| Đêm hôm ra Vũng Tàu, hay lúc về quê ông ở Thủ Dầu Một, 
					quả đúng như chú Hai- tài xế nói. Thế Tài vào gặp cha ôm theo số bạc, nàng nghe ông dặn. Con 
					muốn thành công đừng tiếc, họ cần mình thỏa mản từ tiền bạc 
					ăn uống, cho đến gái, thì họ sẽ giúp nhu cầu của mình mới 
					đạt.
 -Cha cứ yên tâm ở nhà vui với dì.
 Rủi may cha mệnh hệ nào, 
					nhớ đùm bọc dì Quyên- người phụ nữ có quý tướng quý cách, ẩn 
					tướng, cần cho sự nghiệp nhà ta.
 Lấy được ông chồng có đức tánh hiền hậu ân cần săn sóc mình 
					thật cũng tốt, nhưng hiền kiểu như ông muốn hết “xí quách”, 
					mệt mỏi trong gối chăn, trốn chạy “nghĩa vụ công dân” và đôi 
					khi Quyên cảm giác ông là người chồng vô trách nhiệm nữa. 
					Tình dục là sợi dây hàn gắn tình cảm lứa đôi, vợ chồng dù 
					già hay trẻ. Nhưng nếu một trong hai người bị vấn đề gì sanh 
					trục trặc, sẽ trở thành nguyên nhân chóng vánh đưa đến quan 
					hệ vợ chồng tan rả.
 Nhưng rồi cuộc vui nào cũng đến lúc 
					tàn khi đã có trong tay mớ tài sản kếch xù, Tú Quyên bắt đầu 
					cảm thấy ghê sợ sống chung chạ với ông chồng già luôn quản 
					thúc cô như thứ “nô lệ tình dục” trong ngôi biệt thự cao 
					tầng, dầu mãi còn ân sũng của chồng với kẻ hầu người hạ 
					chung quanh như công chúa kiêu kỳ. Khi ông cần ái ân thì gối 
					chăn hương lửa mặn nồng, khi đi giao tế thì Quyên chưng diện 
					trang điểm thật sang trọng, qúy phái, nàng nắm tay chồng dắt 
					theo kè kè một bên như cánh hoa hồng tươi thắm vừa bẻ từ 
					cành vào chưng diện của thế giới thượng lưu, thâm ý ông muốn 
					khoe khoan với mọi người Quyên là cô vợ trẻ, duyên dáng thứ 
					diễm phúc trời ban trong giao tế. Mọi con mắt đổ dồn, lắng 
					nghe lời tắm tắc khem thầm bà Thế Mỹ hương sắc tuyệt trần, 
					chim sa cá lặn. Quả đúng, đằng sau những người đàn ông 
					thành đạt luôn có bóng dáng người phụ nữ kề bên, thật không 
					ngoa.
 Dần dà Tú Quyên bắt đầu tìm cách chống đối lại những yêu cầu 
					của chồng, cô tự tìm cách trốn đi chơi, đi du lịch một mình, 
					khi tiền bạc còn rủng ra rủng rỉnh đầy túi, thế chưa đủ nàng 
					kiếm cớ về nhà cha mẹ đẻ ở thật lâu tránh việc sinh hoạt gối 
					chăn vối chồng...
 Cô vạch ra kế hoạch để đòi ly hôn, sau đó sẽ chuyển tới 
					vùng đất mới để sanh sống, làm lại cuộc đời. Nhưng sự toan 
					tính ấy của cô không thoát khỏi sự đề phòng của anh chồng 
					quá từng trải, già đời. **   *
 Một buổi xế chiều, Quyên trở về ngôi biệt 
					thự thì ổ khóa cổng đã được thay mới, cô bị xót tên trong 
					danh sách thừa kế... Cô đánh thót đến giựt mình hởi ôi!? Tim 
					đập mạnh liên hồi. Phân vân chưa hiểu sự gì sẽ xảy ra cho 
					cuộc đời mình, ngồi trong xe Taxi điện thoại di dộng cho Thế 
					Tài, cậu đang ở trên Bình Dương – Thủ Dầu Một- vợ về quê 
					sanh nở, không thể cứu giúp gì cô, liên lạc chú Hai tài xế 
					từ ngày ông quá vảng phải “đổi chủ” lái xe cho cô Hai không 
					ở trong ngôi nhà giờ nầy. Còn vợ tài xế niềm hy vọng cuối 
					cùng, -người theo hầu hạ cô, mua sắm áo quần cho mình từ 
					ngày về ngôi biệt thự. Điện thoại reo mãi, chờ một lúc lâu 
					nghe đầu dây bên kia đáp vẻ sợ sệt:-Người ta giăng bẩy hãm hại cô.
