Tin Hàn Lâm
Đại Các, Học Sĩ phu nhân Tôn Nữ Nguyệt Kiều thình
lình quá vãng dù rất mạnh khỏe được báo đến tai
Liệp Tần Vương Phi như một tin sét đánh. Vương phi ngã
vật ra khóc thương hiền mẫu khôn xiết. Từ ngày nhập
cung, được Trung Tôn Nhân Thanh Vương sủng ái, ngày
đêm kề cận, vương phi chưa về thăm phu nhân ngót sáu
tuần trăng, dạxốn xang bức rức, lòng bồi hồi
tưởng nhớ mà chưa có dịp về thăm, thì nay mẹ qua
đời.
Vương phi
truyền đòi thái giám Lê Quí vào hầu:
- Ta vừa hay tin từ mẫu lâm chung, phiền khanh mau vào
Phước Thọ Cung tấu trình thánh thượng sắc chỉ thuận
y cho ta hồi gia thọ tang cửu nhật được chăng?
- Tâu vương phi, hạ thần cúc cung bái mạng.
Thái Giám Lê
Quí lui ra, vương phi truyền đòi tiếp Tập Dư Hành Khiển
Thị lang phu nhân vào:
- Ta đã xin lệnh thánh thượng ban sắc chỉ ngày mai hồi
gia thọ tang từ mẫu. Bà truyền a phòng cung nữ sắp
soạn kiệu võng cùng ta lên đường.
- Muôn Tâu, vương phi định cư tang Hàn Lâm phu nhân bao
lâu?
- Chúa Thượng vì thương nhớ chẳng chịu xa rời nên ta
định ở lại chín ngày cũng đủ.
- Muôn Tâu, nếu vương phi không có điều chi căn dặn
thêm. Tiện thiếp xin cáo từ.
Sáng sớm
hôm sau, đoàn tùy tùng hộ giá vương phi hồi gia cách
Khuê Vân Khúc một ngày đường. Vừa về đến đại
môn gia, bà không đợi mọi người cung nghinh bái kiến,
đã nhào lăn khỏi kiệu,quì sụp xuống đất khóc nức
nở, bò lê từ cổng vào đại đường, kêu than
thật ai oán:
- Mẫu thân !.. Nữ nhi bất hiếu không kịp hồi gia để
được nhìn mẹ lần cuối xuôi tay, lòng dạ xốn xang
đau xót vô vàn.
Gia nhân ai
trông thấy cũng đều thương cảm, lệ tuông đầm đìa.
Học Sĩ, Đại Phu, Thân Vương, Tôn Thất Lễ bùi ngùi ai
oán, bước lại vái hai lễ, cúi mình nâng vương phi
lên, vỗ về:
- Tâu vương phi chớ quá bi lụy mà hao mòn vóc
ngọc thân ngà. Tiện nội qui tiên âu cũng là số
trời đã định.
Vương phi vẫn
phủ phục trước linh sàn mẫu thân khóc kể:
- Phận làm con chưa tròn hiếu đạo, một ngày phụng
dưỡng báo đáp cưu mang chưa trọn. nay mẹ con lìa đời.
Phụ thân ôi ! dạ con trẻ sầu đau đoạn trường.
- Vương phi hiếu tử khả kính muôn phần, kẹ nỗi cung
nội xa xôi, nay về gặp mặt tiện nội vậu cũng đủ
hả dạ để vui lòng nơi chốn tuyền đài. Vương phi hãy
đứng dậy chớ bi lụy sầu ai mà thêm xót xa kẻ tôi
thần.
- Phụ thân nói chi lời lẽ hạ mình. Bậc phụ mẫu dẫu
tôi thần, con há đâu dám bất kính. con xin phụ thân
cho con khấu đầu dâng hương đăng tạ lỗi bất hiếu nhi.
Đại phu Tôn
Thất Lễ cảm kích xúc động triều dâng, thúc hối gia
nhân mau bày nhang đèn để vương phi lễ bái.
