọi 
                  nàng từ dưới nhà:
 - Hoa ơi, chú Luận đến rồi kìa.
 
 Hoa phóng xuống lầu thực nhanh, nàng thấy Luận đang cầm một bó 
                  bông đứng bên cây giáng sinh. Trông chàng mới tươi thắm và hấp 
                  dẫn làm sao. Nàng phóng tới, ôm chầm lấy chàng như một cô bé 
                  ôm mẹ đi chợ về. Chàng cũng ôm lấy Hoa, nhấc bổng nàng lên và 
                  quay một vòng Hoa hôn lên má chàng thực mạnh.
 - Cháu lớn hơn trước nhiều quá rồi.
 
 Luận buông nàng ra, hơi nghiêng nghiêng đầu nói tiếp:
 - Bây giờ cháu đã trở thành một thiếu nữ hoàn toàn rồi.
 
 (Hết Phần 8 … Xin mời xem tiếp
                  
                  Phần 9)
 |