| Hàn Lâm đại phu kéo thân hĩnh êm mát của 
        phu nhân ôm ghịt vào lòng và say mê hôn lên khắp mặt mài nàng. Phu nhân 
        lúc này không còn cự tuyệt đại phu nữa mà đã hưởng ứng một cách nồng 
        nhiệt. Vòng tay ôm xiết chặt lấy bờ lưng chổng. giọng hổn hểnđứt quãng:
        - Ôi ôi đại phu... đại nhân... nhè nhẹ thôi, làm người ta nghẹt cả hơi 
        thở rổi nè.
 Hàn Lâm đại phu cư('i ngất, tảt nhẹ lên má phu nhân:
 - Ta biết... ta biết nàng muốn thừ lòng ta.mà.
 Phu nhân ngướe đôi tròng ngọc bích lấp lánh nhìn đại phu như nai vàng 
        ngơ ngác:
 - Đại nhân nói ai thừ ai. Nào em có ý hổn hào, vô lễ với đại nhân bao 
        giờ.
 - Ha ha, ta biết. Ta hiểu rõ ý tứ của phu nhân mà. Thôi ta vào tư phòng 
        đi phu nhân nhé.
 - Dạ.
 Giọng phu nhân nhẹ tựa hơi sương, êm như gió thoảng. Hai gò ngực nhô cao 
        phập phồng, hiện ẩn lơ mờ qua làn xiêm mỏng hổng hồng như hai quả đào 
        tiên càng thôi thúc Hàn Lâm đại phu thêm hưng phấn. Ngài dĩu vợ dứng lên, 
        tay đan tay đi vào nội sảnh.
 Hương tóc gội nước hoa lài tỏa lan ngào ngạt khứu giác càng mang lại xúc 
        cảm ngây ngất trong lòng Hàn Lâm đại phu. Ngài thắc mắc không hlểu vì 
        sao từ ý nghĩ thử thách vợ, ngài bỗng thấy lòng xuân phấn chấn, muốn 
        được ân ái cuồng nhiệt. Ngài ghề bên tai vợ, giọng lạc hẳn đi:
 - Phu nhân ơi. Đêm nay trời đẹp gió mát, trăng thanh đẹp làm sao. Nàng 
        lại mơi hoàn dương càng là kỷ niệm bát tuyệt. Ta muốn lên tận đỉnh vu 
        sơn cùng nàng như An Lộc Sơn cùng Dương Quí Phi ngày nào.
 Phu nhân cười rúc rích rút đầu vào nách Hàn lâm đại phu: .
 - Đại nhân già mà vẫn cõn vui vẽ yêu đời ghê.
 - Hà hà, ta vẫn còn nàng, vẫn cõn phu nhân ta không yêu đỡi thế nào được.
 - Nhưng mà liệu đại nhân còn nươc non tang bồng hổ thỉ gì không. Chớ 
        tuổi phu quân em thấy lỏng gối rồi à. .
 Nghe phu nhân chê, Hàn Lâm đại phu thầm nghĩ:
 - Đích thị là phu nhân ta chẳng sai. Nàng còn vờ vỉnh chi nữa.
 
 Động tình phơi phới, đại phu nổi hứng bế xốc vợ lên, rão cẳng bước nhanh 
        về tư phòng.
 
 Tôn phu nhân cũng tự nhiên hoá trẻ trung, hồn nhiên bá chặt cổ chồng. Bà 
        ghé răng cắn mạnh vào tai chồng, làm đại phu eo rúm rĩu, bước chân thêm 
        lạng quạng, mặt lộ vẻ đơ đẩn, đam mê.
 - Phu nhân sống lại chẳng khác gái tơ ngứa nọc.
 - Ai biểu phu quân cứ nghĩ em chết rồi chi.
 
 Thật ra kỹ nữ Thủy Tiên biết có cải chính, giải thích thế nào đi chăng 
        nữa, Hàn Lâm đại phu cũng nào có tin. Bây giờ nàng đã mượn xác phu nhân, 
        cũng còn son sắc, cũng vẫn mặt hoa da phấn, vóc ngọc mình ngà hấp dẫn, 
        chỉ phải tội trung niên thiếu phụ, mà như vậy eòn mặn mà hấp dẫn hơn có 
        sao. Tha hồ cho nàng ung dung tự tại, khỏi sợ thị phi dè bỉu.
 
 Thủy Tiên lại nghĩ đén phút giây hoan lạc với đại phu. Không biết ngài 
        có còn cơm cháo gì chăng, chừ riêng nàng thì chắc chắn đại phu từ đây sẽ 
        mê mệt
 ngát ngây nơi chón phờng the.
 