Nhưng bàn
hương án vừa dọn ra, mọi người bỗng rợn tóc gáy,
nổi da gà, rùng mình lạnh toát, đứng trơ ra như phỗng
đá khi trên linh sàn đặt xác phu nhân có tiếng rên
ư ử khe khẻ vang lên. Cùng lúc thi thể phu nhân cựa
quậy. Đại phu Tôn Thất Lễ và gia nhân quì mọp xuống
khấu đầu vái lớn:
- Phu nhân sống khôn thác thiêng. Nay vương phi hồi gia
cư tang xin phu nhân miễn thứ, cho con trẻ được nhang
đèn ba1i lạy.
Vương phi mãi
khóc, chừng nghe đại đường im phăng phắc, cha già
khấn vái hoảng loạn vội ngẫng lên linh sàng nhìn thấy
sự kiện dị kỳ, quái đản, mặt vương phi tái mét, tay
chân rụng rời, hốt hoảng dập đầu khấn lia lịa:
- Bất hiếu nhi đập đầu xin mẹ thứ lỗi về muộn. Mẹ
qui tiên bất ngờ con nào hay biết, giờ tạ tội
trước linh sàn xin mẹ chấp nhận chớ đừng dọa nạt,
con trẻ sợ lắm mẹ ơi.
Mọi người
cùng khấn lạy như tế sao. Nhưng thi thể phu nhân càng
lúc càng cựa quậy mạnh, đồng thời giọng thanh nữ
xuân thì trong trẻo vang lên:
- Đây là đâu, sao tôi lạc loài đến chốn môn quan
đại đường lạ lẫm thế này?
Đại Phu Tôn
Thất Lễ gắng gượng lại gần chấp tay khấn vái:
- Phu nhân ơi ! Bà hồn du địa phủ sao chẳng vào chầu
Bao Đại Vương mà còn quay về dọa nhát chồng con, gia
nhân chi vậy?
- Ủa, ông là ai?
- Phu Nhân, Bà hồi dương lú lẫn hay oan hồn uẩn khúc
để chọc phá cha con tôi vậy.
Phu nhân vẫn
rên ư ử, xoay trở mình nghe loạt xoạt trong mấy lớp
xiêm y mới mặc, vùng ngồi dậy đảo mắt dáo dác
rồi bật cười to:
- Các người đều lầm cả rồi. Tiện nữ nào phải phu
nhân chi đâu, chẳng qua chỉ là hạng kỹ nữ tầm
thường.
Đại Phu Tôn
Thất Lễ xanh mặt. Ông nhớ thường cùng dồng liêu
trăng du thuyền ngâm vịnh xướng ca với đào nương ca
kỹ, chẳng lẽ phu nhân tòng dịp xỏ xiên, trách khéo.
Hàn Lâm Đại Phu vội vả phân bày:
- Bình sinh trượng phu hào hoa cầm kỳ thi tửu. Xướng
ca là chuyện thường tinh nam giới. Bà hồi sinh ai cũng
mừng, sao nỡ đem chi chuyện phong tình bay bướm trách
móc chồng con. Ph nhân ... nếu bà sống lại xin hãy nói
đi cho mọi người cùng mừng. Nhất là có cả vương
phi hồi gia, bà không mau nghinh tiếp còn xa xôi bóng
gió làm gì cho thêm thất lễ.
Phu nhân nghe
xong chẳng những không rời linh sàn thi lễ bái kinh
vương phi cho phải đạo bề tôi mà còn cười khúc
khích, tỏ vẻ thích thú:
- Ủa, nói vậy đây là chốn quan quyền vương giả. Ôi
vậy mà tiện nữ cứ ngỡ à kỹ viện tửu lâu.
Tiện nữ xin cam thất lễ.
Dứt lời phu
nhân quì luôn xá Hàn Lâm đại phu hai lễ, quay sang
vương phi xá năm lễ. Hàn Lâm đại phu và vương phi
hoảng vía, vội chạy đến đỡ phu nhân lên. Nhưng bà
dẫy nẫy rút tay lại, nhích người ra xa một mực từ
chối:
- Không, các vị đều lầm cả rồi. Tiện nữ đích
thực tính danh là Thủy Tiên, thuở ấu thơ cha mẹ qua
đời sớm, ở với bà cô vốn phường ca nhi. Sau
cô mất, sống côi cút thương tâm phải nương thân
chốn kỹ tại viện lạc Phúc Lâu. Một đêm có bốn
khách phương xa ghé lại chung vui chén rượu, tiếng
đàn câu hát. Rượu vào lời ra, hai khách trẻ tuổi
nóng tánh sanh ấu đả, tiện nữ chẳng may bị họ đập
nhầm vào đầu một gậy, thác oan xuống diêm đài,
phán quan tra sổ bộ thấy chưa tới số tử tận, cho
hoàn dương nhưng xác đã bị Hắc thị chủ naân kỹ
viện ném trôi sông phi tang. Tiện nữ bơ vơ hồn oan
vất vưỡng, ngang qua đây thấy xác phu nhân vừa tịch
còn âm ấm nên vội nhập vào. Kính mong chư vị niệm
tình thứ tha.