 Đừng chần chờ, hãy rời bước đi vòng ngả sau, mau lẹ trốn 
					vào phòng ngủ của vợ chồng cháu tá túc, chìa khoá cổng nhét 
					sẵn ngay mép cửa. Sanh mạng là qúy. Việc gì hãy liệu tính 
					sau!. Quyên biết sự thật làm theo lời.Tài sản của cô trong ngân hàng cũng cạn dần vì không còn 
					nguồn cung cấp thường xuyên. Ông chồng già, “khứa lão” thâm 
					độc của Quyên còn nhất định không chịu ký đơn ly hôn để 
					“giam hãm tuổi thanh xuân của cô”, thật ra ông thương yêu cô 
					chứ nào ngờ quy tiên quá lẹ chưa lập di chúc phân minh với 
					vợ và các con.
 Ông chồng già nằm bệnh viện. Quyên vào thăm 
					để cốt van xin trả tự do cho mình nhưng không được chấp nhận. 
					Hôm sau, ông chồng của cô về bên kia thế giới. Chánh Quyên 
					phải đơn phương xin ly hôn và không được chia tài sản vì mọi 
					của cải nhà chồng đã được chia hợp lý, đúng luật cho những 
					người con của ông ta. Mọi toan tính chừng như hoàn hảo của 
					Quyên bị đổ vỡ hoàn toàn, cô trở về chung sống trong ngôi 
					nhà lụp xụp với bố mẹ như ngày nào 22 tuổi Quyên “mang tiếng” 
					một đời chồng. Tệ hại hơn vợ con của chồng cũ vẫn tìm đến 
					nhục mạ, đòi lại tài sản dù lúc nầy Quyên chẳng còn chút vốn 
					liếng giắt lưng.
 Hiện nay ở cấp tòa án địa phương, hay trung ương số đơn đăng 
					nạp các vụ ly thân đang dần dà tăng, trong đó tỷ lệ người 
					già ly hôn cũng tăng nhiều. Kéo theo một hiện tượng xã hội, 
					người già kết hôn với thiếu nữ trẻ lần hai cũng gia tăng và 
					đa phần những cuộc tái giá nầy xảy ra hiện tượng vợ chồng 
					“cọc cạch” thiếu đầm thắm bên nhau.
 Đó là hệ quả của những cuộc tình toan tính ở một bộ phận 
					giới trẻ mà trong đó đa số là những cô gái ham thích cuộc 
					sống giàu có, nhàn hạ... Và những người đàn ông giàu có coi 
					đồng tiền là “quyền lực vạn năng” để hưởng thụ cuộc sống đầy 
					lạc thú nên đã bất chấp luân thường đạo lý...
 
 
 Trong gia đình chỉ có cậu Thế Tài là nhiệt tâm bênh vực dì 
					Tú Quyên hết mực, vì cậu theo cha với người dì ghẻ, thấy hợp 
					tác chân thành, nên yêu cầu mọi người thành khẩn chia cho dì 
					Quyên chút “gia tài” để lập kế sanh nhai, tái tạo cuộc đời 
					son trẻ.
 -Bà chị thứ Hai quát tháo, cậu đừng nối giáo cho giặc. Đừng 
					lập vây cánh, tao biết hết sẽ “tề cụt” hết bè đảng bây giờ...
 Thế Tài gục mặt không lẽ phụ họa, đồng lỏa với dì Quyên, đưa 
					nội vụ ra tòa chống lại “tập thể” anh chị em trong nhà, nhất 
					là bà mẹ đang đau còn ra thể thống nào nữa. Lòng anh hoàn 
					toàn không thán phục vì cảnh bất công trong gia đạo. Nhưng 
					nín lặng âm thầm giúp Quyên theo lời trăn trối của cha.
 Chợt nhớ ra ngôi nhà trệt ở Thắng Tam do ông già phân chia 
					còn trống chàng đứng tên, liên lạc dì Quyên hãy tạm lánh ra 
					Cấp, qua cơn nguy khốn trước đã.