 Hàn Lâm đại phu đặt vợ nằm xuống giưỡng, bước lại án thư vớ láy bình 
        Nhất Dạ Lục Giao sanh Ngũ Tử của đứe tiên vương hoàng thượng ân ban, rót 
        hai chung đầy mang lại giường cười mơn trớn:
 - Uống đi phu nhân. Loại rượu này ta với phu nhân đối ẩm, chắc phu nhân 
        còn nhớ chứ?
 
 ThủyTiên nâng chung ân tửu, nháy mắt đưa tình chúm ehím cười lã lơi, mở 
        lời nũng nịu:
 - Chàng với thiếp chung chăn gối đã lâu, đẹp duyên sắc cầm thuở tóc xanh 
        mày tẵm. Nay chân mỏi, gối lỏng còn dủn~ chi thứ cường tửu sanh nhi, hắc 
        muốn thiếp sanh thêm quí tử chăng?
 -Ồ. Ta không nghĩ đường nhi tử, nhưng chỉ cần loan lạc phỉ lõng với hiền 
        phụ sau nạn tai hồi sinh. Hăy uống đi cho ta vui.
 - Dạ. Thiếp xin đa tạ tình phu quân.
 
 Thủy Tiên nâng ehung rượu ực cạn. Hai má đã hông lại càng thêm dỏ au, 
        mắt lấp lánh đưa tình, ngã người nằm duỗi hai cặp chân thon dài trường 
        túc phơi lên chỗ u giữa hai đùi lỗ lộ ra như hõn giả sơn. Kích thíeh 
        lòng dục ngài đại phu bừng bừng lên như hỏa lờ luyện kim, mau cởi tuột 
        quần áo rơi trên sàn gạch hoa, nhào ngay xuống cạnh nàng, mân mê đôi đào 
        tiên, vẻ đê mê say dắm:
 - Phu nhân ơi. Ta với nãng như cá với nước. Nàng mất di lòng ta tan nát, 
        may mà trời thương ngó lại trả nàng lại cho ta. Nàng như nhựa sống, ta 
        như cổ thụ. Thiếu nhựa, cây héo tàn là sự đau lông làm sao. Bởi vậy nay 
        nàng sống lại với ta, hỏi còn nguồn hạnh phúc hoan lạc nào mà ví bằng.
 
 Vừa nói, Hàn Lâm đại phu vưa luỗn tay mở nút áo cho phu nhân. Nàng chẳng 
        những không gượng gạo ngại ngùng mà trái lại còn tích cực hưởng ứng 
        nhiệt
 tình. Cặp vú của phu nhân tuy có phần to lớn nhưng lại mịn màng, săn 
        chắc, khiến đàn ông nào nhìn thấy cũng phải mê mệt. Hàn Lâm đại phu khen 
        nịnh:
 - Ôi! sao hôm nay hai quả hồng đào của phu nhân đẹp lạ lùng thế này, hơn 
        cả của Tây Vương Mẫu. Ta ước gl còn trẻ thơ mãi nhỉ... .
 - Ủa tại sao tướng công lại ước ao điều hạ đẳng của hạng thường nhân vậy?
 - Thường nhân hay đại phu gì thì cũng đều bú vú mẹ cả phu nhân ạ. Ta là 
        đàn ông chứ nào phải thánh nhân ẩn dật. Nàng biết tánh ta rồi mà, không 
        đạo đức giả bao giờ.
 
 Dứt lời, Hàn Lâm đại phu kể miệng xuống nút lên đôi vú nàng như đứa trẻ 
        con đang say mê bú vú mẹ, nàng trân cứng người lên, hai tay ôm chặt lấy 
        đầu Hàng Lâm đại phu ghịt xuống. 5 ngón tay ngài ve vuốt, kéo rê lản lần 
        từ eo xuống tới mông, rồi cuối cùng dừng lại nơi cái mu cao ngời ngợi có 
        một túm lông đen mượt mà phủ kín lên trên. Giọng ngài run run nói:
 - Ta yêu nàng quá. Nàng hãy cũng ta đêm nay thụ hưởng trọn vẹn cái lạc 
        thú ái ân phu nhân nhé.
 - Tướng công muốn gĩ thì cứ làm đi.
 - Ta muốn phu nhân bú lên dương vật của ta trưỡc khi ta giao hoan với 
        nàng có được chăng?
 - Tướng công hãy nằm ngửa ra đi, thiếp sẽ bú cho chàng được toại nguyện.
 
