Tháng 4/1977, Ted được chuyển tới tòa án hạt Garfield cũng
thuộc bang Colorado. Công luận muốn hắn phải đền tội. Tuy
nhiên, kẻ giết người đã kịp làm việc mà không ai ngờ: bỏ trốn
và tiếp tục gây ra những vụ giết người ngày càng tàn bạo, dã
man hơn.
Trong quá trình chuẩn bị cho phiên tòa, vì không tin vào luật
sư nên Ted đã tự bào chữa. Hắn tỏ ra tin tưởng vào thành công
trong vụ xử, mà theo kế hoạch được tiến hành vào ngày
14/11/1977. Vì phải nghiên cứu nhiều tài liệu tại thư viện
luật ở Aspen để chuẩn bị cho vụ xử, hắn được phép ra khỏi
phòng giam dưới sự giám sát của cảnh sát. Mọi người không hề
biết rằng Ted đang âm mưu chạy trốn.
Ngày 7/6, trên đường tới phòng đọc sách của thư viện nằm bên
trong tòa án, Ted nhảy từ cửa sổ xuống đất. Hắn bị thương ở
mắt cá chân, nhưng vẫn trốn thoát. Vì không hề bị khóa chân
tay nên Ted dễ dàng nhập vào rừng người ở Aspen.
Cảnh sát Aspen ngay lập tức chặn các ngả đường xung quanh
thành phố, tuy nhiên, Ted đủ khôn ngoan để tìm ra chỗ ẩn náu
an toàn cho riêng mình. Kết hợp với chính quyền thành phố,
cảnh sát tiến hành nhiều cuộc càn quét với sự tham gia của chó
săn và hơn 150 tình nguyện viên. Nhưng nhiều ngày trôi qua,
Ted vẫn biệt tăm.
Trên đường trốn chạy, Ted hiểu rằng cần có một chiếc ôtô để
vượt qua vòng vây đang giăng bủa khắp nơi chờ đón mình. Hắn
trộm được một chiếc xe còn nguyên chìa trong ổ khóa điện.
Nhưng may mắn của Ted đã hết. Ngày thứ 6 sau khi trốn khỏi tòa,
Ted bị 2 cảnh sát phát hiện và bắt giữ. Kể từ đó, Ted buộc
phải mang còng tay và chân trong suốt thời gian tra cứu tài
liệu trong thư viện ở Aspen.
Song hắn không phải là kẻ dễ khuất phục. 7 tháng sau, Ted một
lần nữa tìm cách trốn và lần này hắn thành công. Ngày 30/12,
Ted đào tường tòa án hạt Garfield rồi tìm cách núp vào bên
trong một căn buồng nhỏ của người cai ngục. Đợi cho đến khi
không còn ai trong phòng, Ted thản nhiên bước ra khỏi khu vực
tòa án bằng đường cửa trước. Cảnh sát chỉ phát hiện ra hắn
vượt ngục 15 giờ sau đó, lúc hắn đang đi tới Chicago, một trạm
dừng trên con đường tới cái đích cuối cùng là bang Florida.
Đến giữa tháng 1/1978, Ted Bundy, dưới cái tên giả Chris
Hagen, đã đàng hoàng sống trong một căn hộ ở Tallahassee,
Florida.
Thông minh, lại đẹp trai, Ted không gặp nhiều khó khăn trong
việc tìm ra một chỗ ở gần Đại học bang Florida. Hắn thường
lảng vảng gần ký túc xá của trường, và thậm chí còn vào lớp
nghe giảng "chui" mà không hề bị phát hiện. Để sống, hắn phải
tìm cách kiếm được những đồ dùng hàng ngày. Tất cả mọi thứ
trong căn hộ một buồng của hắn, ngay cả thức ăn, cũng là đồ ăn
trộm. Dù sao, trong tình trạng đó, Ted dường như đã có một
cuộc sống đầy đủ và hắn rất hài lòng. Điều duy nhất hắn thiếu
là một phụ nữ thật xinh đẹp cho hắn mua vui, và từ bấy lâu nay
hắn rắp tâm tìm kiếm bên khu nữ.
Tối thứ bảy, 14/7/1976, hầu hết thành viên Hội nữ sinh đại học
Florida tham gia vũ hội hoặc các bữa tiệc trong khu ký túc xá.
Ted cũng có mặt trong vai trò người khuân vác, và quan sát hết
mọi người. Khi họ bắt đầu quay về nhà, tại khu Chi Omega, vào
sáng sớm hôm sau. Lúc đó, các nữ sinh không thể biết rằng một
điều khủng khiếp đang đợi chờ họ.