 -Từ nhà vợ ở Bình Dương, Thế Tài liên lạc với Quyên, hai bên 
					đối thoại mới thấy nguy cơ “hãm hại“ người dì gần kề. Tài 
					khuyên nên thu tóm hành trang gọn nhẹ qua nhà người cô ruột 
					–sẽ lại rước trong chốc lát- không đi một mình khi nào có 
					tiếng gõ cửa là Cô Tuyết Hồng, em nhờ cô Hồng đến đón kín 
					đáo an toàn hơn, cũng tránh hệ lụy cho vợ của tài xế, tội 
					nghiệp thương chủ, muốn bênh vực giúp đỡ “dì” -khỏi bị lụy 
					phiền của nhóm người bất nhân ham gia sản.
 Tính đưa Quyên lên Bình Dương sợ rơi “vào ổ qủy săn tìm”, 
					lên Biên Hòa gần nhưng không ai, không còn nhà, chàng quyết 
					đi Cấp tuy xa nhưng an tâm hơn. Nên Tài thông báo: Khuya em 
					đáp chuyến xe đò sớm nhất đến rước dì bằng Taxi ra Cấp.
 Dì cứ yên tâm ngủ, mọi sự cần liên lạc vào khoảng 4 giờ 
					khi em chuẩn bị rời nha, ngay vợ cũng không biết chỉ nói về 
					Sàigòn lo công việc.-Tuyệt đối không nói ai hay biết tông tích mình đi đâu?.
 Suốt canh thâu, dù nằm trên giường êm ấm, Tú Quyên không hề 
					chớp mắt, nổi ám ảnh dầy vo mới ngày trước còn huy hoàng, 
					gia sự yên vui, trên dưới nễ vì, bây giờ thay đổi 24 giờ sau 
					trắng sạch. Nàng như thiếp, chợt nghe đồng hồ điểm bốn tiếng, 
					nghe tiếng xe xích lô máy nổ bành bành chạy trên lộ, tiếng 
					người qua lại ngoài đường nói huyên náo... Cô Tuyết Hồng, 
					nhà gần khu chợ Đủi, bà quen cử sáng dậy sớm, bèn đánh thức 
					Quyên pha cho ly trà, châm phin cà phê sữa, chưa uống nghe 
					tiếùng gõ cửa:
 -Thằng Bi đây dì Hồng ơi- giọng đàn ông.
 Tú Quyên vội xỏ 
					chân vội vào dép, lo rửa mặt vội, thấy Tài vào nhà nàng mừng 
					xiết kể. Cả ba người vui vẻ uống cà phê đàm đạo không lộ vẻ 
					gì trên nét mặt. Đồng cáo từ cô Hồng ra xe, Taxi thẳng đến 
					Biên Hòa ghé điểm tâm một chút. Rồi thu ngắn đọạn đường còn 
					lại ra Cấp chưa đầy 6 giờ 30, ánh bình minh như đón chào 
					Quyên ngày mới.-Thế Tài vừa mở cửa. Tú Quyên bước vàotrước, chợt oà lên 
					khóc nức nở như tưởng nhớ người chồng quá cố đã ôm ấp nhau 
					tại đây, giờ đã quy tiên non tám tuần!? Sau lễ thất tuần, 
					mọi người thấy trách nhiệm với chồng cha như vuông tròn, 
					quay sang tấn công dì Quyên, cấm vợ tài xế lên nhà trên, 
					khóa lại đổi chìa mới. Khiến Tài đứng kề bên cũng mũi lòng 
					rưng rưng dòng lệ ven mi, nhưng chàng không dám ôm dì vỗ về, 
					vì lễ giáo vì vai vế chỉ đứng chết trân tại chỗ. Xách túi 
					quần hai người bỏvào buồng ngủ.
 Vì nhà trống thiết kế nội 
					thất khang trang, tiện ích nước điện, gắn máy điều hòa sẵn 
					nhưng chỉ bày một chiếc giường ngủ to tạm bên trong, với 
					chiếc tủ đứng chứa áo quần trống. 