 Hàn Lâm đại phu liền nằm ngửa xuống giường trong lúc nàng cũng bò ngồi 
        dậy, tay nắm lấy con cu vừa dài vừa to của chàng mà tuột lên tuột xuống. 
        Hàn Lâm đại phu đưa tay ve vuốt lên mông nãng rồi từ từ thọt ngón tay 
        giữa vào bên trong âm hộ nàng, rồi thụt ra, thụt vô. Nàng say sưa bú 
        liếm thật là điệu nghệ, thật bài bản, đến nổi Hàn Lâm đại phu còn phải 
        ngạc nhiên vì xưa nay chàng có bao giờ được nàng bú đến sướng ngất như 
        vậy. Hàn Lâm đại phu không còn biết trời trăng mây nước là gì cả. Mắt 
        nhắm ghì lại, miệng rên rỉ ỉ ôi:
 - Ôi. sao ta sướng quá, nàng bú tuyệt quá.
 
 Thủy Tiên bổng nhiên không bú nữa, nàng ngồi dậy, quỳ chổng cái mông đít 
        thật cao lên, tay nàng lòn phía dưới bụng xoa xoa xung quanh vào lồn rồi 
        bảo với Hàn Lâm đại phu:
 - Tướng công ơi?
 - Gì đó phu nhân.
 - Chơi em đi tương công. Thiếp chịu hết nổi rồi nè. .. Tướng công chơi 
        nhanh lên đi.
 
 Hàn Lâm đại phu tay cẩm láy con cặc đang cươn gcứng và đẫy gân guóc từ 
        phía sau đăm thẳng vao âm hộ của Thủy Tiên rồi từ từ nắc sâu vào. 
        TayThủy Tiên
 vẫn không ngừng chã chà lên cái mồng đốc của nàng, hơi thở nàng mỗi lúc 
        dồn dập hơn.
 - Tướng công nắc nhẹ quá, thiếp đâu có đã…. Mạnh nữa đi tướng công… sâu 
        nữa nha tướng công.
 - Hứ ..Hứ ..chết ta rồi …chết ta rồi.
 
 Đúng như Thuỷ Tiên nghĩ, lão giào chưa có thể cải lão hoàn đồng cho dù 
        có nhất dạ lục giao mỹ tửu trợ lực. Mới vừa loay hoay nắc vài ba cái thì 
        đã ngã ngựa thê thảm rồi, Hàn lâm đại phu xuất tinh ra ướt dầm dề. Phu 
        nhân cười dòn dã trêu:
 - Tưởng mỹ tửu của tướng công hiệu nghiệm thế nào chứ chưa chi mà đã bắn 
        ra tung toé rồi, còn làm nên trò gì để thiếp mê.
 
 Hàn Lâm đại phu thẹn cứng người, bào chữa:
 - Tại… tại ta lâu nay không được giao hoan. Nàng để ta nghĩ một lúc, tí 
        nữa sẽ biết tay ta.
 
 Đại phu ngã lăn ra thở phì phò, con cặc thun như rùa rút cổ vào yếm. Phu 
        nhân thò tay mân mê một lúc mà chẳng ngóc dậy nổi. Nàng ngồi lên dùng 
        khăn lau sạch chỗ tinh khí, hấp háy mắt ra chìu thông cảm:
 - Tướng công mau hạ đài thua cuộc cờ người cũng phải thôi. Chẳng phải 
        tại lâu không giao hoan đâu, mà vì …
 
 Đang nói, Thuỷ Tiên bỏ dỡ ngang. Đại phu thắc mắc:
 - Lý do gì, sao phu nhân không nói uếp ta nghe.
 - Thần sắc tướng công âm thịnh dương suy, chân khí hao mòn đâu cưỡng hỏa 
        dục tốc. Thiếp vì tướng công xin giúp chồng hả hê khoái cảm với điều 
        kiện...
 - Phu nhân cứ nói.
 Thủy Tiên mân mê con cặc của đại phu, soi bói một lúc rồi chép môi:
 - Tiểu tử nhỏ, qui đầu khoằm, thượng phong uên khẩu hạ dĩ khẩu thiệt vi 
        đắc sách.
 - Sao, nàng bảo dĩ khẩu thiệt ư?
 - Thế tướng công quên rằng miệng lưỡi của trẻ thơ ăn uống sờ vú mẹ đó 
        sao? Há lẽ nam nữ phu thê bất y dụng.
 Tôn đại phu ngẫm nghĩ một lúc, vỗ đùi đánh bép cười ha hả khoái trá:
 - Hay. Ta đâu ngỡ phu nhân khãc lạ hẳn ngày trước. Nhưng ta chỉ e ô 
        trược phàm phu quá đi chăng?
 - Thế lúc nãy chính tướng công đã chẳng luận rằng tướng công chính là 
        thường nhân, còn đàn ông đều bú vú mẹ là gì. Thiếp nguyện sẽ đưa tướng 
        công nhập thiên thai như Đường Minh Hoàng du nguyệt điện phen này.
 
 (Hết Phần 2 ... Xin xem tiếp  Phần 
        3)
 |