Mọi người
nghe qua mới vỡ lẽ. Nhưng vương phi vẫn còn bán tín
bán nghi hỏi tiếp:
- Hiền mẫu ơi ...
- Ấy chết. Tiện nữ đâu dám bất kính, hổn hào
... Xin vương phi chớ gọi như thế tiện nữ tổn
đức bất thọ.
- Không, con không tin. Phụ thân ơi, con nghe kinh sách có
nói thường hồn hoàn dương trứơc khi hồi sinh phải
ăn cháo lú quên chuyện âm cảnh. Hay là mẹ con chưa
hoàn toàn bình phục chăng?
Hàn Lâm đại
phu trầm ngâm nghĩ ngợi. Ông chợt nãy sanh ý đồ
chưa tiện nói với con gái, khẽ gật đầu nói lãng đi:
- Có lẽ vậy. Vương phi đường xa ngọc thể mệt mỏi,
xin vời về Phụng Văn Các để nghỉ ngơi.
Gia nhân cũng
bước đến dìu phu nhân về nội phòng, bà vùng vẫy
kháng cự quyết liệt:
- Đây nào phải nhà tiện nữ. xin đại quan nhân cho
tiện nữ về kỹ viện.
Hàn Lâm đại
phu cười chúm chím, nháy mắt với A phò hầu nương:
- Bà cứ rước phu nhân về kỹ viện ở hậu thất. Ta
sẽ vào vấn an phu nhân sau.
- Kỹ viện ư. Nơi quan môn lâu viên cũng lập kỹ viện
nữa à?
Bà A phò hầu
nương bất đắc dĩ phải vuốt theo:
- Bẩm phu nhân quên rồi sao. Thuở công công mới vinh
thăng Đại Các Học Sĩ có rước thợ xây khán
nguyệt đình hoa viện, có lẽ phu nhân vừa hồi phục
nên chưa nhớ tất cả mọi lẽ. Bẩm phu nhân dời gót
ngọc để hạ nhân chăm sóc.
Đợi phu nhân
chịu rời đại đường xong, Hàn Lâm đại phu quay sang
vương phi nói tiếp:
- Xin rước lệnh bà về Phụng Văn Các an nghĩ.
- Đa tạ phụ thân, con xin cáo biệt, ngày mai hồi cung
sớm.
Ngồi lại một
mình nơi tràng kỷ nhâm nhi tách trà Hàn Lâm Đại Phu
trăn trở mãi cảnh phu naân hồi sinh thay vì bình
thường lại cứ nằng nặc tự xưng danh là kỹ nữ
Thủy Tiên. Ắt phải có điều chi bí ẩn. Mặc cho gia
nhân dịch lệ nha môn thu dọn, ngài lặng lẽ hoạch định
phương án để thử thách.
Chẳng mấy
lúc, vầng kim ô đã khuất sau Ngự Bình Sơn, gia nhân lo
thắp đèn lồng, chuẩn bị tiểu yến để Hàn Lâm đại
phu thời. Ngài vẫy tay gọi quan Quản vệ vào gặp:
- Hôm nay mùng mấy rối nhỉ?
- Bẩm đại nhân mười bảy trăng muộn a.
- Tốt lắm. Hãy bày trà tiệc và hoa cúc tửu tại
Nguyệt Đình Hoa cho ta nghe?
- Dạ.
- Mi nhớ qua rước phu nhân cùng ra đối ẩm với ta
nữa nhé.
- Dạ.
- Còn nữa, mi sai bầy ca nương hãy chuẩn bị để phục
vụ cho phu nhân nhé.
- Dạ vâng.