					 Bàn ghế salon, ghế ngồi bàn ăn phòng ngoài, vài chiêùc ly 
					giấy dùng dở còn trong chạn. Không nồi niêu, soong chão, vật 
					dụng nhà bếp, vì mỗi khi họ ra Cấp ăn ở nhà hàng chỉ về ngủ 
					tạm qua đêm. Nhưng Thế Tài không lo sẽ mua cho người dì sáng 
					mai đầy đủ. Thấy dì Quyên hơi mệt trong nỗi lo âu mất 
					chồng, sợ bị đoạt của... khuyên nàng đi tắm rửa nghĩ dưỡng 
					sức. Còn chàng đi bộ ra chợ Thắng Tam gần đó mua đồ gia dụng 
					và thức ăn. Quay về thấy dì đang hỳ hục lau nhà, còn dọn dẹp 
					trong ngoài. Giao cho phụ nữ soạn làm món ăn cần thiết, 
					nấu cơm. 
					 Xong thiếu dao, rổ rá đựng rau vài thứ linh tinh Thế Tài 
					phải quay ra lần hai mua mới đủ. Bửa cơm đơn giản chỉ có 
					thịt xá xíu chấm với maggie và dưa le xắc, nhưng hai người 
					ngon miệng đượm đầy tình ý gia đình. Ăn xong, Thế Tài muốn 
					ngả lưng ngơi một giấc, còn Quyên cũng mệt mõi đêm qua mơ 
					màng, đầu óc bấn loạn, nhà chỉ có giườøng ngủ, hai người 
					nhường nhau vì lễ giáo. Thế Tài vào lấy gối ra bộ salon nằm. 
					Còn Quyên đành vào “tổ ấm” sưởi lại hương nồng... Sau giấc 
					ngủ khỏe khắn Tài muốn vào phòng ngủ lấy quần áo đi tắm, 
					thấy dì Quyên nằm hớ hênh, quần ngắn phơi lộ cặp dò trắng 
					toát, da mịn màng, trên áo cánh hai dây nhỏ, không nội y cặp 
					vú người “thiếu phụ” như trung tâm điểm hấp dẫn nhản quan 
					của đứa “con chồng” dễ phạm tội. Trời bên ngoài hơi oi bức 
					nhất vào ban trưa, nên các thiếu nữ, mệnh phụ các bà ăn mặc 
					kiểu như thiếu vải, phơi lưng, phơi bụng, trưng bày bộ ngực 
					lấp ló nhan nhản đầy đường thấy khi đi rong ngoài lộ, ngoài 
					phố thoáng nhìn qua với nhau. Hiện giờ Dì Quyên nằm ngủ 
					trong vải áo cánh nhịp tim đập như rõ nét, Tài đứng nhìn 
					thật mãn nhản, chưa vội bước vào tủ lấy túi đồ, chợt dì mở 
					mắt, nhoẻn miệng cười. Lanh trí chàng hỏi:-Dì ngủ ngon không. Cám ơn em, đêm qua quá căng thẳng trí 
					não giờ thiếp được giấc dài. Còn Tài khoẻ chưa...
 Tài bước 
					tủ mở lấy túi xách quần áo, tìm khăn lông vào nhà tắm. Dì 
					cũng dậy bước theo sau để rửa mặt vệ sinh. Hai người lại 
					ngồi bộ ghế sa-lon uống nước cho thật tỉnh mỉnh, hạ nhiệt 
					trong cơ thể vì nhà không quạt máy, không máy điều hòa phòng 
					ngoài. Bắt đầu phân ngôi thứ, kêu bằng “dì” xưng “con” như 
					xưa nay nữa. Mình gọi nhau bằng tên và xưng chị em có lẽ 
					thuận nhỉ vì Tú Quyên chỉ hơn con con đầu lòng hai tuổi.-Nè chị Quyên, nghe ba nói:” mục ruồi ẩn tướng và còn bên 
					dưới còn đặc biệt nữa”. Ẩn tướng... con rán gìn giữ để nhà 
					ta hưng phát lâu dài, như vang bên tai.
 Quyên suy nghĩ dấu diếm “em cháu” làm gì, nhất là giờ nầy 
					Tài là ân nhân, cưu mang lo lắng cho mình. Biết đâu có lợi....mặt 
					nào đó.
 -Đúng, ba đã thấy hết đường nét mỹ miều trên cơ thể trời ban 
					của chị.
 -Chị có thể nào...cho xem
 Chi vậy, ở đây bất tiện và không khí lại nóng.