Khoảng 2 giờ sáng, hung thủ bỏ tiệc trở về ký túc xá, lẽn vào
căn phòng của Kathy Klein, một nữ sinh da trắng tóc vàng, sắc
đẹp trung bình, người lớn con. Đập một phát lên đầu nạn nhân
cho ngất xỉu, hắn nhanh chóng lột sạch quần của cô ra, xé rách
đáy quần lót một khoảng lớn, rồi hắn chỉ cần mở phẹt-ma-tuya
của hắn ra để giở trò dâm dục.
Sau đó, hắn cại cửa phòng gần đó. Margaret Bowman, một nữ sinh
trẻ, khá xinh, đang ngủ mê trên giường, bị đánh vào đầu bất
ngờ, và ngất xỉu. Hung thủ xé rách hết áo quần cô ra, nằm đè
lên mình nạn nhân, chỉ để liếm và cắn, như để lấy lại sự hưng
phấn mới sau khi xuất tinh.
Không lâu sau, hung thủ lẽn qua phòng kế bên. Lisa Levy, một
nữ sinh thông minh, học giỏi, duyên dáng, và trẻ đẹp. Cô là
mục tiêu chánh của hung thủ trong chuyến đi này. Hắn đánh cho
cô ngất xỉu, cẩn thận cởi áo quần cô ra (không xé như các nạn
nhân trước đó), lật úp cô lại, và giao hợp với nạn nhân từ
phía sau. Do cú đánh không mạnh, Lisa tỉnh dậy, buộc lòng hung
thủ phải bóp cổ cô tới chết. Xong xuôi hắn trở ra, phát giác
có một nữ sinh khác, Karen Chandler, đang mở cửa. Hắn rình và
đánh vào đầu cô, rồi bỏ chạy.
Lúc đó khoảng 3h sáng. Nita Neary được bạn trai đưa về tới
trước cổng khu nhà. Bước về căn buồng của mình, cô để ý thấy
cửa trước khu nhà bị mở toang. Vào bên trong, cô nghe có tiếng
động như thể một người đang chạy ở căn buồng phía trên. Rồi
đột nhiên, tiếng bước chân tiến về phía cầu thang gần chỗ cô
đứng. Neary vội nấp vào cánh cửa. Cô trông thấy một người đàn
ông đội chiếc mũ cát két màu xanh nước biển sụp xuống che hết
mắt, tay cầm một khúc gỗ quấn giẻ. Hắn chạy ra phía cầu thang
và ra khỏi cửa.
Thoạt đầu, Nita nghĩ rằng căn nhà bị đột nhập. Cô chạy lên
tầng gọi cho bạn là Nancy Dowdy biết tin, rồi cùng đổ đi tìm
người phụ trách tòa nhà. Trên đường tới phòng của bà, họ nhìn
thấy Karen Chandler, bạn học của họ, loạng choạng bước dọc
hành lang trong tình trạng lõa lồ. Máu chảy như suối trên đầu
cô. Tại một phòng khác, họ phát hiện Kathy Klein, chủ nhân căn
phòng đang nằm trơ trẽn trong một vũng máu, cũng chảy ra từ
vết thương lớn trên đầu ...
Khi cảnh sát tới nơi, họ tìm thấy xác 2 cô gái khác trên
giường, trong buồng riêng của mỗi người. Hung thủ ra tay khi
họ còn ngủ. Nghiên cứu của pháp y cho thấy, Lisa Levy bị đánh
vào đầu bằng một khúc gỗ, bị hãm hiếp và bóp cổ tới chết.
Margaret Bowman cũng bị tấn công theo cách tương tự, dù không
bị cưỡng hiếp, nhưng trên thân thể cô hằn rõ một số vết răng.
Cô bị xiết cổ bằng một chiếc tất dài, bị bỏ lại tại hiện
trường. Vết thương trên đầu cô rất nặng. Cú đánh làm vỡ xương
sọ và lộ ra một phần não, rõ ràng hung thủ là một người hết
sức tàn ác với phụ nữ.
Không có dấu vết vật lộn trên xác Bowman và Lisa Levy. Các
điều tra viên ngay lập tức tiến hành thẩm vấn hai nạn nhân may
mắn sống sót, nhưng không tìm được thêm thông tin nào đáng giá.
Không ai còn nhớ về sự kiện khác lạ nào đó diễn ra trong đêm
khủng khiếp ấy. Cũng như Levy và Bowman, tất cả đều đang ngủ
say khi kẻ giết người ra tay. Chứng nhân duy nhất là Nita
Neary.
Vụ thảm sát buộc cảnh sát nghĩ tới một viễn cảnh đen tối. Và
thực tế đúng như vậy, nạn nhân của vụ này vẫn chưa phải là
những người kém may mắn cuối cùng.