Canh hai vừa
trổi, trăng trung tuần tháng bảy sáng chói chang, Nguyệt
Đình Hoa hương thơm tỏa mát, gió phất phơ lay những
cụm liễu rũ dọc bờ hồ bán nguyệt trông thơ mộng
hữu tình dễ xúc cảm hồn tao nhân mặc khách. Đối
diện với phu nhân, Hàn Lâm đại phu vẫn không thấy
nơi nguời vợ đầu gối tay ấp hai mươi năm qua có
sự khác lạ nào, ngoài da dẽ hồng hào, má phấn môi
son mặn mà hơn. Có lẽ do vừa mới bạo bệnh qua đời
nên bà trang điểm lộng lẫy, xinh đẹp nom trẻ ra. Hàn
Lâm đại phu cảm nhận lòng mình qủa có xúc động,
song không phải vì phu nhân thu hút bản chất hiếu sắc
của đàn ông mà vì Hàn Lâm đại phu mừng vợ vẫn
còn hiện diện hủ hỉ bên ngài trong cảnh tuổi già
hiếm hoi, đơn chiếc. Ngài chép môi nhình vợ, tỏ ý
săn đón:
- Phu nhân cảm thấy khỏe chưa vậy?
Phu nhân chớp
mau ánh mắt, vẻ thẹn thùng:
- Cám ơn đại nhân. Tiện nữ lúc nào cũng khoẻ mạnh
cả.
- Kìa sao đêm nay phu nhân khách sáo, xa lạ với ta là
thế nào?
- Bẩm đại nhân, tiện nữ thân phận kỹ nữ nào dám
tự tiện vô lễ. Xin đại nhân thương tình miễn trách.
Giọng nói
của phu nhân thường lệ trầm thấp, lắm khi Hàn Lâm
đại phu nghe chẳng êm tai, nhất là khi giận dữ, hờn
trách. Vậy mà đêm nay, đại phu lại nghe êm ái, dịu
dàng khác nào thuở ngài mới qua cử hành lễ tương
kiến.
Hàn Lâm đại
phu âu yếm nắm tay phu nhân giọng đắm chìm trong mơ
mộng:
- Phu nhân ơi. Những tưởng ta với phu nhân đôi
đường tử sanh ly biệt. May sao trồi cao có mắt gia
phúc phu nhân hồi sinh.
- Chết, chết chữa. Xin đại nhân cẩn trọng lỡ
gia nhân trông thấy.
- Kìa, ta với phu nhân đã là chồng vợ hơn hai mươi
năm rồi. Còn sợ gì bọn gia nhân cười chê đàm
tiếu. Hơn nữa phu nhân quên rằng đây là Nguyệt Đình
Hoa của ta, có ai dám bén mãng chứ.
Hàn Lâm đại
phu vừa nói vừa cố ý choàng vai kéo phu nhân ngã
lên vai ngài, cười đắc ý đưa tay khẽ nựng lên má
phu nhân, giọng có phần lơi lã huê tình:
- Phu nhân ơi. Sau phút hồi sinh, ta cảm thấy phu
nhân trẻ lại, đẹp ra muôn phần quyến rũ. Ta càng
yêu càng đắm say.
- Ôi đại nhân. Xin đại nhân chớ buông lời
trêu ghẹo. Phận hồng nhan thấp hèn đâu xứng đáng.
Có lẽ đại nhân đã say men rượu rồi.
- Không, không đâu. Ta nào uống chi nhiều mànàng bào
ta say.
Phu nhân khẽ
chớp bờ mi cong, ửng hồng đôi má thẹn thùng ấp
úng:
- Đại nhân thứ lỗi. Em nào dám hàm hồ qua lời.
Chẳng qua em chỉ muốn ...
Nói đến đó,
phu nhân hé nụ hoa hồng tươi trên đôi môi son thắm,
nũng nịu tiếp:
- Tiện thiếp được đại nhân chiếu cố thương tình
đủ để kẻ hèn mọn an ủi tấm lòng, nào đâu dám
phụ lòng người quân tử.
- Ôi chao, người ngọc đẹp xinh mà tiếng oanh vàng thỏ
thẻ càng như sáo ngọc tiêu vàng. Nào phu nhân hãy
ghé lại gần đây cho ta hôn nàng một cái xem nào.
(Hết Phần 1 ... Xin xem tiếp Phần 2) |