 Quyên đứng dậy bước vào buồng ngủ có phần mát dễ chịu hơn. 
					Tài nối đuôi theo sau.
 -Em muốn tự vén áo xem hay chờ chị cởi trên dưới. Dứt lời 
					nàng tay đưa cao kéo chiếc áo tuột hẳn phơi ngực trần, nàng 
					lấy tay nắm vú trái đẩy sang bên chỉ mục ruồi, quan sát như 
					hết hồn giờ nầy nó không còn hồng đậm như lúc mới quen lấy 
					Thế Mỹ, ba năm qua nhưng không nói ra. Thế Tài đứng cách đó 
					vài bước trân trố nhìn bộ ngực đồ sộ như bị hớp hồn. Chưa 
					kịp hoàn hồn, nàng tiếp mở nút, mở kéo rơi quần short xuống 
					nền nhà chỉ còn xì líp nhỏ xíu che đủ bướm, thật gợi dục bèn 
					bước lại gần để nhìn kỷ, nhưng không dám chạm da thịt nàng. 
					Quyên dùng hai ngón tay tuột sợi lưng quần hóp bụng cho vật 
					vướng bận sau cùng.
 -Trời ơi, hương thơm từ âm hộ xổng ra, mùi thoang thoảng dễ 
					chịu trong phòng. Chòm lông bạch kim óng mượt nằm như chẻ 
					ngôi trên chiếc mu vun cao, từng sợi dài buông thỏng xuống 
					hai bên mép cách lã lơi. Khiến chàng như đắm say, Tài lòng 
					run run như sợ sệt điều gì. Bàn tay chàng cứ ngập ngừng, cảm 
					thấy cứng và thun lại, muốn chạm da thịt để quan sát kỹ càng 
					“trọng điểm” những gì còn ẩn sâu trong thâm cung của “vương 
					phi”, mà ba khéo tuyển.
 -Chị ơi làm sao bây giờ?!
 Ban ngày đâu có “trăng sao”, chỉ có ta với ta ở hạ thế, chỉ 
					có chị với em trong phòng. Tài biết chắc Quyên nếm trãi vị 
					ngọt ngào tình yêu với cha mình, nhưng khả năng “duy trì nòi 
					giống”, khẩu súng cũ khạc đạn không vào mục tiêu. Muốn thay 
					cha tiếp tục sự nghiệp xây cất dỡ dang, như lời trối...
 -Em cứ tự nhiên quan sát, bằng tay bằng mắt...
 Lòng còn run run đầy hồi hợp..., bạo dạn hơn bàn tay Tài 
					chạm ngay “vùng đầy hứa hẹn” của vương phi. Banh ra, thịt âm 
					môi đỏ hồng tươi tắn, làn nước óng ánh nồng nàng mùi thơm 
					khứu giác hơn.
 Chứng tỏ mình đáng mặt anh tài, là người đàn ông đích thực. 
					Tài úp mặt mình, thọc sâu chiếc lưỡi khuấy động, mềm mại tém 
					vét hai vành âm môi mặt trong, ngoài một chập, Quyên nhỏn 
					chân lên hít hà từng chập..
 -Chị sướng điếng người em ơi
 Nàng lẩm bẩm như không ra lời. Từ ngày lấy anh Thế Mỹ gặp 
					“cảnh trống đánh xuôi kèn thổi ngược” nghe rền vang nhưng 
					không đến đâu.
 Thế Tài muốn thám hiểm nơi thâm sâu để chiếm mỏ vàng chưa 
					khai phá, tấm trinh nguyên còn “vẹn toàn”. Còn Tú Quyên như 
					đang rơi xuống bể khơi, bám lấy Tài là chiếc phao, là con 
					thuyền là chỗ nương tựa cho nàng trong nguy khốn bây giờ.
 Thế Tài đứng lên miệng như lẫm bẩm thầm trong ký ức sống dậy 
					hồn người cha gọi về như cho phép, bèn nắm tay người di- Tú 
					Quyên hai luồng điện chạm nhau, nàng như tươi hẳn.
 -Em Thế Tài chị.... đã
 Chưa dứt thì vòng tay chàng đã ghì 
					sát hai thân thể nhập một, đặt nụ hôn trên má người dì ghẻ, 
					không còn ngượng ngùng Quyên đáp trả nhiệt thành giai nhân. 