4h sáng của ngày chủ nhật khủng khiếp đó, cách khu Chi Omega
khoảng 1,5 km, Debbie Ciccarelli bị đánh thức bởi một tiếng
động lớn từ căn phòng kế bên. Cô tự hỏi, không hiểu cô hàng
xóm Cheryl Thompson làm gì khi mới tờ mờ sáng như vậy.
Tiếng động lặp đi lặp lại đều đều gõ vào tường như tiếng động
hai người làm tình. Thoạt đầu, Debbie còn cho là bạn trai của
Cheryl ngủ lại qua đêm, nhưng tiếng động càng lúc càng lớn một
cách kỳ quặc khiến Debbie nghi ngờ. Cô đánh thức người bạn
cùng phòng Nancy Young. Cả hai nghe thấy tiếng rên của Cheryl
Thompson, một nữ sinh khá hoàn mỹ. Hoảng sợ, họ vội gọi ngay
cho cảnh sát.
Cảnh sát nhanh chóng có mặt, một phần vì lúc đó họ đang kiểm
tra hiện trường vụ án Chi Omega. Nhưng hung thủ sau khi đột
nhập vào nhà, tập kích nạn nhân bất ngờ, bắt trói nạn nhân lại,
dùng vợt đánh Tenis để hành hạ cô, và sau cùng cưỡng hiếp nạn
nhân trong lúc cô còn đang nửa tỉnh nửa mê.
Trên giường trong buồng, Cheryl lơ mơ trong tư thế nửa nằm nửa
ngồi, phần cơ thể phía trên bị lột trần. Phía cuối giường của
cô có một chiếc mặt nạ. Cheryl bị đánh rất dã man vào đầu bằng
một vật giống như dùi cui.
Cảnh sát làm việc khẩn trương và lấy được mẫu máu, tinh dịch (có
cả trong âm đạo và hậu môn của nạn nhân, báo cáo của pháp y
cho rằng hung thủ đã có ít nhất hai lần cưỡng dâm nạn nhân)
cùng một số mẫu vân tay của kẻ giết người. Không may là phần
lớn chứng cứ đó không có tính quyết định trong vụ án (vào thời
bấy giờ). Thứ có giá nhất mà các điều tra viên tìm được là
những mẩu tóc bên trong chiếc mặt nạ, cùng vết răng cắn trên
vú và âm hộ của nạn nhân, và sự làm chứng của Nita Neary.
Tiếc là cho tới lúc này, cảnh sát Florida vẫn chưa hề biết tới
"danh tiếng" của Ted Bundy. Nếu không, họ đã nhận ra sự giống
nhau giữa chiếc mặt nạ tìm thấy trên giường Cheryl và chiếc
mặt nạ tìm thấy trong xe của Ted, khi hắn bị bắt ở Utah vào
tháng 8/1975.
Ngày 9/2/1978, Sở cảnh sát Lake City nhận được một cú điện
thoại của bố mẹ Kimberly Leach, trình báo rằng con gái họ mất
tích. Kimberly Leach, 23 tuổi, cô giáo dạy trẻ, khá xinh đẹp,
mảnh mai, tóc vàng nâu, lai Tây Ban Nha. Trên đường trở về nhà,
cô bị một chiếc xe tải trắng đụng phía sau đít. Người đụng cô
là một người đàn ông rất đẹp trai, ăn nói lịch sự. Sau khi ghi
lại biên bản, phát hiện xe bị chết máy, nên cô quyết định đi
nhờ xe của người đàn ông lạ mặt. Thật không ngờ, hắn có tài
thuyết phục cô tới nhà hắn. Ở đó, hắn bất ngờ còng cô lại trên
một cái ghế, rồi chặt đi bốn chân ghế. Trong lúc hấp tấp hắn
vô tình chém vào tay hắn, nhưng hắn vẫn mặc nhiên để cho máu
trào ra, và treo thòng cô từ xà nhà xuống. Sau đó, hắn dùng
dùi khoan lủng đít ghế để giao hợp với nạn nhân, rồi hắn
khiêng nạn nhân ra vườn sau, vào trong chuồng nơi nuôi nhiều
gà vịt, tròng vào cổ cô sợi dây buộc chó với cái chuông con,
và đối xử với cô như một con vật.
Ngay khi được báo cáo, cảnh sát được lệnh triển khai tìm kiếm
từ sân trường nơi Leach rời khỏi lớp dọc theo đường về nhà.
Người cuối cùng nhìn thấy Leach khi cô đang bước vào ôtô của
một người đàn ông lạ mặt ở một con lộ vắng gần trường. Tuy
nhiên, không ai nhớ được đặc điểm của chiếc xe hay của người
đàn ông đó. 8 tuần sau, người ta phát hiện xác Leach tại một
công viên ở hạt Suwannee, Florida. Thi thể của cô bắt đầu phân
hủy nên không cho cảnh sát thêm thông tin đáng kể nào.