					Nàng như bắt đầu buông thả thân mệnh cho bềnh bồng trôi nổi 
					theo mệnh số của người con trai của chồng, đôi mắt đầy mơ 
					màng, đầu hơi ngửa lên trần. Tài tìm hương vị người phụ nữ 
					do cha bỏ lại đang bơ vơ giữa trần thế. Bèn quay người Quyên 
					lại lưng áp sát ngực mình thoa nắn cặp vú mướp dễ dàng hơn, 
					thật sướng vừa êm diệu, vừa mát cách thần kỳ, Tài bèn hôn 
					theo vành tai nàng, Quyên thấy dạt dào tình yêu sống dậy 
					trong lòng, rồi thầm tạ tội với chồng mình.-Ông Thế Mỹ ơi!, hãy tha lỗi cho em tại ngôi nhà nầy, cũng 
					trên chiếc giường nầy đã hiến tấm thân trinh nguyên cho nhau, 
					anh “tác xạ” bị trở ngại “súng đạn” bởi sức khoẻ và tâm lý 
					chăng.
 Anh đã về ngôi nhà cao ráo ở thượng từng an dưỡng, bây giờ 
					giữa luân lý thì không chấp nhận, bởi em và con đang tiếp 
					tục làm việc trái đạo lý:”tân trang nhà cũ” thành mới. Tài 
					không muốn kéo dài thời gian, hôn cho nàng đê mê và hướng 
					Quyên nằm gọn trên giường, anh “thợ hồ” đã sẵn sàng, nàng 
					vừa dang rộng chân, đã bị trám đầy chất dẽo. Nghe Quyên ự... 
					lên một tiếng rồi “cây chùy” bắt đầu xâm nhập, nàng ưỡn 
					người cao lên:
 -Chết chị Tài ơi!? nương tay.
 Thế Tài ngưng biết người cha đã ban bằng mặt đất, nhưng chưa 
					kịp cất nhà, “khai trinh” mảnh đất màu mở. Lòng hớn hở, mừng 
					thầm ấn sâu chút nữa, tiếng “rắc rắc” bên tai, vách tường 
					trong ăn mạch với hồ, chàng dọng vào cho thật chặc chẽ, tiếp 
					thêm vài cái khiến Quyên đau vì màng trinh rách dãy dụa như 
					đĩa phải vôi. Thụt tiếp dọng nhẹ nhẹ, càng gia tăng Quyên 
					như chơi vơi, chìm ngập trong niềm hoan lạc, lăn lộn mạnh 
					hơn, chàng phóng dòng tinh tích lũy cả tháng nay “vợ đập bầu” 
					vào cấm cung. Rút ra quả đúng màu “hồng đỏ như vôi” dính lợn 
					cợn theo thân cây chùy.
 Tấm trinh nguyên Quyên hiến trọn cho người cưu mang.
 -Dì ơi, em đã thay cha làm việc trái đạo lý.
 -Không hoàn toàn không sai trái gì cả, chị không dám xem Tài 
					như chồng, ngang với anh Thế Mỹ quá cố, cũng không người 
					tình để chị lợi dụng em, ân nhân người cứu mạng. Em cần chị 
					sẵn sàng thỏa mãn, em giúp đỡ nhau thế thôi. Chị nguyện kết 
					cỏ ngậm vành mang ơn em trọn đời.
 Thế Tài soạn trong túi xách đưa dì 10 triệu bạc mặt, cầm lấy 
					chi xài tạm. Em muốn về cho kịp chuyến “tàu hỏa tốc” lúc 16 
					giờ. Để có người tìm họ nghi ngờ. Sáng sớm khuya lại trở ra 
					bằng chuyến hải hành hỏa tốc kể trên, trước 6 giờ đến với 
					chị. Nếu không lấy xe hơi được.
 Chị yên tâm, em hứa không bỏ chị.
 -Cám ơn lòng hào hiệp của em. Chị cạn... mới xử sự như vầy. 
					Cảm động trước nghĩa cử đứa con của chồng. Quyên ôm hôn Tài 
					thật lâu, nàng mới cảm nhận cái hương vị đích thực nghĩa chữ 
					tình yêu cao đẹp, chạy thấm tâm can mình, ban cho nhau thì 
					khó dứt bỏ nhau. Rời bước, Thế Tài lo lắng căn dặn Quyên hãy 
					tắt điện thoại di động không cầm lên trả lời liền, sau đó 
					xem nếu người quen như em hãy trả lời.