Vài ngày trước khi Kimberly Leach mất tích, một người đàn ông
lạ mặt lái một chiếc xe tải màu trắng đi ngang qua khu trường
học và phát hiện ra cô bé Leslie Parmenter, 14 tuổi, rất xinh
xắn, đang chờ anh trai đến đón. Hắn đậu xe lại rồi lân la bắt
chuyện với cô. Ông ta tự xưng là người của trạm cứu hỏa và hỏi
Leslie về đường đi tới trường học ở cạnh đó. Cô bé cảnh giác
vì anh "lính cứu hỏa" này mặt quần áo dân sự. Hơn nữa, bố cô,
thám tử James Parmenter của Sở cảnh sát thành phố
Jacksonville, đã dặn con gái không được nói chuyện với người
lạ mặt, nên cô bé bỏ đi. Hắn cũng lên xe nhưng chạy rà rà vòng
quanh cô bé. May mắn là ngay sau đó, anh trai của Leslie tới
nơi. Nghe em thuật lại câu chuyện, anh bám theo người đàn ông
lạ mặt và ghi lại biển số xe để đưa lại cho bố mình.
Thám tử James Parmenter ngay lập tức đi kiểm tra biển số của
chiếc xe lạ. Nó thuộc về một người đàn ông tên là Randall
Ragen. Nhưng ông này cho hay, biển số xe của mình bị đánh cắp
và ông đã phải làm biển mới. Cảnh sát nhận định rằng chiếc xe
tải màu trắng kia cũng là của ăn cắp. Hai người con của
Parmenter ngay lập tức được đưa tới Sở cảnh sát, và họ dễ dàng
nhận ra Ted Bundy trong số ảnh những kẻ tình nghi.
10h tối 15/2/1977, David Lee đang lái xe tuần tra ở khu vực
West Pensacola thì nhìn thấy một chiếc VW mà anh chắc không
phải của cư dân trong vùng. Lee quyết định kiểm tra, và thông
tin phản hồi của Sở cảnh sát cho biết đó là xe ăn cắp. Kẻ điều
khiển VW chính là Ted Bundy, và chiếc xe là kết quả vụ trộm
cắp mới nhất của Ted. Lần đua tốc độ này hắn không thoát. Lee
đã còng được tay hắn lại và giải hắn tới đồn cảnh sát.
Cuộc điều tra sau đó dễ dàng hơn nhiều. 3 nhân chứng khẳng
định đã nhìn thấy Ted vào buổi chiều Kimberly mất tích. Cảnh
sát cũng tìm ra chiếc xe tải trắng bị ăn cắp, với nhiều sợi
vải từ quần áo của Ted còn vương lại trên xe. Ngoài ra, pháp y
còn tìm ra vết máu của Kimberly trên vải trải ghế xe và vết
máu của Ted ở gần thi thể cô. Một chứng cứ khác quan trọng là
vết giày của Ted tại khu đất nơi tìm thấy xác của Kimberly.
Trong 3 năm (1977-1980), 3 phiên tòa đã được mở để xét xử Ted
Bundy về tội giết người hàng loạt tại khu nhà Chi Omega; tội
tấn công các cô gái ở Chi Omega; và tội giết Kimberly Leach.
Trong suốt phiên tòa xét xử vụ giết người tại Chi Omega, Ted
đã tự bào chữa. Hắn tự tin vào khả năng của mình, rằng sẽ
thuyết phục được bồi thẩm đoàn để được trắng án. Tuy nhiên, cố
gắng của hắn chỉ vô ích. Hắn đã để lại vết cắn đặc biệt trên
cơ thể Lisa Levy, và đó là chứng cứ không thể chối cãi được.
Ngày 23/7/1978, sau 7 giờ thảo luận, các quan tòa trở lại
phòng xử án và đưa ra kết luận: Ted có tội. Một tuần sau, toà
ra án quyết xử tử Ted Bundy. Hai phiên tòa sau đó đều kết án
tử hình cho hung thần này.
Rất nhiều người tin rằng số lượng nạn nhân của Ted còn cao hơn
rất nhiều so với con số 28 mà hắn chính thức thú nhận. Tuy
nhiên, mối nghi ngờ này đã theo Ted xuống mồ, khi bản án tử
hình được thi hành, ngày 24/1/1989. Trước khi chết Ted còn
dành cho báo chí một cuộc phỏng vấn, trong đó hắn tuyên bố,
mình là một người bình thường.
Kinh Bích Lịch mời các bạn đọc luôn phần V – phần phỏng vấn
đặc biệt với hung thủ. (Hết Phần
4 ... Xin mời xem tiếp
Phần 5) |