 
 Thế Tài rời nhà đi rồi Quyên một mình cảm thấy cô đơn cách 
					lạ thường, nhớ cha mẹ, người thân... nhớ ngôi nhà cao tầng 
					hồi tưởng nhớ lại có lần mời thầy bói mù Khánh Trương ở Gia 
					Định đến gieo quẻ.
 Ông được rước bằng xe đến ngồi chễm chệ phòng khách, từ lầu 
					Tú Quyên bước xuống, ông ngửi thấy mùi thơm từ âm hộ Tú 
					Quyên xổng ra, giật nẩy người. Ông hỏi tuổi và ngày sanh của 
					nàng, có Dung-vợ tài xế ngồi cạnh, không biết còn nhớ hay 
					không?
 -Ông vào đề liền:”duyên nghiệp cô nếu hai năm trước, được 
					quân vương tuyển mộ vào cung cấm sẽ là hoàng hậu tương lai, 
					ngồi trên cửu ngũ. Khi tuổi xuân phát lộ trước 17” Nếu có 
					tuyển hoa hậu cô đứng đầu. Bây giờ như nụ hồng còn trên cây, 
					số chỉ làm “hầu thiếp” vì sau 19 tuổi số mệnh rơi vào vô 
					định: học hành, sự nghiệp không thành, chỉ phải làm ”vợ bé” 
					suốt đời cho người giàu có, quyền qúy cao sang trong xã hội, 
					dư ăn dư để, có người trên kẻ dưới sai khiến; nhưng duyên 
					tình chỉ sũng ái ba năm; sau đó có thể hoạn nạn đến, bởi hắc 
					tinh vây quanh cung mạng, nhưng khi lâm nguy lại có nạn quới 
					nhân kề bên cứu thoát dễ dàng. Phải qua hai ba đời chồng, 
					mối tình duyên mới vững, tuổi xế chiều an nhàn con cái đầy 
					đủ.
 Nhưng người thiếu nữ có “âm-xú” (mùi hôi từ âm hộ), 
					cuộc đời cũng lên hương nhất thời nhưng phải truân chuyên 
					qua các chốn lầu xanh, “làm vợ thiên hạ” cơm bửa đói bửa no. 
					Được sũng ái nhất thời, khi cánh hoa bắt đầu héo, cuộc đời 
					xuống dốc không định hướng về đâu. Lúc đó có thể mang chứng 
					bệnh hay cơn ghiền, qua đời - đời tàn trong ngỏ hẹp.Tú Quyên cảm thấy ứng nghiệm vào cuộc sống nàng hiện tại, 
					nay đúng ba năm, từ ngày gặp và nên duyên với anh Thế My,õ 
					giờ đã là 22 tuổi, nhưng hương nhụy người thiếu phụ còn ngạt 
					ngào. Còn lắm người ghé mắt trông xem, thuyền tình còn bồng 
					bềnh sóng nước... Nàng có ánh mắt lúng liếng trời ban thì sẽ 
					có cả tá đàn ông sẽ chết dưới chân Quyên khiến cho nàng cảm 
					thấy hảnh diện trong lòng.
 **   *
 Quần áo mọi thứ cá nhân của Tú Quyên được 
					Dung- cô hầu cận- gom cho vào thùng, Thế Tài kín đáo mang ra 
					mỗi lúc một ít cho nàng, vì thế trang sức mượt mà, ngày 
					tháng trôi qua mọi người quên lần, không săn tìm Tú Quyên 
					nữa.Nhờ ra vào xây cất, mua bán địa ốc tiếp nối con đường sự 
					nghiệp của cha, từ Biên Hòa ra Cấp. Thế Tài quen nhiều chức 
					quyền, giao tế nhiều thương gia có hoàn cảnh bất khiết chim 
					“gãy cánh” giữa đàng, họ cần tìm phượng hoàng chấp nối.
 
					Một năm sau đó, Tài khuyên Quyên chọn con đường riêng cho 
					mình dung thân lâu dài. Nàng gật đầu ưng thuận trong sự vui 
					mừng. 
					 
					Hết |